Trước kia Nam Lý chỉ có Thường Xuân úy, Mâu Bát không bằng Thường xuân hầu, hôn sự này, là danh hiệu Phong Long Hoàng đế tân phong, hiện tại mới ra chưa tới một canh giờ, ra lò còn đang nóng hổi. Kỳ thực giữa hai bên cũng không có gì khác biệt, tuy nhiên phong ấp lại mở rộng hơn một chút, từ ba mươi dặm lên năm mươi dặm, vẫn là một chức vụ nhàn rỗi, không nhận nhiệm vụ chính thức, nhưng tên trở nên dễ nghe hơn. Lại nói như thế nào cũng là " hầu " vừa vặn xứng đôi với thân phận của Quận chúa.
Phong Long không cần Tống Dương tạ ơn, chỉ tủm tỉm nhìn hắn cười hỏi:
- Trong nhà Thường Xuân hầu còn trưởng bối không?
Tống Dương hồ đồ, lắc đầu, Hoàng đế giơ tay đập bàn, hai hàng lông mày nhăn lại trầm mặc:
- Chung quy cần có bậc trưởng bối.
Tả thừa tướng ở một bên góp lời:
- Lão thần có ý tưởng này, hay là, mời Trương đại nhân Đông các đại học sĩ…
Lời chưa dứt, Phong Long liền gật đầu:
- Không tồi! Mời lão sư lại nhận tên học trò này!
Đông các đại học sĩ năm trước từng đảm nhiệm đế sư, Phong Long chính là học trò của Trương đại nhân, ý tứ của Hoàng đế, Thừa tướng lại không hiểu sao, bảo Trương đại nhân thu nhận Tống Dương làm đệ tử, Tống Dương đương nhiên trở thành bạn học với Hoàng đế, chỉ với thân phận này, đến trưởng bối cũng không cần rồi.
Hoàng đế long nhan vui vẻ nói:
- Mọi việc quyết định tới đây thôi! Truyền chỉ Hỗn Nghi giám, chọn lựa ngày lành tháng tốt, trẫm phải lo liệu việc mừng này!
Lý Công Tôn tươi cười vui vẻ, Hồ đại nhân vẻ mặt đắc ý, Trấn Tây Vương vẻ mặt tán thưởng, chỉ có Thường Xuân hầu không hiểu ra sao, nhìn bên này, trông sang bên kia, thực muốn làm rõ tình hình mơ hồ ở đây.
Vẫn là Hồ đại nhân nhìn không được, cười nói:
- Là việc vui của ngươi và Thừa Hợp quận chúa! Vạn tuế làm mai tác thành cho ngươi, Trấn Tây Vương càng yêu quý tài năng của ngươi, đã đồng ý rồi. Chúc mừng Thường Xuân hầu, không chỉ mừng rõ, còn có vinh quang lớn lao, tỏa khắp thiên hạ, có thể mời Vạn Tuế làm mai mối, cũng chỉ có một Hầu gia thôi, lão phu chỉ là nghe được việc này, cũng cảm thấy vinh hiển!
Lỗ tai của Tống Dương nổ ầm một tiếng, hắn một thân tu vi hống hách, vậy mà nộ kình theo tâm mà động, tự nhiên đột phát, bật tiếng cười vang, Tống Dương đem ghế đôn đập nát, đặt mông ngồi xuống thấp giọng, mắt trợn tròn, trong đầu loạn một mớ, giờ phút này ngoại trừ đánh Hồ đại nhân tấu thối, không còn ý tưởng nào khác nữa.
Phong Long tâm tình vô cùng tốt, thấy thế cười ha hả:
- Thường Xuân Hầu quả nhiên võ công tốt! Mau mau đứng lên, đem một lòng thu lại, việc này trẫm tự mình chủ trì, sẽ không thay đổi, quyết định rồi!
Người bên ngoài đều nói hắn phát điên bởi vì việc vui từ trên trời rơi xuống, hết thảy mỉm cười, Trấn Tây Vương cười tươi hơn cả: tiểu tử này cao hứng đến như vậy, cũng có thể thấy tình ý của hắn đối với Sơ Dung không giả.
Lý Công Tôn bước chân nhẹ nhàng, gần như bay tới, một bên nâng Tống Dương, một bên thu xếp lại chỗ ngồi mới, Tống Dương vẻ mặt vẫn cứng nhắc, nhưng trong miệng bắt đầu nuốt mật đắng, chính là cân nhắc việc này nên làm thế nào bây giờ, bỗng nhiên có nội thần bẩm báo, sứ giả hòa thân dân tộc Hồi Hột thông báo đã tới nơi rồi.
Việc hòa thân của Tiểu Bộ xem như việc trọng đại của quốc gia, gần đây Phong Long luôn ở Điếm Kính trưa, nghe thấy tin tức tạm không để ý tới Tống Dương, nói:
- Truyền lên!
Sau một lát, báo cáo đặt lên án thư, Hoàng đế tự tay xé rơi niêm phong, một tờ sớ dài, bên trên chữ viết chi chít, Phong Long mới nhìn mở đầu, liền cười nói:
- Việc hòa thân, dân tộc Hồi Hột đồng ý rồi!
Nói xong, đang muốn xem chút nữa, lại có thái giám bẩm báo, Tây quan có quân tình quan trọng cần vào cung bẩm báo gấp.
So với hòa thân, quân tình không hề nghi ngờ càng khẩn cấp hơn, Phong Long trong lòng cả kinh bấp chấp bản tấu hòa thân, trước tiên tìm hiểu quân tình. Lúc này, Lý Công Tôn khom người lui ra. Trong cung Nam Lý có luật, nội thần không được tham dự vào chính sự, mà quân tình mật báo, bọn thái giám ngay cả nghe cũng không thể nghe, để phòng ngừa tiết lộ bí mật.
Ba người khác trong phòng Trấn Tây Vương không cần phải nói, Hồ đại nhân cũng không cần rời khỏi, Tống Dương vốn định cáo lui, nhưng Vương gia ra hiệu hắn là người nhà nên ở lại, hiểu biết chút quân vụ Tây tuyến cũng là tất yếu.
Tuy nói " quân vụ khẩn cấp, nhưng không quá mức nghiêm trọng, trong mấy năm nay, mùa đông trên cao nguyên càng lúc càng lạnh tuyết lớn thành hoa, hiện tại lại gần đông chí, Thổ Phồn điều động quân mã thường xuyên, xem ra có tính toán xâm lược, tướng lĩnh biên quan không dám chậm trễ đối với lệnh truyền báo hồi kinh.
Tuy nhiên Trấn Tây Vương vừa mới từ biên quan đốc quân trở về, từ dưới Khổ Thủy Tây quan, tướng sĩ Nam Lý cũng chuẩn bị chiến tranh chu đào, thời khắc cảnh giác. Cơ bản có thể kết luân, nếu năm nay lại lạnh tới Thổ Phồn khả năng sẽ cướp lương đoạt tiền, nhưng cũng không phải xâm lược thực sự, nếu muốn đánh, quy mô cũng sẽ không quá khoa trương, với sự chuẩn bị của Tây tuyến, hoàn toàn có thể ứng phó được.
Xem qua quân tình lại nghe Vương gia phân tích, Phong Long yên tâm, đối với Phiên Tử Thổ Phồn nghiến răng mắng mỏ một phen lần nữa lại đổi thành tình thân, lại cầm lấy sớ trình báo hòa thân xem cẩn thận.
Nhưng lúc này chờ hoàng đế xem hết toàn bộ bản tấu, xem xong, sắc mặt cũng trở nên cổ quái ước chừng một lúc sau, Phong Phong lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, trước tiên nhìn Vương gia, sau đó nhìn Tống Dương, hỏi:
- Ngươi là Vương gia của người tộc Hồi Hột?
Hòa thân của Tiểu Bộ đã định, hôn sự của mình và Sơ Dung cũng định rồi. Tống Dương hiện tại hoàn toàn ảo não, không yên lòng, nhất thời không chú tâm lễ nghi, nghe vậy lắc đầu không lên tiếng.
Phong Long cũng có chút thất thần, không để ý vô lễ nho nhỏ của Tống Dương, nhíu mày nói:
- Ngươi không phải?
Trên bản tấu đã viết rõ ràng, nói Nam Lý gọi kỳ sĩ Tống Dương, cùng Tát Mặc Nhĩ Hãn của Hồi Hột,
Tát…
Phong Long đưa ngón tay đặt trên tấu chương, đọc từng chữ một:
- Tát Mặc Nhĩ Liệt kỳ nặc nhưng Khách Hãn thân phận cùng cấp, tuy rằng người là nhân sĩ Nam Lý, nhưng với dân tộc Hồi Hột mà nói, cũng như Tát Mặc Nhĩ Hãn Vương gia tôn quý như nhau.
Tâm tư rối loạn, phản ứng cũng chậm theo, được Phong Long nhắc nhở, Tống Dương mới nhớ ra, trên tay mình còn có một khối ngọc " hỏa tâm " do Nhật Xuất Đông Phương tặng, hai người xem như theo phong tục của người Hồi Hột đã bái lạy kết nghĩa, trên tấu chương nói như vậy cũng cho là bình thường, tuy nhiên Tống Dương có chút mơ hồ, không rõ trong tấu chương hòa thân, như thế nào lại xuất hiện tên của mình.
Tống Dương không đề cập tới việc gặp nhau với Tát Mặc Nhĩ Hãn ở Phượng Hoàng thành, chỉ nói khi ở Tình thành hai người có chút giao tình, nhất thời hứng khởi nên đôi bên trao đổi tín vật.
Hồ đại nhân nhíu mày lắc đầu:
- Việc lớn như vậy, ngươi không nói với lão phu một tiếng sao.
Tống Dương nắm lấy bả vai:
- Chính là phần giao tình cá nhân, không biết sẽ như thế nào.
Vừa dứt lời, Phong Long liền nói tiếp:
- Ngươi cảm thấy là giao tình cá nhân, Vương gia dân tộc Hồi Hột người ta lại rất coi trọng! Hầy.
Giọng điệu cổ quái, không rõ Vạn tuế gia đang cười hay đang cảm thán, đồng thời đưa tấu chương trong tay cho Hồ đại nhân:
- Ngươi xem đi.
Hồ đại nhân đọc nhanh như gió, rất nhanh, sắc mặt lão cũng thay đổi, kinh ngạc, còn có buồn cười, phản ứng giống hệt phản ứng của Vạn tuế gia lúc vừa rồi, buông mặt nhăn mày, ngẩng đầu nhìn Vương gia, lại nhìn Tống Dương, bộ dạng muốn cười lại không dám cười.
Sự tình không hợp lý, Trấn Tây Vương liền phát hiện ra, lão không kiên nhẫn đi pha trò, thanh âm vang đội, hỏi Hồ đại nhân:
- Làm sao vậy? Trên tấu chương nói cái gì? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Hồ đại nhân lúc này mới không đi nên làm cái đầu lớn này, lắc đầu không nói lời nào, đưa mắt nhìn Phong Long. Người sau khi ho khan một tiếng, mở miệng nói:
- Việc hòa thân của Huyền Cơ Công Tôn, dân tộc Hồi Hột đồng ý, ngày gần đây sẽ phái ra sứ đoàn, chuẩn bị sính lễ trọng hậu cùng hộ vệ, nô lệ, thị nữ vàng bạc đầy đủ mọi thứ, theo sứ đoàn nước ta cùng đến Nam Lý.
Sắc mặt Trấn Tây Vương rõ ràng đã dịu đi, đối phương càng nhìn kỹ, Công Tôn nữ nhân của lão thì gả đi càng được mở mày mở mặt.
Nhưng lời Phong Long còn chưa hết:
- Tuy nhiên đúng là hòa thân không sai, nhưng không cần đưa Huyền Cơ Công tôn tới dân tộc Hồi Hột… Tát Mặc Nhĩ Hãn nói, họ muốn ở Nam Lý có một vị vương, vương gia… Tiểu Bộ gả cho Tống Dương.
Ánh mắt Phong Long phức tạp, lại nhìn Tống Dương. Tống Dương mời vừa trở về nhân gian, việc gì cũng không biết, càng không bàn về chuyện thế cục dân tộc Hồi Hột ở ngàn dặm xa xôi.
Lần này sau khi cướp độc nguyên thất bại, Tát Mặc Nhĩ Hãn lại không đi quản Nhất phẩm lôi, mà trực tiếp về nước, không ngờ Đại Khả Hãn của dân tộc Hồi Hột bệnh tình chuyển biến xấu, thời khắc mấu chốt nhất tranh quyền, lão còn chưa thể dẫn ra bên ngoài. Qua một năm, đến giờ Đại Khả Hãn tuy rằng còn một hơi thở, nhưng đã mất đi quyền quản lý quốc chính, quyền hành dân tộc Hồi Hột đều rơi vào tay Tát Mặc Nhĩ Hãn.
Việc hòa thân này đoàn người đều biết, Công Tôn Nam Lý không phải gả đi, Vương Công Tôn của Hồi Hột không thiếu, ý nghĩa thực chính là ở thái độ, quan hệ của hai quốc gia. Chỉ cần dân tộc Hồi Hột đồng ý hòa thân, hai nước chính là thông gia.
Mà tính cách người Hồi Hột nóng nảy, tâm tư thẳng thắn, hơn nữa coi trọng bằng hữu nghĩa khí Nhật Xuất Đông Phương, cũng không ngoại lệ, Trấn Tây Vương lão đương nhiên không biết về quan hệ của Tiểu Bộ và Tống Dương, nhưng với lão mà nói, hòa thân thành là được, Công Tôn Nam Lý có đi hay không cũng không sao. Gả tới nơi ngàn dặm xa xôi còn phải cử hành đại lễ trang trọng, lãng phí thêm phiền toái, cũng như thế, không bằng đem gả cho huynh đệ tốt của Nam Lý… Hai nước liên minh thành công, dân tộc Hồi Hột tính được nhiều sự tình, lại tặng cho Tống Dương một phần đại lễ.
Ấy là báo đáp hắn hai lần ơn cứu mạng.
Ý tứ của dân tộc Hồi Hột: đem Huyền Cơ công tôn gả cho Vương gia Tống Dương!
Nam Lý không gả đi còn được Tống Dương giống như Tát Mặc Nhĩ Hãn, hắn chính là Vương gia dân tộc Hồi Hột, gả hòa thân thành công: không lấy chồng thì hòa thân thất bại, cầu hôn trước mặt, đi sứ cũng trở thành trò đùa với dân tộc Hồi Hột.
/425
|