5 phút...
10 phút.......
Tôi vẫn đứng yên như thế trong vòng tay Minh. Mọi thứ xung quanh cứ như không hề tồn tại, chỉ có những giọt nước mắt của tôi là lặng lẽ rơi trên bờ vai đầy thương nhớ ấy...
Trời chiều đến nhạt nhòa, gió không có, nắng đã tắt từ lâu, con đường nơi tôi đang đứng im ắng đến câm lặng, mấy hàng cây nhỏ nhoi rung rinh từng chút một những tiếng kêu của màn đêm đang chuẩn bị ập xuống. Minh không nói một lời nào, tôi thì không biết phải nói thế nào...Tình cảm đôi khi thật đáng ghét. Tôi không hiểu mình thực sự đã trưởng thành cho cái gọi là tình yêu??? Nghe sao mà xa xôi, nghe sao mà lớn lao quá!!!
Và rồi cậu ấy buông tôi ra...nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua rồi biến đi trong bất tận. Tôi cứ đờ người ra, vai áo Minh đã ướt...Sao dạo này tôi hay mau nước mắt thế cơ chứ! Lúc nào cũng khóc được, lúc nào cũng mềm yếu được. Là tại ai??? Là tại tình yêu....
Minh nhìn tôi rất nhanh, rồi bước đi về phía trước. Như thế có nghĩa là...cậu ấy chấp nhận để lại tôi và đi một mình. Thật quá phi lý để đòi hỏi ở Minh một điều gì đó to tát hơn. Bởi đơn giản chính Trần Thanh Thanh này đã không cho cậu ấy cơ hội. Đáng đời mày lắm Thanh Thanh ạ! Chính mày tự bỏ rơi trái tim mày...
Minh bước đi không nhanh, nhưng đủ để tôi thấy lòng day dứt. Một cảm giác ùa vào choáng dầy tâm trí. Tôi ân hận. Và thực lòng tôi không muốn mọi chuyện kết thúc theo cái cách tồi tệ như thế này. Tôi không muốn!!!
- Này...
Cậu ấy dứng bước. Nhưng không quay lại...
- Cậu...vẫn sẽ...bước đi một mình như thế ư?
Minh thoáng cúi đầu, đôi chân chà nhẹ những viên sỏi dưới đế giày. Tôi thì thấy mình thật là tham lam. Tôi cũng không hiểu bản thân đang làm gì nữa...
- Đừng quay lại thêm lần nữa...Tôi để cậu đi đấy...Tạm biệt...
Đó hoàn toàn là một lời nói dối! Nhưng tôi không thể nói điều gì khác hơn. Cổng mở toan và tôi dắt nhanh con ngựa sắt của mình vào. Minh vẫn đứng đó, quay lưng không nhìn tôi. Thế là mọi chuyện vẫn tồi tệ, và tôi vẫn không có đủ dũng khí để nói ra tất cả. Có lẽ Thanh Thanh này đã quá ủy mị chăng??? Tôi chỉ mới 17, tôi còn quá trẻ cho một tình yêu đích thực của đời mình. Nếu như cố gắng, tôi không tin mình sẽ không quên được. Phải! Rồi tôi sẽ quên...rồi sẽ quên...Tôi tự trấn an mình như thế trong hai hàng nước mắt. Lại khóc! Vì sao cứ phải khóc cơ chứ??? Nước mắt đâu mà thừa thải quá, nhưng tôi vẫn không kìm được...Con người không thể phủ nhận được mình đang đau khi trái tim đã rỉ máu...
................
Tôi đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ. Chuyện nhỏ Liên, chuyện tôi bị cả trường đồn ầm lên là bắt cá hai tay khiến Phạm Minh phải chuyển trường, chuyện tình cảm thê thảm, vân vân và vân vân. Hình như mọi thứ đang đi theo chiều hướng tồi tệ thì phải! Và Trần Thanh Thanh này không còn cách gì khác là phải chịu đựng và đối mặt.
- Lyn!
Tôi giật mình. Lâu lắm rồi tôi không nghe cái tên ấy. Quay lại nhìn thì thấy Bom đang ngồi trên ghế đá, mỉm cười vẫy tay tôi.
- Hôm nay có chuyện gì mà trông vui vẻ thế?
- Đi theo mình!
Tôi ngơ ngác như con bò...lác khi bị Long lôi đi xềnh xệch mà không biết địa điểm tới là đâu. Mọi người trong trường dường như đã chán việc bàn tán chuyện tôi và Long là một cặp nên chẳng ai để ý đến chúng tôi, chỉ còn một vài mống là ôm miệng cười khúc khích. Tôi cũng ngán họ lắm rồi nên chẳng buồn bận tâm.
Bom thả tay tôi ra khi hai đứa đã đứng ở dãy phòng học thí nghiệm vừa mới được xây xong.
- Ơ! Tới chỗ này làm gì???
- Ngồi xuống đi!
- Cậu sao thế??? Hôm nay thấy cậu lạ quá à???
- Này! Cầm lấy!
Long móc từ trong túi quần ra một thỏi sô cô la rồi dúi vào tay tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn thỏi sô cô la trong tay mình rồi ngẩn lên nhìn Bom. Vậy là sao nhỉ??? Hôm nay đâu phải là Valentine!
- Cái gì thế này??? Mọi hôm là kem, sao hôm nay lại sô cô la???
- Quà chia tay đấy!
Tôi đơ người. Quà chia tay???
10 phút.......
Tôi vẫn đứng yên như thế trong vòng tay Minh. Mọi thứ xung quanh cứ như không hề tồn tại, chỉ có những giọt nước mắt của tôi là lặng lẽ rơi trên bờ vai đầy thương nhớ ấy...
Trời chiều đến nhạt nhòa, gió không có, nắng đã tắt từ lâu, con đường nơi tôi đang đứng im ắng đến câm lặng, mấy hàng cây nhỏ nhoi rung rinh từng chút một những tiếng kêu của màn đêm đang chuẩn bị ập xuống. Minh không nói một lời nào, tôi thì không biết phải nói thế nào...Tình cảm đôi khi thật đáng ghét. Tôi không hiểu mình thực sự đã trưởng thành cho cái gọi là tình yêu??? Nghe sao mà xa xôi, nghe sao mà lớn lao quá!!!
Và rồi cậu ấy buông tôi ra...nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua rồi biến đi trong bất tận. Tôi cứ đờ người ra, vai áo Minh đã ướt...Sao dạo này tôi hay mau nước mắt thế cơ chứ! Lúc nào cũng khóc được, lúc nào cũng mềm yếu được. Là tại ai??? Là tại tình yêu....
Minh nhìn tôi rất nhanh, rồi bước đi về phía trước. Như thế có nghĩa là...cậu ấy chấp nhận để lại tôi và đi một mình. Thật quá phi lý để đòi hỏi ở Minh một điều gì đó to tát hơn. Bởi đơn giản chính Trần Thanh Thanh này đã không cho cậu ấy cơ hội. Đáng đời mày lắm Thanh Thanh ạ! Chính mày tự bỏ rơi trái tim mày...
Minh bước đi không nhanh, nhưng đủ để tôi thấy lòng day dứt. Một cảm giác ùa vào choáng dầy tâm trí. Tôi ân hận. Và thực lòng tôi không muốn mọi chuyện kết thúc theo cái cách tồi tệ như thế này. Tôi không muốn!!!
- Này...
Cậu ấy dứng bước. Nhưng không quay lại...
- Cậu...vẫn sẽ...bước đi một mình như thế ư?
Minh thoáng cúi đầu, đôi chân chà nhẹ những viên sỏi dưới đế giày. Tôi thì thấy mình thật là tham lam. Tôi cũng không hiểu bản thân đang làm gì nữa...
- Đừng quay lại thêm lần nữa...Tôi để cậu đi đấy...Tạm biệt...
Đó hoàn toàn là một lời nói dối! Nhưng tôi không thể nói điều gì khác hơn. Cổng mở toan và tôi dắt nhanh con ngựa sắt của mình vào. Minh vẫn đứng đó, quay lưng không nhìn tôi. Thế là mọi chuyện vẫn tồi tệ, và tôi vẫn không có đủ dũng khí để nói ra tất cả. Có lẽ Thanh Thanh này đã quá ủy mị chăng??? Tôi chỉ mới 17, tôi còn quá trẻ cho một tình yêu đích thực của đời mình. Nếu như cố gắng, tôi không tin mình sẽ không quên được. Phải! Rồi tôi sẽ quên...rồi sẽ quên...Tôi tự trấn an mình như thế trong hai hàng nước mắt. Lại khóc! Vì sao cứ phải khóc cơ chứ??? Nước mắt đâu mà thừa thải quá, nhưng tôi vẫn không kìm được...Con người không thể phủ nhận được mình đang đau khi trái tim đã rỉ máu...
................
Tôi đến trường với tâm trạng không mấy vui vẻ. Chuyện nhỏ Liên, chuyện tôi bị cả trường đồn ầm lên là bắt cá hai tay khiến Phạm Minh phải chuyển trường, chuyện tình cảm thê thảm, vân vân và vân vân. Hình như mọi thứ đang đi theo chiều hướng tồi tệ thì phải! Và Trần Thanh Thanh này không còn cách gì khác là phải chịu đựng và đối mặt.
- Lyn!
Tôi giật mình. Lâu lắm rồi tôi không nghe cái tên ấy. Quay lại nhìn thì thấy Bom đang ngồi trên ghế đá, mỉm cười vẫy tay tôi.
- Hôm nay có chuyện gì mà trông vui vẻ thế?
- Đi theo mình!
Tôi ngơ ngác như con bò...lác khi bị Long lôi đi xềnh xệch mà không biết địa điểm tới là đâu. Mọi người trong trường dường như đã chán việc bàn tán chuyện tôi và Long là một cặp nên chẳng ai để ý đến chúng tôi, chỉ còn một vài mống là ôm miệng cười khúc khích. Tôi cũng ngán họ lắm rồi nên chẳng buồn bận tâm.
Bom thả tay tôi ra khi hai đứa đã đứng ở dãy phòng học thí nghiệm vừa mới được xây xong.
- Ơ! Tới chỗ này làm gì???
- Ngồi xuống đi!
- Cậu sao thế??? Hôm nay thấy cậu lạ quá à???
- Này! Cầm lấy!
Long móc từ trong túi quần ra một thỏi sô cô la rồi dúi vào tay tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn thỏi sô cô la trong tay mình rồi ngẩn lên nhìn Bom. Vậy là sao nhỉ??? Hôm nay đâu phải là Valentine!
- Cái gì thế này??? Mọi hôm là kem, sao hôm nay lại sô cô la???
- Quà chia tay đấy!
Tôi đơ người. Quà chia tay???
/61
|