-Người này chính là… Tuyết Dương… cũng là mẹ ruột của em đó!
Khôi Phong nói từng lời một rất chậm, nhưng âm điệu lại mang vẻ căng thẳng, ánh mắt cũng xen chút hoang mang liếc nhìn từng biểu hiện trên gương mặt đối diện. Dù biết chuyện này thật khó khăn, nhưng đã đến lúc cô ấy cần biết những gì liên quan đến mình chứ.
Gương mặt Thiên Ánh quả thật không giấu nổi sự bàng hoàng, hướng nhìn cô rơi thẳng vào khoảng không hư vô trước mắt.
-Anh biết chuyện này khiến em khó chấp nhận… nhưng...
-Đừng nói nữa…
-Đây đều là những bí mật mà bấy lâu nay em tìm kiếm
-Im đi! –Cô cố buông hai từ như cảnh cáo
-…Xin lỗi tất cả là sự thật, tờ giấy xét nghiệm trong tay bà Tuệ Thư là sự thật, em là… con gái của cô Tuyết Dương cũng là sự thật…
-NÓI DỐI!!–Thiên Ánh hét lên, sự thật đau đớn khiến cô chẳng còn ý thức được thực tế
- Đúng như Phong nói -Một giọng nói yếu ớt bất ngờ vang lên bóng dáng người phụ nữ tỉnh dậy trên giường khiến cả Khôi Phong và Thiên Ánh giật mình
Gương mặt thanh tú của cô càng thêm tái xanh, bất giác chân tay cũng càng thêm luống cuống thụt lùi lại về phía sau.Vừa sợ hãi vừa mất bình tĩnh trước cú shock lại bất ngờ ập tới lần thứ hai, Thiên Ánh như cảm thấy lạc lõng chẳng hề còn điểm tựa nào, cô chỉ có thể ngã khụy xuống đất.
Tuyết Dương ý thức được sự hoảng sợ của Thiên Ánh, bà vội vơ lấy cái mặt nạ trên bàn đeo vào. Bà cũng vội bước xuống giường, vội muốn đến bên cạnh cô để an ủi, để ôm vội cô vào lòng giải thích. Tất cả sự vội vàng đó đều chỉ vì cái tình mẫu tử mà bà chưa bao giờ ngừng khao khát mười mấy năm nay. Nhưng dù niềm khao khát ấy có lớn tới đâu thì bà cũng quên mất rằng sẽ bị chính đôi chân bại liệt kia ngăn cản. Tuyết Dương ngã xuống trước mặt Thiên Ánh, tiếng kêu khẽ vì đau đớn vẫn không khiến bà quên đi cô gái đang ngồi bệt dưới đất phía trước, đưa ánh mắt đau thương lên nhìn cô, giọng nói vừa tội lỗi vừa oán ân với sự vô dụng của chính mình – xin lỗi con... Mẹ...
-Cô!! Cẩn thận! -Khôi Phong vội tới đỡ Tuyết Dương dậy. Anh thấy có lẽ tình hình càng lúc càng căng rồi
Không hiểu sao trong giây phút ngắn ngủi, trong lòng Thiên Ánh bất giác cảm thấy xót xa muốn đỡ người đàn bà đáng thương đó dậy. Đáng tiếc đó chỉ là trong phút giây ngắn ngủi nên lý trí đã kịp thời kéo cô trở về thực tế. Bàn tay đưa ra không trung cũng giựt lại
- Nói dối, bà không phải là mẹ tôi... Không phải... Mẹ tôi tên Nguyễn Tuyết Linh tuyệt đối không phải là Tuyết Dương gì đó, tuyệt đối không phải... là bà...
Nhìn Thiên Ánh ngồi dưới nền đất lạnh, đau khổ với “Sự thật” của chính bản thân, đáy lòng Khôi Phong của nhói lên từng cơn xót xa không kém. Bất giác nhào đến ôm cô vào lòng mà không suy nghĩ.
-Bình tĩnh đi...
Qua bờ vai rộng lớn của Khôi Phong, Thiên Ánh đưa ánh nhìn phức tạp hòa trong những dòng nước mắt giàn dụa hướng về phía người phụ nữ đang ngồi bất lực trên giường. Làm sao có thể chứ? Đó không thể là mẹ cô. Tất cả những gì đang diễn ra với cô chỉ là đùa thôi. Trong tâm trí cô lúc này chỉ còn cố đọng lại hai chữ “ nói dối ”...
Mọi chuyện dường như đã quá sức chịu đựng với cô, Thiên Ánh cuối cùng đã ngất lịm đi trong vòng tay của Khôi Phong.
***
Thiên An thức giấc khi ánh nắng gắt gao ngoài kia hắt vào phòng cô, mặt trời dường như đã lên khá cao. Bước từng bước uể oải xuống cầu thang
-Chi..ị ơ..i… -Cổ họng đau rát vì khóc nhiều khiến việc cất tiếng gọi Thiên Ánh cũng thật khó khăn.
Vào đến tận trong bếp cũng không thấy tiếng trả lời, người cũng chẳng biết đâu, Thiên An dáo dác nhìn quanh, cuối cùng chỉ thấy một mẫu giấy note nhỏ kẹp dưới mâm thức ăn được đậy kín trên bàn ăn: Hôm nay chị có việc ra ngoài, em ở nhà nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, có gì gấp thì gọi cho chị!
Đúng là lời nhắn đầy ý lo lắng chu đáo của Thiên Ánh. Thiên An đọc xong thắc mắc chắc chị có việc quan trọng lắm nên mới bỏ cô ở nhà trong lúc này. Giở chiếc lồng trên bàn lên, một mâm đồ ăn thịnh soạn bày ra trước mắt, cùng hương vị thơm ngon vẫn còn âm ấm bốc lên, đây toàn là những món Thiên An thích. Nếu là Thiên An của thường ngày thì cô chẳng ngại lao ngay vào mà chén, mà đắm chìm vào cơn mê đồ ăn, nhưng Thiên An của hôm nay thì có lẽ chẳng còn tâm trí mà ăn được…
Ngồi xuống gấp vài miếng, nhưng cổ họng khô khan cùng tâm trạng khó chịu khiến cô chẳng thể nào nuốt nổi. Thế là đành bỏ đũa xuống rồi lết lên phòng nằm một mình suy tư.
Thiên An thấy tâm trạng mình thật rối rắm, những kí ức tối qua bất chợt lại ùa về, rồi hình ảnh của Huy Vũ và… cả Khánh Nam cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Trước kia cô vốn ghét nhất là việc làm tổn thương người khác… thế mà cuối cùng cô lại làm tổn thương người ta, một người mà cô biết là đã yêu cô rất nhiều. Hàn Thiên An mày đúng là đồ đáng chết!!
Bỗng, có tiếng chuông điện thoại vang lên
-A...lo... -Giọng cô uể oải bắt máy
-... Thiên An, cậu mau tới trường nhanh đi có chuyện không hay rồi...
Nhà thi đấu học viện Star Idol chưa bao giờ đông đúc, náo nhiệt hơn hôm nay. Cái nóng hừng hực của khí trời cộng với hơi của hàng trăm người chen lấn càng làm cho không khí nơi đây nghẹt thở.
Đáng lý ra giờ này là giờ học thể dục của lớp 11T1 (lớp hiện tại của Thiên An) nhưng tự nhiên lại bị mượn sân bóng rổ thế là... trống tiết. Nhưng điều đó không thú vị bằng việc người mượn lại chính là hai hoàng tử thần tượng nổi tiếng Khánh Nam, Huy Vũ ( Vừa trống tiết vừa được coi thần tượng chơi thể thao, còn gì hạnh phúc bằng). Tất cả các lớp đang có tiết học giờ này không biết nhờ «tình báo mật» phương nào, vừa nhận tin thì còn nhanh hơn tên lửa nhanh, gọn, lẹ... 1phút có mặt tại hiện trường.
-HUY VŨ! HUY VŨ!...CỐ LÊN... CỐ LÊN....Aaaaa....
-KHÁNH NAM FIGHTING! KHÁNH NAM FIGHTING....Aaaaaa...
-CHÚNG EM YÊU CÁC ANH....Aaaaa
-.....
Cố lách mình qua đám đông, khó khăn lắm Thiên An mới tìm được bóng hai cô bạn thân Mỹ Trang, Kim Hạnh đang ngồi hàng trên ở khán đài chính, nơi dễ quan sát toàn bộ trận đấu nhất.
-Thiên An, sao cậu lâu vậy? Họ thi đấu hơn nữa trận rồi... -Vẫn là Mỹ Trang lanh lẹ kéo Thiên An ngồi xuống chỗ trống bên cạnh...
-Ơ mình... -Tại cô cứ ngồi lưỡng lự ở nhà xem đi hay không tới đây nên đương nhiên là khá lâu...Sau hơn 30p từ cuộc gọi của cô bạn – Mà cụ thể mọi chuyện là sao vậy?
-Cậu nhìn xem... -Thiên An nhìn theo hướng chỉ tay của Kim Hạnh. Vì ảnh hưởng của đám đông quá ồn ào nên từ lúc bước vào nhà thi đấu cô không hề để ý chuyện gì đang xảy ra...
Nhưng giờ thì cô cũng hiểu tại sao họ phấn khích như vậy... Trên sân thi đấu, hai hình ảnh trong trang phục thể thao một trắng(Khánh Nam) một đỏ(Huy Vũ) vừa khỏe khoắn vừa menly tranh nhau một trái bóng rổ màu cam. Bọn họ một chọi một. Lúc người này chiếm ưu thế vài phút thì người kia cũng không vừa vặn gì phản công tức khắc. Phải nói là ngang tài ngang sức, không ai kém cạnh ai. Hơn nữa hình ảnh hoàng tử học đường, thần tượng tuổi teen thi đấu hết mình mồ hôi ướt đẫm không phải là rất perfect, rất lôi cuống sao?!?
-Sáng nay Huy Vũ đứng trước mặt Khánh Nam giữa sân trường thách đấu, nghe nói hai người họ còn cá cược cái gì đó thì phải?!? -Mỹ Trang vừa chăm chú xem vừa giải thích vắn tắt
- Vậy sao? -Thiên An lúc này cũng không còn để ý được nhiều, cô chỉ yên lặng đến nghẹt thở dõi theo từng đường rê bóng, cướp bóng, úp rổ...
Tỉ số hai bên cứ theo sát nút nhau... Thật khó biết được ai sẽ thắng?
Không khí càng lúc càng căng. Khán đài vẫn chưa bao giờ ngừng nóng lên dù đã hơn 30phút thi đấu.
-CỐ LÊN, CỐ LÊN, KHÁNH NAM GHI ĐIỂM ĐI...... HUY VŨ CHẶN BÓNG ĐI.......FIGHTING, YOU ARE THE BEST!!!
-....
Trước tiếng hét ngày càng rầm rộ này, Thiên An vẫn cố tập trung vào từng đường bóng linh hoạt của họ. Cô biết rất rõ khả năng của cả hai vì đã từng có dịp chơi với bọn họ. Huy Vũ từng được mệnh danh là hoàng tử thể thao với khả năng chơi giỏi gần 10 môn thể thao, còn Khánh Nam là thành viên ưu tú của đội tuyển quốc gia hơn nữa... hơn nữa còn là người dạy cô biết thế nào là bóng rổ... Chỉ là vẫn khó đoán trước được kết quả?
Hai bên lúc người này chiếm thế thượng phong lúc thì đến người kia... Cũng giống như lúc này người đang chiếm ưu thế là Khánh Nam. Anh nhanh nhẹn rê bóng về rổ, Huy Vũ đương nhiên vẫn cố dùng kĩ thuật điêu luyện của mình chặn đối thủ lại. Trong lúc Khánh Nam nhảy lên thực hiện cú ném từ xa để phá lưới kèm cặp chặt chẽ của Huy Vũ. Huy Vũ thuận theo phản ứng nhảy lên chặn lại, vì sức bật chậm hơn nên không chặn kịp tuy nhiên không ngờ cũng vì cách nhau một khoảng thời gian như thế mà khi tiếp đất dẫn đến sự mất đà của Huy Vũ lại vô tình đạp trúng chân Khánh Nam...
-A... a...a... -Khánh Nam ngã xuống đất, nếu không có tiếng ồn của đám đông thì còn nghe được tiếng ‘rắc’ đau đớn thoáng qua
Nhà thi đấu bỗng chốc được phen náo loạn ồ một tiếng mọi người ngồi trên hàng ghế bất ngờ đứng hết dậy kéo xuống sân thi đấu
-Khánh Nam có chuyện rồi?
-Anh ấy bị sao thế?
-Gọi đội y tế đi!!
-... ... ...
Tiếng đám đông lo lắng kêu lên. Lúc này Thiên An và hai cô bạn của mình cũng kéo xuống len qua đám người phía trước đến gần. Huy Vũ cũng chạy tới bên thằng bạn mình, không cần chờ người gọi đội y tế gì đó anh đã nhanh chóng cởi giày Khánh Nam ra, nhẹ nhàng nâng gót chân xem xét.
-Cậu bị bong gân rồi! -Huy Vũ như vị bác sĩ đưa ra kết luận sau khi “khám nghiệm” ngắn gọn nhưng đầy đủ khiến mọi người lại thêm phen hốt hoảng
-...
-...
Những tiếng rì rầm bàn tán của đám đông đứng bu xung quanh Khánh Nam, Huy Vũ...
- Ôi hoàng tử của mình... không biết cậu ấy có đau không nữa? – Mỹ Trang đứng bên trái Thiên An khẽ cất tiếng xót xa, ai chẳng biết Khánh Nam luôn là nam thần Idol số 1 trong lòng cô nhưng Mỹ Trang à đừng nói với cái giọng điệu ớn lạnh như vậy trong lúc này chứ?!
-Thiên An, cậu nghĩ có khi nào trận đấu này phải dừng lại không? -Kim Hạnh cũng thì thầm.
Hai điều này cũng chính là nổi lo của đa số những con người đang
đứng ở đây.
Thiên An vẫn yên lặng, nhìn từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán anh, cô biết anh vốn dĩ rất giỏi che giấu cảm xúc nhưng trong phút giây nào đó cô bỗng thấy cái nhíu mày của anh. Hình như anh đang đau lắm.
-Khánh Nam hay là...
-Tôi không sao, chúng ta đấu tiếp... -Khánh Nam cắt ngang lời Huy Vũ, cắn môi cố đứng lên...
-Nhưng cậu... -Huy Vũ nhìn anh đầy e ngại
-Chẳng phải sáng nay cậu đã mạnh miệng nói nhất định phải đánh bại tôi à? Sao? Muốn từ bỏ? -Khánh Nam hất hàm đầy thách thức đúng với bản chất kiêu ngạo thuờng ngày của anh.
-Ai nói từ bỏ!? Được, trọng tài tiếp tục trận đấu thôi!
-
-Khoan đã, Khánh Nam chân anh như thế sao mà thi đấu chứ? -Thiên An lúc này mới lên tiếng, bỗng chốc cô vô tình trở thành trung tâm chú ý của đám đông
Khánh Nam và Huy Vũ cũng đều chú ý đến cô, không ngờ hôm nay cô lại có mặt.
Thần người một lát, Khánh Nam bỗng khẽ nhếch mép tiến lại gần Thiên An
-Em lo cho anh à?
-Ai... ai thèm lo chứ!? Tưởng bở!
-Nhưng tiếc là anh phải tạm gác sự lo lắng qúy giá của em lại rồi, anh phải đấu tiếp thôi! -Khánh Nam như không hề để ý tới câu nói lẫy của cô, vẫn giữ nụ cười nhếch môi, rồi anh quay đi về phía Huy Vũ đang đợi mình
-Tại sao anh cứ cố chấp như thế? -Thiên An dường như đã thấy bực mình
Khánh Nam đứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với cô, mắt thì đăm đăm nhìn về phía Huy Vũ
-Xin lỗi, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ! -Lời nói này như vừa nói với cô cũng là vừa khẳng định với chàng trai phía trước
-Từ bỏ cái quái gì chứ?
-Xin lỗi Thiên An, nhưng bọn anh buộc phải dùng trận đấu này để kết thúc tất cả. Bởi vì không ai muốn từ bỏ ...em cả -Huy Vũ cũng chạy lại gần cô khẽ nói đủ cho mình cô nghe, rồi cũng dần trở ra sân với Khánh Nam.
...
...
-Aaa...
-Ồ... ồ....ồ...
Những tiếng kêu đầy lo lắng cứ đồng loạt vang lên mỗi khi Khánh Nam nhảy lên ném bóng hay chặn bóng và rồi ngã khụy xuống đất. Thiên An đứng trên khán đài, nhìn nét mặt ngày càng tái xanh, mồ hôi cũng càng ngày càng túa ra nhiều hơn, lòng cô bỗng thấy cứ sôi sục lo lắng, rất khó chịu...
Phải ngăn anh ấy lại! Đó là câu nói duy nhất vang vọng lên trong cô lúc này.
-VƯƠNG KHÁNH NAM! DỪNG NGAY TRẬN ĐẤU NÀY LẠI CHO TÔI!!
Đám Fan cổ động đứng hết dậy lần 2, nháo nhào nhìn kẻ to gan cắt ngang chặn đấu. Thế là một cảnh tượng bàng hoàng hiện ra trước mắt họ.
Trên sân, Thiên An không biết từ lúc nào nhảy ra sân, giang hai tay đứng chắn trước Khánh Nam, đúng lúc anh đang trong tư thế chuẩn bị ném bóng. Huy Vũ vừa chạy từ sau đến cũng khựng lại bất ngờ. Trước cái trừng mắt như muốn nói rằng: nếu không dừng lại, tôi sẽ giết anh!
Khánh Nam bất giác hạ tay xuống.
- Em đang làm trò gì vậy?
- Câu này tôi hỏi anh mới phải, anh biết rõ tình trạng của mình ra sao mà còn cố thi đấu như thế?! Anh là đồ ngốc à? -Thiên An tức mình tuông một tràng xối sả vào anh.
- Em mới là đồ ngốc! -Khánh Nam cười khì nhìn cô, rồi thoáng chốc chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc – Lúc nãy, anh chưa nói hết... anh phải đấu tiếp bởi vì anh sợ... Sợ nếu anh thua thì anh phải rời xa em mãi mãi...
Thiên An đứng hình như anh.
-Mà anh... à còn cậu ta nữa cũng không bao giờ muốn chấp điều đó, phải không Vũ? -Khánh Nam quay lại nhìn Huy Vũ nở nụ cười tự tin. Đây là cách giải quyết của những thằng con trai muốn giành quyền bảo vệ người con gái mình yêu.
-Được! -Thiên An buông một chữ tưởng như sẽ chấp nhận những điều mà Khánh Nam đã giải thích để tiếp tục trận đấu. Nhưng không – Hai người cứ tiếp tục đấu đi. Nhưng sau đó thì cả hai đừng hòng nhìn mặt tôi lần nữa...
Sau lời phán quyết. Thiên An quay lưng bước đi một cách lạnh lùng nhất mà cô có thể.
Dĩ nhiên điều đó còn tệ hơn điều mà cả hai đã cá được trong trận đấu này.
-Khoan đã, Thiên An.... á... a... -Khánh Nam trong lúc vội vàng đuổi theo Thiên An, anh nhất thời quên mất cái chân đang trọng thương của mình thế rồi dĩ nhiên là anh ngã xuống, ôm cổ chân ngày càng sưng to...
Thiên An giật mình quay lại khi nghe tiếng kêu của anh, cô hốt hoảng chạy đến bên anh
-Khánh Nam, anh không sao chứ? Làm sao đây chân anh ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, ai đó đưa anh ấy đến phòng y tế đi!! -Thiên An cuống lên khi sự đau đớn đang lộ rõ trên mặt anh.
-Xem ra trận đấu này không dừng không được rồi! – Huy Vũ thở dài rồi bước tới cúi người xuống đỡ Khánh Nam lên đi về pgshía cửa. Thiên An hơi ngạc nhiên rồi cũng bước theo sau.
Trận đấu dừng lại. Đám đông thấy cuộc vui đã hết nên cũng tản ra. Chỉ có vài đám Fan cuồng là còn lẽo đẽo bám theo đến tận phòng y tế mà dẫn đầu đám Fan đó dĩ nhiên là Mỹ Trang nhà ta rồi.
...
...
...
-Xong rồi, em nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức, thời gian này nên tránh vận động nhiều. Nếu có vấn đề gì thì nhớ đến bệnh viện kiểm tra ngay nhé!!
-Cảm ơn cô! -Khánh Nam buông lời biết ơn trước những lời dặn dò ăn cần của cô y tá
-Thằng nhóc này, trước đây em luôn là khách quen của chỗ này, mà giờ tự nhiên lại nói cảm ơn! Có cần cô khám thêm xem đầu em bị gì không?
-Cô này, khó khăn lắm mới có dịp em nói câu này mà tự nhiên cô lại làm em tụt cảm xúc! -Khánh Nam cười khì với câu nói đùa của cô y tá, trong anh lúc này không hề có cảm giác kiêu ngạo người ta hay đồn đại mà giống ... một thằng nhóc mới lớn nghịch ngợm hơn nhiều.
-Được rồi cô phải đi ra đuổi đám ruồi nhạn ngoài kia mới được, hai đứa ở lại chăm sóc bạn giúp cô nhé!
-Dạ!
Thiên An và Huy Vũ đồng thanh rồi cả ba nhìn theo bóng cô đẩy cửa bước ra ngoài rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại không cho con “ruồi” nào có cơ hội chen mắt nhìn vào trong. Ngoài cửa còn nghe tiếng quát tháo trái ngược với giọng điệu dịu dàng vừa mới đây.
-MẤY ĐỨA NÀY, SAO GIỜ NÀY CÒN ĐỨNG ĐÂY? MAU QUAY VỀ LỚP HỌC NẾU KHÔNG TÔI GỌI THẦY GIÁM THỊ BÂY GIỜ!!
...
...
Mãi một lúc sau, cuối cùng ngoài kia cũng trở nên yên tĩnh.
-Cả hai người đúng là đồ ngốc, em đâu xứng để hai người thi đấu đến nước này chứ!
-Thiên An à, em đừng nói vậy! Bọn anh đều biết có lẽ sẽ không thể có được tình yêu của em lần nữa nhưng... Cả hai bọn anh đều muốn giành quyền bên cạnh bảo vệ em! -Huy Vũ trầm giọng dịu dàng nhìn cô, suốt đêm qua anh đã thức trắng đêm suy nghĩ mới có thể chấp nhận được sự thật Thiên An đã nói chia tay với anh. Nhưng anh không muốn dễ dàng dừng lại ở đây.
-Với lại bọn anh cũng có phần sai vì đã đem em ra cá cược mà không hỏi ý em -Khánh Nam cũng tiếp lời.
-À, nếu là chuyện này thì hai người nhất định là sai rồi. Biết em vốn không thích sao còn làm chứ?
-Bọn anh xin lỗi...
-Biết lỗi không thì chưa đủ, phải phạt hai người mới được. Thế này đi hôm nào đó cả hai phải bao em một chầu thịnh soạn. Ok!
-Ờ... Ờ... -Khánh Nam và Huy Vũ đều vô thức gật đầu nhìn cô thay đổi 180°
-Này, các anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy, ngố chết đi được!
Đúng là Thiên An, cô lúc nào cũng lém lỉnh như vậy. Nhưng nhờ vậy mà không khí cũng trở nên bớt ảm đạm hơn. Khánh Nam và Huy Vũ chỉ biết che miệng quay mặt cười thầm.
Mà... hình như thái độ với Huy Vũ cũng phát triển theo hướng tích cực thì phải. Có lẽ trong thân tâm Thiên An luôn muốn coi anh là một người bạn tốt. Và cô cũng hy vọng cả ba có thể luôn cười vui vẻ như lúc này.
-Em còn chưa nói anh, Khánh Nam. Có phải lúc nãy anh muốn chơi đến gãy luôn cái chân này mới chịu dừng lại không? -Cô ấy lại thay đổi giọng điệu rồi...
-Nếu kêu anh chết vì em còn được huống chi cái chân này!
-Anh... anh nói gì sến dữ vậy? -Thiên An giựt giựt mi mắt, chẳng biết anh đang đùa hay thiệt nữa
-Gì chứ, anh thật lòng đấy! -Khánh Nam không thể hiểu được hôm nay là ngày gì mà ai cũng thích làm anh tụt cảm xúc giữa chừng vậy trời.
-Hừm, không phải cả hai người nói muốn từ quyền bảo vệ em sao?! Nếu anh thật sự chết rồi thì anh định bảo vệ em kiểu gì đây? -Thiên An phì cười nhìn vẻ mặt của anh
-E hèm, chắc hai người cũng đói rồi, anh xuống cănteen mua đồ cho. -Huy Vũ hắng giọng, gõ vào đồng hồ trên tay nhắc nhở đã quá trưa.
-À em cũng đói bụng rồi, anh mua giùm em đỡ cái bánh cũng được, còn Khánh Nam cho anh ấy ăn cháo trắng đi.
-Này, anh bị bong gân chứ có bị đau bụng đâu mà phải ăn cháo chứ?
-Thì anh là người bệnh mà, bệnh chỗ nào cũng là bệnh thôi.
-Nhưng... anh nuốt cháo trắng sao no nổi?
-Ráng chịu!
Hai người cứ cãi nhau như thế mà không để ý thấy Huy Vũ đã nhanh chóng rời đi từ lúc nào. Anh không muốn nhìn thấy thêm cảnh chướng mắt đó nữa.
Trên hành lang tưởng như dài thăm thẳm. Huy Vũ thấy tâm trạng mình thật phức tạp. Hình như trận đấu hôm nay dù không thi đấu hết nhưng có lẽ anh đã biết được kết quả...
-Haiz, cảm giác thua cuộc thật khó chịu! Lần sau phải thi cái gì là sở trường của mình mới được...
Khôi Phong nói từng lời một rất chậm, nhưng âm điệu lại mang vẻ căng thẳng, ánh mắt cũng xen chút hoang mang liếc nhìn từng biểu hiện trên gương mặt đối diện. Dù biết chuyện này thật khó khăn, nhưng đã đến lúc cô ấy cần biết những gì liên quan đến mình chứ.
Gương mặt Thiên Ánh quả thật không giấu nổi sự bàng hoàng, hướng nhìn cô rơi thẳng vào khoảng không hư vô trước mắt.
-Anh biết chuyện này khiến em khó chấp nhận… nhưng...
-Đừng nói nữa…
-Đây đều là những bí mật mà bấy lâu nay em tìm kiếm
-Im đi! –Cô cố buông hai từ như cảnh cáo
-…Xin lỗi tất cả là sự thật, tờ giấy xét nghiệm trong tay bà Tuệ Thư là sự thật, em là… con gái của cô Tuyết Dương cũng là sự thật…
-NÓI DỐI!!–Thiên Ánh hét lên, sự thật đau đớn khiến cô chẳng còn ý thức được thực tế
- Đúng như Phong nói -Một giọng nói yếu ớt bất ngờ vang lên bóng dáng người phụ nữ tỉnh dậy trên giường khiến cả Khôi Phong và Thiên Ánh giật mình
Gương mặt thanh tú của cô càng thêm tái xanh, bất giác chân tay cũng càng thêm luống cuống thụt lùi lại về phía sau.Vừa sợ hãi vừa mất bình tĩnh trước cú shock lại bất ngờ ập tới lần thứ hai, Thiên Ánh như cảm thấy lạc lõng chẳng hề còn điểm tựa nào, cô chỉ có thể ngã khụy xuống đất.
Tuyết Dương ý thức được sự hoảng sợ của Thiên Ánh, bà vội vơ lấy cái mặt nạ trên bàn đeo vào. Bà cũng vội bước xuống giường, vội muốn đến bên cạnh cô để an ủi, để ôm vội cô vào lòng giải thích. Tất cả sự vội vàng đó đều chỉ vì cái tình mẫu tử mà bà chưa bao giờ ngừng khao khát mười mấy năm nay. Nhưng dù niềm khao khát ấy có lớn tới đâu thì bà cũng quên mất rằng sẽ bị chính đôi chân bại liệt kia ngăn cản. Tuyết Dương ngã xuống trước mặt Thiên Ánh, tiếng kêu khẽ vì đau đớn vẫn không khiến bà quên đi cô gái đang ngồi bệt dưới đất phía trước, đưa ánh mắt đau thương lên nhìn cô, giọng nói vừa tội lỗi vừa oán ân với sự vô dụng của chính mình – xin lỗi con... Mẹ...
-Cô!! Cẩn thận! -Khôi Phong vội tới đỡ Tuyết Dương dậy. Anh thấy có lẽ tình hình càng lúc càng căng rồi
Không hiểu sao trong giây phút ngắn ngủi, trong lòng Thiên Ánh bất giác cảm thấy xót xa muốn đỡ người đàn bà đáng thương đó dậy. Đáng tiếc đó chỉ là trong phút giây ngắn ngủi nên lý trí đã kịp thời kéo cô trở về thực tế. Bàn tay đưa ra không trung cũng giựt lại
- Nói dối, bà không phải là mẹ tôi... Không phải... Mẹ tôi tên Nguyễn Tuyết Linh tuyệt đối không phải là Tuyết Dương gì đó, tuyệt đối không phải... là bà...
Nhìn Thiên Ánh ngồi dưới nền đất lạnh, đau khổ với “Sự thật” của chính bản thân, đáy lòng Khôi Phong của nhói lên từng cơn xót xa không kém. Bất giác nhào đến ôm cô vào lòng mà không suy nghĩ.
-Bình tĩnh đi...
Qua bờ vai rộng lớn của Khôi Phong, Thiên Ánh đưa ánh nhìn phức tạp hòa trong những dòng nước mắt giàn dụa hướng về phía người phụ nữ đang ngồi bất lực trên giường. Làm sao có thể chứ? Đó không thể là mẹ cô. Tất cả những gì đang diễn ra với cô chỉ là đùa thôi. Trong tâm trí cô lúc này chỉ còn cố đọng lại hai chữ “ nói dối ”...
Mọi chuyện dường như đã quá sức chịu đựng với cô, Thiên Ánh cuối cùng đã ngất lịm đi trong vòng tay của Khôi Phong.
***
Thiên An thức giấc khi ánh nắng gắt gao ngoài kia hắt vào phòng cô, mặt trời dường như đã lên khá cao. Bước từng bước uể oải xuống cầu thang
-Chi..ị ơ..i… -Cổ họng đau rát vì khóc nhiều khiến việc cất tiếng gọi Thiên Ánh cũng thật khó khăn.
Vào đến tận trong bếp cũng không thấy tiếng trả lời, người cũng chẳng biết đâu, Thiên An dáo dác nhìn quanh, cuối cùng chỉ thấy một mẫu giấy note nhỏ kẹp dưới mâm thức ăn được đậy kín trên bàn ăn: Hôm nay chị có việc ra ngoài, em ở nhà nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ, có gì gấp thì gọi cho chị!
Đúng là lời nhắn đầy ý lo lắng chu đáo của Thiên Ánh. Thiên An đọc xong thắc mắc chắc chị có việc quan trọng lắm nên mới bỏ cô ở nhà trong lúc này. Giở chiếc lồng trên bàn lên, một mâm đồ ăn thịnh soạn bày ra trước mắt, cùng hương vị thơm ngon vẫn còn âm ấm bốc lên, đây toàn là những món Thiên An thích. Nếu là Thiên An của thường ngày thì cô chẳng ngại lao ngay vào mà chén, mà đắm chìm vào cơn mê đồ ăn, nhưng Thiên An của hôm nay thì có lẽ chẳng còn tâm trí mà ăn được…
Ngồi xuống gấp vài miếng, nhưng cổ họng khô khan cùng tâm trạng khó chịu khiến cô chẳng thể nào nuốt nổi. Thế là đành bỏ đũa xuống rồi lết lên phòng nằm một mình suy tư.
Thiên An thấy tâm trạng mình thật rối rắm, những kí ức tối qua bất chợt lại ùa về, rồi hình ảnh của Huy Vũ và… cả Khánh Nam cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Trước kia cô vốn ghét nhất là việc làm tổn thương người khác… thế mà cuối cùng cô lại làm tổn thương người ta, một người mà cô biết là đã yêu cô rất nhiều. Hàn Thiên An mày đúng là đồ đáng chết!!
Bỗng, có tiếng chuông điện thoại vang lên
-A...lo... -Giọng cô uể oải bắt máy
-... Thiên An, cậu mau tới trường nhanh đi có chuyện không hay rồi...
Nhà thi đấu học viện Star Idol chưa bao giờ đông đúc, náo nhiệt hơn hôm nay. Cái nóng hừng hực của khí trời cộng với hơi của hàng trăm người chen lấn càng làm cho không khí nơi đây nghẹt thở.
Đáng lý ra giờ này là giờ học thể dục của lớp 11T1 (lớp hiện tại của Thiên An) nhưng tự nhiên lại bị mượn sân bóng rổ thế là... trống tiết. Nhưng điều đó không thú vị bằng việc người mượn lại chính là hai hoàng tử thần tượng nổi tiếng Khánh Nam, Huy Vũ ( Vừa trống tiết vừa được coi thần tượng chơi thể thao, còn gì hạnh phúc bằng). Tất cả các lớp đang có tiết học giờ này không biết nhờ «tình báo mật» phương nào, vừa nhận tin thì còn nhanh hơn tên lửa nhanh, gọn, lẹ... 1phút có mặt tại hiện trường.
-HUY VŨ! HUY VŨ!...CỐ LÊN... CỐ LÊN....Aaaaa....
-KHÁNH NAM FIGHTING! KHÁNH NAM FIGHTING....Aaaaaa...
-CHÚNG EM YÊU CÁC ANH....Aaaaa
-.....
Cố lách mình qua đám đông, khó khăn lắm Thiên An mới tìm được bóng hai cô bạn thân Mỹ Trang, Kim Hạnh đang ngồi hàng trên ở khán đài chính, nơi dễ quan sát toàn bộ trận đấu nhất.
-Thiên An, sao cậu lâu vậy? Họ thi đấu hơn nữa trận rồi... -Vẫn là Mỹ Trang lanh lẹ kéo Thiên An ngồi xuống chỗ trống bên cạnh...
-Ơ mình... -Tại cô cứ ngồi lưỡng lự ở nhà xem đi hay không tới đây nên đương nhiên là khá lâu...Sau hơn 30p từ cuộc gọi của cô bạn – Mà cụ thể mọi chuyện là sao vậy?
-Cậu nhìn xem... -Thiên An nhìn theo hướng chỉ tay của Kim Hạnh. Vì ảnh hưởng của đám đông quá ồn ào nên từ lúc bước vào nhà thi đấu cô không hề để ý chuyện gì đang xảy ra...
Nhưng giờ thì cô cũng hiểu tại sao họ phấn khích như vậy... Trên sân thi đấu, hai hình ảnh trong trang phục thể thao một trắng(Khánh Nam) một đỏ(Huy Vũ) vừa khỏe khoắn vừa menly tranh nhau một trái bóng rổ màu cam. Bọn họ một chọi một. Lúc người này chiếm ưu thế vài phút thì người kia cũng không vừa vặn gì phản công tức khắc. Phải nói là ngang tài ngang sức, không ai kém cạnh ai. Hơn nữa hình ảnh hoàng tử học đường, thần tượng tuổi teen thi đấu hết mình mồ hôi ướt đẫm không phải là rất perfect, rất lôi cuống sao?!?
-Sáng nay Huy Vũ đứng trước mặt Khánh Nam giữa sân trường thách đấu, nghe nói hai người họ còn cá cược cái gì đó thì phải?!? -Mỹ Trang vừa chăm chú xem vừa giải thích vắn tắt
- Vậy sao? -Thiên An lúc này cũng không còn để ý được nhiều, cô chỉ yên lặng đến nghẹt thở dõi theo từng đường rê bóng, cướp bóng, úp rổ...
Tỉ số hai bên cứ theo sát nút nhau... Thật khó biết được ai sẽ thắng?
Không khí càng lúc càng căng. Khán đài vẫn chưa bao giờ ngừng nóng lên dù đã hơn 30phút thi đấu.
-CỐ LÊN, CỐ LÊN, KHÁNH NAM GHI ĐIỂM ĐI...... HUY VŨ CHẶN BÓNG ĐI.......FIGHTING, YOU ARE THE BEST!!!
-....
Trước tiếng hét ngày càng rầm rộ này, Thiên An vẫn cố tập trung vào từng đường bóng linh hoạt của họ. Cô biết rất rõ khả năng của cả hai vì đã từng có dịp chơi với bọn họ. Huy Vũ từng được mệnh danh là hoàng tử thể thao với khả năng chơi giỏi gần 10 môn thể thao, còn Khánh Nam là thành viên ưu tú của đội tuyển quốc gia hơn nữa... hơn nữa còn là người dạy cô biết thế nào là bóng rổ... Chỉ là vẫn khó đoán trước được kết quả?
Hai bên lúc người này chiếm thế thượng phong lúc thì đến người kia... Cũng giống như lúc này người đang chiếm ưu thế là Khánh Nam. Anh nhanh nhẹn rê bóng về rổ, Huy Vũ đương nhiên vẫn cố dùng kĩ thuật điêu luyện của mình chặn đối thủ lại. Trong lúc Khánh Nam nhảy lên thực hiện cú ném từ xa để phá lưới kèm cặp chặt chẽ của Huy Vũ. Huy Vũ thuận theo phản ứng nhảy lên chặn lại, vì sức bật chậm hơn nên không chặn kịp tuy nhiên không ngờ cũng vì cách nhau một khoảng thời gian như thế mà khi tiếp đất dẫn đến sự mất đà của Huy Vũ lại vô tình đạp trúng chân Khánh Nam...
-A... a...a... -Khánh Nam ngã xuống đất, nếu không có tiếng ồn của đám đông thì còn nghe được tiếng ‘rắc’ đau đớn thoáng qua
Nhà thi đấu bỗng chốc được phen náo loạn ồ một tiếng mọi người ngồi trên hàng ghế bất ngờ đứng hết dậy kéo xuống sân thi đấu
-Khánh Nam có chuyện rồi?
-Anh ấy bị sao thế?
-Gọi đội y tế đi!!
-... ... ...
Tiếng đám đông lo lắng kêu lên. Lúc này Thiên An và hai cô bạn của mình cũng kéo xuống len qua đám người phía trước đến gần. Huy Vũ cũng chạy tới bên thằng bạn mình, không cần chờ người gọi đội y tế gì đó anh đã nhanh chóng cởi giày Khánh Nam ra, nhẹ nhàng nâng gót chân xem xét.
-Cậu bị bong gân rồi! -Huy Vũ như vị bác sĩ đưa ra kết luận sau khi “khám nghiệm” ngắn gọn nhưng đầy đủ khiến mọi người lại thêm phen hốt hoảng
-...
-...
Những tiếng rì rầm bàn tán của đám đông đứng bu xung quanh Khánh Nam, Huy Vũ...
- Ôi hoàng tử của mình... không biết cậu ấy có đau không nữa? – Mỹ Trang đứng bên trái Thiên An khẽ cất tiếng xót xa, ai chẳng biết Khánh Nam luôn là nam thần Idol số 1 trong lòng cô nhưng Mỹ Trang à đừng nói với cái giọng điệu ớn lạnh như vậy trong lúc này chứ?!
-Thiên An, cậu nghĩ có khi nào trận đấu này phải dừng lại không? -Kim Hạnh cũng thì thầm.
Hai điều này cũng chính là nổi lo của đa số những con người đang
đứng ở đây.
Thiên An vẫn yên lặng, nhìn từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán anh, cô biết anh vốn dĩ rất giỏi che giấu cảm xúc nhưng trong phút giây nào đó cô bỗng thấy cái nhíu mày của anh. Hình như anh đang đau lắm.
-Khánh Nam hay là...
-Tôi không sao, chúng ta đấu tiếp... -Khánh Nam cắt ngang lời Huy Vũ, cắn môi cố đứng lên...
-Nhưng cậu... -Huy Vũ nhìn anh đầy e ngại
-Chẳng phải sáng nay cậu đã mạnh miệng nói nhất định phải đánh bại tôi à? Sao? Muốn từ bỏ? -Khánh Nam hất hàm đầy thách thức đúng với bản chất kiêu ngạo thuờng ngày của anh.
-Ai nói từ bỏ!? Được, trọng tài tiếp tục trận đấu thôi!
-
-Khoan đã, Khánh Nam chân anh như thế sao mà thi đấu chứ? -Thiên An lúc này mới lên tiếng, bỗng chốc cô vô tình trở thành trung tâm chú ý của đám đông
Khánh Nam và Huy Vũ cũng đều chú ý đến cô, không ngờ hôm nay cô lại có mặt.
Thần người một lát, Khánh Nam bỗng khẽ nhếch mép tiến lại gần Thiên An
-Em lo cho anh à?
-Ai... ai thèm lo chứ!? Tưởng bở!
-Nhưng tiếc là anh phải tạm gác sự lo lắng qúy giá của em lại rồi, anh phải đấu tiếp thôi! -Khánh Nam như không hề để ý tới câu nói lẫy của cô, vẫn giữ nụ cười nhếch môi, rồi anh quay đi về phía Huy Vũ đang đợi mình
-Tại sao anh cứ cố chấp như thế? -Thiên An dường như đã thấy bực mình
Khánh Nam đứng lại, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng với cô, mắt thì đăm đăm nhìn về phía Huy Vũ
-Xin lỗi, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ! -Lời nói này như vừa nói với cô cũng là vừa khẳng định với chàng trai phía trước
-Từ bỏ cái quái gì chứ?
-Xin lỗi Thiên An, nhưng bọn anh buộc phải dùng trận đấu này để kết thúc tất cả. Bởi vì không ai muốn từ bỏ ...em cả -Huy Vũ cũng chạy lại gần cô khẽ nói đủ cho mình cô nghe, rồi cũng dần trở ra sân với Khánh Nam.
...
...
-Aaa...
-Ồ... ồ....ồ...
Những tiếng kêu đầy lo lắng cứ đồng loạt vang lên mỗi khi Khánh Nam nhảy lên ném bóng hay chặn bóng và rồi ngã khụy xuống đất. Thiên An đứng trên khán đài, nhìn nét mặt ngày càng tái xanh, mồ hôi cũng càng ngày càng túa ra nhiều hơn, lòng cô bỗng thấy cứ sôi sục lo lắng, rất khó chịu...
Phải ngăn anh ấy lại! Đó là câu nói duy nhất vang vọng lên trong cô lúc này.
-VƯƠNG KHÁNH NAM! DỪNG NGAY TRẬN ĐẤU NÀY LẠI CHO TÔI!!
Đám Fan cổ động đứng hết dậy lần 2, nháo nhào nhìn kẻ to gan cắt ngang chặn đấu. Thế là một cảnh tượng bàng hoàng hiện ra trước mắt họ.
Trên sân, Thiên An không biết từ lúc nào nhảy ra sân, giang hai tay đứng chắn trước Khánh Nam, đúng lúc anh đang trong tư thế chuẩn bị ném bóng. Huy Vũ vừa chạy từ sau đến cũng khựng lại bất ngờ. Trước cái trừng mắt như muốn nói rằng: nếu không dừng lại, tôi sẽ giết anh!
Khánh Nam bất giác hạ tay xuống.
- Em đang làm trò gì vậy?
- Câu này tôi hỏi anh mới phải, anh biết rõ tình trạng của mình ra sao mà còn cố thi đấu như thế?! Anh là đồ ngốc à? -Thiên An tức mình tuông một tràng xối sả vào anh.
- Em mới là đồ ngốc! -Khánh Nam cười khì nhìn cô, rồi thoáng chốc chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc – Lúc nãy, anh chưa nói hết... anh phải đấu tiếp bởi vì anh sợ... Sợ nếu anh thua thì anh phải rời xa em mãi mãi...
Thiên An đứng hình như anh.
-Mà anh... à còn cậu ta nữa cũng không bao giờ muốn chấp điều đó, phải không Vũ? -Khánh Nam quay lại nhìn Huy Vũ nở nụ cười tự tin. Đây là cách giải quyết của những thằng con trai muốn giành quyền bảo vệ người con gái mình yêu.
-Được! -Thiên An buông một chữ tưởng như sẽ chấp nhận những điều mà Khánh Nam đã giải thích để tiếp tục trận đấu. Nhưng không – Hai người cứ tiếp tục đấu đi. Nhưng sau đó thì cả hai đừng hòng nhìn mặt tôi lần nữa...
Sau lời phán quyết. Thiên An quay lưng bước đi một cách lạnh lùng nhất mà cô có thể.
Dĩ nhiên điều đó còn tệ hơn điều mà cả hai đã cá được trong trận đấu này.
-Khoan đã, Thiên An.... á... a... -Khánh Nam trong lúc vội vàng đuổi theo Thiên An, anh nhất thời quên mất cái chân đang trọng thương của mình thế rồi dĩ nhiên là anh ngã xuống, ôm cổ chân ngày càng sưng to...
Thiên An giật mình quay lại khi nghe tiếng kêu của anh, cô hốt hoảng chạy đến bên anh
-Khánh Nam, anh không sao chứ? Làm sao đây chân anh ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, ai đó đưa anh ấy đến phòng y tế đi!! -Thiên An cuống lên khi sự đau đớn đang lộ rõ trên mặt anh.
-Xem ra trận đấu này không dừng không được rồi! – Huy Vũ thở dài rồi bước tới cúi người xuống đỡ Khánh Nam lên đi về pgshía cửa. Thiên An hơi ngạc nhiên rồi cũng bước theo sau.
Trận đấu dừng lại. Đám đông thấy cuộc vui đã hết nên cũng tản ra. Chỉ có vài đám Fan cuồng là còn lẽo đẽo bám theo đến tận phòng y tế mà dẫn đầu đám Fan đó dĩ nhiên là Mỹ Trang nhà ta rồi.
...
...
...
-Xong rồi, em nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức, thời gian này nên tránh vận động nhiều. Nếu có vấn đề gì thì nhớ đến bệnh viện kiểm tra ngay nhé!!
-Cảm ơn cô! -Khánh Nam buông lời biết ơn trước những lời dặn dò ăn cần của cô y tá
-Thằng nhóc này, trước đây em luôn là khách quen của chỗ này, mà giờ tự nhiên lại nói cảm ơn! Có cần cô khám thêm xem đầu em bị gì không?
-Cô này, khó khăn lắm mới có dịp em nói câu này mà tự nhiên cô lại làm em tụt cảm xúc! -Khánh Nam cười khì với câu nói đùa của cô y tá, trong anh lúc này không hề có cảm giác kiêu ngạo người ta hay đồn đại mà giống ... một thằng nhóc mới lớn nghịch ngợm hơn nhiều.
-Được rồi cô phải đi ra đuổi đám ruồi nhạn ngoài kia mới được, hai đứa ở lại chăm sóc bạn giúp cô nhé!
-Dạ!
Thiên An và Huy Vũ đồng thanh rồi cả ba nhìn theo bóng cô đẩy cửa bước ra ngoài rồi nhanh chóng đóng sầm cửa lại không cho con “ruồi” nào có cơ hội chen mắt nhìn vào trong. Ngoài cửa còn nghe tiếng quát tháo trái ngược với giọng điệu dịu dàng vừa mới đây.
-MẤY ĐỨA NÀY, SAO GIỜ NÀY CÒN ĐỨNG ĐÂY? MAU QUAY VỀ LỚP HỌC NẾU KHÔNG TÔI GỌI THẦY GIÁM THỊ BÂY GIỜ!!
...
...
Mãi một lúc sau, cuối cùng ngoài kia cũng trở nên yên tĩnh.
-Cả hai người đúng là đồ ngốc, em đâu xứng để hai người thi đấu đến nước này chứ!
-Thiên An à, em đừng nói vậy! Bọn anh đều biết có lẽ sẽ không thể có được tình yêu của em lần nữa nhưng... Cả hai bọn anh đều muốn giành quyền bên cạnh bảo vệ em! -Huy Vũ trầm giọng dịu dàng nhìn cô, suốt đêm qua anh đã thức trắng đêm suy nghĩ mới có thể chấp nhận được sự thật Thiên An đã nói chia tay với anh. Nhưng anh không muốn dễ dàng dừng lại ở đây.
-Với lại bọn anh cũng có phần sai vì đã đem em ra cá cược mà không hỏi ý em -Khánh Nam cũng tiếp lời.
-À, nếu là chuyện này thì hai người nhất định là sai rồi. Biết em vốn không thích sao còn làm chứ?
-Bọn anh xin lỗi...
-Biết lỗi không thì chưa đủ, phải phạt hai người mới được. Thế này đi hôm nào đó cả hai phải bao em một chầu thịnh soạn. Ok!
-Ờ... Ờ... -Khánh Nam và Huy Vũ đều vô thức gật đầu nhìn cô thay đổi 180°
-Này, các anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như vậy, ngố chết đi được!
Đúng là Thiên An, cô lúc nào cũng lém lỉnh như vậy. Nhưng nhờ vậy mà không khí cũng trở nên bớt ảm đạm hơn. Khánh Nam và Huy Vũ chỉ biết che miệng quay mặt cười thầm.
Mà... hình như thái độ với Huy Vũ cũng phát triển theo hướng tích cực thì phải. Có lẽ trong thân tâm Thiên An luôn muốn coi anh là một người bạn tốt. Và cô cũng hy vọng cả ba có thể luôn cười vui vẻ như lúc này.
-Em còn chưa nói anh, Khánh Nam. Có phải lúc nãy anh muốn chơi đến gãy luôn cái chân này mới chịu dừng lại không? -Cô ấy lại thay đổi giọng điệu rồi...
-Nếu kêu anh chết vì em còn được huống chi cái chân này!
-Anh... anh nói gì sến dữ vậy? -Thiên An giựt giựt mi mắt, chẳng biết anh đang đùa hay thiệt nữa
-Gì chứ, anh thật lòng đấy! -Khánh Nam không thể hiểu được hôm nay là ngày gì mà ai cũng thích làm anh tụt cảm xúc giữa chừng vậy trời.
-Hừm, không phải cả hai người nói muốn từ quyền bảo vệ em sao?! Nếu anh thật sự chết rồi thì anh định bảo vệ em kiểu gì đây? -Thiên An phì cười nhìn vẻ mặt của anh
-E hèm, chắc hai người cũng đói rồi, anh xuống cănteen mua đồ cho. -Huy Vũ hắng giọng, gõ vào đồng hồ trên tay nhắc nhở đã quá trưa.
-À em cũng đói bụng rồi, anh mua giùm em đỡ cái bánh cũng được, còn Khánh Nam cho anh ấy ăn cháo trắng đi.
-Này, anh bị bong gân chứ có bị đau bụng đâu mà phải ăn cháo chứ?
-Thì anh là người bệnh mà, bệnh chỗ nào cũng là bệnh thôi.
-Nhưng... anh nuốt cháo trắng sao no nổi?
-Ráng chịu!
Hai người cứ cãi nhau như thế mà không để ý thấy Huy Vũ đã nhanh chóng rời đi từ lúc nào. Anh không muốn nhìn thấy thêm cảnh chướng mắt đó nữa.
Trên hành lang tưởng như dài thăm thẳm. Huy Vũ thấy tâm trạng mình thật phức tạp. Hình như trận đấu hôm nay dù không thi đấu hết nhưng có lẽ anh đã biết được kết quả...
-Haiz, cảm giác thua cuộc thật khó chịu! Lần sau phải thi cái gì là sở trường của mình mới được...
/88
|