Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Không biết từ khi nào, chỗ ngồi của quân vương đã trống không, Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất đã yên lặng rời đi. Các quân thần không còn cố kỵ, tiệc rượu bắt đầu lên đến cao trào, các hoàng tử đại thần, vương công quý tộc liên tiếp tiến lên chúc mừng, trong lúc nhất thời, Cáp Mông Đức cùng Khải Tư Lâm bị rất nhiều người bao quanh.
Mạc Đế Sâm vừa ngồi xuống, Kiệt Tây Tạp vẫn một mình uống rượu ngẩng đầu, thay hắn rót đầy chén rượu. Hai vị hoàng tử nhìn nhau không nói gì, trong lòng hiểu ý mà cười, lại lẳng lặng uống rượu.
Y Ân quay đầu nhìn An Ny, dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Nàng dùng ánh mắt bảo hắn xích qua một chút, Y Ân cũng không dám dời qua, mà nhìn chằm chằm vào Kiệt Tây Tạp, trên mặt có chút lo lắng do dự.
Thấy dáng vẻ Y Ân kia vẫn quy cũ, không dám tới gần, An Ny bất đắc dĩ đảo mắt, Y Ân người này thật là đủ cứng nhắc. Hai hoàng tử kia đang uống rượu, hơn nữa trong tiệc rượu ồn ào như thế, căn bản là không rảnh bận tâm động tác nhỏ của bọn họ.
Ngay lúc An Ny trừng mắt to như chuông đồng, nhịn không được mà chu môi ra, Kiệt Tây Tạp bất ngờ quay sang, trong nháy mắt nàng liền rơi vào một đôi mắt màu xanh sáng long lanh, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ như ánh trăng mang theo ý cười dịu dàng.
“Y Ân, lần trước khi thi đấu để tuyển chọn, có nghe ngươi nhắc tới các ngươi là anh em họ. Đã một thời gian không gặp mặt, hẳn là có chuyện muốn nói, bây giờ bổn vương tử đặc biệt phê chuẩn cho các ngươi đi sang bên cạnh ôn chuyện.” Kiệt Tây Tạp dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Mạc Đế Sâm. “Hoàng huynh, đệ tự tiện làm chủ như vậy, đệ nghĩ là hoàng huynh không có ý kiến khác.”
Một vũ nương mặc lụa mỏng trong suốt nhảy một vũ đạo xinh đẹp, tâm lý muốn dựa vào người có quyền thế khiến nàng thoáng cái liền chú ý tới vị nhị hoàng tử có dung nhan tuấn mỹ kia, sau đó lại cố ý đứng trước mặt hắn múa, thỉnh thoảng còn ném qua một ánh nhìn ái muội.
Mạc Đế Sâm không chút kiêng dè, nhìn chằm chằm vào nàng, nghe Kiệt Tây Tạp hỏi thì không chú ý mà nhún nhún vai. “Đương nhiên sẽ không, Cát Ân Tư, ngươi đi đi.”
Vừa được cho phép, Y Ân liền kéo tay nàng chạy đến một ngã rẽ ở hành lang yên lặng bên cạnh đại sảnh, xác định chung quanh không có người, lúc này mới dám buông lỏng cảnh giác.
“Y Ân, vài ngày không gặp, ngươi thay đổi thật nhiều, làm việc cũng cẩn thận hơn.” An Ny vui cười hớn hở vỗ vai Y Ân, lời nói có chút đùa giỡn. “Xem ra ngươi rất thích hợp làm thị vệ cho hoàng tử.”
“Cát Ân Tư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn?” Y Ân nắm chặt thanh kiếm bên người, giọng điệu nghiêm túc hiếm có mà dặn dò An Ny. “Lân trước ngươi để Cát Bố Nhĩ đại thúc dùng Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo vẽ trên da ngươi, ngươi có thuốc giải chưa?”
“Không có.” An Ny giật mình, nhưng vẫn cười không để ý như trước. “Y Ân, ngươi không phải là chuyện bé xé ra to rồi chứ. Độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo một chút cũng không phát tác trên người ta, ngươi xem, căn bản là ta vẫn không có việc gì.”
“Cát Ân Tư, ngươi phải tin ta.” Y Ân gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố nén tâm tình, tận tình khuyên bảo. “Ta rất quen thuộc với nó, chỉ cần dính nước của nó một chút, thì chính là trúng độc mãn tính, cho nên độc tính của nó sẽ không lập tức xuất hiện. Nếu thật sự ngươi không trị liệu đúng lúc, nó sẽ làm ngươi thường xuyên sinh ra một loại ảo giác…”
Y Ân vẫn còn lải nhải bên tai, nàng không có tính nhẫn nại mà suy nghĩ bắt đầu bay đi, ở góc độ hiện tại của nàng, vừa vặn đem tất cả đại sảnh thu hết vào trong mắt. Một mái tóc màu vàng nâu trước mắt cực kỳ dụ hoặc, trong lòng như bị xúc động nhẹ, đôi mắt không nhiễm chút bụi bẩn kia như có như không mà đảo qua chỗ nàng đứng, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng nàng thấy được một tia dịu dàng chợt lóe qua.
Bước chân nàng không tự chủ được mà bị hấp dẫn, mới vừa bước đi vài bước, góc áo lại bị kéo nhẹ lại. “Cát Ân Tư, mấy ngày tới ngươi phải cẩn thận, theo phỏng chừng của ta, độc tính sẽ làm ngươi sinh ra một ít ảo giác không nên có…”
Beta: LuckyAngel
Không biết từ khi nào, chỗ ngồi của quân vương đã trống không, Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất đã yên lặng rời đi. Các quân thần không còn cố kỵ, tiệc rượu bắt đầu lên đến cao trào, các hoàng tử đại thần, vương công quý tộc liên tiếp tiến lên chúc mừng, trong lúc nhất thời, Cáp Mông Đức cùng Khải Tư Lâm bị rất nhiều người bao quanh.
Mạc Đế Sâm vừa ngồi xuống, Kiệt Tây Tạp vẫn một mình uống rượu ngẩng đầu, thay hắn rót đầy chén rượu. Hai vị hoàng tử nhìn nhau không nói gì, trong lòng hiểu ý mà cười, lại lẳng lặng uống rượu.
Y Ân quay đầu nhìn An Ny, dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Nàng dùng ánh mắt bảo hắn xích qua một chút, Y Ân cũng không dám dời qua, mà nhìn chằm chằm vào Kiệt Tây Tạp, trên mặt có chút lo lắng do dự.
Thấy dáng vẻ Y Ân kia vẫn quy cũ, không dám tới gần, An Ny bất đắc dĩ đảo mắt, Y Ân người này thật là đủ cứng nhắc. Hai hoàng tử kia đang uống rượu, hơn nữa trong tiệc rượu ồn ào như thế, căn bản là không rảnh bận tâm động tác nhỏ của bọn họ.
Ngay lúc An Ny trừng mắt to như chuông đồng, nhịn không được mà chu môi ra, Kiệt Tây Tạp bất ngờ quay sang, trong nháy mắt nàng liền rơi vào một đôi mắt màu xanh sáng long lanh, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ như ánh trăng mang theo ý cười dịu dàng.
“Y Ân, lần trước khi thi đấu để tuyển chọn, có nghe ngươi nhắc tới các ngươi là anh em họ. Đã một thời gian không gặp mặt, hẳn là có chuyện muốn nói, bây giờ bổn vương tử đặc biệt phê chuẩn cho các ngươi đi sang bên cạnh ôn chuyện.” Kiệt Tây Tạp dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Mạc Đế Sâm. “Hoàng huynh, đệ tự tiện làm chủ như vậy, đệ nghĩ là hoàng huynh không có ý kiến khác.”
Một vũ nương mặc lụa mỏng trong suốt nhảy một vũ đạo xinh đẹp, tâm lý muốn dựa vào người có quyền thế khiến nàng thoáng cái liền chú ý tới vị nhị hoàng tử có dung nhan tuấn mỹ kia, sau đó lại cố ý đứng trước mặt hắn múa, thỉnh thoảng còn ném qua một ánh nhìn ái muội.
Mạc Đế Sâm không chút kiêng dè, nhìn chằm chằm vào nàng, nghe Kiệt Tây Tạp hỏi thì không chú ý mà nhún nhún vai. “Đương nhiên sẽ không, Cát Ân Tư, ngươi đi đi.”
Vừa được cho phép, Y Ân liền kéo tay nàng chạy đến một ngã rẽ ở hành lang yên lặng bên cạnh đại sảnh, xác định chung quanh không có người, lúc này mới dám buông lỏng cảnh giác.
“Y Ân, vài ngày không gặp, ngươi thay đổi thật nhiều, làm việc cũng cẩn thận hơn.” An Ny vui cười hớn hở vỗ vai Y Ân, lời nói có chút đùa giỡn. “Xem ra ngươi rất thích hợp làm thị vệ cho hoàng tử.”
“Cát Ân Tư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn?” Y Ân nắm chặt thanh kiếm bên người, giọng điệu nghiêm túc hiếm có mà dặn dò An Ny. “Lân trước ngươi để Cát Bố Nhĩ đại thúc dùng Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo vẽ trên da ngươi, ngươi có thuốc giải chưa?”
“Không có.” An Ny giật mình, nhưng vẫn cười không để ý như trước. “Y Ân, ngươi không phải là chuyện bé xé ra to rồi chứ. Độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo một chút cũng không phát tác trên người ta, ngươi xem, căn bản là ta vẫn không có việc gì.”
“Cát Ân Tư, ngươi phải tin ta.” Y Ân gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố nén tâm tình, tận tình khuyên bảo. “Ta rất quen thuộc với nó, chỉ cần dính nước của nó một chút, thì chính là trúng độc mãn tính, cho nên độc tính của nó sẽ không lập tức xuất hiện. Nếu thật sự ngươi không trị liệu đúng lúc, nó sẽ làm ngươi thường xuyên sinh ra một loại ảo giác…”
Y Ân vẫn còn lải nhải bên tai, nàng không có tính nhẫn nại mà suy nghĩ bắt đầu bay đi, ở góc độ hiện tại của nàng, vừa vặn đem tất cả đại sảnh thu hết vào trong mắt. Một mái tóc màu vàng nâu trước mắt cực kỳ dụ hoặc, trong lòng như bị xúc động nhẹ, đôi mắt không nhiễm chút bụi bẩn kia như có như không mà đảo qua chỗ nàng đứng, bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng nàng thấy được một tia dịu dàng chợt lóe qua.
Bước chân nàng không tự chủ được mà bị hấp dẫn, mới vừa bước đi vài bước, góc áo lại bị kéo nhẹ lại. “Cát Ân Tư, mấy ngày tới ngươi phải cẩn thận, theo phỏng chừng của ta, độc tính sẽ làm ngươi sinh ra một ít ảo giác không nên có…”
/123
|