Thời tiết càng ngày càng lạnh, từng trận gió Bắc thổi qua, tuy không mạnh, nhưng tạt vào người, vào mặt, đã mơ hồ lộ ra chút ác khí, khiến người ta không thấy thoải mái.
Từ mấy ngày trước bầu trời đã dần trở nên đen tối, không biết những đám mây đen từ đâu bay tới, nặng trịch đè trên đỉnh đầu mọi người, từ đầu đến cuối chưa từng tản đi. Búp bê sứ ngả mình trên bãi cỏ cây khô vàng, ngửa đầu nhìn trời đầy lo lắng, mỉm cười với Tống Dương:
- Mây đen đi theo chúng ta, khiến mấy ngày liên tiếp chúng ta không nhìn thấy mặt trời.
Tống Dương cười:
- Đuổi theo chúng ta? Nàng và ta đâu có hận thù gì với ông trời đâu? Nhưng mây đen u ám bao trùm một diện tích cực lớn, chúng ta vẫn không thể ra ngoài.
Búp bê sứ lại rất quật cường, lắc đầu bảo vệ cách nói của mình:
- Không phải mây lớn, mà là mây bay, đuổi theo chàng.
Tống Dương tò mò:
- Cái gì có thể nhìn thấy?
Búp bê sứ cười:
- Yêu tinh trở về, trở lại nhân gian, trên đầu đương nhiên cực kỳ lo lắng, nếu không khí thế ở đâu? Đây là khí thế của chàng.
Tuy biết rõ nàng đang trêu đùa, nhưng Tống Dương cũng không ngờ là lí do như vậy, ho khan một tiếng, rồi cười nói:
- Không được mê tín.
Nói xong, quay đầu nhìn mấy Sa dân đi theo hộ tống mình hỏi:
- Còn cách biên giới bao xa nữa?
Đội ngũ hộ tống tới từ Bạch Âm, Bạch âm vương tinh thông tiếng Hán không rời bộ tộc được, Ban đại nhân thông dịch người Hán cũng ở lại doanh địa, may là tuy Bạch Âm không ai có thể hiểu tiếng Hán, nhưng mấy mươi năm đại tộc Sa dân luôn có người Hán thường trú, có không ít người đều thông hiểu tiếng Hán, Bạch Âm vương đặc biệt mời những người có trình độ cao nhất đảm đương việc thông dịch cho Tống Dương.
Thông dịch viên sớm đã tính đến lộ trình, nghĩ cũng không nghĩ liền đáp luôn:
- Cứ đi thẳng khoảng hai mươi ngày nữa, nhưng phải tránh các trạm gác của lang tốt, phỏng chừng phải chậm hơn một chút.
Tống Dương gật đầu, giơ tay chỉ lên bầu trời:
- Bây giờ đã đến thảo nguyên, trời cũng không tốt lắm, không biết khi nào sẽ mưa, để các huynh đệ phía sau trở về đi.
Những Sa dân đi cùng Tống Dương không quá hai ba mươi người, sau khi rời khỏi hoang nguyên bọn họ cải trang thành những thường dân chăn nuôi, nhìn không có chỗ nào kỳ lạ, sẽ không khiến người khác chú ý.
Nhưng ba mươi dặm phía sau bọn họ, còn có ba nghìn tinh nhuệ Bạch âm.
Đại đội nhân mã nếu cùng đi với Tống Dương, mục tiêu thật sự quá lớn, khó tránh sẽ bị bại lộ hành tung, thật muốn thu hút lấy sự chú ý của lang tốt, Tống Dương liền không muốn để bọn họ cùng đi. Nhưng để cho hắn một đội hai mươi người đến biên giới, Bạch âm vương thực sự không yên tâm, nên mới nghĩ ra biện pháp bây giờ, đội quân tinh nhuệ chậm rãi đi sau khoảng ba mươi dặm, một khi phía trước gặp nạn, phía sau có thể kịp thời tiếp ứng.
Hai đội cách nhau ba mươi dặm, người Bạch Âm lại xây dựng sáu cái trạm thăm dò di động, mỗi đội một người, cách nhau khoảng năm dặm, bất luận hoang nguyên hay thảo nguyên đều thuộc phạm vi canh gác đặc thù của Sa dân, khi có chuyện có thể huy động cờ nhỏ giấu trong ngực hoặc thổi còi, đều có thể lập tức thông báo tới đại đội.
Cách sắp xếp này trong mắt người Hán không được xem là chu đáo, nhưng cũng đủ thấy tâm ý của Bạch Âm vương.
Kỳ thật dựa vào tâm tư của Tống Dương, căn bản không cần "phô trương" như vậy, chỉ cần có một thông dịch đi cùng, tìm đúng phương hướng là đủ rồi, nhưng Bạch Âm vương rất trọng tình, không để hắn từ chối. Tống Dương lúc đó cũng không từ chối nhiều, đến nay rời khỏi hoang nguyên tiến lên thảo nguyên, mới nhắc tới những Sa dân bên cạnh, bảo đội quân phía sau trở về.
Thông dịch căn bản không dịch những lời này cho lãnh đạo đại đội, liền lắc đầu đáp với Tống Dương:
- Không phải mưa, mùa này, âm u như vậy, bầu trời đang giấu không phải trận mưa cuối cùng của năm nay, mà là trận đầu tiên.
Nói xong, y cũng ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cẩn thận những tầng mây trên bầu trời.
- Sẽ mưa rất lâu nhưng không mưa to, sẽ không ảnh hưởng tới hành quân, không có nhiều ảnh hưởng tới các dũng sĩ.
Búp bê sứ bên cạnh lúc này đột nhiên hỏi không đầu không cuối:
- Khố Tát kia đâu?
Lúc đầu trên thảo nguyên, Tống Dương chịu đủ những khổ cực mà khố tát của lang tốt săn đuổi, thật sự hiểu được sự lợi hại của nó. Đến nay lại đi trên thảo nguyên, Sa dân dẫn đường sẽ cẩn thẩn tránh những thám mã của Khuyển Nhung, có thể chim ưng trên trời tùy ý bay lượn, hành tung hoàn toàn không thể đoán trước, hai bên rất có thể gặp nhau. Tiểu đội của Tống Dương bây giờ là cải trang thành du mục, trong mắt chim ưng cũng không có gì đáng hoài nghi, nhưng ba ngàn bạch âm phía sau, làm sao có thể tránh được sự nghi ngờ của Khố Tát?
Nếu bọn họ bị phát hiện, Lang tốt sẽ tới bao vây, Tống Dương có nên vội quay lại cứu giúp? Cứu giúp là đi chịu chết, không cứu trong lòng lại thấy không nhẫn tâm, việc này rất đáng ghét, có thể miễn thì miễn. Đến bây giờ, ba ngàn Bạch âm đã không còn là bảo tiêu nữa, rõ ràng là đã bị trói buộc rồi.
Bạch Âm có ý tốt đưa tiễn, mình không những không cảm kích, trái lại còn thấy phiền toái, không khỏi có chút đáng ghét, cho nên Tống Dương vẫn luôn ngại nói ra, nhưng Búp bê sứ không quản việc đó, sắc mặt của nàng chỉ cho Tống Dương thấy, đối với những người ngoài luôn bình tĩnh, lạnh tanh, nên lời nói rất không kiêng kị.
Lần này thông dịch không dám tự mình làm chủ, quay đầu nhìn Búp bê sứ rồi thuật lại cho thủ lĩnh của đội vệ Bạch Âm, không ngờ người kia nghe xong không hề phản ứng, quang quác nói bằng tiếng man:
- Khố tát tính làm gì? Căn bản không cần lo.
Sa dân là địch với mấy đời của dân du mục, tất cả Sa dân đều biết sự lợi hại của ưng săn, thông dịch thấy thủ lĩnh vệ đội nói rất nhiều việc, không dịch lại cho Tống Dương nghe, trái lại còn nhíu mày:
- Không thể không phòng, nếu không sẽ mất không ba nghìn Bạch Âm thanh lang, ông không lo tôi lại rất đau lòng.
Thủ lĩnh đội vệ trừng mắt nhìn thông dịch viên:
- Bọn họ ai ai cũng là huynh đệ tay chân của ta, ta còn để ý hơn ngươi nhiều.
Nói xong gã lại cười:
- Ngươi không biết, Bạch Âm chúng ta sớm đã tìm thấy biện pháp phá giải cho Khố Tát rồi.
Thông dịch viên giật mình:
- Thật sao?
- Tính mệnh của ba ngàn huynh đệ có thể coi là trò đùa sao?
Thủ lĩnh đội vệ vẻ mặt đắc ý:
- Trong hai mươi năm nay Bạch Âm luôn cư trú bên cạnh thảo nguyên, sống dưới mắt của lang tử, nếu không thể tìm ra biện pháp đối phó, sớm đã bị diệt toàn tộc rồi, đâu còn có thể trở về đoàn tụ với các ngươi.
Thông dịch rất hăng hái, mắt tò mò:
- Rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói nghe xem.
Thủ lĩnh vệ đội không đáp hỏi lại:
- Ta hỏi ngươi trước, khi nào thì nhãn lực của Khố Tát kém nhất, khi nào thì hung mãnh nhất?
Sa dân đều hiểu biết về ưng săn, kể lại tỉ mỉ những điều mình biết, thông dịch trả lời không chút do dự:
- Nhãn lực của chúng bị giảm mạnh khi mưa lớn và sau cơn mưa; nhãn lực trong đêm là tốt nhất, nhìn còn rõ hơn cả ban ngày, còn nữa, khi đuổi người, mùa đông không bằng mùa hè.
Thủ lĩnh vệ đội gật đầu:
- Vậy ngươi có thể biết, tại sao lại vậy không?
Vẻ mặt thông dịch không kiên nhẫn:
- Có gì nói mau.
Nếu phải nói ra, Sa dân ngôn ngữ chất phác, mắng chửi người còn hung hơn cả người Hán, "có *** gì thì mau nói" so với cách nói "có *** gì mau thả" còn rõ ràng hơn. Đời đời kiếp kiếp người ta đều nói như vậy, thủ lĩnh vệ đội cũng lơ đễnh, tiếp tục nói:
- Không động não, mãi mãi cũng không hóa giải được sự uy hiếp của ưng săn.
Thủ lĩnh vệ đội lại giảng một bài cho thông dịch " có suy nghĩ thì mới có tương lai", đương nhiên không tránh được phải nghe vài câu " có *** gì thì mau nói", lúc này mới tâm mãn ý tục, đưa ra đáp án luôn:
- Đôi mắt chim ưng sắc bén, nhưng cũng bay trên trời cao, khi truy tung không chỉ nhìn thấy con mồi, mà nhìn thấy nhiều hơn hết là…. …dầu.
Thông dịch có cái tật xấu, lúc mê muội liền nháy mắt, lúc này máy nháy liên tục không mở được:
- Dầu gì?
- Dầu trên người ngươi, dầu trên người con người, dầu trên người con mồi…trên da thịt của con người đều có dầu trơn, chúng ta không tự nhìn thấy được, nhưng mắt ưng đặc thù, khi chúng ta hành tẩu trên thảo nguyên va phải lá cỏ, dầu sẽ để lại trên cỏ, mắt ưng nhìn từ trên trời xuống, chính là vết tích sáng loáng. Ngươi nghĩ đi, có nghĩa là phía sau người đều có một "Sợi dây" phát sáng, nó đuổi theo sẽ dễ hơn nhiều.
Thông dịch há to miệng:
- Thật hay giả đấy?
- Làm sao là giả được…, ngươi tự cân nhắc xem, khi trời mưa chim ưng đuổi không kịp người có nguyên nhân vì sao, tại sao mưa to lại nghỉ, khi mặt trời chiếu sáng, bản lĩnh truy đuổi của chung trái lại lại bị giảm? Bởi vì nước mưa làm cho dầu trên lá cây cỏ bị trôi rồi; hơn nữa Khố Tát tại sao ban đêm lại mạnh hơn ban ngày? Bởi vì vết dầu chúng ta không nhìn thấy, trong mắt chim ưng lại trong suốt, ban đêm càng bắt mắt hơn ban ngày; Còn nữa, Khố Tát truy đuổi tội phạm mùa đông không bằng mùa hè, đạo lý đơn giản nhất là vì, mùa đông thì mặc nhiều quần áo, có thể che hết toàn bộ cơ thể, da thịt rất ít bị lộ ra ngoài, dầu để lại trên cỏ càng ít.
Thủ lĩnh vệ đội kiên nhẫn phân tích đạo lý này cho thông dịch.
Hai Sa dân cùng chỉ lên trời, một đống cỏ, nói chuyện rất vui vẻ, để mấy người bằng hữu người Hán sang một bên, Búp bê sứ vẫn tốt, không tỏ thái độ gì chỉ im lặng chờ đợi, nhưng Tống Dương càng sốt ruột, hắn thật sự không chịu nổi, túm tay áo thông dịch:
- Nói gì vậy?
Lúc này thông dịch mới nhớ ra chức trách của mình, đem tất cả những gì thủ lĩnh nói thuật lại, không thiếu một từ, Búp bê sứ nghe xong cũng ngạc nhiên, lạnh hết cả người:
- Cái này…, khó mà tin được?
Tống Dương lại như thoáng có chút suy nghĩ, nói với Từ Oa Oa:
- Có một số ý, trước đây ta đã nghe qua cách nói này.
Hình như ta nghe nói trong cuốn "thế giới động vật" ở kiếp trước, đối với thị lực của chim ưng trác tuyệt, học gia sinh vật từng có một giả thiết, cho rằng mắt chim ưng đối với nước tiểu của những con thỏ, hoặc chuột sau khi rơi trên lá cây cỏ sản sinh ra một thứ quang phổ rất đặc thù, cho nên thị lực của chim ưng chỉ là một phương diện, điều quan trọng khác là chúng quen với những vết tích truy đuổi này, sẽ giảm thiểu phạm vi săn bắt, nâng cao xác suất thành công trên diện rộng.
Hai cách nói có chút gần giống nhau.
Búp bê sứ rất hứng thú:
- Ồ? Vưu thái ý nói với chàng sao?
Tống Dương lắc đầu:
- Không phải cậu, là Triệu Trung Tường.
Búp bê sứ đương nhiên không biết Triệu Trung Tường là thần thánh phương nào, nhưng cũng không hỏi, chắc chắc là một nhân vật rất giỏi, mỉm cười nói với Tống Dương:
- Nhân tài mà chàng quen thật không ít.
Đạo lý Khố Tát truy đuổi không phải bừa bãi, trong hai mươi năm thường có Sa dân Bạch âm tới hoang nguyên, biên giới thảo nguyên, đếm không xuể đã bao lần săn ưng, nhưng chỉ cần có thể bảo bảo đảm da thịt không tiếp xúc với cây cỏ xung quanh, gặp thiên ưng lập tức chui vào đống cỏ, phần lớn đều tránh được thăm dò.
Thủ lĩnh vệ đội còn sợ Tống Dương lo lắng, dùng tiếng man giải thích mấy câu, ba nghìn Bạch Âm phía sau, mấy ngày trước khi chuẩn bị lên thảo nguyên, bắt đầu kết thành những chiếc áo tơi bằng cỏ khô bao quanh thân, ngoài mắt ra, gần như không có một khe hở, bảo đảm lúc hành tẩu sẽ không để lại "vết dầu". Sau khi lên thảo nguyên bọn họ càng cẩn thận hơn, trên tuyến đường mọi người đi, đặc biệt chọn những khu cỏ cây phát triển mạnh, cả đường cây cỏ đủ để che người, binh sĩ đem thân mình ẩn dưới cỏ.
Thật ra mắt chim ưng sắc bén thế nào, cũng không thể nhìn xuyên qua vật, nguyên nhân mà tiểu thú hoặc con mồi trốn trong cây vẫn bị bọn chúng phát hiện không ngoài hai cái: Một là "dính dầu" loang loáng bắt mắt, khi cỏ cây lay động, " dấu vết" lóe vào đôi mắt chim ưng qua cây cỏ, Khố tát cho dù không nhìn thấy mồi, ít nhất có thể nhìn thấy "vết dầu" dài, do đó đột nhiên dừng lại, không bay về phía trước nữa, không cần hỏi, con mồi chắc chắn là trốn bên dưới.
Bạch Âm đã mất hai mươi năm để nghiệm chứng đạo lý này, phần lớn là không thể sai được, mà quan trọng hơn là sau khi người ta giải thích, Tống Dương chỉ còn sót lại sự cảm động, ba nghìn tinh binh phía sau vì đi theo, bảo hộ mình, sau khi hành quân lên thảo nguyên hoàn toàn là ngồi xổm nửa người dưới cây cỏ, chậm rãi bước đi, dù sao nói đến phương pháp bỏ đi phản quang của vết dầu, thị lực thường thấy của chim ưng cũng rất khác thường, một đội quân ba ngàn người bí mật đứng dưới bãi cỏ rậm rạp kia, cho dù không để lại vết dầu, nhưng súc sinh trên trời cũng có thể nhìn rõ, cho nên đội ngũ dù sao cũng phải ẩn thân dưới cây cỏ, cẩn thận tiến về phía trước.
Sự vất vả của ba nghìn Bạch Âm không nói cũng biết.
Tống Dương lắc đầu không nói thêm gì, chỉ có Búp bê sứ hiểu ý của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đều là vì nhau. Sa dân tính tình lương thiện chất phát là không sai, nhưng nếu không phải chàng vì họ làm nhiều việc, họ cũng sẽ không đối tốt với chàng như thế.
Tất cả giao tình trên thế gian này, đều có qua có lại, làm cho đối phương càng nhiều, giao tình cũng càng thêm thân thiết, sâu đậm, bình tâm suy xét, Tống Dương vì Bạch Âm, vì Sa tộc làm việc, đủ để được ba nghìn Bạch Âm vất vả hộ tống.
- Chàng không cần phải thấy áy náy gì.
Búp bê sứ còn chưa nói xong, nhưng nói đến đây, vẻ mặt đột nhiên hiện ra chút do dự, sau thời khắc đó, cuối cùng vẫn phải thở dài một tiếng, ngậm miệng dừng lời.
Nàng định mạo hiểm đem việc đám người La Quan bị rơi dưới cốc biển hoa nói với Tống Dương, nhưng việc này thực sự khiến người ta thấy phiền não, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên giấu trước, có việc gì đều đợi sau khi vui vẻ trở về nhà mới nói tiếp.
Mấy ngày sau, hành trình của đám người Tống Dương cũng thuận buồm xuôi gió, theo như cách nói của Sa dân, mây gió ép trên đầu bọn họ không phải mây mưa chỉ là tuyết mai, không biết từ bao giờ, trong không trung bắt đầu bay xuống những bông tuyết. Hoa tuyết rất nhỏ, rõ ràng là cặn băng, phong cảnh không hùng tráng mà có phần lẻ loi, ngược lại càng tăng thêm mấy phần hiu quạnh cho buổi đầu đông, khiến người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.
Cho đến buổi giữa trưa ngày thứ tám khi họ đặt chân lên thảo nguyên, khi tiến lên phía trước khi nhìn lên khoảng không Tống Dương đột nhiên dừng bước, nói với bạn bên cạnh:
- Khố Tát.
Ở trên cao, phía cuối tầm mắt, một con chim ưng đang chậm rãi xoay quanh.
Thủ lĩnh vệ đội lập tức thổi còi, chỉ có sa dân mới có thể nghe thấy tiếng còi, cảnh cáo đại đội phía sau cẩn thận che lấp hành tích, Thông dịch lại nhắc nhở Tống Dương và Búp bê sứ không cần để ý, cũng đừng nhìn chim ưng đang bay nhìn là xong, bọn họ bây giờ là mục dân trên thảo nguyên, sẽ không bị chúng nghi ngờ..nhưng không ngờ, lời của thông dịch còn chưa nói xong, chim ưng trên trời cao hai cánh tung bay, hướng thẳng Tống Dương bay với tốc độ chóng mặt. Đợi sau khi cao ở trên đỉnh đầu bọn họ, phát ra ba tiếng kêu lạnh, bắt đầu xoay quanh tiếp.
Sắc mặt của thông dịch biến đổi, dùng tiếng man nói với thủ lĩnh mấy câu, lại quay đầu dặn Tống Dương và Tạ Tư Trạc:
- Sự việc không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không cần quá lo lắng, đợi cho lang tốt tới kiểm tra xong, hai người nhớ không được nói chuyện, nếu có người hỏi hai người điều gì thì giả vờ là một cặp vợ chồng câm điếc, mọi việc tự chúng tôi sẽ phối hợp.
Trước khi xuất hành Bạch Âm vương đã nghĩ đến có thể sẽ gặp trạm gác lang tốt kiểm tra, Sa dân bên cạnh Tống Dương đều đã được chọn lựa kĩ càng, thân thủ nhanh nhẹn, thông minh, tự không cần phải nói, điều quan trọng là tinh thông tiếng Khuyển Nhung, vả lại dáng người thấp bé… Cơ thể Sa dân bình thường cao lớn, so với người Hán, Khuyển Nhung, Thổ Phiên đều cường tráng hơn nhiều. Nhưng Sa dân không phải là dị chủng, cũng là người mắt đen da vàng, chỉ là trời sinh khung xương rộng lớn hơn chút.
Không đợi lâu, phía xa đã truyền tới tiếng vó ngựa, một đọi lang tốt ba mươi người rong ruổi chạy tới, trên mặt bọn họ không có nhiều vẻ mặt đề phòng, có thể thấy bọn họ chạy tới kiểm tra là làm theo nguyên tắc, không phải là phát hiện ra điều gì bất thường.
Thủ lĩnh của Bạch Âm vệ đội cười ha ha mấy tiếng nghênh đón, sớm đã nghĩ ra lí do thoái thác, nói mình là du tộc lưu lạc, chạy đông tới biên giới hoang nguyên, mạo hiểm đánh chút dê vàng, sau khi thu hoạch xong chuẩn bị tới chợ lớn tây quan bán da lấy chút tiền trang trải.
Nhưng mục dân như vậy trên thảo nguyên rất nhiều, vì đủ loại nguyên nhân đã mất đàn, trở thành thợ săn lưu lạc, Ngũ trưởng lang tốt nhảy xuống ngựa tới chỗ đội ngũ Bạch Âm đi một vòng, dù sao cũng phải lật xem tầng tầng lớp lớp da dê vàng, thấy không có gì dị thường liền gật đầu, lại nói với Thủ lĩnh vệ đội:
- Thấy cơ thể các ngươi cũng không tệ, có muốn tòng quân không? Phía trước đang chuẩn bị đánh nhau, lúc này tiến đội cũng có thể kiếm được vài lượng. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Cho dù không có nhiệm vụ trong người, thủ lĩnh vệ đội không giết lang tốt là không sai, nào còn có thể tham gia quân đội của chúng, lập tức lộ vẻ khó xử, cười ha hả, tuy không từ chối thẳng nhưng thái độ không muốn đi thì rõ như ban ngày.
Ác danh của lang tốt bên ngoài đã lan xa, nhưng vẫn rất thân thiết với đồng tộc,, Ngũ trưởng thấy thế cũng không ép, phất tay nói:
- Không muốn thì thôi đi, các ngươi chuyển hướng đi, phía trước không đi được, vừa mới nói rồi, chuẩn bị có đánh nhau, trọng địa binh gia không để cho các ngươi tới gần.
Nói xong, quay người lên ngựa chuẩn bị dẫn người rời đi. Nhưng trong lòng thủ lĩnh đội ngũ bỗng động, lại hô lên " xin hãy đợi đã", quay lại trên thân xe ngựa dỡ xuống mấy tâm da dê, chạy tới chỗ ngũ trưởng lang tốt, cười nói:
- Chúng tôi không đầu quân không phải vì sợ chết, chỉ là vì trong nhà còn có người già vẻ trẻ con, nếu chúng tôi không trở về, bọn họ chỉ có con đường chết, tính mạng không phải của mình, thực sự có nỗi khổ tâm, thời tiết lạnh rồi, mấy tấm da dê này tặng huynh đệ buổi tối làm chăn đắp, coi như là tâm ý của chúng tôi.
Kỷ luật bên trong quân đội lang tốt rất nghiêm, không duyên cớ kỵ binh Khuyển Nhung là tuyệt không dám động tới một thanh củi của bình dân, nếu không quân pháp sẽ nghiêm trị. Nhưng người ta chủ động tặng đồ tới khao quân binh lại không nhận. Tấm da dê vàng mà Sa dân tặng đều là mặt hàng tốt, mà mùa này, món quà này chính là thứ mà binh sĩ cần nhất, Ngũ trưởng lang tốt vừa mừng vừa kinh ngạc, vội xuống ngựa nói cảm tạ.
Tống Dương đứng một bên nhìn, trong lòng cân nhắc tới kỷ luật của kỵ binh Khuyển Nhung, tám mục kỷ luật học được thật không sai, chả trách tên của lang tốt uy chấn thiên hạ.
Nếu lang tốt có ý cười, tạ ơn, hơn nữa nói mấy câu rất thoải mái, sau khi khách khí mấy câu lại chuyện phiếm mấy câu, thủ lĩnh vệ đội thuận miệng hỏi:
- Phía trước phải đánh nhau, rốt cuộc là có chuyện gì? Đánh Sa dân hay đánh Hồi Hột?
/425
|