-Không được! Hàn Thiên An là bạn gái của tôi…-Theo tiếng cửa đột ngột mở toang là tiếng một giọng nói bất ngờ vang lên, vang to cứ tưởng như tiếng quát nạt . Hẳn người nói đang rất tức giận như thể đang bị cướp đi món đồ gì đó rất quan trọng.
Cả Thiên An và Quỳnh Trâm đều giật mình quay lại…
-Huy Vũ!!! –Thiên An đơ mặt nhìn người đang xuất hiện trước mắt mình.
Bộ dạng anh lúc bấy giờ không giống như bình thường. Lúc nãy là mới nghe tiếng đã biết anh giận như thế nào thì bây giờ nhìn ánh mắt của Huy Vũ mức độ run sợ của ta càng được nâng lên hơn. Đôi mắt vốn hiền hoà hằn lên những tia nơron đỏ đáng sợ, cặp lông mày rặm nhíu chặt… Ánh mắt hướng thẳng đến cô gái mà Huy Vũ tự cho là của anh đang gặp rất rối…
bởi anh thấy tay của Thiên An bị nắm chặt mà gặp Huy Vũ lại càng siết chặt hơn vì sợ của Quỳnh Trâm.
Anh nhanh chân hùng hổ đến gần giật phách tay của Thiên An ra khỏi Quỳnh Trâm.
- Đỗ Quỳnh Trâm, cô bị điên thì cũng vừa phải thôi… thẳng thừng công khai giới tính của mình mà không biết xấu hổ à? Mà dù cô có bị les đi chăng nữa thì cứ chọn những đứa con gái giống mình ấy đừng lấy Thiên An ra mà đùa giỡn… cô có biết điều này là một sự lăng mạ với Thiên An không!? Cô nên biết Thiên An buộc phải công bố sự thật của mình một phần cũng là vì muốn tránh xa cô đấy! Cô ấy đã làm đến mức như thế nhưng loại người như cô từ khi nào đã biến thành đĩa đói giết hoài không buông như vậy chứ… Làm ơn hãy để cô ấy là một người bình thường, đừng để cô ấy phải lâm vào cảnh như cô, đừng để mọi người nhìn cô ấy với ánh mắt kinh tởm… – Huy Vũ bức xúc chữi thẳng vào mặt Quỳnh Trâm một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.
- Triệu Huy Vũ… cậu dám… -Quỳnh Trâm ấm ức không nói nên lời chỉ biết trưng mắt nhìn Huy Vũ.
- Tôi cảnh cáo cô lần cuối Quỳnh Trâm, nếu tôi mà còn thấy cô làm phiền hay đeo bám theo Thiên An của tôi thì tôi sẽ không để yên đâu!
Huy Vũ quát tháo một hồi thì ngay lập tức lôi vội Thiên An đi. Anh dường như không muốn ở trong căn phòng đầy mùi của kẻ đồng tính ấy quá lâu, nếu không anh sợ Thiên An sẽ bị ảnh hưởng mất.
Quỳnh Trâm thẫn thờ nhìn bóng hai con người vừa biến mất khỏi phòng bệnh của mình. Quỳnh Trâm bỗng phát hiện ra lúc này mới chính là khi cô thật sự thức tỉnh sau một cơn mơ dài.
Những lời chữi rủa cay độc của Huy Vũ… mặc dù làm lòng cô tổn thương vô cùng nặng nề nhưng biết sao đây khi chính cô lại không hề phủ nhận.
Triệu Huy Vũ không sai.
Chỉ là chính cô quá ảo tưởng, cô quên mất Thiên An chưa hề nhìn cô với ánh mắt ấm áp, quên mất Thiên An chưa hề nói rung động với cô và quên mất Thiên An không giống kẻ như mình hiện tại. Thật xót xa làm sao! Ông trời ơi sao ông nỡ đối xử với cô như thế này? :” ………………………………………………………..
Huy Vũ kéo Thiên An ra đến tận khuôn viên phiá sau của bệnh viện. Trong lúc đi, Thiên An có hỏi thử tại sao anh biết cô ở đây mà đến. Thì ra, Thiên An quên điện thoại ở nhà, vừa đi thì Huy Vũ gọi đến và có Thiên Ánh-chị cô đã bắt máy nói cô đến đây nên mới biết. Với lại Huy Vũ từ trước đến giờ vốn có ác cảm với Quỳnh Trâm, nghe tin Thiên An đến thăm Quỳnh Trâm anh chắc sẽ có điều không hay nên vội vàng đến.
- Được rồi, Huy Vũ anh có thể bỏ tay em ra không?
- Ờh, Anh xin lỗi! –Huy Vũ vội nghe lời Thiên An, anh quên là nãy giờ mình đã đi khá lâu mà cứ nắm chặt tay cô. Thái độ lại trở về như lúc bình thường…
- Cảm ơn! Đã giúp em Huy Vũ… nhưng em nghĩ anh hơi nặng lời với Quỳnh Trâm rồi! –Thiên An giờ mới biết Huy Vũ mà tức lên thì quả thật còn đáng sợ hơn lúc cô lạnh lùng với con trai hay lúc cô vô tình với Quỳnh Trâm nữa.
- Anh không quan tâm, miễn sao cô ta đừng động đến em là được!
- Nhưng mà… anh cũng có nhất thiết phải nói em là bạn gái anh không? Em vừa bị Fan của mình chỉ chích nặng nề vì sự kiện hôm qua rồi giờ anh lại muốn em bị thêm Fan của anh rượt đuổi à? Em không có can đảm ấy đâu? –Thiên An nói, giọng như giản ra bình thường xen chút cười đùa với Huy Vũ… -Thôi đi về đi!
Nhưng cô đâu hay chính lời nói của mình đã vô tình đụng đến xúc cảm đang định lắng xuống của Huy Vũ. Anh đứng lặng người đến đáng sợ, gương mặt sa sầm…
-Những gì anh nói đều là thật! Thiên An đang toan quay đi ra phía cổng thì câu nói dường như rất khó hiểu của Huy Vũ khiến cô buộc phải dừng chân, giật mình quay lại ngơ ngác
- Huy Vũ anh lại đùa gì nữa thế? Chúng ta mau về thôi…
- Anh không đùa Thiên An! Làm ơn hãy nghe anh nói được không?? Anh thật sự đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi! Hôm nay anh nhất định phải nói cho em biết!- Huy Vũ lại như muốn hét lên, anh như muốn bùng nổ, sự kiềm chế của anh đã đi quá giới hạn. Anh không thể nghe lời của của Khánh Nam mà cứ từ từ chờ đợi – HÀN THIÊN AN! ANH THÍCH EM!
Xẹt!!
Âm thanh của lời nói như xé toạt khoảng không gian rộng lớn! Thái độ của Thiên An bây giờ… các bạn có thể đoán hoặc mong nó là gì không?!?
Và dĩ nhiên… Thiên An bất hạnh trong một ngày đã nhận phải hai cú sốc- hai lời tỏ tình từ những người được cho là quan tâm mình đặc biệt từ khi quen biết.
Mặt cô tái đi!! !! Lặng người!! Cô thừ người ra… hay nói cách khác là chính lúc này cũng không biết mình nên làm gì?!
Huy Vũ dường như đã chuẩn bị rất lâu cho chuyện này đến nổi anh cũng có thể một phần hình dung trước được thái độ của cô. Anh hạ giọng, lời nói vừa giải thích vừa trấn an:
- Anh biết, có lẽ em sẽ rất ngạc nhiên khi anh nói ra chuyện này! Anh cũng biết chắc em sẽ không thể nào chấp nhận ngay được… Nhưng anh thật sự đã thích em từ lâu rồi Thiên An à! Thích từ lần gặp đầu tiên mà em mang đến cho anh những xúc cảm kì lạ… nhưng anh không dám nói. Vì anh vốn biết lòng em đã từng chịu sự tổn thương nặng nề đến thế nào trong tình yêu nên …anh lo sợ, sợ rằng nếu nói ra thì em sẽ rời xa anh và giữa chúng ta ngay cả tình bạn cũng không có. Anh cố kiềm nén trong lòng nhưng anh biết bản thân mình không đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi… Hôm nay nhìn thấy em và Quỳnh Trâm như thế lại càng khiến anh lo sợ hơn, sợ nếu không nói ra thì anh sẽ… sẽ mất em…
Dừng một lát Huy Vũ khẽ nhìn vào đôi mắt của Thiên An… lúc này đã bình tĩnh và đang nghe từng lời anh nói nhưng thân hình cô cứ đờ ra và lặng đi.
Anh tiếp lời:
–Anh không biết em đã quên được hắn hay chưa? Nhưng Thiên An à… những lúc nhìn em cứ đau khổ khi gặp lại kẻ đã làm em tổn thương … tim anh thật sự cũng đau lắm! Nên anh muốn… rất muốn làm người làm lành vết thương lòng của em, hàn gắn lại trái tim cho em…
- Đủ rồi, Huy Vũ! –Thiên An đột ngột lên tiếng ngăn lại, đầu óc cô thật sự đã rối lắm rồi, cô không muốn nghe nữa vì có nghe cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa?!!- Em mệt rồi… em muốn về. ………………………………………………………………..
Thiên An vừa về đến nhà đã vào thẳng luôn trong phòng.
Thiên Ánh ở phòng bên cạnh nghe tiếng đóng cửa sầm lại đã biết là em mình mới về… Nhưng trong sắc thái hành động nghe qua cũng biết hình như Thiên An đang có chuyện gì đó… nhưng lúc này để nó một mình có khi lại tốt hơn.
Mà cái thời điểm này Thiên Ánh cũng không có thời gian mà để ý nữa… bởi vì cô đang rất bận.
Đêm mùa lạnh. Nên thời tiết cũng dần lạnh hơn.
Thiên An đang an giấc trên chiếc giường nệm ấm áp…
Bỗng điện thoại cô phát sáng rung lên báo có một tin nhắn. Vì mới vào giấc nên tâm thức cô vẫn khá tỉnh.
Mắt cô lờ mờ mệt mỏi nhìn màn hình định mặc kệ nó nhưng không hiểu cái trực giác cứ thấy khó chịu…
Thôi đã phá giấc thì cho phá luôn vậy… cô phải xem thử kẻ nào to gan dám làm phiền giấc ngủ ngàn vàng của mình nữa... với tay chồm lấy cái điện thoại đọc tin nhắn, đôi mắt tỉnh ngủ hẳn bất ngờ mở to:
“Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ… Và anh hy vọng em hãy cho anh một cơ hội để bước vào lòng em” –Huy Vũ.
Cả Thiên An và Quỳnh Trâm đều giật mình quay lại…
-Huy Vũ!!! –Thiên An đơ mặt nhìn người đang xuất hiện trước mắt mình.
Bộ dạng anh lúc bấy giờ không giống như bình thường. Lúc nãy là mới nghe tiếng đã biết anh giận như thế nào thì bây giờ nhìn ánh mắt của Huy Vũ mức độ run sợ của ta càng được nâng lên hơn. Đôi mắt vốn hiền hoà hằn lên những tia nơron đỏ đáng sợ, cặp lông mày rặm nhíu chặt… Ánh mắt hướng thẳng đến cô gái mà Huy Vũ tự cho là của anh đang gặp rất rối…
bởi anh thấy tay của Thiên An bị nắm chặt mà gặp Huy Vũ lại càng siết chặt hơn vì sợ của Quỳnh Trâm.
Anh nhanh chân hùng hổ đến gần giật phách tay của Thiên An ra khỏi Quỳnh Trâm.
- Đỗ Quỳnh Trâm, cô bị điên thì cũng vừa phải thôi… thẳng thừng công khai giới tính của mình mà không biết xấu hổ à? Mà dù cô có bị les đi chăng nữa thì cứ chọn những đứa con gái giống mình ấy đừng lấy Thiên An ra mà đùa giỡn… cô có biết điều này là một sự lăng mạ với Thiên An không!? Cô nên biết Thiên An buộc phải công bố sự thật của mình một phần cũng là vì muốn tránh xa cô đấy! Cô ấy đã làm đến mức như thế nhưng loại người như cô từ khi nào đã biến thành đĩa đói giết hoài không buông như vậy chứ… Làm ơn hãy để cô ấy là một người bình thường, đừng để cô ấy phải lâm vào cảnh như cô, đừng để mọi người nhìn cô ấy với ánh mắt kinh tởm… – Huy Vũ bức xúc chữi thẳng vào mặt Quỳnh Trâm một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.
- Triệu Huy Vũ… cậu dám… -Quỳnh Trâm ấm ức không nói nên lời chỉ biết trưng mắt nhìn Huy Vũ.
- Tôi cảnh cáo cô lần cuối Quỳnh Trâm, nếu tôi mà còn thấy cô làm phiền hay đeo bám theo Thiên An của tôi thì tôi sẽ không để yên đâu!
Huy Vũ quát tháo một hồi thì ngay lập tức lôi vội Thiên An đi. Anh dường như không muốn ở trong căn phòng đầy mùi của kẻ đồng tính ấy quá lâu, nếu không anh sợ Thiên An sẽ bị ảnh hưởng mất.
Quỳnh Trâm thẫn thờ nhìn bóng hai con người vừa biến mất khỏi phòng bệnh của mình. Quỳnh Trâm bỗng phát hiện ra lúc này mới chính là khi cô thật sự thức tỉnh sau một cơn mơ dài.
Những lời chữi rủa cay độc của Huy Vũ… mặc dù làm lòng cô tổn thương vô cùng nặng nề nhưng biết sao đây khi chính cô lại không hề phủ nhận.
Triệu Huy Vũ không sai.
Chỉ là chính cô quá ảo tưởng, cô quên mất Thiên An chưa hề nhìn cô với ánh mắt ấm áp, quên mất Thiên An chưa hề nói rung động với cô và quên mất Thiên An không giống kẻ như mình hiện tại. Thật xót xa làm sao! Ông trời ơi sao ông nỡ đối xử với cô như thế này? :” ………………………………………………………..
Huy Vũ kéo Thiên An ra đến tận khuôn viên phiá sau của bệnh viện. Trong lúc đi, Thiên An có hỏi thử tại sao anh biết cô ở đây mà đến. Thì ra, Thiên An quên điện thoại ở nhà, vừa đi thì Huy Vũ gọi đến và có Thiên Ánh-chị cô đã bắt máy nói cô đến đây nên mới biết. Với lại Huy Vũ từ trước đến giờ vốn có ác cảm với Quỳnh Trâm, nghe tin Thiên An đến thăm Quỳnh Trâm anh chắc sẽ có điều không hay nên vội vàng đến.
- Được rồi, Huy Vũ anh có thể bỏ tay em ra không?
- Ờh, Anh xin lỗi! –Huy Vũ vội nghe lời Thiên An, anh quên là nãy giờ mình đã đi khá lâu mà cứ nắm chặt tay cô. Thái độ lại trở về như lúc bình thường…
- Cảm ơn! Đã giúp em Huy Vũ… nhưng em nghĩ anh hơi nặng lời với Quỳnh Trâm rồi! –Thiên An giờ mới biết Huy Vũ mà tức lên thì quả thật còn đáng sợ hơn lúc cô lạnh lùng với con trai hay lúc cô vô tình với Quỳnh Trâm nữa.
- Anh không quan tâm, miễn sao cô ta đừng động đến em là được!
- Nhưng mà… anh cũng có nhất thiết phải nói em là bạn gái anh không? Em vừa bị Fan của mình chỉ chích nặng nề vì sự kiện hôm qua rồi giờ anh lại muốn em bị thêm Fan của anh rượt đuổi à? Em không có can đảm ấy đâu? –Thiên An nói, giọng như giản ra bình thường xen chút cười đùa với Huy Vũ… -Thôi đi về đi!
Nhưng cô đâu hay chính lời nói của mình đã vô tình đụng đến xúc cảm đang định lắng xuống của Huy Vũ. Anh đứng lặng người đến đáng sợ, gương mặt sa sầm…
-Những gì anh nói đều là thật! Thiên An đang toan quay đi ra phía cổng thì câu nói dường như rất khó hiểu của Huy Vũ khiến cô buộc phải dừng chân, giật mình quay lại ngơ ngác
- Huy Vũ anh lại đùa gì nữa thế? Chúng ta mau về thôi…
- Anh không đùa Thiên An! Làm ơn hãy nghe anh nói được không?? Anh thật sự đã không thể chịu đựng thêm được nữa rồi! Hôm nay anh nhất định phải nói cho em biết!- Huy Vũ lại như muốn hét lên, anh như muốn bùng nổ, sự kiềm chế của anh đã đi quá giới hạn. Anh không thể nghe lời của của Khánh Nam mà cứ từ từ chờ đợi – HÀN THIÊN AN! ANH THÍCH EM!
Xẹt!!
Âm thanh của lời nói như xé toạt khoảng không gian rộng lớn! Thái độ của Thiên An bây giờ… các bạn có thể đoán hoặc mong nó là gì không?!?
Và dĩ nhiên… Thiên An bất hạnh trong một ngày đã nhận phải hai cú sốc- hai lời tỏ tình từ những người được cho là quan tâm mình đặc biệt từ khi quen biết.
Mặt cô tái đi!! !! Lặng người!! Cô thừ người ra… hay nói cách khác là chính lúc này cũng không biết mình nên làm gì?!
Huy Vũ dường như đã chuẩn bị rất lâu cho chuyện này đến nổi anh cũng có thể một phần hình dung trước được thái độ của cô. Anh hạ giọng, lời nói vừa giải thích vừa trấn an:
- Anh biết, có lẽ em sẽ rất ngạc nhiên khi anh nói ra chuyện này! Anh cũng biết chắc em sẽ không thể nào chấp nhận ngay được… Nhưng anh thật sự đã thích em từ lâu rồi Thiên An à! Thích từ lần gặp đầu tiên mà em mang đến cho anh những xúc cảm kì lạ… nhưng anh không dám nói. Vì anh vốn biết lòng em đã từng chịu sự tổn thương nặng nề đến thế nào trong tình yêu nên …anh lo sợ, sợ rằng nếu nói ra thì em sẽ rời xa anh và giữa chúng ta ngay cả tình bạn cũng không có. Anh cố kiềm nén trong lòng nhưng anh biết bản thân mình không đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi… Hôm nay nhìn thấy em và Quỳnh Trâm như thế lại càng khiến anh lo sợ hơn, sợ nếu không nói ra thì anh sẽ… sẽ mất em…
Dừng một lát Huy Vũ khẽ nhìn vào đôi mắt của Thiên An… lúc này đã bình tĩnh và đang nghe từng lời anh nói nhưng thân hình cô cứ đờ ra và lặng đi.
Anh tiếp lời:
–Anh không biết em đã quên được hắn hay chưa? Nhưng Thiên An à… những lúc nhìn em cứ đau khổ khi gặp lại kẻ đã làm em tổn thương … tim anh thật sự cũng đau lắm! Nên anh muốn… rất muốn làm người làm lành vết thương lòng của em, hàn gắn lại trái tim cho em…
- Đủ rồi, Huy Vũ! –Thiên An đột ngột lên tiếng ngăn lại, đầu óc cô thật sự đã rối lắm rồi, cô không muốn nghe nữa vì có nghe cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa?!!- Em mệt rồi… em muốn về. ………………………………………………………………..
Thiên An vừa về đến nhà đã vào thẳng luôn trong phòng.
Thiên Ánh ở phòng bên cạnh nghe tiếng đóng cửa sầm lại đã biết là em mình mới về… Nhưng trong sắc thái hành động nghe qua cũng biết hình như Thiên An đang có chuyện gì đó… nhưng lúc này để nó một mình có khi lại tốt hơn.
Mà cái thời điểm này Thiên Ánh cũng không có thời gian mà để ý nữa… bởi vì cô đang rất bận.
Đêm mùa lạnh. Nên thời tiết cũng dần lạnh hơn.
Thiên An đang an giấc trên chiếc giường nệm ấm áp…
Bỗng điện thoại cô phát sáng rung lên báo có một tin nhắn. Vì mới vào giấc nên tâm thức cô vẫn khá tỉnh.
Mắt cô lờ mờ mệt mỏi nhìn màn hình định mặc kệ nó nhưng không hiểu cái trực giác cứ thấy khó chịu…
Thôi đã phá giấc thì cho phá luôn vậy… cô phải xem thử kẻ nào to gan dám làm phiền giấc ngủ ngàn vàng của mình nữa... với tay chồm lấy cái điện thoại đọc tin nhắn, đôi mắt tỉnh ngủ hẳn bất ngờ mở to:
“Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ… Và anh hy vọng em hãy cho anh một cơ hội để bước vào lòng em” –Huy Vũ.
/88
|