Hữu Thừa tướng khi tại vị từng vài lần đi tới thảo nguyên nước khác, có khảo sát tỉ mỉ cẩn thận về triều chính, quân chế, dân phong Khuyển Nhung, hiểu biết thực không nhỏ, ghé xuống lưng La Quan, đại khái kể lại chuyện mũi tên, cuối cùng nói:
- Là một đội ngũ Tinh thốc của kỵ binh Khuyển Nhung, đại khái là một nhánh trung đội.
Đại đội có ba ngàn người, xem như cảnh cướp bóc vừa rồi thì nhân số không nhiều lắm, huống chi động chút việc lại cần những ba ngàn người chạy tới cũng sẽ ảnh hưởng tới sức phòng ngự bản doanh bọn họ.
A Y Quả vốn tiếng Hán không rành, nghe vậy nhíu mày:
- Đầu óc bọn thảo nguyên thật không bình thường, đã gọi là ngũ (năm), sao lại là ba mươi, ba trăm, ba ngàn. Ngốc thật, lạikhông sợ lầm lẫn sao vừa ba lại còn năm.
Người trên thảo nguyên khẳng định không lầm lẫn, chỉ là Hắc Khẩu Dao nói không chính xác. Tề Thượng hỏi chuyện khác:
- Nghe ý tứ tên Yến binh kia, đại doanh Yến quân gần nhất còn cách hơn bảy mươi dặm. Đây không phải làm bừa sao? Cách xa như thế, cho dù thôn xóm có đốt khói báo động mù trời, bọn họ cũng không đuổi tới giúp được.
Nói xong, ngẫm nghĩ một chút, lại bực bội:
- Còn có Khuyển Nhung binh, có phải lá gan hơi nhỏ không? Thôn đầu tiên cũng không dám vào, Yến binh còn cách xa hơi bảy mươi dặm, bọn chúng sợ cái gì?
Không ai có thể trả lời, trong bóng đêm, đoàn người nhanh chóng chạy đi.
Do phát lực chạy như điên, Tống Dương cũng định thần lại, trong khi chạy cũng đồng thời vận chuyển nội kình kiểm tra, lần trước ở hậu viên tửu lầu không hiểu sao bị chảy máu mũi khiến hắn cũng hơi bất an, cũng giống như những lần vận nội kình trước, ngũ tạng rất khoẻ, toàn bộ không có chút dấu hiệu bị bệnh nào… Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, mặt trăng đã treo cao trên tít đỉnh trời, đêm chìm thật sâu, La Quan đi trước dừng lại một chút, vỗ nhẹ vào vai Tống Dương:
- Đuổi theo.
Khuôn mặt Đại Tông sư kín đáo mỉm cười.
Tất cả mọi người đều hiểu, "Đuổi theo" mà Đại Tông sư nói là ý gì. Tu vi của La Quan cao tới mức nào, hiểu biết của lão còn vượt xa hơn so với đám người kia, khi các đồng đội còn chưa nghe ra cái gì, lão đã nghe được tiếng vó ngựa vang vang, thậm chí tiếng kỵ binh Khuyển Nhung nói cười… còn có tiếng khóc khàn khàn.
Bọn họ lén lút ở biên giới, mặc dù bước chân lặng lẽ bước nhanh hơn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn là đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không có ý đi truy tìm tung tích đám binh tốt lang sói. Xem như trùng hợp đi, đám người Tống Dương và Khuyển Nhung sói lang cùng đường.
Cách nói khác của Trùng hợp là "Thiên ý".
Tống Dương đưa Búp bê sứ cho Nam Vinh, La Quan giao Hữu Thừa tướng cho thuộc hạ, hai người còn đang chuẩn bị quần áo nhẹ nhàng, Tề Thượng bỗng nhiên bước lên một bước, đưa tay tóm lấy bả vai Tống Dương:
- Muốn giết man, thế nào cũng phải có phần của ta.
Tề Thượng là phản tặc, y không chấp nhận Hoàng đế Cảnh Thái này, nhưng y vẫn coi mình là người Yến.
- Yên tâm, chúng ta đi trước xem tình hình, nếu có thể đánh thì mọi người cùng tiến lên.
Tống Dương đáp, sóng vai đi lên cùng La Quan.
…
Có hơi khác biệt với những điều Hữu Thừa tướng nói, đoàn ngựa của Khuyển Nhung chỉ hơn hai trăm người, hiện nay đang chạy nhanh về phía bắc, Tống Dương nghĩ một chút liền hiểu. Trước đó Lang tốt cũng có đánh với Yến binh, xem chừng tổn thất không nhỏ, nên hiện giờ không đủ một "đội ngũ".
Có lẽ biết vùng này ít có Yến quân lui tới, kỵ binh thảo nguyên cũng rất khẩn trương, vừa bôn tẩu nhanh vừa nói cười, hơn hai mươi thiếu nữ ăn mặc như nông gia người Hán, bị bọn họ đặt lên yên ngựa, các nàng vẫn đang liều mạng giãy giụa nhưng không còn sức nữa, cũng không thể giãy khỏi bàn tay to đang ấn sau lưng các nàng.
Từ khi gặp thôn trang không may vừa rồi tới lúc này đã được vài canh giờ, rất khó tưởng tượng, tới tận giờ các nàng vẫn còn sức mà giãy giụa… Khó tưởng tượng, nhưng cũng không khó lý giải: ngay mới mấy canh giờ trước, cha mẹ, trượng phu hài tử của họ vừa bị tàn sát; vài canh giờ sau chính mình sẽ bị thất tiết cho hung thủ… Thù hận khắc cốt ghi tâm và sỉ nhục không thể rửa sạch, chẳng sợ phí công, chẳng sợ mỏi mệt, chỉ cần còn có thể cử động nhất định phải phản kháng, nếu còn có thể, trước khi chết thật muốn vùng lên cắn đứt gân lưng của kẻ thù cũng cam, tốt xấu trong miệng cũng có một miếng thịt của kẻ thù rồi, còn có thể cầu Diêm Vương làm chủ giải oan cho ta.
La Quan vỗ nhẹ nhẹ Tống Dương, chỉ về hướng đội ngũ Khuyển Nhung:
- Còn có Yến úy.
Một Giáo úy Yến quân phụ trách một đội ngũ. Đám người này giống nhau, bị kẻ thủ phóng ngựa lên trước, thường thường đánh một roi vào bên cạnh, nhưng trong miệng sớm lớn tiếng.
Tống Dương quay đầu bước đi quay lại hội ý với đồng bạn.
Búp bê sứ và Hữu Thừa tướng tạm ở lại tại chỗ, A Y Quả và Nam Vinh ở lại làm bạn, Hắc Khẩu Dao thông thạo trùng cổ kỳ thuật nhưng võ công lại lơ đãng, cho dù có xung phong liều chết cũng không giúp được gì, Nam Vinh không kiêng kị máu tanh nhưng không có lệnh của Cố Chiêu Quân nàng cũng lười động thủ, mặc dù Lang tốt đang chết, nhưng nàng vẫn không có chút hứng thú.
A Y Quả có thể để ý tất cả, còn có Nam Vinh ở đó, cũng có thể yên tâm, những người khác chia làm hai tổ, toàn lực phát động thân pháp bay nhanh tới.
Hai người có lực chiến mạnh nhất, Tống Dương và La Quan một tổ, khi đang bay nhanh tới La Quan đưa đao của mình cho Tống Dương, thản nhiên nói:
- Nó vả Hồng tụ vốn là một đôi, gọi là "Xuân sam", vốn đã sớm muốn tặng cho ngươi, nhưng sau đó lại thấy "Long tước" của ngươi, bởi vậy phần lễ vật này mới không đưa ra.
"Long tước" không phải vật thường, nhưng hình dáng của nó quá lớn, không cách nào mang nó chạy qua lại trên đường Đại Yến được, nếu không chẳng phải đã chiếu cáo với người Yến khắp thiên hạ: Tống Dương kẻ thù khi nhất phẩm lôi của các ngươi lại tới nữa… Bởi vậy Long Tước được để lại Yến Tử bình, lúc này trong tay Tống Dương chỉ là một thanh cương đao bình thường.
Tống Dương không khách khí, đưa tay nhận "Xuân sam", miệng nói
- Đa tạ!
Sau đó rút đao ra khỏi vỏ, tay kia trở tay lấy đồ trong túi, bắt đầu bôi độc lên lưỡi đao, đợi tới khi chém giết hắn không định để cho ai sống sót.
La Quan cũng có tâm tư như vậy, cho nên trận chiến này lão vô cùng coi trọng trường cung.
…
Đội trưởng Lang tốt tuyệt không biết sát thư đã gửi tới, trong lòng y tràn đầy vui mừng.
Thật cẩn thận thăm dò vài lần, rốt cuộc phát hiện được trạm gác bí mật của người Yến, thật cẩn thận bao vây lại, giết hết mười mấy người trong trạm gác, quả nhiên sau đó là "Nhất mã bình xuyên" (đoạn đường thông suốt như một con ngựa cưỡi chạy giữa bình xuyên), vừa nghĩ tới vẻ mặt kinh gãi của người Yến khi đội quân của mình như hổ lang bất ngờ tàn sátđội trưởng không kìm nổi cất tiếng cười to.
Lần này kiếm được hai mươi nữ nhân, huynh đệ trong đội sẽ giữ lại ba ngày, sau đó sẽ đem tới đội khác đổi lấy rượu… Càng làm cho y hưng phấn hơn chính là, không chỉ có thành công vào thôn cướp bóc, không ngờ còn có được một niềm vui bất ngờ khác.
Trên đường rút lui bỗng nhiên xuất hiện một đoàn Yến quân, lúc ấy đội trưởng đã kinh sợ dị thường, phải biết rằng nơi này vẫn là cảnh nội Yến quốc, một khi bị phát hiện, muốn chạy trối chết cũng thực khó khăn… Nếu lần này là một đội quân đánh lén khác, nhất định sẽ không ham chiến, sẽ bỏ lại hoặc giết chết nữ tù nhân rồi nhanh chóng chạy trốn, nhưng đội quân này không giống như thế, bọn chúng vừa mới đổi nơi đóng quân tới đây không bao lâu.
Đội quân này trước kia vẫn ở thảo nguyên Tây Bắc đối phó với dân sa mạc, so với đồng tộc đóng giữ ở phía Nam, sát tâm của bọn họ lại càng mạnh hơn, tính hoang dã cũng càng lớn hơn.
Sói trên thảo nguyên là súc sinh dạng gì? Một khi đã bị nó cắn trúng, có mơ cũng đừng mơ tưởng nó nhả ra, kể cả một đao chém đứt đầu sói, nó vẫn sẽ không nhả ra.
Bỏ lại nữ nhân đã cướp được? Nói bọn chúng ngu xuẩn cũng được, nói bọn chúng tham lam cũng thế, dù sao đám lang sói này tuyệt sẽ không chịu nhả ra.
Vốn đã bày ra tư thế dựa vào nơi hiểm yếu mà liều mạng chống lại, không ngờ Yến binh chỉ phô trương thanh thế, tất cả chỉ có mấy chục người, không những không thể dọa lui được lang tốt, ngược lại chính mình liền lâm vao tuyệt cảnh, thủ lĩnh bị bắt người bị giết.
Tuy nhiên đội Yến binh này hẳn đều là tinh nhuệ, chiến lực rất cao, muốn diệt được bọn họ thương vong của Lang tốt cũng không nhỏ, nhưng đôi bên giằng co một hồi, trì hoãn không ít thời gian. Đánh một hồi đội trưởng lại thấy lo lắng, các huynh đệ giết rất đã tay, ngay cả quân lệnh cũng không quan tâm, như vậy cố nhiên là chuyện xấu. Nhưng nếu không như thế, bọn họ cũng không có khả năng đánh nhau vài năm với sa dân còn có thể toàn thân trở ra…
Nhưng lại một lần nữa bất ngờ, thẳng tới khi tiểu đội Yến binh toàn quân bị giết cũng không thấy có đại đội quân mã người Yến nào tới.
Đội trưởng như thoáng chút suy nghĩ, trên đường về, y phái ra một tiểu đội ba người chạy ra bên ngoài theo các hướng Đông, Nam, Tây khoảng vài dặm, tới tận lúc này hai bên liên lạc không ngừng, thủy chung cũng không phát hiện có hành tung của Yến quân.
Nói vậy, có lẽ gần đây căn bản không có đại quân Yến quốc?
Ít nhất nửa tháng trước, nơi đây còn có trọng binh người Yến đóng quân.
Hẳn có Yến binh địa phương, nhưng hiện giờ đã trở thành không thành, đối phương đến tột cùng là tính toán cái gì? Đội trưởng không để ý tới nữa, y chỉ biết khi mình ra ngoài đã phát hiện ra một quân tình trọng đại, đây là một công lao lớn… Nghĩ tới điểm này, hai mắt Đội trưởng sáng rực lên, trong ánh mắt lộ ra vài phần u lam, cực kỳ hoang dã.
Tuy nhiên, rất nhanh, đội trưởng đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình, kêu "Ôi" một tiếng, mặt mày ảo não, sĩ quan phụ tá bên cạnh hoảng sợ hỏi:
- Làm sao vậy?
Nếu gần đây thực không có Yến quân, thì cần gì phải vội vã quay về như thế, hẳn là nên tiếp tục tiến lên, tốt xấu gì cũng đoạt lấy hai thôn xóm. Nhưng giờ đã quay về được vài canh giờ, có quay đầu ngựa phi ngược trở lại thì ngựa cũng mệt không chịu nổi. Đội trưởng lắc đầu không nói gì, y sợ thủ hạ của mình nghe nói không có gì nguy hiểm sẽ ngay lập tức quay lại.
Đám lang sói này, đánh giặc không muốn sống, nhưng đã ra trận thì sẽ không nghe lời nữa, đội trưởng cũng không có cách.
Sĩ quan phụ tá dường như nhìn ra cái gì đó, lại nhíu mày truy vấn:
- Rốt cuộc ngài làm sao thế?
Người thảo nguyên nói chuyện thẳng thắn, đối với thượng cấp cũng chẳng khách sáo bao nhiêu, đội trưởng trừng mắt sói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Ít nói nhảm đi. Đừng có đánh rắm nữa!
- Ta không tin.
Tên sĩ quan phụ tá này cha là mục dân Khuyển Nhung, mẹ là nữ nhân đoạt được từ trong dân sa mạc, trong người có một nửa huyết thống là dân sa mạc, nên tính tình càng thẳng thắn hơn so với người Khuyển Nhung.
Đội trưởng giận dữ há miệng muốn mắng, nhưng còn chưa phát ra âm thanh, phía trước bỗng nhiên vang tiên tiếng rống to, chợt có tiếng nổ rầm rầm kinh người, nhìn ra xa xa, giữa cánh đồng hoang vu bốc lên một đám bụi mù lan rộng, như thể có một cự thú khổng lộ bị quấy nhiễu, đang nện từng bước nặng nề xuống mặt đất mà vọt nhanh tới trước mặt chúng!
Lang tốt giật mình không nhỏ, hoàn toàn theo bản năng, dây cương trong tay căng lên níu lại, tuy nhiên, một lát sau bọn họ liền thấy rõ cự thú đang tới kia chỉ là một người.
Tuy thanh thế khi chạy tới rất kinh người, tuy bước chân nện xuống rầm rầm vang dội, nhưng vẫn chỉ là một người, lại nhìn thanh đao trong tay hắn… Một thanh tiểu đao nhỏ như thế, muốn xỉa răng sao?
Không đợi đội trưởng truyền lệnh, sĩ quan phụ tá mang nửa dòng máu dân sa mạc liền căng yết hầu lên, ngửa đầu tru lên một tràng như sói.
Binh lính Khuyển Nhung không kêu gọi bằng tiếng nói, mỗi lần tác chiến, tất cả đều gào lên ầm ỹ, tiếng sói tru chính là tiếng trống trận thúc giục bọn chúng, là tiếng rống khi giết người hoặc bị giết.
Sĩ quan phụ tá tru lên thật dài, tất cả binh lính đều nghển cổ lên phụ họa, hơn hai trăm tiếng tru sung mãn hòa vào nhau, khắp không trung dường như đều lạnh toát. Chợt sĩ quan phụ tá buông lỏng dây cương, phóng ngựa lao về hướng Tống Dương, có hơn bốn mươi người nữa cũng xông lên theo gã.
Ngay khi gã hết sức phát động, trong đội ngũ Khuyển Nhung còn có một người khác cũng đồng thời động thủ, thân thể búng lên đứng thẳng dậy, hai chân vững vàng đứng trên lưng ngựa, trường cung trong tay cong vút như ánh trăng, chỉ trong nháy mắt đã nhắm chính xác, chợt dây cung rít lên vù vù, tên rời cung lao về phía Tống Dương.
Xạ thủ bắn tên phải có lực, ngồi trên lưng ngựa mà bắn cung chỉ là đám tiểu binh lính tầm thường ngu ngơ, tiễn thủ chân chính trên thảo nguyên khi bắn cung đều phải đứng giống như người này, đứng trên lưng ngựa mà kéo cung có khả năng bùng nổ toàn lực.
Đám kỵ binh chạy không nhanh bằng tốc độ bay của tên, sĩ quan phụ tá nghe tiếng dây cung sau lưng đã biết Tinh Thốc đang cướp con mồi của mình, không quay đầu lại tức giận mắng to:
- Bắn con mẹ mày!
Tiếng mắng đổi lấy tiếng dây cung bật vù vù thứ hai, chính là đám tinh thốc dùng dây cung giáo huấn kẻ mắng mình, sĩ quan phụ tá trong đội quân của mình cũng không ngoại lệ, chẳng qua tên này trước khi bắn đám Tinh Thốc đã tháo sẵn mũi, gã sĩ quan phụ tá sẽ không bị thương, tuy nhiên dây cung kéo căng cũng chứa không ít lực đạo, khiến cho gã đau tới nhe răng mếu máo thì không thành vấn đề.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, khi mũi tên thứ nhất được bắn ra, xẹt qua gã sĩ quan phụ tá, lao thẳng về phía Tống Dương đang chạy tới, tên thứ hai không có mũi vừa mới rời cung, đập trúng vào thắt lưng gã sĩ quan. Đúng lúc này lại thêm một tiếng dây cung bật vang nữa… hơi kỳ lạ là tiếng vù vù hơi dài.
Người bên ngoài đều không nghe ra cái gì, chỉ có đám tiễn thủ nghe mà chấn động! Chúng hiểu được, không phải một tiếng mà là hai tiếng cùng một lúc, nên tiếng bật cung có vẻ dài hơn một chút, cũng có thể nói chỉ một người bật cung, một lần nhưng hai tên…
Hai mũi tên đến từ sau lưng Tống Dương.
Không hề ưa thích, nhưng ước lượng chuẩn xác vừa đúng, phân biệt được hai mũi tên Tinh Thốc của Nhuyển Nhung bắn ra.
Vẻ mặt đám Tinh Thốc rùng mình, điều chỉnh thị lực hướng ra xa nhìn về trước, tầm mắt cuối, một bóng người thon dài tay kéo trường cung, đang đứng lặng dưới ánh trăng, cách xa hướng gã đang hành động... La Quan xuất hiện. Ngay sau đó La Quan bỗng nhiên lại đẩy cung, mũi tên thứ ba lên tiếng trả lời vọt lên, thẳng đến mặt bọn tinh thốc!
So với đất trời của kiếp trước cũng không kém hơn chút nào, thế giới Trung thổ cũng không thiếu nhân vật kiệt xuất. Các ngành các nghề mỗi một lĩnh vực, đều có bậc thầy tài giỏi. Mà tất cả này đó người xuất sắc, cho nên có thể trở thành nhân tài kiệt xuất một phương, đều có ba yếu tố cộng hưởng lại, một là tư chất trác tuyệt, hai là khổ lý cầu thực, ba, cũng là một trọng yếu nhất đó là bọn họ đều nhiệt tình yêu thương nghề của chính mình.
Quả là người có thể thành kỳ thánh, nhất định là người yêu cờ.
Đã nói Hỏa Đạo Nhân, gã lấy hỏa làm tên, luận đến phóng hỏa, thiên hạ không có ai hơn được gã, mà dứt bỏ thành tựu này, hư danh không nói, Chu Nho lão đạo trời sinh đã thích phóng hỏa. Lúc nhỏ, không phóng hỏa là ngủ không yên, trưởng thành không phóng hỏa ăn cơm không ngon.
La Quan cũng là như thế, ham võ thành si mê yêu thích kỹ thuật bắn cung, nhìn thấy giữa man binh đối diện có tiễn thủ tài ba, nhất thời ngứa nghề ra tay mời chiến... Kỳ thánh đi ở trên đường cái, nhìn thấy vài cụ già xúm lại cùng một chỗ chơi cờ, nói không chừng cũng sẽ đi qua đó xem một hồi, vẫn là cái đạo lý kia, bọn họ thích làm việc này.
Mũi tên thứ ba của La Quan tốc độ kinh phong, Tinh thốc cơ bản không kịp phản ứng, tên liền vững vàng xuyên qua trúng ấn đường của y! Tinh Thốc trong lòng thấy rùng rợn lùng, chỉ nói sinh mạng nghỉ rồi, cũng không nghĩ rằng mũi tên này bắn trúng lúc cả bọn không có một chút sức lực, cảm giác bắn trúng cái trán, so với một chiếc lá rụng đảo qua cũng sẽ không quá nặng.
Đây chỉ là trò chơi của La Quan thôi. Nhưng Tinh Thốc lại nói tiễn lực đối phương có hạn. Dù sao khoảng cách song phương khá xa, Tinh Thốc suy bụng ta ra bụng người, gã cũng toàn lực xuất tiễn miễn cưỡng đủ đến khoảng cách này.
Sinh mạng vẫn còn, vẫn chưa thể bắn chết ta liền, nên ta ra tay, Tinh Thốc xoay người xuống ngựa... Lưng ngựa cuối cùng cũng không vững chắc bằng đất bằng, đối phương cũng là người lành nghề, Tinh Thốc phải xuất toàn lực, không dám đùa giỡn nhàm chán nữa.
Cùng với một tiếng rống to. Tinh Thốc dẫn cung, liền bắn. Trong lúc nhất thời dây cung chấn động không ngớt, tiếng mũi tên nhọn xé gió mãnh liệt,chớp mắt, mũi tên tinh thốc trống không, hai mươi tám mũi tên đều bay thẳng xé không mà đi.
Trong số hai mươi tám mũi tên đó hơn phân nữa là vật che chắn, đề phòng đối phương lại phá trận, lấy tên phá tên, chỉ có chín mũi tên là tinh thốc thật sự xuất ra tuyệt kỹ, chín mũi tên liên tục vững vàng khóa trụ sự né tránh của kẻ thù.
Tinh Thốc vừa lòng cực kỳ, hậu duệ của Cự Lang quả nhiên là gặp mạnh thì cường. Đây là lần xạ ra mới nhất của gã, trong mắt gã La Quan đã biến thành một người chết, thân thể bị chín mũi tên đâm xuyên. Nhưng khi mũi tên sắp đến trước mắt, xa xa bóng người kia bỗng nhiên hoảng hốt một lúc, dựa vào thị lực Tinh Thốc. Thậm chí cũng chưa có thể nhìn ra lãobất động, thực là có chút mơ hồ, đợi sau khi bóng dáng đối phương tiếp tục rơi vào trong ánh mắt rõ ràng thêm lần nữa, một loạt mũi tên Tinh Thốc bắn ra đều không trúng đích….
La Quan không phải thần tiên, sẽ không hóa thân làm cái bóng, lão 'hoảng hốt' chỉ là bởi vì lui thân tránh né, giẫm chân tại chỗ trở về tại chỗ thân pháp quá nhanh, nhanh đến mức như chưa hề động đậy.
La Quan mỉm cười. Buông miệng nói với Tinh Thốc:
- Cũng không tệ lắm, xem ta đây.
Tinh Thốc nghe không hiểu tiếng Hán, nhưng gã có thể nghe đượcý cười trong giọng nói La Quantan biến trong khoảnh, trong mắt Tinh Thốc đột nhiên sáng lên - dữ dội... Ánh mặt trời? Không chỉ Tinh Thốc, ở đây tất cả man nhân đều không nghĩ ra, giữa ban đêm như thế sao có ánh mặt trời?
Thần tiễn rực rỡ. Tên bay hình cung tạo thành mặt trời chói chang. La Quan thật sự ra tay!
Và cùng giống như kẻ, cũng là hai mươi tám mũi tên dài, nhưng chẳng phân biệt được trước sau, không ai có thể phân được rõ ràng, đến mức tốc độ tay lão nhanh kì lạ, trong nháy mắt hơn mười mũi tên, hay trường cung của lão đặc biệt, có thể đồng loạt, một lần thả ra gần ba mươi tên.
Nếu là người trước, sao có thể chỉ có một tiếng dây cung rung, không dài không ngắn, tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng; nếu là người sau, vì sao mỗi một tiễn đều chính xác kinh người?
Một mảnh ánh sáng rực rỡ xé toạc bầu trời đêm, phía dưới mỗi một tia ánh mặt trời rực rỡ, chính là một sinh mệnh điêu tàn! Tất cả tù nhân nữ giữ ở trên ngựa, tù binh lang tốt, đều trúng tên, chết.
Thời điểm thân thể Tống Dương trúng tên, vang lên cũng không phải thanh âm của vàng hay sắt đập vào cơ da, mà là chấn động mạnh mẽ, áp bạo không khí chính là nổ, giống như pháo, cho dù so với pháo càng vang dội, càng nặng nề.
/425
|