Edit: dark Angel
“An Ny, em đừng xúc động.” Kiệt Tây Tạp đưa tay nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của An Ny, cầm chặt lấy, “Nếu em tin lời ta nói, tiếp theo hãy nghe theo ta an bài, ta sẽ giúp em cứu người ra.”
“Làm thế nào cứu?” Nàng ngây ngốc hỏi, ngẩng mặt, nhìn gương mặt tuấn tú kiên định của hắn, trong đôi mắt sáng lóng lánh như đá quý ánh lên vẻ trầm tĩnh.
“Đợi ta phái người mang tới một bộ quần áo của thị vệ, em hãy cải trang một chút, sau đó ta đi gặp hoàng huynh, em giả dạng thành thị vệ của ta cùng đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
“Được, ta nghe lời hoàng tử.”
Nhìn ánh mắt thân thiết mà dịu dàng, ôn hòa như vậy của hắn, liều lĩnh muốn giúp nàng, sự ấm áp chậm rãi truyền đến từ chỗ giao nhau của hai bàn tay, tiến thẳng đến trái tim đang đập yếu đuối. Trong thời điểm nàng bất lực, khủng hoảng, cô độc lại vô lực nhất, chỉ cần nghĩ đến còn có hắn luôn lặng lẽ làm bạn bên cạnh, nàng cảm thấy trong lòng có một cảm giác ỷ lại thật sâu sắc.
Huống hồ hắn nói cũng không phải không có đạo lý, nàng ngụy trang khác đi để theo phía sau hắn, đi xem rốt cuộc là tình huống ra sau, sau đó mới tính đến cụ thể. Nàng không tận mắt nhìn đến, cho nên không cần phải lại suy đoán xằng bậy, nói không chừng là tin tức Duy Á Đặc bị đánh tàn nhẫn này đều là do tên kia cố ý phao ra, là thủ đoạn để dụ nàng cắn câu.
Lúc trước, khi nàng bị giam trong tẩm cung, bị hắn tùy ý chiếm giữ, sự khuất nhục kinh khủng kia đã để lại bóng ma khó phai mờ trong lòng nàng. Nàng trải qua bao trắc trở để trốn thoát ra khỏi đó, chẳng may lại rơi vào tay hắn, nàng thật sự thực không cam lòng.
◎◎◎★***⊙⊙⊙⊙***★◎◎◎◎
Bầu trời sau giờ ngọ vô cùng âm u, mây đen dày đặc che trên đỉnh đầu khiến cho người ta phải hít hơi lạnh, gió lạnh từng cơn thổi qua mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Theo Kiệt Tây Tạp ra khỏi hành cung, bọn họ cũng không đi đến hành cung của Mạc Đế Sâm, bởi vì người Kiệt Tây Tạp phái đi trở về nói, Mạc Đế Sâm đã khống chế được lực lượng phản kháng ít ỏi trong hoàng cung, tất cả tù binh đều bị áp giải đến chỗ pháp trường rộng rãi trước chính điện. Bọn họ cũng đem Duy Á Đặc đến nơi đó, đem treo trên cột cờ.
Cờ bay phần phật, kiếm kích như rừng, nơi nơi là binh lính tuần tra, nón giáp sắt phát ra ánh sang lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Dưới tiếng hét to của bọn binh lính, một đám tù binh vẻ mặt chán chường, chật vật vô cùng bị áp giải đi về phía trước.
Kiệt Tây Tạp đi trước, phía sau là bốn thị vệ cúi đầu đi theo, An Ny đi ở phía sau cùng. Càng tới gần tòa kiến trúc to lớn kia, tim nàng càng đập dữ dội, hai bàn tay xiết chặt lại.
Rất nhanh đã đến lúc đến cửa cung, Kiệt Tây Tạp quay đầu lại, như có chút vô tình mà liếc mắt qua nàng một cái, giống như đang cho nàng ánh mắt cổ vũ.
Trải qua sự kiểm tra ở cửa cung, rốt cục bọn họ cũng đi vào một khu vực trống trải, rộng lớn.
Cờ tung bay trong gió, kêu lên rào rào. Tầm nhìn có thể nhìn đến mọi chỗ, trên đất là các tù binh đang cúi đầu quỳ gối, ước chừng có mấy trăm người, toàn bộ đều dồn lại một chỗ. Bốn phía là binh lính trong coi với tay cầm khiên cùng trường mâu, sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
Ở chính giữa là một cột cờ, một thân ảnh đung đưa trong gió như rối gỗ đã giữ chặt lấy tầm mắt của nàng, hai tay bị treo trên cột cờ, quần áo trên người không chỗ nào là còn nguyên vẹn, quần áo rách nát vẫn còn vương vết máu chưa khô, đầu vô lực cúi xuống, không biết là hôn mê hay là đã muốn…
Trong thoáng chốc, tay chân An Ny lạnh lẽo, cắn chặt môi, không dám suy đoán them nữa. Nàng thật không dám tưởng tượng, đến tột cùng là bọn họ đã làm chuyện tàn nhẫn gì với Duy Á Đặc? Rốt cuộc là nàng phạm vào cái tội lớn tày trời gì, vì sao lại làm như thế với náng? Hắn thật sự là rất tàn nhẫn, rất tàn nhẫn.
Đối diện với cột cờ là chính điện, lúc này một thân ảnh cao ngạo đang đứng nơi cao cao tại thượng đó, phía sau là tướng lĩnh được trang bị đầy đủ đứng thành hai hàng. Hắn khoác một cái trường bào màu đỏ tía, áo giáp đơn giản bằng vàng phác họa rõ nét thân hình cường tráng, đứng trên cao cúi mắt nhìn xuống tất cả trước mắt, cả người tản mát ra khí thế cao ngạo nhìn thiên hạ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kiệt Tây Tạp di chuyển bước chân, chậm rãi đi lên bậc thang. An Ny mang theo tâm tình phức tạp theo sát ngay sau đó, lúc này nàng vẫn không quên cố gắng hết sức cúi đầu xuống, tránh nguy cơ bị phát hiện.
Nhìn thấy thân ảnh Kiệt Tây Tạp, một vài viên tướng lĩnh đứng bên ngoài đều tránh ra một đường. Nàng cùng với ba gã thị vệ muốn theo sau thì lại bị thét ra lệnh là không được đến gần, vì thế nên nàng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, nhưng vì đứng cuối chiều gió, nàng có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ.
Sắc mặt Mạc Đế Sâm là hàn băng dày đặc bao trùm, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào phía trước, bội kiếm trong tay phát ra ánh sang lạnh lẽo.
“Hoàng huynh.” Kiệt Tây Tạp đi đến bên cạnh Mạc Đế Sâm, nhìn theo ánh mắt của hắn rồi lại nhìn lại. “Huynh có tâm sự?”
“Kiệt Tây Tạp, đệ biết rõ ràng phải không?” Hắn xoay người, trong mắt tích tụ vẻ ẩn nhẫn vô cùng, môi nhếch lên lộ ra một sự lạnh lẽo, âm u. “Tối hôm qua, chính miệng đệ nói với ta là nàng không ở hành cung của đệ, được, ta tạm thời tin tưởng đệ một lần. Đệ hẳn hiểu rõ, trong đời ta ghét nhất là bị phản bội và lừa gạt, tốt nhất đệ nên nói thật với ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.”
“Hoàng huynh, huynh có được vương vị, tất cả nữ nhân của đế quốc Da Tháp Lạp Tư này đều hướng về huynh, huynh có thể tìm ra nữ tử đẹp hơn nàng gấp trăm, gấp ngàn lần. Mà nàng, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, huynh…”
“Câm miệng!” Đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy tức giận của Mạc Đế Sâm bắn về phía hắn, thiếu chút nữa đã rống ra tiếng. “Kiệt Tây Tạp, đệ không biết rõ sự tình từ đầu đến cuối thì không cần xen miệng vào lung tung. Ta không muốn nghe, nếu đệ muốn nói với ta những cái này, như vậy đệ có thể trở về rồi.”
Ngày hôm qua, sau khi phụ vương tắt thở, hắn nghe được tin tức chính xác, Cáp Mông Đức sẽ hành động trước khi trời tối, vì thế hắn mới đánh đòn phủ đầu, điều động quân đội đi vào hoàng cung, Cáp Mông Đức trở tay không kịp, luống cuống chân tay, vội vàng điều binh đến chống cự.
Hoàng cung lớn như thế nhất thời còn khó khống chế, hắn ở ngay hiện trường mà chỉ huy tác chiến, không khỏi phiền não không thôi, nhưng chỉ cân nhớ đến gương mặt quật cường cùng thân thể mềm mại, dịu dàng trong tẩm cung kia, sự căng thẳng trong lòng liền như được khẽ chạm vào, tinh thần hắn lại phấn chấn mà toàn tâm tập trung chiến đấu.
Đợi cho lúc quân đội phản kháng đã thế suy sức yếu, hắn mới mang cả thân thể đầy mỏi mệt trở lại tẩm cung, trong lòng tràn đầy vui mừng muốn cùng nàng chia sẻ tâm tình thắng lợi, nhưng khi hắn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường trong tẩm cung, hắn vậy mà lại không cảm nhận được mùi hương của riêng nàng.
Hắn giống như nổi điên mà lật tung cả tòa tẩm cung, ngoại trừ nữ phó nơm nớp lo sợ, lạnh run trốn ở góc phòng, hắn không tìm được gì. Lúc này hắn mới thực sự ý thức được, nàng đã thật sự chạy thoát, lúc hắn chạm vào được vương vị, nóng lòng muốn cùng nàng vui sướng thì cũng là lúc nàng trốn chạy khỏi hắn.
“An Ny, em đừng xúc động.” Kiệt Tây Tạp đưa tay nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của An Ny, cầm chặt lấy, “Nếu em tin lời ta nói, tiếp theo hãy nghe theo ta an bài, ta sẽ giúp em cứu người ra.”
“Làm thế nào cứu?” Nàng ngây ngốc hỏi, ngẩng mặt, nhìn gương mặt tuấn tú kiên định của hắn, trong đôi mắt sáng lóng lánh như đá quý ánh lên vẻ trầm tĩnh.
“Đợi ta phái người mang tới một bộ quần áo của thị vệ, em hãy cải trang một chút, sau đó ta đi gặp hoàng huynh, em giả dạng thành thị vệ của ta cùng đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.”
“Được, ta nghe lời hoàng tử.”
Nhìn ánh mắt thân thiết mà dịu dàng, ôn hòa như vậy của hắn, liều lĩnh muốn giúp nàng, sự ấm áp chậm rãi truyền đến từ chỗ giao nhau của hai bàn tay, tiến thẳng đến trái tim đang đập yếu đuối. Trong thời điểm nàng bất lực, khủng hoảng, cô độc lại vô lực nhất, chỉ cần nghĩ đến còn có hắn luôn lặng lẽ làm bạn bên cạnh, nàng cảm thấy trong lòng có một cảm giác ỷ lại thật sâu sắc.
Huống hồ hắn nói cũng không phải không có đạo lý, nàng ngụy trang khác đi để theo phía sau hắn, đi xem rốt cuộc là tình huống ra sau, sau đó mới tính đến cụ thể. Nàng không tận mắt nhìn đến, cho nên không cần phải lại suy đoán xằng bậy, nói không chừng là tin tức Duy Á Đặc bị đánh tàn nhẫn này đều là do tên kia cố ý phao ra, là thủ đoạn để dụ nàng cắn câu.
Lúc trước, khi nàng bị giam trong tẩm cung, bị hắn tùy ý chiếm giữ, sự khuất nhục kinh khủng kia đã để lại bóng ma khó phai mờ trong lòng nàng. Nàng trải qua bao trắc trở để trốn thoát ra khỏi đó, chẳng may lại rơi vào tay hắn, nàng thật sự thực không cam lòng.
◎◎◎★***⊙⊙⊙⊙***★◎◎◎◎
Bầu trời sau giờ ngọ vô cùng âm u, mây đen dày đặc che trên đỉnh đầu khiến cho người ta phải hít hơi lạnh, gió lạnh từng cơn thổi qua mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Theo Kiệt Tây Tạp ra khỏi hành cung, bọn họ cũng không đi đến hành cung của Mạc Đế Sâm, bởi vì người Kiệt Tây Tạp phái đi trở về nói, Mạc Đế Sâm đã khống chế được lực lượng phản kháng ít ỏi trong hoàng cung, tất cả tù binh đều bị áp giải đến chỗ pháp trường rộng rãi trước chính điện. Bọn họ cũng đem Duy Á Đặc đến nơi đó, đem treo trên cột cờ.
Cờ bay phần phật, kiếm kích như rừng, nơi nơi là binh lính tuần tra, nón giáp sắt phát ra ánh sang lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Dưới tiếng hét to của bọn binh lính, một đám tù binh vẻ mặt chán chường, chật vật vô cùng bị áp giải đi về phía trước.
Kiệt Tây Tạp đi trước, phía sau là bốn thị vệ cúi đầu đi theo, An Ny đi ở phía sau cùng. Càng tới gần tòa kiến trúc to lớn kia, tim nàng càng đập dữ dội, hai bàn tay xiết chặt lại.
Rất nhanh đã đến lúc đến cửa cung, Kiệt Tây Tạp quay đầu lại, như có chút vô tình mà liếc mắt qua nàng một cái, giống như đang cho nàng ánh mắt cổ vũ.
Trải qua sự kiểm tra ở cửa cung, rốt cục bọn họ cũng đi vào một khu vực trống trải, rộng lớn.
Cờ tung bay trong gió, kêu lên rào rào. Tầm nhìn có thể nhìn đến mọi chỗ, trên đất là các tù binh đang cúi đầu quỳ gối, ước chừng có mấy trăm người, toàn bộ đều dồn lại một chỗ. Bốn phía là binh lính trong coi với tay cầm khiên cùng trường mâu, sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
Ở chính giữa là một cột cờ, một thân ảnh đung đưa trong gió như rối gỗ đã giữ chặt lấy tầm mắt của nàng, hai tay bị treo trên cột cờ, quần áo trên người không chỗ nào là còn nguyên vẹn, quần áo rách nát vẫn còn vương vết máu chưa khô, đầu vô lực cúi xuống, không biết là hôn mê hay là đã muốn…
Trong thoáng chốc, tay chân An Ny lạnh lẽo, cắn chặt môi, không dám suy đoán them nữa. Nàng thật không dám tưởng tượng, đến tột cùng là bọn họ đã làm chuyện tàn nhẫn gì với Duy Á Đặc? Rốt cuộc là nàng phạm vào cái tội lớn tày trời gì, vì sao lại làm như thế với náng? Hắn thật sự là rất tàn nhẫn, rất tàn nhẫn.
Đối diện với cột cờ là chính điện, lúc này một thân ảnh cao ngạo đang đứng nơi cao cao tại thượng đó, phía sau là tướng lĩnh được trang bị đầy đủ đứng thành hai hàng. Hắn khoác một cái trường bào màu đỏ tía, áo giáp đơn giản bằng vàng phác họa rõ nét thân hình cường tráng, đứng trên cao cúi mắt nhìn xuống tất cả trước mắt, cả người tản mát ra khí thế cao ngạo nhìn thiên hạ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kiệt Tây Tạp di chuyển bước chân, chậm rãi đi lên bậc thang. An Ny mang theo tâm tình phức tạp theo sát ngay sau đó, lúc này nàng vẫn không quên cố gắng hết sức cúi đầu xuống, tránh nguy cơ bị phát hiện.
Nhìn thấy thân ảnh Kiệt Tây Tạp, một vài viên tướng lĩnh đứng bên ngoài đều tránh ra một đường. Nàng cùng với ba gã thị vệ muốn theo sau thì lại bị thét ra lệnh là không được đến gần, vì thế nên nàng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, nhưng vì đứng cuối chiều gió, nàng có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ.
Sắc mặt Mạc Đế Sâm là hàn băng dày đặc bao trùm, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào phía trước, bội kiếm trong tay phát ra ánh sang lạnh lẽo.
“Hoàng huynh.” Kiệt Tây Tạp đi đến bên cạnh Mạc Đế Sâm, nhìn theo ánh mắt của hắn rồi lại nhìn lại. “Huynh có tâm sự?”
“Kiệt Tây Tạp, đệ biết rõ ràng phải không?” Hắn xoay người, trong mắt tích tụ vẻ ẩn nhẫn vô cùng, môi nhếch lên lộ ra một sự lạnh lẽo, âm u. “Tối hôm qua, chính miệng đệ nói với ta là nàng không ở hành cung của đệ, được, ta tạm thời tin tưởng đệ một lần. Đệ hẳn hiểu rõ, trong đời ta ghét nhất là bị phản bội và lừa gạt, tốt nhất đệ nên nói thật với ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.”
“Hoàng huynh, huynh có được vương vị, tất cả nữ nhân của đế quốc Da Tháp Lạp Tư này đều hướng về huynh, huynh có thể tìm ra nữ tử đẹp hơn nàng gấp trăm, gấp ngàn lần. Mà nàng, chẳng qua chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, huynh…”
“Câm miệng!” Đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy tức giận của Mạc Đế Sâm bắn về phía hắn, thiếu chút nữa đã rống ra tiếng. “Kiệt Tây Tạp, đệ không biết rõ sự tình từ đầu đến cuối thì không cần xen miệng vào lung tung. Ta không muốn nghe, nếu đệ muốn nói với ta những cái này, như vậy đệ có thể trở về rồi.”
Ngày hôm qua, sau khi phụ vương tắt thở, hắn nghe được tin tức chính xác, Cáp Mông Đức sẽ hành động trước khi trời tối, vì thế hắn mới đánh đòn phủ đầu, điều động quân đội đi vào hoàng cung, Cáp Mông Đức trở tay không kịp, luống cuống chân tay, vội vàng điều binh đến chống cự.
Hoàng cung lớn như thế nhất thời còn khó khống chế, hắn ở ngay hiện trường mà chỉ huy tác chiến, không khỏi phiền não không thôi, nhưng chỉ cân nhớ đến gương mặt quật cường cùng thân thể mềm mại, dịu dàng trong tẩm cung kia, sự căng thẳng trong lòng liền như được khẽ chạm vào, tinh thần hắn lại phấn chấn mà toàn tâm tập trung chiến đấu.
Đợi cho lúc quân đội phản kháng đã thế suy sức yếu, hắn mới mang cả thân thể đầy mỏi mệt trở lại tẩm cung, trong lòng tràn đầy vui mừng muốn cùng nàng chia sẻ tâm tình thắng lợi, nhưng khi hắn nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường trong tẩm cung, hắn vậy mà lại không cảm nhận được mùi hương của riêng nàng.
Hắn giống như nổi điên mà lật tung cả tòa tẩm cung, ngoại trừ nữ phó nơm nớp lo sợ, lạnh run trốn ở góc phòng, hắn không tìm được gì. Lúc này hắn mới thực sự ý thức được, nàng đã thật sự chạy thoát, lúc hắn chạm vào được vương vị, nóng lòng muốn cùng nàng vui sướng thì cũng là lúc nàng trốn chạy khỏi hắn.
/123
|