Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Trong tẩm cung to lớn như vậy cũng không giống bên ngoài, sáng như ban ngày, trong góc là vài ánh nến lay động chập chờn, đi vài bước sẽ gặp một tầng sa mạn mỏng manh, gió từ ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi một góc sa mạn bay lên phất phới.
Khắp nơi đều có thể thấy các vật dụng bằng vàng bạc, cây cột được nạm vàng, làn khói thơm làm cả người sảng khoái lượn lờ bay ra từ lư hương bằng đồng, hết thảy mọi thứ trong cung đều thực xa hoa, xem ra sườn phi này rất được hoàng tử sủng ái.
An Ny bưng chén thuốc, đi qua hai tầng sa mạn liền đứng ngây lại. Vô luận là tiểu thuyết hay là điện ảnh, tất cả đều miêu tả người được gọi là phi tử đều cả vú lấp miệng em, tài trí hơn người, lại yêu cầu quy củ cao như đòi mạng, tuyệt không cho phép thị nữ không thông báo mà tự tiện xông vào.
Nàng nguyên bản cũng muốn học khẩu khí của thị nữ thấp giọng bẩm báo một tiếng, nhưng nhớ tới mình chỉ cần mở miệng, khẩu âm Luân Đôn quái dị nhất định sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết, nói không chừng còn bị nghi là thích khách mà bị bắt lại.
Nghĩ đến đây, nàng mím môi, thở dài, vẫn là đưa chén thuốc này vào nhanh đi, chính mình cũng có thể sớm thoát thân, đi tìm Nhĩ mạn cách thảo.
Nếu không phải sợ đến lúc binh lính gọi đến tên của Phất Cát Ni Á đại thẩm, phát hiện không thấy người, như vậy sẽ liên lụy đại thẩm, thì nàng mới không thèm để ý đến thời gian tập hợp buồn cười kia. Chỉ bằng thân thủ của chính nàng đi dạo trong hoàng cung đến hừng đông, sau đó nhảy ra khỏi tường thành cũng không thành vấn đề.
Nàng lấy tay đẩy một tầng rồi lại một tầng sa mạn, thính giác nhạy bén của nàng nghe được tiếng rên rỉ thật nhỏ, nghiêng tai lắng nghe một chút, xác định phương hướng, nàng bước nhanh tới gần sa mạn bằng gấm ở cạnh giường lớn phía trong.
Âm thanh yêu kiều nhỏ nhắn kia càng lúc càng lớn, lắng nghe thật kỹ thì còn mang theo một tia thống khổ khó nhịn. Tầm mắt An Ny chuyển về chén thuốc trên tay, chẳng lẽ là phi tử này bệnh nặng, hay là bị bệnh truyền nhiễm nào đó mà tìm không ra nguyên nhân nên không có người khác dám ở gần, kể cả thủ vệ cũng sợ bị lây bệnh, nên kéo nàng đến làm kẻ chết thay. (=))) ôi trời ạ, An Ny ngây thơ wá!!!)
Từ xưa đến nay, hậu cung phi tử nếu bị mắc bệnh truyền nhiễm khó chữa, nếu không thể trị liệu cho khỏi hẳn, hoàng thất đều dùng một vài thủ đoạn tàn nhẫn để xử lý người đó. Chẳng lẽ chén dược trong tay nàng chính là độc dược dùng để lấy mạng người?
Đang lúc nàng cúi đầu nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay, miên man suy nghĩ, từ trên giường lớn lại truyền đến một trận tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp hỗn loạn khiến người ta hết hồn.
An Ny lấy lại bình tĩnh, lại hướng đến giường lớn mà đi đến, mặc kệ thế nào, chính mình từ nhỏ đã là một cao thủ giải độc, đồng dạng là nếu có một vài nghi vấn kết hợp với một ít triệu chứng quan trọng, nói không chừng chính mình còn có thể điều trị đây.
Nàng đứng bên giường, đột nhiên kéo sa mạn ra, nguyên bản nghĩ đến hé ra là một gương mặt tái nhợt như giấy, đầy nước mắt thống khổ, ai ngờ hết thảy tình cảnh trước mắt lại khiến nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đầu tiên nhìn đến là một khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ, đôi tử mâu thần bí không hề có cảm xúc dao động nào, làn da màu đồng dính đầy mồ hôi, hai thân thể giao triền với nhau ở cùng một chỗ, làn da màu đồng cùng da thịt trắng nõn non mềm tạo thành đối lập mãnh liệt.
Vừa thấy có người vạch sa màn, ánh mắt mê loạn của nữ nhân nhanh chóng thanh tỉnh lại rất nhiều, theo bản năng dùng chăn gấm che khuất thân thể.
“Lớn mật! Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài.”
Trên mặt An Ny đỏ bừng một mảnh, chạy như bay ra ngoài, khiến cho chén thuốc trong tay theo bước chân cũng tràn ra mà không hề hay biết.
Ngược lại, thân là hoàng tử Mạc Đế Sâm không hề để ý đến thị nữ nhìn chằm chằm vào mình, ngược lại đứng dậy rời khỏi giường, cầm lấy quần áo đặt trên nhuyễn tháp. (anh mặt dày wá ~.~)
“Điện hạ.” Mạt Đức Lệ Hạ hơi ngồi dậy, không để ý phần lớn da thịt trước ngực đã lõa lồ bên ngoài, từ phía sau ôm lấy thân hình cường tráng của Mạc Đế Sâm. “Ngài thật vất vả mới đến đây một chuyến, còn không có hảo hảo thương Mạt Đức Lệ Hạ, như thế nào lại muốn đi. Không thôi, người hãy ở cùng ta một lúc nữa đi.”
“Tốt lắm, Mạt Đức Lệ Hạ.” Hắn căn bản không để ý tới thân hình kiều nhuyễn mê người cùng giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, lạnh giọng đẩy đôi tay mềm mại đang ôm chầm lấy hắn. “Ngươi hẳn là biết tính tình của ta, hôm nay dừng ở đây.”
Lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp hương diễm thế này, An Ny không tránh khỏi mặt đỏ tim đập, ngay lúc phi tử kia cất tiếng duyên dáng gọi to, đã nhanh chóng bay tới cửa tẩm cung chạy đi. Mạnh tay kéo sa mạn che trước mặt, vừa mới đi được vài chục bước, liền nghe thanh âm biếng nhác của nam nhân gọi lại.
“Nếu mang dược vào thì nhanh đến cho sườn phi uống đi.”
An Ny đang chạy nhanh tới cửa trốn đã bị những lời này khiến cho như bị điểm huyệt mà dừng lại, đảo mắt nhìn lại, hiện tại thân phận của mình còn chưa bị phát hiện, đưa dược vào hẳn là không có nguy hiểm gì. Huống hồ, đường đường là một hoàng tử nếu thật sự muốn trừng trị tội tự ý xông vào của nàng, cũng không cần phải dùng việc đưa dược để bảo nàng đi qua.
Nàng suy ngẫm chu toàn cho tất cả hậu quả trước sau, thế này mới xoay người đi vào đường cũ. Lần này học ngoan, nàng thật cẩn thận đẩy sa mạn ra, nhưng vẫn không cẩn thận nhìn đến một thân thể cường tráng đầy nam tính, sợ tới mức nàng thiếu chút nữa đem đầu chôn sau vào trong bát gốm.
Tuy nói chính mình sống tại thế kỷ XXI, là thanh niên đi đầu trong cuộc sống mới, nhưng chợt nhìn thấy một thân hình đầy nam tính, hơn nữa đây lại là thân thể của một cổ nhân thuộc ngàn năm trước, vẫn là cần một chút dũng khí.
Nam nhân không chút nào che dấu, ở trước mặt An Ny mặc quần áo vào, thấy nàng vẫn cúi đầu, ngây ngốc thất thần đứng bên mép giường, hắn dừng động tác lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào thị nữ quái dị trước mặt.
“Ngươi tỳ nữ này rất kỳ quái, lấy khăn trùm đầu che cái gì? Hơn nữa bổn vương tử trước kia như chưa từng thấy qua ngươi. Mạt Đức Lệ Hạ, nàng là người trong cung ngươi sao?”
Ánh mắt ái mộ của Mạt Đức Lệ Hạ đang nằm trên giường dừng trên người hắn, ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, đôi tử mâu thần bí khó lường của hắn bị hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng bao trùm, đôi môi gợi cảm hơi nâng lên thành một vẻ tà nịnh đầy mị hoặc, lồng ngực rắn chắc to lớn, cùng thân hình rèn luyện cường tráng, toàn thân từ trên xuống dưới đều không có một vết sẹo dư thừa nào, sợi tóc xoăn màu nâu mềm mại rớt xuống vai, cả người tỏa ra một lực hấp dẫn cao ngạo, quý tộc, hấp dẫn trí mạng.
Nghe hắn thế nhưng lại chú ý thới một thị nữ hạ lưu, Mạt Đức Lệ Hạ hơi nâng mày, ngạo mạn nhìn An Ny, đối phương quả thật rất kỳ quái, trùm lấy một cái khăn trùm đầu kỳ quái, đầu lại cúi xuống ngực.
Lực chú ý dời tới làn da màu tím sẫm dưới cằm của An Ny, trong mắt nàng hiện lên tia hèn mọn sâu sắc, khinh thường phiết phiết môi. “Bộ dạng nàng đã đen lại xấu, sợ kinh động đến điện hạ, cho nên mới đem che khuất gương mặt xấu xí của nàng mà thôi.”
Mạt Đức Lệ Hạ là nữ nhi của đại thần Bố Luân Đạt, đồng thời cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất thành Lan Tư Lạc Đặc. Nàng tự cao với mỹ mạo và trí tuệ của mình cùng tồn tại, hơn nữa lại được hoàng tử điện hạ sủng hạnh, đối với hạ nhân luôn có thái độ ngạo mạn, kiêu hoành (*) ngang ngược. Căn bản là khinh thường không muốn dùng mắt nhìn gương mặt của từng hạ nhân, lại càng không nhớ rõ trong cung có thị nữ nào đội khăn trùm đầu như An Ny hay không.
Beta: LuckyAngel
Trong tẩm cung to lớn như vậy cũng không giống bên ngoài, sáng như ban ngày, trong góc là vài ánh nến lay động chập chờn, đi vài bước sẽ gặp một tầng sa mạn mỏng manh, gió từ ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi một góc sa mạn bay lên phất phới.
Khắp nơi đều có thể thấy các vật dụng bằng vàng bạc, cây cột được nạm vàng, làn khói thơm làm cả người sảng khoái lượn lờ bay ra từ lư hương bằng đồng, hết thảy mọi thứ trong cung đều thực xa hoa, xem ra sườn phi này rất được hoàng tử sủng ái.
An Ny bưng chén thuốc, đi qua hai tầng sa mạn liền đứng ngây lại. Vô luận là tiểu thuyết hay là điện ảnh, tất cả đều miêu tả người được gọi là phi tử đều cả vú lấp miệng em, tài trí hơn người, lại yêu cầu quy củ cao như đòi mạng, tuyệt không cho phép thị nữ không thông báo mà tự tiện xông vào.
Nàng nguyên bản cũng muốn học khẩu khí của thị nữ thấp giọng bẩm báo một tiếng, nhưng nhớ tới mình chỉ cần mở miệng, khẩu âm Luân Đôn quái dị nhất định sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết, nói không chừng còn bị nghi là thích khách mà bị bắt lại.
Nghĩ đến đây, nàng mím môi, thở dài, vẫn là đưa chén thuốc này vào nhanh đi, chính mình cũng có thể sớm thoát thân, đi tìm Nhĩ mạn cách thảo.
Nếu không phải sợ đến lúc binh lính gọi đến tên của Phất Cát Ni Á đại thẩm, phát hiện không thấy người, như vậy sẽ liên lụy đại thẩm, thì nàng mới không thèm để ý đến thời gian tập hợp buồn cười kia. Chỉ bằng thân thủ của chính nàng đi dạo trong hoàng cung đến hừng đông, sau đó nhảy ra khỏi tường thành cũng không thành vấn đề.
Nàng lấy tay đẩy một tầng rồi lại một tầng sa mạn, thính giác nhạy bén của nàng nghe được tiếng rên rỉ thật nhỏ, nghiêng tai lắng nghe một chút, xác định phương hướng, nàng bước nhanh tới gần sa mạn bằng gấm ở cạnh giường lớn phía trong.
Âm thanh yêu kiều nhỏ nhắn kia càng lúc càng lớn, lắng nghe thật kỹ thì còn mang theo một tia thống khổ khó nhịn. Tầm mắt An Ny chuyển về chén thuốc trên tay, chẳng lẽ là phi tử này bệnh nặng, hay là bị bệnh truyền nhiễm nào đó mà tìm không ra nguyên nhân nên không có người khác dám ở gần, kể cả thủ vệ cũng sợ bị lây bệnh, nên kéo nàng đến làm kẻ chết thay. (=))) ôi trời ạ, An Ny ngây thơ wá!!!)
Từ xưa đến nay, hậu cung phi tử nếu bị mắc bệnh truyền nhiễm khó chữa, nếu không thể trị liệu cho khỏi hẳn, hoàng thất đều dùng một vài thủ đoạn tàn nhẫn để xử lý người đó. Chẳng lẽ chén dược trong tay nàng chính là độc dược dùng để lấy mạng người?
Đang lúc nàng cúi đầu nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay, miên man suy nghĩ, từ trên giường lớn lại truyền đến một trận tiếng rên rỉ cùng tiếng thở gấp hỗn loạn khiến người ta hết hồn.
An Ny lấy lại bình tĩnh, lại hướng đến giường lớn mà đi đến, mặc kệ thế nào, chính mình từ nhỏ đã là một cao thủ giải độc, đồng dạng là nếu có một vài nghi vấn kết hợp với một ít triệu chứng quan trọng, nói không chừng chính mình còn có thể điều trị đây.
Nàng đứng bên giường, đột nhiên kéo sa mạn ra, nguyên bản nghĩ đến hé ra là một gương mặt tái nhợt như giấy, đầy nước mắt thống khổ, ai ngờ hết thảy tình cảnh trước mắt lại khiến nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đầu tiên nhìn đến là một khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ, đôi tử mâu thần bí không hề có cảm xúc dao động nào, làn da màu đồng dính đầy mồ hôi, hai thân thể giao triền với nhau ở cùng một chỗ, làn da màu đồng cùng da thịt trắng nõn non mềm tạo thành đối lập mãnh liệt.
Vừa thấy có người vạch sa màn, ánh mắt mê loạn của nữ nhân nhanh chóng thanh tỉnh lại rất nhiều, theo bản năng dùng chăn gấm che khuất thân thể.
“Lớn mật! Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài.”
Trên mặt An Ny đỏ bừng một mảnh, chạy như bay ra ngoài, khiến cho chén thuốc trong tay theo bước chân cũng tràn ra mà không hề hay biết.
Ngược lại, thân là hoàng tử Mạc Đế Sâm không hề để ý đến thị nữ nhìn chằm chằm vào mình, ngược lại đứng dậy rời khỏi giường, cầm lấy quần áo đặt trên nhuyễn tháp. (anh mặt dày wá ~.~)
“Điện hạ.” Mạt Đức Lệ Hạ hơi ngồi dậy, không để ý phần lớn da thịt trước ngực đã lõa lồ bên ngoài, từ phía sau ôm lấy thân hình cường tráng của Mạc Đế Sâm. “Ngài thật vất vả mới đến đây một chuyến, còn không có hảo hảo thương Mạt Đức Lệ Hạ, như thế nào lại muốn đi. Không thôi, người hãy ở cùng ta một lúc nữa đi.”
“Tốt lắm, Mạt Đức Lệ Hạ.” Hắn căn bản không để ý tới thân hình kiều nhuyễn mê người cùng giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, lạnh giọng đẩy đôi tay mềm mại đang ôm chầm lấy hắn. “Ngươi hẳn là biết tính tình của ta, hôm nay dừng ở đây.”
Lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp hương diễm thế này, An Ny không tránh khỏi mặt đỏ tim đập, ngay lúc phi tử kia cất tiếng duyên dáng gọi to, đã nhanh chóng bay tới cửa tẩm cung chạy đi. Mạnh tay kéo sa mạn che trước mặt, vừa mới đi được vài chục bước, liền nghe thanh âm biếng nhác của nam nhân gọi lại.
“Nếu mang dược vào thì nhanh đến cho sườn phi uống đi.”
An Ny đang chạy nhanh tới cửa trốn đã bị những lời này khiến cho như bị điểm huyệt mà dừng lại, đảo mắt nhìn lại, hiện tại thân phận của mình còn chưa bị phát hiện, đưa dược vào hẳn là không có nguy hiểm gì. Huống hồ, đường đường là một hoàng tử nếu thật sự muốn trừng trị tội tự ý xông vào của nàng, cũng không cần phải dùng việc đưa dược để bảo nàng đi qua.
Nàng suy ngẫm chu toàn cho tất cả hậu quả trước sau, thế này mới xoay người đi vào đường cũ. Lần này học ngoan, nàng thật cẩn thận đẩy sa mạn ra, nhưng vẫn không cẩn thận nhìn đến một thân thể cường tráng đầy nam tính, sợ tới mức nàng thiếu chút nữa đem đầu chôn sau vào trong bát gốm.
Tuy nói chính mình sống tại thế kỷ XXI, là thanh niên đi đầu trong cuộc sống mới, nhưng chợt nhìn thấy một thân hình đầy nam tính, hơn nữa đây lại là thân thể của một cổ nhân thuộc ngàn năm trước, vẫn là cần một chút dũng khí.
Nam nhân không chút nào che dấu, ở trước mặt An Ny mặc quần áo vào, thấy nàng vẫn cúi đầu, ngây ngốc thất thần đứng bên mép giường, hắn dừng động tác lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào thị nữ quái dị trước mặt.
“Ngươi tỳ nữ này rất kỳ quái, lấy khăn trùm đầu che cái gì? Hơn nữa bổn vương tử trước kia như chưa từng thấy qua ngươi. Mạt Đức Lệ Hạ, nàng là người trong cung ngươi sao?”
Ánh mắt ái mộ của Mạt Đức Lệ Hạ đang nằm trên giường dừng trên người hắn, ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, đôi tử mâu thần bí khó lường của hắn bị hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng bao trùm, đôi môi gợi cảm hơi nâng lên thành một vẻ tà nịnh đầy mị hoặc, lồng ngực rắn chắc to lớn, cùng thân hình rèn luyện cường tráng, toàn thân từ trên xuống dưới đều không có một vết sẹo dư thừa nào, sợi tóc xoăn màu nâu mềm mại rớt xuống vai, cả người tỏa ra một lực hấp dẫn cao ngạo, quý tộc, hấp dẫn trí mạng.
Nghe hắn thế nhưng lại chú ý thới một thị nữ hạ lưu, Mạt Đức Lệ Hạ hơi nâng mày, ngạo mạn nhìn An Ny, đối phương quả thật rất kỳ quái, trùm lấy một cái khăn trùm đầu kỳ quái, đầu lại cúi xuống ngực.
Lực chú ý dời tới làn da màu tím sẫm dưới cằm của An Ny, trong mắt nàng hiện lên tia hèn mọn sâu sắc, khinh thường phiết phiết môi. “Bộ dạng nàng đã đen lại xấu, sợ kinh động đến điện hạ, cho nên mới đem che khuất gương mặt xấu xí của nàng mà thôi.”
Mạt Đức Lệ Hạ là nữ nhi của đại thần Bố Luân Đạt, đồng thời cũng là nữ nhân xinh đẹp nhất thành Lan Tư Lạc Đặc. Nàng tự cao với mỹ mạo và trí tuệ của mình cùng tồn tại, hơn nữa lại được hoàng tử điện hạ sủng hạnh, đối với hạ nhân luôn có thái độ ngạo mạn, kiêu hoành (*) ngang ngược. Căn bản là khinh thường không muốn dùng mắt nhìn gương mặt của từng hạ nhân, lại càng không nhớ rõ trong cung có thị nữ nào đội khăn trùm đầu như An Ny hay không.
/123
|