“Tức cảnh sinh tình mà thôi, thơ nếu hay, vậy tặng cho tiên nữ đi”
Lục Viêm cười cười nói, sau đó chậm rãi đi tới gần nàng, khi thấy thiếu nữ cảnh giác hắn liền cười nhạt, ngồi lên một tảng đá ở đó, rồi tùy ý ngắm nàng.
Thiếu nữ lắc đầu, nói:
“Người có thể làm thơ ra hai câu thơ hay như vậy, ở thôn này đã lâu không thấy, ngươi là từ ngoài đến sao?”
Lục Viêm cười cười, ánh mắt nhìn lên đôi phong nhũ của nàng, miệng có chút khô khốc, nếu như thiếu nữ phát hiện, sợ là sẽ tức điên lên đánh hắn một trận mới được, hắn nói:
“Nếu không phải nhìn tiên nữ xinh đẹp, lại lấy gì làm thơ đây? Cho nên nói, thơ này, hẳn là của nàng. Lại nói, tiên nữ đoán đúng rồi, ta từ bên ngoài đến, bất quá là được người ở đây cứu giúp, nên không mang ác ý, tiên nữ yên tâm”
“Ta tên Tiêu Mai Tuyết, không phải tiên nữ... Nơi này thôn dã yên bình, vẫn mong như lời ngươi nói”
Tiêu Tuyết Mai nhẹ giọng nói.
“Tiêu Tuyết Mai? Vậy, nàng có quen Tiêu Ngọc Sương?”
Lục Viêm lên tiếng hỏi.
“Ngươi biết Tiêu Ngọc Sương?”
Tiêu Tuyết Mai kinh ngạc nói.
“Ta được nàng cứu...”
“Ra là vậy, ta là cô cô nó”
Lục Viêm giật mình, không ngờ thiếu nữ này lại là cô cô của Tiêu Ngọc Sương, Tiêu Ngọc Sương cũng mười bảy mười tám tuổi, mà Tiêu Tuyết Mai nhìn qua cũng ngang khoảng hai mươi tuổi, vậy mà là cô cô.
Bất quá, hẳn là không có gì không thể, dù sao vẫn có một vài trú nhan đan, trú nhan thảo các kiểu, như thế cũng bình thường.
Hắn bỗng sục sôi dâm ý, cô cháu, nếu như đem cả hai đều ăn, vậy thì thật sự là tuyệt vời. Nhất thời cỗ dâm tà dâng trào, thế nhưng vì muốn ăn cả hai người, hắn nhất định phải để hai nàng tự nguyện, nếu không thì ngược lại khiến hắn không được thứ gì.
Cho nên, hắn không muốn cường bạo nàng ngay lúc này. Lục Viêm ánh mắt giật giật, cố gắng cưỡng ép con cầm thú trong người lại, lên tiếng nói:
“Thì ra ra vậy, bảo sao cả hai đều tương tự nhau như vậy...”
Tiêu Tuyết Mai đương nhiên là hiểu ý hắn, nàng quả thật trẻ, nó cũng là do nàng trước đây từng ăn một cây thảo dược nên giữ được nhan sắc đến giờ không bị già đi, nhưng nàng cũng không có ý giải thích với Lục Viêm.
Nàng nhẹ nhàng đánh đàn, dây đàn run lên, tiếng đàn chậm rãi vang lên, mọi thứ ngập trong tiếng đàn trầm lắng, tiếng đàn khi nhanh khi chậm, khi buồn khi vui, đa sầu đa cảm tựa như lòng người thiếu nữ.
Tinh!
Một tiếng nhẹ nhàng, dây đàn khẽ run lên, âm thanh phiêu hốt từ bốn phương tám hướng truyền đến trời xanh.
Cầm âm tinh tế truyền đi ra xa, như gió xuân thổi qua, như sóng nước dập dờn. Khi âm thanh vang lên, như thấy được thương hải tang điền, vạn thế trầm luân, lại thấy được cảnh nhân sinh vui vẻ, vạn giới tươi sáng.
Đợi thiếu nữ đánh xong, Lục Viêm cười nói:
“Một khúc này, thật sự là tuyệt diệu, nhân sinh chi diệu, là thương hải tang điền, cũng là an vui cực lạc, là đau khổ trầm luân, cũng là vui vẻ sum vầy, họa chăng chỉ có tiên cầm mới đàn ra được một khúc thế này...”
Có cơ hội hắn tại sao lại không vỗ mông ngựa cơ chứ, chỉ là hắn cũng không có đưa lên tận mây, khi đó sợ là bị phản lại, hóa ra hắn thành kẻ chỉ biết lấy lòng a. Bất quá, lời này hắn cũng là lời thật lòng, một khúc này, so với trước kia của hắn cũng đạt ở đỉnh phong cầm kỹ.
Tiêu Tuyết Mai cũng gật đầu nhận lời khen, bởi nàng tự tin một khúc này có thể đạt tới đỉnh phong, cho nên không tỏ vẻ khiêm tốn cái gì.
“Không biết, ta có thể đàn một khúc?”
Lục Viêm lên tiếng làm Tiêu Tuyết Mai kinh ngạc, nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt, nhìn thế nào cũng tầm mười sáu mười bảy, chẳng lẽ người này cũng biết đàn?
Trước đó làm thơ đã khiến nàng kinh ngạc, lần này chẳng lẽ còn muốn đàn? Tiêu Tuyết Mai cũng không ngăn cản, nàng muốn xem hắn cầm kỹ như thế nào.
“Có thể!”
Thấy Tiêu Tuyết Mai gật đầu, Lục Viêm cười nhẹ đi tới trước cây đàn kia, cây đàn này toàn thân màu đen, lung linh tinh quang, bên trên kim ngấn rãi rác xung quanh đẹp vô cùng, quả là một Kỳ Cầm.
00:00 / 00:00Tinh!
Tiếng đàn vang lên, rồi lại chậm dừng, dần dờn sóng nước, cũng như là thiên địa nổ tung, khi thì hoành không khí thế, khi lại ảm đạm phai mờ, một khúc này, tà dị đến cực hạn, toàn bộ mọi thứ trước mắt như bị tiếng đàn luân phiên thay đổi, âm thanh như vọng từ ngàn vạn năm trước đến, tình cảm như bị đè nén lâu nay bộc phát ra.
Tiêu Tuyết Mai si ngốc ở đó, trong lòng đau xót, toàn bộ tình cảm trong lòng theo tiếng đán bộc lộ ra ngoài, mặc dù bản thân nàng không có quá nhiều tình cảm phức tạp, nhưng dưới tiếng đàn này, nó vẫn bị đưa đến tận cùng, khiến người ta sinh ra tình cảm, khó mà chống cự được.
Tiếng đàn du dương trầm bỗng chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt như kéo mọi thứ trở về thực tại, cuối cùng, quá khứ vẫn không phải thứ nên lưu luyến a.
Khoảnh khắc tiếng đàn hoàn toàn ngưng lại, Tiêu Tuyết Mai thở một hơi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Lục Viêm đầy ngạc nhiên, khiếp sợ, cũng vô cùng rung động, thật sự là rung động đến tận cùng.
Chợt nhẹ thở một hơi, lại lần nữa chôn dấu tình cảm trong lòng xuống, nàng ngẩng đầu lên, cười nói:
“Một khúc này, có thể xưng Vạn Cổ!”
Đây là một lời thật lòng, dù nàng tạo nghệ cao siêu, nhưng so với một khúc này, thật sự vẫn chưa thể so sánh được, nó giống như đom đóm cùng hạo nguyệt, không cùng đẳng cấp.
“Tuế nguyệt thì quá dài, Vạn Cổ lại có mấy đây?”
Lục Viêm cười khẽ, nhìn giai nhân trước mắt không cách ba bước, trên đôi mắt còn có giọt lệ, khẽ đưa tay gạt đi nó, nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Tiêu Tuyết Mai bỗng đỏ mặt, tim đập thình thịch, tránh ánh mắt Lục Viêm, ảm đạm nói:
“Nếu thế này còn không xưng Vạn Cổ, vậy những người như ta, lại bao giờ mới được?
“Cũng không cần phải quá để tâm, đàn, một tiếng này, cũng như bản tâm vậy, chịu qua thương hải tang điền tẩy rửa, tự nhiên sẽ có ngày đạt tới”
Lục Viêm nhìn nàng cười ảm đạm, cũng biết suy nghĩ của nàng, trăm vạn năm nay, bao nhiêu người có thể đạt tới bước đó, khó càng thêm khó.
“Quả thật là khó! Bất quá, cũng không phải không có cách...”
“Cách gì?”
Tiêu Tuyết Mai nghi hoặc hỏi.
“Cần một người dạy! Nàng cũng biết, dù là cầm kỳ thi họa, hay tu hành, không có lão sư, khó mà đạt tới đỉnh phong, hoặc có ngoại lệ, cũng là lác đác mấy người?”
Lục Viêm chậm rãi lên tiếng, trong đầu lại lóe lên suy nghĩ, tham lam liếm một cái vô thức, nở nụ cười quái dị.
“Có thể không? Nhưng, người có thể đạt tới bước đó, lại có mấy ai, huống gì muốn bọn họ truyền đạo, khác nào trăng trong nước, hoa trong gương, nói chuyện viễn vông?”
Tiêu Tuyết Mai lắc đầu, nàng biết Cầm Tiên khó cỡ nào, gặp bọn hắn đã khó, muốn bọn hắn truyền đạo còn khó hơn gấp trăm ngàn lần.
Lục Viêm cười cười, chỉ vào người hắn, nói:
“Không phải là người đang đứng trước nàng hay sao, dù ta không tới mức Vạn Cổ Cầm Tiên, nhưng muốn đưa nàng tiến thêm bước nữa, cũng không phải quá khó khăn!”
“Aa!”
Tiêu Tuyết Mai giật mình, quên mất thiếu niên trước mắt này cũng là một Cầm Tiên a, dù không biết mục đích của hắn là gì, nhưng nàng vẫn vì cầm nghệ của mình là gật đầu:
“Nếu được như vậy thì tốt quá!”
Nói rồi, nàng quỳ xuống, trước đó Lục Viêm cầm nghệ đã thuyết phục được nàng, người có thể đánh ra một khúc tuyệt luân như vậy, có thể trở thành đệ tử của hắn cũng là vinh dự a, thế nhưng chưa kịp quỳ xuống đã bị Lục Viêm kéo lên, hắn cười nói:
“Không cần phải làm đại lễ như vậy, ta cũng không muốn làm lão sư của nàng, cứ coi như ta là bằng hữu của nàng, cùng nàng bàn luận chút về cầm nghệ đi...”
Tiêu Tuyết Mai còn muốn nghiêm túc bái sư, nhưng bị Lục Viêm nói dài nói dai nói mãi chọc cười, cuối cùng cũng bỏ ý định đó đi, hai bên cùng nhau nói chuyện, khi ánh mặt trời dần hạ, hoàng hôn buông xuống, cả hai liền quyết định trở về.
“Ngày mai gặp lại ở đây...!”
Hai bên cuối cùng cũng chia ra, hẹn ngày mai gặp lại, Tiêu Tuyết Mai trên đường trờ về mà bản thân cũng cảm thấy lâng lâng, không ngờ được hôm nay lại gặp được Cầm Tiên, còn được hắn hứa sẽ dậy nàng trở thành Cầm Tiên, thật là không thể tin nổi.
Lục Viêm đứng ở xa xa nhìn nàng đi, cái kiều đồn như nảy nảy lên làm dâm ý muốn bạo phát, thở một hơi dài, mẹ nó, vì tương lai song phi, lão tử hôm nay cố nhịn.
...
Lục Viêm cười cười nói, sau đó chậm rãi đi tới gần nàng, khi thấy thiếu nữ cảnh giác hắn liền cười nhạt, ngồi lên một tảng đá ở đó, rồi tùy ý ngắm nàng.
Thiếu nữ lắc đầu, nói:
“Người có thể làm thơ ra hai câu thơ hay như vậy, ở thôn này đã lâu không thấy, ngươi là từ ngoài đến sao?”
Lục Viêm cười cười, ánh mắt nhìn lên đôi phong nhũ của nàng, miệng có chút khô khốc, nếu như thiếu nữ phát hiện, sợ là sẽ tức điên lên đánh hắn một trận mới được, hắn nói:
“Nếu không phải nhìn tiên nữ xinh đẹp, lại lấy gì làm thơ đây? Cho nên nói, thơ này, hẳn là của nàng. Lại nói, tiên nữ đoán đúng rồi, ta từ bên ngoài đến, bất quá là được người ở đây cứu giúp, nên không mang ác ý, tiên nữ yên tâm”
“Ta tên Tiêu Mai Tuyết, không phải tiên nữ... Nơi này thôn dã yên bình, vẫn mong như lời ngươi nói”
Tiêu Tuyết Mai nhẹ giọng nói.
“Tiêu Tuyết Mai? Vậy, nàng có quen Tiêu Ngọc Sương?”
Lục Viêm lên tiếng hỏi.
“Ngươi biết Tiêu Ngọc Sương?”
Tiêu Tuyết Mai kinh ngạc nói.
“Ta được nàng cứu...”
“Ra là vậy, ta là cô cô nó”
Lục Viêm giật mình, không ngờ thiếu nữ này lại là cô cô của Tiêu Ngọc Sương, Tiêu Ngọc Sương cũng mười bảy mười tám tuổi, mà Tiêu Tuyết Mai nhìn qua cũng ngang khoảng hai mươi tuổi, vậy mà là cô cô.
Bất quá, hẳn là không có gì không thể, dù sao vẫn có một vài trú nhan đan, trú nhan thảo các kiểu, như thế cũng bình thường.
Hắn bỗng sục sôi dâm ý, cô cháu, nếu như đem cả hai đều ăn, vậy thì thật sự là tuyệt vời. Nhất thời cỗ dâm tà dâng trào, thế nhưng vì muốn ăn cả hai người, hắn nhất định phải để hai nàng tự nguyện, nếu không thì ngược lại khiến hắn không được thứ gì.
Cho nên, hắn không muốn cường bạo nàng ngay lúc này. Lục Viêm ánh mắt giật giật, cố gắng cưỡng ép con cầm thú trong người lại, lên tiếng nói:
“Thì ra ra vậy, bảo sao cả hai đều tương tự nhau như vậy...”
Tiêu Tuyết Mai đương nhiên là hiểu ý hắn, nàng quả thật trẻ, nó cũng là do nàng trước đây từng ăn một cây thảo dược nên giữ được nhan sắc đến giờ không bị già đi, nhưng nàng cũng không có ý giải thích với Lục Viêm.
Nàng nhẹ nhàng đánh đàn, dây đàn run lên, tiếng đàn chậm rãi vang lên, mọi thứ ngập trong tiếng đàn trầm lắng, tiếng đàn khi nhanh khi chậm, khi buồn khi vui, đa sầu đa cảm tựa như lòng người thiếu nữ.
Tinh!
Một tiếng nhẹ nhàng, dây đàn khẽ run lên, âm thanh phiêu hốt từ bốn phương tám hướng truyền đến trời xanh.
Cầm âm tinh tế truyền đi ra xa, như gió xuân thổi qua, như sóng nước dập dờn. Khi âm thanh vang lên, như thấy được thương hải tang điền, vạn thế trầm luân, lại thấy được cảnh nhân sinh vui vẻ, vạn giới tươi sáng.
Đợi thiếu nữ đánh xong, Lục Viêm cười nói:
“Một khúc này, thật sự là tuyệt diệu, nhân sinh chi diệu, là thương hải tang điền, cũng là an vui cực lạc, là đau khổ trầm luân, cũng là vui vẻ sum vầy, họa chăng chỉ có tiên cầm mới đàn ra được một khúc thế này...”
Có cơ hội hắn tại sao lại không vỗ mông ngựa cơ chứ, chỉ là hắn cũng không có đưa lên tận mây, khi đó sợ là bị phản lại, hóa ra hắn thành kẻ chỉ biết lấy lòng a. Bất quá, lời này hắn cũng là lời thật lòng, một khúc này, so với trước kia của hắn cũng đạt ở đỉnh phong cầm kỹ.
Tiêu Tuyết Mai cũng gật đầu nhận lời khen, bởi nàng tự tin một khúc này có thể đạt tới đỉnh phong, cho nên không tỏ vẻ khiêm tốn cái gì.
“Không biết, ta có thể đàn một khúc?”
Lục Viêm lên tiếng làm Tiêu Tuyết Mai kinh ngạc, nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt, nhìn thế nào cũng tầm mười sáu mười bảy, chẳng lẽ người này cũng biết đàn?
Trước đó làm thơ đã khiến nàng kinh ngạc, lần này chẳng lẽ còn muốn đàn? Tiêu Tuyết Mai cũng không ngăn cản, nàng muốn xem hắn cầm kỹ như thế nào.
“Có thể!”
Thấy Tiêu Tuyết Mai gật đầu, Lục Viêm cười nhẹ đi tới trước cây đàn kia, cây đàn này toàn thân màu đen, lung linh tinh quang, bên trên kim ngấn rãi rác xung quanh đẹp vô cùng, quả là một Kỳ Cầm.
00:00 / 00:00Tinh!
Tiếng đàn vang lên, rồi lại chậm dừng, dần dờn sóng nước, cũng như là thiên địa nổ tung, khi thì hoành không khí thế, khi lại ảm đạm phai mờ, một khúc này, tà dị đến cực hạn, toàn bộ mọi thứ trước mắt như bị tiếng đàn luân phiên thay đổi, âm thanh như vọng từ ngàn vạn năm trước đến, tình cảm như bị đè nén lâu nay bộc phát ra.
Tiêu Tuyết Mai si ngốc ở đó, trong lòng đau xót, toàn bộ tình cảm trong lòng theo tiếng đán bộc lộ ra ngoài, mặc dù bản thân nàng không có quá nhiều tình cảm phức tạp, nhưng dưới tiếng đàn này, nó vẫn bị đưa đến tận cùng, khiến người ta sinh ra tình cảm, khó mà chống cự được.
Tiếng đàn du dương trầm bỗng chậm rãi hạ xuống, trong nháy mắt như kéo mọi thứ trở về thực tại, cuối cùng, quá khứ vẫn không phải thứ nên lưu luyến a.
Khoảnh khắc tiếng đàn hoàn toàn ngưng lại, Tiêu Tuyết Mai thở một hơi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Lục Viêm đầy ngạc nhiên, khiếp sợ, cũng vô cùng rung động, thật sự là rung động đến tận cùng.
Chợt nhẹ thở một hơi, lại lần nữa chôn dấu tình cảm trong lòng xuống, nàng ngẩng đầu lên, cười nói:
“Một khúc này, có thể xưng Vạn Cổ!”
Đây là một lời thật lòng, dù nàng tạo nghệ cao siêu, nhưng so với một khúc này, thật sự vẫn chưa thể so sánh được, nó giống như đom đóm cùng hạo nguyệt, không cùng đẳng cấp.
“Tuế nguyệt thì quá dài, Vạn Cổ lại có mấy đây?”
Lục Viêm cười khẽ, nhìn giai nhân trước mắt không cách ba bước, trên đôi mắt còn có giọt lệ, khẽ đưa tay gạt đi nó, nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Tiêu Tuyết Mai bỗng đỏ mặt, tim đập thình thịch, tránh ánh mắt Lục Viêm, ảm đạm nói:
“Nếu thế này còn không xưng Vạn Cổ, vậy những người như ta, lại bao giờ mới được?
“Cũng không cần phải quá để tâm, đàn, một tiếng này, cũng như bản tâm vậy, chịu qua thương hải tang điền tẩy rửa, tự nhiên sẽ có ngày đạt tới”
Lục Viêm nhìn nàng cười ảm đạm, cũng biết suy nghĩ của nàng, trăm vạn năm nay, bao nhiêu người có thể đạt tới bước đó, khó càng thêm khó.
“Quả thật là khó! Bất quá, cũng không phải không có cách...”
“Cách gì?”
Tiêu Tuyết Mai nghi hoặc hỏi.
“Cần một người dạy! Nàng cũng biết, dù là cầm kỳ thi họa, hay tu hành, không có lão sư, khó mà đạt tới đỉnh phong, hoặc có ngoại lệ, cũng là lác đác mấy người?”
Lục Viêm chậm rãi lên tiếng, trong đầu lại lóe lên suy nghĩ, tham lam liếm một cái vô thức, nở nụ cười quái dị.
“Có thể không? Nhưng, người có thể đạt tới bước đó, lại có mấy ai, huống gì muốn bọn họ truyền đạo, khác nào trăng trong nước, hoa trong gương, nói chuyện viễn vông?”
Tiêu Tuyết Mai lắc đầu, nàng biết Cầm Tiên khó cỡ nào, gặp bọn hắn đã khó, muốn bọn hắn truyền đạo còn khó hơn gấp trăm ngàn lần.
Lục Viêm cười cười, chỉ vào người hắn, nói:
“Không phải là người đang đứng trước nàng hay sao, dù ta không tới mức Vạn Cổ Cầm Tiên, nhưng muốn đưa nàng tiến thêm bước nữa, cũng không phải quá khó khăn!”
“Aa!”
Tiêu Tuyết Mai giật mình, quên mất thiếu niên trước mắt này cũng là một Cầm Tiên a, dù không biết mục đích của hắn là gì, nhưng nàng vẫn vì cầm nghệ của mình là gật đầu:
“Nếu được như vậy thì tốt quá!”
Nói rồi, nàng quỳ xuống, trước đó Lục Viêm cầm nghệ đã thuyết phục được nàng, người có thể đánh ra một khúc tuyệt luân như vậy, có thể trở thành đệ tử của hắn cũng là vinh dự a, thế nhưng chưa kịp quỳ xuống đã bị Lục Viêm kéo lên, hắn cười nói:
“Không cần phải làm đại lễ như vậy, ta cũng không muốn làm lão sư của nàng, cứ coi như ta là bằng hữu của nàng, cùng nàng bàn luận chút về cầm nghệ đi...”
Tiêu Tuyết Mai còn muốn nghiêm túc bái sư, nhưng bị Lục Viêm nói dài nói dai nói mãi chọc cười, cuối cùng cũng bỏ ý định đó đi, hai bên cùng nhau nói chuyện, khi ánh mặt trời dần hạ, hoàng hôn buông xuống, cả hai liền quyết định trở về.
“Ngày mai gặp lại ở đây...!”
Hai bên cuối cùng cũng chia ra, hẹn ngày mai gặp lại, Tiêu Tuyết Mai trên đường trờ về mà bản thân cũng cảm thấy lâng lâng, không ngờ được hôm nay lại gặp được Cầm Tiên, còn được hắn hứa sẽ dậy nàng trở thành Cầm Tiên, thật là không thể tin nổi.
Lục Viêm đứng ở xa xa nhìn nàng đi, cái kiều đồn như nảy nảy lên làm dâm ý muốn bạo phát, thở một hơi dài, mẹ nó, vì tương lai song phi, lão tử hôm nay cố nhịn.
...
/61
|