Lựa chọn đến Hoàng Tuyền hay không đều phụ thuộc vào người lựa chọn. Đôi khi chính bản thân người đó cũng chẳng hay biết rằng đó là điều tiềm thức của mình đã lựa chọn.
Lựa chọn rời khỏi cũng giống như thế. Đó là những cơ chế hoạt động hoàn toàn giống nhau thế nhưng lại trở nên bất cập đối với những người có đủ ý thức về thị trấn này, hay ít nhất đó là những gì mà tôi được biết từ Quý ngài Hàng xóm. Bởi vì chúng tôi đã biết quá nhiều, chúng tôi biết rõ chừng nào mình còn ở đây thì mình sẽ còn được sống với những “phép màu”, thế nên lựa chọn trở về càng khó khăn hơn.
Trong trường hợp này, câu nói “Có những chuyện con người biết càng ít thì càng tốt” trở nên có giá trị hơn bao giờ hết. Việc chúng tôi đang đi ngược lại với những quy tắc và luật lệ của thị trấn này đang đẩy chúng tôi vào một nguy cơ có thể nhìn thấy trước mắt.
- Đã có chuyện gì xảy ra ạ?
Tôi hỏi khi ánh mắt mình đang nhìn một cách vô hồn vào màn hình của chiếc máy tính cộc cạch phải có từ thời bố tôi, trên đó đang chạy một dãy những mô hình như trong trò lắp ráp dành cho người lớn. Đó là mô hình của máy chụp MRI đang ở ngay sau lưng tôi lúc này. Tôi sẽ thắc mắc rằng tại sao ông chú này lại có những mô hình, những bản thiết kế ấy nếu như hiện tại sự tập trung của tôi không bị phân tán bởi những điều khác, khó giải thích hơn và thách thức tôi hơn.
- Ban đầu tôi cũng là một kẻ ngu ngơ như cậu thôi, thậm chí lại khá giống nhưng những người còn lại của thị trấn là đằng khác, nhưng càng ở lại đây lâu thì tôi càng phát hiện ra những điều bất thường. - Quý ngài Hàng xóm di di con chuột máy tính lên những bảng thiết kế mà chẳng có mục đích nào đặc biệt. Cứ như cơ thể ông và tâm trí ông giờ đây chẳng hề thuộc về nhau nữa, một phần đang duy trì các hoạt động một cách vô thức và phần kia thì bị cuốn vào thế giới của hồi tưởng.
- Cháu hiểu.
- Tôi gặp Quỳnh Dao khi mà tôi đã hoàn toàn rơi vào hoang mang đến cực độ. Chính cô bé đã giải thích cho tôi như khi tôi giải thích cho cậu trưa nay lúc ở bệnh viện. Có lẽ chính việc tôi lựa chọn ở lại đã khiến con bé trở nên nhạy cảm hơn và nó không thể tự nói cho cậu biết, cuối cùng lại nhờ đến tôi. Và “phép màu” thực sự tồn tại khi tôi trở thành bác sĩ ở bệnh viện ấy, lúc nó vẫn còn rất hoang sơ, tôi đã biến nó thành như bây giờ. Rõ ràng khi đó tôi chẳng có chút kiến thức nào về y học lẫn cơ khí, trước khi tới đây tôi là một người chẳng liên quan gì tới công việc bác học ấy cả, và xem chừng như cả cuộc đời còn lại của tôi cũng sẽ như vậy.
Ông ấy hẳn là biết chắc mình vừa khơi ra một vấn đề sẽ khiến tôi thấy rất ngứa ngáy nếu như không được biết, và tôi sẽ làm mọi thứ để được biết. Vậy nhưng vị bác sĩ lại chững lại như thể cân nhắc xem liệu có nên nói ra hay không. Hoặc là việc nói ra khó khăn tới mức tôi cần phải thúc ép.
- Là gì ạ? Trước khi tới đây thì chú đã làm gì?
- Tôi là một diễn viên phim cấp 3.
Lúc đó, tôi đã bối rối tới mức né tránh ánh mắt của ông ấy mặc cho việc ông ấy cũng chẳng hề nhìn tôi mà chỉ hướng sự tập trung mơ hồ của mình vào những bản vẽ vi tính.
- Trong bữa ăn chiều nay, khi tiếp xúc với cậu, tôi nhận ra rằng cậu có một gia đình rất ấm êm, một cuộc sống đầy đủ và sung túc. Điều đó khiến tôi có chút ghen tị cho dù tôi đã tự nhủ mình không còn cảm giác ấy từ rất lâu rồi, tôi cũng chẳng còn là trẻ con nữa. Nhưng Nhật Minh này, cuộc đời này vốn dĩ không hề công bằng. Cậu hoàn toàn có thể nói rằng tôi là một kẻ đại bại vì tôi không hề có ý chí muốn cuộc sống của mình tốt hơn và rằng từ hai bàn tay trắng con người ta có thể làm nên tất cả. Tôi mất gia đình mình trong một vụ thanh trừng của các băng đảng rồi lang thang đầu đường xó chợ, khi đó, trong đầu tôi vẫn còn ý nghĩ mình có thể làm được mọi thứ nếu như mình cố gắng. Tôi luôn nhìn thấy tương lai phía trước. Tôi làm mọi việc để có tiền, không loại trừ cả việc trở thành một tên khốn nạn chỉ biết dùng thân xác. Thế nhưng kể từ lúc đó, khi nhìn vào gương, tôi chỉ thấy ghê tởm chính bản thân mình mà thôi. Tôi chẳng còn người thân lẫn học thức và cả danh dự, quá trễ để níu kéo và quá trễ để làm lại từ đầu. Tôi muốn chạy trốn nỗi nhục nhã của mình nhưng cho dù có ở đâu thì tôi cũng cảm thấy cùng một cảm giác ấy. Ý chí và niềm tin của tôi đã lụi tàn dần đi từ rất lâu rồi. Lựa chọn ở lại của tôi hóa ra lại trở thành cứu cánh duy nhất. Kể từ lúc đó, tôi chỉ còn linh hồn này.
Tôi bị cuốn vào câu chuyện của người đàn ông đó tới mức dường như tôi có thể cảm nhận nó như chính cảm xúc của mình và gần như chẳng thể nói được gì. Bất kì lời an ủi hay khích lệ nào giờ đây cũng trở nên thật miễn cưỡng và phán xét, bởi thế tôi cứ im lặng để cho người đàn ông ấy trút hết bầu tâm sự của mình. Trong một thoáng, cuộc đời của vị bác sĩ này đã trở thành một phần cuộc đời của chính tôi. Tôi đã quên mất đi hình ảnh bóng bẫy của một người đàn ông đầy kiêu hãnh đã nhìn thấy cách đây chưa đầy mười hai giờ đồng hồ.
Điều đó lại khiến tôi nhớ lại điều mà chị Trang cũng vừa nói với mình chiều nay. Một thế giới trần trụi hơn những gì tôi có thể nhìn thấy rất nhiều như đang được trải ra trước mắt. Tôi đã từng tiếp xúc với nhiều người, nhiều hoàn cảnh khác nhau nhưng cái tôi có chỉ là sự thương hại, tôi muốn làm gì đó cho những con người thiếu thốn ấy mà chẳng hề nhận ra rằng bản thân mình làm điều đó một cách vô cùng máy móc và giả tạo, đó chẳng phải là những điều mà con người làm được cho nhau. Tôi đã đánh mất chính bản thân mình trong cuộc dấn thân ấy để rồi giờ đây tôi chỉ bất lực trước những người thật sự đang mắc kẹt lại trong chính thế giới ấy. Nó trở thành thứ gì đó tôi không thể hiểu nổi, tâm trí tôi đang cố đào thải nhưng lại mắc nghẹn.
Tôi như một kẻ ngốc đứng giữa lằn ranh.
Cuộc trò chuyện chỉ chợt nhẹ nhàng hơn khi Quý ngài Hàng xóm đá chủ đề sang cho tôi.
- Có vẻ như ngay từ khi bước chân vào đây thì cậu đã nhận ra điều bất bình thường rồi nhỉ?
- Cháu nhận ra mình đang ở trên một chuyến xe buýt kì lạ khi sức nặng của túi cam cháu mang theo bắt đầu lôi cháu ra khỏi cơn say nắng. Hẳn là cháu đã trở nên mơ màng khi trước đó đứng chờ xe dưới trời nắng gắt quá lâu.
- Cậu đến đây từ khi nào?
- Trưa hôm qua.
- Thật may vì Quỳnh Dao đã tìm thấy cậu sớm vậy, tuy không biết là có tác dụng hay không nhưng chúng tôi chưa bao giờ đánh động tới ý thức của những người khác…
- Vì “trật tự”?! - Đó là một câu hỏi nhưng cũng hẳn là một câu trả lời.
- Điều đó quan trọng mà, như những gì cậu đã thấy! - Chú Lâm giơ hai tay ra ám chỉ chính bản thân mình. Một ví dụ quá cụ thể. - Nếu như để cậu tò mò rồi đi hỏi quanh quẩn thì biết đâu họ sẽ nhận ra.
- Vậy còn chú? Chú đã ở đây từ bao giờ?
- Ừm… - Quý ngài Hàng xóm xoa xao cằm suy nghĩ. - Nếu tôi nhớ không nhầm thì tính ra cũng đã được hơn một ngàn lần mặt trời mọc rồi.
Tôi chẳng biết tại sao ông ấy lại dùng cách nói đầy văn vẻ như vậy khi chỉ cần nói là “hơn một ngàn ngày” hoặc là “gần ba năm” như thông thường, nhưng tạm thời tôi phớt lờ vì vấn đề tôi muốn biết không nằm ở chỗ đó.
- Chú đã từng nói rằng Quỳnh dao là người nói cho chú biết bí mật của Hoàng Tuyền, vậy nghĩa là cô ấy đã ở đây trước cả chú. Chú có biết là từ khi nào không?
-Con bé rất ít khi kể về chuyện của mình. Thậm chí đến bây giờ tôi cũng chưa từng được nghe tới lí do khiến con bé tới đây nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Quỳnh Dao trông rất nhỏ, chỉ như học sinh lớp sáu thôi.
Tôi cảm thấy như những mảnh thuỷ tinh vỡ ban nãy đã bị cho vào sọt rác đã quay lại đâm vào tim tôi.
Lí do gì khiến cho cô gái ấy lại ở đây từ lúc còn nhỏ như thế kia chứ? Hơn nữa, khi mà quãng thời gian ấy, tôi vẫn luôn quan sát cô ấy mỗi ngày?
Lựa chọn rời khỏi cũng giống như thế. Đó là những cơ chế hoạt động hoàn toàn giống nhau thế nhưng lại trở nên bất cập đối với những người có đủ ý thức về thị trấn này, hay ít nhất đó là những gì mà tôi được biết từ Quý ngài Hàng xóm. Bởi vì chúng tôi đã biết quá nhiều, chúng tôi biết rõ chừng nào mình còn ở đây thì mình sẽ còn được sống với những “phép màu”, thế nên lựa chọn trở về càng khó khăn hơn.
Trong trường hợp này, câu nói “Có những chuyện con người biết càng ít thì càng tốt” trở nên có giá trị hơn bao giờ hết. Việc chúng tôi đang đi ngược lại với những quy tắc và luật lệ của thị trấn này đang đẩy chúng tôi vào một nguy cơ có thể nhìn thấy trước mắt.
- Đã có chuyện gì xảy ra ạ?
Tôi hỏi khi ánh mắt mình đang nhìn một cách vô hồn vào màn hình của chiếc máy tính cộc cạch phải có từ thời bố tôi, trên đó đang chạy một dãy những mô hình như trong trò lắp ráp dành cho người lớn. Đó là mô hình của máy chụp MRI đang ở ngay sau lưng tôi lúc này. Tôi sẽ thắc mắc rằng tại sao ông chú này lại có những mô hình, những bản thiết kế ấy nếu như hiện tại sự tập trung của tôi không bị phân tán bởi những điều khác, khó giải thích hơn và thách thức tôi hơn.
- Ban đầu tôi cũng là một kẻ ngu ngơ như cậu thôi, thậm chí lại khá giống nhưng những người còn lại của thị trấn là đằng khác, nhưng càng ở lại đây lâu thì tôi càng phát hiện ra những điều bất thường. - Quý ngài Hàng xóm di di con chuột máy tính lên những bảng thiết kế mà chẳng có mục đích nào đặc biệt. Cứ như cơ thể ông và tâm trí ông giờ đây chẳng hề thuộc về nhau nữa, một phần đang duy trì các hoạt động một cách vô thức và phần kia thì bị cuốn vào thế giới của hồi tưởng.
- Cháu hiểu.
- Tôi gặp Quỳnh Dao khi mà tôi đã hoàn toàn rơi vào hoang mang đến cực độ. Chính cô bé đã giải thích cho tôi như khi tôi giải thích cho cậu trưa nay lúc ở bệnh viện. Có lẽ chính việc tôi lựa chọn ở lại đã khiến con bé trở nên nhạy cảm hơn và nó không thể tự nói cho cậu biết, cuối cùng lại nhờ đến tôi. Và “phép màu” thực sự tồn tại khi tôi trở thành bác sĩ ở bệnh viện ấy, lúc nó vẫn còn rất hoang sơ, tôi đã biến nó thành như bây giờ. Rõ ràng khi đó tôi chẳng có chút kiến thức nào về y học lẫn cơ khí, trước khi tới đây tôi là một người chẳng liên quan gì tới công việc bác học ấy cả, và xem chừng như cả cuộc đời còn lại của tôi cũng sẽ như vậy.
Ông ấy hẳn là biết chắc mình vừa khơi ra một vấn đề sẽ khiến tôi thấy rất ngứa ngáy nếu như không được biết, và tôi sẽ làm mọi thứ để được biết. Vậy nhưng vị bác sĩ lại chững lại như thể cân nhắc xem liệu có nên nói ra hay không. Hoặc là việc nói ra khó khăn tới mức tôi cần phải thúc ép.
- Là gì ạ? Trước khi tới đây thì chú đã làm gì?
- Tôi là một diễn viên phim cấp 3.
Lúc đó, tôi đã bối rối tới mức né tránh ánh mắt của ông ấy mặc cho việc ông ấy cũng chẳng hề nhìn tôi mà chỉ hướng sự tập trung mơ hồ của mình vào những bản vẽ vi tính.
- Trong bữa ăn chiều nay, khi tiếp xúc với cậu, tôi nhận ra rằng cậu có một gia đình rất ấm êm, một cuộc sống đầy đủ và sung túc. Điều đó khiến tôi có chút ghen tị cho dù tôi đã tự nhủ mình không còn cảm giác ấy từ rất lâu rồi, tôi cũng chẳng còn là trẻ con nữa. Nhưng Nhật Minh này, cuộc đời này vốn dĩ không hề công bằng. Cậu hoàn toàn có thể nói rằng tôi là một kẻ đại bại vì tôi không hề có ý chí muốn cuộc sống của mình tốt hơn và rằng từ hai bàn tay trắng con người ta có thể làm nên tất cả. Tôi mất gia đình mình trong một vụ thanh trừng của các băng đảng rồi lang thang đầu đường xó chợ, khi đó, trong đầu tôi vẫn còn ý nghĩ mình có thể làm được mọi thứ nếu như mình cố gắng. Tôi luôn nhìn thấy tương lai phía trước. Tôi làm mọi việc để có tiền, không loại trừ cả việc trở thành một tên khốn nạn chỉ biết dùng thân xác. Thế nhưng kể từ lúc đó, khi nhìn vào gương, tôi chỉ thấy ghê tởm chính bản thân mình mà thôi. Tôi chẳng còn người thân lẫn học thức và cả danh dự, quá trễ để níu kéo và quá trễ để làm lại từ đầu. Tôi muốn chạy trốn nỗi nhục nhã của mình nhưng cho dù có ở đâu thì tôi cũng cảm thấy cùng một cảm giác ấy. Ý chí và niềm tin của tôi đã lụi tàn dần đi từ rất lâu rồi. Lựa chọn ở lại của tôi hóa ra lại trở thành cứu cánh duy nhất. Kể từ lúc đó, tôi chỉ còn linh hồn này.
Tôi bị cuốn vào câu chuyện của người đàn ông đó tới mức dường như tôi có thể cảm nhận nó như chính cảm xúc của mình và gần như chẳng thể nói được gì. Bất kì lời an ủi hay khích lệ nào giờ đây cũng trở nên thật miễn cưỡng và phán xét, bởi thế tôi cứ im lặng để cho người đàn ông ấy trút hết bầu tâm sự của mình. Trong một thoáng, cuộc đời của vị bác sĩ này đã trở thành một phần cuộc đời của chính tôi. Tôi đã quên mất đi hình ảnh bóng bẫy của một người đàn ông đầy kiêu hãnh đã nhìn thấy cách đây chưa đầy mười hai giờ đồng hồ.
Điều đó lại khiến tôi nhớ lại điều mà chị Trang cũng vừa nói với mình chiều nay. Một thế giới trần trụi hơn những gì tôi có thể nhìn thấy rất nhiều như đang được trải ra trước mắt. Tôi đã từng tiếp xúc với nhiều người, nhiều hoàn cảnh khác nhau nhưng cái tôi có chỉ là sự thương hại, tôi muốn làm gì đó cho những con người thiếu thốn ấy mà chẳng hề nhận ra rằng bản thân mình làm điều đó một cách vô cùng máy móc và giả tạo, đó chẳng phải là những điều mà con người làm được cho nhau. Tôi đã đánh mất chính bản thân mình trong cuộc dấn thân ấy để rồi giờ đây tôi chỉ bất lực trước những người thật sự đang mắc kẹt lại trong chính thế giới ấy. Nó trở thành thứ gì đó tôi không thể hiểu nổi, tâm trí tôi đang cố đào thải nhưng lại mắc nghẹn.
Tôi như một kẻ ngốc đứng giữa lằn ranh.
Cuộc trò chuyện chỉ chợt nhẹ nhàng hơn khi Quý ngài Hàng xóm đá chủ đề sang cho tôi.
- Có vẻ như ngay từ khi bước chân vào đây thì cậu đã nhận ra điều bất bình thường rồi nhỉ?
- Cháu nhận ra mình đang ở trên một chuyến xe buýt kì lạ khi sức nặng của túi cam cháu mang theo bắt đầu lôi cháu ra khỏi cơn say nắng. Hẳn là cháu đã trở nên mơ màng khi trước đó đứng chờ xe dưới trời nắng gắt quá lâu.
- Cậu đến đây từ khi nào?
- Trưa hôm qua.
- Thật may vì Quỳnh Dao đã tìm thấy cậu sớm vậy, tuy không biết là có tác dụng hay không nhưng chúng tôi chưa bao giờ đánh động tới ý thức của những người khác…
- Vì “trật tự”?! - Đó là một câu hỏi nhưng cũng hẳn là một câu trả lời.
- Điều đó quan trọng mà, như những gì cậu đã thấy! - Chú Lâm giơ hai tay ra ám chỉ chính bản thân mình. Một ví dụ quá cụ thể. - Nếu như để cậu tò mò rồi đi hỏi quanh quẩn thì biết đâu họ sẽ nhận ra.
- Vậy còn chú? Chú đã ở đây từ bao giờ?
- Ừm… - Quý ngài Hàng xóm xoa xao cằm suy nghĩ. - Nếu tôi nhớ không nhầm thì tính ra cũng đã được hơn một ngàn lần mặt trời mọc rồi.
Tôi chẳng biết tại sao ông ấy lại dùng cách nói đầy văn vẻ như vậy khi chỉ cần nói là “hơn một ngàn ngày” hoặc là “gần ba năm” như thông thường, nhưng tạm thời tôi phớt lờ vì vấn đề tôi muốn biết không nằm ở chỗ đó.
- Chú đã từng nói rằng Quỳnh dao là người nói cho chú biết bí mật của Hoàng Tuyền, vậy nghĩa là cô ấy đã ở đây trước cả chú. Chú có biết là từ khi nào không?
-Con bé rất ít khi kể về chuyện của mình. Thậm chí đến bây giờ tôi cũng chưa từng được nghe tới lí do khiến con bé tới đây nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Quỳnh Dao trông rất nhỏ, chỉ như học sinh lớp sáu thôi.
Tôi cảm thấy như những mảnh thuỷ tinh vỡ ban nãy đã bị cho vào sọt rác đã quay lại đâm vào tim tôi.
Lí do gì khiến cho cô gái ấy lại ở đây từ lúc còn nhỏ như thế kia chứ? Hơn nữa, khi mà quãng thời gian ấy, tôi vẫn luôn quan sát cô ấy mỗi ngày?
/51
|