Mệt đến không mở mắt lên được?
Đây là cảm giác không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện qua.
Dường như đã phát hiện trạng thái của Tống Dương, Nam Vinh ôm áo che ngực, quay đầu lại nhìn hắn. Tống Dương không ngờ nàng không nói trước mà động đậy, hơn nữa tinh thần hắn lại không được tốt nên phản ứng có chậm một chút, con dao trong tay sắc bén, không cẩn thận đã cắt lên làn da đẹp của nàng, vết thương khá sâu, máu tươi trào ra.
Đối với đau đớn, Nam Vinh chỉ có hơi chau mày, không vì vậy mà quay đầu lại mà nghiêm túc nhìn hắn một cái, Tống Dương hơi có vẻ xin lỗi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Xin lỗi.
Nam Vinh không tỏ vẻ gì, ngồi ngay ngắn lại, Tống Dương tiếp tục bận rộn… sau khi lấy hết tất cả "hạt sen" ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đắp thuốc cho nàng, việc làm lúc này so với trước đó cũng đơn giản nhiều rồi, không cần tập trung tinh thần như lúc dùng dao. Sau khi thả lỏng tinh thần, Tống Dương cười nói:
- Lần này xem như hoàn trả nợ cũ, huề nhé.
Nợ cũ ý là chỉ nốt thủ cung sa đó.
Năm đó, trong trận ẩu đả sinh tử trước cửa nhà trọ, sau khi Tống Dương toàn thắng, Tống Dương đùa dai xóa đi nốt thủ cung sa của Nam Vinh. Sau đó, Nam Vinh cũng thật sự cho rằng sự trong trắng của mình bị Tống Dương cướp đi rồi, cho đến lúc trận chiến giúp Nhị Sỏa thu phục Lưu gia quân ở trong núi sâu, Tống Dương mới nói ra sự thật.
Trước đây, Nam Vinh và Tống Dương không thể xem là bạn bè, hắn cũng không cần, nàng muốn sống hay chết, hắn không quan tâm. Nhưng trong mấy năm này, Nam Vinh thường theo bên cạnh Tống Dương, không cần biết có phải do mệnh lệnh của Cố Chiêu Quân hay không nhưng nàng thật sự đã giúp đỡ Tống Dương. Sau đó, nàng lại ở lại Yến Tử Bình, hòa nhập khá tốt với những nữ nhi nơi hầu phủ, Tống Dương cũng dần dần xem nàng là người một nhà, tuy rằng Nam Vinh vẫn luôn đối xử lạnh lùng với hắn…
Nam Vinh cười, tinh thần thoải mái, sau đó lắc đầu:
- Chỉ là một nốt ruồi, cũng đã không quá tính toán với ngài, nhưng ngài muốn xóa nợ cũ cũng không dễ dàng như vậy, lúc ban đầu tôi tưởng là… đã rơi nước mắt. Nếu có một ngày, ngài có thể làm một việc khiến tôi vui đến rơi nước mắt, lúc đó mới là huề thật sự.
Tống Dương bị Nam Vinh chọc cười:
- Ta nợ cô à? Lúc đó, cô muốn giết ta, ta cũng chỉ lấy đi một nốt ruồi, đã có thể nói là giơ cao đánh khẽ rồi… xong, trị xong rồi, nằm sấp xuống đi.
Nam Vinh nhún vai một cái:
- Lúc nãy cũng không phải tôi nói trước, là ngài không biết nói gì nên tìm lại đề tài này thôi.
Nói xong, không thèm nói cảm ơn, đứng dậy tìm A Y Quả cùng nằm sấp xuống.
Trị thương là việc bất đắc dĩ nhưng bây giờ đám nữ nhân đang nằm phơi lưng, nếu Tống Dương tiếp tục ở lại nhìn thì sẽ từ đại phu sẽ biến thành lưu manh mất, tuy rằng trong ba cô nương nằm cách đó không xa có một người không giống nữ, một người không tự cho mình là nữ, người cuối cùng rất thân thiết với người không tự cho mình là nữ, hơn nữa lại từng bị hắn đoạt mất thủ cung sa…
Về đến nhóm nam nhân, nằm đầu là đại tông sư, tiếp theo là những người khác đều đồng loạt nằm sấp ở đó, Tống Dương cười nói:
- Nằm một lát là được rồi, đứng dậy đi, không có vấn đề gì rồi.
La Quan công phu giỏi, cũng không thấy lão chống xuống đất hay cong người đã lập tức đứng lên ngay, hình dáng như một cây gậy thẳng băng băng, hỏi:
- Nếu phải động thủ nữa, có trở ngại không?
Tống Dương đáp:
- Nhất định có ảnh hưởng, trứng độc bám lên người, thuốc đắp lên sau đó cũng có ảnh hưởng tạm thời đến thể chất, nếu đánh nhau nữa, khả năng chiến đấu của mọi người đều sẽ bị giảm, không có cách nào khác.
Câu trả lời đã nằm trong dự đoán nên La Quan cũng không bực tức, lại hỏi:
Còn ngươi, thế nào?
Tống Dương càng mệt hơn, bất giác vươn người một cái, không ngờ khi hai tay giơ cao hết sức, hít vào lại là một hơi ẩm nhiệt, mũi lại chảy máu!
May là lần này mất máu không nhiều, chỉ nhỏ xuống vài giọt, từ cằm rơi xuống tạo thành vài vết loang lổ trên ngực, Tống Dương cười khổ lắc đầu, bệnh lạ hoàn toàn không thể tra ra nguyên nhân, sắp khiến chính mình phiền chết mất.
Lấy tay áo lau lau cho mình, để đồng bạn không lo lắng vô ích, hắn chỉ nói không sao, sau đó lại trả lời câu hỏi của La Quan:
- Chính là mệt, gần như không chịu được nữa, muốn ngủ một lúc.
La Quan cười nói:
- Vậy thì ngủ một lúc đi, lính lang sắp tới rồi, lúc đó sẽ đánh thức người dậy, cùng nhau xem bọn họ rơi xuống hố như thế nào.
Tống Dương cười ha hả:
Nhất định phải nhớ đánh thức ta đó.
Sau đó, Tống Dương duỗi chân giẫm một cái lên đám hoa, bước ra phía ngoài, lấy cánh tay làm gối, vừa nhắm mắt lại đã liền ngủ say!
Tống Dương đến một giấc mộng cũng không có, càng không nghe không thấy động tĩnh xung quanh, cho đến khi một trận lay động liên hồi truyền tới, hắn mới miễn cưỡng tỉnh dậy, người gọi hắn tỉnh dậy là Tạ Tư Trạc.
Khóe miệng Búp bê sứ có mấy nếp nhăn khi cười, mở miệng nói câu gì đó nhưng Tống Dương chỉ có thể nhìn thấy miệng nàng động đậy mà hoàn toàn không nghe thấy tiếng gì. Tống Dương hơi hốt hoảng, thốt ra câu hỏi:
- Nàng nói gì?
Búp bê sứ lại nhắc lại một lần:
- Lính lang đã gần đến, gọi ngài dậy cùng xem kịch vui.
Lần này có thể nghe rõ ràng rồi, Tống Dương đã hồi phục thính lực, sự kinh ngạc trên vẻ mặt hắn càng tăng thêm… Lúc theo cậu học y thuật, hắn cũng hiểu biết rằng khi đang ngủ bị gọi dậy, trong ngũ giác thì thính lực là khôi phục chậm nhất, nhưng cái chậm này chỉ là khoảnh khắc trước sau, người bình thường thậm chí còn không phát hiện được. Nhưng lúc nãy thời gian khôi phục thính lực của Tống Dương đã trì hoãn đúng một câu nói, điều này cho thấy lúc nãy hắn không phải là ngủ say bình thường, dùng cách nói của Vưu thái y, gọi là "tử miên" (ngủ say như chết).
Còn hơn cả ngủ say, nếu chỉ bằng độ sâu của giấc ngủ mà nói thì có thể còn sâu hơn cả khi ngất đi, gần như là đã đi hẳn vào giấc ngủ, tức là "tử miên". Tử miên chỉ có thể phát sinh trong một tình hình: bệnh dữ đột nhiên khởi phát, ngũ lao thất thương.
Theo cách nói của Vưu thái y, ngủ là điều tiết của bản thân cơ thể, là quá trình quan trọng để đuổi bệnh, lành thương, người ngủ ngon thì thân thể sẽ khỏe mạnh, nói ở góc độ khác, bị thương càng nặng thì càng cần ngủ, mà "tử miên" là phản ứng tự nhiên của cơ thể, nói rõ cơ thể phải chuyên tâm đối phó với bệnh nặng nên sẽ tạm thời đóng kín ngũ thính để không bị quấy rầy, toàn lực ứng phó.
Không phải tất cả mọi người đều có thể có "tử miên", người có thể chất bình thường, cơ thể vốn không có cách tự đóng kín ngũ thính, chỉ có người giống như Tống Dương thế này, cơ thể cường tráng như trâu, kinh mạch kiên cố, hơn nữa lại có nội kình hộ thân không hề tầm thường thì trong lúc gặp bệnh hiểm nghèo mới có cơ hội tử miên.
Lúc đó, Tống Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu nhiều kiến thức y như thế, đã từng hỏi cậu:
- Tử miên là tự cứu chữa rồi à?
Vưu thái y gật đầu trước rồi lại lắc đầu:
- Nói thành tự vệ thì thỏa đáng hơn, nhưng không thể nào nói đến mức cứu chữa, bệnh có thể khiến cơ thể tử miên nhất định là bệnh hiểm nghèo, chỉ bằng ngủ làm sao có thể trị khỏi được?
Mà sau một câu nói của Búp bê sứ, thính lực của Tống Dương đã hồi phục hoàn toàn, lúc này mới ngạc nhiên phát giác thấy toàn bộ bầu không khí yên tĩnh ban đêm sớm đã bị tiếng ồn ào xen vào, đám ưng trên trời xoay quanh, hơn mười con Khố Tát kêu gào dữ dội, tiếng kêu cao vút, vang dội; phía nam vó ngựa vang kền, âm thanh rầm rầm tựa như sấm nổ… động tĩnh thế này chỉ có thể được hình dung bằng "long trời lở đất". Tống Dương trước giờ ngủ rất cảnh giác nhưng bây giờ lại hoàn toàn không hay biết gì. Vì vậy, hắn lại càng khẳng định, vừa lúc nãy bản thân đúng là đã "tử miên".
Trước đây, Tống Dương cũng không phải chưa từng bị thương, trong đó hai lần nặng nhất là cái đấm mạnh trước khi chết của mẹ tiểu yêu quái và nhát đao chém từ sau lưng của cha Nhâm Tiểu Bộ. Hai lần thời gian trị thương cũng không ngắn nhưng chưa từng có tử miên, lần này chỉ chảy có mấy lần máu mũi, cơ thể đã không chịu được?
Ở phía cuối tầm nhìn, cát bụi che cả bầu trời, xung quanh Tống Dương cũng không yên tĩnh, Tề Thượng cùng mấy đồng bạn nhảy lên nhảy xuống, chạy tới chạy lui. Cả hai bên ở khoảng cách có thể nhìn thấy nhau, đám người Tề Thượng hẳn là cố ý làm vậy để dẫn dụ Khuyển Nhung xung phong.
Tống Dương không còn tâm tư để nhìn. Tạ Tư Trạc thấy hắn suy tư nên hơi nhíu mày, hỏi:
- Cơ thể không ổn sao?
Tống Dương chậm rãi thở ra một hơi, cười rồi an ủi một câu:
- Không sao.
Sau đó lại hỏi:
- Ta đã ngủ bao lâu?
Tạ Tư Trạc đáp:
- Hơn một canh giờ một chút.
Tống Dương gật đầu rồi lại đưa mắt tìm La Quan. Lúc này ánh mắt của Đại tông sư cũng đang nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn qua, lập tức hỏi:
- Sao rồi?
Tống Dương đáp:
- Ta phải vận khí trong vòng một ngày.
La Quan gật đầu:
Biết rồi, tabảo vệ cho ngươi, yên tâm.
Mượn việc vận công để nhìn rõ cơ thể mình, Tống Dương bây giờ làm gì còn tâm trí lo đến việc xem lính lang gặp xui xẻo thế nào, bây giờ bệnh hiểm nghèo đã có triệu chứng bộc phát, nếu hắn không thể tìm ra căn nguyên, không bao lâu nữa sẽ có thể đoàn tụ với cậu nơi Sâm La điện rồi…
Không lâu sau khi Tống Dương nhắm mắt nhập định, chuyên tâm tự tìm hiểu căn nguyên thì trong đám quân đối diện vang lên một chuỗi âm thanh tù và, tất cả lính lang cùng lúc ngẩng đầu tru vang, tội phạm bỏ trốn đang ở ngay trong tầm mắt, không cần tốn công sức nữa, xông lên giết hết là lập đại công rồi, hàng ngàn truy binh chạy đến trước tiên bắt đầu toàn lực xung phong.
Biển hoa mênh mông vô tận, tất cả cây hoa có chiều cao như nhau, mặc dù tộc lang lúc mới đến cũng có cảnh giác nhưng sau khi chạy một lúc, thấy không có gì lạ nên cũng đã lơi lỏng, huống chi trên trời còn có liệp ưng xoay quanh, nếu có kẻ địch mai phục, Khố Tát sẽ gặp cảnh báo.
Gần như hoàn toàn giống dự đoán của Tiểu Cổ, không biết là do mắt ưng không thể nhìn thấy thung lũng hay Khố Tát không cảm thấy thung lũng là mai phục mà liệp ưng trên trời từ đầu đến cuối chỉ giúp lính lang chỉ dẫn phương hướng, không có thêm cảnh báo gì nữa.
Bao nhiêu năm nay, Khố Tát đã là "thiên nhãn" của kỵ binh Khuyển Nhung, lính lang ỷ lại, tin cậy Khố Tát. Nếu đã không có cảnh báo thì bọn họ cứ yên tâm xung phong, làm sao mà nghĩ đến địa thế phía trước lại có biến hóa lớn đến thế?
Nhiệm vụ lâm thời lần này khá đặc thù, không thể gọi là chiến đấu chính thức được, chỉ là đuổi theo giết một đám người nhỏ, nhưng trong đám tội phạm bỏ trốn này có cao thủ hung mãnh. Đặc biệt, đội truy binh đến sớm nhất và đi vào biển hoa này cũng là đội đuổi theo đầu tiên, đường truy binh đầu tiên rốt cuộc cũng đến gần đám Tống Dương nhất. Đội truy binh này đã từng chịu năm mũi tên do La Quan dùng hết lực bắn. Đã từng thấy sự đáng sợ của Đại tông sư, người dẫn đầu cẩn thận hơn nhiều, hoàn toàn theo chỉ dẫn của phi ưng trên trời để chạy đến bắt người, không phái tiểu đội đi lên trước tuần tra nữa. Làm vậy không phải không có căn cứ, đám tội phạm bỏ trốn có khả năng chiến đấu đáng sợ, ngũ giác kinh người, hơn nữa, bước chạy cực nhanh, nếu phái tiểu đội do thám trước, nói không chừng tội phạm bỏ trốn sẽ phục kích giết chết tiểu đội rồi sau đó lại tiếp tục chạy.
Bằng thân thủ của đám người La Quan thì đúng là có bản lĩnh này.
Toàn bộ đại đội, ba ngàn kì sĩ cùng xung phong lên chiến trận, toàn sức chạy nhanh về hướng đám tội phạm bỏ trốn… hoàn toàn tin cậy Khố Tát, không hề phái tiểu đội tuần tra trước đó. Có lẽ cũng không thể trách tướng quân Khuyển Nhung hồ đồ nhưng chỉ một chuyến truy sát này mà nói, tuyệt đối đã là hai tầng ngu ngốc.
Rầm rầm phi nhanh về phía trước tự nhiên có một khí thế dữ dội! Mỗi lính lang đều thấy nhiệt huyết sôi trào, cuồn cuộn trong cơ thể, nóng bỏng đến mức xương cốt ngứa ngáy, gân cơ cuồn cuộn, làn da căng lên, giống như có một ngọn lửa từ trong cơ thể cháy ra, trong người nóng đến khó chịu, phải để gió đêm lạnh lẽo thổi vào mới có thể thoải mái được nhưng đêm nay… gió vốn không nhỏ nhưng không biết từ lúc nào, không khí trở nên oi bức, trong biển hoa một chút gió cũng không có. Do đó, lính lang chỉ có thể cho ngựa phi thật nhanh để gió đêm quất lên người mới cảm thấy sảng khoái.
Ý chí chiến đấu vốn dữ dội theo tuấn mã phi nhanh, theo tiếng tru vang trời tản ra, từ trong ngực phân tán hướng ra tứ chi, trong đó phần lớn nhất đang hướng thẳng lên, xông thẳng về não bộ! Bản thân lính lang không phát giác nhưng bọn họ có thể từ bộ dạng của đồng bọn bên cạnh mà nhận ra cặp mắt của mình sớm đã đỏ rực.
Người dẫn đầu đại đội càng là người hiếu sát nhưng dù sao cũng là tướng lĩnh, bất luận đối với đối thủ như thế nào cũng phải có phần bình tĩnh trong đáy lòng, y vừa phóng ngựa điên cuồng xung phong cùng đội, vừa nói với mấy phó quan bên cạnh:
- Truyền lệnh xuống dưới, trước khi xông lên giết, mỗi người phải bắn ra năm mũi tên!
Phó quan còn có chút chần chừ:
- Đám tiểu lang đều hăng hái, xông lên chém giết càng sảng khoái…
Thủ lĩnh hung hăng trừng mắt nhìn phó quan một cái, không giải thích, chỉ quát:
- Kêu ngươi truyền thì truyền!
Chém giết thì sướng tay nhưng bị người ta chém chết rồi thì còn có thể sướng tay không? Tuy rằng chỉ có khoảng mười tên tội phạm bỏ trốn, đến gần rồi mới bắn mưa tên qua, không cần chính xác, hơn một vạn mũi tên bắn đến, vật gì cũng biến thành nhím rồi, công phu có giỏi hơn nữa thì cũng làm được gì? Trước mặt đại quân, Đại tông sư còn làm được gì?
Thủ lĩnh cũng không muốn vì truy sát khoảng mười tên tội phạm bỏ trốn mà tổn thất mấy chục binh sĩ, nếu như vậy, đợi khi trở về doanh rốt cuộc là lập công hay ghi tội vẫn còn không thể nói trước được. Tiếc là… bọn họ không thể dùng cung tên nữa rồi, bọn họ đã chạy đến nơi rồi.
Phó quan còn chưa kịp truyền mệnh lệnh xuống dưới mà một đội binh mã xông lên trước nhất đột nhiên biến mất không thấy nữa!
Biến mất vào không trung, cả người lẫn ngựa.
Khuyển Nhung là đất nước của dân du mục, là cường tộc trên ngựa, kỵ chiến là căn bản đối với bọn họ, chiến tranh kéo dài càng giúp bọn họ tích lũy nhiều kinh nghiệm, chỉ bằng tố chất và chiến thuật của kỵ binh mà nói, đương thời thì chỉ có tộc Hồi Hột có thể miễn cưỡng chống lại, những nước còn lại ở Trung Thổ toàn bộ không phải là đối thủ, Đại Yến cũng không được.
Trong thao lược của kỵ chiến, gần hàng "xung phong", lính lang Khuyển Nhung lại có chín chiến pháp "tứ lực ngũ lược", trong đó tứ lực là chỉ: tam súc, ngũ súc, thất súc và thập súc, từ như ý nghĩa, tam súc là dùng ba phần lực lượng xung phong, chính là đánh nghi binh; phần còn lại phía sau là để tăng thêm lực lượng, trong chiến cục khác nhau sẽ dùng cách ứng chiến khác nhau, đến thập súc mới thật sự là dùng toàn lực xông lên giết, bất kể hậu quả, chỉ cần giết địch, đội ngũ phía trước ngã xuống, lính lang phía sau có giẫm lên thi thể cũng phải xông lên.
Trước lần xung phong này, thủ lĩnh truyền lệnh thập súc… Thật ra thì chỉ cần không phải tam súc, sau đó mấy súc cũng không thành vấn đề, ba ngàn người đánh mấy tên tội phạm bỏ trốn không thể không thắng nhưng bọn họ đã đuổi theo suốt một ngày mà vẫn không thấy bóng dáng kẻ thù, lính lang trong lòng vừa phiền vừa bực. Bây giờ rất dễ đuổi kịp rồi, thủ lĩnh vì muốn cho lang tử hạ hỏa một chút nên liền truyền lệnh thập súc.
Thắng trận không sợ nhỏ, chỉ cần có khí thế, tự nhiên có thể đề cao sĩ khí, để tinh thần tốt tích lũy đến trạm tiếp theo nên mệnh lệnh của thủ lĩnh cũng không đáng trách. Nhưng vẫn là ngu ngốc, hành động ngốc thứ ba.
Đánh thập súc, liều chết mà xông. Sau khi hàng đầu rơi xuống, binh mã theo sau thậm chí cũng chưa kịp phản ứng đã theo đó mà rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm người đã biến mất như vậy. Lính lang phía sau cuối cùng cũng đã có phản ứng, ra sức giằng lấy dây cương nhưng kỵ binh phía sau nữa không hề biết tình trạng thung lũng, lại vì thập súc, lúc xông lên hoàn toàn không quan tâm, sau khi phía trước chậm lại thì phía sau liền đụng lên…
Thung lũng rộng lớn, với nhãn lực của La Quan tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, lão vô cùng sảng khoái cười to. Nhưng Ban đại nhân mắt mờ lại thêm nửa đêm khuya khoắt, lão đầu tử căng mắt đến sắp rơi lệ cũng chỉ miễn cưỡng thấy được quân địch, mặc dù không thấy rõ tình hình nhưng lão đầu tử cũng cao hứng vô cùng, tay múa chân đạp, hoàn toàn không giống bộ dạng xui xẻo như người sống chờ chết lúc bình thường nữa, miệng không ngừng cười nói thầm:
- Rầm nữa, rầm nữa!
Tiểu Uyển bị lão ta ồn đến hồ đồ, vẫn như trước, dùng ngón tay chạm vào thắt lưng của lão ta:
- Cái gì rầm?
Lão đầu tử vặn lưng một cái để tránh ngón tay của Tiểu Uyển, đồng thời cười nói:
- Ban ngày, lúc Tề lão đại rơi xuống, là vù một tiếng, không thấy nữa, bây giờ bọn chó Khuyển Nhung là rầm một cái đi xuống, không thấy nữa, bọn chúng đang rầm, ta hô giúp bọn chúng.
Giải thích không hiểu ra sao cả, khẩu hiệu cũng chẳng giống ai nhưng niềm vui của lão đầu tử là thật. Thấy ông hưng phấn như vậy, A Y Quả lại tò mò, muốn nói gì là nói ngay, một chút cũng không sợ đụng chạm đến người khác:
- Lão hán nhi nhà ngươi vui vẻ cái gì, Khuyển Nhung muốn giết sứ đoàn Nam Lý, ngươi là thần tử phản bội Nam Lý, vốn phải thấy Khuyển Nhung thắng thế mới vui chứ.
Nụ cười của lão nhân tự nhiên cứng đơ, một nháy mắt sau, ông lại khôi phục dáng vẻ lạnh băng băng, ánh mắt ảm đạm vô quang.
A Y Quả thuần túy chỉ là tò mò cộng thêm miệng thối, cũng không có ý làm tổn thương người khác, hơn nữa, suốt dọc đường đi này, Hữu thừa tướng ngẫu nhiên cũng mở miệng chỉ bảo, lời nói tuy không thể xem là lời vàng ý ngọc nhưng ít nhất là ý kiến đúng trọng tâm, quan hệ với mọi người cũng có thể nói là không tệ. A Y Quả nói xong, bản thân cũng thấy hối hận, dù sao cũng là người già, người sắp chết cho dù trước đây đã làm việc sai lớn thế nào thì cũng không nên moi móc lại vết thương cũ làm gì.
Hắc khẩu Dao ngại ngùng, thử thăm dò:
- Lão hán, ngươi đừng để ý, rầm nữa, tiếp tục rầm nữa đi.
Ban đại nhân ngậm chặt miệng, không nói thêm chữ nào nữa.
Tại một đoạn khác của thung lũng, "rầm nữa" vẫn còn tiếp tục, quân phía sau rầm rầm tiến tới, lính lang nơi bờ vực ra sức hô để hãm lại nhưng tiếng vó ngựa, tiếng sói tru, tiếng tù và hòa lẫn vào nhau, hoàn toàn loạn cả lên, không ai có thể nghe rõ bọn họ đang hô cái gì. Mà thủ lĩnh, người liên tục đưa ra ba chiêu ngốc để cuối cùng dẫn dắt đám lính lang của mình chạy vào đường chết là người đi phía trước, sớm đã rơi xuống tan xương nát thịt rồi.
Người phát lệnh không còn, chiến trường không ai khống chế, đội sau còn không biết phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên cứ theo quân lệnh "thập súc" mà làm… Sức chứa của thung lũng quả thật đáng sợ, thêm nhiều binh mã hơn nữa ngã vào cũng đừng mong lấp đầy được!
"Rầm nữa" vẫn đang tiếp tục, chỉ trong khoảnh khắc mà một đại đội ba ngàn người đã rơi xuống hơn phân nửa, người phía trước rơi xuống nhiều, lực đẩy từ "thập súc" xung phong phía sau càng ít đi. Đến lúc này, lính lang còn sống sót phía sau cũng đã miễn cưỡng nghe rõ tiếng hô hoán kinh hoàng của đồng bọn ở nơi thung lũng sâu, liền liều mạng kéo dây cương với mong muốn dừng lại.
Reply
/425
|