Edit: Bella Ngân
Beta: LuckyAngel
Trong nháy mắt nàng như rơi vào một đôi mắt xanh biếc trong suốt như nước, vài sợi tóc vàng nhẹ lướt qua trán, không nhịn được che miệng hút vào một ngụm khí, chính là tên hoàng tử trông rất giống Thư Á ca.
Giống như bị đôi mắt quen thuộc kia nhìn, nàng bối rối đứng thẳng dậy, xấu hổ hạ mi mắt xuống, nhất thời không biết phải làm sao, không biết phải nói cái gì.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nàng len lén giương mắt, tựa hồ thấy đôi môi hắn hơi chuyển động, nhưng lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Không giống lần đầu tiên khi nàng thấy hắn trong quần áo hoa lệ, hôm nay hắn mặc thường phục, nhưng lại khó giấu được khí chất tao nhã lịch sự kia.
Ngón tay mềm mại chợt nhẹ nhang chạm vào gương mặt nàng, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, khuôn mặt hắn hiện lên ý cười ấm áp, không chút phiền chán mà hỏi lại lần nữa.
“Cái này là của ngươi?”
Nàng hạ mắt xuống, nhìn thấy một bàn tay ấm áp, đang cầm lấy một sợi dây màu hồng cùng khung ảnh. Không biết từ khi nào khung ảnh đã mở ra, lộ ra ảnh chụp bên trong.
Nàng cả kinh, muốn tiến lên cầm lại, ai ngờ tay hắn chợt rụt về, làm cho tay nàng rơi vào khoảng không.
“Đây là do ngươi họa?” Mi mắt hắn hơi hạ xuống, tựa hồ cũng chú ý tới chi tiết nhỏ kia, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, “Bên trong thế nào lại có bức họa của ta, ta và ngươi có biết nhau?”
“Này… Cái này…” An Ny cảm thấy một trận tê dại trên đầu, lời nói không rõ ràng, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
“Cô gái bên cạnh là ai?” Hắn tinh tế đánh giá An Ny, con mắt chợt lóe lên tia ranh mãnh rồi biến mất, tựa hồ nhìn ra thiếu niên trước mắt cùng cô gái bên trong có nét giống nhau. “Vẽ tranh ta và nàng cùng một chỗ, chẳng lẽ nàng ngưỡng mộ ta từ lâu?”
“Uh… Vốn là… Vốn là muội muội của ta.” Nàng tránh cho hắn nhìn kỹ, giơ tay lấy lại khung ảnh từ tay hắn, “Đây là của nàng, ta cũng không biết bên trong có ảnh của ngươi.”
Mặc dù nàng nói rất chậm nhưng khẩu âm kỳ quái của nàng vẫn khiến hắn nhíu mày lại, lộ ra ánh mắt lờ mờ. “Thanh âm của ngươi…”
“Chủ nhân, lúc này không còn sớm, nên đi. Vạn nhất đi chậm có thể….” Lúc này, một gã tùy tùng đứng phía sau hắn lên tiếng thúc giục.
“Cát Ân Tư, Cát Ân Tư, nguyên lai ngươi ở chỗ này.”
Đúng lúc này, từ phía xa vang lên tiếng kêu gọi vội vàng, Y Ân thở hồng hộc chạy tới, đột nhiên thấy An Ny đang đứng giữa đám người, lại thấy cửa hàng kia phía sau, tựa hồ như hiểu rõ cái gì.
“Cát Ân Tư, có phải bọn họ khi dễ ngươi không?” Hắn tiến nhanh đến, như chim ưng nắm lấy gà con mà che chở cho An Ny. “Hừ, nói cho các ngươi, mới vừa rồi các ngươi khi dễ ta, ta không so do với các ngươi, nếu các ngươi dám khi dễ Cát Ân Tư thì ta cùng các ngươi liều mạng.”
“Y Ân, bọn họ không có khi dễ ta.” An Ny buồn cười tiến lên từ sau lưng Y Ân, “Ta vừa mới ngã xuống, là họ đã đỡ ta lên.”
“À… là như vậy a.” Y Ân tựa hồ phát giác mình đã hiểu sai ý, cười cười ngại ngùng. “Xin lỗi, là ta hiểu nhầm các ngươi.”
“Nguyên lai ngươi gọi là Cát Ân Tư.” Một âm thanh ôn hòa khẽ nói, hai mắt mỉm cười nhìn An Ny, “Ta gọi là Kiệt Tây Tạp.”
“Kiệt… Tây… Tạp…” An Ny nhẹ nhàng đọc lại, yên lặng nhớ kỹ tên này, chợt nhớ ra một chuyện liền không để ý lịch sự mà thốt ra. “Ngươi có biết Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ ở chỗ nào không?”
“Biết rất rõ ràng.” Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhướng mi mắt, “Ngươi đến đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia tuyển chọn thị vệ?”
“Đương nhiên rồi.” Y Ân ưỡn ngực, thoáng cái nhìn xuống nói, làm ra bộ dáng. “Chúng ta một đường từ Tháp Tháp Nhĩ trấn tới đây, mục đích cuối cùng là tham gia lựa chọn lần này, để được làm thị vệ của hoàng tử điện hạ.”
Y Ân hăng hái, khí thế bừng bừng nói chuyện, An Ny lại thấy tên tùy tùng kia lại nhỏ giọng thúc giục Kiệt Tây Tạp, xem ra bọn họ thật sự có việc quan trọng cần làm.
“Nếu vậy, chúc các ngươi may mắn.” Kiệt Tây Tạp thâm ý mà liếc An Ny một cái, môi hiện lên một nụ cười mê người, “Ta còn có việc, đi trước. Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ nằm tại thành phía đông, từ nơi này đi thẳng qua ba con đường, nơi nào trước cửa có người xếp hàng thì đó chính là tướng quân phủ rồi.”
Beta: LuckyAngel
Trong nháy mắt nàng như rơi vào một đôi mắt xanh biếc trong suốt như nước, vài sợi tóc vàng nhẹ lướt qua trán, không nhịn được che miệng hút vào một ngụm khí, chính là tên hoàng tử trông rất giống Thư Á ca.
Giống như bị đôi mắt quen thuộc kia nhìn, nàng bối rối đứng thẳng dậy, xấu hổ hạ mi mắt xuống, nhất thời không biết phải làm sao, không biết phải nói cái gì.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, nàng len lén giương mắt, tựa hồ thấy đôi môi hắn hơi chuyển động, nhưng lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Không giống lần đầu tiên khi nàng thấy hắn trong quần áo hoa lệ, hôm nay hắn mặc thường phục, nhưng lại khó giấu được khí chất tao nhã lịch sự kia.
Ngón tay mềm mại chợt nhẹ nhang chạm vào gương mặt nàng, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, khuôn mặt hắn hiện lên ý cười ấm áp, không chút phiền chán mà hỏi lại lần nữa.
“Cái này là của ngươi?”
Nàng hạ mắt xuống, nhìn thấy một bàn tay ấm áp, đang cầm lấy một sợi dây màu hồng cùng khung ảnh. Không biết từ khi nào khung ảnh đã mở ra, lộ ra ảnh chụp bên trong.
Nàng cả kinh, muốn tiến lên cầm lại, ai ngờ tay hắn chợt rụt về, làm cho tay nàng rơi vào khoảng không.
“Đây là do ngươi họa?” Mi mắt hắn hơi hạ xuống, tựa hồ cũng chú ý tới chi tiết nhỏ kia, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, “Bên trong thế nào lại có bức họa của ta, ta và ngươi có biết nhau?”
“Này… Cái này…” An Ny cảm thấy một trận tê dại trên đầu, lời nói không rõ ràng, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
“Cô gái bên cạnh là ai?” Hắn tinh tế đánh giá An Ny, con mắt chợt lóe lên tia ranh mãnh rồi biến mất, tựa hồ nhìn ra thiếu niên trước mắt cùng cô gái bên trong có nét giống nhau. “Vẽ tranh ta và nàng cùng một chỗ, chẳng lẽ nàng ngưỡng mộ ta từ lâu?”
“Uh… Vốn là… Vốn là muội muội của ta.” Nàng tránh cho hắn nhìn kỹ, giơ tay lấy lại khung ảnh từ tay hắn, “Đây là của nàng, ta cũng không biết bên trong có ảnh của ngươi.”
Mặc dù nàng nói rất chậm nhưng khẩu âm kỳ quái của nàng vẫn khiến hắn nhíu mày lại, lộ ra ánh mắt lờ mờ. “Thanh âm của ngươi…”
“Chủ nhân, lúc này không còn sớm, nên đi. Vạn nhất đi chậm có thể….” Lúc này, một gã tùy tùng đứng phía sau hắn lên tiếng thúc giục.
“Cát Ân Tư, Cát Ân Tư, nguyên lai ngươi ở chỗ này.”
Đúng lúc này, từ phía xa vang lên tiếng kêu gọi vội vàng, Y Ân thở hồng hộc chạy tới, đột nhiên thấy An Ny đang đứng giữa đám người, lại thấy cửa hàng kia phía sau, tựa hồ như hiểu rõ cái gì.
“Cát Ân Tư, có phải bọn họ khi dễ ngươi không?” Hắn tiến nhanh đến, như chim ưng nắm lấy gà con mà che chở cho An Ny. “Hừ, nói cho các ngươi, mới vừa rồi các ngươi khi dễ ta, ta không so do với các ngươi, nếu các ngươi dám khi dễ Cát Ân Tư thì ta cùng các ngươi liều mạng.”
“Y Ân, bọn họ không có khi dễ ta.” An Ny buồn cười tiến lên từ sau lưng Y Ân, “Ta vừa mới ngã xuống, là họ đã đỡ ta lên.”
“À… là như vậy a.” Y Ân tựa hồ phát giác mình đã hiểu sai ý, cười cười ngại ngùng. “Xin lỗi, là ta hiểu nhầm các ngươi.”
“Nguyên lai ngươi gọi là Cát Ân Tư.” Một âm thanh ôn hòa khẽ nói, hai mắt mỉm cười nhìn An Ny, “Ta gọi là Kiệt Tây Tạp.”
“Kiệt… Tây… Tạp…” An Ny nhẹ nhàng đọc lại, yên lặng nhớ kỹ tên này, chợt nhớ ra một chuyện liền không để ý lịch sự mà thốt ra. “Ngươi có biết Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ ở chỗ nào không?”
“Biết rất rõ ràng.” Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhướng mi mắt, “Ngươi đến đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia tuyển chọn thị vệ?”
“Đương nhiên rồi.” Y Ân ưỡn ngực, thoáng cái nhìn xuống nói, làm ra bộ dáng. “Chúng ta một đường từ Tháp Tháp Nhĩ trấn tới đây, mục đích cuối cùng là tham gia lựa chọn lần này, để được làm thị vệ của hoàng tử điện hạ.”
Y Ân hăng hái, khí thế bừng bừng nói chuyện, An Ny lại thấy tên tùy tùng kia lại nhỏ giọng thúc giục Kiệt Tây Tạp, xem ra bọn họ thật sự có việc quan trọng cần làm.
“Nếu vậy, chúc các ngươi may mắn.” Kiệt Tây Tạp thâm ý mà liếc An Ny một cái, môi hiện lên một nụ cười mê người, “Ta còn có việc, đi trước. Khải Tư Đặc Lặc tướng quân phủ nằm tại thành phía đông, từ nơi này đi thẳng qua ba con đường, nơi nào trước cửa có người xếp hàng thì đó chính là tướng quân phủ rồi.”
/123
|