Đợi hắn nói xong, không chỉ A Cửu, tất cả hòa thượng trong sân, sắc mặt đều tỏ ra rất cổ quái, sắc mặt khiến người khác không thể nào lý giải nổi.
A Cửu nhìn Tống Dương, rồi lại quay sang nhìn Quốc sư, dường như đang trưng cầu ý của Quốc sư, nhưng thái độ trước mắt của các hòa thượng đã lọt vào mắt của Hổ Phách, Quốc sư mỉm cười.
Đầu óc chuyển biến không ngừng, khi không biết nên nói thế nào thì cười, đây là một đạo lý mãi mãi không thay đổi khi làm chuyện xấu.
Sau khi cười, Hổ Phách nói với A Cửu:
- Ngươi nói đi.
Không hỏi " ngươi thấy sao", mà lại nói " ngươi nói xem". Hổ Phách làm việc không để ý nhân quả không nhìn rõ lợi hại, chỉ hỏi theo tâm tính của mình, giả mạo Quốc sư quả nhiên là về báo thù, nhưng cũng trộn lẫn hai chữ: Vui chơi. Không ngờ vui chơi chính là ham chơi, toàn bộ tâm tư đêu đắm chìm trong đó, trước khi nói gì đều rất cẩn thận cân nhắc.
Mười năm trước ngày Phật cát tường", ân sư chủ trì cúng bái cầu phúc vì Đại Yến, lúc ấy lập giới, phàm là đệ tử Đại Lôi âm đài, đều không được đối địch với Yến đế Cảnh Thái, không được có tâm phản nghịch, không được gây tổn thương. Sau khi lập giới, ân sư lại truyền chỉ: một ngày kia, nếu những pháp chỉ ta truyền xuống, có thương tích nào làm hại đến Cảnh Thái, tức là ta đang bị tẩu hỏa nhập ma, thất tâm điên cuồng, phàm là đệ tử môn hạ của ta, lập tức giết ta.
Khi nói, A Cửu vẻ mặt rất trang nghiêm.
- Từ nay về sau, mỗi lần ngày Phật cát tường, ân sư đều muốn chúng ta lặp lại giới này, thề nghiêm lệnh ân sư, đệ tử mãi không dám quên.
Nói xong, tất cả hòa thượng xung quanh, hợp lại thành chữ thập xung quanh Hổ Phách.
Tống Dương nghe xong vẻ mặt kích thích. Quốc sư và Cảnh Thái rút cuộc có quan hệ gì, mới có thể khiến y vì Hoàng đế, ban bố một pháp chỉ không có đường sống này.
A Cửu không muốn trì hoãn thêm nữa, không thể nhịn nổi liền thúc giục quốc sư:
- Mời ân sư điều khiển, đệ tử hộ tống người ra khỏi thành.
Quốc sư giơ tay vẫy Tống Dương và nhóm người đi sau:
- Bọn họ đi cùng ta.
Phía sau Tống Dương, không chỉ La Quan, Tô Hàng, Hồ đại nhân, Tôn Sĩ, ngay cả Cấm vệ và đoàn đặc phái viên của Nam Lý cùng với đội ngũ dân tộc Hồi Hột cũng đi cùng họ, A Hạ đã nhận được ám hiệu của Tống Dương, nếu ở lại cũng sẽ bị đốt thành than.
Quốc sư muốn dẫn đặc phái viên đi, tự nhiên có sự suy tính của y, đối với các đệ tử vẫn chưa hết hoài nghi, A Cửu liền trầm giọng truyền lệnh, Ma La tăng theo lệnh mà làm, hộ tống Quốc sư, cùng xuất phát với Cấm vệ hai nước.
Phía trước Yến binh trong sân đều ngăn không nổi sự đột nhập của Ma La, lúc này cũng không ngăn được bọn họ rời đi, Quốc sư, đội ngũ suất lĩnh, vội vàng ra khỏi Tình thành qua cửa Bắc.
Gần hai ngàn người, Ma La không cần phải nói, hộ vệ của Nam Lý, Hồi Hột cũng đều là tinh binh được tuyển chọn trong nước, huống hồ trong đó còn có La Quan, Tống Dương, Quốc sư đích thân truyền Hộ Pháp đệ tử có thân thủ phi phàm, các đội Yến binh nhỏ gặp trên đường cũng không ngăn nổi sự liều chết của bọn họ, mà đại đội cấm quân cũng đúng như dự kiến của A Cửu, chia ra bảo vệ hoàng cung và bốn cửa, không hề nằm xen kẽ trong thành. Về loạn dân, càng không thể quấy nhiễu đội ngũ của Quốc sư.
Tiến lên rất thuận lợi, nhưng khi vừa rời khỏi hoàng cung được một dặm, không biết từ đâu đột nhiên tuôn ra những tiếng trầm đục, vang như sấm làm nứt cả một vùng trời đêm, cả tòa Tình thành đều run sợ vì tiếng áp chế đó. Tiếng động đáng sợ thình lình xuất hiện, đảo mắt nhìn lướt qua sự ồn ào của cả thành,trong chốc lát đã sáng rực vô cớ, bất kể phản quân, loạn dân hay là cấm quân Đại Yến đều ngừng tay ngước mắt nhìn trời, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
A Cửu cũng giật mình sợ hãi, phất tay ra hiệu đội ngũ phía trước tạm ngừng, ánh mắt cảnh giác đề phòng, bốn phía cũng chỉ có Tống Dương, Chu Nho, Nam Vinh, sắc mặt tỏ ra vui mừng vô bờ, đợi lát sau, chính là đợi một lát nữa, sẽ có trận đại hỏa.
Để đảm bảo đại hỏa có thể nổi lên, phản tặc đã dự trữ rất nhiều dầu hỏa trong nhà, lúc này cùng đồng thời châm, một tiếng nổ lớn, chính là điềm báo trước chuẩn bị thiêu cháy hoàng cung.
Tiếng nổ chưa phát, một ngọn lửa đã vọt lên, tựa như một con rắn lớn tham lam mà dữ tợn, muốn nuốt gọn cả trăng sao vào trong bụng.
Cơ thể Chu Nho run rẩy cùng với ngọn lửa, híp mắt nhìn trận hỏa hoạn phía xa xa, một lát sau chiếc chân của Quỷ Cốc tử chặn ngang:
- Người mù, gió thổi thế nào?
Không cần gã hỏi, ngay từ khi tiếng rung vang lên, người mù đã để Nhị Ngốc khiêng mình lên, hai tay giang ra cảm nhận người mù bây giờ cao quá. Chu Nho phải nhảy lên mới có thể với tới gã.
Rất nhanh người mù nhảy lên khỏi mặt đất, sắc mặt vui mừng:
- Ổn rồi!
Chu Nho cười một tiếng:
- Vậy không thành vấn đề.
Tống Dương muốn cười muốn nhảy, từ đáy lòng dâng lên sự vui sướng vô cùng, từ miệng thốt ra một chữ:
- Đốt.
- Phải cháy sạch, hắn đang xem.
A Cửu không chú ý sự khác thường này của phản tặc, chỉ là thấy ngọn lửa trong thành, còn nói do loạn dân gây nên, cũng không nghĩ nhiều, truyền lệnh cho đội ngũ tiếp tục đột tiến. Lúc này tướng hộ vệ Nam Lý đến trước mặtTống Dương, thấp giọng nói:
- Tống Dương, Ngươi nói thật với ta, ba trăm huynh đệ của chúng ta, thật không trở về được sao?
Tống Dương hơi trầm xuống, trả lời rất thật:
- Có một biện pháp rất tiện, nhưng không mang được nhiều người, tướng quân cùng huynh đệ dưới trướng, phải chia thành từng tốp nhỏ, may ra có hi vọng lẩn trốn về Nam Lý.
Tướng quân mỉm cười.
Bọn họ là tinh binh, thân thể cường tráng dũng mãnh, nhưng bản lĩnh của bọn họ đều ở trong chiến tranh, không thể đi tới đi lui, thủ đoạn tiềm ẩn trong giang hồ, con đường về nhà ngàn dặm xa xôi, không có trang bị không có tiếp ứng ngay cả bản đồ cũng không có, chỉ có người Yến toàn lực đuổi bắt về, Tống Dương chẳng qua chỉ là nói hàm súc một chút.
Thoáng suy nghĩ, Tập tướng quân mới hỏi:
- Ba trăm huynh đệ, ngoài đánh thông cửa Bắc thật ra còn đánh xuyên qua cửa Bắc, dựa vào Tăng binh và loạn dân, còn có sự yểm hộ của đại tông sư, căn bản cũng đủ, chúng ta đã không có tác dụng gì rồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Tống Dương không biết nên nói gì.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Tập tướng quân lại sáng lên:
- Ba trăm người này của chúng ta, không có đường lui rồi, lưu lại cũng không có tác dụng gì. Kết cục của chúng ta, hoặc là chết trên đường trốn thoát, hoặc là chết trong loạn binh trong thành. Cho nên ta nghĩ thế này, vừa rồi người chẳng phải nói với hòa thượng, có thể bức hoàng đế Yến quốc ra khỏi cung, mai phục trước thì có cơ hội giết chết hôn quân sao?
Nói xong, Tập tướng quân giơ tay vỗ vai Tống Dương:
- Tống huynh đệ, việc này người làm không?
Ánh mắt Tập tướng quân sáng ngời, trong mắt mang theo nụ cười, nhưng khi gã nói, lại cắn răng:
- Vốn dĩ chúng ta đã chết trong Hồng thành rồi, Độc nguyên là độc sát hiện nay của Cảnh Thái, coi như báo thù cho mình.
Không sống được, vậy thì trước khi chết có thể kéo theo một tấm đệm.
Mọi ánh mắt đều dồn vào:
- Được.
Bỗng nhiên, một tiếng nói nhẹ nhàng cắt ngang:
- Tốt thì tốt thật, nhưng ngươi biết mai phục ở đâu không?
Nam Vinh đứng bên cạnh Tống Dương, khi nói không hề có thái độ gì.
Không đợi Tống Dương mở miệng, nàng lại tiếp tục nói:
- Ta biết nên mai phục ở đâu, nhưng có một điều kiện, cho dù việc thành hay bại, khi ngươi trốn thoát, phải đưa người nhà của ta đi cùng.
Tống Dương phản ứng rất nhanh, cân nhắc một chút liền hiểu ngay:
- Cố Chiêu Quân đã đi mai phục rồi sao?
Tất cả những thứ liên quan tới việc tối nay đều là nhóm phản tặc tỉ mỉ bày ra, dựa vào tâm tư của mấy con hồ ly, thế nào lại nghĩ không thông, khi đốt từ hoàng cung của Cảnh Thái đốt ra là một cơ hội giết lão tốt nhất.
Nam Vinh mỉm cười:
- Khả năng thành công rất nhỏ, Lý Minh Cơ và Bạch tiên sinh đều thấy không thể được, tôn chủ nhà ta lại cảm thấy, vừa bạo loạn, vừa đại hỏa, vừa phản quân, đều muốn đâm Cảnh Thái như vậy, giống như là nếm một xiên thịt dê lại không uống chén canh thịt cuối cùng, thì sẽ luôn cảm thấy thiếu gì đó.
- Các người muốn đi thì đi theo ta.
Tống Dương bật cười:
- Lão Cố hiểu được.
Tống Dương và Quốc sư thì thầm vài câu, người kia gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta sẽ bảo vệ cửa Bắc, con trai không trở về, mẹ sẽ không đi.
Tiếng nói, từng chữ như nuốt đao, đau đớn vô cùng.
Người Hồi Hột chưa đồng hành, Cảnh Thái nếu chết thì tình thế đại loạn, người được lợi nhất chính là Thổ Phiên và Khuyển Nhung, Yến đế thật ra là thương dân tộc Hồi Hột, Tống Dương hiểu đạo lý này, rõ ràng cũng chưa nói chuyện này với A Hạ: Thi Tiêu Hiểu chưa đi cùng, hắn chịu sự nhờ vả của Tống Dương, tận lực bảo vệ những người bạn khác.
La Quan đi theo, nhưng đã nói trước, lão không thể chủ động ra tay, đi theo chỉ là để bảo vệ Tống Dương
Mệnh.
Tống Dương, La Quan, ba trăm tử sĩ rời khỏi đơn vị, dưới mệnh lệnh của Nam Vinh nhóm phản tặc đã sớm mai phục
Đợi đại hỏa cháy tới, Cảnh Thái nhất định sẽ trốn đi, cơ hội ám sát tới, nhưng thật là "cơ hội" ra sao? Cảnh Thái có thể một mình chạy ra sao? Cấm quân trong cung, cao thủ đại nội, hộ vệ bên cạnh, sẽ bảo vệ lão trốn ra, cả một đội quân tinh nhuệ, nhưng Tống Dương căn bản không nghĩ tới những điều này, hắn chỉ cảm thấy, mùng 8 tháng 9, đêm nay thật sự sẽ rất thú vị.
Nếu ngày nào cũng là mùng 8 tháng 9, thì tốt biết bao.
/425
|