Đã gần một năm rưỡi trôi qua, cuối cùng cũng có tin tức của Hổ Phách, Tống Dương vô cùng vui mừng… Nhưng sự tường thuật không rõ ràng này… giống như gãi không đúng chỗ ngứa, thật không chịu nổi… Tống Dương lại hỏi ưng chủ tận tường việc có liên quan đến Hổ Phách nhưng đối phương là dã nhân, hoàn toàn không hiểu Hán ngữ, căn bản là không biết thêm được gì. Vừa thấy Tống Dương nói chuyện với mình, dã nhân lại hát vang bài ca ngợi… đang hát chợt nhớ đến chuyện gì đó liền tháo tay nải đang đeo sau lưng ra, đưa ngay cho Tống Dương, nói không ngừng:
- Hổ Phách, Hổ Phách
Tay nải mà Hổ Phách mệnh lệnh dã nhân chuyển giao cho Tống DươngMở tay nải ra, có một phong thư, hai bao thuốc, một đỏ, một trắng.
Thư là dùng than viết trên da của một con thú không biết tên, nét chữ là của Hổ Phách nhưng Hổ Phách chưa đề cập đến tình hình gần đây của mình mà chỉ có hai dòng ít ỏi, mười sáu chữ to:
Ngô nhi tại thế, tùy tâm sở dục.
Ngô nhi vu gia, tử tôn mãn đường.
Mười sáu chữ, không hiểu ra sao cả, Tống Dương, Tiểu Bộ, Sơ Dung ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều không hiểu. Tống Dương lại xem qua hai bao thuốc, không cần hắn thử, Hổ Phách sớm đã ghi tên thuốc trên bao da, dễ dàng đọc hiểu, một viết "sẩy thai", một viết "an thai".
Nhâm Sơ Dung trước là nghi ngờ, sau khi cân nhắc lại càng giật mình… rồi sau đó lại lộ vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Vẻ mặt Tống Dương không khác mấy với quận chúa, hắn đại khái cũng đã hiểu ý của Hổ Phách.
"Ngô nhi tại thế, tùy tâm sở dự… " phối với bao thuốc "sẩy thai". Đây là nói với con trai "Có ta đây, con trai cứ tùy tiện đi càn quấy, có linh dược sẩy thai trong tay, không có gì phải kiêng kị, có ngủ với cô nương nhà nào cũng không lo bị bám lấy";
"Ngô nhi vu gia, tử tôn mãn đường…" Tám chữ này tất nhiên phối với bao kì dược "an thai", có thể đoán chừng ý Hổ Phách là muốn bồng cháu rồi.
Tiểu Bộ vẫn chưa hiểu, túm tay áo tỷ tỷ:
- Ý gì vậy?
Nhâm Sơ Dung không để ý đến Tiểu Bộ, Tiểu Bộ không từ bỏ lại chạy đến hỏi Tống Dương. Tống Dương bỗng nhiên cười, cười không phải vì Bộ hỏi, hắn lẩm bẩm một mình:
- Phong gia thư này… quả nhiên là Hổ Phách, đây mới là Hổ Phách!
Dù không thể biết tường tận nhưng ít nhất Tống Dương cũng đã biết Hổ Phách ở Nam Hoang vẫn mạnh khỏe. Ngoại trừ việc chăm sóc con trai, bị Quốc sư cấm túc mười tám năm thì Hổ Phách cả đời cũng đều đùa đùa giỡn giỡn, bây giờ cũng không ngoại lệ, Hổ Phách cũng chỉ cần vui vẻ… Chỉ cần bà vui vẻ là tốt rồi.
Còn cuộc nói chuyện của Hồ đại nhân và Vân Đỉnh thì vô cùng dài, suốt ba ngày ba đêm, Hồ đại nhân ăn uống, nghỉ ngơi trong nhà Lạt Ma, không hề đi ra khỏi nơi đó, cho đến giữa trưa ngày thứ tư, lão mới cáo biệt rời đi, trở lại đại sảnh của Hầu phủ.
Tống Dương đang cắn bút viết thư cho Hổ Phách, gia thư của Hổ Phách không rõ ràng nhưng hắn không thể không viết tường tận một chút, vì tình nghĩa sâu nặng nên hắn cũng không muốn tìm tiên sinh viết thay, kết quả là không ngờ càng viết lại càng nhiều, ba ngày qua đi mà thư mới viết được một nửa, cũng may hình thể chim ưng rất lớn, dù Tống Dương viết thành một cuốn sách cũng có thể buộc sách vào chân chim ưng để mang đi.
Thấy lão đầu tử trở về, Tống Dương ngẩng đầu hỏi:
- Sao rồi?
Hồ đại nhân tán thưởng từ tận đáy lòng:
- Vị Lạt Ma này thật không đơn giản.
Còn về phần không đơn giản như thế nào thì lão cũng không dài dòng, dù sao ai cũng biết rõ rồi.
Tống Dương cũng như những người khác trong phong ấp đều rất thích nhóc Bồ Đào, do đó, đối với việc nó bái sư cũng rất quan tâm. Hắn buông bút lông trong tay xuống, ngồi đối diện Hồ đại nhân:
- Ta thật không rõ, sau này ngài không định để Bồ Đào làm quan sao?
- Làm quan?
Hồ đại nhân cười, hỏi ngược lại:
- Làm quan là cái gì?
Câu hỏi hàm hồ như vậy Tống Dương không thể đáp được nhưng Hồ đại nhân cũng không cần hắn đáp, trực tiếp nói ra đáp án của mình:
- Làm quan là dệt bằng ba thứ: quan hệ, nhân tình, danh lợi, tấm lưới dệt được càng lớn thì làm quan càng lớn.
Kết thúc, hoàn toàn không giải thích thêm gì, Hồ đại nhân lại đột ngột thay đổi đề tài:
- Nếu ta hai mươi tuổi có được con trai, ta nhất định sẽ cho nó làm quan… Lúc nó hai mươi tuổi, bắt đầu con đường làm quan, ta mới bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên, ta sẽ dẫn theo nó cùng nhau xây dựng, thay nó bồi dưỡng tâm phúc, chiêu dụ thuộc hạ, đem người của ta nuôi thành người của nó, thêm hai mươi mấy năm nữa đến tuổi của ta bây giờ, Bồ Đào cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, địa vị của nó nhất định đã vững vàng, có một ngày ta nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ kế thừa ta.
- Nhưng ta gần sáu mươi mới được một con trai, không còn kịp nữa. Bây giờ ta đã qua tuổi hoa giáp, nó còn phải thêm mười năm nữa mới dần dần có thể đảm đương chút ít, cho dù lúc đó ta còn sống thì còn có thể sống thêm được bao lâu chứ?
- Có con trai muộn chỉ là một nguyên do, nếu ta có bốn năm con trai, cho dù chúng nó đều đến muộn, ta cũng sẽ cho chúng nó làm quan. Như ta vừa nói, làm quan là dệt, ta không còn kịp thay chúng nó dệt được tấm lưới thật lớn nhưng ta có thể giúp mỗi đứa chúng nó dệt mấy trượng để sau này tự nỗ lực, giúp đỡ tiếp ứng cho nhau, mấy trượng cũng còn có thể có cơ hội liên kết lại với nhau thành lớn… Nay mới có một đứa con trai duy nhất lại đến hơi muộn, việc này không cách nào bù đắp được. Đây cũng chính là khác biệt.
Cách nghĩ của Tả thừa tướng, Tống Dương không cho là đúng;
- Ngài dã tâm quá lớn, ý niệm trong đầu vừa động, tương lai con trai phải được như ngài, trọng thần địa vị cao, phải được làm quan lớn mới có tự tại sao? Ta thấy Mộ Dung huyện lệnh, còn có Chu đại lão gia ngày trước, các thái thú Thanh Dương, đều thoải mái vui vẻ.
Hồ đại nhân chưa phản bác, cười ha hả;
- Không sai, để Bồ Đào làm quan lớn gần như không có hi vọng, cho nó làm quan hay phú ông có chút thế lực, không bị ức hiếp thì không phải là việc khó. Tuy nhiên, so với quan, phú ông thì làm một vị Lạt Ma Vực tông ở Nam Lý, không phải càng tốt sao.
- Ta đã hỏi rõ ràng, vực tông không có nhiều thanh quy giới luật, không giống với Thiền tông Hán gia chúng ta, cho dù là Mật tông ở cao nguyên, uống rượu, ăn thịt, cưới vợ, sinh con cũng không sao. Lạt Ma trước giờ khổ là do tự lựa chọn, Bồ Đào tu hành như thế nào thì còn có thể nghĩ cách khác. Quan trọng nhất là có Vô Diễm và Vô Ngư giúp đỡ, việc Vực tông được cưới vợ sinh con đã được định, sau này tín đồ sẽ không ít… Lão tử cấp vị nhân thần, quyền nghiêng một phương, còn con trai trở thành Lạt Ma, vạn chúng cúng bái, nghĩ kĩ, cũng có thể nói là do tổ tiên Hồ gia ta tích đức.
Hồ đại nhân vui mừng khôn xiết, cũng không còn quá chú ý ngôn từ.
Cho dù là như vậy, Tống Dương vẫn cảm thấy sự sắp xếp cho con trai của Tả thừa tướng thật không thể lý giải.
Hồ đại nhân nhìn ra tâm tư của hắn, lại lắc đầu cười nói:
- Cũng không phải chỉ nghĩ vậy mà ta đã cho Bồ Đào bái Vân Đỉnh làm sư phụ. Ý kiến của Lạt Ma ta thấy rất tốt, trước hết để Bồ Đào và anh ta tiếp xúc nhiều hơn. Ta nghĩ như vậy, kế thừa sự nghiệp của Lạt Ma cũng có thể xem là có tiền đồ, không nên trực tiếp phá hỏng, để họ tiếp xúc một khoảng thời gia xem sao, xem như sự chuẩn bị trước khi lựa chọn vậy; cho dù hai người không thành sư đồ, ít nhất cũng kết được một phần thiện duyên…
Càng nói, Hồ đại nhân càng cười nhiều hơn:
- Vân Đỉnh Lạt Ma không hề tầm thường, việc anh ta để ý Bồ Đào là việc vui lớn.
Tâm ý của Hồ đại nhân rất rõ ràng, việc bái sư không vội, có chuyện gì cũng sau này tính tiếp, Bồ Đào cũng không cần cố ý tránh né Vân Đỉnh, hai người cứ tiếp xúc nhiều hơn, Vân Đỉnh là cao nhân trên đời… dẫn dắt thằng nhóc thì có lợi mà không có hại.
Lão đầu tử nói xong lại nghĩ lại, bỗng nhiên thở dài một hơi:
- Làm cha mẹ chỉ muốn cho con cái thành đạt nhưng lại sợ nó bị kẻ xấu hãm hại…
Việc của Bồ Đào đã xong, Hồ đại nhân chuyển đề tài, lại hỏi Tống Dương:
- Gần đây có dự định gì không?
- Việc trong phong ấp khá nhiều, sắp tới sẽ ở lại để xem có gì có thể giúp sức không.
Tống Dương trả lời thành thật, việc hắn có thể giúp không nhiều nhưng quan trọng nhất là Thiền Dạ Xoa vừa đến, hắn là mật sứ, tốt nhất nên ở lại phong ấp, chỉ một mình Phong Long trấn an cho đại quân này thì Tống Dương yên tâm được mới lạ.
Mặt khác, Vô Ngư sư thái lại truyền tin đến, sự việc bên sư thái mọi thứ thuận lợi, bây giờ Thi Tiêu Hiểu chuẩn bị đi xuống đầm lạnh trước mặt mọi người bắt đầu trình tự tìm thanh không xá lợi tháp. Vô Ngư sư thái năng lực không tầm thường, kế hoạch có liên quan đến "tôn giả chuyển thế" chỉ do một tay sư thái lo liệu, hoàn toàn không cần phong ấp giúp đỡ. Nhưng không bao lâu sau đó, khi Thi Tiêu Hiểu thật sự hóa thân chuyển thế tôn giả, phong ấp ngay lập tức sẽ bận rộn hẳn lên, đất Diệu Hương Cát Tường chính thức được xây dựng, tín đồ các phương theo tới, ít nhất trong thời gian đầu, địa chủ Tống Dương phải ở nhà tọa trấn.
Còn bên lão Cố, công trình trước sau đã gần một năm, Tiêu Kim Ổ đã có hình dạng đại khái, Cố Chiêu Quân cũng đã bắt tay mời kim chủ đến, đến lúc đó Thường Xuân Hầu nhất định phải có mặt để cho các kim chủ bỏ tiền góp vốn cổ đông có lòng tin, cũng là cơ hội để phong ấp kết giao với đại phú Trung thổ.
Tống Dương không cần báo cáo sự việc cụ thể đến mức này với Hồ đại nhân nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến lão đầu tử thật sự có chút không ngờ:
- Trong thời gian này, ta cũng muốn đọc sách… việc mà trước kia hoàn toàn không có bản lĩnh đụng đến. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Hồ đại nhân thấy tò mò:
- Đọc sách? Sách gì?
- Binh thư chiến sách, thực lực của các nước Trung thổ…
/425
|