Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 18 - Chương 8.1

/23


Tiểu nhân!

Gian xảo, xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan thật là một kẻ tiểu nhân!

Trịnh Mẫn Chi ngồi trên xe ngựa trở về Lộc Lâm biệt uyển, trừng mắt nhìn vẻ mặt sảng khoái của nam nhân đang nhàn nhã ngồi ở bên cạnh nàng nhìn phong cảnh, trong lòng không ngừng chửi rủa hắn.

Buổi sáng ngày hôm nay, sau khi bọn họ thay quần áo, xử lý tốt, Đoạn Tử Di liền dẫn nàng đi xuống núi từ một lối khác.

Thì ra là ở giữa núi, có con đường có thể để ba chiếc xe ngựa đi, hơn nữa còn có chiếc xe ngựa chờ ở phía sau, chuẩn bị đón bọn họ quay về Lộc Lâm Sơn.

Đến lúc này, Trịnh Mẫn Chi không biết nên khen hắn suy nghĩ chu đáo, hay là chửi bới hắn tâm cơ quá sâu, một bụng quỷ kế

Cuối cùng, nàng quyết định hung hăng dạy dỗ hắn ở trong lòng.

Đừng lén chửi ta ở trong lòng. Đoạn Tử Di đột nhiên quay đầu, ung dung cười một tiếng với nàng.

Trịnh Mẫn Chi không ngờ, ngay cả mình không có chửi ra ngoài miệng hắn cũng biết, nhất thời lúng túng, ngay sau đó hừ nhẹ một tiếng, cắn môi quay đầu.

Ngươi đừng tức giận nữa. Đoạn Tử Di giống như con chó con đang làm nũng, đến bên cạnh nàng xin nàng tha thứ. Ngươi xem, ta mà không phái xe ngựa đến đón chúng ta, chẳng lẽ để cho ngươi phải đi bộ sao?

Ta không tức về việc đó? Nàng tức là hắn bày mưu lừa nàng, đem nàng đùa giỡn xoay quanh hắn!

Tóm lại, đừng tức giận nữa. Đợi trở lại Lộc Lâm Sơn, ta sẽ mời tú nương tốt nhất ở trên trấn Tang Điền, tới may đồ cho ngươi. Hồng, trắng, vàng, xanh, chỉ cần là kiểu dáng màu sắc mà ngươi thích, ta mời tất cả cho ngươi!

Hắn hào phóng tặng y phục xinh đẹp, cho giai nhân của mình

Điều này vốn là làm tất cả nữ nhân trên thế gian cảm thấy uất ức liền vui vẻ, nhưng nghe ở trong tai của Trịnh Mẫn Chi, lại như cảnh tỉnh nàng.

Sắc mặt nàng đông cứng, nhìn đằng trước một hồi lâu, mới mở miệng yếu ớt nói: Ta không thể đổi lại nữ trang.

Tại sao? Đoạn Tử Di ngạc nhiên, tiếp theo lại tức giận nói. Ngươi đã là nữ nhân của ta rồi, chẳng lẽ còn muốn trở về thái y quán chữa bệnh sao?

Không sai. . . . . . Ta chính là có ý định này. Trịnh Mẫn Chi cứng ngắc trả lời.

Vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua ngươi cùng ta ở trên giường lăn lộn, là vì cái gì? Hắn căng thẳng chất vấn.

Ngươi. . . . . . Nhỏ giọng một chút! Trịnh Mẫn Chi xấu hổ hận không thể chui xuống gầm xe ngựa.

Ngươi sợ người khác biết? Yên tâm, không giấ giếm được! Rất nhanh, toàn bộ dân chúng của Đại Lý cũng sẽ biết ngươi, Trịnh Mẫn Chi, là nữ nhân của ta, Đoạn Tử Di.

Ngươi — Trịnh Mẫn Chi trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau, ủ rũ quay đầu lại, nhìn đầu gối của mình.

Nàng nhỏ giọng nói: Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta không thể ở bên cạnh ngươi. Hiện nay trong thiên hạ, đều biết ta là nam nhân, hơn nữa còn là một ngự y cung đình; một khi ta thừa nhận mình là nữ nhân, như vậy ta cùng với phụ thân của ta, chẳng phải là phạm vào tội khi quân? Theo lý, là phải bị xử trảm . . . . . .

Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi? Đoạn Tử Di vừa nghe chữ đến Trảm liền tức giận

Nếu như là phụ hoàng của ngươi, Đương Kim Thánh Thượng khăng khăng muốn chém chúng ta, ngươi có thể ngăn cản sao? Nàng hỏi ngược lại. Huống chi quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, mặc dù ngươi là con thân sinh của hoàng đế, cũng không thể tổn hại quốc pháp. Lại nói, phụ thân của ta là tuyệt đối không có khả năng. . . . . . Đồng ý để cho ta khôi phục thân phận nữ nhi .

Vừa nghĩ đến điểm này, Trịnh Mẫn Chi liền cảm thấy chán nản. Mơ ước cả đời của phụ thân của ta, chính là có một nhi tử có thể làm rạng danh gia tộc; hôm nay ta, coi như đã miễn cưỡng đạt tới kỳ vọng của phụ thân của ta, ông ấy sẽ không tha thứ cho ta khi ta tự tiện ném đi thân phận này, để làm nữ nhân.

Phụ thân của ngươi thật sự là kỳ quái! Chẳng lẽ là nữ nhi, thì không phải là đứa nhỏ của ông ta sao? Đều là cốt nhục của mình, là nhi tử là nữ nhi có gì khác biệt? Đoạn Tử Di thật muốn chửi mắng phụ thân của nàng một trận.

Trịnh Mẫn Chi bi thương mà nói: Đối với ông ấy mà nói, nhất định có sự khác biệt. Cho nên ta không thể ở lại bên cạnh ngươi, xin ngươi hãy cho ta trở về thái y quán.

Đoạn Tử Di nghe vậy, lại tức giận thêm một lần nữa. Nếu như nói phụ thân của ngươi là một lão ngoan cố, vậy ngươi chính là một tiểu ngoan cố! Hai cha con ngươi, cứng đầu giống nhau, khó có thể khai thông!

Hắn muốn mắng cả hai, nhưng bởi vì không thấy được phụ thân của nàng, cũng chỉ có thể mắng nàng trước. Phụ thân của ngươi chỉ vì ý niệm ích kỷ muốn con trai, liền muốn ngươi nữ giả nam trang vào cung chữa bệnh, mà ngươi cũng ngốc nghe theo ông ta loay hoay, thao túng cuộc đời của ngươi. Trước kia ngươi là đứa bé, không thể trách ngươi sợ hãi quyền uy của ông ta, không dám phản kháng ông ta, nhưng hôm nay ngươi đã trưởng thành rồi, có cần thiết mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của ông ta, mặc cho ông ta điều khiển không? Ngươi phải làm chủ nhân của mình, cự tuyệt không để cho ông ta điều




/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status