thiếu phần 2-sẽ bs
Thật ra mà nói, "ai giết ta, ta sẽ giết người đó" không thể xem là quy tắc của bản thân Đạo Thảo. Quy tắc này là do Hoa Tiểu Phi lập cho hắn.
Việc đầu tiên Đạo Thảo làm sau khi xuất sư chính là đến Phượng Hoàng thành đại khai sát giới, trước lúc lên đường, Hoa Tiểu Phi cố tình dặn dò:
- Lang thang ở bên ngoài, phải cẩn thận nhớ kĩ: ai giết ngươi, ngươi sẽ giết người đó.
Lúc đó Quốc sư cũng có mặt, nghe vậy liền cười thành tiếng:
- Làm gì có ai dạy đồ đệ như vậy chứ.
Hoa Tiểu Phi trước giờ đều rất coi trọng lời của Yến Đỉnh, ngẫm nghĩ kĩ một lúc, lại nói thêm với đồ đệ:
- Đúng rồi, có hai người là ngoại lệ, một là ta, ta muốn giết ngươi, ngươi không được đánh trả, nhưng có thể chạy; người còn lại là ông ấy.
Hoa Tiểu Phi chỉ tay vào Quốc sư ở bên cạnh:
- Ông ấy muốn giết ngươi, ngươi không được đánh trả, cũng không được chạy.
Nói xong, Hoa Tiểu Phi quay đầu hỏi Quốc sư:
- Bây giờ được rồi chứ?
Quốc sư không còn lời nào để nói:
- Ngươi cảm thấy được thì được vậy.
Tuy nhiên, Đạo Thảo còn có thắc mắc, liền hỏi sư phụ:
- Nếu là Yến Hoàng đế muốn giết con thì sao?
Hoa Tiểu Phi nhất thời nghẹn lời, Quốc sư ở bên cạnh đáp: Truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cảnh Thái có thể xem là huynh trưởng của ngươi, ngài ấy biết ngươi là người một nhà, vui mừng còn chưa hết, tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của ngươi, chuyện này ngươi có thể tuyệt đối an tâm. Nếu thật sự có một ngày ngươi phạm phải tội lớn, ngài ấy không giết ngươi không được, ta cũng sẽ không để ngài ấy huynh đệ tương tàn, lúc đó việc giết ngươi sẽ do ta nhận.
Nói tới đây, Quốc sư bật cười:
- Sau đó, ta sẽ giao lại việc này cho Tiểu Phi, ngươi vẫn còn có thể chạy trốn mà.
Đạo Thảo hiểu rõ, gật đầu một cái… Bác Kết thân là Phật chủ Tây vực, nói về thân phận, về địa vị đều không hề kém cỏi so với Yến Đỉnh, nhưng lão không nằm trong nhóm "hai người ngoại lệ", lão muốn giết Đạo Thảo, hắn liền xuống tay không lưu tình.
Trong kim đỉnh đại điện, cuộc ác chiến với động tác nhanh nhẹn, biến hóa liên tục chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, mấy nhân vật quan trọng gần như ai ai cũng bị thương, đặc biệt là Quốc sư, bị gãy hai ngón tay nhưng tính tình quật cường vốn có của mình, lão vẫn không chịu nói ra, thà tự đâm mình một dao.
Bởi vì Bác Kết đã bị thương rồi nên Yến Đỉnh tự gây thương tích vào bả vai, xem như là hoàn trả lại nhát kiếm mà Đạo Thảo đâm Bác Kết.
Phụng pháp chỉ của Bác Kết, võ sĩ thần điện lặng lẽ lui tán ra, ẩn nấp trở lại vào trong bóng tối, mười một người đã giao đấu với Quốc sư lúc này cũng đã tỉnh táo lại, bọn họ trong lúc hợp sức tấn công thì bị phản công bởi nội kình hùng hậu của Quốc sư, dù giữ được mạng sống nhưng kỳ kinh bát mạch đều bị thương nặng, một thân bản lĩnh xem như bị phế đi rồi, tự đỡ nhau mà rời đi.
Quốc sư cũng không nhờ người khác mà tự tay chữa thương cho Đạo Thảo, động tác nhanh cực kì, trong nháy mắt đã xử lý ổn thỏa, đưa tay vỗ vỗ vai Đạo Thảo:
- Không chết được, nằm sấp một lúc ở đây trước đi.
Đại Lạt Ma sau khi chịu một nhát kiếm cũng thay đổi bộ dạng, nụ cười thân thiện, tiếng cười sảng khoái, nói với Yến Đỉnh:
- Hậu sinh này cũng có chút ý nghĩa, có thể có một vãn bối thế này đi theo bên người, là phúc của ngươi… Nó không phải là con trai của ngươi chứ?
Quốc sư cũng đang cười:
- Ngươi nói phải thì xem như là phải đi.
Đại Lạt Ma trừng mắt:
- Phải thì phải, không phải thì không phải, xem như là thế nào? Đừng có giỡn với ta.
Giọng điệu chất vấn, vẻ mặt trách cứ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ vui cười, dường như hai người là bạn bè nhiều năm, giờ đang trêu ghẹo đối phương.
Quốc sư hoàn toàn nghiêm túc:
- Ta có một người bạn, tốt đến mức dường như hai người là một, bạn của ta xem nó như con trai, cho nên nó cũng có thể được xem là con trai của ta, đúng là "xem như", ta lại nào dám lừa ngươi.
Đại Lạt Ma cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi còn có bạn bè?
Liền sau đó lại tiếc hận nói:
- Có thể làm bạn với ngươi, người này nhất định cực kì thú vị, sao không cùng nhau đến đây, để ta cùng biết.
Quốc sư lắc đầu mà cười:
- Người bạn này của ta cực kì vô vị, tính tình rất không tốt, làm người lại cộc cằn, nếu hắn mà nhìn thấy ngươi đánh ta, không liều mạng với ngươi không được, ngươi vẫn là đừng trông ngóng gặp hắn thì tốt hơn.
Bác Kết cất tiếng cười lớn:
- Con người ngươi, nhìn sự tình sao phiến diện thế này, ta đánh ngươi khi nào, rõ ràng chỉ là luận bàn thôi, Bác Kết may mắn, sinh thời có thể gặp được Yến Đỉnh đại sư, làm sao có thể lỡ mất dịp may? Không luận bàn một chút, e là nửa đời sau của ta đều phải hối hận.
Ánh mắt Quốc sư mang ý cười, giọng điệu thoải mái:
- Ngươi từ nhỏ đã là linh đồng chuyển thế, được cao tăng Đại Đức dốc lòng chỉ điểm, vô số bí quyển kinh điển tùy ý ngươi xem, lớn lên lại trở thành Mật tông chân chính, vua của Tây Vực, Phật học tinh tường, tu pháp thông thiên, ta tuyệt đối không thể so với ngươi. Nhưng cho dù nói thế nào, ta cũng đã làm hòa thượng nửa đời người, đọc nát mười mấy cuốn kinh Phật, gõ nát mấy chục cái mõ gỗ, tư chất có yếu kém thế nào thì ít nhiều cũng được hun đúc bởi Phật pháp… Nếu ngươi thật sự muốn phân cao thấp thì cứ trực tiếp nói với ta, ta nhận thua là được rồi; nhưng ngươi không nói không rằng, bỗng nhiên tới tìm ta luận bàn… Xem, không phải là đều bị thương rồi à, sau này vẫn là ít luận bàn đi, ta chỉ còn lại một cánh tay, thật sự là không chịu nổi sức ép nữa đâu.
Lời nói của Yến Đỉnh mơ hồ khó hiểu, Ô Đạt ở bên cạnh hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng Đại Lạt Ma thì có thể hiểu, Quốc sư đem việc động thủ đọ sức nói thành luận bàn Phật pháp, nói vòng vo một lúc, truyền đến chỉ có một ý: Đại Lạt Ma đã là Hoàng đế, cũng là Phật chủ, Yến Đỉnh ta chẳng qua chỉ là một hòa thượng của thiền tông Đại Yến, dù thế nào cũng không bằng ngươi, nhưng nếu thật sự phải so sánh đánh đấu, cuối cùng không thể tránh được cục diện lưỡng bại câu thương, không có ích lợi gì cho ngươi cả.
Tiếng cười của Bác Kết càng thêm vang dội:
- Ta cũng không phải là kẻ điên đánh võ, luận bàn qua một lần là được rồi, sao có thể không xong không dừng chứ? Ngươi không chê phiền thì tự bản thân ta cũng thấy phiền, thế nào, có cần xem qua thương thế của ngươi trước không?
Yến Đỉnh chữa thương cho Đạo Thảo, đàm tiếu với Bác Kết nhưng rốt cuộc cũng chưa xem qua thương thế của chính mình, con dao ngắn kia vẫn đang cắm ở bả vai. Quốc sư cúi đầu nhìn một cái, đáp:
- Trước hết không rút ra vậy, cứ để vậy đi, đoán chừng ngươi nhìn thấy cũng vui vẻ, cứ xem như tặng ngươi chút niềm vui.
Làm như sợ người khác không biết mình nhỏ mọn, Đại Lạt Ma vui mừng hớn hở:
- Thấy trên người ngươi cắm một con dao của Mật tông ta, trong lòng ta… quả thật là vui vẻ. Nhân dịp mọi người đều vui vẻ, sao không nói về chuyện quan trọng đi?
Trên Kim Đỉnh, mỗi người đều thi triển thủ đoạn đánh đấu một trận, nguyên nhân sâu xa chẳng qua là ngươi muốn đè ta xuống một cái đầu, ta không để người đè ta, sau khi "luận bàn" một lúc thành ra cục hòa, Quốc sư liền tự đâm mình một dao, xem như tự nhận thua. Bây giờ xong rồi thì cũng nên nói vào việc chính thôi.
Quốc sư gật đầu thở dài nói:
- Cuối cùng cũng nghe được câu này của ngươi rồi.
Sau đó lập tức đi vào đề tài chính:
- Quỷ binh Vọng Cốc đã sắp xếp chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi binh tiến về phía đông, bên Đại Yến ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa, trong một khoảng thời gian sau khi chiến tranh xảy ra, quỷ binh đánh đâu thắng đó, quân Yến dễ dàng sụp đổ… Tám vạn binh mã mà Đại Lạt Ma đáp ứng, không biết chuẩn bị xong chưa.
Trong mưu đồ của hai người, phản quân Thổ Phiên – quỷ binh Vọng Cốc quỷ kích Đại Yến, Quốc sư trước tiên làm nội ứng, giúp quỷ binh mọi việc đều thuận lợi, do vậy nước Yến nội loạn, Đại Lôi Âm đài lại đổ dầu vào lửa thừa cơ nổi lên, Thổ Phiên còn phải cho Quốc sư mượn tám vạn tinh binh để nổi dậy. Đợi Quốc sư củng cố thế lực xong rồi sẽ quay đầu tiêu diệt quỷ binh, vừa giúp Thổ Phiên diệt trừ phản quân, cũng có thể giúp Yến Đỉnh tăng thêm danh vọng trong quốc nội.
Mặt khác, Yến Đỉnh "mời khách", dùng triệu lượng vàng mua trăm nghìn lang binh Khuyển Nhung, phối hợp với Thổ Phiên hai bên giáp công Hồi Hột, làm như vậy cũng không phải để tiêu diệt Hồi Hột, chủ yếu là để áp chế Hồi Hột trong lúc Đại Lạt Ma và Quốc sư mưu đồ Đại Yến, giúp Thổ Phiên xóa đi lo lắng tại quê nhà. Ngoài ra cũng là giúp Đại Lạt Ma xả giận, trả thù việc Hồi Hột làm đại lễ lên ngôi cùng lúc với đại lễ thất tuầncủa Thổ Phiên.
Bác Kết không vội trả lời mà hỏi lại:
- Sự tình Khuyển Nhung như thế nào rồi? Ta nghe nói vàng mà ngươi đưa cho Lang chủ xảy ra chuyện nơi biên cảnh.
Vừa nói, Đại Lạt Ma vừa lắc đầu cảm thán:
- Vàng nhiều như vậy, bị quân Yến lấy đi… Cảnh Thái vô cớ thu được một mớ tiền lớn, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Cả triệu lượng vàng chia thành ba mươi vạn tiền cọc, bảy mươi vạn tiền vốn, trong đó miếng lớn bị Bạch phu nhân và Đàm Quy Đức cướp đi rồi, còn ba mươi vạn lượng vàng được Đại Lôi Âm đài đặt nơi biên quan trấn giữ nghiêm ngặt, Bạch phu nhân không có năng lực đi cướp nhưng bà cũng không để yên, đem chuyện này "mật báo" cho đại tướng nước Yến nơi biên quan… đây cũng là chủ ý mà Tống Dương đưa ra sau khi chữa độc cho họ ở sân sau của tiệm cơm.
Tất cả tính toán của Yến Đỉnh đều không giấu Cảnh Thái, Hoàng đế biết mục đích của món tiền này, nhưng tướng quân nơi biên quan thì làm sao hiểu được, còn xem việc thành công ngăn cản một khoản tiền lớn không rõ lai lịch đi vào nước địch là một đại công, liền lấy về nộp lên quốc khố rồi. Cảnh Thái từng vì việc này mà nổi trận lôi đình, suýt nữa tru di cửu tộc vị tướng quân kia.
Triệu lượng vàng xảy ra sự cố, nhưng Yến Đỉnh không giải thích tường tận với Bác Kết, Đại Lạt Ma không biết món tiền này thật ra là bị hai đám người cướp đi, chỉ tưởng là đều bị nước Yến thu hồi lại.
- Sau khi xảy ra chuyện ta đã truyền lệnh cho đệ tử, lại thu gom vàng bạc lần nữa, miễn cưỡng cũng có thể xem là ứng phó được rồi, bây giờ tiền cọc đã đưa đến rồi.
Thu gom một khoản tiền lớn lần nữa, so với lần đầu phải càng cẩn thận hơn nhiều nhưng quá trình thuận buồm xuôi gió. Nguyên nhân sâu xa là do việc của chủ quản của chó săn Tạ Môn, toàn bộ cao thủ đều chạy đến thảo nguyên cứu người, không ai quấy rối việc của Quốc sư, sự việc liền tự nhiên thuận lợi hẳn ra.
Yến Đỉnh nói xong, ngẩng đầu nhìn Đại Lạt Ma một cái:
- Việc này ngươi biết rất rõ, cần gì đã biết còn hỏi?
/425
|