Edit: dark Angel
Beta:
Qua Kiều Phu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi nàng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi… Đang nhìn cái gì?” Nàng nghiêng đầu, có chút buồn cười, không chút phản cảm với cái nhìn chăm chú của hắn. Ánh mắt của hắn không kiêng nể gì, nhưng không có chút gì là dâm ô, ngược lại thì đa phần là quan sát cùng suy đoán.
“Hạ thần đang nhìn một nữ nhân…” Hắn nói mà không nháy mắt, đột nhiên nói ra một câu khiến cho người ta phải ôm bụng cười.
“Ha ha… Ngươi thực hài hước.” Nàng nhịn không được mà bật cười ra tiếng, dường như lo lắng trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều. Qua Kiều Phu này thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ phách lối của ngự y, lời nói cử chỉ cũng thực khôi hài.
Mặc dù dung nhan tái nhợt của nàng đầy thống khổ, nhưng vẫn không thể che dấu được dung nhan khuynh thành kia của nàng, dưới lông mi cong dài kia là một đôi mắt thu thủy buồn bã mất hồn, nhưng vẫn khó giấu được sự quật cường cùng quả cảm.
Hắn khẽ nhướn mày, đôi mắt xanh thẳm đầy thâm ý. “Người quả thật khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng. Khó trách lại làm cho hắn nóng ruột nóng gan cả ngày, nhớ mãi không quên.”
“Ngươi… Có ý gì? Ngươi nói ai nóng ruột nóng gan?” Nàng trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu. Bề ngoài của Qua Kiều Phu cũng là vẻ sáng sủa, sao lời nói lại khiến người ta khó hiểu thế. Chẳng lẽ làm ngự y đã lâu, bị rối loạn thần kinh hay sao?
Khóe mắt thoáng nhìn qua Duy Á Đặc đang ở một bên ra hiệu với nàng, nàng thanh thanh cổ họng, chuẩn bị thử hắn một chút.
“Ngươi gọi là Qua Kiều Phu phải không? Ưm… Ta muốn hỏi ngươi một chuyện liên quan đến Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo.” Nàng cố ý tạm dừng một chút ở đây, quan sát phản ứng của hắn. Con cháu hoàng gia sống an nhàn sung sướng này, khẳng định là sẽ không đụng chạm đến Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo bên thánh hồ, cả ngày hắn đều phục vụ cho thành viên vương thất, nói không chừng ngay cả loại độc này hắn cũng chưa từng gặp qua.
“Người muốn nói độc Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo trên mắt cá chân người?” Hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười, dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
“Ngươi… Sao ngươi biết?” Nàng kinh ngạc không thôi, ngay cả lưỡi cũng bị dính lại lúc nói chuyện. Chẳng lẽ ngự y còn có thuật đọc tâm hay sao, nàng vẫn còn chưa mở miệng nói gì, hắn đã đoán được.
“Mục đích hạ thần đến đây hôm nay không phải là xem vết thương trên cổ người, mà là cỏ độc trên mắt cá chân của người.” Hắn khẽ cười, chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển đến nơi đang nhúc nhích dưới chăn, chân của nàng đang bất an di chuyển.
“Ngươi quá lợi hại, làm sao ngươi thấy được?” Thiếu chút nữa nàng đã giơ ngón cái lên, người này còn trẻ tuổi mà đã là ngự y đẳng cấp cao rồi, xem ra thật đúng là có chút tài năng.
“Cái này cũng không phải do hạ thần nhìn ra được.” Hắn lắc lắc đầu, bên môi hiện lên ý cười thần bí, lại nói ra một tin tức bất ngờ. “Buổi sáng hôm nay điện hạ đã khẩn cấp triệu hạ thần đến đây, miêu tả lại hình xăm sưng phù của người.”
“Hắn?” Tươi cười trên mặt nàng cứng lại trong nháy mắt, sao nàng lại không nghĩ đến sự xuất hiện của Qua Kiều Phu là do tên kia an bài.
Lúc nàng đang sững sờ, Duy Á Đặc làm theo lời của Qua Kiều Phu, hơi kéo chăn lên, lộ ra mắt cá chân sưng phù. Một lát sau, Qua Kiều Phu thở dài, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
“Người nên trị liệu từ sớm. Có phải gần đây ảo giác của người càng ngày càng nhiều, sau khi đầu óc bị một việc gì đó kích thích, còn có triệu chứng xuất hiện ý thức mơ hồ, thân thể yếu ớt, vô lực.”
“Ngươi nói không sai chút nào.” Nàng gật đầu như trống bỏi, ánh mắt nhìn hắn lóe lên vẻ mong đợi. “Loại ảo giác này thật sự khiến người ta bối rối, luôn nhìn lầm thành người không tồn tại. Y thuật cao minh của ngươi hẳn là có thể nhanh chóng chữa khỏi chứ?”
“Người không cần quá lạc quan.” Hắn lơ đễnh lắc đầu, vẻ mặt trong nháy mắt đã ngưng trọng hơn nhiều. “Hiện giờ độc tính của người đã xâm nhập vào đầu óc, cho nên sẽ thường xuyên xuất hiện ảo giác không nên có. Nếu muốn trị tận gốc hoàn toàn, phải trải qua một quá trình.”
“Quá trình gì?” Nàng hơi run sợ, bị vẻ mặt trầm trọng của hắn dọa sợ, phút chốc liền có dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Đầu tiên, mỗi ngày người phải ngâm trong nước thuốc mà thần pha chế, một canh giờ.” Hắn xoay người phất phất tay, thị nữ ôm hòm thuốc đứng phía sau liền tiến lên trước, đem một bao đồ cho Duy Á Đặc, thấp giọng chỉ dẫn những điểm cần chú ý trong lúc thực hiện.
“Một canh giờ?” Thiếu chút nữa nàng đã ngừng thở, một canh giờ chính là hai giờ, mỗi ngày nàng phải ngâm hai giờ trong nước kia. Vậy chẳng phải là da toàn thân đều bị nhăn ra, giống như xông hơi, nhớ tới liền khó chịu. Được rồi, để có thể thoát khỏi ảo giác luôn quấn quanh nàng như trong mộng, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà tiếp nhận thôi.
“Tiếp theo, mỗi ngày sau khi người ngâm thuốc xong, phải uống canh Ma Thập Quả, trong ngoài kết hợp, như vậy mới có thể phát huy hết hiệu quả.”
“Ừ, cái này ta biết, còn có gì?” Nàng vỗ má, mỗi ngày đều phải uống canh Ma Thập Quả, nhớ tới bàn tay đầy vết thương của Phất Cát Ni Á đại thẩm, trong lòng nàng có chút áy náy.
Những kẻ hoàng thân quốc thích này mỗi ngày chỉ nghĩ đến bổ dưỡng điều dưỡng, trường sinh bất lạo, sẽ không để ý đến thân ảnh vì dâng lên Ma Thập Quả mà gian khổ ngắt lấy trong bụi gai, lại không gặp phải việc vì ham muốn cá nhân của bọn họ mà bàn tay bị chồng chất các vết thương.
Qua Kiều Phu cũng không biết một loạt suy nghĩ trong lòng nàng, lại nói tiếp tục. “Sáng mai hạ thần sẽ lên đường đến Lai Tư trấn ở cách đây ngàn dặm, vách núi bên cạnh đó có một gốc cây dược thảo hiếm thấy. Trước lúc thần trở về, mỗi ngày người đều phải làm theo hai lời dặn của thần, nếu không ảo giác vẫn sẽ xuất hiện. Chắc chắn thần sẽ trở về vào ngày thứ chín, vào ngày thứ mười người chỉ cần ăn gốc dược thảo kia, độc toàn thân sẽ từ từ biến mất.”
“Được, ta sẽ làm theo lời nói của ngươi.” Nàng cảm kích cười cười với hắn, “Qua Kiều Phu, chỉ là phải khiến ngươi vất vả chuyến này.”
“Ha ha… Không nói tới vất vả.” Hắn nghịch ngợm đưa ra vẻ mặt khủng bố, “Nếu không chữa tốt cho người, nói không chừng người nào đó sẽ giết hạ thần. Cho nên hạ thần phải suy nghĩ cho mạng nhỏ này, vẫn là nên chữa hết độc trong thân thể người một cách thỏa đáng cho thật sớm.”
Nàng hiểu hắn đang chỉ ai. Mím môi cười khổ, vết thương trên môi vẫn còn chưa lành, mỗi lần nói chuyện với mỉm cười đều khiến đau đớn, cái này đều là do ma quỷ kia ban tặng. Nàng nhìn thấy được tâm tư của hắn, hắn chỉ là không muốn đồ chơi của hắn cả ngày đều bị bệnh, như vậy thì một chút lạc thú khi tra tấn cũng không có.
Beta:
Qua Kiều Phu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, cho đến khi nàng cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi… Đang nhìn cái gì?” Nàng nghiêng đầu, có chút buồn cười, không chút phản cảm với cái nhìn chăm chú của hắn. Ánh mắt của hắn không kiêng nể gì, nhưng không có chút gì là dâm ô, ngược lại thì đa phần là quan sát cùng suy đoán.
“Hạ thần đang nhìn một nữ nhân…” Hắn nói mà không nháy mắt, đột nhiên nói ra một câu khiến cho người ta phải ôm bụng cười.
“Ha ha… Ngươi thực hài hước.” Nàng nhịn không được mà bật cười ra tiếng, dường như lo lắng trong lòng đã giảm bớt đi rất nhiều. Qua Kiều Phu này thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ phách lối của ngự y, lời nói cử chỉ cũng thực khôi hài.
Mặc dù dung nhan tái nhợt của nàng đầy thống khổ, nhưng vẫn không thể che dấu được dung nhan khuynh thành kia của nàng, dưới lông mi cong dài kia là một đôi mắt thu thủy buồn bã mất hồn, nhưng vẫn khó giấu được sự quật cường cùng quả cảm.
Hắn khẽ nhướn mày, đôi mắt xanh thẳm đầy thâm ý. “Người quả thật khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng. Khó trách lại làm cho hắn nóng ruột nóng gan cả ngày, nhớ mãi không quên.”
“Ngươi… Có ý gì? Ngươi nói ai nóng ruột nóng gan?” Nàng trợn tròn mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu. Bề ngoài của Qua Kiều Phu cũng là vẻ sáng sủa, sao lời nói lại khiến người ta khó hiểu thế. Chẳng lẽ làm ngự y đã lâu, bị rối loạn thần kinh hay sao?
Khóe mắt thoáng nhìn qua Duy Á Đặc đang ở một bên ra hiệu với nàng, nàng thanh thanh cổ họng, chuẩn bị thử hắn một chút.
“Ngươi gọi là Qua Kiều Phu phải không? Ưm… Ta muốn hỏi ngươi một chuyện liên quan đến Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo.” Nàng cố ý tạm dừng một chút ở đây, quan sát phản ứng của hắn. Con cháu hoàng gia sống an nhàn sung sướng này, khẳng định là sẽ không đụng chạm đến Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo bên thánh hồ, cả ngày hắn đều phục vụ cho thành viên vương thất, nói không chừng ngay cả loại độc này hắn cũng chưa từng gặp qua.
“Người muốn nói độc Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo trên mắt cá chân người?” Hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười, dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
“Ngươi… Sao ngươi biết?” Nàng kinh ngạc không thôi, ngay cả lưỡi cũng bị dính lại lúc nói chuyện. Chẳng lẽ ngự y còn có thuật đọc tâm hay sao, nàng vẫn còn chưa mở miệng nói gì, hắn đã đoán được.
“Mục đích hạ thần đến đây hôm nay không phải là xem vết thương trên cổ người, mà là cỏ độc trên mắt cá chân của người.” Hắn khẽ cười, chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển đến nơi đang nhúc nhích dưới chăn, chân của nàng đang bất an di chuyển.
“Ngươi quá lợi hại, làm sao ngươi thấy được?” Thiếu chút nữa nàng đã giơ ngón cái lên, người này còn trẻ tuổi mà đã là ngự y đẳng cấp cao rồi, xem ra thật đúng là có chút tài năng.
“Cái này cũng không phải do hạ thần nhìn ra được.” Hắn lắc lắc đầu, bên môi hiện lên ý cười thần bí, lại nói ra một tin tức bất ngờ. “Buổi sáng hôm nay điện hạ đã khẩn cấp triệu hạ thần đến đây, miêu tả lại hình xăm sưng phù của người.”
“Hắn?” Tươi cười trên mặt nàng cứng lại trong nháy mắt, sao nàng lại không nghĩ đến sự xuất hiện của Qua Kiều Phu là do tên kia an bài.
Lúc nàng đang sững sờ, Duy Á Đặc làm theo lời của Qua Kiều Phu, hơi kéo chăn lên, lộ ra mắt cá chân sưng phù. Một lát sau, Qua Kiều Phu thở dài, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
“Người nên trị liệu từ sớm. Có phải gần đây ảo giác của người càng ngày càng nhiều, sau khi đầu óc bị một việc gì đó kích thích, còn có triệu chứng xuất hiện ý thức mơ hồ, thân thể yếu ớt, vô lực.”
“Ngươi nói không sai chút nào.” Nàng gật đầu như trống bỏi, ánh mắt nhìn hắn lóe lên vẻ mong đợi. “Loại ảo giác này thật sự khiến người ta bối rối, luôn nhìn lầm thành người không tồn tại. Y thuật cao minh của ngươi hẳn là có thể nhanh chóng chữa khỏi chứ?”
“Người không cần quá lạc quan.” Hắn lơ đễnh lắc đầu, vẻ mặt trong nháy mắt đã ngưng trọng hơn nhiều. “Hiện giờ độc tính của người đã xâm nhập vào đầu óc, cho nên sẽ thường xuyên xuất hiện ảo giác không nên có. Nếu muốn trị tận gốc hoàn toàn, phải trải qua một quá trình.”
“Quá trình gì?” Nàng hơi run sợ, bị vẻ mặt trầm trọng của hắn dọa sợ, phút chốc liền có dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Đầu tiên, mỗi ngày người phải ngâm trong nước thuốc mà thần pha chế, một canh giờ.” Hắn xoay người phất phất tay, thị nữ ôm hòm thuốc đứng phía sau liền tiến lên trước, đem một bao đồ cho Duy Á Đặc, thấp giọng chỉ dẫn những điểm cần chú ý trong lúc thực hiện.
“Một canh giờ?” Thiếu chút nữa nàng đã ngừng thở, một canh giờ chính là hai giờ, mỗi ngày nàng phải ngâm hai giờ trong nước kia. Vậy chẳng phải là da toàn thân đều bị nhăn ra, giống như xông hơi, nhớ tới liền khó chịu. Được rồi, để có thể thoát khỏi ảo giác luôn quấn quanh nàng như trong mộng, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà tiếp nhận thôi.
“Tiếp theo, mỗi ngày sau khi người ngâm thuốc xong, phải uống canh Ma Thập Quả, trong ngoài kết hợp, như vậy mới có thể phát huy hết hiệu quả.”
“Ừ, cái này ta biết, còn có gì?” Nàng vỗ má, mỗi ngày đều phải uống canh Ma Thập Quả, nhớ tới bàn tay đầy vết thương của Phất Cát Ni Á đại thẩm, trong lòng nàng có chút áy náy.
Những kẻ hoàng thân quốc thích này mỗi ngày chỉ nghĩ đến bổ dưỡng điều dưỡng, trường sinh bất lạo, sẽ không để ý đến thân ảnh vì dâng lên Ma Thập Quả mà gian khổ ngắt lấy trong bụi gai, lại không gặp phải việc vì ham muốn cá nhân của bọn họ mà bàn tay bị chồng chất các vết thương.
Qua Kiều Phu cũng không biết một loạt suy nghĩ trong lòng nàng, lại nói tiếp tục. “Sáng mai hạ thần sẽ lên đường đến Lai Tư trấn ở cách đây ngàn dặm, vách núi bên cạnh đó có một gốc cây dược thảo hiếm thấy. Trước lúc thần trở về, mỗi ngày người đều phải làm theo hai lời dặn của thần, nếu không ảo giác vẫn sẽ xuất hiện. Chắc chắn thần sẽ trở về vào ngày thứ chín, vào ngày thứ mười người chỉ cần ăn gốc dược thảo kia, độc toàn thân sẽ từ từ biến mất.”
“Được, ta sẽ làm theo lời nói của ngươi.” Nàng cảm kích cười cười với hắn, “Qua Kiều Phu, chỉ là phải khiến ngươi vất vả chuyến này.”
“Ha ha… Không nói tới vất vả.” Hắn nghịch ngợm đưa ra vẻ mặt khủng bố, “Nếu không chữa tốt cho người, nói không chừng người nào đó sẽ giết hạ thần. Cho nên hạ thần phải suy nghĩ cho mạng nhỏ này, vẫn là nên chữa hết độc trong thân thể người một cách thỏa đáng cho thật sớm.”
Nàng hiểu hắn đang chỉ ai. Mím môi cười khổ, vết thương trên môi vẫn còn chưa lành, mỗi lần nói chuyện với mỉm cười đều khiến đau đớn, cái này đều là do ma quỷ kia ban tặng. Nàng nhìn thấy được tâm tư của hắn, hắn chỉ là không muốn đồ chơi của hắn cả ngày đều bị bệnh, như vậy thì một chút lạc thú khi tra tấn cũng không có.
/123
|