Mưa lớn trong núi đến rất nhanh đi cũng rất nhanh, chờ mưa tạnh, Ba Hạ cũng rảo bước đến Hắc Long.
Trung ương huy động Thiết Sạn bắt đầu đánh vào động, phía dưới đáy có đường hay không, đánh vào động tự nhiên sẽ biết.
Tề Thượng tạm thời cũng bất chấp kinh ngạc, chạy lên phía trước hỗ trợ, hai ngườihành động rất nhanh, chẳng bao lâu trên mặt đất đã không còn dấu vết của họ, đám người Tống Dương xúm lại, sự chuyên nghiệp này người bên ngoài không làm được, nhưng ít nhất cũng vẫn có thể giúp hai người họ vận chuyển đất ra ngoài.
Động là dốc núi nghiêng, bằng phẳng, Tiểu Bộ lại buồn bực, nàng có ưu điểm, khi không hiểu thường sẽ không giả bộ là hiểu, phần lớn là phải hỏi cho rõ:
- Tại sao không phải đào thẳng xuống dưới?
Đào nghiêng sẽ phải đào nhiều.
Tống Dương tuy là người ngoài nghề, nhưng đạo lý này cũng hiểu, cười đáp:
- Đây không phải đào giếng. Nếu đào thẳng xuống, đào đến đáy cuối cùng người không phải sẽ ngã xuống à.
- Trộm động. Trúng, giọng của Tề Thượng truyền ra ngoài:
- Hầu Gia minh anh, đào nghiêng sẽ vững chắc, đợi đào thông có thể thò đầu ra nhìn.
Làm việc cũng không chậm chễ lời của hắn, Bạch phu nhân bất đắc dĩ nói xen vào:
- Câm miệng, làm việc đi.
Động càng đào càng sâu, từ sáng tới tận tối mịt, Ba Hạ người dính đầy bùn, tuyệt vẫn không nói gì, lấy con dao, dây thừng, hỏa chiết mang vào trong động… lại đợi đủ một canh giờ, Ba Hạ mới đi ra, gật đầu với đám người Tống Dương:
- Đào đến đáy rồi, đi theo tôi.
Dơ bẩn ẩm ướt, từ trong động từ từ trèo xuống, Ba Hạ đi phía trước, Tống Dương theo sau, tạm thời động đào mới ra rất hẹp, phía thân trước phải cúi xuống chống đỡ, Tống Dương hoàn toàn không nhìn thấy phía trước, chỉ có thể cúi đầu trèo vào chỗ sâu, sau khoảng mười dặm, Ba Hạ dừng lại, quay đầu nói một tiếng:
- Đến rồi, tôi xuống trước.
Lập tức hai tay giang ra, cả người thoát ra ngoài.
Trước mắt Tống Dương cũng mở ra khoảng sáng, cảnh tượng hiện ra giống như ở trên mặt đất, trong lòng đất, có một đường hầm lớn, không bằng phẳng cũng đủ ánh sáng, độ rộng cũng tương đương với hai chiếc xe ngựa, có thể thong dong cùng đi qua.. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Tống Dương học dáng vẻ của Ba Hạ, quay đầu chiếu cố người phía sau, thả người nhảy vào đường hầm. Những người khác cũng lục tục vào như vậy.
Tề Thượng đã sớm xuống dưới, cẩn thận giơ cây đuốc nhìn bốn phía, sắc mặt hồng hào, thấy Tống Dương xuống, gã nhíu mày mở miệng:
- Hầu gia, không hợp lý. Con đường này thực sự rất quy củ.
Nói xong, chà chà chân, ra hiệu Tống Dương chú ý dưới chân:
- Bên ngoài vừa mưa lớn, theo lý trên đường phải rất nhiều nước chảy, nhưng ngài xem, dưới chân chính là hơi lầy lội, căn bản không thấy nước.
Nói xong, gã lại chỉ về phía trước:
- Chỗ này cách mặt đất khoảng hơn bảy trượng, không đến tám trượng, xem ra rất sâu, nhưng ngài thử hít thở xem, không khí thật sự mát mẻ, một chút ngột ngạt cũng không có.
Tống Dương gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu ý của gã, con đường này bất luận là thông gió hay thoátnước cũng vô cùng tốt, kỹ thuật xây dựng công trình tỉ mỉ và chặt chẽ.
- Đây chính là một đường hầm kiên cố.
Tề Thượng còn chưa nói xong:
- Ta vừa xem qua, có thẳng có nghiêng, còn có hầm thờ tự, làm được sẽ mất nhiều thời gian, vừa nhìn là biết, là công nghệ học theo của người hán, đây mới có thể chống đỡ được bảy năm không bị sụp xuống.
Lúc trước Tề Thượng phán đoán dưới lòng đất nhiều nhất chỉ có vài con đường nhỏ hẹp, căn cứ theo trình độ công nghệ cơ bản của Thổ Hầu Tử。
Kết quả, cũng không phải nói dưới đất chắc chắn không thể có đường lớn hoặc có,nhưng then chốt là, Thổ Hầu Tử chưa chắc có năng lực như vậy.
- Ta chính là nói đường hầm này, nó được xây dựng khi nào?
Tề Thượng tiện tay vỗ vỗ vào vách tường nói:
- Trước khi tổ tiên của Thổ Hầu Tử rời núi? Không thể nào, lúc đó bọn họ đều là dã nhân, quơ được con chuột chắc cũng không biết nướng lên mà ăn, từ đâu mà học được tay nghề của nhà Hán.
- Hoặc là hậu nhân của Thổ Hầu Tử sau khi quay lại núi đã xây dựng? Lúc đó bọn họ đã học được tài nghệ của nhà Hán rồi, vẫn không thể nào.
Tề Thượng tự hỏi tự đáp, nói rất hay.
- Bà nội Mộc Ân nói rất rõ ràng, sau khi họ trở về bị Sơn Khê Tú đánh cho tơi bời, chỉ còn sót lại vài người, trừ người già yếu ra, còn có được mấy thanh niên cường tráng? Dựa vào số lượng người ít ỏi như vậy, đào được đường hầm như vậy, mười năm cũng chưa chắc đào được hai dặm. Hơn nữa, từ vết tích trước mắt này có thể thấy rõ, phương hướng của đường hầm là từ chỗ chúng ta đây đào sâu vào trong. Cho dù Thổ Hầu Tử đều chịu khổ nhọc, quyết tâm đào một con đường tốt, nhưng công trình bày ra kia, bọn họ phải kiếm sống, đốn củi, đào đất, dẫn nước vv, không thể để lộn xộn trên mặt đất, phải biết rằng trên mặt đất kia còn có doanh địa của Sơn Khê Man, người Man có thể để yên cho bọn họ hoành hành như vậy sao?
Tiếp đó, Tề Thượng lại bổ sung nói:
- Hơn nữa, cũng chưa từng nghe lão tổ tông của Sơn Khê Man nhắc tới, Thổ Hầu Tử sau khi quay lại từng có môn thủ công rầm rộ như vậy.
Lại một phen thao thao bất tuyệt, Tống Dương cười, quay đầu nhìn Bạch phu nhân, lo lắng là người của chó săn họ Tạ, lại tận tâm tận lực cố gắng làm việc, Tống Dương thực sự rất ngại ngùng nói gã điều gì đó, mà Bạch phu nhân cười khổ lắc đầu, nói với Tề Thượng:
- Có đường ngươi cứ đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
Tề Thượng ngẫm nghĩ, cũng cười:
- Là để ý vậy, đi xem thôi, ta không phải người nghiên cứu học vấn. Chỉ cần đem vàng mang về, cả đời ta nghĩ không ra con đường hầm này đào ra từ đâu cũng vẫn ăn ngon ngủ tốt như vậy.
Mọi người thương lượng một lúc, tiểu đội tám người đến từ Yến Tử Bình tiếp tục tiến lên phía trước. Mộc Ân và Sơn Khê Tú tạm thời ở lại, một là ở đường lui kịp thời tiếp ứng, cái nữa là Tống Dương lo phía trước có cạm bẫy, chẳng may xảy ra chuyện gì khó có thể chiếu cố, ngược lại lại thêm phiền.
Tiểu đội kiểm tra vật dụng tùy thân, mọi người đều mang theo binh đao, ngay cả Tiểu Bộ cũng đeo nỏ trên lưng.
Bạch phu nhân lo lắng đi đầu, thăm dò khả năng liệu có thể bị đánh lén sau lưng: La Quan đi sau, cách mọi người mấy trượng, trong số mọi người, lão là cao nhất, phản ứng nhanh, ba người phía trước một khi gặp nạn, lão có thể lập tức ra tay cứu viện: Tống Dương và Tiểu Bộ theo sát bên cạnh La Quan: cuối cùng Cố Chiêu Quân và Nam Vinh, một đoàn người cầm đuốc đi như vậy.
Con đường rộng, dễ đi hơn so với trong tưởng tượng không ít, nhưng hành tŕnh không tính quá nhanh, phía trước mặt ba cái cột trụ ngăn chặn, vừa đi vừa thăm dò không dám có chút sơ hở, ngay cả Tề Thượng cũng ngậm miệng lại không dám nói câu nào.
Con đường hầm này được xây dựng rất quy củ, hai bên mặt sườn trên vách đá đều thiết kế song sắt đặtđuốc sớm đã bị mục, giơ tay động vào cái là rơi.
Đi chưa được bao xa, không khí trong đường hầm rõ ràng trở lên ẩm ướt, hơn nữa trong hơi thở, ngửi sẽ thấy có một thứ mùi ẩm mốc, khi mọi người đang lên phía trước, từng bước thăm dò địa hình xung quanh. Biết rằng doanh địa của Sơn Khê Man nằm giáp với một đầm lầy có phạm vi lớn đáng kinh ngạc, phỏng chừng thời xưa là một hồ nước lớn, không biết tại sao lại khô cạn dần, trở thành một vùng bùn lầy lội như hiện tại, hiện giờ con đường hầm này hẳn đang thông qua phía đưới đầm lầy.
Trên đường đi đều bình an vô sự, Ba Hạ vừa đi, vừa đếm bước chân, mỗi lần đi được hai dặm, liền quay đầu lại báo một tiếng, cứ như vậy, đổi lại hai lần đuốc, mấy người men theo con đường lớn đi thẳng về phía trước hơn sáu dặm, tình hình hiện nay rút cuộc đã có thay đổi: trong đường hầm xuất hiện hai bức tường, vắt ngang qua đường.
Đều là tường thấp, cao hơn nửa người, rất nặng và rắn chắc, hai bức tường lần lượt thay đổi, cách nhau khoảng ba trượng.
Mặt tường bên này từ vách tường bên trái, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phong tỏa cả đường hầm, nhưng kéo dài sang tận bên trái khoảng sáu thước thì dừng, còn lại một khe hở có thể vừa hai ba người chui qua; Mặt tường kia hơi xa một chút cũng như vậy, chỉ là phương hướng của bức tường hoàn toàn tương phản nhau, là xây từ bên phải tường lên… Tường không phải có tác dụng ngăn đường, chỉ là khi mọi người đi qua nơi này, phải vòng qua tường để đi thành một chữ "chi".
Huống chi tường thấp như vậy, đứa trẻ cũng có thể trèo qua.
Tề Thượng lại trở lên tò mò, nhíu mày nói:
- Đây là ý gì? Sợ mình chỉ đi thẳng thấy phiền sao?
Tiện đà lại bắt đầu lải nhải, miệng mấp máy liên tục thảo luận tác dụng của hai bức tường…, đi về phía trước một dặm, lại có hai bức tường thấp cứng giống y hệt như vậy.
Tình hình kỳ lạ, mọi người đi càng cẩn thận hơn, Tiểu Bộ nóng vội nhất, một tay giơ cây đuốc, tay kia không biết từ khi nào đã rút đao ra, nhưng sau khi đi không lâu, liền cảm thấy cầm đao không ngờ còn không bằng nắm lấy tay áo Tống Dương khiến mình cảm thấy kiên định hơn, lại lén lút cho đao vào bao, đi tới nắm lấy tay áo người, kết quả lại được bàn tay ấm áp của Tống Dương nắm chặt, khiến nàng trong lòng vui vẻ.
Lại là một dặm, mơ hồ nhìn thấy hai bức tường như lúc trước lần thứ ba, Tiểu Bộ thậm chí cảm thấy, chính mình giống như đi thành một vòng tròn. Một đường thẳng tắp không thay đổi, lặp đi lặp lại những bức tường thấp, thật sự hoảng hốt, Tống Dương đột nhiên hạ giọng nhắc nhở:
- Phía trước có thi hài, đừng hoảng sợ.
Thị lực của Tống Dương mạnh hơn Tiểu Bộ nhiều, nhìn cũng xa hơn, lần này, hai bức tường xung quanh, có rơi xuống rất nhiều hài cốt, thịt sớm đã bị thối rữa, ngay cả xương cũng đã bị mục nát, đông một miếng, tây một mảnh rải khắp mặt đất.
Đám người phía trước cũng dừng bước, ngồi xổm dưới bức tường, dọn đống hài cốt lại.
Tống Dương vỗ vai Tiểu Bộ, mình đi lên phía trước, cùng kiểm tra hài cốt, những người chết ở nơi này gần như không có ngoại lệ, hốc mắt hãm sâu, xương cốt thấp bé mà xương tay thì thô to, đừng nói là khám nghiệm tử thi, chính là người thường nhìn qua một cái cũng biết, người chết không phải người Hán, chắc là Thổ Hầu Tử.
Đứng ở cạnh bức tường thấp nhìn vào chỗ sâu bên trong, trên mặt đất có thể thấy vẫn còn hài cốt, đám người Tống Dương kiểm tra qua, giống như với hài cốt nhìn thấy cạnh bức tường, người chết sớm hóa thành xương khô đều là Thổ Hầu Tử, tư thế vặn vẹo, duệ khí trên người bị thương vẫn còn rõ, hiển nhiên đều không phải chết tử tế, là bị chết trong khi chiến đấu.
Tề Thượng nói nhiều câu vô nghĩa, nhưng đầu óc cũng rất linh hoạt, trước kiểm tra hài cốt, sau lại kiểm tra tường, dùng tay vuốt vuốt vào tường, cười nói:
- Tường ở đây không chỉ trơn, còn lộ ra vết tích của đao tước rìu búa, mẹ ôi, cuối cùng đã rõ.
Cố Chiêu Quân gật đầu, mở miệng nói:
- Chả trách, con đường này đều là dùng kỹ thuật của người Hán.
Tống Dương tiếp lời:
- Căn bản chính là người Hán làm ra con đường này.
Đoán là "vương phi" hồ đồ của mình, lại hỏi, Tống Dương lần này không đợi Tiểu Bộ nói, cười hỏi lại nàng:
- Nghĩ ra hai bức tường thấp kia là làm gì rồi chứ?
Vốn dự định tự hỏi tự trả lời, nhưng vừa tựhỏi, còn chưa kịp tự đáp, Tiểu Bộ đã gật đầu đáp:
- Đây gọi là " chặn bước" thật ra chính là chi tự song đóa, ngăn cản kẻ thù tập kích, cần dùng khi xung phong.
Cách mỗi dặm lại có hai bức tường, chiều cao thích hợp cho việc bắn, chiều dày đủ để ngăn cản sự va chạm bình thường, dài ngắn sẽ không che được đường, nhưng có thể kìm hãm tốc độ xung phong của kẻ thù, trước đây ở nhà từng nghe mọi người nhắc tới loại " công sự" này nhưng vừa rồi không nghĩ ra, đến tận bây giờ nhìn thấy vết tích đánh nhau, mới bừng tỉnh ngộ.
Thật ra "cản bước", hiện nay cũng có thể thường gặp, khi đại quân dã ngoại hạ trại, nơi cửa ra vào vẫn thiết lập như vậy, " chi tự song đóa" không những trong đoàn người hoặc là có lùm cỏ, hoặc là cửa khuyết xuất thân, đối với việc binh gia toàn bộ không biết, nếu Tần Trùy cùng đi, sớm đã nhận ra.
Tống Dương không ngờ Tiểu Bộ có thể trả lời, mà ngay cả cái tên chính xác cũng nói ra được, thực sự bất ngờ, "a" một tiếng, mà Tiểu Bộ lại rất đắc ý, híp mắt nhướng cằm, giống như khiêu khích, nhưng càng cười nhiều hơn.
Lần này Công chúa hồ đồ tâm trí gặp phúc, từ sau khi nàng nhận ra tiễn đóa lại liên tưởng tới truyền thuyết của Mộc Ân, đến khi gặp mặt, lập tức thông hiểu đạo lý nghĩ thông suốt các sự kiện.
Bạch phu nhân có ý lấy lòng Công chúa, tiếp cận hỏi:
- Tình hình con đường này xin Công chúa chỉ bảo.
Không ngờ, Tiểu Bộ lại cười:
- Bạch phu nhân đừng đùa ta, ngay cả ta còn hiểu, không tin các ngươi ai cũng không nghĩ ra.
Công chúa điện hạ cũng không tự coi nhẹ mình, nhưng trong lòng rất rõ, người có thể ở bên cạnh Tống Dương làm việc, e là không có ai không thông minh như mình.
Tiểu Bộ khiêm tốt nhưng nàng đã "nghĩ thông" rồi. Một lần Tống Dương lại không nỡ không để nàng nói, tiếp lời cười nói:
- Vẫn là mời nàng nói xem, mọi người cũng xác minh lại, xem có phải cùng nghĩ giống nhau không.
Tống Dương mở lời, Tiểu Bộ cũng không khách khí nữa, trả lời thẳng luôn:
- Bảy năm trước Sơn Khê Man dọn đi, bốn năm sau, một đoàn đại quân tinh nhuệ của đại Hán đến con đường này không phải Thổ Hầu Tử đào, mà là binh đao của người Hán đào, bởi vì phải để đại quân đi qua, cho nên mới đào rộng, rắn chắc như vậy.
- Từ doanh địa cũ của Sơn Khê Man vốn là một con đường thông qua nơi ở của Thổ Hầu Tử, nhưng con đường đó phần lớn như Tề Thượng nói, nhỏ hẹp, gập ghềnh. Nếu thật sự là như vậy chỉ có thể là con đường cho một hàng người đi, Thổ Hầu Tử chỉ cần thủ một đầu, hoàn toàn chính là một cục diện tàn sát, quân Hán rất bị động.
- Quân Hán đó trước khi vào núi chắc đã sớm chuẩn bị, trong quân có thợ thủ công xuất sắc, rõ ràng theo dấu tích cũ đào thêm một con đường lớn, cần biết, con đường ban đầu cũng đi qua đầm lầy, quân Hán muốn tìm nơi ẩn náu của Thổ Hầu Tử, từ trên mặt đất là không có cách nào truy tìm, chỉ có thể bất chấp thời gian và vất vả để đào đường. Ngoài ra, tự mình đào đường tuy chậm chạp, nhưng có một ưu điểm rất lớn, Thổ Hầu Tử ban đầu thiết kế các cơ quan mai phục, cũng không có tác dụng.
- Nói trắng ra là, việc nơi hơi giống như rắn lớn nuốt rắn nhỏ, người Hán men theo con đường nhỏ ban đầu, xây dựng ra thành một con đường lớn. Đợi khi con đường hầm này dần dần tiến gần với nơi ở của Thổ Hầu Tử, người Hán bắt đầu cẩn thận để bảo vệ tính mạng không sợ chậm, mỗi lần đào được một dặm liền xây thêm một cái phòng hộ, để đề phòng Thổ Hầu Tử giết tới đây, tuy nhiên xem ra, quân Hán đã toàn thắng, từ cổ đến nay gặp chiến đấu đều như vậy, chỉ có bên thắng mới có thể thu nạp thi thể của đồng tộc.
Tiểu Bộ một hơi nói hết những gì mình nghĩ ra, đối chiếu với tình hình trước mắt, hoàn toàn giải thích hợp lý. Cố Chiêu Quân cười khen:
- Nói rất hay.
Lập tức lại bổ sung thêm:
- Lúc đó xảy ra chuyện gì không thể hiểu hết được, nhưng có thể chắc chắn một việc: quân Hán không biết đã dùng thủ đoạn gì, đã phá đổ nơi ở cuối cùng của Thổ Hầu Tử, nếu không cũng sẽ không kiên trì như vậy, từ từ đào đường tiến lên phía trước.
Trong nơi mọi người thảo luận, Tề Thượng có chút không cam, tiến tới bên tai Ba Hạ, nói giọng oán giận:
- Vừa rồi ta muốn nói, bọn họ bảo ta nói nhiều vô ích, đào vàng là việc chính, giờ Công chúa vừa nói, mọi người lại vui vẻ nghe.
Ba Hạ cười:
- Ngươi có thể hòa thân, tùy tiện nói.
Đoàn người Tống Dương tìm thấy con đường thông qua nơi ở của dã hầu tử, là quân Hán chăm chỉ đào, đi nhanh hơn rất nhiều, nhưng con đường phía trước cũng trở nên hung hiểm. Bảy năm trước một đội quân Hán trang bị và người đều xa hơn Thổ Hầu Tử, mà tiến lùi có, kiên nhẫn cẩn thận, những người đời sau như Tống Dương bất luận nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng không tìm thấy lý do bọn họ sẽ thất bại, nhưng Mộc Ân lời thề son sắt, tổ tiên Sơn Khê Man chứng kiến, Quân nhà Hán chưa từng tới đây.
Tám người dừng lại, khôi phục đội ngũ tiếp tục khởi hành, đi về phía trước chưa đầy hai dặm, lại là một đường hầm thẳng tắp, cuối cùng cũng vòng, đường vòng chết.
Theo như cách nói kiếp trước của Tống Dương, là đường vòng chín mươi, không hề hòa hoãn cũng không hề có dấu hiệu, đột ngột hiện ra một biến chuyển như vậy, lúc này Ba Hạ cũng hừ lạnh một tiếng:
- Đâu có đường ngoặt chết trong địa đồ, điềm rất xấu.
Tề Thượng giọng điệu do dự:
- Xem ra, hình như đã đào sai hướng, đột nhiên thay đổi hướng chính… không nên.
Khi nói, hai huynh đệ còn phối hợp tác chiến với nhau, cẩn thận chuyển mình qua góc ngoặt, cho dù hai người cùng mặt mày nhăn nhó, khe hở trước mặt rộng như trước, nhưng địa thể lại đột ngột chuyển đổi.
Tống Dương nhìn xung quanh, trong đầu liền hiện ngay ra hai chữ: thang trượt.
Sườn núi dốc đứng, vẹo thẳng xuống, phía trước một mảng tối đen, không khí ẩm ướt gần như là sương mù, giống như đang vào U Minh, hễ đi là không trở lại.
Bạch phu nhân không hề nói câu nào, giữ đúng tư thế, lo lắng, từ từ thăm dò đường hầm mới, những người khác theo sát sau đó, dưới chân đường trơn trượt, cũng may mọi người còn có thân thủ tốt, vẫn có thể miễn cưỡng dừng bước, nếu là người bình thường sớm đã bị trơn lao xuống dưới, đi một lúc, Tề Thượng đột nhiên nghĩ gì đó, liền dừng bước, giơ cây đuốc hướng về phía trước xem chừng.
Mặt đất trở nên dốc vẹo, nhưng đỉnh động chuyển ngoặt trước sau vẫn bằng phẳng, do đó, đối với những người đi nghiêng mà nói, trên đỉnh đầu trở nên trống trải vô cùng, giơ cao cây đuốc cũng không nhìn thấy đường ngoặt.
Ba Hạ nhìn gã như thoáng chút suy nghĩ, cân nhắc một lúc dường như cũng nghĩ ra điều gì, nói:
- Ta khinh công tốt, ta lên trước.
Nói xong, đem cây đuốc trong tay mình cắm xuống đất, sờ vào khe hở ở vách tường, bắt đầu leo lên phía trước.
Tuy không biết Ba Hạ đi làm gì, nhưng ai cũng đều hiểu hành động này của hắn là có thâm ý, tạm thời cũng không hỏi nhiều, ngừng chân kiên nhẫn chờ đợi.
Vách tường rất ẩm, nhưng không trơn, quân Hán trước đây đào đường trong đất là để hành quân, ven đường nhiều nhất là dùng gỗ lôi, đá cứng, đương nhiên không thể hao tâm đi mài tường, vách đá ghồ ghề, nhưng chỗ có thể leo lên không ít, sau đó không lâu, trên đầu mọi người có mấy chỗ hiện ra đốm lửa, Ba Hạ đã trèo lên đỉnh động, còn cẩn thận đánh lửa lên.
Rất nhanh, lại trở lại mặt đất, giọng nói ngưng trọng:
- Trở mình đều là đá, không nhìn ra đi tới đâu.
Tề Thượng sắc mặt kinh ngạc, thì thào nói thầm một câu:
- Chả trách đường như vậy.
Trên mặt đất là một đầm lầy rất lớn: sau đường ngoặt là một cơ quan được làm từ bản hoạt thạch. Có thể tưởng tượng ra, nếu động đậy, từ trên đỉnh đầu sẽ có vạn quân bùn lầy trút xuống, mà trên mặt đất đứng yên cũng khó, Cố Chiêu Quân nhíu mày:
- Không phải, ta nghĩ không hiểu, con đường hầm này là do quân Hán đào? Bọn họ tạo ra cái cơ quan cho mình làm gì chứ? Dùng bùn để ẩn mình rất thú vị sao?
Từ đầu đến cuối, Ba Hạ hoàn toàn không để ý tới sự tò mò của người ngoài, nhìn thẳng vào Tống dương:
- Có cơ quan, nói rõ sắp sờ tới chỗ đúng rồi.
Nói xong, giơ tay vỗ vai Tề Thượng, hai người phối hợp đã lâu, người kia hiểu được ý của người này, lấy ra một cái dây thừng bên hông, giao một cái khác cho người kia, Tề Thượng nằm sát xuống đất, giống như một con thằn lằn đầu lớn, bò lên phía trước.
Tư thế bò sát đất của Tề Thượng cũng cổ quái vô cùng, trước tiên dùng tay sờ lên mặt đất, đặc biệt để ýxem có lỗ thủng nào không, sau khi thấy không có gìt, mới thoải mái một chút, tiếp đó, hai tay lại tiếp tục thăm dò.
Tốc độ chậm đến kỳ lạ, mọi người đều gạt bỏ đi sự yên tĩnh, đồng thời điều chỉnh lại trạng thái cơ thể cho phù hợp nhất, cũng vận cả năm giác quan, cẩn thận nhìn, nghe, cảm nhận xung quanh, hễ có sự khác thường có thể ứng phó. Nhưng điều bất ngờ chính là, đoạn đường này tuy hơi áp lực, nhưng vẫn bình an vô sự, mãi cho tới khi bọn họ nhìn thấy ánh sáng, cho đến khi bọn họ đi ra khỏi đường hầm, trở về nhân gian.
Cửa ra của đường đất là một cái hố sau.
/425
|