Phong tục tập quán của dân tộc Hồi Hột không giống với người Hán, giữa quân thần không có nhiều lễ nghĩa như vậy, đại thần thậm chí có thể đập bàn với Đại Khả Hãn, đương nhiên về cãi, thần tử không thể mắng quân vương.
Nhưng bình dân thấy Đại Khả Hãn ở trên cao, liệu có toàn tâm thi lễ hay không, nếu không lễ bái cũng không có người truy cứu cái gì, ngay cả Khả Hãn cũng không để ý. Tất cả năm đó Nhật Xuất Đông Phương với thân phận tôn quý Vương tử và Tiểu Hãn, kết nghĩa huynh đệ với Tống Dương, trong mắt người Hồi Hột là việc rất bình thường, đã không cảm thấy vương tử nhà mình hạ mình, cũng không cho rằng Tống Dương trèo cao.
Nhưng Đại khả Hãn rốt cuộc vẫn là chủ của một nước, khi làm vương tử kết giao huynh đệ với bình dân, sau khi đăng cơ không thể tùy tiện lấy phụ nữ bình thường làm chính thất. Theo phong tục của người Hồi Hột, đàn ông có thể lấy bốn vợ, Đại Khả Hãn cũng không ngoại lệ, ngoài bốn vị chính thất ra, nếu ông ta muốn lấy người phụ nữ khác cũng không phải là không được, chỉ là họ sẽ không có thân phận gì.
Gia thất của A Hạ cũng không bình thường, nhưng dù sao cũng không phải cao quý, địa vị kém xa không phù hợp với thân phận chính thất của Đại Khả Hãn. Nhưng Nhật Xuất Đông Phương thích nàng, muốn cho nàng một danh phận.
Trước đây Nhật Xuất Đông Phương đã nói vài lần, từ mẹ ruột ông ta - Vương mẫu - tới các trọng thần trong triều đều phản đối, việc không có khả năng, Đại Khả Hãn tạm thời từ bỏ, nhưng tâm tư chưa chết.
Trên điện Thánh Hỏa một phen hỗn loạn mấy vị đại thần còn hồ đồ, hoặc là khổ sở khuyên răn hoặc là phẫn nộ, vì việc tìm Tống Dương mà xuất binh vạn lần không được, bất luận thế nào cũng phải loại bỏ ý niệm điên cuồng đó trong đầu Đại Khả Hãn.
Cũng chỉ có vị lão vương gia nghe ra mùi vị kia, không tham gia tranh luận, đứng ở một bên đợi nhìn mọi người nói cũng đủ mệt rồi, ông ta mới giơ tay đẩy đồng bọn ra, cất bước đi tới trước mặt Đại Khả Hãn:
- Phiên Cẩu trên cao nguyên cũng giống như lang tốt trên thảo nguyên, đều là kẻ thù lớn của người Hồi Hột chúng ta, không thể bỏ qua ai. Chỉ là giết chó dọa lang, bây giờ cái chúng ta cần là nhanh chóng mài đao…Tấn công thổ Phiên, việc này rất khả quan, nhưng vẫn phải kiên trì chờ đợi, lúc đầu tuy người từ chối lời mời xuất binh của Tống Dương, nhưng tất cả con dân đại mạc dưới ánh sáng của Đại Thánh Hỏa đều cất giữ điều này trong lòng. Nam Lý là nước bạn của Hồi Hột chúng ta, Tống Dương vương gia là huynh đệ của tất cả dũng sĩ chúng ta, tâm nguyện của hắn nhất định sẽ có ngày thực hiện.
Lão vương gia đức cao vọng trọng, tuy nói lời hoàn toàn không đáng giá, nhưng ông ta hễ mở miệng là những người khác đều phải tạm thời im tiếng, Lão vương gia vẫn giữ vững nhịp điệu, lại tiếp tục nói:
- Về con người A Hạ, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt, đã là dũng sĩ chân chính cũng là một vị cô nương tốt. Tuy gia thế không đủ hiển hách, nhưng việc tại nhân, nếu có thể lập công vì nước.. tâm nguyện thứ hai của Tống Dương vương gia cũng không phải không có khả năng hoàn thành.
Lúc này còn có một vị đại thần hồ đồ khác lắc đầu nhíu mày không cho là đúng, Lão vương gia lại không khách khí, quay đầu ném ánh nhìn phẫn nộ cho họ, không cho phép họ nói thêm những lời vô nghĩa, đồng thời trong lòng thầm mắng bọn họ là đồ ngu, không cho Đại Khả Hãn lấy vợ, Đại Khả Hãn sẽ tức giận nổi điên, động binh đánh giặc.
Việc lấy vợ lão vương gia nói lời hứa, ít nhất khẩu khí buông lỏng rất nhiều, đánh trúng vào tâm khảm của Đại Khả Hãn, những lời sau đó lại nói tiếp;
- Đại lễ đăng cơ của Đại Khả Hãn cùng ngày với thất tuần tang của yêu tăng Thổ Phiên, yêu tăng canh cánh trong lòng, điều binh hướng phía bắc để thị uy, chúng ta tuy không sợ chúng, nhưng lúc này thực sự không phải lúc đông tiến thảo nguyên, không phải cơ hội tốt để khai chiến với lang tốt. Mà điều quan trọng nhất là Tống Dương vương gia hiện giờ không rõ tin tức, ngay cả người ở đâu chúng ta cũng không biết, tùy tiện động binh chỉ vô ích, nói không chừng còn thích hợp để tạo phản.
Tiếp đó lão vương gia đổi đề tài:
- Tống Dương là vương gia của người Hồi Hột chúng ta, người gặp nạn Hồi Hột nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn, nên giúp thế nào, cứu ra sao, còn cần phải từng bước mà làm, vạn lần không thể hành động theo cảm tính, dù sao cũng phải biết rõ tung tích của người rồi mới quyết định. Thần thỉnh Đại Khả Hãn truyền lệnh, tăng nhân số đi điều tra việc này.
Nói xong, giọng nói của Lão vương gia dần dần vang dội:
- Chỉ cần có thể tìm thấy người, Tống Dương vương gia ở đâu, dũng sĩ đại mạc tất cả sẽ đến đó.
Đoạn trước và đoạn này đều là vô nghĩa, duy chỉ có lời nói của lão vương gia..Nếu việc cướiA Hạ có thể thương lượng, Nhật Xuất Đông Phương Đại Khả Hãn liền nặng nề thở dài, im lặng.
Nếu nhất định phải nói tới thân phận, trong đêm nay, không đợi trời sáng đã sớm tỉnh rồi, người tôn quý nhất, không phải Bác Kết, không phải Nhật Xuất Đông Phương, cũng không phải Cảnh Thái Đại Yến, mà là Lý đại tiên sinh không chút tiếng tăm trong trấn nhỏ nơi sơn dã.
Hoàng đế Nam Lý đã chết không đáng tiền, nhưng bệ hạ Hoàng đế Đại Hồng đế quốc lại có thân phận vô cùng tài ba.
Đại Hồng Triều năm đó thống nhất thiên hạ, cái gì mà cao nguyên đại mạc, thảo nguyên Nam Hoang, tất cả đều là vườn của hoàng đế Đại Hồng…Phong Long ngáp lớn một cái, từ sau khi "chết đi" lại không hề quan tâm tới chính sự, hàng ngày đều ngủ rất nhiều, hầu như trời không sáng thì không dậy, hôm nay khi đang ngủ say bị người đánh thức, tức giận chưa nói tới, nhưng ý đồ khó tránh khỏi.
Người làm phiền đến hoàng đế Đại Hồng đang có giấc mộng đẹp kia, thân phân chỉ là một quận chúaa của một nước nhỏ, so với các nhân vật lớn thì không đáng nhắc tới, nhưng đối với những phong ấp nhỏ bé trong vòng 50 dặm mà nói, nàng rất quan trọng. Nếu nói Tống Dương là trời của nơi này, thì nàng là đất, giờ phút này trời đã sập, nhưng đất vẫn còn, vẫn cố gắng duy trì phạm vi..trời sập nhưng đất chưa bị vùi, phong ấp vẫn còn.
Nhâm Sơ Dung hai mắt đỏ bừng, rõ ràng là cả đêm không ngủ, nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra, mí mắt của nàng có chút sưng, dường như nàng đã khóc một trận trước đó không lâu.
Phong Long xua tay, bảo Lý công công dâng trà, hỏi Sơ Dung đột nhiên tới thăm:
- Sao, có việc gấp à?
Nhâm Sơ Dung gật đầu:
- Có việc cầu ngài giúp đỡ.
Ở Trung thổ, thúc bá huynh đệ đều có thể tính theo thứ tự, đều là đích truyền, tình cảm sâu sắc với nhau, huynh muội kết nghĩa cũng không khác biệt mấy so với huynh muội ruột. Khi Phong Long còn nhỏ là điện hạ, lớn lên lại trở thành bệ hạ, địa vị cho phép, khiến ông ta không có nhiều cảm tình với thân thích của ông ta, nhưng sau khi gặp rủi ro chỉ còn sót lại mỗi một người thân là Trấn Tây Vương, vả lại, luận tới vương gia vẫn là Thừa Hợp chăm sóc mình, bây giờ trong lòng Phong Long rất trân trọng những người thân còn sót lại này, nghe vậy lập tức gật đầu:
- Chỉ cần ta có thể giúp, ngươi cứ nói.
Nói xong, còn không đợi Nhâm Sơ Dung nói, Phong Long liền nghĩ đến điều gì, thăm dò hỏi:
- Thiền Dạ Xoa?
Có lẽ là đã trải qua đại nạn nên đã tôi luyện tâm tính, có lẽ là không làm Hoàng đế nữa khiến ông ta thấy thoải mái, tâm tư của Phong Long còn thông thấu hơn so với trước kia.
Với tình hình hiện tại của ông ta, còn mạnh hơn những người bình thường, cũng nắm chắc hai "con dao" khá là sắc bén: Một là thiết vệ tận tâm và trung thành Lý Dật Phong, đã bước vào cảnh giới của Ất tự tông sư, Nam Lý ít có địch thủ. Nhưng cao thủ trong phong ấp tập hợp, Hồng Ba phủ cũng không thiếu mãnh tướng, Thừa Hợpcó việc gấp cũng không cần dùng tới Lý Dật Phong; một con dao còn lại, chính là Thiền Dạ Xoa.
Quả nhiên, Nhâm Sơ Dung gật đầu:
- Chính là Thiền Dạ Xoa, ta muốn mượn đám tinh binh này.
Thiền Dạ Xoa cống hiến cho hoàng đế Đại Hồng, cho dù bây giờ Tống Dương muốn dùng tới đội nhân mã, cũng phải mời Phong Long ra mặt.
Phong Long hơi tò mò:
- Ngươi cần Thiền Dạ Xoa làm gì?
- Lên cao nguyên.
Nhâm Sơ Dung nói, vừa nói ba chữ, Lý công công phụng chỉ đang đứng bên cạnh đột nhiên lộ ra nụ cười, miệng khẽ động, muốn nói gì đó, nhưng không dám lên tiếng xen ngang cuộc nói chuyện.
Thái độ của Lý công công rơi vào mắt của Phong Long, tiên đế gia cười cười:
- Nên nói thì nói, không cần ngại.
Sau đó lại chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh:
- Ngồi xuống nói.
Lý côn công thông suốt nói lời cảm tạ, mông đặt nhẹ vào ghế ngồi xuống, cười với quận chúa nói:
- Thật là vừa khéo, hai ngày trước tướng quân Trịnh Chuyển còn tìm chủ thượng của ta, nói là toàn bộ mạch đao đã đúc xong, trang bị của Thiền Dạ Xoa đã đầy đủ hết.
Thiền Dạ Xoa đời đời chăm chỉ tập luyện, tướng lãnh am hiểu đủ thứ binh pháp, các binh sĩ võ nghệ thành thạo, nhưng bọn họ trong mấy trăm năm nay đều trốn tránh hậu thế, ngoại trừ Thiền Dạ Xoa đời thứ nhất, các đời sau này chưa có ai đánh nhau thực sự.
Đội ngũ huấn luyện xuất sắc như vậy, chưa trải qua chiến trường tẩy luyện cũng đừng mơ biến thành hùng binh thiết huyết chân chính.
Trịnh Chuyển mấy ngày trước đã tìm tới Phong Long, gã tới xin chiến. Tiêu diệt, công thành, tập kích kẻ thù nhiệm vụ gì cũng được, gã chính là muốn dẫn binh lên chiến trường, vẫn là tác chiến vì nước, luyện binh vì hoàng đế.
Phong Long không phải không tự biết người mình, ông ta rõ hơn ai hết "hoàng đế Đại Hồng" này là có chuyện gì xảy ra, sử dụng Thiền Dạ Xoa như nào vẫn là Thường Xuân Hầu nói thôi, bây giờ Tống Dương không ở phong ấp, lúc đó ông ta liền nói mấy câu kiểu như là "an tâm chớ nóng vội", đuổi Trịnh Chuyển về, để gã tiếp tục chờ đợi.
Lý công công nói xong, trên mặt Nhâm Sơ Dung cũng không có vui vẻ gì, chỉ gật đầu:
- Như thế thì tốt quá.
Phong Long lại tiếp tục hỏi: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
- Thiền Dạ Xoa lên cao nguyên, rút cuộc làm gì, làm thế nào?
Đợi lúc sau ông ta truyền lệnh cho Trịnh Chuyển, thế nào cũng phải hỏi rõ sự tình.
Nhâm Sơ Dung đáp:
- Trong nửa năm, giết địch, nổi danh, thanh thế càng lớn càng tốt, khiến người Thổ Phiên càng sợ càng coi trọng càng tốt, cụ thể làm thế nào, đều tùy ý Thiền Dạ Xoa.
Nói xong, dừng lại một lát, lại tiếp tục nói:
- Một mình xâm nhập vào quân địch, bọn họ không hậu viện, không tiếp tế, có thể sống trở về không, chỉ có thể xem vào bản lĩnh của bọn họ.
Phong Long bắt đầu căn bản không nghĩ tới việc "một mình xâm nhập, Nhâm Sơ Dung nhắc nhở ông ta mới tỉnh ngộ, nhíu mày nói:
- Luyện binh như vậy e là không thỏa đáng..
Nói xong nửa câu ông ta lại bừng tỉnh, quận chúa thuyên chuyển đội quân Thiền Dạ Xoa này, đương nhiên là có mục đích của nàng, vốn không phải để luyện binh.
- Tại sao?
Phong Long vốn định trầm ổn chút, không hỏi thăm xem những việc không liên quan tới mình, nhưng thực sự không chịu nói sự tò mò, vẫn hỏi:
- Để Thiền Dạ Xoa lên cao nguyên để nổi danh, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nhâm Sơ Dung đột nhiên trầm mặc.
Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi mở bàn tay trái, một bức thư trong lòng bàn tay hiện ra, đêm qua trước khi đi ngủ nàng nhận được, Tiểu Bộ căn bản không biết.
Sau khi Nhâm Sơ Dung xem bức thư này xong luôn giữ nó trong lòng bàn tay, cả đêm.
Phong Long càng tò mò, rút bức thư từ trong tay em họ ra, nhanh chóng xem, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tin tức truyền về từ Tạ Môn.
Tiểu cẩu trên thảo nguyên vẫn không thể tìm thấy tung tích của đoàn người Tống Dương, nhưng bọn họ lại nghe được một tin: Trong quân Khuyển Nhung, nhiệm vụ đuổi giết vài đặc phái viên đã hoàn thành.
Lang tốt đã hoàn thành nhiệm vụ đuổi giết, rút cuộc là có ý gì, dường như đã hiểu.
Tống Dương chết rồi?
Tống Dương chết rồi.
Trong lòng Phong Long vô cùng kinh hãi, muốn an ủi Đường muội mấy câu nhưng lại không biết nói thế nào cho phải, mệng động một lúc, kết quả vẫn không có từ nào thốt ra.
Nhâm Sơ Dung cũng không cần ông ta an ủi, thản nhiên nói:
- Tống Dương còn có thể quay về hay không, muội không nghĩ nữa. Bây giờ trong lòng chỉ hi vọng hai việc, một là Thiền Dạ Xoa thật sự có khả năng, hai là Đại Khả Hãn Hồi Hột trọng tín trọng nghĩa.
Phong Long hiểu ý của nàng: để Thiền Dạ Xoa tiến quân lên cao nguyên, tám ngàn nhân mã này nếu thực sự tinh nhuệ hoặc là có thể quấy loạn Thổ Phiên, mà Nhật Xuất Đông Phương Hồi Hột nếu thật sự trọng tín trọng nghĩa thấy Thổ Phiên bị Hồng Binh giằng co, sẽ không ngồi yên, ông ta sẽ hướng về phía bắc đánh Khuyển Nhung, báo thù cho Tống Dương.
Nhâm Sơ Dung giọng nói không ngừng:
- Làm phiền huynh, ngày mai truyền lệnh Trịnh Chuyền chuẩn bị đội ngũ xuất phát, chuẩn bị tốt mọi thứ, ngoài ra còn có một việc phải nói rõ với bọn họ, Thiền Dạ Xoa khi hành quân trong Nam Lý, công văn thông quan trên đường muội đã chuẩn bị hết, nhưng tới biên giới muội không giúp được nữa, lúc đó bọn họ không chỉ phải đối mặt với người Thổ Phiên, mà còn phải phòng bị với đội quân tây quan Nam Lý chúng ta, không thể bị phát hiện, tất cả phải dựa vào bản thân họ.
Phong Long không tránh khỏi kinh ngạc:
- Nói như vậy, lần này điều động Thiền Dạ Xoa, phụ vương muội không biết?
Sơ Dung lắc đầu:
- Ông ấy sẽ không đồng ý, muội cũng không muốn nói với ông ấy.
Nếu có sự phối hợp của Trấn Tây Vương, đánh thẳng tới cửa tây quan, để Thiền Dạ Xoa giết cũng vậy, hà tất phải giấu? Nhưng nếu như vậy, việc sẽ biến thành thảo phạt Thổ Phiên, sẽ dẫn tới hậu quả thế nào là mọi người đều hiểu rõ.
Ý của Thừa Hợp rất đơn giản, Thiền Dạ Xoa lén lút qua biên giới, sau đó giương cờ hiệu của Đại Hồng, trên tay họ có mạch đao, thân phân không thể nghi ngờ, về thiên hạ vì sao lại có một hùng binh đại hồng, để cho Đại Lạt Ma buồn bực thôi.
Mà Thiền Dạ Xoa ở Thổ Phiên làm bất cứ việc gì cũng không liên quan gì tới Nam Lý.. nhưng quân đội gần vạn người lén lút nhập cư đâu có dễ?
Biên quân của Thổ Phiên, biên phòng sẽ thành bộ dạng gì, mới có thể để cho tám nghìn người cường tráng nhập cảnh mà không hề phát hiện? Nhâm Sơ Dung không quan tâm, nàng chỉ nói Thiền Dạ Xoa làm gì, cụ thể làm thế nào thì tự họ nắm bắt được.
Thiền Dạ Xoa làm sao mới lẻn được vào nước địch? Dựa vào tám nghìn nhân mã làm sao mới có thể liên lụy tới đại quân Thổ Phiên? Cho dù hai cái trước đều có thể thu hoạch lớn, cũng còn phải xem Nhật Xuất Đông Phương có biết tới nghĩa khí hay không, chắc chắn vì Tống Dương mà đánh nhau với Khuyển Nhung..Thẳng thắn mà nói, báo thù rất nhỏ, nhưng đây là việc duy nhất mà Nhâm Sơ Dung có thể làm cho Tống Dương.
Hiểu được hết hậu quả, khóe mắt Phong Long nhảy lên, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng đồng ý.
Nhâm Sơ Dung nhẹ nhàng nói đa tạ, lại dặn dò Phong Long:
- Việc của Tống Dương, đừng nói với Tiểu Phất.
Trừ phi Tống Dương có thể sống lại, nếu không sớm muộn gì Tiểu Bộ cũng biết, không thể nào giấu cả đời, nhưng Nhâm Sơ Dung không dám nói, có thể giấu được lúc nào hay lúc đó.
- Ta hiểu, yên tâm. Muội cũng đừng quá lo lắng, Tiểu tử Tống Dương đó khôngđơn giản, muốn giết hắn không phải việc dễ dàng, nói không chừng mấy ngày nữa lại nhảy về.
Phong Long ra vẻ thoải mái, cười ha ha an ủi.
Nhâm Sơ Dung rút cuộc cũng cười rồi, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ, ánh mắt ảm đạm, không thấy chút thần thái.
Bây giờ Tống Dương ngay cả trong nhà có ai cũng không rõ, bỗng nhiên không ngờ tới sự lo lắng trong nhà. Không hề vội vã, trái lại hắn còn rất vui, rút cuộc đêm nay vẫn là có một bước đột phá, tìm thấy một người vợ, mà còn rất xinh. Vì thời gian có hạn chưa thể nói nhiều, nhưng việc tìm thấy người thì xong rồi, mỗi đêm đều tới, thời gian sau này cũng vậy, luôn có thể tìm về mọi thứ.
Tống Dương rời khỏi doanh địa của Man nhân, thuận miệng hát một làn điệu chính mình cũng không nhớ tên, nằm phục người xuống nhằm thẳng con đường, chạy vội về chỗ mình ẩn nấp.
Trên cánh đồng hoang vu đất bùn xốp, Tống Dương học dáng vẻ của Sa dân, chỗ ở của hắn cũng đào hố đất, làm một cặp nẹp lại dùng quần áo băng bó cho chân của con dê vàng, rồi hắn đặt nó vào trong hố.
Còn không đợi Tống Dương đuổi tới hố đất, nó liền chau mày… Trong bóng tối, hơn mười mũi lam nhọn hết sức bắt mắt, phảng phất như ma trơi đang bay lượn trên bầu trời đêm, đang lwnj lờ trước mặt dê con.
Bảy con sói, đứng thành hình bán nguyệt, đang vây quanh dê vàng.
Con dê nhỏ sớm bị dọa khiếp, miệng rống be be không ngừng, đồng thời liều mạng tránh né, muốn giãy ra lại bị trói buộc cái chân mất rồi.
Nếu bảy con sư tử khẳng định Tống Dương sẽ phải cân nhắc, nhưng bảy con sói hắn vốn không để vào mắt. Dê nhỏ xấu tốt gì cũng là hắn vất vả cứu chữa, cho dù không có cảm tình, cũng không thể trở thành miếng mồi ngon cho ác lang. Tống Dương lật trường đao trộm được từ trong tay Sa dân, nhanh bước tới gần.
Bằng thân thủ hiện tại, đối phó với mấy con sói này không thành vấn đề. Tống Dương hoàn toàn không chút lo lắng gì, chỉ duy nhất có một điều băn khoăn chính là đợi động tác nhanh một chút, tranh thủ đừng gây náo động tới đám người Sa dân.
Tuy nhiên sau khi chạy vài bước Tống Dương lại thấy có chút không thích hợp.
Sói ăn thịt dê là việc hoàn toàn thích hợp, ác lang thấy sơn dương làm sao có thể khách khí? Nhưng đám sói trước mặt, mỗi con thân hình thật khổng lồ, nang vuốt sắc bén, xúm lại phía sau dê con chậm chạp không chịu công kích, chúng nó mỗi con thân thể đều nằm sấp, không giống dáng vẻ đang đi săn, ngược lại trông càng giống đang cùng mãnh thú khác tranh dành con mồi.
Bảy con á clang và một con sơn dương đang giằng co? Việc này không thể tưởng tượng được, trừ phi dê vàng cũng được luyện qua long tước.
Thấy Tống Dương tiến lên, bảy con sói đều giữ nguyên tư thế lúc trước không thay đổi, thậm chí đối với hắn cũng không chút chú ý, chỉ có điều ngẫu nhiên một ánh mắt hung ác chuyển tới, đặt trên người Tống Dương.
Ác lang bày ra một tư thế giằng co, Tống Dương buồn bực, nhưng không có ý truy cứu chân tướng, càng không nghĩ ngợi nhiều đợi chúng tự tiêu hao dần, suy nghĩ trong lòng, trong đầu thực sự hiểu được, đợi khi xông lên ôm lấy dê con, nếu đám sói này vọng động Tống Dương liền không ngần ngại chặt bỏ mấy đầu sói này cho đồng hoang chút chất béo.
Nhưng điều khiến hắn tuyệt đối không ngờ, ngay khi hắn vọt tới hố đất, thân thể vừa ngồi xổm, vươn ngón tay khó khan lắm mới chạm được tới đám quần áo quấn cho dê còn, bùn đất dưới chân bỗng nhiên bị nhão ra, thoáng chốc hiện ra một cái hố lớn!
Chân Tống Dương mất chỗ dựa, thân thể theo đó bị vùi lấp, hắn liền cảm thấy chân mình truyền tới đau nhức, có cái gì ẩn dưới đất đang tập kích, cắn mình một cái.
Trong khoảng khắc Tống Dương cũng bừng tỉnh đại ngộ. Bảy đầu sói đương nhiên không phải cảnh giác với Tống Dương, khi chúng phát hiện con dê con, trong lòng đất ác thú chưa biết tên cũng cho rằng dê con là độc chiếm của mình, Hai thế lực trên thảo nguyên đột nhiên vì món điểm tâm, nhất thời kẻ trên mặt đất, người trong lòng đất bắt đầu giằng co…
Tống Dương tới vừa đúng lúc, luận về phân lượng, hắn có thể so với dê con còn có lợi hơn nhiều. Ác thú ẩn thân trong lòng đất rốt cuộc không đủ kiên nhẫn, phát động tấn công trước đám sói đói một bước, bắt đầu ăn điểm tâm.
/425
|