Hoàng Tước Kỷ Sự

Chương 4: Từ Tử Hủy

/7


Đời này của ta , chưa từng nghĩ đến , sẽ ở ngốc một chổ trong thời gian lâu như vậy.

Thật ra , ngay từ lần đầu đến hoàng tước đảo, chỉ là một sự ngẫu nhiên.

Ngày đó , lên thuyền của Bì Đặc thuận gió mà ra khơi , nghĩ muốn đi các nơi ở Quảng Dương ngắm cảnh(*). Bỗng nhiên thuyền trưởng lại giương cờ , hướng thuyền đi về một tiểu đảo phía nam .( cái đoạn này ta quăng 1 đống boom nha bà con đừng chửi J)

(* Quảng Dương : 1 địa danh trong truyện , ko biết có thật ko ta chưa từng nghe tới nơi này )

“Bì Đặc , ngươi cái tên gian thương này! Không phải nói là thuyền này hướng Quảng Dương mà đi sao? Bây giờ lại muốn đi nơi nào?” Ta nhảy xuống từ cột buồm , đi tới trước mặt Bì Đặc , túm lấy áo hắn. Hảo tiểu tử , dám gạt ta.

“Bình tĩnh một chút đừng vội nóng , đừng vội nóng haha “.Bì Đặc gương mặt tươi cười hai tay giơ lên cao làm bộ đạng đầu hàng:”Không phải nói người Thiên triều các ngươi đều rất kiên nhẫn sao? Như thế nào mà ở trên người của ngươi lại hoàn toàn nhìn không ra được một chút nào a? Nhiên liệu trên thuyền không đủ, chúng ta đang muốn đến hoàng tước đảo để bổ sung .”

“Hoàng tước đảo ? Đó là nơi nào ?” Ta nghe vậy mới buông tay ra, đỉnh đạc ngồi xuống mạn thuyền, :” Còn có , ngươi dù gì cũng đã buôn bán cùng quốc gia ta hơn mười năm ,thật không hiểu sao phát âm còn khó nghe như vậy ? nghe giọng ngươi làm lỗ tai ta đau.”

“Được rồi, nói ngôn ngữ của quốc gia ta đi ?” Bì Đặc cười cười , nhìn về hướng nam nói :” Hoàng tước đảo này là một trạm trung chuyển trên biển vừa xuất hiện được vài năm trước, tàu thuyền buôn bán thường ghé lại đây bổ sung nhiên liệu cùng nước ngọt.”

“Nga~…”Ta chán muốn chết nghiêng đầu xoay qua chổ khác,” Đảo này nhìn từ xa , thật cũng có chỗ giống hoàng tước. Không biết trên đảo này có nơi nào thú vị không, ta cũng muốn đang muốn đi chơi đùa.”

“Trên đảo này nghe nói có tổ trạch một danh gia vọng tộc của Thiên triều ngươi , chổ này cũng không tệ a.”

“Danh môn vọng tộc? Thật xin lỗi danh gia cùng ta đời này không có quan hệ gì rồi.” Ta nhún nhún vai, hừ một tiếng.

“Còn có đảo chủ nơi này là một nữ nhân rất thú vị.”

“Nữ nhân? Mỹ nữ sao? Ta đây cũng có hứng thú muốn mở mang tầm mắt a!” Ta sờ sờ cằm: “Hoàng tước đảo quý tộc tiểu thư… Chuyện này cũng không tệ a.”

Bì Đặc không có trả lời ta, chỉ là tiếp tục bày nụ cười gian trá của hắn, mệnh lệnh thủy thủ toàn tốc đi tới.



Ta đời này, theo không nghĩ tới, ta sẽ ở trên một cái đảo nhỏ quen biết được một vị tiểu thư quí tộc.

Thật sự, ngay từ đầu, ta chỉ đơn giản là đi vẽ phong cảnh.

Hoàng tước đảo này quả thật so với tưởng tượng của ta giàu có và đông đúc hơn. Dân trên đảo cùng dân trong đất liền rất là khác biệt, tựa hồ còn duy trì lại rất nhiều tập tục từ xa xưa.

… Phi! .. Cái gì tập tục từ xưa , không phải chỉ là một đám người cổ hủ sùng bái thôi! Ta cầm lấy bàn vẽ nghĩ muốn đi đến cổ trạch trên núi trong truyền thuyết danh môn vọng tộc tìm cảnh để vẽ, đi chưa được nửa đường thì có bảy tám thôn dân đi đến nói cái gì phía trên là lãnh địa Mộ Dung gia, khách nhân ngài không thể đi.. nga! Ngươi là muốn đi vẽ tranh a , vậy thì càng không được, Mộ Dung gia gia tộc thật sự là tôn quý, không có sự cho phép của chủ nhà , họa sĩ bình thường không được vẽ…vân …vân.

Khánh đức bệ hạ tân chính cũng đã ban bố đã bao nhiêu năm rồi ? Ngay cả Hạ cung(*) cũng đã cho phép dân chúng đi vào , trên đảo này sao vẫn giống như thời đại trước đây?

(* Hạ Cung : Cung điện mùa hè , nơi nghĩ mát của vua )

Trong lòng ta mặc dù đang chửi ầm lên , nhưng bất đắc dĩ dân trên đảo rất là thuần phác, ở đó kiên trì khuyên can ta, cuối cùng đành phải phẫn nộ ôm bàn vẽ rời đi.

Cũng may tìm được một chỗ bên cạnh bờ biển, vừa có thể trong thấy Mộ Dung phủ đệ ờ xa xa , Bì Dặc không có gạt ta, nơi này thật là một chổ tốt để vẽ phong cảnh , ta ngồi xuống, lấy ra than chì bắt đầu vẽ bản thảo.(* phác thảo)

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến một tiếng ca mơ hồ. Ta ngẩng đầu nghi ngờ, chẳng lẽ là Bì Dặc tự nhiên hưng trí lên, tại trên đảo này ngâm nga khúc nhạc dương cầm ta thích nhất? Không đúng a, rõ ràng là thanh âm của nữ nhân.

Đi theo tiếng hát , ta nhìn thấy một nữ nhân.

Nàng mặc thanh bào màu trắng , một mái tóc tơ đen tùy ý buông thả chỉ dùng một dây lụa màu bạc buột lại, nàng đang dọc theo bờ biển chậm rãi đi tới, trên mặt biểu lộ nét cười thản nhiên trong miệng khẽ ngâm nga khúc nhạc. Nàng đẹp sao? Ta không biết…thật sự ta không thể tìm được lời để miêu tả nàng, vì nàng như một nữ tữ thời đại trước phải nên ở trong nhà cao cửa rộng , dưới ánh trăng chậm rãi dạo quanh hồ sen , lại đi lạc về trong nháy mắt bị đem đến một nơi này đổi thành trời cao cùng biển rộng.

Ta nghĩ , nếu giây phút này ta không đem cảnh tượng này vẽ lại , Từ Tử Hủy ta đời này theo đuổi nghệ thuật hẳn là thật vô ích.

Không biết đã qua bao lâu , từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười. Ta vừa ngẩng đầu thì thấy nữ tử dưới ngòi bút vẽ trong bức tranh đang đứng ở bên người ta. Ta nhất thời sợ hãi, bút trong tay chút nữa rơi ra.

“Vị tiên sinh này , ta không phải cố ý quấy nhiễu ngài. “Nàng thấy

biểu tình giật mình hoảng sợ của ta lập tức giải thích:” Chính vì trên

đảo này chưa bao giờ thấy có họa sĩ tới, nên ta rất hiếu kỳ dưới ngòi

bút của ngài hoàng tước đảo sẽ trông như thế nào.”

Đầu óc của ta suy nghĩ lại càng thêm hỗn loạn lên , nữ tử này khi

gặp được nam nhân vẽ trộm nàng hẳn là nên hét nhỏ một tiếng rồi sau đó

phiêu phiêu(*) rời đi sao? Vì sao ngược lại đi tới đây , vui vẻ thoải

mái bắt chuyện với ta?

(*) phiêu phiêu : bồng bềnh ý nói là đi một cách nhẹ nhàng như lướt đi của tiên nữ trên trời á =)) , mà ta thấy kỳ kỳ nên để nguyên. haha

Nàng thấy ta nhìn nàng ngây ngốc không nói , không khỏi ho nhẹ một

cái , hai gò má hiện ra hai mảnh hồng vân (*) , trông thấy ta đã lấy lại tinh thần , lại tiếp tục hỏi :” Tranh này là vẽ theo phương pháp phác

hoạ của Tây Dương sao ?”

(*) hai mảnh Hồng vân : hai cụm mây đỏ , í nói chị đỏ mặt , hai gò má hồng lên.

Wow …(*), việc này có vẻ thú vị đây ! trên cái tiểu đảo chưa được

khai hóa này lại có một nữ tử như bước ra từ trong tranh cổ đang cùng

ngươi thảo luận về phác họa Tây Dương?

“ Thật đúng là Tây Dương phác họa , không biết tiểu thư từ đâu biết

được ?” Ta thanh thanh yết hầu , thu lại tươi cười , nghiêm túc trả

lời.

“Quả thật là phác hoạ?” Nàng gương mặt lộ vẻ kinh hỉ: “Không dám dấu tiên sinh, vài năm trước đây từng có vị linh mục ngoại quốc từng ghé

qua đảo nhỏ này, dạy qua tiểu muội ta một ít tri thức Tây Dương đơn

giản, lối vẽ phác họa này cũng là do hắn ngẫu nhiên nhắc tới.”

“Từ Tử Hủy, Từ Tử Hủy! Ngươi như thế nào chạy đến nơi đây, làm cho

ta tìm thật lâu. Thuyền đã sắp khởi hành!” Ta đang định trả lời, Bì Đặc

thở hồng hộc chạy như điên từ bên kia đảo qua đây:” Không phải là ngươi

muốn đi họa cái kia trên núi cổ trạch sao?”

Ta thầm mắng hắn phá hoại phong cảnh , bất đắc dĩ giai nhân đang

đứng bên cạnh nhìn , chỉ có thể thở dài một hơi , dùng tiếng mẹ đẻ của

Bì Đặc trả lời :” Trên đảo này ngu dân không cho ta lên núi , nói cái

kia trên núi cổ trạch thật sự thiêng liêng người ngoài không thể tự tiện đi vào..”

“Có việc này sao? Nữ tử bên cạnh bỗng nhiên nói chen vào , lại có

thể cũng nói tiếng Bì Đặc mẹ đẻ:” Chuyện này thật sự là ta dạy bảo sơ

sót , chính là dân cư trên đảo chỉ là một lòng ngu trung(*), thỉnh tiên

sinh đừng trách.”

(*) Ngu trung : ý nói những người trung thành một cách mù quáng không phân biệt lý lẽ sai trái.

Bì Đặc lúc này mới chú ý đến nữ tử bên người ta, hắn nhìn nàng , yên lặng chào một cái. Lại quay sang nhìn ta , trên mặt đột nhiên hiện ra

một nụ cười cổ quái:” Từ Tử Hủy , vị này chính là hoàng tước đảo Mộ Dung đảo chủ .”

Khuôn mặt ta cứng đờ, chỉ thấy nàng hai tay hợp lại trước ngực ,

hướng ta khẽ khom người cúi chào , cười nói :” Từ tiên sinh , ta là đảo

chủ hoàng tước đảo Mộ Dung Sắc.”



Ta đời này, chưa từng nghĩ tới, ta sẽ ở một cái tiểu đảo dạy một con nhóc tập vẽ.

Thật sự, ngay từ đầu, ta chỉ là vì tò mò mà thuận miệng đồng ý.

Ta sống đến ngày này hai mươi sáu tuổi, không tính là lão, nhưng tốt xấu cũng đã gặp qua rất nhiều người; ta từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi ,

không dám tự xưng là đã đi khắp nơi trên thế giới , nhưng cũng đã đến

rất nhiều nơi.

Những phu nhân danh tiếng trong kinh thành ta gặp không ít, cũng

không ngoài hai loại : già một chút thì vẫn kiên trì mặc trang phục của

triều đại cũ, tư tưởng hành động đều giống đầu gỗ mục; trẻ tuổi một chút thì mỗi ngày mặc âu phục đi dạo khắp nơi, học được vài tiếng Tây Dương

thì ra vẻ ta đây, không cần nói những chuyện khác , ngay cả cơ bản hội

họa cũng sợ không hiểu biết nhiều lắm.

May mắn là , nhờ sự tồn tại của những nữ nhân này mà làm cho cuộc

sống ta từ nay về sau không lo. Những nữ tử hiện đại thì ở trong nhà

treo một bức tác phẩm của ta để chứng tỏ thân phận của mình, còn những

nữ tử bảo thủ thì lấy bức họa của ta làm mục tiêu đã kích mà dương dương tự đắc.

Đối phó với hai loại nữ nhân này, không khỏi quá đáng đơn giản.

Nhưng ngay tại giờ này ngày này, ta lại được gặp một nữ nhân không giống với những người khác, thú vị a thú vị!

“Từ tiên sinh , ngài vừa rồi vẽ tranh, không biết đối với hội họa

của Tây Dương có thể có nghiên cứu gì không?” Mộ Dung Sắc chợt hướng ta

cung kính hỏi.

Ân?Thì ra tại đây còn có một tiểu thư không biết ta là ai? Tốt lắm!

“ Có biết một chút, cũng không thông thạo lắm.” Ta mỉm cười đáp.

Đồng thời dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại biểu tình nghi hoặc của Bì

Đặc.

“Tiên sinh quá khiêm tốn. Ta có một tiểu muội, tuổi vừa đôi tám,

ngưỡng mộ kĩ thuật vẽ tranh Tây đã lâu. Không biết tiên sinh có thể nấn ná mấy ngày, chỉ giáo một chút?” Nữ nhân này, vẫn là vẻ mặt chân thành.

Không thể nào? Muốn ta đi giáo con nhóc họa họa, thật sự là làm trò

cười cho thiên hạ đi. Ta còn chưa mở miệng từ chối, thì nghe Bì Đặc cười nói:” Đảo chủ, bằng hữu này của ta đang muốn đi đến Quảng Dương, chỉ

tạm thời ngừng ở Hoàng tước đảo, khó có thể ở lâu.”

Ngươi này tử quỷ dương, không mở miệng không có ai nói ngươi câm

điếc! Ta đi qua chắn ngang hắn liếc mắt một cái,tiếp tục bảo trì phong

độ tốt nhất , nói:” Tuy rằng như thế, nhưng thịnh tình đảo chủ không thể chối từ, huống chi ta thật muốn đến Một Dung phủ một lần…Như vậy ta ở

tại trên đảo này dừng lại ba ngày đi.

“Đa tạ Từ tiên sinh! Ngày mai ở hàn xá xin đợi đại giá.” Nàng mừng

rỡ, giương tay áo hướng ta lại là cúi đầu. Khi nàng nâng lên ánh mắt, ta phát hiện khi nàng cười trong ánh mắt là tràng đầy màu sắc ánh sáng ,

nét mặt bức người, không khỏi sửng sốt trong đầu dần dần hiện ra “Phong

hoa tuyệt đại” bốn chữ.

Nàng nhìn bản vẽ trong tay ta , mở miệng nói:” Từ tiên sinh, tiểu

muội luôn tâm cao khí ngạo, dã tính nan thuần(*),nếu mời đến tiên sinh

không phải do nàng thật lòng kính trọng, cũng khó ở lâu. Không biết tiên sinh có thể đem bản vẽ này cho ta, để cho tiểu muội sau khi nhìn thấy

có thể tâm phục khẩu phục?”

(*)dã tính nan thuần : hoang dã khó thuần phục. =)) nói chị í ương bướng kiêu ngạo không nghe lời.

Nếu là bình thường, thỉnh cầu như vậy ta chỉ sợ là cười nhạt, nhưng hôm nay, thần khiến quỷ sai ta thế nhưng lại đưa lên bản vẽ.

Sau khi đợi Mộ Dung Sắc rời đi, Bì Đặc đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, gằn từng tiếng nói :” Ngươi xong rồi!” ( đúng xong đời anh rồi , rơi vào động bàn tơ rồi haha)

“Có ý tứ gì?” Ta nhíu mày.

Hỗn đản này gian tà nghiêng nhìn ta liếc mắt một cái: “Không nói cho ngươi!” Dứt lời nghênh ngang rời đi, vừa đi vừa hướng ta vẫy vẫy tay:

“Ba tháng sau ta tới đón ngươi.”

“Ngươi điếc sao? Ta nói là ba ngày sau!” Ta quát.

“Ân… Ta ba tháng sau tới đón ngươi.”



Ta đời này, chưa từng nghĩ tới, trừ bỏ hội họa còn có những chuyện khác có thể làm cho ta mê mẩn.

Thật sự, ngay từ đầu, ta chỉ là đơn thuần nghĩ là dạy một con nhóc họa họa.

Ngày tiếp theo đi tới dinh thự Mộ Dung gia trên đỉnh núi, quả nhiên

một đường thông suốt không hề trở ngại. Ngẫu nhiên gặp dân trên đảo, lại có người lui đến ven đường khom mình hành lễ, này hoàng tước đảo quả

thật thuần phác,nhưng, cũng cùng thời đại tách rời quá xa!(* ý nói lạc hậu)

Đi vào đỉnh núi , lúc này mới phát hiện Mộ Dung phủ đệ cùng nơi khác bất đồng, đã không có cổng chính cũng không có rào chắn, ngay cả người

trông cửa cũng không có, ngẫm lại thấy cũng đúng, này đảo hoàng tước dân chúng đều là Mộ Dung gia sở hữu, bốn phía là biển thiên nhiên che chở , cần gì làm tường rào vô dụng lại phá hư cảnh vật tốt đẹp .Đi tới đỉnh

núi thì trông thấy một cái đình viện nho nhỏ, trong viện bày ra một cái

chậu sứ Thanh Hoa mạ vàng cực lớn, bên trong trồng mấy nhành hoa sen ,

vài đuôi cá chép tự nhiên chao liệng dưới nước rất là đáng yêu.

Ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện kiến trúc Mộ Dung phủ rất cổ xưa,

mái hiên khắc đá, lăng trụ thanh chuyên đều là kiểu dáng hơn trăm năm

trước, đặt mình đứng ở trong đó ,cảm thấy như đã quên đang ở đảo đơn

độc, mà giống như là đi vào cổng lớn nhà quan hậu duệ quý tộc Thiên

triều ngày xưa. Ta cúi đầu xem quần áo trên người, không khỏi thấy may

mắn hôm qua nhất thời mua vài món quần áo trường bào cũ của dân trên

đảo, nếu không mặc một thân âu phục đến nơi này nhìn rất buồn cười.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy một nữ tử từ một bên hành lang đi ra, gặp ta đứng ở trong viện , giống như chấn động. Nàng búi tóc song kế ,

trên mặt nhàn nhạt son phấn,một thân áo váy hồng nhạt, hai tay đặt trong tay áo khép lại trước ngực, thật là thanh tú đáng yêu . Nhưng khi đôi

mắt hạnh này nhìn ta trừng trừng , môi anh đào khẽ nhếch, ngơ ngác ngắm

nhìn ta giống như là tượng gỗ, ta xem không nhịn được mỉm cười: những nữ hài tử trên đảo này xem ra rất ít nhìn thấy nam tử bên ngoài? Nếu không sao lại phản ứng đến mức này?

Thấy nàng vẫn chưa mở miệng, ta đành phải mở lời nói trước”Tại hạ Từ Tử Hủy, ngày hôm trước đại tiểu thư Mộ Dung gia yêu cầu tại hạ đi đến

quý phủ giáo thụ hội họa, xin hỏi cô nương có thể thông báo thay một

tiếng hay không?”

Nàng giống như giật mình phản ứng lại, đang định đáp lời, chợt nghe

thấy một trận mềm nhẹ tiếng cười từ xa đi đến: “Làm phiền Từ tiên sinh

đợi lâu, hoàng tước đảo là một nơi thô sơ, hạ nhân không khỏi không có

kiến thức, có chỗ chậm trễ, còn thỉnh tiên sinh lượng thứ.”

Ta giương mắt nhìn lên, Mộ Dung Sắc nhanh nhẹn mà đến, bên môi mang

theo nụ cười, vẫn là một thân thanh bào quần trắng, chỉ là kiểu dáng

không giống với hôm qua. Nàng ngắm nhìn ta một thân trang phục, bỗng

nhiên che miệng cười nói: “Tiên sinh hôm nay cùng với hôm qua thật khác

biệt nha…”

Ta thoáng xấu hổ, hôm qua ở trên thuyền Bì Đặc, thuận tay lấy một

kiện quần áo thủy thủ mặc vào thì lên đảo đi dạo loạn khắp nơi, cùng với hôm nay so sánh quả thật khác biệt quá nhiều, đành phải cười lớn nói:

“Nhận được nâng đỡ của đảo chủ nhập phủ, tự nhiên phải muốn nhập gia tùy tục, không thể quá tùy tiện .”

Nàng mỉm cười, nói: “Tiên sinh đại không cần phải như thế.” Lập tức

nhẹ nhàng gọi thị nữ đứng bênh cạnh: “Lan Nhi, mời Từ tiên sinh đưa đến

thư phòng Trung đình.”

Dứt lời, lại xoay mặt về hướng ta: “Tiểu muội còn trẻ tuổi không

tốt, nếu có chỗ thất lễ, mong tiên sinh thông cảm nhiều hơn. Tiên sinh

nếu có yêu cầu gì xin cứ việc nói ra, Mộ Dung sẽ cố gắng hoàn thành.

Chính là Mộ Dung còn có tạp vụ (*)quấn thân, xin đi trước cáo lui .”

(*) tạp vụ: những việc vụn vặt

A? Như thế nào lại đi rồi ? Ta nhìn Mộ Dung Sắc cuối đầu hành lễ,

nhẹ nhàng rời đi, có chút trở tay không kịp, nhất thời cảm thấy buồn bã

mất mát.

(=)) khửa khửa… cười gian)

Chờ đến khi gặp được Mộ Dung Vi, ta mới hiểu được thâm ý trong tươi cười của Mộ Dung Sắc.

Trung đình thư phòng này, cùng với những nơi khác trong Mộ Dung gia

đúng là khác biệt một trời một vực. Cửa sổ thủy tinh ẩn hoa văn , đồng

hồ hẹn giờ , gia cụ trong phòng tất cả đều là của Tây Duơng, ở trong

góc phòng còn đặt một chiếc đàn dương cầm (piano)!Ta nhìn đến cả người

âu phục màu lửa đỏ đang ngồi ngay ngắn trước bàn nhị tiểu thư, phát hiện được hôm nay thay đổi một thân quần áo này ở trước mặt Mộ Dung Sắc xem

ra vô ích rồi, không khỏi âm thầm ảo não, không chú ý đến Mộ Dung Vi

nhìn ta với ánh mắt tò mò.

Chợt nghe thấy Mộ Dung Vi nói với các thị nữ ở trong phòng: “Các

ngươi đều đi xuống đi,khi ta cùng tiên sinh học họa không muốn có người

quấy rầy.” Của nàng thanh âm cùng Mộ Dung Sắc rất là khác biệt, trong

sáng lanh lẹ, mang một chút nho nhỏ tùy hứng cùng kiêu ngạo.

Ta nhìn về phía nàng, không thể không thừa nhận là nàng phi thường

xinh đẹp, nhưng mà loại xinh đẹp này rất bén nhọn rất khiếp người, mang

theo một loại bức người khác thường, khiến cho người ta trầm mê hít thở

không thông. Là một người làm nghệ thuật ta thưởng thức loại này xinh

đẹp, nhưng làm một người nam nhân, ta theo bản năng lại muốn thoát khỏi

loại xinh đẹp mang đến nguy hiểm này.

Nhưng trên thực tế, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, vì vậy lúc nàng mang theo nét mặt tươi cười ẩn giấu sự đùa cợt hướng ta đi đến.

“Uy ta phải xưng hô với ngươi như thế nào a? Nàng giống như một con

mèo , nhẹ nhàng thong thả đi đến trước mặt ta:” Uhm… Từ Tử Hủy tiên

sinh…hay là…Lãng tử Từ Đồng?”

“Ngươi… Ngươi làm thế nào biết?” Ta gần như là từ trên ghế nhảy lên.

“Ngươi nổi danh như vậy…” Nàng bĩu môi:” Mỗi lần đến kinh thành toàn bộ là nghe những người khác nhắc đến ngươi, ta có thể không biết sao?

Nhớ đến lần trước Lễ bộ thượng thư nhị tiểu thư còn vì ngươi mà cào rách mặt của Nam bình quận chúa kìa.”

“ Vì vậy a, ngày hôm qua a tỷ mang đến bức họa kia , ta vừa nhìn

thấy thì biết là ngươi rồi, trong nhà người khác đều có bức tranh của

ngươi, ta có thể nào không nhận ra bút pháp của ngươi đâu?”

“ Vậy…vậy a tỷ của ngươi biết ta là ai sao?”Taycủa ta hơi hơi run lên, chẵng lẽ nữ tử ôn nhu chân thành kia thế nhưng lại…

“ A tỷ ? Nàng làm thế nào có thể biết được ngươi là ai?” Nàng nhìn

chằm chằm tay của ta:” A tỷ cả đời đem bản thân mình đặt tại trên đảo

này , đầu óc nàng là của một trăm năm trước! Huống chu , mọi chuyện đông tây về kinh thành mà a tỷ biết đều là do ta nói cho nàng. Nàng bây giờ

đại khái còn ngốc nghếch nghĩ rằng ngươi là họa sĩ nào đi ngang qua đi.”

Ta bình tĩnh lại, nhưng phát hiện ra một sự thật càng đáng sợ hơn ,

ta từ lúc nào lại bắt đầu có suy nghĩ để ý một nữ tử đến như vậy? Mặc

loại quần áo nàng thích, bộc lột ra khí chất nàng thích, lo lắng của

nàng lừa gạt, yêu thích những thời khắc ở bên cạnh nàng…..A a a a a a a, ta nhất định là điên rồi, ngày hôm qua là lần đầu tiên ta gặp nàng nha!

Mộ Dung Vi thấy ta không lên tiếng, trên mặt lại hiện lên nụ cười

của tiểu ác ma: “ Đương nhiên nếu như ta muốn cho a tỷ biết, cũng là

việc rất đơn giản.”

Nàng bước nhanh ra cửa, lấy hai tay bắt làm loa trước miệng, lớn tiếng kêu lên:” A tỷ a! Từ tiên sinh này kỳ thật là…”

“Uy! Ngươi!”Ta một bước nhảy vọt đến phía sau nàng , lấy tay che miệng nàng lại :” Nói đi , ngươi có điều kiện gì?”

“Ngươi thật thông minh, khó trách các nàng thích ngươi.” Nàng thuận

thế dựa vào trong lòng của ta , ngửa đầu kiều mỵ cười:” A tỷ nói ngươi

chỉ lưu lại ba ngày đúng không? Không được ngươi phài ở lại cho đến khi

ta học được kỹ xảo cao cấp của ngươi, haha sau này nếu các nàng biết

rằng ngươi đã làm sư phụ của ta, sẽ tức đến méo mặt đi !”



Ta đời này, chưa từng nghĩ tới, yêu một người thế nhưng là một chuyện khổ như vậy.

Thật sự, ngay từ đầu, ta nghĩ rằng chỉ cần lẳng lặng nhìn người kia cũng đã tốt lắm.

Mỗi ngày sau giờ ngọ(*), Mộ Dung Sắc sẽ đi vào trung đình thư phòng , nhìn ta dạy Mộ Dung Vi vẽ tranh. Mộ Dung Vi là một đứa nhỏ thông minh,

ta không biết nàng là do lòng ham thích hư vinh hay là do chuyện khác ,

nhưng khi nàng học tập lại dị thường chịu khó.

(*) giờ ngọ : từ 11 h sáng đến 1h chiều.

Ta ngồi ở một góc trong phòng , nghiêng đầu có thể nhìn thấy được Mộ Dung Sắc. Nàng lẳng lặng ngồi ở chổ đó, trên gương mặt hiện ra nét cười điềm tĩnh, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào , tạo thành những bóng mờ đậm nhạt trên khuôn mặt , thế nhưng lại làm cho nàng trở nên mê hoặc khác thường.

(*) mê hoặc : quyến rũ hấp dẫn lôi cuốn. anh tiêu rồi.

“Ngươi sẽ hối hận .” Bì Đặc thở dài.

“Không…”

“Ngươi sẽ , ngươi là con chim ưng muốn bay khắp bầu trời thế giới,

hoàng tước đảo này vĩnh viễn không phải là mục đích của ngươi.”

Bì Đặc đi rồi, ta trở lại phòng, cầm lấy bút họa.

“Từ đại ca, ngươi lại kể cho ta một chút chuyện xưa của ngươi trên

biển đi!” Mộ Dung Vi từ bên ngoài chạy vào, hưng trí bừng bừng kêu lên.

“Hôm nay hay là thôi đi , ta có chút mệt mỏi.”

“Này… Đây là cái gì?” Nàng nghi hoặc nhìn bức họa trước mặt ta: “Đây là a tỷ đúng không? Ân, đây là điểu lung của a tỷ a! Từ đại ca ngươi

thật lợi hại, họa thật giống!”

Tiểu cô nương vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm ta, nói liên miên cằn nhằn kể về a tỷ của nàng cùng với cái kia kỳ dị lồng chim.

Bỗng nhiên, của nàng im lặng, tiếng nói trở nên rầu rĩ : “Từ đại ca, ta thực lo lắng a tỷ.”

“Ân?”

“Có đôi khi ta cảm thấy a tỷ giống như là hoàng tước trong lồng chim kia, bị nhốt tại đây trên đảo .”

“Mộ Dung đảo chủ lớn như vậy, nếu là muốn chạy, ai có thể trở được nàng?”

“Lòng của nàng bị giam cầm ở đây, nàng này cả đời đều bị vây ở hoàng tước đảo, khóa ở Mộ Dung gia !”

Trong tay ta bút vẽ lăn rơi xuống.

“Ta không muốn giống a tỷ như vậy, ta phải rời khỏi nơi này, bên

ngoài thế giới rộng lớn chờ ta. Cho dù ta yêu a tỷ như thế nào, a tỷ như thế nào yêu ta, có một ngày ta cũng nhất định phải rời đi .” Nàng lửa

đỏ thân ảnh đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng cao đầu, như hướng về phía

trước bầu trời hứa nguyện.

Lời của nàng ngữ giống một cây búa, đập vỡ lòng của ta, một lần một lần.

Ta hiểu được, ta cùng Mộ Dung Sắc từ khi mới gặp đã muốn nhất định. Vô luận ta yêu nàng thế nào, vô luận nàng yêu không yêu ta.

Rồi có một ngày, sẽ có một người cùng nàng bình an sống tại tiểu đảo này, mà ta, cô độc, lang bạt khắp nơi.



Ta đời này, chưa từng nghĩ tới, sẽ yêu ánh mắt của một người có quan hệ gắn bó.

Thật sự, ngay từ đầu, ta chỉ là hy vọng nàng có thể hạnh phúc.

Ta còn đang tiếp tục vẽ tiếp bức tranh kia, bởi vì ta biết có một ngày ta sẽ rời đi.

Trên đảo có thêm một người, Nhâm Thì Khung.

Ta nhận thức hắn, hắn là một trong những nam nhân mà các nữ nhân thích đàm luận nhất: anh tuấn, giàu có, tiền đồ vô lượng.

Hắn tự nhiên nhận thức ta, khi nhìn thấy ta tại nơi này trên đảo, thì chỉ hơi nhướng mày , cũng không có tỏ vẻ gì khác.

Mọi người trên đảo đều nói , hắn đối với Mộ Dung Vi nhất kiến chung tính.

Ta tin tưởng, Mộ Dung Vi là một cô gái thông minh xinh đẹp , nàng vốn có tư chất khiến cho nam nhân khác phát cuồng.

Mỗi ngày, Mộ Dung Vi như trước tới tìm ta, kéo tay của ta muốn ta kể về những chuyện xưa bên ngoài; giơ lên bút muốn ta vì nàng họa họa.

Của nàng tỷ tỷ cũng thường hay đến, nàng hình như có chút sầu lo, có lẽ là lo lắng ta cùng Mộ Dung Vi quá thân cận, cũng có lẽ là… Không, ta không thể nghĩ như vậy.

Ta là yêu thích những ngày như vậy . Nàng sẽ ngồi ở chỗ kia, lẳng

lặng nhìn ta cùng Mộ Dung Vi cao đàm khoát luận(*),hoặc là cẩn thận thu

lại mỗi bản vẽ nháp của ta. Có khi, ở Mộ Dung Vi khuyến khích hạ, nàng

cũng sẽ đàn một bản đàn dương cầm khúc ( ta khi đó mới biết được nàng

thế nhưng lại biết này đó ), nàng đàn không hay như muội muội, có lẽ là

không có nhiều thời gian luyện tập, nhưng đối ta mà nói vẫn giống như

Thiên Âm(*).

(*) thiên âm: tiếng trời. ý nói là hay như thần tiên đàn á =))

Có đôi khi, ta sẽ ở trên đảo chạm mặt Nhâm Thì Khung, hắn vẫn lạnh

lùng như vậy, chính là kia ánh mắt để lộ sự ghen tị một người nam nhân.

Ta trong lòng cười khổ, người ta yêu không phải người ngươi vẫn nghĩ, tội gì như thế.

Ai biết,về sau lại hắn thật sự cũng có đủ lý do để hận ta.



Có một ngày, Mộ Dung Vi đính hôn , cùng Nhâm Thì Khung.

“Từ đại ca, dẫn ta đi!” Rất nhiều ngày sau , một buổi tối, Mộ Dung Vi giống một đoàn hỏa diễm(*) xông vào phòng của ta.

(*) hỏa diễm : ngọn lửa xinh đẹp

“Đi đến nơi nào?” Ta nhìn nàng biểu tình kích động, không hiểu rõ.

“Bên ngoài, đi chổ nào cũng được, chỉ cần không phải là hoàng tước đảo!”

“Nga ~ ngươi cùng với ta bỏ trốn a?” Ta cười ha ha, thật sự là một đứa nhỏ.

“Bỏ trốn? Hừ, ngươi đừng đắc ý , ta một chút cũng không có thích ngươi.”Ánh mắt của nàng ánh giống như đang bốc hỏa.

“Bé ngoan, đừng giận dỗi .” Ta thở dài: “Nhâm Thì Khung là một nam

nhân không tệ, huống chi ngươi đi rồi a tỷ ngươi sẽ bị thương tâm .”

“Ta chính là thà rằng a tỷ thương tâm, cũng không muốn nàng đi xuất gia!”

“Đây là ý gì?”Lòng của ta co rút lại một chút, hung hăng nắm lấy tay nàng.

“Ta vụng trộm lén nghe nương cùng a tỷ nói . Nói cái gì Mộ Dung gia

chú trọng nhất dài ấu chi tự, tôn ti khác biệt, bởi vì ta cùng Nhâm gia

đính hôn,sẽ làm hỏng quy củ muội nhỏ không thể lấy chồng trước.Trưởng

lão dòng họ trong kinh thành đều phản đối hôn sự này, yêu cầu từ hôn.”

“Thì tính sao? Chẳng phải như thế vừa đúng với ý muốn của ngươi?”

“Nhưng mà a tỷ nói hôn sự này không thể hủy. Còn nói nếu không còn

cách nào khác muốn phải tuân theo quy củ này, vậy nói trưởng nữ nguyện ý xuất gia, làm bạn thanh đăng cổ phật, ấu muội kết hôn trước không có gì đáng trách.”

“Hoang đường, hiện tại mà vẫn còn có phong tục cổ hủ giống như thế này !”

“Thế gia quý tộc cho dù xuống dốc đến tận đâu, hoang đường quy củ gì đó cũng không ít đi?” Mộ Dung Vi giọng căm hận nói: “Từ đại ca, ta rất

hiểu a tỷ ta, chỉ cần là vì hoàng tước đảo, vì ta, nàng có cái gì không

thể làm?”

Ta nhớ lại gương mặt lạnh nhạt của nữ nhân kia, hiểu được Mộ Dung Vi nói là lời nói thật, nàng là một nữ tử như vậy, làm cho người ta tâm

chiết, làm cho người ta… Tan nát cõi lòng.

(*) tâm chiết : gãy đổ : chắc là nói làm cho người khác đau lòng

“A tỷ từ nhỏ thương yêu ta nhất, nếu như nói ngươi và ta lưỡng tình

tương duyệt, sau khi nàng biết sẽ hết sức giúp ta. Một khi ta trốn đi,

hôn sự này cũng không còn, vậy thì sẽ không còn cái gì hoang đường tộc

quy, a tỷ cũng sẽ không phải đi xuất gia lạp!” Mộ Dung Vi nhìn ta, tiếp

tục nói của nàng kế hoạch.

Thật lâu sau, ta xoa bóp của nàng mặt: “Ta đời này làm việc hoang

đường làm không ít, so sánh với việc này, cũng không thấm vào đâu … Được rồi, ta mang ngươi đi! Nghĩ đến việc tên Nhâm Thì Khung kia trương ra

thối mặt cũng thật sự có hứng thú, ha ha ha!”



Đem rời đi hôm đó, nàng đến đây.

Sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lại sáng ngời dị

thường. Nàng hướng ta nhẹ nhàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhâm tiên sinh, ta kính trọng ngươi, tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ hảo hảo đối đãi tiểu

muội… Con đường phía trước mờ mịt,hãy trân trọng.”

Ta nhìn ở nàng, rốt cục nhịn không được, đem nàng ôm vào trong lòng, ở nàng bên tai khẽ thở dài: “Thật có lỗi…”

Buông ra nàng, ta cầm trong tay bức họa đưa cho nàng, nhếch miệng cười, xoay người rời đi.



Ta vẫn không hỏi nàng có yêu ta hay không, cũng không cho rằng ta

mang theo Mộ Dung Vi rời đi đối với việc xuất gia của nàng thật sự có

ảnh hưởng.

Ta là người thật ích kỷ.

Ta biết ta nhất định phải rời khỏi nàng, “Bỏ trốn” chẳng qua chỉ là

một chuyện làm cho cuộc đời của ta cùng nàng nhiều thêm một ít ràng

buộc, làm cho thời điểm nàng nhớ lại ta có thể càng nhiều một ít.

Chỉ là như thế mà thôi.

/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status