Edit: dark Angel
Hắn thản nhiên vung tay lên, tướng lãnh phía sau liền nhanh chóng đi xuống bậc thang, chạy tới giữa sân, trong tay hắn cầm một sợi roi dài mềm mại mà cứng cỏi.
Tiếng roi dài vang lên tàn khốc có vẻ phá lệ vang dội trong đêm vắng, nghe vào tai An Ny thì chói tai như là tiếng sấm. Không được… Không thể đánh tiếp, như vậy Duy Á Đặc sẽ chết mất.
Tay chân nàng lạnh lẽo, cố cắn mạnh vào tay để che giấu tiếng nức nở trong miệng. Quá nhiều cảm giác hối hận giống như là sóng to cuồn cuộn đánh vào lòng nàng, lòng đau như cắt, tất cả cái này vốn là do nàng nhận, vì sao lại để Duy Á Đặc gánh vác một mình.
Gió lạnh thổi qua cây cối đứng yên, ở một góc âm u, hai thân ảnh một trước một sau đứng trong bóng đêm dày đặc. Đấu bồng to che khuất dung mạo của hai người, lại không giấu được tiếng nhỏ giọng nói chuyện của hai người.
“Chủ nhân, có muốn nô bộc nghĩ biện pháp dẫn người đi cứu nàng hay không, dường như nàng không chịu được nữa, nếu đánh tiếp chỉ sợ sẽ…”
“Nạp La, ngươi nhớ kỹ, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ ta an bài bên cạnh nữ nhân kia.” Một thân ảnh lạnh lùng như băng khẽ bước vài bước về phía trước, tiếng nói băng lãnh mà tàn độc chợt vang lên, quỷ mị như sứ giả địa ngục. “Là nàng ngu xuẩn mà có cảm tình thực với nữ nhân kia, cuối cùng lại còn tử chủ trương để cho nàng ta chạy trốn. Kết cục ngày hôm nay của nàng, hoàn toàn là do nàng tự chuốc vào mình. Ta muốn nàng biết là không ai dám cãi mệnh lệnh của ta, nàng cũng không phải ngoại lệ. Huống hồ an nguy của nàng cũng không cần ngươi sốt ruột, sẽ tự có người áy náy và đau lòng mà cứu, không phải sao?”
Thân thể Duy Á Đặc đung đưa vô lực theo từng lần roi quất, cả người nàng đột nhiên rung rẩy, tiếp theo thật nhiều máu trào ra khỏi miệng, chảy từ cằm xuống quần áo đã rách nát, từng mảnh từng mảnh đỏ tươi khiến cho ai nhìn thấy cũng ghê người.
Tướng lãnh ngây người, dừng động tác trong tay, đối với chuyện đột ngột phát sinh này chân tay có chút luống cuống, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, đành phải đem ánh mắt mờ mịt chuyển đến nhìn hoàng tử điện hạ đang đứng ở lan can.
Mạc Đế Sâm lạnh lẽo liếc hắn một cái, tiếng nói trầm ổn mà không kiên nhẫn thúc giục. “La Đức Lý Khắc, ngươi còn lề mề cái gì? Tiếp tục! Cho đến khi nào bản vương tử có được đáp án mới thôi.”
Cái gì? Vậy mà hắn còn hạ lệnh đánh tiếp. Tiếng vang giòn lại tiếp tục, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nhưng không cách nào che được tai, hình ảnh tàn nhẫn mà đẫm máu đã khắc sau trong đầu nàng, trước mắt đều là cảnh tượng lửa bập bùng nơi địa ngục. Nàng thu, nàng hoàn toàn thua, rốt cuộc nàng không chịu nổi loại tra tấn này.
“Dừng tay, ngươi không cần đánh nữa.” Hai vai gầy của nàng run run, lớn tiếng ngăn cản việc đánh roi tuyệt tình, từ từ đứng lên dưới góc tối nơi tường vây, nhìn lên thân ảnh cao cao tại thượng. “Chẳng qua ngươi chỉ muốn ta xuất hiện, không phải sao? Ngươi không cần đánh nữa, hiện tại ta đã đến rồi.”
Hắn mím chặt đôi môi đầy đặn, không nói, đôi tử mâu sâu không lường nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ nhắn đang run rẩy, giống như đang nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ.
Tướng lãnh vừa bị quát lớn không nghe thấy tiếng nói của hoàng tử điện hạ, không dám dừng tay, vẫn tiếp tục đánh mạnh như cũ. Toàn thân Duy Á Đặc co rút, máu không ngừng phun ra từ trong miệng, khiến quần áo rách nát bị nhuộm thành màu đỏ thẫm khiến người ta kinh hồn.
“Đừng! Đừng đánh nữa…” Đôi mắt nàng kinh hãi mà trợn to, bước chân gần như là không vững, vội vàng nhảy xuống từ trên tường, chạy đến trước mặt hắn.
Binh lính phía sau lập tức rút kiếm, muốn tiến lên bảo hộ hoàng tử điện hạ, lại bị ánh mắt sắc bén mà lãnh khốc khiến cho kinh sợ, đều lui trở về.
“Ngươi mau kêu hắn dừng tay, đừng đánh nữa, nàng sẽ chết… Nàng thật sự sẽ chết… Cầu xin ngươi… Đừng đánh nữa…”
Nàng lắc đầu, nhìn Duy Á Đặc vẫn còn đang hộc máu, lúc này nàng hoang mang lo sợ, chỉ nghĩ đến cầu xin. Cho dù đã trải qua đủ loại khuất nhục, đều vẫn cắn răng duy trì ngạo khí không khuất phục, nhưng nếu hiện tại buông bỏ tự tôn, dùng cầu xin hèn mọn có thể cứu Duy Á Đặc, nàng sẽ không chút do dự mà làm như vậy.
“Đây là trừng phạt ngươi nên nhận được, tù nô của bản vương tử. Ngươi trốn khỏi bản vương tử hai ngày, nàng là đồng lõa, tất cả cái này đều là do bản vương tử ban cho nàng. Ngươi cảm thấy không tốt sao?”
Hắn thờ ơ với cầu xin của nàng, không di chuyển nửa bước chân, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, vẫn đang cúi xuống nhìn hình ảnh đẫm máu trước mắt.
“Đừng… Van xin ngươi… Đừng đánh nữa… Ôi… Ngươi muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi… Là ta đã bảo Duy Á Đặc làm vậy, thật sự không liên quan đến nàng…” Nàng dùng sức đong đưa cánh tay cứng rắn của hắn, nước mắt thấm đẫm gương mặt mềm mại, hai chân mềm nhũn, vô lực quỳ xuống cầu xin trước mặt hắn. “Van xin ngươi… Ôi… Đừng đánh nữa… Ta xin ngươi… Mau kêu hắn dừng tay…”
“Ngươi biết bản vương tử muốn cái gì? Hiện tại cần phải xem ngươi sẽ làm thế nào.” Hắn nghiêng người xuống, nắm chặt cằm dưới của nàng, khiến cho nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét tà ác của hắn. “Bản vương tử muốn khiến ngươi không còn một chút ý niệm chạy trốn nào trong đầu nữa.”
“Oa… Cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, ta thề, ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa… Là thật… Xin ngươi đừng đánh nàng nữa… Xin ngươi…”
Nàng lại rơi vào địa ngục do hắn tạo nên, nam nhân luôn luôn muốn khống chế nàng, bắt nàng phục tùng này quả thực là hóa thân của ma quỷ, hắn có thể tàn nhẫn đến hy sinh tánh mạng của người khác để bức nàng tự động trở lại bên cạnh hắn, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ.
“Ngươi đã thề độc một lần, nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh bản vương tử.” Hắn lạnh lùng cong khóe môi, tử mâu thâm thúy tản ra ánh mắt lãnh khốc như băng. “Hiện tại lời thề đó đã bị ngươi đập vỡ, bản vương tử sẽ không ngốc đến mức mắc mưu lần thứ hai.”
“Ta thừa nhận ta sai rồi, chỉ cần ngươi buông tha nàng, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, ta là tù nô của ngươi, ta sẽ không chạy trốn nữa… Ta thề… Van xin ngươi, ngươi bảo hắn dừng tay… Đừng đánh nữa…”
Hai chân quỳ trên đất của nàng di chuyển đến gần hắn, muốn lấy lại tín nhiệm của hắn.
“Việc gì cũng có thể? Bao gồm của muốn ngươi cả đời này đều làm tù nô của bản vương tử, sinh cho bản vương tử nhiều tiểu vương tử và tiểu công chúa.” Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn lóe ra tín hiệu nguy hiểm tà nịnh, ngữ khí mang theo dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, không cho nàng cự tuyệt. “Nếu ngươi đáp ứng chuyện này, nữ phó kia có thể sống sót.”
Hắn thế mà lại nghĩ đến phương thức này để giam giữ nàng. Nàng ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, trong nháy mắt như rơi xuống băng ngàn năm, ngực như một tảng đá lớn đè lên, thoáng chốc đã đoạt đi tất cả hô hấp của nàng.
Roi không ngừng rơi xuống, một roi lại một roi, Duy Á Đặc nôn ra một vũng máu, rốt cuộc không duy trì được nữa, gục đầu xuống trên cột cờ, giống như đã không còn sinh mệnh.
Hắn nghiền ngẫm như đang xoa nhẹ cằm dưới ẩm ướt của nàng, “Bản vương tử có thời gian chờ ngươi trả lời thuyết phục, chỉ là không biết nàng còn khả năng chờ đợi hay không.”
“Duy Á Đặc… Duy Á Đặc… Ngươi tỉnh tỉnh… Tỉnh tỉnh…” Nàng lớn tiếng gọi tên Duy Á Đặc, “Ngươi là ma quỷ… Ma quỷ… Ta đáp ứng… Cái gì ta cũng đáp ứng… Ngươi mau thả nàng xuống… Mau tìm người đến cứu nàng…”
Nhìn Duy Á Đặc như là một con búp bê vải treo trên cột cờ, rốt cuộc nàng không chịu nổi loại tra tấn khổ sở này nữa, ý chí duy nhất đều tan vỡ. Nàng thừa nhận là trong trò chơi truy đuổi và chém giết này, nàng thua, thua hoàn toàn, hắn như một thợ săn gian xảo đang chơi đùa với trò chơi săn bán, người thắng mãi mãi là hắn.
Hắn giữ lấy hai vai nàng, ngang ngược đem thân thể mềm mại, run run của nàng giam vào trong tay. “Nhớ kỹ, bản vương tử không cho phép ngươi vi phạm hứa hẹn lần nữa, nếu ngươi muốn nếm thử, bản vương tử vui lòng chơi cùng, đến lúc đó sẽ không chỉ có một nữ phó nho nhỏ bị phạt, sẽ có thêm nhiều người có liên quan tới ngươi hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này.”
“Ngươi ma quỷ… Ngươi thật sự rất tàn nhẫn… Rất tàn nhẫn…” Nàng cắn chặt đôi môi mềm đã đẫm nước, thở hào hển, khóc thút thít không thôi, vô lực, yếu đuối mà ngã vào trong lòng hắn.
Tướng lãnh có chút do dự, cho tới bây giờ, hắn lên chiến trường vẫn có thể giết địch không chớp mắt, nhưng hôm nay điện hạ lại bảo hắn đánh một nữ nhân nhu nhược, trong lòng hắn không đành, lại không dám cãi lời mệnh lệnh của điện hạ, đành phải hạ quyết tâm trong lòng. Cho đến khi điện hạ ra tiếng ngừng lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kéo nàng đang xụi lơ đến gần, cho đến khi ánh mắt hai người có thể nhìn thẳng vào đối phương, trên gương mặt nhỏ nhắn là cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo, trái tim hắn như quấn chặt lại một chỗ, khóe môi vặn vẹo thành một độ cong châm chọc. Hắn cười lạnh tàn nhẫn với mình, biết lần này đã hoàn toàn thương tổn nàng.
Hắn chậm rãi ôm lấy thân thể mềm mại, cứng ngắc đi xuống bậc thang, mặc cho bóng đêm u ám che kín gương mặt lạnh lùng của hắn, hắn bị mâu thuẫn sâu thẫm bao phủ. Nhưng lúc chần chờ, tầm mắt lại chuyển đến người đang khóc nức nở trong lòng, chỉ có giờ khắc này hắn mới như có thể thật sự cảm giác có được hơi thở của nàng. Ánh mắt lại lãnh lẽo, nếu muốn cho nữ nhân này cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể trang bị trái tim của chính mình, dùng sự lạnh lùng, cứng rắn bao chặt lại, lấy chuyện sinh con nối dõi cho hắn mà buộc chặt nàng lại.
Nàng giương mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ, đây là trừng phạt của hắn, hoàn toàn vô tình, không hề tổn hại thân thể của hắn, lại đem tim nàng đi lăng trì mấy ngàn mấy vạn lần.
Trải qua chuyện lần này, tim nàng như bị xé rách thành mảnh nhỏ, rốt cuộc cũng không tìm thấy biện pháp khâu lại. Một khắc mà nàng gật đầu đáp ứng kia, nàng sẽ không bao giờ muốn cùng hắn đối kháng nữa, nàng thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi quả. Nàng tiêu cực bảo vệ trái tim yếu ớt của mình, không cho hắn chạm vào, trầm mặc mà chống cự. Hắn có thể giữ lấy thân thể của nàng, nhưng hắn vĩnh viễn cũng đừng mong sẽ giữ được linh hồn nàng.
Nàng cảm giác như ánh mặt trời sẽ không bao giờ chiếu đến nàng, nàng như là đóa hoa thiếu chất dinh dưỡng, đang dần dần héo rũ mà chết đi. Tuyệt vọng nhìn lời nguyền đáng sợ nhất của vận mệnh, mà nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi số phận bị nhốt, trốn không khỏi nhà giam bằng thần chú của hắn.
Hắn thản nhiên vung tay lên, tướng lãnh phía sau liền nhanh chóng đi xuống bậc thang, chạy tới giữa sân, trong tay hắn cầm một sợi roi dài mềm mại mà cứng cỏi.
Tiếng roi dài vang lên tàn khốc có vẻ phá lệ vang dội trong đêm vắng, nghe vào tai An Ny thì chói tai như là tiếng sấm. Không được… Không thể đánh tiếp, như vậy Duy Á Đặc sẽ chết mất.
Tay chân nàng lạnh lẽo, cố cắn mạnh vào tay để che giấu tiếng nức nở trong miệng. Quá nhiều cảm giác hối hận giống như là sóng to cuồn cuộn đánh vào lòng nàng, lòng đau như cắt, tất cả cái này vốn là do nàng nhận, vì sao lại để Duy Á Đặc gánh vác một mình.
Gió lạnh thổi qua cây cối đứng yên, ở một góc âm u, hai thân ảnh một trước một sau đứng trong bóng đêm dày đặc. Đấu bồng to che khuất dung mạo của hai người, lại không giấu được tiếng nhỏ giọng nói chuyện của hai người.
“Chủ nhân, có muốn nô bộc nghĩ biện pháp dẫn người đi cứu nàng hay không, dường như nàng không chịu được nữa, nếu đánh tiếp chỉ sợ sẽ…”
“Nạp La, ngươi nhớ kỹ, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ ta an bài bên cạnh nữ nhân kia.” Một thân ảnh lạnh lùng như băng khẽ bước vài bước về phía trước, tiếng nói băng lãnh mà tàn độc chợt vang lên, quỷ mị như sứ giả địa ngục. “Là nàng ngu xuẩn mà có cảm tình thực với nữ nhân kia, cuối cùng lại còn tử chủ trương để cho nàng ta chạy trốn. Kết cục ngày hôm nay của nàng, hoàn toàn là do nàng tự chuốc vào mình. Ta muốn nàng biết là không ai dám cãi mệnh lệnh của ta, nàng cũng không phải ngoại lệ. Huống hồ an nguy của nàng cũng không cần ngươi sốt ruột, sẽ tự có người áy náy và đau lòng mà cứu, không phải sao?”
Thân thể Duy Á Đặc đung đưa vô lực theo từng lần roi quất, cả người nàng đột nhiên rung rẩy, tiếp theo thật nhiều máu trào ra khỏi miệng, chảy từ cằm xuống quần áo đã rách nát, từng mảnh từng mảnh đỏ tươi khiến cho ai nhìn thấy cũng ghê người.
Tướng lãnh ngây người, dừng động tác trong tay, đối với chuyện đột ngột phát sinh này chân tay có chút luống cuống, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, đành phải đem ánh mắt mờ mịt chuyển đến nhìn hoàng tử điện hạ đang đứng ở lan can.
Mạc Đế Sâm lạnh lẽo liếc hắn một cái, tiếng nói trầm ổn mà không kiên nhẫn thúc giục. “La Đức Lý Khắc, ngươi còn lề mề cái gì? Tiếp tục! Cho đến khi nào bản vương tử có được đáp án mới thôi.”
Cái gì? Vậy mà hắn còn hạ lệnh đánh tiếp. Tiếng vang giòn lại tiếp tục, nàng thống khổ nhắm mắt lại, nhưng không cách nào che được tai, hình ảnh tàn nhẫn mà đẫm máu đã khắc sau trong đầu nàng, trước mắt đều là cảnh tượng lửa bập bùng nơi địa ngục. Nàng thu, nàng hoàn toàn thua, rốt cuộc nàng không chịu nổi loại tra tấn này.
“Dừng tay, ngươi không cần đánh nữa.” Hai vai gầy của nàng run run, lớn tiếng ngăn cản việc đánh roi tuyệt tình, từ từ đứng lên dưới góc tối nơi tường vây, nhìn lên thân ảnh cao cao tại thượng. “Chẳng qua ngươi chỉ muốn ta xuất hiện, không phải sao? Ngươi không cần đánh nữa, hiện tại ta đã đến rồi.”
Hắn mím chặt đôi môi đầy đặn, không nói, đôi tử mâu sâu không lường nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ nhắn đang run rẩy, giống như đang nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ.
Tướng lãnh vừa bị quát lớn không nghe thấy tiếng nói của hoàng tử điện hạ, không dám dừng tay, vẫn tiếp tục đánh mạnh như cũ. Toàn thân Duy Á Đặc co rút, máu không ngừng phun ra từ trong miệng, khiến quần áo rách nát bị nhuộm thành màu đỏ thẫm khiến người ta kinh hồn.
“Đừng! Đừng đánh nữa…” Đôi mắt nàng kinh hãi mà trợn to, bước chân gần như là không vững, vội vàng nhảy xuống từ trên tường, chạy đến trước mặt hắn.
Binh lính phía sau lập tức rút kiếm, muốn tiến lên bảo hộ hoàng tử điện hạ, lại bị ánh mắt sắc bén mà lãnh khốc khiến cho kinh sợ, đều lui trở về.
“Ngươi mau kêu hắn dừng tay, đừng đánh nữa, nàng sẽ chết… Nàng thật sự sẽ chết… Cầu xin ngươi… Đừng đánh nữa…”
Nàng lắc đầu, nhìn Duy Á Đặc vẫn còn đang hộc máu, lúc này nàng hoang mang lo sợ, chỉ nghĩ đến cầu xin. Cho dù đã trải qua đủ loại khuất nhục, đều vẫn cắn răng duy trì ngạo khí không khuất phục, nhưng nếu hiện tại buông bỏ tự tôn, dùng cầu xin hèn mọn có thể cứu Duy Á Đặc, nàng sẽ không chút do dự mà làm như vậy.
“Đây là trừng phạt ngươi nên nhận được, tù nô của bản vương tử. Ngươi trốn khỏi bản vương tử hai ngày, nàng là đồng lõa, tất cả cái này đều là do bản vương tử ban cho nàng. Ngươi cảm thấy không tốt sao?”
Hắn thờ ơ với cầu xin của nàng, không di chuyển nửa bước chân, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái, vẫn đang cúi xuống nhìn hình ảnh đẫm máu trước mắt.
“Đừng… Van xin ngươi… Đừng đánh nữa… Ôi… Ngươi muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi… Là ta đã bảo Duy Á Đặc làm vậy, thật sự không liên quan đến nàng…” Nàng dùng sức đong đưa cánh tay cứng rắn của hắn, nước mắt thấm đẫm gương mặt mềm mại, hai chân mềm nhũn, vô lực quỳ xuống cầu xin trước mặt hắn. “Van xin ngươi… Ôi… Đừng đánh nữa… Ta xin ngươi… Mau kêu hắn dừng tay…”
“Ngươi biết bản vương tử muốn cái gì? Hiện tại cần phải xem ngươi sẽ làm thế nào.” Hắn nghiêng người xuống, nắm chặt cằm dưới của nàng, khiến cho nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét tà ác của hắn. “Bản vương tử muốn khiến ngươi không còn một chút ý niệm chạy trốn nào trong đầu nữa.”
“Oa… Cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, ta thề, ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa… Là thật… Xin ngươi đừng đánh nàng nữa… Xin ngươi…”
Nàng lại rơi vào địa ngục do hắn tạo nên, nam nhân luôn luôn muốn khống chế nàng, bắt nàng phục tùng này quả thực là hóa thân của ma quỷ, hắn có thể tàn nhẫn đến hy sinh tánh mạng của người khác để bức nàng tự động trở lại bên cạnh hắn, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ.
“Ngươi đã thề độc một lần, nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh bản vương tử.” Hắn lạnh lùng cong khóe môi, tử mâu thâm thúy tản ra ánh mắt lãnh khốc như băng. “Hiện tại lời thề đó đã bị ngươi đập vỡ, bản vương tử sẽ không ngốc đến mức mắc mưu lần thứ hai.”
“Ta thừa nhận ta sai rồi, chỉ cần ngươi buông tha nàng, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, ta là tù nô của ngươi, ta sẽ không chạy trốn nữa… Ta thề… Van xin ngươi, ngươi bảo hắn dừng tay… Đừng đánh nữa…”
Hai chân quỳ trên đất của nàng di chuyển đến gần hắn, muốn lấy lại tín nhiệm của hắn.
“Việc gì cũng có thể? Bao gồm của muốn ngươi cả đời này đều làm tù nô của bản vương tử, sinh cho bản vương tử nhiều tiểu vương tử và tiểu công chúa.” Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn lóe ra tín hiệu nguy hiểm tà nịnh, ngữ khí mang theo dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, không cho nàng cự tuyệt. “Nếu ngươi đáp ứng chuyện này, nữ phó kia có thể sống sót.”
Hắn thế mà lại nghĩ đến phương thức này để giam giữ nàng. Nàng ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt, trong nháy mắt như rơi xuống băng ngàn năm, ngực như một tảng đá lớn đè lên, thoáng chốc đã đoạt đi tất cả hô hấp của nàng.
Roi không ngừng rơi xuống, một roi lại một roi, Duy Á Đặc nôn ra một vũng máu, rốt cuộc không duy trì được nữa, gục đầu xuống trên cột cờ, giống như đã không còn sinh mệnh.
Hắn nghiền ngẫm như đang xoa nhẹ cằm dưới ẩm ướt của nàng, “Bản vương tử có thời gian chờ ngươi trả lời thuyết phục, chỉ là không biết nàng còn khả năng chờ đợi hay không.”
“Duy Á Đặc… Duy Á Đặc… Ngươi tỉnh tỉnh… Tỉnh tỉnh…” Nàng lớn tiếng gọi tên Duy Á Đặc, “Ngươi là ma quỷ… Ma quỷ… Ta đáp ứng… Cái gì ta cũng đáp ứng… Ngươi mau thả nàng xuống… Mau tìm người đến cứu nàng…”
Nhìn Duy Á Đặc như là một con búp bê vải treo trên cột cờ, rốt cuộc nàng không chịu nổi loại tra tấn khổ sở này nữa, ý chí duy nhất đều tan vỡ. Nàng thừa nhận là trong trò chơi truy đuổi và chém giết này, nàng thua, thua hoàn toàn, hắn như một thợ săn gian xảo đang chơi đùa với trò chơi săn bán, người thắng mãi mãi là hắn.
Hắn giữ lấy hai vai nàng, ngang ngược đem thân thể mềm mại, run run của nàng giam vào trong tay. “Nhớ kỹ, bản vương tử không cho phép ngươi vi phạm hứa hẹn lần nữa, nếu ngươi muốn nếm thử, bản vương tử vui lòng chơi cùng, đến lúc đó sẽ không chỉ có một nữ phó nho nhỏ bị phạt, sẽ có thêm nhiều người có liên quan tới ngươi hưởng thụ loại đãi ngộ đặc thù này.”
“Ngươi ma quỷ… Ngươi thật sự rất tàn nhẫn… Rất tàn nhẫn…” Nàng cắn chặt đôi môi mềm đã đẫm nước, thở hào hển, khóc thút thít không thôi, vô lực, yếu đuối mà ngã vào trong lòng hắn.
Tướng lãnh có chút do dự, cho tới bây giờ, hắn lên chiến trường vẫn có thể giết địch không chớp mắt, nhưng hôm nay điện hạ lại bảo hắn đánh một nữ nhân nhu nhược, trong lòng hắn không đành, lại không dám cãi lời mệnh lệnh của điện hạ, đành phải hạ quyết tâm trong lòng. Cho đến khi điện hạ ra tiếng ngừng lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kéo nàng đang xụi lơ đến gần, cho đến khi ánh mắt hai người có thể nhìn thẳng vào đối phương, trên gương mặt nhỏ nhắn là cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo, trái tim hắn như quấn chặt lại một chỗ, khóe môi vặn vẹo thành một độ cong châm chọc. Hắn cười lạnh tàn nhẫn với mình, biết lần này đã hoàn toàn thương tổn nàng.
Hắn chậm rãi ôm lấy thân thể mềm mại, cứng ngắc đi xuống bậc thang, mặc cho bóng đêm u ám che kín gương mặt lạnh lùng của hắn, hắn bị mâu thuẫn sâu thẫm bao phủ. Nhưng lúc chần chờ, tầm mắt lại chuyển đến người đang khóc nức nở trong lòng, chỉ có giờ khắc này hắn mới như có thể thật sự cảm giác có được hơi thở của nàng. Ánh mắt lại lãnh lẽo, nếu muốn cho nữ nhân này cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể trang bị trái tim của chính mình, dùng sự lạnh lùng, cứng rắn bao chặt lại, lấy chuyện sinh con nối dõi cho hắn mà buộc chặt nàng lại.
Nàng giương mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ, đây là trừng phạt của hắn, hoàn toàn vô tình, không hề tổn hại thân thể của hắn, lại đem tim nàng đi lăng trì mấy ngàn mấy vạn lần.
Trải qua chuyện lần này, tim nàng như bị xé rách thành mảnh nhỏ, rốt cuộc cũng không tìm thấy biện pháp khâu lại. Một khắc mà nàng gật đầu đáp ứng kia, nàng sẽ không bao giờ muốn cùng hắn đối kháng nữa, nàng thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi quả. Nàng tiêu cực bảo vệ trái tim yếu ớt của mình, không cho hắn chạm vào, trầm mặc mà chống cự. Hắn có thể giữ lấy thân thể của nàng, nhưng hắn vĩnh viễn cũng đừng mong sẽ giữ được linh hồn nàng.
Nàng cảm giác như ánh mặt trời sẽ không bao giờ chiếu đến nàng, nàng như là đóa hoa thiếu chất dinh dưỡng, đang dần dần héo rũ mà chết đi. Tuyệt vọng nhìn lời nguyền đáng sợ nhất của vận mệnh, mà nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi số phận bị nhốt, trốn không khỏi nhà giam bằng thần chú của hắn.
/123
|