Tôi nằm vật ra giường rồi đưa tay quệt những giọt nước lấm lem trên mặt trước khi ngồi ngược trở dậy và quyết định cất mấy cuốn nhật kí đi. Giờ đây, việc chúng ở trong tay tôi cũng giống như tôi đang ôm chiếc quan tài dùng để chôn cất mình vậy. Tuy nhiên, khi mở ngăn tủ đựng ra, tôi ngạc nhiên khi ban nãy không nhìn thấy một thứ đã ở đó ngay từ đầu. Tôi để cuốn nhật kí về chỗ cũ rồi mày mò cầm lên cái phong bì giấy được gấp làm hai, bên trong là chiếc USB mà tôi không nhớ là làm thế nào mình có được nó.
Mà cũng có thể tôi biết.
Đó là di vật mà bố tôi để lại, vị luật sư đã đưa riêng cho tôi.
Tạm gác lại chuyện của Quỳnh Dao, tôi đi băng qua phòng để lấy chiếc laptop nằm trong balô của mình ra rồi cắm chiếc USB vào. Mất một lúc để khởi động và một lúc nữa để thiết bị hiển thị thông tin đã nhận được từ cổng USB, mất một lúc nữa để tôi cố tìm hiểu xem cái mớ lùng nhùng các chương trình mã hóa trong đó đang cố ám chỉ điều gì và tại sao bố lại muốn đưa thứ này cho tôi. Bên trong phong bì còn có cả một bức thư.
“Gửi con trai,
Ngày con nhận được thứ này thì chắc con đã trở thành một người lớn rồi nhỉ? Ta cũng phải nói với con rằng ta rất mừng vì điều đó, có nghĩa rằng con có thể có đủ kiến thức để hiểu những gì ta nói. Ngoài bức thư này, ta còn để lại cho con một chiếc USB chứa một chương trình nghiên cứu đặc biệt của một người bạn ở nước ngoài của ta. Con có thể biết ông ấy đấy, là ông Lee đã tới nhà ta chơi khi con còn nhỏ.
Ta không biết giờ đây con có còn muốn trở thành một nhà khoa học hay không nhưng trước đây ta vẫn nhớ rằng con rất thích những thứ như vậy. Ông ấy đã dành cả cuộc đời mình để tìm cách níu kéo thời gian, một điều tưởng chừng như không thể, chương trình đó chính là sự giải thoát. Ông ấy đã tạo ra một cỗ máy thời gian tuy nhiên nó lại không phải là một thứ tốt đẹp như những gì mà con người vẫn thường nghĩ. Phá vỡ mọi quy luật của tự nhiên, bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đánh đổ mọi ý nghĩa của sự tồn tại,…
Nhưng cho dù nó có tồi tệ như thế nào thì con cũng phải bảo vệ thứ đó.
Và, đây có thể là điều cuối cùng ta nhờ con, hãy đến địa điểm được nhắc tới trong cuốn sách về côn trùng mà ngày đó con rất thích. Ở đó có một người cần con.
[…]”
Tôi có cảm giác như tay mình đang nóng lên như lửa đốt trong đó. Bức thư đang cháy trong lòng bàn tay tôi mặc dù thực tế không phải vậy. Và khi đó tôi tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra, mà cho dù có là chuyện gì đi chăng nữa, ắt hẳn tôi cũng đã biết nó là gì.
Hoàng Tuyền có thật.
Có lẽ tôi đã từng biết người tạo ra cái thế giới mà tôi từng nghi ngờ chính sự tồn tại của nó. Cái thứ định mệnh kì cục nào đó đã buộc tôi vào với những bản ngã ấy, thả tôi ra rồi lại buộc tôi vào. Và chiếc USB ấy có thể chính là bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại mơ hồ đến huyền ảo ấy.
Tôi không phải là con thiêu thân tự đâm đầu vào mồi lửa nhưng may mắn thoát ra kịp, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết chạy trốn khi nguy hiểm thực sự đang đe dọa vùng đất đó.
Buông rơi lá thư xuống giường rồi tôi chạy như điên cuồng xuống phòng đọc sách. Đồng hồ trên tường ngay đầu cầu thang điểm đúng giữa đêm và không khí bên ngoài phòng của tôi lạnh như có ai đó cố tình đổ cả vào ngàn container xuống thành phố. Cánh cửa phòng đọc sách ở cuối dãy tầng trệt xuất hiện hệt như một ân huệ được ban xuống cho tôi khi đó. Lúc đã cảm nhận được chất gỗ sồi của nó chắc chắn sau lớp áo phông của mình, tôi cho là tôi không còn điều gì sung sướng hơn nữa. Tôi có thể cảm thấy như sự thật đang được phơi bày, cảm thấy như mình có thể biết tất cả những thứ đang diễn ra.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi thật sự chưa ở trong căn phòng này. Mùi các giá gỗ khiến tôi bị choáng váng khi vô thức đắm chìm trong kí ức về quãng thời gian khi bố tôi còn sống, quãng thời gian khi tôi còn tin rằng thế giới của tôi có thể được mở rộng ra đến vô tận ngay cả khi ở chỉ ở trong căn phòng này. Tôi nhìn bốn bức tường bị vây kín bởi những giá sách chật kín với một sự ngưỡng mộ còn nguyên vẹn hệt như trước đây. Tuy nhiên, tôi e rằng nó cũng chẳng tiện mấy trong trường hợp này. Tôi chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi nhìn thấy cuốn sách mà bố tôi nhắc đến trong bức thư là khi nào và cũng hẳn là có đến hàng chục cuốn như thế đang chơi trò trốn tìm với một tên mất trí nhớ ngắn hạn đang bối rối cực độ.
“Ở đó có một người cần con.”
Có thể tôi biết người đó là ai nhưng cũng có thể là không biết. Tôi phải cứu ai đây khi tôi còn chẳng biết phải làm cách nào để cứu chính mình?
Tôi lướt mắt qua những tựa sách xưa cũ như đang tua ngược lại cuốn băng quá khứ trong phòng sách.
Tôi không phải là người hùng nhưng lại đang chạy đua để cứu những người mà tôi yêu thương, có lẽ trong đó bao gồm cả bản thân tôi.
Trong một giây sau đó, mắt tôi sáng lên như bóng đèn neon trong bóng tối khi nhìn thấy cái gáy sách màu xanh nằm lẫn giữ chồng báo cũ phía góc phòng. Tôi không biết vì sao nó lại ở đó nhưng tôi ngờ rằng mình đã tìm đúng địa chỉ. Quyển sách về côn trùng mà người ta có thể đọc cho một thằng nhóc năm tuổi liệu có thể có bao nhiêu cuốn? Tôi lật như điên những tờ báo, xới chúng lên cho tới khi cuốn sách chưa đầy hai trăm trang kia hoàn toàn không còn bị cái gì che phủ nữa. Cái bìa màu xanh lá cùng dòng chữ vàng làm tôi muốn khóc. Ở ngay trang trắng đầu tiên đúng là có ghi lại một địa chỉ bằng nét chữ ngay ngắn quen thuộc của bố tôi: 984 đường Seosan, làng Yokji, đảo Gyeongsangnam, Hàn Quốc.
Đùa tôi chắc?!
~*~
Không khí khô khốc vào một đêm đầu tháng mười hai làm tôi nghẹt thở, tiếng gió rít ngoài cửa sổ phòng đọc sách nghe như tiếng chính tôi nghiến răng ken két. Tôi đứng như một bức tượng được khắc dính vào với sàn nhà giữa phòng sách, bị bao vây bởi ánh đèn vàng hoài cổ và một bức màn sương khói mờ ảo trong đầu.
Bố tôi muốn tôi tới Hàn Quốc ư? Nghe cứ như tôi đang phải chịu đựng việc ngồi tưởng tượng ra các vùng đất thần kì mà Peter Pan đã tới vậy, tôi e là tôi không mấy thích thú lắm với những câu chuyện cổ tích mang nhiều yếu tố kì ảo tới vậy. Đồng ý là tôi biết Hàn Quốc ở đâu nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ một ngày nào đó mình sẽ tới đó mà không có bất kì sự chuẩn bị nào, tôi thậm chí không còn thời gian để mà chuẩn bị, và hơn hết là cái địa chỉ trên bức thư cũ kĩ kia hệt như đang đánh đố trí óc tôi vậy. Dù vậy, tôi vẫn đang phải nghĩ cách để tới được đó.
Quay trở lại phòng mình, tôi gõ dòng địa chỉ ấy vào laptop, hi vọng sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Vài giây chờ đợi kết quả dài với tôi như cả thế kỉ để rồi đến cuối cùng tôi bàng hoàng nhận ra cái tôi biết được vừa khiến cho tôi hoang mang hơn cả khi chưa biết. Những hình ảnh từ vệ tinh cho tôi biết rằng mình sắp có một chuyến phiêu lưu tới một hòn đảo nhỏ xíu nằm ở phía Nam của xứ Kim Chi. Trong giây lát tôi ngồi thần ra trước màn hình máy tính và cảm nhận cái lạnh thẩm thấu qua dưới da mình khi vô tình không chú ý tới. Tôi nhận ra rằng mình không có quá nhiều lựa chọn để có thể trở về được Hoàng Tuyền và bắt đầu vạch ra kế hoạch trước mắt khi quay sang đặt vé máy bay cho chuyến bay dài sắp tới của mình. Vì tôi không có đủ tiền để đi máy bay nên tôi sẽ mở két sắt nhà mình, nó vốn vẫn ở trong phòng của mẹ và bố, tệ hơn nữa, tôi có mật mã. Vấn đề là làm thế nào để vào đó mà không khiến mẹ tôi thức giấc. Tôi tự nhủ mình sẽ nghĩ ra trên đường tới phòng mẹ mình trong lúc quăng vài bộ đồ vào trong balô ngay khi chưa về nhà được bao lâu. Tiếp sau đó là lá thư và chiếc USB cùng cuốn nhật kí của Quỳnh Dao cũng có một chỗ chẳng mấy đàng hoàng lắm trong cái mớ hổ lốn đó.
Tôi cảm thấy adrenaline trong huyết quản mình đang chảy như thể nó chưa bao giờ được chảy vậy. Tay chân tôi làm và đầu tôi nghĩ với tốc độ chóng mặt - nhưng may là nó không khiến tôi chóng mặt.
Đột ngột, tiếng chuông trước nhà reo lên phá tan bầu không khí - vốn dĩ chỉ chứa đủ tiếng không khí như đang co lại hết sức trước khi vỡ tan ra và tiếng tôi lục lọi đồ đạc của mình lạo xạo. Ai lại bấm chuông cửa nhà tôi vào giờ này?
Mà cũng có thể tôi biết.
Đó là di vật mà bố tôi để lại, vị luật sư đã đưa riêng cho tôi.
Tạm gác lại chuyện của Quỳnh Dao, tôi đi băng qua phòng để lấy chiếc laptop nằm trong balô của mình ra rồi cắm chiếc USB vào. Mất một lúc để khởi động và một lúc nữa để thiết bị hiển thị thông tin đã nhận được từ cổng USB, mất một lúc nữa để tôi cố tìm hiểu xem cái mớ lùng nhùng các chương trình mã hóa trong đó đang cố ám chỉ điều gì và tại sao bố lại muốn đưa thứ này cho tôi. Bên trong phong bì còn có cả một bức thư.
“Gửi con trai,
Ngày con nhận được thứ này thì chắc con đã trở thành một người lớn rồi nhỉ? Ta cũng phải nói với con rằng ta rất mừng vì điều đó, có nghĩa rằng con có thể có đủ kiến thức để hiểu những gì ta nói. Ngoài bức thư này, ta còn để lại cho con một chiếc USB chứa một chương trình nghiên cứu đặc biệt của một người bạn ở nước ngoài của ta. Con có thể biết ông ấy đấy, là ông Lee đã tới nhà ta chơi khi con còn nhỏ.
Ta không biết giờ đây con có còn muốn trở thành một nhà khoa học hay không nhưng trước đây ta vẫn nhớ rằng con rất thích những thứ như vậy. Ông ấy đã dành cả cuộc đời mình để tìm cách níu kéo thời gian, một điều tưởng chừng như không thể, chương trình đó chính là sự giải thoát. Ông ấy đã tạo ra một cỗ máy thời gian tuy nhiên nó lại không phải là một thứ tốt đẹp như những gì mà con người vẫn thường nghĩ. Phá vỡ mọi quy luật của tự nhiên, bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đánh đổ mọi ý nghĩa của sự tồn tại,…
Nhưng cho dù nó có tồi tệ như thế nào thì con cũng phải bảo vệ thứ đó.
Và, đây có thể là điều cuối cùng ta nhờ con, hãy đến địa điểm được nhắc tới trong cuốn sách về côn trùng mà ngày đó con rất thích. Ở đó có một người cần con.
[…]”
Tôi có cảm giác như tay mình đang nóng lên như lửa đốt trong đó. Bức thư đang cháy trong lòng bàn tay tôi mặc dù thực tế không phải vậy. Và khi đó tôi tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra, mà cho dù có là chuyện gì đi chăng nữa, ắt hẳn tôi cũng đã biết nó là gì.
Hoàng Tuyền có thật.
Có lẽ tôi đã từng biết người tạo ra cái thế giới mà tôi từng nghi ngờ chính sự tồn tại của nó. Cái thứ định mệnh kì cục nào đó đã buộc tôi vào với những bản ngã ấy, thả tôi ra rồi lại buộc tôi vào. Và chiếc USB ấy có thể chính là bằng chứng duy nhất chứng minh sự tồn tại mơ hồ đến huyền ảo ấy.
Tôi không phải là con thiêu thân tự đâm đầu vào mồi lửa nhưng may mắn thoát ra kịp, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết chạy trốn khi nguy hiểm thực sự đang đe dọa vùng đất đó.
Buông rơi lá thư xuống giường rồi tôi chạy như điên cuồng xuống phòng đọc sách. Đồng hồ trên tường ngay đầu cầu thang điểm đúng giữa đêm và không khí bên ngoài phòng của tôi lạnh như có ai đó cố tình đổ cả vào ngàn container xuống thành phố. Cánh cửa phòng đọc sách ở cuối dãy tầng trệt xuất hiện hệt như một ân huệ được ban xuống cho tôi khi đó. Lúc đã cảm nhận được chất gỗ sồi của nó chắc chắn sau lớp áo phông của mình, tôi cho là tôi không còn điều gì sung sướng hơn nữa. Tôi có thể cảm thấy như sự thật đang được phơi bày, cảm thấy như mình có thể biết tất cả những thứ đang diễn ra.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi thật sự chưa ở trong căn phòng này. Mùi các giá gỗ khiến tôi bị choáng váng khi vô thức đắm chìm trong kí ức về quãng thời gian khi bố tôi còn sống, quãng thời gian khi tôi còn tin rằng thế giới của tôi có thể được mở rộng ra đến vô tận ngay cả khi ở chỉ ở trong căn phòng này. Tôi nhìn bốn bức tường bị vây kín bởi những giá sách chật kín với một sự ngưỡng mộ còn nguyên vẹn hệt như trước đây. Tuy nhiên, tôi e rằng nó cũng chẳng tiện mấy trong trường hợp này. Tôi chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi nhìn thấy cuốn sách mà bố tôi nhắc đến trong bức thư là khi nào và cũng hẳn là có đến hàng chục cuốn như thế đang chơi trò trốn tìm với một tên mất trí nhớ ngắn hạn đang bối rối cực độ.
“Ở đó có một người cần con.”
Có thể tôi biết người đó là ai nhưng cũng có thể là không biết. Tôi phải cứu ai đây khi tôi còn chẳng biết phải làm cách nào để cứu chính mình?
Tôi lướt mắt qua những tựa sách xưa cũ như đang tua ngược lại cuốn băng quá khứ trong phòng sách.
Tôi không phải là người hùng nhưng lại đang chạy đua để cứu những người mà tôi yêu thương, có lẽ trong đó bao gồm cả bản thân tôi.
Trong một giây sau đó, mắt tôi sáng lên như bóng đèn neon trong bóng tối khi nhìn thấy cái gáy sách màu xanh nằm lẫn giữ chồng báo cũ phía góc phòng. Tôi không biết vì sao nó lại ở đó nhưng tôi ngờ rằng mình đã tìm đúng địa chỉ. Quyển sách về côn trùng mà người ta có thể đọc cho một thằng nhóc năm tuổi liệu có thể có bao nhiêu cuốn? Tôi lật như điên những tờ báo, xới chúng lên cho tới khi cuốn sách chưa đầy hai trăm trang kia hoàn toàn không còn bị cái gì che phủ nữa. Cái bìa màu xanh lá cùng dòng chữ vàng làm tôi muốn khóc. Ở ngay trang trắng đầu tiên đúng là có ghi lại một địa chỉ bằng nét chữ ngay ngắn quen thuộc của bố tôi: 984 đường Seosan, làng Yokji, đảo Gyeongsangnam, Hàn Quốc.
Đùa tôi chắc?!
~*~
Không khí khô khốc vào một đêm đầu tháng mười hai làm tôi nghẹt thở, tiếng gió rít ngoài cửa sổ phòng đọc sách nghe như tiếng chính tôi nghiến răng ken két. Tôi đứng như một bức tượng được khắc dính vào với sàn nhà giữa phòng sách, bị bao vây bởi ánh đèn vàng hoài cổ và một bức màn sương khói mờ ảo trong đầu.
Bố tôi muốn tôi tới Hàn Quốc ư? Nghe cứ như tôi đang phải chịu đựng việc ngồi tưởng tượng ra các vùng đất thần kì mà Peter Pan đã tới vậy, tôi e là tôi không mấy thích thú lắm với những câu chuyện cổ tích mang nhiều yếu tố kì ảo tới vậy. Đồng ý là tôi biết Hàn Quốc ở đâu nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ một ngày nào đó mình sẽ tới đó mà không có bất kì sự chuẩn bị nào, tôi thậm chí không còn thời gian để mà chuẩn bị, và hơn hết là cái địa chỉ trên bức thư cũ kĩ kia hệt như đang đánh đố trí óc tôi vậy. Dù vậy, tôi vẫn đang phải nghĩ cách để tới được đó.
Quay trở lại phòng mình, tôi gõ dòng địa chỉ ấy vào laptop, hi vọng sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Vài giây chờ đợi kết quả dài với tôi như cả thế kỉ để rồi đến cuối cùng tôi bàng hoàng nhận ra cái tôi biết được vừa khiến cho tôi hoang mang hơn cả khi chưa biết. Những hình ảnh từ vệ tinh cho tôi biết rằng mình sắp có một chuyến phiêu lưu tới một hòn đảo nhỏ xíu nằm ở phía Nam của xứ Kim Chi. Trong giây lát tôi ngồi thần ra trước màn hình máy tính và cảm nhận cái lạnh thẩm thấu qua dưới da mình khi vô tình không chú ý tới. Tôi nhận ra rằng mình không có quá nhiều lựa chọn để có thể trở về được Hoàng Tuyền và bắt đầu vạch ra kế hoạch trước mắt khi quay sang đặt vé máy bay cho chuyến bay dài sắp tới của mình. Vì tôi không có đủ tiền để đi máy bay nên tôi sẽ mở két sắt nhà mình, nó vốn vẫn ở trong phòng của mẹ và bố, tệ hơn nữa, tôi có mật mã. Vấn đề là làm thế nào để vào đó mà không khiến mẹ tôi thức giấc. Tôi tự nhủ mình sẽ nghĩ ra trên đường tới phòng mẹ mình trong lúc quăng vài bộ đồ vào trong balô ngay khi chưa về nhà được bao lâu. Tiếp sau đó là lá thư và chiếc USB cùng cuốn nhật kí của Quỳnh Dao cũng có một chỗ chẳng mấy đàng hoàng lắm trong cái mớ hổ lốn đó.
Tôi cảm thấy adrenaline trong huyết quản mình đang chảy như thể nó chưa bao giờ được chảy vậy. Tay chân tôi làm và đầu tôi nghĩ với tốc độ chóng mặt - nhưng may là nó không khiến tôi chóng mặt.
Đột ngột, tiếng chuông trước nhà reo lên phá tan bầu không khí - vốn dĩ chỉ chứa đủ tiếng không khí như đang co lại hết sức trước khi vỡ tan ra và tiếng tôi lục lọi đồ đạc của mình lạo xạo. Ai lại bấm chuông cửa nhà tôi vào giờ này?
/51
|