Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Lông mi dày đậm của Mạc Đế Sâm khẽ cúi xuống, một tay để lên sóng mũi, vài phần mệt mỏi hiện lên khóe mắt. Mọi người phía dưới đều nhìn nhau, thức thời lui xuống, trong đại sảnh liền trống trải mà yên tĩnh ngay.
Lao Sâm liếc mắt nhìn An Ny một cái, chuyển động bước chân đến cửa đại sảnh. An Ny hiểu ý vội vàng theo sau, lại bị giọng nói trầm thấp vang lên phía sau giữ chặt bước chân lại.
“Cát Ân Tư —”
Thân thể nàng cứng đờ, kéo ra một nụ cười lấy lòng, xoay người. “Ta… Ta không ở lại quấy rầy ngươi, đi xuống trước.”
Lời nói sắc bén mà âm ngoan của người này tối hôm qua vẫn còn vang lên rõ ràng bên tai, khiến cho nàng không khỏi đổi mới cách nhìn với hắn, xem ra hắn cũng không phải là tên tốt lành gì, vẫn là giữ khoảng cách giữa mình và hắn một chút cho tốt. Chuẩn bị không tốt, đến khi hoàng tử điện hạ hắn không cao hứng, giận dữ, lại lấy nàng làm nơi trút giận, vậy nàng không phải là không thoát hay sao? Đúng, bây giờ phải nhanh chóng đi đi, tránh được bao xa thì tránh bấy xa.
“Ai nói ngươi có thể đi rồi.” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nâng lên đôi mắt tím có gì đó khác thường với lúc trước, có thêm chút mềm mại, lại có vài phần ý vị không giải thích được, tiếng nói trong phút chốc lại dịu xuống. “Lưu lại.”
Đơn giản hai chữ, lại khiến cho nàng giống như bị trúng tà, không tự chủ được mà bước qua. Được rồi, có lẽ hiện tại hắn cần một người cùng trò chuyện với hắn, giảm bớt một chút buồn bực trong ngực, nhìn ra được là hắn đối với gia đình cả người kia bị giáng làm nô lệ vẫn có nhiều bận tâm.
Nghĩ đến đây, nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng nàng giống như bị xúc động nhẹ. Mới vừa đi đến bên người hắn, không kịp phòng ngự mà bị hắn bất ngờ đưa tay ra kéo nhẹ, nàng liền ngã về phía trước, cánh tay dài của hắn duỗi ra, thân hình ngồi trên nhuyễn ghế hơi hướng ra sau, ôm chặt lấy eo của nàng.
Hành vi quá mức thân mật này khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn cùng không ổn, dùng sức đẩy cánh tay đang xiết chặt trên eo xuống, nhưng giây sau lại nghe thấy tiếng cầu xin dịu dàng cùng thở dài trầm thấp.
“Uh… Đừng cử động, để cho bổn vương tử lẳng lặng ôm một chút, chỉ một chút là được rồi.”
Nàng cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú cúi xuống trước eo, sợi tóc quăn màu nâu nhạt khẽ lướt qua, cánh tay nóng rực đang ôm chặt, truyền đạt ra là nội tâm đang dao động. Giống như là hắn đang sợ hãi cái gì? Lại giống như là đang thương cảm cái gì? Khí thế uy phong lẫm lẫm vừa rồi đã hoàn toàn rút đi, thay thế chính là người đang mệt nhọc này muốn tìm kiếm một nơi có thể nghỉ ngơi.
“Bổn vương tử không biết làm như vậy có đúng hay không… Có được bí mật được chôn dấu sâu nhất của đế quốc Da Tháp Lạp Tư… Đã có thể khống chế tư tưởng bình dân… Hạn chế bọn họ trong lãnh thổ bị ngăn cách này… Vĩnh viễn bị quân vương nắm trong tay… Cúi đầu làm thần dân, nô bộc, nô lệ của quân vương…”
Hắn đang nói xằng gì thế, sao một câu nghe cũng không hiểu? Tim An Ny hơi đập mạnh và loạn nhịp, dường như trong lúc vô ý hắn đã để lộ ra tin tức rất quan trọng cho nàng, nhưng hắn lại nói đứt quãng, giống như một đoạn lộn xộn, không thấy ra cái gì rõ ràng cả.
Bí mật sâu nhất của đế quốc Da Tháp Lạp Tư là gì?
Hạn chế bọn họ trong lãnh thổ bị ngăn cách này, lại là có ý gì?
Hai câu nói này giống như để lộ ra một chỗ không thích hợp, rốt cuộc là cái gì? Nàng không nói ra được, giống như là dễ như trở bàn tay, lại cách nhau một tầng cửa sổ giấy.
Chẳng lẽ cái này có liên quan với cuốn da dê kia? Hay là có quan hệ với hoài nghi của nàng về hồ nước Da Tháp Lạp Tư? Hai vấn đề này trộn lại với nhau khiến nàng đau muốn nứt đầu ra, tất cả mọi thứ giống như đang xoay tròn trước mắt, dùng sức lắc cái đầu đau nhức này, ý thức ngược lại càng thêm mơ hồ, bên tai lại vang lên tiếng nói êm ái của hắn.
“Từ sau khi ‘Nàng’ mất đi, đã lâu không có loại cảm giác này. Ngươi không chút do dự, vì bổn vương tử mà chắn đi một tên, lần đầu tiên ôm ngươi lúc ngươi bị thương, bổn vương tử liền cảm thấy không thích hợp. Ngươi giống như là giẫm lên hào quang của thần Thái Dương vĩ đại mà đến, có ma lực thần kỳ. Ngươi chỉ lẳng lặng nằm trong lòng bổn vương tử, mê man mà ngủ, không nói gì, cũng không có bất cứ lời nói nào, lại khiến cho trái tim đang bất an mà reo hò đánh trống của bổn vương tử cảm thấy yên ổn hòa nhã, giống như ánh trăng tinh khiết dịu dàng chảy vào trong lòng, lướt qua…”
Mí mắt dần dần khép lại, cố gắng nâng lên tinh thần, lúc mở mắt ra, lộ ra là một gương mặt khôi ngô rõ ràng trước mắt, ánh mắt dịu dàng, bên môi còn có ý cười nhạt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: An Ny.
“Thư Á ca ca, em đã trở về rồi sao?” Nàng vui sướng nâng mặt hắn lên, hôn nhẹ một cái giống như mọi khi, như chim nhỏ mà dựa vào trong lòng hắn cọ cọ. “Thật tốt quá, rốt cục em đã rời khỏi nơi quỷ quái gọi là ‘đế quốc Da Tháp Lạp Tư’ kia, trở lại bên cạnh anh. Sau này cho dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ kiên trì ở lại bên cạnh anh. Sẽ không đến một nơi không có anh nữa… Khiến em thật là khó chịu…”
Vòng tay ôm ấp chợt đông lạnh lại vài phần, vòng tay như kiềm sắt nắm chặt lấy tay nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu khỏi ngực hắn, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của hắn trở nên lạnh như băng một cách khác thường, môi mím chặt lại thành một độ cong cứng rắn lạnh lẽo, thô bạo mà lắc lắc thân thể nàng.
“Cát Ân Tư, ngươi đang nói cái gì? Ngươi muốn rời khỏi nơi này?”
Tiếng rống giận giống như là đang nghiến răng nghiến lợi, thoáng cái đem nàng trở lại hiện thực, đón nhận một đôi mắt tím đầy phẫn nộ, đau đớn, cánh tay lại tăng thêm lực đạo khiến cho nàng phải ưm ra tiếng. Quay đầu nhìn bốn phía, tất cả trang trí cung đình đều cho thấy nàng vẫn ở quốc gia xa xưa này, vậy mới rồi là nàng bị làm sao?
“Rốt cuộc ‘Thư Á ca ca’ kia của ngươi là ai?” Hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê man vô thố của nàng, cũng không có ý định buông tha nàng, vẫn điên cuồng mà lay lay nàng. “Ngươi có nghe hay không, trả lời bổn vương tử. Hắn là ai vậy?”
“Hắn…” Môi nàng chuyển động, vừa mới nói một chữ, bóng đen như nuốt lấy ánh sáng trước mắt, thân thể liền xụi lơ mà ngã xuống.
Beta: LuckyAngel
Lông mi dày đậm của Mạc Đế Sâm khẽ cúi xuống, một tay để lên sóng mũi, vài phần mệt mỏi hiện lên khóe mắt. Mọi người phía dưới đều nhìn nhau, thức thời lui xuống, trong đại sảnh liền trống trải mà yên tĩnh ngay.
Lao Sâm liếc mắt nhìn An Ny một cái, chuyển động bước chân đến cửa đại sảnh. An Ny hiểu ý vội vàng theo sau, lại bị giọng nói trầm thấp vang lên phía sau giữ chặt bước chân lại.
“Cát Ân Tư —”
Thân thể nàng cứng đờ, kéo ra một nụ cười lấy lòng, xoay người. “Ta… Ta không ở lại quấy rầy ngươi, đi xuống trước.”
Lời nói sắc bén mà âm ngoan của người này tối hôm qua vẫn còn vang lên rõ ràng bên tai, khiến cho nàng không khỏi đổi mới cách nhìn với hắn, xem ra hắn cũng không phải là tên tốt lành gì, vẫn là giữ khoảng cách giữa mình và hắn một chút cho tốt. Chuẩn bị không tốt, đến khi hoàng tử điện hạ hắn không cao hứng, giận dữ, lại lấy nàng làm nơi trút giận, vậy nàng không phải là không thoát hay sao? Đúng, bây giờ phải nhanh chóng đi đi, tránh được bao xa thì tránh bấy xa.
“Ai nói ngươi có thể đi rồi.” Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nâng lên đôi mắt tím có gì đó khác thường với lúc trước, có thêm chút mềm mại, lại có vài phần ý vị không giải thích được, tiếng nói trong phút chốc lại dịu xuống. “Lưu lại.”
Đơn giản hai chữ, lại khiến cho nàng giống như bị trúng tà, không tự chủ được mà bước qua. Được rồi, có lẽ hiện tại hắn cần một người cùng trò chuyện với hắn, giảm bớt một chút buồn bực trong ngực, nhìn ra được là hắn đối với gia đình cả người kia bị giáng làm nô lệ vẫn có nhiều bận tâm.
Nghĩ đến đây, nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng nàng giống như bị xúc động nhẹ. Mới vừa đi đến bên người hắn, không kịp phòng ngự mà bị hắn bất ngờ đưa tay ra kéo nhẹ, nàng liền ngã về phía trước, cánh tay dài của hắn duỗi ra, thân hình ngồi trên nhuyễn ghế hơi hướng ra sau, ôm chặt lấy eo của nàng.
Hành vi quá mức thân mật này khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn cùng không ổn, dùng sức đẩy cánh tay đang xiết chặt trên eo xuống, nhưng giây sau lại nghe thấy tiếng cầu xin dịu dàng cùng thở dài trầm thấp.
“Uh… Đừng cử động, để cho bổn vương tử lẳng lặng ôm một chút, chỉ một chút là được rồi.”
Nàng cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú cúi xuống trước eo, sợi tóc quăn màu nâu nhạt khẽ lướt qua, cánh tay nóng rực đang ôm chặt, truyền đạt ra là nội tâm đang dao động. Giống như là hắn đang sợ hãi cái gì? Lại giống như là đang thương cảm cái gì? Khí thế uy phong lẫm lẫm vừa rồi đã hoàn toàn rút đi, thay thế chính là người đang mệt nhọc này muốn tìm kiếm một nơi có thể nghỉ ngơi.
“Bổn vương tử không biết làm như vậy có đúng hay không… Có được bí mật được chôn dấu sâu nhất của đế quốc Da Tháp Lạp Tư… Đã có thể khống chế tư tưởng bình dân… Hạn chế bọn họ trong lãnh thổ bị ngăn cách này… Vĩnh viễn bị quân vương nắm trong tay… Cúi đầu làm thần dân, nô bộc, nô lệ của quân vương…”
Hắn đang nói xằng gì thế, sao một câu nghe cũng không hiểu? Tim An Ny hơi đập mạnh và loạn nhịp, dường như trong lúc vô ý hắn đã để lộ ra tin tức rất quan trọng cho nàng, nhưng hắn lại nói đứt quãng, giống như một đoạn lộn xộn, không thấy ra cái gì rõ ràng cả.
Bí mật sâu nhất của đế quốc Da Tháp Lạp Tư là gì?
Hạn chế bọn họ trong lãnh thổ bị ngăn cách này, lại là có ý gì?
Hai câu nói này giống như để lộ ra một chỗ không thích hợp, rốt cuộc là cái gì? Nàng không nói ra được, giống như là dễ như trở bàn tay, lại cách nhau một tầng cửa sổ giấy.
Chẳng lẽ cái này có liên quan với cuốn da dê kia? Hay là có quan hệ với hoài nghi của nàng về hồ nước Da Tháp Lạp Tư? Hai vấn đề này trộn lại với nhau khiến nàng đau muốn nứt đầu ra, tất cả mọi thứ giống như đang xoay tròn trước mắt, dùng sức lắc cái đầu đau nhức này, ý thức ngược lại càng thêm mơ hồ, bên tai lại vang lên tiếng nói êm ái của hắn.
“Từ sau khi ‘Nàng’ mất đi, đã lâu không có loại cảm giác này. Ngươi không chút do dự, vì bổn vương tử mà chắn đi một tên, lần đầu tiên ôm ngươi lúc ngươi bị thương, bổn vương tử liền cảm thấy không thích hợp. Ngươi giống như là giẫm lên hào quang của thần Thái Dương vĩ đại mà đến, có ma lực thần kỳ. Ngươi chỉ lẳng lặng nằm trong lòng bổn vương tử, mê man mà ngủ, không nói gì, cũng không có bất cứ lời nói nào, lại khiến cho trái tim đang bất an mà reo hò đánh trống của bổn vương tử cảm thấy yên ổn hòa nhã, giống như ánh trăng tinh khiết dịu dàng chảy vào trong lòng, lướt qua…”
Mí mắt dần dần khép lại, cố gắng nâng lên tinh thần, lúc mở mắt ra, lộ ra là một gương mặt khôi ngô rõ ràng trước mắt, ánh mắt dịu dàng, bên môi còn có ý cười nhạt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: An Ny.
“Thư Á ca ca, em đã trở về rồi sao?” Nàng vui sướng nâng mặt hắn lên, hôn nhẹ một cái giống như mọi khi, như chim nhỏ mà dựa vào trong lòng hắn cọ cọ. “Thật tốt quá, rốt cục em đã rời khỏi nơi quỷ quái gọi là ‘đế quốc Da Tháp Lạp Tư’ kia, trở lại bên cạnh anh. Sau này cho dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ kiên trì ở lại bên cạnh anh. Sẽ không đến một nơi không có anh nữa… Khiến em thật là khó chịu…”
Vòng tay ôm ấp chợt đông lạnh lại vài phần, vòng tay như kiềm sắt nắm chặt lấy tay nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu khỏi ngực hắn, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của hắn trở nên lạnh như băng một cách khác thường, môi mím chặt lại thành một độ cong cứng rắn lạnh lẽo, thô bạo mà lắc lắc thân thể nàng.
“Cát Ân Tư, ngươi đang nói cái gì? Ngươi muốn rời khỏi nơi này?”
Tiếng rống giận giống như là đang nghiến răng nghiến lợi, thoáng cái đem nàng trở lại hiện thực, đón nhận một đôi mắt tím đầy phẫn nộ, đau đớn, cánh tay lại tăng thêm lực đạo khiến cho nàng phải ưm ra tiếng. Quay đầu nhìn bốn phía, tất cả trang trí cung đình đều cho thấy nàng vẫn ở quốc gia xa xưa này, vậy mới rồi là nàng bị làm sao?
“Rốt cuộc ‘Thư Á ca ca’ kia của ngươi là ai?” Hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê man vô thố của nàng, cũng không có ý định buông tha nàng, vẫn điên cuồng mà lay lay nàng. “Ngươi có nghe hay không, trả lời bổn vương tử. Hắn là ai vậy?”
“Hắn…” Môi nàng chuyển động, vừa mới nói một chữ, bóng đen như nuốt lấy ánh sáng trước mắt, thân thể liền xụi lơ mà ngã xuống.
/123
|