"Là...!là nô tỳ thấy tuyết rơi trời lạnh, nhất thời lười biếng không nói, lại còn sơ ý không biết Tam tiểu thư còn có tín vật khác, nô tỳ nhất thời bị hồ đồ, giả vờ đi xin chỉ thị của Đại phu nhân nhưng thật ra là sang phòng bên cạnh uống một chén trà nóng, căn bản cũng không có đem tin tức Tam tiểu thư trở về báo cho Đại phu nhân!"
Vệ ma ma khóc nước mắt nước mũi đan xen, buồn bã nói.
"Đại phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin ngài cầu tình lão phu nhân, xem như nô lỳ là một lão già lớn tuổi mà bỏ qua cho nô tỳ đi!"
Đại phu nhân một mặt vô cùng đau đớn.
"Vệ ma ma, ngươi, ngươi hồ đồ nha! Đừng nói ngươi là lão nhân mà ta mang từ Liêu phủ tới, phạm phải sai lầm lớn như thế, cho dù là thân tính ở bên cạnh Lão phu nhân, phạt đòn ngươi như thế này còn không tha được!"
Lúc nghe thấy hai chữ Liêu phủ, đáy mắt Lão phu nhân xẹt qua một vòng nhan sắc mơ hồ, cuối cùng, có chút chán ghét trừng Vệ ma ma một chút.
"Kéo xuống, đánh hai mươi trượng, khấu trừ ba tháng tiền!"
Lão phu nhân vừa mới nói xong, lập tức có người tiến lên kéo Vệ ma ma toàn thân run rẩy đi ra.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng vang trầm của trượng đánh và tiếng cầu xin tha thứ, khóc trời đập đất của Vệ ma ma.
Mười mấy lần trôi qua, bên ngoài cũng chỉ còn tiếng phạt đòn vang lên, cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ của Vệ ma ma.
Cánh tay phải của mình chỉ bởi vì mấy câu của tiểu hồ mị tử này mà đã bị đánh thoi thóp, Đại phu nhân hận đến ngứa răng.
Nghiệt chủng này trở về Bách Lý phủ, nếu như là bảo sao nghe vậy, theo lệnh của nàng ta mà làm thì nàng ta có thể tạm thời tha cho nàng một mạng.
Nhưng mà bây giờ nàng lại dám mượn tay Lão phu nhân để đối phó với mình!
Bất quá chỉ là một nha đầu thứ xuất cũng dám đối phó với mình, vậy cũng đừng trách người mẹ cả này không ý định lưu lại đường đi cho nàng!
Giả vờ nâng trâm ngọc trên đầu, Đại phu nhân cho Bách Lý Y Nhân một ánh mắt, Bách Lý Y Nhân lập tức thông suốt, đi qua nắm chặt tay Bách Lý Thu Thủy, giống như là bất bình tức giận mà mở miệng.
"Vệ ma ma này thật sự ghê tởm! Nếu không phải là mẫu thân lo lắng nhiều, đưa Tam muội muội đến đây, nói không chừng đời này ta đều không gặp được Tam muội muội.
Lão phu nhân ngài thật sự là người tốt, Vệ ma ma phạm phải sai lầm lớn như thế, cũng chỉ đánh mấy gậy là xong chuyện!"
"Lão phu nhân, Tam muội muội cũng đã trở về, vừa rồi ở bên ngoài bị hạ nhân lôi kéo đến kinh sợ, tuy nói cái tên lòng lang dạ sói kia đã chết nhưng xem ra Tam muội muội cũng đã bị kinh hãi không nhỏ, trước hết chúng ta vẫn nên để Tam muội muội nghỉ ngơi đã, nếu như Lão phu nhân nhớ nàng, cũng chờ nàng nghỉ ngơi xong lại nói, ngài cảm thấy thế nào?"
Bách Lý Y Nhân khẽ nhíu mày, giống như là thật sự vô cùng đau lòng cho Bách Lý Thu Thủy, khóe môi Bách Lý Thu Thủy có chút giương lên.
Cuối cùng bọn họ vẫn không giữ được bình tĩnh, bắt đầu đem chuyện này nói ra.
Nàng vừa mới trở về liền tính toán hủy đi danh dự của nàng, coi như nàng được Bách Lý gia thừa nhận thì cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được, chỉ có thể mặc cho mẹ con bọn họ bóp tròn xoa dẹt, tính toán này, đánh cũng thật là vang!
Quả nhiên, Lão phu nhân cả kinh nói.
"Lôi kéo? Chết rồi? Người nào chết rồi? Tại sao không ai đến nói cho ta?"
Đại phu nhân vội vàng ôn nhu trấn an.
"Lão phu nhân không cần phải nghĩ nhiều, kẻ chết kia chỉ là một hạ nhân nuôi ngựa, tên là Vương Lương.
Lúc trước Vương Lương cùng Thu Thủy..."
Nói đến đây, Đại phu nhân giống như bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngừng lại, có chút mất tự nhiên cười cười.
"Người...!là Thu Thủy giết.
Chỉ là chuyện này có liên quan đến danh dự của Thu Thủy, Lão phu nhân, vẫn là ngài tự mình hỏi nàng đi."
Sắc mặt Lão phu nhân lập tức trở nên phức tạp, rầu rĩ.
Lời này giống như đang nói, Tam tiểu thư Bách Lý Thu Thủy vừa trở về liền cùng hạ nhân trong phủ lôi lôi kéo kéo không sạch sẽ, còn động đến mạng người.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, đừng nói đến mặt mũi của Bách Lý Thu Thủy, mà mặt mũi của Bách Lý gia cũng đều bị mất hết!
Chỉ là trước khi Bách Lý Thu Thủy vẫn chưa lên tiếng thì nàng cũng không thể nào tin hết những lời của Đại phu nhân.
Lão phu nhân nhìn về phía Bách Lý Thu Thủy, không cần nói cũng đã rõ ý tứ.
Đáy mắt Đại phu nhân hiện lên một tia cười lạnh.
Vương Lương khinh bạc nàng, đây là sự thật như sắc thép, cho dù nàng có chút khôn ngoan nhưng nàng giết người thì chính là giết người.
Nếu là giết người thì cũng phải có một cái nguyên nhân đáng tin cậy, mà nguyên nhân này cũng chỉ có thể là Vương Lương đã làm gì đó với Tam tiểu thư cao quý, làm ra việc gì đó mà khiến nàng cho dù có chết cũng phải ngăn cản!Đúng lúc đó, Bách Lý Y Nhân cũng ôn nhu mở miệng.
"Tam muội muội đừng sợ, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngươi đều nói tất cả đầu đuôi cho Lão phu nhân, Vương Lương kia vốn là đáng chết, Tam muội muội ngươi cũng không làm gì sai cả."
Mi tâm Bách Lý Thu Thủy khẽ động, trong mắt đều là thần sắc mê mang.
"Đại tỷ, mẫu thân, từ lúc nào mà ta đã từng giết người rồi hả?"
#TiêuNguyệt
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn️.
/45
|