Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 31: Tiếng sáo

/425


Cái Tống Dương nói chính là châm biếm, cũng là sự thật. Đương nhiên việc không thể vì thời gian, hắn nhất định sẽ để hỏa đạo nhân thực hiện công việc yêu thích của mình, Thường Xuân Hầu đến nhà mình trong phong ấp còn bố trí các điểm hỏa, trên đời này có cái gì hắn không dám đốt.

Hồ đại nhân nghe vậy thuận miệng nói:

- Đốt hoàng cung nói sau, ngươi hiện tại nếu có việc gì làm, nếu không ngại ngươi đem phủ Tĩnh vương thiêu rụi đi, thân là Vương gia lại câu kết với ngọa địch thoán vị, thiêu y hắn mười lần cũng không đủ.

Từ sau trung thu, Tĩnh vương tạm thời ở trong hoàng cung, vương phủ không có chủ nhân, đốt sạch cũng chỉ cho hả giận, cũng không có hại gì cho đại cục, tuy nhiên Tống Dương nghĩ một lúc, rồ trả lời rất thành thật:

- Cái này có thể đốt.

- Nói vào việc chính đi, việc cần làm không ít

Hồ đại nhân không cười, phất tay áo lộ chút không kiên nhẫn.

Trấn Tây vương ở xa ngàn dặm, tay ngắn chẳng với tới trời, trong kinh thành từ lòng dân đến quân đội quan lại trong triều, cơ hồ đều bị nghịch tặc nắm chặt trong tay, thế cục trước hoàn toàn nghiêng về một bên, muốnlật ngược lại tuyệt đối không phải chuyện dễ, có điều cũng không hoàn toàn không có cơ hội, ít nhất trong tay Tống Dương lúc này cũng còn một quân cờ cực kỳ quan trọng: Phong Long…. Tống Dương cùng với Hồ đại nhân thảo luận đến tận hoàng hôn, Hồ đại nhân mới đứng dậy cáo từ.

Lúc Hồ đại nhân gần về Tống Dương đột nhiên hỏi:

- Nếu chuyên này không dính dáng gì đến Yến Quốc, ngươi có quản không.

Hồ đại nhân cười cười:

- Nếu chỉ là vạn tuế gia phát điên, hoặc giống như vẻ ngoài của chuyện này, ta sẽ không tham gia vào, nhưng nếu là nghịch thần soán vị, bất kể có Yến Quốc tham gia hay không, lão đại đều quyết không nhường một bước. Hồ Trình Hiếu thân là trọng thần, trách nhiệm hộ quốc quyết không dung tha loạn thần nghịch tử.

Nói xong Hồ đại nhân lại hỏi ngược lại:

- Nếu không có Yến quốc chủ trì, không có quan hệ của Trấn Tây Vương, ngươi có quản không?

Câu hỏi gần như giống hệt nhau tuy nhiên chỉ khác là"Trấn Tây Vương"

Tống Dương thành thật:

- Nếu không biết coi như thôi, nhưng nếu gặp chắc chắn sẽ quản

Hồ đại nhân có hứng thú:

- Vì sao?

- Phong Long bị người khác ức hiếp quá đáng, có điểm nhìn không thuận mắt.

Câu trả lời của Tống Dương làm cho lão nhân bật cười, Hồ đại nhân vừa cười vừa lắc đầu:

- Ngươi tính là cái gì, hứng thú làm hiệp nghĩa sao? Nhưng ta nhớ rõ ràng, vừa rồi Thường Xuân Hầu còn nhắc tới hỏa thiêu Phượng Hoàng thành"

- Hai chuyện khác nhau, không giống nhau lắm.

Tống Dương nhún vai, nhưng cụ thể có cái gì không giống nhau, hắn cũng không giải thích, cũng không biết giải thích thế nào, đáng tiếc không có Sơ Dung ở đây, nếu không nàng có thể một lời nói rõ: những suy tính của hắn rồi Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Ở trong thời kỳ này không có lòng trung thành, " làm theo cảm giác" sợ là cách sống nhẹ nhàng nhất rồi.

Hồ đại nhân vung tay lên, không truy cứu tiếp, lại chuyển đề tài:

Đúng rồi, có lần trước từ phong ấp trở về kinh thành có hai việc ngươi nhờ vả, ta bắt đầu cho người đi điều tra tung tích của Thi Tiêu Hiểu. Hồi tháng hai có người ở trong Phượng Hoàng thành nhìn thấy lão ta, sau đó không rõ tung tích nữa, vẫn chưa kịp tiếp tục điều tra tiếp, đây không phải đã xảy ra chuyện sao, việc còn lại là bênHồng Bá phủ, ta sẽ giúp ngươi liên lạc"

Nói xong Hồ đại nhân vung tay lên, như vậy rời khỏi nhà trọ.

Tả thừa tướng đi rồi, Tống Dương cũng không ở thêm, cùng với Chu Nho hai người vội bước trên phố, tranh thủ vẫn chưa đến giờ giới nghiêm chạy tới nam thành. Vừa chạy trong lòng vừa tính toán, tháng hai năm nay mình còn chưa đi phong ấp, vẫn trong Phượng Hoàng thành, lúc này Thi Tiêu Hiểu đã từ Hồng thành trở về kinh sư, hòa thượng vẫn không đến tìm hắn, lão lại đi đâu làm gì rồi?

Bầu trời tối đen phía trước, hắn trở lại chỗỗ Phong Long ẩn thân

Vừa thấy hắn đến đây, Phong Long tinh thần rung lên, hai tay chống đất ngồi dậy:

- Như thế nào?

Tống Dương đem tình hình trong kinh đại khái kể lại cho ông ta, Phong Long càng nghe sắc mặt càng xanh, không tự kìm hãm được nắm chặt tay, cắn răng thì thào tự nói:

- Trẫm thật không tin loạn thần tặc tử có thể thực hiện được, trẫm thật không tin tà có thể thắng chính, không tin….

Nói đi nói lại,cũng chỉ là tự mình an ủi mình "ta không tin" đến nỗi bản thân nên làm thế nào, nên có chủ ý gì, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, có phẫn nộ nhưng lại có cảm giác bất lực, nghẹn ở trong lòng khiến ông ta vừa đau lại vừa buồn.

Tống Dương nhìn biểu hiện của Phong Long mà nổi giận, chuyển mắt về phía Lý Dật Phong:

- Ngươi làm sao rồi

Cùng lúc, Tống Dương từ trong túi lấy ra thuốc đã được chuận bị sẵn từ trước. Lý Dật Phong được Tống Dương trị liệu, La Quan chiếu cố, trọng thương của gã tuy rằng còn lâu mới khỏi hẳn nhưng nội lực đã khôi phục như lúc ban đầu, ít nhất cũng có sức đánh một trận, gã ngồi dựa vào tường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, miệng chỉ nói một câu:

- Không sao.

Sau khi nhận thuốc trị thương, miệng Lý Dật Phong hơi khẽ động nhưng cái chữ " cảm ơn" cuối cùng vẫn chưa buột ra khỏi miệng.

Tống Dương không để ý, ngồi trên mặt đất nhìn Phong Long nói:

- Ngày mai….

Thấp giọng đem việc chính nói cho ông ta nghe, hoàng đế gật đầu không ngừng, Lý công công lộ ra vẻ mặt vui sướng, vẻ mặt Lý Dật Phong vẫn không chút thay đổi, cúi đầu không nói..

Giữa trưa ngày hôm sau, bên ngoài đột ngột loạn lên, tiếng vó ngựa, tiếng gọi nhau ầm ĩ, âm thanh ồn ào càng ngày càng gần, tiếng quát mắng đã có thể nghe rõ ràng, hiển nhiên có một số đông người đang tụ tập tại phố bên cạnh, lúc này La Quan từ bên ngoài chạy vào nói với Tống Dương:

- Hình bộ, quan sai.

Tống Dương vẻ mặt thoải mái, mỉm cười:

- Vậy là tốt rồi.

Chu Nho đứng dậy nói với Tống Dương một câu:

- Ta đi làm việc.

Rồi chạy ra khỏi phòng.

Sau một lát, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, đầu tiên là ba nam tử đồ đen phá cửa mà vào, lập tức một đám quan như hung thần ác sát vọt vào, nhưng vô luận là nam tử đồ đen hay quan sai, tiến vào trong phòng rồi đao vẫn trên tay miệng vẫn chửi mắng, căn bản không để ý mấy người trong phòng, giống như đám người Phong Long, Tống Dương không hề tồn tại

Chỉ có một bộ khoái, đi thẳng đến chỗ Phong Long, quỳ xuống, dập đầu:

- Thần cứu giá chậm trễ, tạ Hoàng thượng thứ tội.

Bộ khoái trung niên, người cao mặt như quả mướp đắng, nói chuyện vừa có khí vừa có lực…. là hình bộ thượng thư Đỗ đại nhân

Không để cho Phong Long nói gì, Đỗ đại nhân liền đứng dậy, quay mặt về phía mấy tên thủ hạ thủ thế, trong đó ba vị quan sai khác động tác cũng nhanh chóng cởi bộ quan phục lộ ra bên trong đã sớm mặc sắc phục bình dân

Những người khác đều vội vàng, cởi hết quan phục đưa ba người Phong Long, Lý công công, Lý Dật Phong mặc lên

Hóa trang xong, Đỗ đại nhân lại vung tay lên, trong phòng nổi lên tiếng binh đao giao tranh kịch liệt, nam tử hắc y và quan sai giả vờ đấu một lúc, liền vứt đao đầu hàng, Hồ đại nhân sau đó cùng Tống Dương gật gật đầu, rồi cùng bộ khoái áp giải phạm nhân đi

Sáng hôm nay, Phượng Hoàng thành rất loạn.

Mộ Dung Tiểu Uyển đang ở trong phủ Tả thừa tướng, thuộc hạ của Mộ Dung ở trong thành đều rất phẫn nộ, ngay sau khi giải trừ lệnh giới nghiêm liền bắt đầu ở các nơi loan tin, tuyên bố không thả tiểu thư quyết không bỏ qua, cấm quân bắt người khắp nơi, Hình bộ cũng theo vậy mà hành động, sớm cũng đã phái quan sai và bổ khoái tỏa ra khắp phố, một đội trong đó đuổi theo ba tên côn đồ hắc y, một đường đuổi đến tận Biệt Lai thiền viện…….

Sau sự kiện phản nghịch, Ban thừa tướng trong triều đình đã xuất đầu lộ diện, nhưng không biết trong bóng tối có phải còn có phản nghịch hay không, cho dù khôn khéo như Tả thừa tướng cũng không đoán ra còn có ai tham gia vào cuộc phản loạn…… có điều Hồ đại nhân lại biết chắc có người tuyệt đối không tham dự phản loạn, đó là Hình bộ thượng thư

Đỗ đại nhân không hay đi kết giao bằng hữu nhưng cũng không có địch nhân nào, bắt đầu từ tổ tông mấy đời trước, Đỗ gia đều tuân thủ nghiêm ngặt hai chữ" trung lập", không hề tham gia bất cứ thị phi nào, không ai có thể lôi kéo họ.

Hôm qua trong quán trọ tại khi bí mật thảo luận, Tống Dương từng hỏi qua Tả thừa tướng:

- Ngươi tìm Đỗ đại nhân hỗ trợ, ông ta có đáng tin không?"

- Ngươi không biết lão Đỗ và nhạc phụ của ngươi có giao tình?

Hồ đại nhân cười dài rồi gia tăng thêm:

- Càng quan trọng hơn, Đỗ gia đứng trung lập mấy đời nay.. Ngươi cho là bọn họ dựa vào cái gì để có thể trung lập? Nếu không có hoàng đế đứng sau lưng ngươi thử bảo họ trung lập cho ta coi! Điện Kim Loan muốn sóng yên biển lặng, phải có tả, có hữu, có hung, có thiện, còn phải có một đám người vĩnh viễn đứng ở trung gian.

- Nếu không lòng trung thành từ trong xương cốt, bọn họ cũng sẽ không được hoàng đế chọn làm " trung lập".

Nói xong, ngữ khí của Hồ đại nhân lại buông lỏng:

Yên tâm đi, chuyện này lão phu có thể thấy rõ, có thể đi thử xem sao.

Quả nhiên Đỗ đại nhân vừa nghe Phong Long vẫn còn sống không chút do dự liền gật đầu đồng ý ra tay hỗ trợ,…. Không thể đem hoàng đế vứt trong xóm nghèo bình dân được, nguy hiểm không nói, nhưng muốn cứu vãn thế cục, vai trò của Phong Long là rất lớn, nếu không có cách nào để Hoàng thượng thoát khỏi cảnh đen tối thì không có tác dụng gì nữa, so với đã chết có khác biệt gì đâu.

Về phần thuộc hạ của Mộ Dung, đương nhiên là Tiểu Uyển truyền lệnh, hôm nay trong thành hỗn loạn là vì yểm hộ Phong Long trở lại triều, nhưng sự tình vẫn chưa tính hết, Hình bộ hay phủ Đỗ đại nhân vẫn chưa coi là an toàn được, cuối cùng đám người Phong Longvẫn phải mặc lại quần áo bình dân, được Đỗ đại nhân áp giải vào đại lao…….. trước mắt chỗ an toàn nhất có thể nghĩ tới chính là chỗ này

Phong Long được Hình bộ thượng thư hộ tống rời đi, có điều ba vị quan sai lúc trước đem quần áo của mình nhường cho ba người Phong Long thì lưu lại, thủ lĩnh đám người này nói:

- Đại nhân phân phó ba ngươi bọn ta ở lại nghe ngài sai bảo.

Ba người diện mạo bình thường nhưng trong mắt có điểm huyền quang, huyệt thái dương nhô cao, hiển nhiên đều có tu vi không tồi, không cần hỏi bọn họ đều là tâm phúc của Đỗ thượng thư, Đỗ đại nhân cố ý điều đến để hỗ trợ Tống Dương

Một vị quan sai khác cũng khom người nói:

- Không chỉ ba người chúng tôi, Đỗ đại nhân còn an bài một đội huynh đệ, người nào cũng là cao thủ, lấy danh nghĩa hình bộ, tuần tra quanh đây chỉ cần Hầu gia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức tới tiếp ứng.

Tống Dương gật đầu tạ ơn, lấy trong túi ra một thuốc bột nói với La Quan:

- Đây là thuốc giải Phác ngọc hôm qua vừa bào chế được.

La Quan hiểu ý hắn, giơ tay chỉ về hướng Biệt Lai thiền viện:

- Ngươi tính vào đó?

Tống Dương gật đầu, mục đích rất đơn giản, hắn muốn đi tìm bằng chứng Vô Ngư sư thái cùng với Đại Yến cấu kết, tuy rằng hi vọng không lớn nhưng cũng phải âm thâm thăm dò một lần.

Hai ngươi cứ ngồi vậy đến lúc trời tối, lại có thêm ba nhóm từ bên ngoài âm thầm đi vào gặp Tống Dương.

Đội thứ nhất hai mươi người đến từ phủ Tả thừa tướng là môn khách cao thủ của Hồ đại nhân; đội người thứ hai gồm sáu người, nhìn qua so với dân thường không có gì khác biệt, vũ khí tùy thân mang theo chính là nga mi thích, giải ngưu đao loại ngắn nhỏ, bọn họ chính là nhân vật có tiếng trên giang hồ được Mộ Dung lão đại nuôi dưỡng. Phụng lệnh tiểu thư gấp rút đến tiếp viện.

Đội thứ ba nhân số đông nhất, tổng cộng bốn mươi người, mỗi ngươi đều xốc vác nhanh nhẹn, nhấc tay nhấc chân đều tạo ra một cỗ sát khí, đám người này mỗi người đều giống hệt diêm vương không ngoại lệ, trong ánh mắt lộ ra một phần thân thiết, họ đến từ Hồng Ba phủ.

Hiện tại trong Hồng Ba phủ đứng đầu là Nhị ca của Sơ Dung, Tiểu Phất, trong kinh thành tình thế đột biến, Hồng Ba phủ hoàn toàn rơi vào thế bị động, áp lực của anh ta chỉ cần nghĩ là biết, có được tin tức từ Hồ đại nhân anh ta quá đỗi vui mừng, lập tức phái quân tinh nhuệ đi phối hợp với em rể.

Mấy đạo thế lực âm thầm cấu kết, tập hợp cho Tống Dương một đội tinh binh.

Tuy nhiên Tống Dương tạm thời cũng nghĩ không ra muốn bọn họ làm gì, nên trước tiên để mọi người phân tán ra xung quanh đợi lệnh, sau đó cùng với La Quan uống thuốc giải Phác ngọcra khỏi phòng, qua một hồi liền tới phía sau Biệt Lai thiền viện, thi triển thân pháp đứng trên bức tường bao, nhưng vừa nhìn thấy tinh hình trong viện, hai người lập tức dừng lại, nằm sấp trên mỏm tường đồng thời lông mày nhăn tít: phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là người.

Tống Dương ngũ quan nhạy bén, có thể nghe được từ nhịp thở của đám người trong viện, đối phương nhịp thở nặng nề, căn bản không có sức chiến đấu, nhưng phiền phức ở chỗ bọn họ quá đông….. sân vốn dĩ không rộng, có hơn một trăm người, khoảng cách giữa mỗi người không quá ba đến năm thước, hoàn toàn không có khe hở để lẩn vào

Muốn giết bon họ có lẽ không khó, nhưng muốn né tránh tai mắt của bọn họ thần không biết quỷ không hay để đi qua chỗ này thì đúng là hy vọng hảo huyền.

Trong viện tất cả đều là người xuất gia, hòa thượng ni cô đều có, phần lớn tuổi không ít vả lại quần áo bẩn thỉu, ngồi đó một chút cũng không nhúc nhích giống hệt như tượng gỗ, trong đêm tối nhìn thấy cảnh tượng này thực tế cũng có chút thương cảm

Tống Dương không biết, những người này trong viện đều là khổ hạnh tăng, sau khi được tin tức biết Vô Ngư sư thái xuất quan, tự phát tụ tập lại. hi vọng có thể gặp lão ni cô một lần để thể hiện kính ý. Khổ tu cần tự làm khổ cả thể xác và tinh thần, trừ khi mưa rền gió dữ nếu không bọn họ đều không vào nhà, đều ngồi trên mặt đất vững vững vàng vàng chặn đường đi của Tống Dương.

Tống Dương và La Quan vẫn không nhúc nhích, chờ đến đến tận canh ba, vẫn không thấy đám người trong viện tản đi. La Quan nhìn Tống Dương lắc lắc đầu, ra hiệu sự tình không dễ hành động, rút lui trước rồi nghĩ biện pháp sau.

Không ngờ Tống Dương lại cắn chặt răng, đưa túi tùy thân của mình cho La Quan, rồi thò ngón tay viết vào lưng La Quan mấy chữ, đúng lúc La Quan còn đang kinh ngạc nhíu mày, Tống Dương đột nhiên thấp giọng phát ra một tiếng kinh hô, từ trên tường trượt ngã xuống sân viện.

Sau khi rơi xuống đất, Tống Dương Lập tức xoay người nhảy lên, thân hình chật vật động tác tán loạn, xem ra giống như lại muốn nhảy qua tường chạy trốn, nhưng lực bất tòng tâm, mới nhảy lên một cái liền té phục xuống đất… Hắn gây ra động tĩnh không nhỏ, nhóm khổ tu đều bị kinh động, nhất loạt đứng dậy, hộ vệ của Biệt Lai thiền viện cũng đảo ánh mắt nảy lửa mãnh liệt hướng tới, vài vị ni cô cũng gấp rut chạy qua.

Ni cô dẫn đầu là người Tống Dương biết, đó là vị sư thái biết ngâm " Truy Mộng nhân".

Vị sư thái này cũng nhận ra Tống Dương ánh mắt lóe qua sự kinh ngạc, cười duyên dáng nói:

- Bần ni mắt vụng về. Lần trước nhìn không ra thí chủ hóa ra là hảo thân thủ, còn nói ngài chỉ là khách hành hương bình thường.

Tống Dương thì vẻ mặt kinh hãi:

- Tường, trên tường có độc?!

Chỉ nói hắn nửa đêm đến thăm dò thiền viện lúc leo tường, bị trúng độc dược" Phác ngọc" trên tường nội lực bản thân mất hết mà rơi xuống đất. Ni cô nét mặt tươi cười không đổi đáp:

- Phật môn là nơi thanh tịnh, há dễ dàng để bọn đạo chích lẻn vào.

Nói xong, duỗi tay thành trảo tóm lấy sau cổ Tống Dương giống như xách một con gà con, dẫn theo hắn đi về phía sau điện, vài ni cô khác đứng tạo thành chữ thập hướng về các vị khổ tu có mặt giải thích vài câu.

Đám tăng nhân khổ hạnh đều nghĩ Tống Dương là tiểu tặc, nửa đêm đến thăm dò thiền viện nếu không phải dâm tặc thì là đạo tặc, những việc thế này tự nhiên sẽ có người xử lý, đối với bọn họ không có quan hệ gì.

Kế hoạch của Tống Dương rất đơn giản... cũng có thể nói là rất vô lại, cũng có thể nói thực tế hắn không có kế hoạch gì cả, lúc ngã xuống từ đầu tường trong lòng cũng tính toán toàn bộ rồi chỉ bằng mấy chữ:

- Hãy đợi đấy.

Tình hình trong viện khiến hắn kế vô khả thi, nhưng có thể giải được độc " phác ngọc", chắc chắn người trong thiền viện không thể ngờ tới được, từ lúc Tống Dương tự chui đầu vào lưới và bị áp giải đến sau hậu điện chính là lúc hắn tiến hành kế sách " hãy đợi đấy".

Mấy ni cô áp giải hắn cũng không phải cao thủ, nhiều nhất cũng chỉ là trung phẩm hàng chữ kỷ, lại thêm bọn họ cho răng Tống Dương mất đi năng lực phản kháng, trên đường cũng không đề phòng gì cả, Tông Dương ngược lại có thể nắm chắc trước khi bọn họ phát ra tiếng kinh hô có thể đánh bại tất cả.

Trước mặt hơn trăm vị khổ tu đương nhiên không thể động thủ, Tống Dương cố sức lại phí công giãy dụa. Bị mấy ni cô mang ra hậu điện.

Đại điện trống trải mà âm u, chỉ có phật tổ phía trước, mấy ánh nến leo lét mỏng manh không đủ mang ánh sáng chiếu rọi khắp phòng, mà dưới ánh nến leo lét đó phật tổ từ bi hòa ái bị chiếu rọi thành âm lạnh khủng bố.

Trước bàn thờ Phật, một lão tăng trên tay nhẹ nhàng đánh mõ, đang lầm rầm tụng kinh.

Thả Tống Dương xuống dưới chân, hai tay hợp thành chữ thập khom người nói:

- Khải bẩm sư bá, có gian tế rình mò thiền viên.

Lão tăng không để ý, tiếp tục làm công việc của mình, nữ ni cũng không dám lên tiếng, yên lặngđứng bên cạnh, Tống Dương ở giữa mấy lần muốn đứng dậy tháo chạy, đều bị một cước đạp trở lại trên mặt đất, bề mặt đại điện thật ra cũng sạch sẽ, bị quăng ngã mấy lần mà quần áo hắn vẫn không bẩn.

Tống Dương nhe răng nhếch miệng, trong lòng thì rất thanh tĩnh, căng tai căng mắt, cẩn thận thăm dò xung quoanh, rất nhanh đã xác định trong đại điện không hề có bằng hữu, chỉ có trước mấy người trước mắt, chỉ có điều cái lão tăng kia….. tụng kinh hết sức lâu, rất đáng sợ, Tống Dương cũng không có nắm chắc có thể đánh bại lão trong nháy mắt được không.

Nhưng thật sự khiến Tống Dương đánh mất ý tưởng động thủ trong đầu, tịnh không phải tiếng ngân nga của lão hòa thượng, mà là từ phía dưới đại điện còn một âm thanh khác vọng lại: tiếng sáo.

Rất nhẹ, rất yếu, rất du dương, cũng rất quen thuộc, mặc dù Tống Dương tâm tư trầm ổn, nhưng tại thời điểm hắn nghe được tiếng sáo trên mặt cũng hiện lên vài phần ngạc nhiên: Truy mộng nhân, tiếng sáo trúc ở trên biển hắn đã nghe được.

Đoan kinh văn khô khốc của lão hòa thượng rốt cục cũng dừng lại, chầm chậm quay lại nhìn Tống Dương hỏi:

- Ngươi là ai? Đến làm gì?"

Tống Dương lắc đầu không đáp, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.

Lão hòa thượng thờ ơ, chuyển mắt nhìn phía ni cô, rất khách khí:

- Dẫn đi thẩm vấn một chút đi, vất vả rồi.

Nữ ni tay tạo thành chữ thập đáp lễ, mang theo Tống Dương lách đến phía sau bàn thờ Phật, duỗi chân giẫm lên mấy khối hoa sen trên mặt đất vài cái, chợt cơ quan vang lên kẹt kẹt vài tiếng nhỏ, cửa ngầm mở ra, một con đường địa đạo hiện ra trước mắt, cùng lúc đó, tiếng sao nhè nhẹ cũng trở lên rõ ràng hơn rất nhiều.

Nhìn Tống Dương cười cười nói:

- Ngươi không phải hỏi ta lai lịch của điệu nhạc kia sao, chính là phía dưới.

Nói xong, dẫn theo Tống Dương trực tiếp đi xuống bậc thang, địa cung không lớn cơ hồ vừa nhìn đã biết, tịnh không thấy người khác, tiếng sáo vẫn là từ dưới chân vọng đến, có lẽ là hai tầng địa cung.


/425

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status