Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
“Điện… Điện hạ…” Duy Á Đặc vô cùng hoảng sợ, hoảng loạn quỳ xuống đất.
Mạc Đế Sâm đẩy sa mạn ra, nhìn đến mái tóc tơ màu bạch kim bay tán loạn trước ngực, trên trán, nhưng người nằm nghiêng trên giường vẫn không nhúc nhích, gương mặt non mềm chảy đầy mồ hôi.
“Ngươi làm cái gì với nàng?” Hắn bước nhanh về trước, mắt trừng lên, ánh mắt lạnh như băng như muốn đông chết người quỳ dưới chân, bội kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Điện… Điện hạ, nô bộc không làm gì với nàng cả?” Duy Á Đặc cuống quýt lắc đầu, nơm nớp lo sợ trả lời. “Nàng chỉ uống chén thuốc, đau bụng khó nhịn, ngất đi mà thôi.”
“Chén thuốc?” Tử mâu của hắn híp lại thành đường nhỏ, lóe ra một khí tức nguy hiểm. “Chết tiệt, ai bảo các ngươi mang thuốc tới?”
“Là… Là Khắc Lý đại nhân.” Duy Á Đặc ra sức nuốt nước bọt, quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nàng không rõ, Khắc Lý là nội thị quan của điện hạ, những nữ nhân từng được điện hạ lâm hạnh ra, hắn đều mang chén thuốc đến sau đó. Khẳng định là cái này đã được điện hạ ngầm đồng ý, sao lần này điện hạ lại giận dữ…
Hắn ngồi xuống mép giường, tóc của người trước mắt đã bị mồ hôi làm ẩm ướt, dán vào gương mặt mềm mại, có thể nhìn ra được là đã trải qua thống khổ vô cùng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc hỗn độn, sự thương xót hiện lên trong mắt.
“Ngươi nhớ kỹ, về sau không được mang thuốc cho nàng uống, nghe rõ rồi chứ?” Tiếng của hắn không lớn, nhưng lại mang uy nghiêm không thể kháng cự.
“Vâng, nô bộc nhớ kỹ.” Duy Á Đặc không dám ngẩng đầu, xoay người rời khỏi tẩm cung.
Ngủ mơ thấy mình đang nằm ở một chỗ ấm áp, mềm mại như mây, như tơ, khiến cho tâm tình nàng dễ chịu, mắt khép hờ, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười sáng lạn.
Đột nhiên giữa môi có chút nặng nề, khó thở, giống như bị vật gì mềm mại đè lên, nàng từ từ tỉnh lại, nhìn vào đôi tử mâu khó lường, một gương mặt anh tuấn như khắc từ ngọc, phóng đại mấy lần trước mắt. Môi hắn đang che kín môi nàng, hút đi không khí ít ỏi trong miệng nàng.
“Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta…” Tiếng nói phẫn nộ tràn ra phẫn nộ nhưng chỉ thoáng cái liền trở nên yếu ớt, vô lực. Thân thể vừa chịu qua cơn đau đớn triệt để, nguyên khí đại thương, suy yếu đến mức không thể nâng cánh tay lên.
Hắn chống người dậy, đôi mắt hơi tức giận trừng nàng. “Rõ ràng ngươi biết hậu quả sau khi uống xong chén thuốc kia, vì sao còn muốn uống?”
Nàng xoay mặt đi, quyết định không để ý tới hắn. Ký ức bị lăng nhục tối hôm qua kéo đến như dời núi lấp biển, nàng không thể quên cảm giác bị sỉ nhục này, trong lòng tràn ngập hận ý vô hạn.
Cằm dưới trơn mềm bị nắm lấy, xoay về phía hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. “Trả lời câu hỏi của bản vương tử.”
“Ngươi bớt làm ra vẻ đi.” Nàng yếu đuối bị bắt phải xoay về phía hắn, “Ta tin là ngươi còn hiểu rõ tác dụng của thuốc hơn ta, không phải sao?”
“Ngươi vẫn còn phản kháng bản vương tử, vẫn không học được phải thuận theo sao?” Hắn cười lạnh lùng, không chút ấm áp. Đầu ngón tay mượt mà xoa nhẹ theo đường cong của cằm dưới nàng, mang theo ý trừng phạt. “Bản vương tử sẽ không cho ngươi uống chén thuốc kia nữa. Ngươi càng không chịu khuất phục, càng gợi lên hứng thú của bản vương tử. Bản vương tử quyết định muốn có ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.”
“Trốn? Vì cái gì mà ta muốn chạy trốn? Chuyện nam sủng ầm ĩ khiến mọi người đều biết, hẳn là quân vương sẽ không bàng quan đứng nhìn, khẳng định mấy ngày nay ông ấy đang ép ngươi giao ta ra, đúng không?”
Hắn dùng tay cuốn từng sợi tóc màu bạch kim mềm mại, thưởng thức tinh tế, chợt dùng sức kéo, cúi người gần sát, thổi khí bên tai nàng.
“Ngươi cho là ngươi thật sự có thể thoát thân dễ dàng? Bản vương tử sẽ ngoan ngoãn mà giao ngươi ra sao?”
Nàng cảm thấy có một dòng điện chảy từ tai đến toàn thân, trên gương mặt yêu kiều là vẻ mặt xấu hổ. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Nghe khẩu khí của hắn, dường như đã sớm có phòng bị. Chẳng lẽ hắn sẽ đem thân phận nữ tử của nàng nói cho Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất hay sao? Nếu thật sự là như vậy, theo phương thức ổn định lời đồn đãi nhảm nhí của vương thất, cũng sẽ không thể qua loa như vậy, như vậy sẽ chỉ khiến uy nghiêm của vương thất bị mất sạch. Việc duy nhất vương thất có thể làm chính là giấu đi thân phận nữ tử của nàng, cứ xử lý theo chuyện nam sủng.
“Có lẽ phải cho ngươi hy vọng.” Ngữ điệu không nhanh không chậm của hắn lộ ra vẻ quỷ dị, “Bệnh của phụ vương tái phát, ngự y nói mấy ngày trước ông ấy khỏe lại chỉ là hồi quang phản chiếu. Bây giờ đã hôn mê, tin tưởng là sẽ không quá lâu…”
Cái gì? Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất sắp không qua khỏi. Tại sao có thể như vậy? Vậy thì ai sẽ đến cứu nàng? Phút chốc nàng cảm thấy trước mặt là một màn đêm, trái tim lập tức chìm vào đáy cốc.
“Ngươi biết không? Ngươi đã dạy cho bản vương tử một việc.” Trong mắt của hắn là vẻ âm quyệt, ngón tay lướt qua đường nét cằm dưới của nàng, dừng lại trên đôi môi không chút máu của nàng, khẽ vuốt ve.
Nàng không nói một câu, thờ ơ nhìn hắn, không biết hắn lại muốn giở thủ đoạn gì nữa. Đầu ngón tay hắn bóp mạnh lên đôi môi mềm, như trừng phạt nàng tùy ý xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
“Chỉ cần có được địa vị cao nhất, làm chúa tể nắm giữ tất cả quyền lực sinh tử, bản vương tử có thể tùy ý làm theo ý mình, muốn gì được đó, toàn bộ đều có thể nắm giữ.” Đôi mắt thâm thúy, u ám của hắn toát ra dã tâm bừng bừng, làm người ta run sợ trong lòng.
Trái tim của nàng như nhảy lệch nửa nhịp, chẳng lẽ ý của hắn là hắn muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế? Trở thành người thống trị tối cao của đế quốc Da Tháp Lạp Tư?
“Ngươi muốn đoạt ngôi vị hoàng đế từ tay của ca ca ngươi, làm quân vương quyết định tất cả?” Nàng trừng to mắt, ngừng thở, không hề chớp mắt mà quan sát vẻ mặt của hắn.
“Cái này đều là do bản vương tử cùng các tâm phúc vừa mới âm thầm bàn tính thôi. Ngươi là người đầu tiên biết bí mật này. Theo đạo lý thì chuyện cơ mật này, bản vương tử không nên tiết lộ cho ngươi, nhưng tất cả đều do ngươi bức bản vương tử làm như vậy. Vì thế bản vương tử không thể chờ đợi nữa mà muốn nói chuyện này cho ngươi biết.”
“Ngươi không sợ ta tiết lộ tin tức này ra ngoài sao?” Nàng liếc hắn, lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhất thời không hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Chuyện cơ mật như thế, hắn lại dễ dàng nói cho nàng. Rốt cuộc là hắn quá tự phụ với thực lực của mình, hay là những điều hắn nói căn bản chỉ là đang lừa nàng?
“Lời nói của kẻ bé nhỏ không đáng kể như ngươi sẽ có người tin tưởng sao?” Hắn nhún nhún vai, trong mắt xẹt qua vẻ quỷ quyệt cùng đùa cợt. “Hiện tại bản vương tử đang nắm quân quyền trong tay, chỉ cần bản vương tử vung tay, hô một tiếng, Khải Tư Đặc Lặc tướng quân sẽ dẫn quân đôi bao vây hoàng cung, lấy được vương vị dễ như trở bàn tay.”
Beta: LuckyAngel
“Điện… Điện hạ…” Duy Á Đặc vô cùng hoảng sợ, hoảng loạn quỳ xuống đất.
Mạc Đế Sâm đẩy sa mạn ra, nhìn đến mái tóc tơ màu bạch kim bay tán loạn trước ngực, trên trán, nhưng người nằm nghiêng trên giường vẫn không nhúc nhích, gương mặt non mềm chảy đầy mồ hôi.
“Ngươi làm cái gì với nàng?” Hắn bước nhanh về trước, mắt trừng lên, ánh mắt lạnh như băng như muốn đông chết người quỳ dưới chân, bội kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Điện… Điện hạ, nô bộc không làm gì với nàng cả?” Duy Á Đặc cuống quýt lắc đầu, nơm nớp lo sợ trả lời. “Nàng chỉ uống chén thuốc, đau bụng khó nhịn, ngất đi mà thôi.”
“Chén thuốc?” Tử mâu của hắn híp lại thành đường nhỏ, lóe ra một khí tức nguy hiểm. “Chết tiệt, ai bảo các ngươi mang thuốc tới?”
“Là… Là Khắc Lý đại nhân.” Duy Á Đặc ra sức nuốt nước bọt, quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nàng không rõ, Khắc Lý là nội thị quan của điện hạ, những nữ nhân từng được điện hạ lâm hạnh ra, hắn đều mang chén thuốc đến sau đó. Khẳng định là cái này đã được điện hạ ngầm đồng ý, sao lần này điện hạ lại giận dữ…
Hắn ngồi xuống mép giường, tóc của người trước mắt đã bị mồ hôi làm ẩm ướt, dán vào gương mặt mềm mại, có thể nhìn ra được là đã trải qua thống khổ vô cùng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc hỗn độn, sự thương xót hiện lên trong mắt.
“Ngươi nhớ kỹ, về sau không được mang thuốc cho nàng uống, nghe rõ rồi chứ?” Tiếng của hắn không lớn, nhưng lại mang uy nghiêm không thể kháng cự.
“Vâng, nô bộc nhớ kỹ.” Duy Á Đặc không dám ngẩng đầu, xoay người rời khỏi tẩm cung.
Ngủ mơ thấy mình đang nằm ở một chỗ ấm áp, mềm mại như mây, như tơ, khiến cho tâm tình nàng dễ chịu, mắt khép hờ, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười sáng lạn.
Đột nhiên giữa môi có chút nặng nề, khó thở, giống như bị vật gì mềm mại đè lên, nàng từ từ tỉnh lại, nhìn vào đôi tử mâu khó lường, một gương mặt anh tuấn như khắc từ ngọc, phóng đại mấy lần trước mắt. Môi hắn đang che kín môi nàng, hút đi không khí ít ỏi trong miệng nàng.
“Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta…” Tiếng nói phẫn nộ tràn ra phẫn nộ nhưng chỉ thoáng cái liền trở nên yếu ớt, vô lực. Thân thể vừa chịu qua cơn đau đớn triệt để, nguyên khí đại thương, suy yếu đến mức không thể nâng cánh tay lên.
Hắn chống người dậy, đôi mắt hơi tức giận trừng nàng. “Rõ ràng ngươi biết hậu quả sau khi uống xong chén thuốc kia, vì sao còn muốn uống?”
Nàng xoay mặt đi, quyết định không để ý tới hắn. Ký ức bị lăng nhục tối hôm qua kéo đến như dời núi lấp biển, nàng không thể quên cảm giác bị sỉ nhục này, trong lòng tràn ngập hận ý vô hạn.
Cằm dưới trơn mềm bị nắm lấy, xoay về phía hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. “Trả lời câu hỏi của bản vương tử.”
“Ngươi bớt làm ra vẻ đi.” Nàng yếu đuối bị bắt phải xoay về phía hắn, “Ta tin là ngươi còn hiểu rõ tác dụng của thuốc hơn ta, không phải sao?”
“Ngươi vẫn còn phản kháng bản vương tử, vẫn không học được phải thuận theo sao?” Hắn cười lạnh lùng, không chút ấm áp. Đầu ngón tay mượt mà xoa nhẹ theo đường cong của cằm dưới nàng, mang theo ý trừng phạt. “Bản vương tử sẽ không cho ngươi uống chén thuốc kia nữa. Ngươi càng không chịu khuất phục, càng gợi lên hứng thú của bản vương tử. Bản vương tử quyết định muốn có ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.”
“Trốn? Vì cái gì mà ta muốn chạy trốn? Chuyện nam sủng ầm ĩ khiến mọi người đều biết, hẳn là quân vương sẽ không bàng quan đứng nhìn, khẳng định mấy ngày nay ông ấy đang ép ngươi giao ta ra, đúng không?”
Hắn dùng tay cuốn từng sợi tóc màu bạch kim mềm mại, thưởng thức tinh tế, chợt dùng sức kéo, cúi người gần sát, thổi khí bên tai nàng.
“Ngươi cho là ngươi thật sự có thể thoát thân dễ dàng? Bản vương tử sẽ ngoan ngoãn mà giao ngươi ra sao?”
Nàng cảm thấy có một dòng điện chảy từ tai đến toàn thân, trên gương mặt yêu kiều là vẻ mặt xấu hổ. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Nghe khẩu khí của hắn, dường như đã sớm có phòng bị. Chẳng lẽ hắn sẽ đem thân phận nữ tử của nàng nói cho Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất hay sao? Nếu thật sự là như vậy, theo phương thức ổn định lời đồn đãi nhảm nhí của vương thất, cũng sẽ không thể qua loa như vậy, như vậy sẽ chỉ khiến uy nghiêm của vương thất bị mất sạch. Việc duy nhất vương thất có thể làm chính là giấu đi thân phận nữ tử của nàng, cứ xử lý theo chuyện nam sủng.
“Có lẽ phải cho ngươi hy vọng.” Ngữ điệu không nhanh không chậm của hắn lộ ra vẻ quỷ dị, “Bệnh của phụ vương tái phát, ngự y nói mấy ngày trước ông ấy khỏe lại chỉ là hồi quang phản chiếu. Bây giờ đã hôn mê, tin tưởng là sẽ không quá lâu…”
Cái gì? Áo Cách Nhạc Tác Phổ đệ nhất sắp không qua khỏi. Tại sao có thể như vậy? Vậy thì ai sẽ đến cứu nàng? Phút chốc nàng cảm thấy trước mặt là một màn đêm, trái tim lập tức chìm vào đáy cốc.
“Ngươi biết không? Ngươi đã dạy cho bản vương tử một việc.” Trong mắt của hắn là vẻ âm quyệt, ngón tay lướt qua đường nét cằm dưới của nàng, dừng lại trên đôi môi không chút máu của nàng, khẽ vuốt ve.
Nàng không nói một câu, thờ ơ nhìn hắn, không biết hắn lại muốn giở thủ đoạn gì nữa. Đầu ngón tay hắn bóp mạnh lên đôi môi mềm, như trừng phạt nàng tùy ý xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
“Chỉ cần có được địa vị cao nhất, làm chúa tể nắm giữ tất cả quyền lực sinh tử, bản vương tử có thể tùy ý làm theo ý mình, muốn gì được đó, toàn bộ đều có thể nắm giữ.” Đôi mắt thâm thúy, u ám của hắn toát ra dã tâm bừng bừng, làm người ta run sợ trong lòng.
Trái tim của nàng như nhảy lệch nửa nhịp, chẳng lẽ ý của hắn là hắn muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế? Trở thành người thống trị tối cao của đế quốc Da Tháp Lạp Tư?
“Ngươi muốn đoạt ngôi vị hoàng đế từ tay của ca ca ngươi, làm quân vương quyết định tất cả?” Nàng trừng to mắt, ngừng thở, không hề chớp mắt mà quan sát vẻ mặt của hắn.
“Cái này đều là do bản vương tử cùng các tâm phúc vừa mới âm thầm bàn tính thôi. Ngươi là người đầu tiên biết bí mật này. Theo đạo lý thì chuyện cơ mật này, bản vương tử không nên tiết lộ cho ngươi, nhưng tất cả đều do ngươi bức bản vương tử làm như vậy. Vì thế bản vương tử không thể chờ đợi nữa mà muốn nói chuyện này cho ngươi biết.”
“Ngươi không sợ ta tiết lộ tin tức này ra ngoài sao?” Nàng liếc hắn, lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhất thời không hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Chuyện cơ mật như thế, hắn lại dễ dàng nói cho nàng. Rốt cuộc là hắn quá tự phụ với thực lực của mình, hay là những điều hắn nói căn bản chỉ là đang lừa nàng?
“Lời nói của kẻ bé nhỏ không đáng kể như ngươi sẽ có người tin tưởng sao?” Hắn nhún nhún vai, trong mắt xẹt qua vẻ quỷ quyệt cùng đùa cợt. “Hiện tại bản vương tử đang nắm quân quyền trong tay, chỉ cần bản vương tử vung tay, hô một tiếng, Khải Tư Đặc Lặc tướng quân sẽ dẫn quân đôi bao vây hoàng cung, lấy được vương vị dễ như trở bàn tay.”
/123
|