Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 13: Bí kíp võ công huyền diệu

/425


Trong phong ấp của Thường Xuân Hầu, giữa trấn nhỏ.

Công trường sản xuất vũ khí tọa lạc phía đông nam của phong ấp, Tiêu Kim ổ ở phía tây nam, Thạch Lão Đầu đóng quân ở góc tây bắc, tất cả đều cách xa trấn nhỏ, tuy rằng " phu quân, không dặn qua điều gì, nhưng Thừa Lân nhận hiểu rõ, Yến Tử Bình là nơi thanh tịnh trong lòng Tống Dương, không dễ dàng quấy rầy, giữ nguyên như ban đầu là tốt nhất.

Nhưng Nhâm Sơ Dung đưa Tống Dương tới chỗ công trình, lại tới gần giữa phong ấp, công trình tọa lạc ở phía bắc trấn nhỏ đã được triển khai vài tháng, tuy vẫn chưa xong, nhưng nhìn chung dáng vẻ đã hình thành rõ ràng, một trang viên với đủ mọi kích cỡ.

Nhâm Sơ Dung trên mặt muốn cười:

- Đây là phủ hầu của ngươi.

Tống Dương chưa hề nghĩ sẽ xây dựng phủ Hầu, nghe vậy hơi ngạc nhiên, lập tức mỉm cười, đang muốn nói, Nhâm Sơ Dung liền lắc đầu, nàng có thể đoán hắn muốn nói gì;

- Ta biết, ngươi muốn giữ nguyên trấn nhỏ. Tuy nhiên, tòa phủ Thường Xuân Hầu này, ngươi có thể không cần, nhưng cái này không phải chỉ là thể diện của riêng ngươi, còn là thể diện của Hồng Ba phủ, của huynh đệ kết nghĩa người Hồi Hột của ngươi.

Nhâm Sơ Dung dừng lại, rồi tiếp tục nói:

- Huống chi chỗ ở của ngươi trên trấn, cũng không giữ được quá nhiều người, ngươi có từng tính qua không, tương lai trong phong ấp, bên cạnh ngươi sẽ có bao nhiêu người? Cũng không tính những người khác của ngươi, chỉ hiện tại, trong phong ấp này thay ngươi xử lý các khoản thu chi, các vị tiên sinh quản lý các khoản qua lại, cũng có tới mười một vị.

Hiện tại trong phong ấp điều kiện sơ sài, mọi người chỉ có thể xem trọng, nhưng tương lai tất cả kỳ sĩ khắp nơi có được nơi dừng chân, việc công trình quan trọng, đám phụ tá, nô bộc, tỳ nữ, Hồng Ba vệ… tâm phúc của Thừa Hợp vẫn theo Công chúa Quận chúa gả qua đây, giờ trở thành người một nhà.

Thường Xuân Hầu là người quan trọng của triều đình, Vương gia của dân tộc Hồi Hột, phản tặc của Yến quốc, với ba thân phận này, về sau khách nhân tới nhà hẳn không ít…

Mà đúng như Thừa Hợp nói, mặc kệ tương lai Tống Dương có thể ở Hầu phủ hay không, tòa trang viên này vẫn là của Tống Dương, điểm này không sai. Cho nên Nhâm Sơ Dung biến nó thành nhà mới sau đám cưới, lúc này Quận chúa khôn khéo cũng giống tất cả những nữ tử bình thường, tuy rằng không đến mức phô trương lãng phí, nhưng tuyệt không thể qua loa, vài công trình trong phong ấp, thì tòa trang viên này nàng dụng tâm nhất, kết quả thực vừa ý.

Hầu phủ có ngân sách của triều đình, nhưng Hoàng đế Nam Lý keo kiệt lập ra dự toán tiêu chuẩn, thật sự không đủ dùng.

Hồng Ba phủ có tiền, Thừa Hợp không sợ thiếu hụt trong nhà, tuy nhiên cũng có chỗ băn khoăn, mình vì " người mới, mượn tiền càng nhiều càng có vẻ bất công, trong lòng phụ vương đối với Tống Dương càng thêm giận, việc này cần có chừng mực. Nhâm Sơ Dung hiện tại buồn rầu nhất, chính là một chữ: tiền.

Ba trăm vệ sĩ Hồi Hột trên danh nghĩa là vệ sĩ của Tống Dương, mà Thạch Lão Đầu, Sơn Khê Man đóng quân tương đối xa nhau, bên người Tống Dương có một đội quân tinh binh lúc nào cũng có thể tập kết xuất thủ, bởi vậy Thừa Lân đem doanh trại của người Hồi Hột, thiết lập bên sườn đông Hầu phủ, cách xa không tới một dặm.

Khi xem phong ấp tất cả mọi người thúc ngựa đi vội, dù như vậy, đi hết một vòng lớn xong, sắc trời cũng đã chuyên màu tối, Nhị ngốc hô đói, Tiểu Bộ không hô, nhưng sắc mặt đã lộ rõ là đói, đoàn người cũng không nhìn, liền trở lại trên trấn.

So với lần trước trúng cử kỳ sĩ, áo gấm về làng thật giống nhau, trên trấn a mỗ a tẩu bận rộn hơn nửa buổi chiều, vẫn ở trên khoảng đất trống trước nha môn, mang lên cái bàn xếp hàng loạt, đồ ăn bình thường nhưng rất nhiều, rượu sáp khẩu nhưng có thể uống say khiến đoàn người có chút lo ngại, Dương Nha Tử hiện tại đã là Hầu gia, còn có thể đến ăn bữa cơm này sao.

Cho dù Dương Nha Tử (Tống Dương) đồng ý ăn, Công chúa, Quận chúa bên cạnh hắn thân phận không phải quý tộc bình thường, nhất định sẽ không đến ăn kiểu tiệc rượu bàn lớn này. Trên thực tế, Mộ Dung đại lão gia huyện lệnh mới nhậm chức, ở trong nha môn bảo đám quý nhân chuẩn bị hai bàn tiệc rượu tinh tế khác.

Nhưng không ngờ tới, Tống Dương một đường trở về trấn nhỏ, nhìn thấy bàn lớn bày trên bãi đất trống, trên bàn bày thịt nướng, rau xanh, Tống Dương mỉm cười, Công chúa điện hạ theo sau hắn còn hoan hô một tiếng…

Cố Chiêu Quân đã dẫn người trở lại công trường của mình, hộ vệ hồi Hột trực tiếp vào doanh trại không trở lại trấn nhỏ.

Trấn, đi cùng Tống Dương chính là bằng hữu, hoặc là người Hồng Ba phủ, đều là người một nhà, tiệc rượu trong trấn nhỏ hoàn toàn có thể đủ các sắc mặt.

Yến tiệc bắt đầu vô cùng náo nhiệt, toàn bộ già trẻ trong trấn đều ngồi, ý nghĩ cẩn thận dần được thả lỏng khi mọi người phát hiện, Dương Nha Tử vẫn là Dương Nha Tử, mà Công chúa trước mặt, dường như không kiêu căng như trong tưởng tượng của họ, đối với lão nhân khách khí đúng lễ, đối với trẻ nhỏ cười đùa, với bạn bè đồng lứa trêu ghẹo, thích ăn thịt không ăn rau so với thân phận của nàng, giờ phút này hoàn toàn đảo lộn giống như Tiểu Bộ nhập gia tùy tục vậy

Ông xã, Tiểu Bộ đói bụng lắm.

Khi ăn cơm, con mắt Nhị ngốc đảo tới đảo lui, chung quy không kìm lòng nổi hướng về xung quanh tìm kiếm, Tống Dương biết gã đang tìm đại điểu, đường nhiên không ngăn cản gã, chỉ có điều đưa người câm và Mộc Ân tới cạnh gã:

- Ngươi muốn vào núi, cần có hai người bọn họ đi cùng.

Không biết ác điểu trong núi đã đổi hướng về nơi nào, bao nhiêu nguy hiểm còn đó, Mộc Ân quen thuộc với tình hình trong núi, người câm có thể đánh nhau, có bọn họ đi cùng Nhị ngốc, ít nhất an toàn vô hại.

Cho tới đêm khuya, tiệc rượu mới tan, Tống Dương đem theo Tiểu Cửu trở về nhà cũ, Công chúa và Quận chúa cùng những người khác đều tạm ở nha môn, cũng chỉ có hai vị đại tông sư đãi ngộ đặc thù, Thừa Lân đã chuẩn bị sẵn sàng, ở trên trấn xây dựng một tiểu viện thanh lịch tao nhã, để Trần Phản tu dưỡng.

Nơi ở.

Hai năm trước, khi trở lại tiểu viện của mình, Tống Dương việc đầu tiên là dâng hương cho Vưu thái y. Linh cữu của Vưu Ly cũng được an táng ở bên cạnh, nhưng Tống Dương không đi tảo mộ, viếng mộ, ít nhất trước khi báo thù sẽ không đi, xác chết cũng là độc nguyên, hắn sợ chính mình trước mộ phần, sẽ làm bí mật bị che dấu hoàn toàn lại lần nữa bị tiết lộ, sẽ khiến thi thể an nghỉ dưới mồ của cậu bị ác tặc quấy nhiễu.

Tiểu Cửu sau khi vào cửa, thu xếp quét tước phòng, lại đun nước ấm, quả thực bận rộn một hồi, hai tay bê tới trước mặt Tống Dương, vẻ mặt cổ quái:

- Công tử sớm nghỉ ngơi, ta trở về nha môn, sáng mai sẽ trở lại.

Hai năm nay tiểu nha đầu lớn lên không ít, khi hai tay chắp sau lưng. Càng lộ rõ dáng vẻ trong sáng. Nói xong, cuối cùng không thể nhịn nữa, Tiểu Cửu trộm cười:

- Ta đoán chừng, tối nay sợ là có người mò tới cửa, ta lưu lại sẽ chướng mắt.

Lập tức cũng không quản Tống Dương nói gì, liền vui vẻ đi ra, cũng không hiểu sao nàng lại cao hứng như vậy.

Quả nhiên, Tiểu Cửu đi không tới một canh giờ, ngoài sân liền truyền đến tiếng gõ cửa, lập tức kinh động đến đám chó mèo trong sân, chớp mắt đại loạn ầm ầm, như sáu năm trước, bộ dạng Tiểu Bộ Khoái nhận nhiệm vụ đến tìm Vưu ngỗ tác đi khám nghiệm tử thi.

Nhâm Tiểu Bộ đến, mái tóc thơm ngát, vẫn còn ướt sũng, hiển nhiên vừa tắm ở nha môn xong, mặc dù chủ nhân ra mở cửa, nàng vẫn giống như kẻ trộm, rón rén đến gần sân, tạm thời không nói thêm gì, trước linh cữu của Vưu Ly tiên sinh, ba nén hương thơm ngát, miệng thì thào cầu nguyện. Sau đó mới quay đầu lại nhìn người thương, con mắt rạng ngời, tươi cười quyến rũ, nàng không nói mình nhớ hắn, mà lại hỏi:

- Ngươi nhớ ta, đúng không?

Tống Dương nghiêm túc gật đầu:

- Tới vừa lúc, có việc gấp rút, vẫn chưa thể nói cùng nàng.

Nói xong, kéo nàng ngồi xuống:

- Còn nhớ Hổ Phách không?

Có liên quan đến hành trình nước Yến, nhân vật quan trọng, sự tình quan trọng, phần lớn Tống Dương đều nói với hai " tân nương tử ", Tiểu Bộ nghe vậy gật đầu:

- Bà nhận chàng làm nghĩa tử, không đúng, là vị tiền bối này là mẹ nuôi của chàng, có việc gì sao?

Tống Dương vẻ mặt nghiêm túc như cũ:

- Bà biết nàng, nói thích nàng.

Khi nghe người khác khen, thần sắc Công chúa lộ rõ, dạt dào đắc ý, nhưng lần này được " lão lão " tán thành, Tiểu Bộ không ngờ còn hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng, liền đó lại nghĩ tới một việc:

- Lão lão khi nào từ nơi hoang dã trở về? Khi đó đoán chừng hòa thân xong ta nên xưng hô với người thế nào..

Càng nói, giọng càng nhỏ lại.

Tống Dương không để ý tới vấn đề nhỏ của nàng, tiếp tục nói:

- Hổ Phách có chút lễ vật, nhờ ta chuyển tới vợ tương lai.

Tiểu Bộ biết Hổ Phách là người hoàng thất, đến lễ vật của nàng, nhất định phân lượng không nhỏ, lập tức bất chấp mặt đỏ, hưng phấn dạt dào:

- Như thế nào trước kia chưa từng nghe ngươi nói qua? Tiền bối ban thưởng là bảo bối gì?

- Trước kia ta thương thế không tốt.

Tống Dương trả lời câu thứ nhất, trong miệng lập tức trả lời câu thứ hai:

- Là một quyển công pháp, xuất xứ từ tay của cao nhân thời xưa, từng giấu ở trong kho ở sư môn của cậu, sau đó cậu lấy trộm nó, đưa cho mẹ nuôi…Cậu bị phế bỏ võ công trục xuất khỏi sư môn, truy cứu nguyên nhân này, còn là một bí ẩn.

Lúc trước Tống Dương kể cho nàng nghe chuyện cũ của Vưu Ly, chỉ có điều đoạn này bỏ qua, không đề cập tới khoảng thời gian cậu và tiểu bà bà này nghịch phá, việc này Tiểu Bộ tuyệt không cảm kích, tuy nhiên sau khi nàng nghe xong, cả người đều lộ rõ sự hưng phấn yêu thích đối với hai tiền bối kỳ nhân là Hổ Phách, Vưu Ly, có thể được họ nhìn trúng, có thể khiến Vưu Ly bị trục xuất khỏi sư môn, có thể có được công pháp cả đời của Hổ Phách sẽ huyền diệu biết bao?

Tiền bối có thể đem công pháp truyền cho mình, lại nói rõ bản lĩnh của mình hợp với việc tập luyện, trong lòng bàn tay của Công chúa điện hạ đổ mồ hôi, ba đến năm năm sau, huyền côn đại thành, đi bên cạnh Tống Dương bình thường còn muốn giả trang tu vi cực thấp, thời khắc mấu chốt kinh tiên, trong chiến trường khoảng khắc im lặng, vô số dự tính trong đầu cho đến khi Tống Dương vỗ trán nàng một chút, Tiểu Bộ mới tỉnh táo trở lại, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc:

- Là công pháp gì? Ở nơi nào? Cho ta xem.

- Đừng vội hỏi, nàng trước tiên trả lời ta, nàng sẽ luyện tập tốt sao?

Tống Dương vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sớm đều bị ý cười bao vây, nhưng sau khi thấy Tiểu Bộ rõ ràng muốn " một kiếm kinh tiên " không chút để tâm đến ánh mắt của hắn, gần như chỉ dùng toàn bộ khí lực gật đầu:

- Ta đối với linh hồn thiêng liêng của cậu trên trời xin thề, nhất định sẽ luyện tập tốt…

Tống Dương hoảng sợ, không đợi nàng nói xong, liền khẩn trương lắc đầu chặn lại:

- Việc này không liên can tới cậu, không cần nói với ông ấy.

Tiểu Bộ cũng không muốn buông tha, lắc đầu nói:

- Tiểu bối nhờ bóng mát của tiền bối, đây vốn là bản công pháp của cậu, hiện nay để lại cho ta, không chỉ phải tạ ơn Hổ Phách tiền bối, càng cần phải dập đầu tạ ơn cậu, ta đây liền hướng cậu dập đầu.

Đạo lý đúng là như thế, nhưng công phấp thật có chỗ khốn kiếp, Tống Dương thật không có mặt mũi thoải mái để cho vợ dễ dàng đến nơi Vưu Ly liền nói: chúng ta muốn luyện, hiện cảm ơn lão ngài, Tống Dương khụ một tiếng, rõ ràng không hề cùng nàng xé loạn, nói thẳng: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

- Bản công pháp này, là song tu. (Hai người cùng tu luyện).

- Song tu?

Nhâm Tiểu Bộ cảm thấy tên của bí tịch này có chút cổ quái, trong miệng lẩm nhẩm hai lần, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tống Dương, hắn không giải thích, trực tiếp đem bí tịch của Hổ Phách đưa vào tay nàng.

Trên bìa có ba chữ:

- Đạo phi thường.

Đề mục mê hoặc, Tiểu Bộ sau khi xem càng vui mừng, liền dưới ngọn đèn dầu mở thư pháp ra nghiên cứu, vừa mới nhìn qua mấy quy tắc chung, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Song tu?!

Nàng cuối cùng đã hiểu đây là bản thư pháp gì, luyện môn võ thuật này, sợ là không có cơ hội " nhất kiếm kinh tiên "

Sau khi hô, tự mình cũng nhận thấy âm thanh có hơi lớn, bèn nén nhỏ giọng, lẩm bẩm:

- Song, song tu?

Tống Dương vừa cười, vừa dùng hai người Hổ Phách, Vưu Ly làm ví dụ, đem chỗ tốt đã rõ ràng của " đạo phi thường " nói cho Tiểu Bộ, Tiểu Bộ càng nghe càng kinh ngạc, thời điểm quẫn bách nhỏ nhỏ dần chuyển thành khôn xiết vui mừng, vừa rồi mới kinh hãi ném bản công pháp lên bàng, nay lại trở tay, nắm lấy chặt chẽ.

Đợi Tống Dương nói xong, Tiểu Bộ giống như kẻ trộm:

- Ta luyện công đi.

Khi Tống Dương dưỡng thương sớm đã đem " Đạo phi thường " đọc hiểu, giải thông, hiện tại luyện công cũng không cần nương tử đọc lại sách, chỉ cần hắn chỉ điểm liền không thành vấn đề, hơn nữa Tiểu Bộ vốn học võ công, trong cơ thể còn hàm dưỡng một đạo chân khí, cơ bản là một chút liền thấu nhập.

Tống Dương cẩn thận, thứ nhất hắn giảng giải qua những điểm quan trọng của đạo phi thường, sợ Tiểu Bộ sẽ xảy ra sai sót, gây ra bất lợi phản tác dụng, lại dùng tay lướt trên cơ thể nàng chỉ những điểm tâm khí sẽ đi qua, kết quả Tiểu Bộ ngốc nghếch thân mình rất nhanh liền trở nên mềm mại ". Trong hai lần luyện song tu Tống Dương không thể không dừng lại, cười nói với Tiểu Bộ:

- Nói nhỏ chút.

Trên trán Tiểu Bộ, mồ hôi vã ra đầm đìa, miệng chúm chím, cười:

- Không dễ nhịn như vậy.

Quả thực là bí kíp thần kỳ, nếu không Vưu Ly cũng sẽ không chọn nó trêu đùa Hổ Phách, tuy rằng mới học, nhưng cả hai thể xác và tinh thần đều vui vẻ, Tiểu Bộ gối lên ngực Tống Dương, chúm chím cười mắt nhắm lại, một lát sau bỗng nhiên cười nói:

- Đúng là linh thật.

Tống Dương buồn bực:

- Cái gì?

- Công pháp linh, tinh thần sảng khoái, ta ngủ không được.

Tiểu Bộ mắt mở to, trong lòng tính đi tính lại, đoán chừng không kịp luyện thêm một lần nữa, kêu lên giọng có chút luyến tiếc, nhưng trong chớp mắt dường như nàng phát hiện ra điều gì đó, nói như thật:

- Cuốn " đạo phi thường " này không phải công pháp bình thường, bên trong còn ẩn dấu đạo lý huyền diệu cổ quái!

Tống Dương vỗ nhẹ lưng của nàng, chạm tay vào cảm giác ấm áp, mềm mại trắng mịn:

- Đạo lý huyền diệu gì?

Vừa mới luyện một lần, trong lòng hình như càng thích chàng hơn.

Tiểu Bộ ngẩng đầu, ghé miệng mềm mại về phía Tống Dương, ngẫm nghĩ một chút, nhíu mày nói:

- Hình như người chiếm tiện nghi rồi!

Nói xong, đột nhiên há miệng, cùng một vị trí cắn một miếng, không đau, không ngứa, cắn Tống Dương xong cười cười.

Tiểu Bộ thoáng suy nghĩ, tiếp tục nói:

- Hổ Phách và cậu cùng luyện qua " đạo phi thường ", nhất định cậu thích bà rồi, đây là cậu không tốt.

Sau khi thở dài một tiếng, chính nàng lại chuyển hướng đề tài đi xa vạn dặm:

- Hồ Phách tiền bối trông thế nào, tuổi thất tuần, dung nhan như thiếu nữ sao?

Tống Dương gật đầu:

- Chờ khi nàng gặp bà sẽ hiểu được thôi, hoặc là, đến hỏi sứ đoàn, kỳ sĩ, Cố chiêu Quân bọn họ, bọn họ đều đã từng gặp Hổ Phách, không sai đâu.

Tiểu Bộ mừng rỡ, cười nói:

- Cuốn sách bảo bối này, để Tam tỷ luyện là thích hợp nhất!

Nhâm Sơ Dung bình thường cũng chú trọng bảo dưỡng nhan sắc, hiện tại nhìn qua không hề gì, tuy nhiên nàng ngày ngày quá vất vả, ngoại trừ nghỉ ngơi, không có lúc nào không bận rộn tính toán, lúc tuổi trẻ có lẽ không nhìn ra, nhưng có thể thấy được, sau vài năm nữa, cái già nhất định sẽ vô tâm kéo tới so với Tiểu Bộ rõ rệt hơn nhiều…, huống chi, nàng vốn lớn hơn Tiểu Bộ bốn tuổi.

Tống Dương không để ý tới Tiểu Bộ, về đề tài này không cách nào quản được nàng.

Khi Tiểu Bộ nói cũng không cảm thấy gì khác, thuần túy nàng nghĩ cho tỷ tỷ, nhưng khi nói xong nàng cũng nhận ra lời mình vừa thốt ra có chút không thích hợp, chỉ ậm ừ cho qua cũng không hiểu nàng định nói gì, nhưng rất nhanh, nàng vẫn mỉm cười vô tâm, cố ý thì thào tự nói để Tống Dương có thể nghe được;

- Chuyện cũng chỉ sớm muộn thôi.

Nói xong, đứng lên mặc quần áo, tranh thủ trời còn chưa sáng, tính phải trốn về. Tống Dương cũng đứng dậy, Tiểu Bộ khách khí:

- Chàng ngủ đi, không cần tiễn.

Tống Dương lắc đầu:

- Ta ngủ không được, ban đêm thanh tĩnh mát mẻ, ta cùng nàng đi bộ trong trấn một chút.

Hóa ra là tản bộ, Tiểu Bộ vui vẻ gật đầu. Phía trước trời tờ mờ sáng, sương đêm ướt đẫm cả trấn, không khí tươi mát ngọt ngào, khiến người ta không kìm nổi hít sâu một hơi. Đêm qua vừa mới mưa một trận không lớn không nhỏ, phiến đá trên đường gồ ghề, còn đọng lại vũng nước bên trong, Tiểu Bộ đi lại rón rén, vừa khẽ giọng nói cười với hắn, vừa nhảy qua những ao nước nhỏ dưới chân, như thế nào có thể nói, thật muốn nhảy như vậy cả đời, nhảy cả đời thôi.

Nhâm Tiểu Bộ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nàng cười, bởi vậy ánh trăng cũng cười.

Công chúa, Quận chúa đều ở tạm như thế, Hồng Ba vệ đi theo không dám có chút sơ suất, phân tán khắp nơi trực đêm, vẫn một mực cảnh giới, khi Tiểu Bộ cho rằng mình được tự do không ai phát hiện, kỳ thực vẫn có vài người thấy nàng, tuy nhiên mọi người chỉ đang cười, không ai lộ thân thôi.

Tống Dương ngũ cảm mạnh hơn Tiểu Bộ gấp trăm lần, những người đi theo bên cạnh đều bị hắn phát hiện, khi đi qua cái bóng đang ẩn mình sau bóng đêm còn ngẫu nhiên gật đầu mỉm cười, chúm môi, nói không lên tiếng:

- Vất vả rồi.

Vệ sĩ cũng không lên tiếng, không lộ thân, cung kính chắp tay thi lễ.

Bản thân lại không biết bao nhiêu con mắt đang tập trung trên người mình, đương nhiên không thể cùng Tiểu Bộ có bất kỳ hành động gì thân mật, kỳ thật cũng không cần thiết, chỉ cần đi cùng nhau là tốt rồi, cảnh sắc thanh tịnh như vậy, yên ắng, không cần quá gần gũi, càng dễ nháo người.

Cho tới khi mặt trời hiện lên ở phía đông, hai người mới về tới trước nha môn, nhìn nhau cười, Tiểu Bộ phất phất tay với Tống Dương, hành động chắp tay vào chân chuẩn bị trèo lên tường, không ngờ chính lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào nho nhỏ, ba tên Hồng Ba vệ giúp đỡ một lão Hán tập tễnh đi về phía nha môn.

Hồng Ba vệ khác đều án binh bất động, cũng không tham dự vào việc này.

Lão Hán người nơi khác, nhưng Tống Dương nhìn lão sao thấy có chút quen quen, trong lúc nhất thời chưa nhớ ra ông là ai.

Trên người lão Hán có nhiều thương tích, máu nhuốm vạt áo, ánh mắt Tống Dương sắc bén, vừa nhìn biết ngày là máu do vết thương từ hai ngày trước, cũng không phải do Hồng Ba vệ đả thương.

Vết thương không nhẹ, tinh thần lão Hán có chút mơ hồ, miễn cưỡng mở to mắt, ánh mắt thật sự hoảng loạn, Nhâm Tiểu Bộ " a " một tiếng, không leo tường, cũng Tống Dương đón trước hỏi:

- Sao thế này?

Hồng Ba vệ dừng lại, cố ý duy trì một khoảng cách với Công chúa, đồng thời một tên vệ sĩ giơ tay đè vào ngực lão Hán, vệ sĩ ẩn dấu tay áo nỏ trong tay áo, chỉ cần đối phương có chút manh động, sẽ bị mũi tên nhọn xuyên thủng tim. Lão Hán thân phận không rõ ràng, Hồng Ba vệ làm đều vì phòng ngừa lão xông lên đả thương người.

Sau khi xác định ổn thỏa, vệ sĩ mới hành lễ, trả lời:

- Còn chưa rõ ràng lai lịch, ông ấy thất tha thất thểu chạy vào trấn, giống như có người đuổi giết, còn nhắc tới Hầu gia.

Lúc này lão Hán đã nương theo ánh sáng nhìn rõ diện mạo của Tống Dương, không biết tinh thần ở đâu ra, trong giọng nói pha lẫn chút mệt mỏi cùng vui sướng, còn chút run rẩy:

- Ngài là Thường Xuân Hầu?

Lão Hán trời phú giọng nói sang sảng, mặc dù sức yếu nhưng khi nói chuyện thanh âm rõ ràng, cũng có chút quen tai, đúng tiêu chuẩn của Phượng Hoàng thành, giọng của Phượng Hoàng thành.

Tống Dương gật đầu:

- Lão là…

Lão Hán cố gắng hít một hơi, giọng nói run rẩy:

- Tiểu lão là Đàm Đồ Tử xin dập dầu trước Thường Xuân Hầu…, cầu xin Hầu gia cứu lão…, ……

Vừa nói danh tính, Tống Dương liền bừng tỉnh:

- Người là vị tiên sinh giảng Bình thư?


/425

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status