Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 27: Huyết án trong đêm trung thu (P1)

/425


Mọi người đều nói Hoàng đế tốt …cũng chỉ có ngồi trên long ỷ, mới có thể hiểu được việc này không dễ làm.

Thiên hạ là của Trẫm. Cách nói này không sai, nhưng " Trẫm cũng là của Thiên hạ", Phong Long dù không đủ thông minh thế nào, nhưng ông ta đủ cần mẫn, hàng ngày khi trời còn chưa sáng đã thức dậy. Nam Lý không thái bình, bên ngoài có cường quốc hổ lang, bên trong có nhiều tộc chung sống, trong núi còn có man di ngủ đông, hàng ngày đều có không ít việc chính sự chờ giải quyết, luôn làm không xong, phiền phức bất tận không thể giải quyết hết. cho nên đêm nay Phong Long rất vui, những việc quốc sự đau đầu kia tạm thời gác lại trong thư phòng, ông ta chuồn khỏi hoàng cung, ra ngoài chơi.

Đầu tiên là đi dạo quanh kinh thành xem hội đèn lồng, sau đó xem "bản thân mình", cuối cùng là đi khảo sát tình hình dân tình, chưa đến canh ba Trẫm không quay về.

Đi khắp các ngõ ngách trên đường không mục đích, một lúc lại dừng lại, ngắm hoa đăng trên đầu, hoặc là chọn lựa những món đồ trên sạp bán hàng rong, mặc cả, Phong Long càng đi dạo sự hưng thú càng lên cao, tiện tay chỉ xung quanh, cười nói:

- Cảnh phồn hoa trước mắt này chính

là so với Tình thành của Đại Yến, cũng không thua kém bao nhiêu.

Lý công công nhỏ giọng nói:

- Chủ thượng, lời này sai rồi.

Phong Long khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý công công, ý là bất mãn, không cần nói cũng biết.

Thần sắc Lý công công không thay đổi, tiếp tục nói:

- Tình thành của Yến quốc, được xưng là nơi Trung thổ là con mắt của rồng, đó là chuyện cũ trước đây, một ngọn lửa lớn ở Nhất Phẩm lôi, đã thiêu sạch mọi thứ, bây giờ chỉ e vẫn là mùi vị của vụ hỏa hoạn, Tình thành chỉ là huy hoàng của hôm qua. Phượng Hoàng thành mới là sự phồn vinh của hiện tại, càng lúc càng thêm rực rỡ, sao có thể so sánh với Tình thành Đại Yến đây? Giả như thời gian này, nơi Trung thổ rồng bay lên,chẳng phải nơi này sao.

Phong Long mặt rồng vui vẻ, cười ha ha nói:

- Cái miệng của ngươi, nhưng cũng giống như Phượng Hoàng thành, càng ngày càng phồn hoa.

Lý công công lập tức quay sang vẻ ninh nọt, tươi cười:

- Nô tài nghĩ thế nào thì nói vậy.

Nói xong, y tính lùi một canh giờ, lại hạ giọng nói:

- Chủ thượng, thời gian sắp tới rồi, phải mau ra thôi. Có phải nên đi sớm, chiếm lấy vị trí tốt một chút?

Phong Long gật đầu, đoàn người chuyển hướng như vậy, hướng về phía cổng chính Hoàng cung.

Ngày hội trung thu, khắp chốn mừng vui, không chỉ có hội đèn lồng, đến giờ Thái Hậu, Thánh thượng, Hoàng Hậu còn muốn dẫn theo tất cả văn võ trong triều đi dạo trong thành, quả nhiên là sự náo nhiệt cực lớn. Phong Long cải trang chuồn ra khỏi cung không có cách nào để cùng tham gia đi dạo, nhưng cũng không sao, trong cung vẫn có "cái bóng", sai hắn ở trên đỉnh là được..

Lệ đi dạo trung thu của Hoàng gia, cách hai ba năm lại tổ chức một lần, những người ở trên cao luôn muốn tận hưởng cái cảm giác được vạn dân hoan hô, thật tuyệt vời, nhưng sau khi trải qua mấy lần, cũng chỉ có như vậy. Lần này Phong Long muốn xem tự mình đi dạo, trà trộn giữa dân gian, đổi lại góc độ, đổi lại vị trí, lại thấy tiếng hoan hô hẳn là cũng có hương vị khác.

Chỉ nhắc tới diện mạo, " cái bóng" đó và Phong Long giống nhau tới bảy phần, đóng giả, lại rời xa mọi người, bất cứ ai cũng không nhìn ra sơ hở, đương nhiên, muốn giấu diếm quần thần cũng không khó, nhưng đừng có mơ mà giấu được Thái hậu, Hoàng hậu, cho nên khi mỗi lần Phong Long dùng tới "bóng" thì đều phải đến năn nỉ Thái hậu trước.

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, Thái hậu của Nam Lý vốn không nghiêm khắc cũng chưa nói tới quá nặng,kh, tuy cảm thấy con trai có chút càn quấy, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, lại thấy hàng ngày rất cực khổ, nên cũng đành đồng ý; phía Hoàng hậu càng dễ đối phó, ông ta muốn làm gì, Hoàng hậu không dám quản.

Công bằng mà nói, Phong Long vẫn là một Hoàng đế không tồi, bình thường thời gian không đủ dùng, không chơi bời được, chính những ngày thế này mới có cơ hội "cải trang" ra ngoài, vốn chỉ định đi dạo, dù sao cũng không thể xử lý được chính sự.

Khi Phong Long vừa bước tới đường lớn trước cung, trên đường cấm quân đã đi làm nhiệm vụ, xử lý xong đường ra, trên nóc của các tòa nhà lớn, cũng đều có thị vệ canh phòng nghiêm ngặt. Hai bên đường chật ních dân chúng, mọi người đều nghển cổ lên nhìn, bàn tán xôn xao.

Lý công công ở trước, Lý Dật Phong ở phía sau, ngoài ra còn có đám thị vệ xung quanh, đoàn người một đường chen chúc vây quanh Hoàng đế, chiếm được vị trí tốt bên đường, lại đợi một lúc, ba tiếng pháo nổ rền inh tai, cổng chính Hoàng cung mở ra. Đầu tiên là cấm quân cưỡi ngựa mở đường, sau đó là bốn đoàn quân khoác dải lụa hồng, bước chân nặng nề khẽ run giẫm trên mặt đất, phía sau tượng thần là đại đội nghi lễ, theo hiệu lệnh của quan trên, hơn trăm ênđàn ông vạm vỡ đánh võ trường tiên, tiếng hô vang giòn nhịp điệu đều đặn, uy vũ vô cùng; sau nữa là đội nhạc, đội diễu hành, đội cờ, đội quạt tròn, cổ nhạc, kèn trống hòa quyện vào nhau, chiêng chóe đánh tỏa ra bốn phía, cờ bay phần phật đón gió, nghi thức đi bộ của Hoàng đế, phong cảnh hoa lệ của ngày trung thu trong Phượng Hoàng thành. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Cuộc diễu hành khổng lồ từ từ mà đi, thần dân ở những nơi đi qua cũng hoan hô, Lý công công rất vui, nói với Phong Long:

- Chủ thượng sáng suốt uy phong, được vạn dân ủng hộ, từ xưa tới nay, chưa từng có vị quân vương nào như vậy, có thể được tận hưởng tiếng vỗ tay của vạn dân.

- Lại nói quá lời rồi.

Phong Long khua tay, dáng vẻ không cần nịnh bợ.

Lý công công làm như thật, lắc đầu:

- Ngài cũng tự mình nghe thấy đấy, tự mình nhìn thấy, những tiếng cười vui của người người trên đường thật kích động, đây chính là sự kính yêu dành cho ngài, không thể là giả được.

Cho tới nơi này, Phong Long đã nghe cả ngày rồi, chưa nghe thấy một lời mắng chửi nào, lại nghe những lời của Lý công công, trong lòng thực sự rất vui vẻ. Thật ra, ngoài Phong Long ra, mọi người đều hiểu, trong những đám người này không biết có lẫn vào rất nhiều mật thám, cho dù thực sự có oán giận, cũng không có ai dám nói hươu nói vượn.

Bọn họ hạ giọng bàn luận, đội nghi thức trong cung đã vượt ra khỏi quảng trường, khoảng cách giữa Phong Long và mọi người rất gần, bảo liễn(xe chở Hoàng đế) của Hoàng đế trên cao, rèm bốn phía đều đã vén lên, " bóng " và Thái hậu, Hoàng hậu ngồi bên trong, thỉnh thoảng mỉm cười vẫy tay, chào hỏi bốn phía.

Phong Long tự nhìn mình, miệng nói:

- Phải nói, y đóng càng ngày càng giống.

Lý công công tiếp lời:

- Giống nhau mà thôi, Thánh thượng đích thực là con rồng có sự uy phong riêng, kẻ giả mạo đó không thể học được, đương nhiên, đặt y vào trường hợp này, cũng là đủ dùng rồi.

Hai người đang nói chuyện, " bóng " trongbảo liễn bỗng đứng dậy, theo nghi thức đoàn xe lập tức dừng lại, việc này là rất bình thường, đi dạo trên đường, Hoàng đế thường sẽ nói vài câu nhân ái với dân chúng, nếu từ đầu đến cuối không nói gì, sẽ không thích hợp lắm.

Chỉ là Phong Long không ngờ, bọn họ dừng lại trước mặt mình.

Y đứng dậy, bách tính hai bên đường đều quỳ lạy trên mặt đất, Phong Long hoàng đế mặt mày nhăn nhó, thấp giọng nói:

- Ta dập đầu với mẫu hậu.

Nói xong, cũng quỳ xuống, nhưng vẫn là hai tay chống đỡ, chân không để đầu gối tiếp đất, tư thế rất cổ quái.

" Bóng " vung tay áo lên, thái giám trước kiệu hô " bình thân", Phong Long thở phào nhẹ nhõm, mặt lại khôi phục nụ cười, đợi mấy lời thăm hỏi truyền xuống, hẳn lại là những tiếng vỗ tay kinh thiên động địa.

Đường phố lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngừng thở, chờ lời vàng lời ngọc của Thánh Thượng, g " bóng' hít sâu một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại không ra tiếng. Đột nhiên hắn cười lên, lộ ra một hàm răng trắng, rất đều,khoảnh khắc kế tiếp, hắn xoay người, giơ tay kéo Thái hậu về phía sau, dùng hàm răng nanh trắng muốt kia, ngoạm một phát vào yết hầu của bà.

Khi Thái Hậu kinh hãi hô lên giọng khàn khàn, trong tay y xuất ra một cái trâm cái tóc, cái trâm cài của Thái Hậu, trong nháy mắt, đã đâm vào mắt trái của Thái hậu, xuyên qua đầu.

Trên mặt Hoàng hậu, gương mặt đẹp như phượng hoàng xuất hiện nhiều vệt xanh vệt vàng.

Cái " bóng " liên tiếp giết hai người, động tác gọn gàng thoăn thoắt, tiếp tục giơ mười ngón tay lên, cào xé mặt mình, đưa mắt nhìn về phía vũng máu tươi đầm đìa. Mười ngón tay cào dưới búi tóc, xuyên qua trán, tự móc hai mắt, cào nát gò má, xé nát khóe miệng, cuối cùng nhảy dựng lên: "wa" một tiếng, ngã nhào vào sườn của bảo liễn.

Người bình thường tuyệt đối không thể nào có sức mạnh như vậy. Sự bùng nổ của Hoàng đế dữ dội vô cùng, dùng thiết chùy đập cũng bất động, riêng đầu " bóng " đập một cái đã khiến liễn gẫy làm đôi, đầu cũng vỡ toang, xác chết nửa người nằm sấp xuống, nửa người nằm lại trên liễn.

Phong Long chỉ cảm thấy sấm sét nổ ầm ầm bên tai. Ông ta chính mắt mình nhìn thấy mình giết Thái hậu, Hoàng hậu và tự sát.

Bất ngờ xảy ra biến động lớn như vậy, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, chỉ hai ba phút ngăn ngủi, nhưng đã cướp đi ba sinh mạng.

Chỉ có thể dùng cụm từ "tà ma" để giải tích việc giết người quỷ dị này, nghìn vạn người nhìn thấy, sau khi sự chết lặng qua đi, không biết người nào kinh hãi hô ra tiếng đầu tiên, khiến cả phố lớn đại loạn.

Bên tai Phong Long ù ù, trong lòng hỗn loạn, đầu óc đau nhức giống như bị ngàn kim châm, hoảng loạn đứng yên tại chỗ, trong chớp mắt ngã vào lòng Lý công công, trước khi ngất đi ông ta miễn cưỡng nhìn thấy, thiết vệ Lý Dật Phong đột nhiên rút kiếm ra, xuống tay vô tình, xuống tay giết chết hai thị vệ bên cạnh không chút đề phòng.

Trung thu trăng tròn, đêm kinh hoàng của Nam lý

Trời sáng.

Tống Dương tỉnh lại trên nóc nhà, ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt, sau cơn say tinh thần còn chút hoảng hốt, thế cho nên hắn vẫn chưa phát hiện ra, trên phố dường như rất thanh lặng, xoa một bên mi mắt, quay người trở về phòng mình.

Lập tức hắn nghe nói tới thảm kịch không thể tưởng tượng vừa xảy ra.


/425

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status