Ban Đại nhân bị bộ tộc dị nhân mang đi đã lâu, đến tận khi sắc trời lần nữa chìm trong bóng tối vẫn chưa thấy quay trở lại, Tạ Tư Trạc hai tay ôm lấy đầu gối dựa vào vách đá lạnh băng băng, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng lọt qua khe hở giữa nóc hang, ban ngày nhìn ánh mặt trời, ban đêm thì ngắm ánh trăng, cứ ngồi như thế cả ngày, tư thế không có một chút thay đổi, không nói nửa lời.
Trong thời gian đó, lão hán lại đến xem qua vài lần.
Lần đầu tiên là vào giữa trưa,lão hán đưa cơm đến, vẫn là bát cháo màu đen, nhìn thấy bát cháo buổi sáng vẫn còn chưa được động tới, lão hán hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, đổi một bát cháo mới rồi đi ra; đến lúc hoàng hôn ông ta lại đưa đồ ăn đến, nhìn thấy bữa cơm trưa vẫn còn y nguyên, lão hán có chút sốt ruột, hai tay ra dấu, tỏ ý bảo nàng ăn cơm.
Tạ Tư Trạc không nhìn ông ta, chỉ ngước lên nhìn đỉnh hang.
Cơm tối vẫn là tô cháo đen.
Lão hán nói một hồi, chẳng thấy nữ nhân người Hán có chút phản ứng nào, đành thở dài quay ra, không lâu sau lại quay trở lại, lần này trong tay ông ta cầm thêm mấy thứ sọc đen sọc trắng, tay nắm trứng to trứng nhỏ, cũng không biết là trứng gì, lão hán gắng sức ra hiệu với Tạ Tư Trạc, những quả trứng này có mùi vị rất ngon.
Tạ Tư Trạc mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ta không để mình chết đói đâu, nhưng hiện tại thật sự ta thật sự không muốn ăn bất cứ thứ gì, chờ một chút, ta vẫn muốn cám ơn lão.
Lão hán căn bản nghe không hiểu tiếng Hán, vừa lắc đầu vừa tiếp tục ra sức ra hiệu, cứ như vậy một lúc lâu, chờ đến khi lão thừa nhận đang uổng công vô ích, cuối cùng lão đành từ bỏ, để lại mấy quả trứng lạ đặt ở bên chân của Tạ Tư Trạc, thở dài lắc đầu rời đi…
Tận đến canh ba, cánh cửa sắt bên ngoài mới lần nữa có động tĩnh, Ban đại nhân đã trở lại.
Điều không ngờ là Ban đại nhân sau khi đi một vòng từ bên ngoài trở về, lại thu được kết quả không tồi, trong tay lão ta ôm mấy bọc đồ: hai chiếc thảm bằng da hình vuông được xếp gọn gang, ngoài ra thêm một cái lọ sành mới.
Ban đại nhân đem một trong hai chiếc thảm đưa cho Tạ Tư Trạc:
- Buổi đêm rất lạnh, đắp vào sưởi ấm.
Sau đó, ông mở lọ sành, trong giọng nói cuối cùng cũng có chút sắc khí, phần nhiều là cảm giác hứng khởi:
- Ta đã lấy được một bình rượu, ngươi muốn uống một chút không?
Nói chuyện một lát, mùi rượu trong bình đã tràn ra ngoài, xen lẫn vị chua chua trong mũi, còn ngửi thấy nồng nặc mùi rượu thối. Nếu ở Hán Cảnh có tửu lâu nào dám bán loại rượu này thì chỉ cần chưa đến một ngày đã bị người ta đập nát.
Ban đại nhân xem ra tâm trạng không tồi, tay cầm bình rượu cứ như ôm bảo bối, còn giải thích thêm một câu rất thừa:
- Ở đây không có nước tốt, ủ ra rượu chính là hương vị thế này.
Vừa nói, lão vừa lấy bát nước uống khi nãy, thật cẩn thận rót ra nửa bát rượu, vừa mới uống hết một ngụm đã bắt đầu ho khan dữ dội, rượu trong bát như bị đổ ra ngoài gần hết.
Thấy lão nhân ho quá vất vả, Tạ Tư Trạc nói:
- Để tôi giúp ông vỗ vỗ lưng.
Lão nhân nhất thời không nói được lời nào, chỉ cố sức lắc đầu khước từ chối ý tốt của Búp bê sứ, Qua một lúc mới có thể điều hòa lại hơi thở, nhọc nhằn nói:
- Đấm lưng ngươi không làm được đâu, việc đó nhìn thì đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể làm tốt. Lực cần phải vừa phải, vị trí thì cần phải thay đổi linh hoạt, nếu không càng đấm càng khó chịu, còn không bằng không đấm.
Vừa mới nói hết lời, lại nhìn thấy bát rượu đã bị đổ hết, chỉ còn bát không. Trong mắt lão nhân lộ vẻ đau lòng, may mà bình rượu vẫn còn, tiếp tục đổ rượu ra bát, uống hết sạch. Kết quả với lần trước không khác biệt bao nhiêu, lão nhân lại bắt đầu ho khụ lên, nhưng lần này lão nhân đã biết thông minh hơn, ông chỉ đổ vào bát một chút chút rượu rồi uống bằng sạch, nên dù có bị ho dữ dội rồi run tay đến cỡ nào đi nữa thì trong bát cũng không có rượu để mà vãi ra ngoài.
Kế tiếp vẫn là rót rượu, uống rượu, ho khù khụ…Cứ mỗi lần uống một ngụm, lão nhân đều ho như thể lá phổi sắp bị đứt ra ngoài. Nhưng ông vẫn khư khư không chịu buông bình rượu ra, mà trong tay ông lại chẳng phải loại rượu gì ngon.
Tạ Tư Trạc khẽ khàng khuyên:
- Bị ho thế này hay đừng uống nữa.
- Mở nắp rồi, hôm nay không uống hết, ngày mai mặt trời mọc, thời tiết nóng, rượu sẽ ngày càng chua, đến lúc đó không có cách gì để uống nữa.
Lời của Ban đại nhân nghe có vẻ rất có lý:
- Làm việc cho bọn họ cả ngày mới đổi lại được có một ít rượu, ta mà không uống cho hết, coi như bị mất toi một ngày công.
"Bọn họ" Tạ Tư Trạc tóm được trọng điểm.
Ban đại nhân ho đến mức cảm tưởng như các khớp xương đều bị đứt lìa, tạm buông bát rượu xuống, tiếp lời:
- Đây là nơi ở của Sa dân (dân sa mạc).
Tạ Tư Trạc không biểu lộ gì, tiếp tục hỏi:
- Sau trận gió bão, Sa dân đã cứu mạng chúng ta.
Ban đại nhân bỗng mỉm cười kỳ quái:
- Không phải là cứu chúng ta mà là tha cho chúng ta.
Tạ Tư Trạc là người thông minh sắc sảo, nghe xong những lời kỳ quái của Ban đại nhân, mới thoáng suy nghĩ qua loa, cô đã có thể hiểu ý của ông:
- Ý của ông là…quái vật tấn công chúng ta trong trận gió bão là Sa dân? Bọn họ đều mọc cánh biết bay?
- Cánh dám chắc là không mọc,tên coi ngục chính là người Sa dân, cô thấy gã có cánh sao?
Ban Đại nhân lắc lắc đầu:
- Nhưng đúng là bọn họ có thể bay.
Ban đại nhân lại uống một ngụm rượu
Rượu vô cổ họng, vị cay xông lên, khiến người ta không nhịn được muốn ho khan, nhưng Ban đại nhân lần này không phát ra tiếng, lãodằn lại nén một hơi, cắn răng, cổ, nắm tay, thân thể đều thiết chặt căng, dường như giận dỗi với chính mình, nhất định nén trở lại cơn co giật giữa cổ họng, hồi lâu sau mới thở hắt ra một hơi, nói:
- Việc sắp thành lại bại.
Bốn chữ, lão thốt ra từng chữ một.
La Quan, Tống Dương suýt nữa thành công
Đêm đó Đại Tông Sư đứng đầu cứu trợ đồng bọn, chống cự lại đại quân của quái vật với lực lượng quá đông, cuối cùng không thể cầm cự được mà bị cuồng phong cuốn đi, Tống dương ở đằng sau chỉ đánh ra được mười ba đao, sau đó đội ngũ hoàn toàn bị li tán…kỳ thực, nếu La Quan có thể cố gắng thêm một tuần trà, hoặc là Tống dương cố gắng cầm cự thêm nửa tuần trà nữa, thì họ có thể vượt qua cửa ải này rồi. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Trăm dặm qua được chín mươi, họ thiếu chút nữa đã có thể thoát ra được.
Sau khi đội ngũ bị tách ra, đại quân quái vật liền cố sức vượt lên, chờ cho bọn chúng qua hết thì trận gió bão cũng chấm dứt.
Khi ấy, Ban đại nhân như có kỳ tích vẫn rất tỉnh táo, nhưng bị Tiểu Uyển đang hôn mê vì trúng thương nặng nằm đè chặt lên, không sao động đậy được, lão cũng không làm được, đành nằm yên trên đất, nhìn trời xuyên qua mái tóc của Tiểu Uyên…bầu trời đêm sắc màu phiêu linh, trên vòm trời mặt trăng và những ngôi sao mờ ảo không rõ ràng
Không lâu sau khi trời đã sáng tỏ hơn, Ban đại nhân nhìn mọi thứ rõ ràng hơn, nhìn thấy chung quanh ông rải rác khắp nơi đều có không ít thi thể, màu máu tươi nhuốm đỏ cả biển hoa, khắp nơi đều có những bộ phân thân thể bị cắt rời, mới biết rõ tối qua La Quan đã ra tay mạnh đến cỡ nào, trận đấu ác chiến và quyết liệt ra sao.
Tuy nhiên điều làm Ban đại nhân không ngờ đến, đó là các thi thể ở xung quanh ông chẳng phải loại quái vật gì, rõ ràng đều chỉ thấy toàn xác người. Chỉ có điều trang phục mặc trên người họ đều rất đặc biệt, trong suốt, không biết được may bằng loại da gì, khoác lên người tay và thân liền nhau, giữa hai chân có màng, rất giống dơi…Ban đại nhận lại lần nữa lắc đầu:
- Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, sau này nếu có cơ hội nhìn thấy loại y phục đó, đến lúc đó nhìn là biết ngay. Bộ dạng cổ quái đó, sẽ giúp cho bọn họ có thể lợi dụng trận cuồng phong để bay lên, kết quả bị chúng ta hiểu nhầm thành quái vật.
Sau khi trời sáng, Ban đại nhân cảm thấy rõ ràng hơn Tiểu Uyên vẫn còn thở, mừng rỡ ông không biết đã thử bao nhiêu lần mong muốn thức tỉnh được Tiểu Uyên, nhưng trước sau gì vẫn không có hiệu quả. Ông đành cứ thế bị đè, qua vài canh giờ, cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, chung quanh rốt cuộc cũng truyền lại tiếng động, là "bọn quái vật" đã trở lại.
Khi quay lại bọn quái vật đã cởi bỏ những bộ da cổ quái, phía trên không mặc gì lộ ra những hình xăm. Ban đại nhân am hiểu về mọi thứ trên thảo nguyên, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay đối phương là Sa dân
- Sau đó ta mới hiểu rõ, Sa dân trong cơn bão cát đen phát động tấn công, chủ ý là muốn đối phó với quân Lang tốt đang đuổi theo đám người Tống Dương…Đương nhiên họ không phải là muốn cứu chúng ta, mà trước hết nhìn trên trời thấy có Khố Tát xoay quanh, lại nhìn thấy quân Lang tốt đột kích, nghĩ là binh lính của tộc Khuyển Nhung đến tấn công.
Ban đại nhân tạm chuyển chủ đề:
- Sa dân và Khuyển Nhung có thù hận không giải được, hai bên đã giằng co mấy trăm năm, chém giết không ngừng, hôm đó tưởng nhìn thấy kẻ thù, tự nhiên muốn liều chết lao đến.
Tạ Tư Trạc mặt ngày càng nhăn lại nói:
- Chúng ta chỉ là vừa hay gặp dịp? đã tự mình đánh một trận oan uổng?
Có lẽ là rượu mạnh làm tổn thương cổ họng, giọng nói của Ban đại nhân trở nên khàn khàn:
- Vừa hay gặp dịp đúng là không sai, nhưng trận đánh này không đánh oan uổng, La Quan, Tống Dương bọn họ không làm sai.
Sa dân hành quân, dù cho họ có vô ý giết vài người Hán, nhưng hai bên tương ngộ trong trận bão tấp, Sa dân dù cho muốn tránh lé cũng không làm được, đối với một đại quân như thế, dù cho là bất kỳ thứ gì ngăn cản ở phía trước, cũng nhất định liều lĩnh lao vào, nghiền nát vượt qua.
Nếu muốn tránh cho đánh nhau, đám người Tống Dương chỉ còn cách nằm rạp dưới đất, để đám quái vật bay qua, nhưng ý đồ của đối phương lại không rõ ràng, khí thế hung hãn mà lao đến, tự mình nằm rạp xuống, nếu nhỡ may bị đột kích thì sẽ không còn cơ hội để phản kháng. Không cần nói lúc đó, dù cho bây giờ có nghĩ lại, nếu như Sa dân bay qua đám người của Tống Dương, ai dám đảm bảo họ không thuận tay mà diệt bớt những người đang nằm rạp ở dưới đất kia.
La Quan lựa chọn ứng chiến, đó là biện pháp duy nhất để bảo vệ mình.
Tạ Tư Trạc gật gật đầu, không còn thắc mắc trong việc này, mời Ban đại nhân tiếp tục kể lại những việc diễn ra ngày hôm đó…
- Giữa khe nứt có một sườn núi bí mật,bị biển hoa che lấp người ngoài không nhìn thấy, nhưng Sa dân thì biết, vì thế đối với chúng ta, đối với Khuyển Nhung cái khe nứt đó là rãnh trời khó vượt qua, còn Sa dân thì không bị ảnh hưởng gì.
Ban Đại nhân giải thích thêm một câu, lúc này mới quay lại vấn đề chính.
Có trận bão táp tương trợ, số lượng lại áp đảo quân Lang tốt, Sa dân toàn thắng, nhưng Sa dân cũng có tín ngưỡng riêng của mình, dù cho có là kẻ thù, sau khi bị giết bọn họ cũng không để cho thi thể bị phơi ở ngoài, vì thế sau khi kết thúc trận đánh họ lại đem chôn những thi thể của quân Lang tốt, tiếp sau đó lại quay trở lại đầu kia của hang nứt, đến dọn dẹp chiến trường do bọn La Quan Tống Dương gây ra.
Rất nhanh tất cả mọi người trong tiểu đội đều được Sa dân tìm thấy, vì lúc Tống Dương thất trận, đại quân quá cảnh và trận bão cát đen vẫn còn chưa kết thúc, mọi người mặc dù đều bị thương rất nặng, nhưng trừ Tống Dương ra, những người khác đều còn thở, chưa bị chết thảm. Trong đó La Quan bị thương nặng nhất, lão ta bị ném ra ngoài sớm, bị Sa dân đập mạnh nhất, khi bị trận cuồng phong cuốn đi thì đã bị tiêu hao hết nội lực, thân thể với người bình thường không khác nhau bao nhiêu, toàn thân trên dưới không biết bị đứt gãy bao nhiêu đốt xương, lúc bị Sa dân bắt làm tù binh đừng nói đến việc động đậy, đến cả nói còn không có lực, chỉ lạnh lùng nhìn bọn Sa dân, ánh mắt đầy sự khinh miệt.
Lúc trước La Quan đã ra tay đại tàn sát, không biết là đã có bao nhiêu Sa dân chết dưới tay của lão, Sa dân hận đến xương tủy mấy người Hán này, nhưng lại không tự tay giết bọn họ, mà làm một nghi lễ cổ quái đơn giản, giống như nghi lễ cúng tế, sau đó bỏ La Quan, Tề Thượng Ba Hạ, Nam Vinh, A Y Quả, tiểu Uyên, tiểu Cổ tất cả đều bị đem vứt xuống thung lung.
Sa dân biết ở dưới thung lũng đó có loài quái ngư đáng sợ, bọn họ mê tín tin rằng loài cá chạch đó không chỉ uống máu ăn thịt, mà còn ăn mòn linh hồn, nên đem phạm nhân ném vào hang nứt cho cá ăn, trong con mắt của Sa dân hình phạt đó là đáng sợ nhất.
Mặc dù đã biết trước đồng bọn đã chết, nhưng nghe đến đó trong lòng Tạ Tư Trạc vẫn trùng xuống mạnh mẽ…chết, chết chắc rồi, ở nơi cao như hang nứt, bị vứt xuống sẽ đều tan nát hết, huống hồ ở dưới còn có vô số cá chạch
- Sa dân tìm được Tống Dương, lúc đó anh ta đã chết, ta đã cẩn thận thăm dò, mạch đập hai tay đều không có, thân thể băng lạnh, hai đồng tử giãn ra, chết rồi thì không thể chết lại nữa.
Không biết có phải là do cố ý, khi nói câu này, Ban đại nhân nói rất khẽ.
Ngay cả tiểu Cổ còn không chết, sao Tống Dương lại có thể chết?
Tạ Tư Trạc muốn hỏi nhưng lại thôi, nàng biết Ban đại nhân cũng không thể có đáp án. Người khác có thể sống sót hoặc do may mắn, cũng với đạo lý như thế, có những người bị chết cũng chỉ là vì không may mắn mà thôi.
Không hề báo trước, Tạ Tư trạc rơi lệ, không ra tiếng, không nức nở, chỉ có điều những giọt nước mắt cứ lăn xuống, dù cho nàng có gắng sức khép chặt mắt, cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
- Người chết không thể hiến tế, Sa dân đối xử tử tế với thi thể, đã đem Tống Dương đi chôn. Xuống mồ là yên ổn, không nên nghĩ nhiều.
Ban đại nhân đã không còn nhớ rõ lần trước mình an ủi người khác là khi nào.
Vẫn còn rơi lệ, nhưng giọng của Tạ Tư Trạc vẫn bình tĩnh lạ thường:
- Tống Dương là người thân cuối cùng của ta.
Dừng một lát, Tạ Tư Trạc giơ tay cầm lấy bát rượu trên đất, bảo Ban đại nhân rót cho mình một ít rượu:
- Chàng là phu quân của ta.
Hai vị phụ thân, rất nhiều huynh đệ tỷ muội đều cùng chết thảm, việc thành thân của Tạ Tư Trạc năm đó không đáng nhắc đến, nhưng điểm mấu chốt chính là nàng chỉ còn Tống Dương là người thân duy nhất, còn có người đó tồn tại, dù cho "chàng là phu quân của ta" sáu chữ này nghe có vẻ tùy tiện, lộ ra nàng không tự trọng, nhưng ít nhất có thể làm nàng cảm thấy không cô độc.
Người này đã chết rồi, trời đất rộng lớn này, chỉ còn Tạ Tư Trạc cô độc một mình.
Nói xong, nàng đưa bát rượu lên môi…chua, chát, cay độc, các loại mùi vị hòa quyện vào nhau xông lên cuống họng, Tạ Tư Trạc không kìm nén được cũng không còn muốn kìm nén. Chỉ là không thể ngờ, từ trong tâm phổi dâng lên, âm thanh từ cuống họng phát ra không phải là tiếng ho khan mà "oa"một tiếng rồi khóc lớn.
Gào khóc lớn, bát rượu cũng vỡ tan trên mặt đất
Hữu thừa tướng không khuyên, chỉ ngồi một bên im lặng nghe tiếng khóc, dùng bình tu từng hớp từng hớp rượu, rồi lại gắng sức ho.
Thật lâu sau đó, Tạ Tư Trạc ngồi dậy lần nữa, khóc lóc một hồi khiến cho những tâm sự ứ đọng trong lòng được giải tỏa, nhưng hao tổn của thể lực làm cho con người ta bình tĩnh hơn:
- Vì sao hai chúng ta vẫn còn sống? chưa bị ném xuống thung lung.
Uống hết bình rượu, phổi của lão đại nhân dường như bị ho thủng, giống như cái ống bễ bị thủng, thở phì phò nói:
- Ta nói với Sa dân, Tống Dương và tiểu Uyên là huynh muội, ta là cha của chúng, còn ngươi là vợ của Tống Dương.
Ban đại nhân biết một chút ngôn ngữ của Sa dân, nhưng ông tinh thông tiếng man của người Khuyển Nhung, Sa dân với Khuyển Nhung mục tộc đều sinh sống ở đại thảo nguyên, trong đó có không ít người hiểu tiếng Nhung khuyern, nên hai bên có thể giao tiếp
Giống như những man tộc khác, Sa dân khát máu mà dũng mãnh, nhưng thực chất bên trong man tộc này, còn chứa đựng phần phong độ quân tử: trai gái, phu quân đều đã đền tội, trên dưới cô lão quả phụ, họ cũng sẽ không làm khó.
Không chỉ không làm khó nữa mà còn chiếu cố chăm sóc
Hán cảnh Trung Thổ tự xưng là tiến bộ nhất, khiêm tốn nhất nhưng dù bất kể là Đại Yến hay Nam Lý, hoặc đại hồng triều thống nhất thiên hạ sáu trăm năm trước, đối xử với thi thể của kẻ thù, cô lão của kẻ thù những việc như thế, ai có thể làm tốt hơn Sa dân.
- Ngài nói vậy, họ có tin không?
Tạ Tư Trạc cũng không phải muốn chất vấn, chỉ là không hiểu rõ nên mới hỏi ra miệng.
Ban đại nhân cười cười:
- Sự tình rất rõ ràng, trong trận bão táp, Tống Dương đứng phía trước Tiểu Uyển, đại ca thay muội muội che mưa chắn gió, làm chồng cần gánh vác trách nhiệm cho vợ, làm con gánh vác trách nhiệm cho cha, Sa dân lúc đó cũng nhìn thấy rất rõ ràng, sự việc sau này cũng đã xác minh, không có đạo lý không tin.
Nói xong, Ban đại nhân đổi sang chuyện khác:
- Qua một thời gian nữa, chắc sẽ có Sa dân cưới người làm vợ, tướng công của ngươi bị họ giết, họ sẽ chăm sóc cho ngươi, cũng giống như vậy,người đó sẽ nhận ta làm phụ thân, ngày trước ta cũng đã nghe qua, đối với ta và ngươi những kiểu thê tử, phụ thân như thế này, Sa dân sẽ đặc biệt quan tâm, đây cũng liên quan đến tín ngưỡng của bọn họ.
Tạ Tư Trạc mỉm cười, con ngươi rất sáng, ánh mắt không che giấu sát khí.
Ban đại nhân tiếp tục nói:
- Chuyện cưới xin của ngươi, chắc chắn do Sa Vương làm chủ, toàn bộ do Sa dân tự nguyện. Mấy ngày nay đã có vài Sa dân đến xem qua, nhưng bọn họ cũng chưa coi trọng ngươi, chê ngươi xấu. Nữ tử Sa dân lấy đầy đặn béo tốt làm đẹp, diện mạo đẹp đẽ của nữ tử nhà Hán ta rơi vào trong mắt Sa dân, mỗi người đều trở nên quái dị… Cho nên ngươi nếu không muốn gả đi, cũng đừng ép mình ăn để trở nên béo tốt. Tuy nhiên tiếp đó ngươi sẽ tiếp tục phải ở trong tù.
Tạ Tư Trạc đại khái đã hiểu được, lão coi ngục thấy mình không ăn không uống, tại sao lại lộ vẻ sốt ruột như vậy.
Tạ Tư Trạc mệt mỏi, tính đến ngày hôm nay đã là năm ngày chưa ăn gì, nhưng nàng vẫn không dám ngủ, dựa vào cơ thể của nàng, ngủ tiếp e rằng sẽ không tỉnh lại, Tạ Tư Trạc không thể chết được, kẻ thù ở Đại Yến còn tiêu diêu tự tại, hơn nữa… Theo hắn xuống mồ, nàng vẫn lo lắng tới đại thù của bộ tộc, tuy rằng báo thù như thế nào nàng vẫn chưa nghĩ ra, nhưng việc cần làm sớm muộn cũng phải làm.
Tạ Tư Trạc miễn cưỡng ăn một chút đồ, nghiêng mình nằm xuống, trong lòng mệt mỏi đến hoảng hốt, có thể đầu óc lại thật sự rõ ràng, bất kể thế nào cũng khó ngủ lại, nằm một lúc nàng khẽ thở dài:
- Ngày hôm qua… Không phải ngày hôm qua, ngày cuối cùng ở cùng bọn họ dường như được quá nhiều so với hôm nay.
Nửa đêm bừng tỉnh, từ trong thành nhỏ bị bao vây truy sát, bị Khố Tát theo sát, phía sau truy binh mỗi lúc một tăng thêm; trốn vào biển hoa, cảnh đẹp trước mắt rung động; thăm dò thâm cốc (thung lung), gặp được loại quái vật không biết tên; leo lên một đoạn vách đá, nhìn thấy đám lính Lang truy binh từng đợt từng đợt "rầm nữa, rầm nữa"; cuối cùng bị gió lốc đại quân Sa dân đánh úp… Trong một ngày mạo hiểm không ngừng, kỳ ngộ không ngừng, đồng bạn mỗi người đều mệt mỏi, khi đó trên mặt Tạ Tư Trạc cũng lộ ra vài phần sốt ruột, nhưng nàng trong lòng thật sự cao hứng.
Có lẽ từ thưở bé thân thể đã yếu ớt, những việc người khác làm được thì Tạ Tư Trạc phần lớn đều làm không được, vì thế tận đáy lòng Tạ Tư Trạc, nàng luôn khát khao mạo hiểm, còn nhớ lúc trước bị Vân Đỉnh bắt cóc, rồi trên đường trốn thoát cảnh vật trước mắt bay xẹt qua, bên tai phong thanh rầm rầm, nếu là người khác thì đã sợ đến hồn bay phách lạc. Nhưng TạTư trạc lại cười, như sự vui vẻ của cánh chim được bay liệng, không kìm được hưng phấn, lại còn lúc ở trong tiểu thành Hồng Dao, bị Tống Dương ném lên không trung…nàng thích những việc kích thích như thế, ngày cuối cùng ở bên cạnh mọi người đối với nàng là sung sướng biết bao, đủ để nàng nhớ đến tam sinh cửu thế, dù cho có uống canh Mạnh bà cũng không thể xóa mờ đi được.
Chỉ tiếc cuối cùng hắn vẫn không thể chống đỡ qua trận gió bão.
/425
|