3 năm sau.
Thời gian vốn dĩ không đợi ai, nó chỉ có thể trôi qua dần dần trôi qua theo một quy đạo vốn có. Thời gian ở hiện tại không giống ở quá khứ bởi vì nhờ có thời gian mọi thứ đều đã thay đổi dù là thứ không tưởng. Thiên Ánh và Thiên An cũng vậy... họ cũng thay đổi.
3 năm... đủ cho hình hài của những thiếu nữ dậy thì thay đổi. Làn da mộc mạc với những cái mụn biến mất để thay thế cho làn da trắng hồng hào, mịn màn tươi sáng. Ngoại hình với sự phát triển chiều cao và những đường cong quyến rũ được hình thành đầy đặn thành dáng người chuẩn không cần chỉnh làm họ trở thành những mĩ nhân.
3 năm... làm cho tính cách cá tính của mỗi người cũng được tự hình thành mà thay đổi. Một cô gái hiền dịu, đáng yêu lại trở nên sắc xảo, tự tin nhìn thấu sự đời bằng đôi mắt thờ ơ khi chỉ mới 17 tuổi. Một cô gái hoạt bát, dễ thương lại trở nên ngỗ ngược, ngang bướng và căm ghét tất cả bọn con trai xung quanh mình.
Nhưng... cuối cùng chỉ có một thứ không thể thay đổi... đó là...
3 năm... cái ý trí hình thành từ những nổi đau xưa kia chỉ ngày càng được nuôi lớn... khắc sâu vào tâm trí, vết sẹo của trái tim... chứ nó mãi không thể nào phai.
/// Trường Cấp 3 Sakura///
Rầm... rầm... bốp... bịch...bốp....
Đó là những tiếng tạp âm khô khốc của một cuộc đánh nhau đang vang vọng ngay giữa sân trường Sakura rộng lớn với một đám học sinh còn cố nán lại sau giờ tan trường để theo dõi trận đấu, dù thích thú hay lo sợ cũng không ai dám lên tiếng can ngăn hoặc cổ vũ vì đơn giản không muốn bị liên lụy. Cuộc đấu diễn ra giữa ba thằng con trai với chỉ một đứa... con gái. Và cái điều bất ngờ hơn là người đang chiếm ưu thế chính là cô gái với mái tóc đen dài buộc cao một bên cái phong cách nữ sinh không thể nào \'ngổ ngáo\' hơn được: cái áo đồng phục trắng xắn tay lên khủy gối, tà áo được buộc lại ngang vòng eo thon, cái nơ cravat màu xanh vốn để giữ cổ áo ngay ngắn cũng bị cô vứt bung ra một góc trong lúc đánh nhau và cái váy caro ngắn ngang gối cũng trở nên xộc xệch. Và chỉ vài phút chiếm ưu thế đó mà cô gái hiển nhiên trở thành người thắng cuộc. Cả đám người đứng xem mà cảm thấy sợ hãi nhất là bọn con trai, chỉ biết tội nghiệp cho ba tên kia đã đụng nhầm người-không-nên-đụng.
-Vô dụng!- cô gái đưa tay lau vệt máu bắn lên má mình nhếch mép khinh bỉ nhìn ba đứa con trai đang ôm mặt nằm lê lết dưới đất - Lần sau đừng để AsMiran này gặp lại lũ con trai ngu ngốc như các ngươi... nếu không thì chuẩn bị tinh thần mà xuống địa ngục hết đi!- Nói rồi cô cầm cái cặp đang nằm dưới đất của mình phủi phủi và xốc lên vai quay người bỏ đi một cách lạnh lùng đám người đứng xem cũng sợ sệt dạt ra hai bên mở lối cho cô đi như sự kính trọng cho một kẻ đáng phải sợ.
....................................................................
///Phòng hội học sinh///
-Karin, em thấy sao?-Kaido nhìn cô gái cầm tờ tài liệu chuẩn bị cho những hoạt động của trường sắp tới đang ngồi ở cái ghế làm việc ở vị trí đáng kính \'\'Hội trưởng\'\'.
-Ổn!- Thiên Ánh nhìn sơ qua một lượt đáp lại anh bằng một từ ngắn gọn thể hiện đầy đủ ý kiến của cô.
-Được rồi, vậy anh về trước đây... muộn rồi! Em cũng về đi.
-Ừ!-Thiên Ánh vẫn cắm cúi vào cái laptop mà trả lời, cô còn phải làm nốt luôn công việc ở WOORISE nữa. Kaido thở dài, anh mở cửa phòng rồi bước về.
Kaido lúc nào cũng tự hỏi không biết tại sao từ ba năm trước Thiên Ánh lại trở nên thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Cô nàng hội phó đáng yêu lúc nào cũng nói \"cảm ơn\" của anh khi xưa nay đã lớn, cô xinh đẹp hơn, thông minh sắc xảo hơn đến nổi tự tin mà giành ngay cái chức Hội trưởng hội học sinh vốn dĩ là của anh khi chỉ mới bước vào lớp 10. Nhưng Kaido không chấp nhất chuyện đó, anh chỉ là thấy khoảng cách giữa mình và Thiên Ánh ngày càng lớn, sự trầm lặng thờ ơ ít nói của Thiên Ánh chính là vấn đề. Kaido ước gì AsKarin trở lại như AsKarin của anh ngày xưa.
RẦM.
-Chị! Xong chưa? Về thôi!
-Ừm! Rồi... -Thiên Ánh rời mắt khỏi chiếc laptop xoay chiếc ghế , cô nhìn đứa em gái với quần áo xộc xệch vừa ngang nhiên \'đá\' cửa bước vào trong lúc mình đang làm việc. Nhìn bộ dạng của Thiên An bây giờ khỏi nói cô cũng biết nó vừa mới gây loạn xong -À, hôm nay chơi vui không?
-Không! Cũng được tạm vui thôi, mấy thằng đó chỉ là một lũ tầm thường-Thiên An thản nhiên thả mình nằm dài trên ghế sofa tiếp khách. \"Vô dụng, Ngu ngốc, Tầm thường,...\" là những từ Thiên An thường dành cho bọn con trai. Đánh nhau với lũ ấy chỉ là một thú tiêu khiển hằng ngày của cô và cái thú vui này đã được Thiên An thực thi 3 năm nay rồi.
-Em thật là...thế nào tối nay lại phải nghe giảng đạo cho coi.
-Kệ đi, lỗ tai em nghe miết nên \'chai\' luôn rồi. Nghe ba mẹ và ông già đó giảng đạo còn đỡ hơn là bị bắt ngồi vào bàn nghe ông gia sư môn Toán giảng đạo. Chán òm!
-Tính lười trổi dậy đấy à? Tiểu An à! em chịu khó chăm chỉ tí đi, chỉ còn một tuần nữa là qua Việt Nam rồi.
-Được rồi, được rồi-Thiên An ngồi dậy, nói giọng chấn an- Em sẽ cố. Có phải chỉ cần qua đó và thi vào Học viện Star Idol là mọi thứ sẽ xong đúng không?-Thiên Ánh đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ thay cho câu trả lời- Nhưng mà... Chị! Mục đích của chị rốt cuộc là gì? Rồi còn ông già đó nữa... tính nổi dậy phản kháng sao?
- Chẳng phải chị đã nói đó là Bí Mật sao? Đợi đến lúc thích hợp chị sẽ cho em biết. Mà chuyến đi tới Việt Nam này đâu phải chỉ có chị là có mục đích, cả em cũng có mà phải không? Vì vậy đừng hỏi nhiều nữa, chị đã sắp xếp hết rồi em chỉ cần làm theo là được.
-Tùy chị. Thôi chúng ta về đi, em mệt quá rồi về nghe giảng đạo để còn nghỉ ngơi sớm mới được.
Cả hai cùng xách cặp bước ra cổng rồi leo lên cái xe hơi màu đen đã đợi hai người họ từ lâu.
Đến Việt Nam. Chuyện này đã được Thiên Ánh bắt đầu lên kế hoạch từ một tháng trước rồi, mọi việc sẽ tốt cả thôi.
3 năm nay, Hàn Thiên Ánh cô đã ngoan ngoãn mà làm búp bê cho người đàn ông đó rồi. Nghe lời ông ta trở thành người hoàn hảo, cái gì cũng phải đứng đầu: trở thành Hội trưởng hội học sinh, thành tích học tập đứng nhất toàn trường, Nhận chức Trưởng phòng tạm thời của WOORISE.
Giờ là lúc cô phải tự làm những gì mà bản thân mình cần-muốn-làm. Phải tìm được cái Bí Mật mà ông ngoại cô đang chôn giấu chính là chìa khóa giải đáp cho những gì mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Và Việt Nam chính là điểm xuất phát.
Đúng như những gì mà Thiên Ánh và Thiên An nói. Vừa về nhà, nhìn thấy bộ dạng của Thiên An bà Tuyết Linh và ông ngoại cô liền rất tức giận và Thiên An hiển nhiên được trò chuyện thân tình với hai trưởng bối này như một thói quen mỗi ngày. Ông ngoại của cô rất mệt mỏi, ông thật hết cách rồi, đứa cháu gái này của ông còn cứng đầu hơn cả Thiên Ánh. Trước kia ông hết đau đầu với Thiên Ánh giờ thì đến Thiên An. Thiên Ánh không nói gì ngay cả tiếng chào hỏi như \" Con mới về\", cô còn không để ý mẹ và ông ngoại làm gì với Thiên An chỉ thản nhiên lên phòng. Bà Tuyết Linh một mặt nói Thiên An nhưng đâu đó vẫn có ánh mắt nhìn theo dáng Thiên Ánh mà thở dài.
.................................................................................................
///Võ đường Núi Phũ Sĩ///
Chủ nhật.
Thiên Ánh tới võ đường luyện tập lần này đi cô còn \'lôi kéo\' thêm đứa em gái lười Thiên An bằng cách dụ dỗ sẽ cho nó...
Thắt lại cái đeo lưng, buộc cao mái tóc dài xoăn hạt dẽ rồi hít một hơi dài lấy sức. Thiên Ánh rời phòng thay đồ, bên ngoài một người đàn ông ngang tuổi ông ngoại cô có gương mặt góc cạnh kiêng nghị vẻ đáng sợ, những vết chân chim in hằn khóe mắt thể hiện sự trải đời đầy sóng gió đã đứng đợi sẵn ở giữa sân tập. Nhìn ông lúc nào cũng \'ấn tượng\' như ngày đầu tiên Thiên Ánh gặp vào 3 năm trước. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài.
Thiên Ánh chắp tay chào ông kiểu đệ tử - sư phụ. Ông không nói gì, tay chắp sau lưng gương mặt lặng như tờ làm người ta không thể nào đoán biết được biểu cảm gì qua thái độ ấy... trừ đứa học trò \'cưng\' của ông.
Một tia sáng sẹt qua trong tâm linh và... Xoẹt... ông bắt đầu ra chiêu bất ngờ... bàn tay gầy guộc nhăn nhúm bỗng như biến thành con dao sắt bén lao nhanh trong không khí đập ngay vào màn tang bên phải của Thiên Ánh. Thiên Ánh nhờ thính giác phản xạ nhanh cảm nhận được tiếng gió theo \'con dao\' ấy ngã ngược người ra sau nửa mét để... né. Ông đột ngột dừng lại.
-Sao vậy? Hôm nay có chuyện gì làm con không có hứng đấu à, Karin?-Ông nhìn Thiên Ánh vẻ mặt lúc này mới lộ rõ vẻ thất vọng như một đứa trẻ con tưởng sắp được \'chơi\' món đồ mình thích nhưng món đồ đó lại không thích mình. Đáng lẽ trong trường hợp bị Ông tấn công như vậy thì với tính cách của Thiên Ánh cô sẽ không ngại mà xông lên mà đánh trực diện nhưng đằng này lại \'né\' chứng tỏ mục đích của cô hôm nay không phải là luyện tập với Ông rồi. Chán!
Thiên Ánh gần như bật cười với cái vẻ mặt trẻ con ấy của Ông. Thật bó tay!
-Dạ, cháu...
-Woh! Tuyệt quá chị ơi, đúng nửa mét luôn- Thiên An không biết nãy giờ ở \'xó\' nào đã theo dõi chiêu thức của Thiên Ánh với Ông, giờ đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Thiên Ánh đo đếm khoảng cách né chính xác của chị mình mà ngưỡng mộ- Bữa nào cho em học lỏm với!
-Sao hôm nay con nhóc phiền phức này cũng có hứng đến đây vậy?-Ông chỉ tay vào Thiên An, thật lạ bình thường Thiên An chỉ đến đây khi nào cô đánh nhau thua hoặc cũng là có chiêu thức mới để cô \'học đánh nhau\' chứ có mấy đời mà nghiêm túc đi theo Thiên Ánh tới luyện tập với Ông đâu.
-Chào Ông chủ tịch Mafia... đã về hưu!-Thiên An lém lỉnh chắp tay chào đúng kiểu dân võ.
-Thôi cái cách chào của cháu đi Miran, cháu làm ta tổn thọ đấy!- Ông lắc đầu nhìn Thiên An, con nhóc này đúng là thích chọc Ông, lúc nào cũng cho Ông bay lên mây \'Ông chủ tịch Mafia\' và rồi... cho ông rớt xuống đất không thương tiếc, gì mà \'đã về hưu\' chứ! Ờ, thì đúng là Ông vốn là một chủ tịch Mafia đã từng làm mưa làm gió nổi tiếng trong Thế giới ngầm và sau khi chán cuộc sống màu đen ấy thì nhường chức lại để về hưu dưỡng già và mở cái Võ đường Núi Phú Sĩ này nè. Nhưng chẳng phải nhờ vậy mà Ông mới đào tạo được một đứa học trò cưng giỏi và dạy cho một đứa mà ông xem là cháu gái cái tinh thần sẵn sàng đánh nhau với người mà cô không ưa(con trai).
-A! MIKA...- Đang gãi đầu cười trừ với Ông thì một cái gì đó thu hút ánh mắt của Thiên An, cô liền chạy vèo ra phía sau lưng Ông là cánh cửa vừa được kéo ra bởi chiếc \'mũi\' đen bóng của một \'sinh vật lạ\' -Mika lâu rồi không gặp, trông em lớn hơn một chút rồi đó- \'Vật thể lạ\' đang được Thiên An nâng niu trong vòng tay cô được xác định là một chú cún con Husky nhỏ xíu với bộ lông xù màu trắng như cục bông tuyết rất đáng yêu.
-Ông, bọn cháu muốn đem Mika về nuôi -Đôi lông mày của Ông nhíu lên khó hiểu nhìn qua Thiên Ánh khi cô nói vậy. Tự dưng lại đòi đem Mika về nuôi, chẳng lẽ hai cô cháu này đang định... đi đâu đó.
-Bọn cháu sẽ đến nơi đó... -Như đoán được ý Ông qua đôi lông mày đó, Thiên Ánh cũng bình tĩnh mà giải đáp... mập mờ. Và lời vừa được đứa cháu nuôi cũng như học trò cưng- Thiên Ánh của Ông nói ra làm Ông có vẻ hơi bất ngờ. Đến nơi đó! Chẳng lẽ... cô thật sự muốn... Cái Bí Mật đó?
Thời gian vốn dĩ không đợi ai, nó chỉ có thể trôi qua dần dần trôi qua theo một quy đạo vốn có. Thời gian ở hiện tại không giống ở quá khứ bởi vì nhờ có thời gian mọi thứ đều đã thay đổi dù là thứ không tưởng. Thiên Ánh và Thiên An cũng vậy... họ cũng thay đổi.
3 năm... đủ cho hình hài của những thiếu nữ dậy thì thay đổi. Làn da mộc mạc với những cái mụn biến mất để thay thế cho làn da trắng hồng hào, mịn màn tươi sáng. Ngoại hình với sự phát triển chiều cao và những đường cong quyến rũ được hình thành đầy đặn thành dáng người chuẩn không cần chỉnh làm họ trở thành những mĩ nhân.
3 năm... làm cho tính cách cá tính của mỗi người cũng được tự hình thành mà thay đổi. Một cô gái hiền dịu, đáng yêu lại trở nên sắc xảo, tự tin nhìn thấu sự đời bằng đôi mắt thờ ơ khi chỉ mới 17 tuổi. Một cô gái hoạt bát, dễ thương lại trở nên ngỗ ngược, ngang bướng và căm ghét tất cả bọn con trai xung quanh mình.
Nhưng... cuối cùng chỉ có một thứ không thể thay đổi... đó là...
3 năm... cái ý trí hình thành từ những nổi đau xưa kia chỉ ngày càng được nuôi lớn... khắc sâu vào tâm trí, vết sẹo của trái tim... chứ nó mãi không thể nào phai.
/// Trường Cấp 3 Sakura///
Rầm... rầm... bốp... bịch...bốp....
Đó là những tiếng tạp âm khô khốc của một cuộc đánh nhau đang vang vọng ngay giữa sân trường Sakura rộng lớn với một đám học sinh còn cố nán lại sau giờ tan trường để theo dõi trận đấu, dù thích thú hay lo sợ cũng không ai dám lên tiếng can ngăn hoặc cổ vũ vì đơn giản không muốn bị liên lụy. Cuộc đấu diễn ra giữa ba thằng con trai với chỉ một đứa... con gái. Và cái điều bất ngờ hơn là người đang chiếm ưu thế chính là cô gái với mái tóc đen dài buộc cao một bên cái phong cách nữ sinh không thể nào \'ngổ ngáo\' hơn được: cái áo đồng phục trắng xắn tay lên khủy gối, tà áo được buộc lại ngang vòng eo thon, cái nơ cravat màu xanh vốn để giữ cổ áo ngay ngắn cũng bị cô vứt bung ra một góc trong lúc đánh nhau và cái váy caro ngắn ngang gối cũng trở nên xộc xệch. Và chỉ vài phút chiếm ưu thế đó mà cô gái hiển nhiên trở thành người thắng cuộc. Cả đám người đứng xem mà cảm thấy sợ hãi nhất là bọn con trai, chỉ biết tội nghiệp cho ba tên kia đã đụng nhầm người-không-nên-đụng.
-Vô dụng!- cô gái đưa tay lau vệt máu bắn lên má mình nhếch mép khinh bỉ nhìn ba đứa con trai đang ôm mặt nằm lê lết dưới đất - Lần sau đừng để AsMiran này gặp lại lũ con trai ngu ngốc như các ngươi... nếu không thì chuẩn bị tinh thần mà xuống địa ngục hết đi!- Nói rồi cô cầm cái cặp đang nằm dưới đất của mình phủi phủi và xốc lên vai quay người bỏ đi một cách lạnh lùng đám người đứng xem cũng sợ sệt dạt ra hai bên mở lối cho cô đi như sự kính trọng cho một kẻ đáng phải sợ.
....................................................................
///Phòng hội học sinh///
-Karin, em thấy sao?-Kaido nhìn cô gái cầm tờ tài liệu chuẩn bị cho những hoạt động của trường sắp tới đang ngồi ở cái ghế làm việc ở vị trí đáng kính \'\'Hội trưởng\'\'.
-Ổn!- Thiên Ánh nhìn sơ qua một lượt đáp lại anh bằng một từ ngắn gọn thể hiện đầy đủ ý kiến của cô.
-Được rồi, vậy anh về trước đây... muộn rồi! Em cũng về đi.
-Ừ!-Thiên Ánh vẫn cắm cúi vào cái laptop mà trả lời, cô còn phải làm nốt luôn công việc ở WOORISE nữa. Kaido thở dài, anh mở cửa phòng rồi bước về.
Kaido lúc nào cũng tự hỏi không biết tại sao từ ba năm trước Thiên Ánh lại trở nên thay đổi một cách chóng mặt như vậy? Cô nàng hội phó đáng yêu lúc nào cũng nói \"cảm ơn\" của anh khi xưa nay đã lớn, cô xinh đẹp hơn, thông minh sắc xảo hơn đến nổi tự tin mà giành ngay cái chức Hội trưởng hội học sinh vốn dĩ là của anh khi chỉ mới bước vào lớp 10. Nhưng Kaido không chấp nhất chuyện đó, anh chỉ là thấy khoảng cách giữa mình và Thiên Ánh ngày càng lớn, sự trầm lặng thờ ơ ít nói của Thiên Ánh chính là vấn đề. Kaido ước gì AsKarin trở lại như AsKarin của anh ngày xưa.
RẦM.
-Chị! Xong chưa? Về thôi!
-Ừm! Rồi... -Thiên Ánh rời mắt khỏi chiếc laptop xoay chiếc ghế , cô nhìn đứa em gái với quần áo xộc xệch vừa ngang nhiên \'đá\' cửa bước vào trong lúc mình đang làm việc. Nhìn bộ dạng của Thiên An bây giờ khỏi nói cô cũng biết nó vừa mới gây loạn xong -À, hôm nay chơi vui không?
-Không! Cũng được tạm vui thôi, mấy thằng đó chỉ là một lũ tầm thường-Thiên An thản nhiên thả mình nằm dài trên ghế sofa tiếp khách. \"Vô dụng, Ngu ngốc, Tầm thường,...\" là những từ Thiên An thường dành cho bọn con trai. Đánh nhau với lũ ấy chỉ là một thú tiêu khiển hằng ngày của cô và cái thú vui này đã được Thiên An thực thi 3 năm nay rồi.
-Em thật là...thế nào tối nay lại phải nghe giảng đạo cho coi.
-Kệ đi, lỗ tai em nghe miết nên \'chai\' luôn rồi. Nghe ba mẹ và ông già đó giảng đạo còn đỡ hơn là bị bắt ngồi vào bàn nghe ông gia sư môn Toán giảng đạo. Chán òm!
-Tính lười trổi dậy đấy à? Tiểu An à! em chịu khó chăm chỉ tí đi, chỉ còn một tuần nữa là qua Việt Nam rồi.
-Được rồi, được rồi-Thiên An ngồi dậy, nói giọng chấn an- Em sẽ cố. Có phải chỉ cần qua đó và thi vào Học viện Star Idol là mọi thứ sẽ xong đúng không?-Thiên Ánh đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ thay cho câu trả lời- Nhưng mà... Chị! Mục đích của chị rốt cuộc là gì? Rồi còn ông già đó nữa... tính nổi dậy phản kháng sao?
- Chẳng phải chị đã nói đó là Bí Mật sao? Đợi đến lúc thích hợp chị sẽ cho em biết. Mà chuyến đi tới Việt Nam này đâu phải chỉ có chị là có mục đích, cả em cũng có mà phải không? Vì vậy đừng hỏi nhiều nữa, chị đã sắp xếp hết rồi em chỉ cần làm theo là được.
-Tùy chị. Thôi chúng ta về đi, em mệt quá rồi về nghe giảng đạo để còn nghỉ ngơi sớm mới được.
Cả hai cùng xách cặp bước ra cổng rồi leo lên cái xe hơi màu đen đã đợi hai người họ từ lâu.
Đến Việt Nam. Chuyện này đã được Thiên Ánh bắt đầu lên kế hoạch từ một tháng trước rồi, mọi việc sẽ tốt cả thôi.
3 năm nay, Hàn Thiên Ánh cô đã ngoan ngoãn mà làm búp bê cho người đàn ông đó rồi. Nghe lời ông ta trở thành người hoàn hảo, cái gì cũng phải đứng đầu: trở thành Hội trưởng hội học sinh, thành tích học tập đứng nhất toàn trường, Nhận chức Trưởng phòng tạm thời của WOORISE.
Giờ là lúc cô phải tự làm những gì mà bản thân mình cần-muốn-làm. Phải tìm được cái Bí Mật mà ông ngoại cô đang chôn giấu chính là chìa khóa giải đáp cho những gì mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Và Việt Nam chính là điểm xuất phát.
Đúng như những gì mà Thiên Ánh và Thiên An nói. Vừa về nhà, nhìn thấy bộ dạng của Thiên An bà Tuyết Linh và ông ngoại cô liền rất tức giận và Thiên An hiển nhiên được trò chuyện thân tình với hai trưởng bối này như một thói quen mỗi ngày. Ông ngoại của cô rất mệt mỏi, ông thật hết cách rồi, đứa cháu gái này của ông còn cứng đầu hơn cả Thiên Ánh. Trước kia ông hết đau đầu với Thiên Ánh giờ thì đến Thiên An. Thiên Ánh không nói gì ngay cả tiếng chào hỏi như \" Con mới về\", cô còn không để ý mẹ và ông ngoại làm gì với Thiên An chỉ thản nhiên lên phòng. Bà Tuyết Linh một mặt nói Thiên An nhưng đâu đó vẫn có ánh mắt nhìn theo dáng Thiên Ánh mà thở dài.
.................................................................................................
///Võ đường Núi Phũ Sĩ///
Chủ nhật.
Thiên Ánh tới võ đường luyện tập lần này đi cô còn \'lôi kéo\' thêm đứa em gái lười Thiên An bằng cách dụ dỗ sẽ cho nó...
Thắt lại cái đeo lưng, buộc cao mái tóc dài xoăn hạt dẽ rồi hít một hơi dài lấy sức. Thiên Ánh rời phòng thay đồ, bên ngoài một người đàn ông ngang tuổi ông ngoại cô có gương mặt góc cạnh kiêng nghị vẻ đáng sợ, những vết chân chim in hằn khóe mắt thể hiện sự trải đời đầy sóng gió đã đứng đợi sẵn ở giữa sân tập. Nhìn ông lúc nào cũng \'ấn tượng\' như ngày đầu tiên Thiên Ánh gặp vào 3 năm trước. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài.
Thiên Ánh chắp tay chào ông kiểu đệ tử - sư phụ. Ông không nói gì, tay chắp sau lưng gương mặt lặng như tờ làm người ta không thể nào đoán biết được biểu cảm gì qua thái độ ấy... trừ đứa học trò \'cưng\' của ông.
Một tia sáng sẹt qua trong tâm linh và... Xoẹt... ông bắt đầu ra chiêu bất ngờ... bàn tay gầy guộc nhăn nhúm bỗng như biến thành con dao sắt bén lao nhanh trong không khí đập ngay vào màn tang bên phải của Thiên Ánh. Thiên Ánh nhờ thính giác phản xạ nhanh cảm nhận được tiếng gió theo \'con dao\' ấy ngã ngược người ra sau nửa mét để... né. Ông đột ngột dừng lại.
-Sao vậy? Hôm nay có chuyện gì làm con không có hứng đấu à, Karin?-Ông nhìn Thiên Ánh vẻ mặt lúc này mới lộ rõ vẻ thất vọng như một đứa trẻ con tưởng sắp được \'chơi\' món đồ mình thích nhưng món đồ đó lại không thích mình. Đáng lẽ trong trường hợp bị Ông tấn công như vậy thì với tính cách của Thiên Ánh cô sẽ không ngại mà xông lên mà đánh trực diện nhưng đằng này lại \'né\' chứng tỏ mục đích của cô hôm nay không phải là luyện tập với Ông rồi. Chán!
Thiên Ánh gần như bật cười với cái vẻ mặt trẻ con ấy của Ông. Thật bó tay!
-Dạ, cháu...
-Woh! Tuyệt quá chị ơi, đúng nửa mét luôn- Thiên An không biết nãy giờ ở \'xó\' nào đã theo dõi chiêu thức của Thiên Ánh với Ông, giờ đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Thiên Ánh đo đếm khoảng cách né chính xác của chị mình mà ngưỡng mộ- Bữa nào cho em học lỏm với!
-Sao hôm nay con nhóc phiền phức này cũng có hứng đến đây vậy?-Ông chỉ tay vào Thiên An, thật lạ bình thường Thiên An chỉ đến đây khi nào cô đánh nhau thua hoặc cũng là có chiêu thức mới để cô \'học đánh nhau\' chứ có mấy đời mà nghiêm túc đi theo Thiên Ánh tới luyện tập với Ông đâu.
-Chào Ông chủ tịch Mafia... đã về hưu!-Thiên An lém lỉnh chắp tay chào đúng kiểu dân võ.
-Thôi cái cách chào của cháu đi Miran, cháu làm ta tổn thọ đấy!- Ông lắc đầu nhìn Thiên An, con nhóc này đúng là thích chọc Ông, lúc nào cũng cho Ông bay lên mây \'Ông chủ tịch Mafia\' và rồi... cho ông rớt xuống đất không thương tiếc, gì mà \'đã về hưu\' chứ! Ờ, thì đúng là Ông vốn là một chủ tịch Mafia đã từng làm mưa làm gió nổi tiếng trong Thế giới ngầm và sau khi chán cuộc sống màu đen ấy thì nhường chức lại để về hưu dưỡng già và mở cái Võ đường Núi Phú Sĩ này nè. Nhưng chẳng phải nhờ vậy mà Ông mới đào tạo được một đứa học trò cưng giỏi và dạy cho một đứa mà ông xem là cháu gái cái tinh thần sẵn sàng đánh nhau với người mà cô không ưa(con trai).
-A! MIKA...- Đang gãi đầu cười trừ với Ông thì một cái gì đó thu hút ánh mắt của Thiên An, cô liền chạy vèo ra phía sau lưng Ông là cánh cửa vừa được kéo ra bởi chiếc \'mũi\' đen bóng của một \'sinh vật lạ\' -Mika lâu rồi không gặp, trông em lớn hơn một chút rồi đó- \'Vật thể lạ\' đang được Thiên An nâng niu trong vòng tay cô được xác định là một chú cún con Husky nhỏ xíu với bộ lông xù màu trắng như cục bông tuyết rất đáng yêu.
-Ông, bọn cháu muốn đem Mika về nuôi -Đôi lông mày của Ông nhíu lên khó hiểu nhìn qua Thiên Ánh khi cô nói vậy. Tự dưng lại đòi đem Mika về nuôi, chẳng lẽ hai cô cháu này đang định... đi đâu đó.
-Bọn cháu sẽ đến nơi đó... -Như đoán được ý Ông qua đôi lông mày đó, Thiên Ánh cũng bình tĩnh mà giải đáp... mập mờ. Và lời vừa được đứa cháu nuôi cũng như học trò cưng- Thiên Ánh của Ông nói ra làm Ông có vẻ hơi bất ngờ. Đến nơi đó! Chẳng lẽ... cô thật sự muốn... Cái Bí Mật đó?
/88
|