Không chỉ A Nan Kim Mã, còn có Hồi Hột vệ A Lý Hán.
Cũng gần giống như A Hạ, A Lý Hán cũng từ nhỏ đi theo các bề trên trong nhà, chiến đấu anh dũng với địch, sớm đã trở thành tướng lĩnh ưu tú, hai người đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của mỗi gia tộc, đều có một thân võ nghệ cao cường, chỗ không giống chỉ là gia tộc của A Hạ ở đông cương Hồi Hột, hàng năm đánh trận với lang binh; tộc người của A Lý Hán lại thường trú ở đại mạc Nam Ngung, kẻ địch của nhà gã là Thổ Phiên Phiên tử.
Mưa dầm thấm đất, hơn nữa từ nhỏ đã tham chiến, A Lý Hán hiểu người Thổ Phiên không hề kém so với Kim Mã, lúc trước Nhật Xuất Đông Phương tuyển phái tướng lĩnh làm tùy thân cho Tống Dương, vốn là có ý liên hợp với Hồng Ba phủ Nam Lý, mọi người cùng nhau áp chế Thổ Phiên, A Lý Hán nếu không phải hiểu rõ Thổ Phiên như lòng bàn tay thì cũng sẽ không được phái đến Nam Lý.
Có A Nan Kim Mã và A Lý Hán, hai tướng quân xuất sắc, biết rõ chiến pháp Thổ Phiên ở bên cạnh, Tống Dương muốn không hiểu rõ Phiên quân cũng khó, ngay từ sớm, trước khi xuất binh từ phong ấp, hắn đã cùng hai vị tướng quân bàn bạc với nhau không biết bao nhiêu lần rồi.
Mấy ngày trước, Thái Thú và Ti Mã nói với Tống Dương về khu dịch, ném dây của người Thổ Phiên, Tống Dương sớm đã được hai vị tướng quân nhắc nhở, nhưng thấy Tiểu Bộ nghe đến vô cùng hứng thú, hắn cũng không cắt ngang, hơn nữa, Lưu, Cát hai người đã có ý tốt nhắc nhở, bản thân đành làm bộ hồ đồ để mọi người vui vẻ vậy.
Về phần ném dây của Phiên tử, đó là thủ đoạn bọn chúng chuẩn bị cho việc công thành, nhất định sẽ dùng tới, nhưng bình thường không dùng vào ban ngày.
Ban đêm, quân giữ thành bất luận là tuần thành hay làm việc, đầu thành thế nào cũng phải đốt lửa chiếu sáng, một đóng bình ngói chứa dầu được ném lên đầu thành sẽ trực tiếp hóa thành biển lửa; nếu sớm có đề phòng, tắt hết lửa trước thì cũng không thành vấn đề, sau khi ném bình dầu, Phiên tử sẽ phái ra kỵ binh xông đến gần, dùng tên lửa bắn vào đầu thành để đốt thành, trong đêm tối, quân giữ thành muốn bắn tên vào kỵ binh sẽ khó khăn hơn rất nhiều; thêm nữa là lửa mạnh trong đêm nhìn vào sẽ càng ghê người hơn so với ban ngày, càng khiến người ta hoảng sợ, càng có thể đả kích sĩ khí của quân giữ thành, có thể giúp làm giảm sự phản kháng mà Phiên tử sẽ gặp phải trong lúc thừa lửa công kích cửa thành và sau khi phá thành.
Phóng lửa ban đêm so với ban ngày có hiệu quả hơn nhiều, hơn nữa ném dây tạt dầu lại không cần quá chuẩn xác, chỉ cần tính toán sẵn cự ly thì không thành vấn đề nữa, cho nên chiêu này Phiên binh sẽ dùng vào ban đêm.
Tống Dương không quan tâm thân phận, đi theo đội ngũ cứu hộ vốn đã được tổ chức sẵn trong thành để cùng cứu thương chữa bệnh, bận rộn đến gần hết nửa buổi chiều.
Trong thời gian này có một việc xảy ra: Phật chủ Thi Tiêu Hiểu rời khỏi Thanh Dương, trở về đất Diệu Hương Cát Tường rồi. Phiên quân đã đến Thanh Dương, mà Thanh Dương cách phong ấp chẳng qua ba ngày lộ trình, kẻ địch đến gần đến thế này, trong thánh địa vẫn còn việc quan trọng cần hắn chủ trì, không cách nào tiếp tục ở lại Thanh Dương. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Lúc Phật chủ đến, cảnh tượng long trọng, lúc rời đi lại im lặng không một tiếng động, chủ yếu là sợ ảnh hưởng sĩ khí Thanh Dương, Thi Tiêu Hiểu cũng không dẫn theo quá nhiều người, chỉ chọn vài tín đồ thành kính và có khả năng làm việc, thay đổi diện mạo, cải trang rồi lặng lẽ rời đi.
Tống Dương không đi tiễn Phật chủ, hắn đang bận cứu người, cho đến lúc hoàng hôn mới lại bước lên đầu thành, bây giờ hắn là nơi tập hợp dũng khí của Thanh Dương thành, gần như tất cả mọi người đều đang nhìn theo hắn, càng nguy hiểm hắn càng không thể lùi bước, nhất định phải đứng trước tiên.
Không lâu sau đó, mặt trời lặn xuống phía tây, ánh hoàng hôn cuối cùng không kiên trì được một lúc đã bị bóng đêm nuốt chửng, mây mỏng trong không trung chưa tan, ngẩng đầu không thấy trăng sao, một đêm nặng nề.
Thanh Dương thành đã ban ra lệnh nghiêm, sau khi vào đêm, toàn thành nghiêm cấm lửa và vật dễ cháy, các bá tánh từ sớm đã đóng cửa trong nhà, binh lính giữ thành tất cả vũ trang, lặng yên đợi lệnh, cả tòa thành trì chậm rãi chìm trong yên tĩnh và bóng tối.
Tống Dương ngồi trên tường thành, hai chân nhẹ nhàng, thong thả đong đưa, câu có câu không, cười nói chuyện phiếm với Tề Thượng ở bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi kẻ địch… Không phải đêm nay thì là đêm mai, đám Phiên tử sẽ không trì hoãn quá lâu.
Thổ Phiên xuất binh tấn công Nam Lý, một nguyên nhân rất quan trọng là để bình ổn xung kích to lớn từ cái chết bất đắc kì tử của Bác Kết đối với Sài Thố Đáp Tháp, để giảm bớt mâu thuẫn của đất nước cao nguyên mình. Điều này đòi hỏi Phiên binh không chỉ phải đánh thắng mà còn phải đánh nhanh, chiến sự ở Nam Lý càng thuận lợi, tốc độ tiến về phía trước càng nhanh, kết quả trận chiến càng huy hoàng thì áp lực của Sài Thố Đáp Tháp sẽ càng ít.
Quả nhiên, Phiên quân cũng không để Tống Dương đợi quá lâu, sau khi trời tối chưa được một canh giờ, nơi xa lại truyền đến tiếng vó ngựa rầm rầm, thanh thế không hề kém đi so với ban ngày, chỉ là sắc đêm nặng nề che khuất tầm nhìn, lần này quân đóng giữ Thanh Dương chỉ nghe được tiếng, khó nhìn thấy hình ảnh.
Kẻ địch đến rồi, binh sĩ trên đầu thành bất giác đều đưa ánh mắt về phía Tống Dương, đợi mệnh lệnh của hắn. Nhưng lần này, Tống Dương không truyền lệnh, chỉ cười cười:
- Không cần sợ, nhưng mà cũng đừng chạy trốn nha.
Âm thanh do long tước nâng lên vô cùng vang vọng, nhưng giọng điệu của Thường Xuân Hầu rất ôn hòa, từ lần đầu tiên dương oai của Phiên binh, Tống Dương biểu diễn ảo thuật "đứng nghiêm", cho đến lúc mưa tến trút xuống ngay sau đó, hắn hát cho mọi người nghe điệu hát lả lướt, cho đến lúc này, hoàn toàn không có ý dạy bảo, chỉ là lời nhắc nhở ôn hòa… Binh sĩ Thanh Dương giật mình phát hiện, Tống Dương không phải đại tướng thống lĩnh quân, càng không phải Hầu gia tôn quý, mà càng giống một huynh trưởng, giống một đại ca, bất luận là trong nguy hiểm hay tuyệt vọng, hắn đều ra sức an ủi huynh đệ trong nhà mình, tinh thần trách nhiệm không có quan hệ với việc giết chóc vô tình của hắn, quả thật đáng để tin cậy.
Sự thật cũng đúng như vậy, Tống Dương không biết thống lĩnh binh lính, cũng chưa từng nghĩ sẽ học cách thống lĩnh binh lính thế nào, vũ trang trong phong ấp tự có thủ lĩnh, binh sĩ Thanh Dương thành tự có Thái Thú quản lý, Tống Dương không có hứng thú quan tâm làm gì, hắn chỉ có một cách nghĩ vô cùng đơn giản, trong lúc cùng ở trong thành nguy ngập, cùng chống cường địch thì tất cả những người cùng mình trải qua, đều là đồng bạn của mình.
Vì nhận thức như vậy, cho nên hắn dùng thái độ đối với đồng bạn để đối xử với các binh lính ở bên cạnh.
Tề Thượng cười ha ha, nói với Tống Dương một câu:
- Ngài mà đi lăn lộn giang hồ, sớm đã thành đại ca rồi.
Tống Dương than thở với hắn:
- Trên giang hồ có hai tấm bảng vàng là Tề Thượng, Ba Hạ trấn giữ rồi, ta có liều mạng thế nào cũng không thể thành.
Vừa nói cười, hắn lại quay đầu sang nói với Thái Thú đang đứng sau lưng:
- Xin đại nhân truyền lệnh, mở cửa thành bên dưới ra.
Lưu Thái Thú giật mình một phen, Phiên tử sẽ phóng hỏa trước, phá cửa sau, lúc này quân địch đã bắt đầu hành động, ngay bây giờ ông còn đang có ý định tìm thợ rèn hàn dính cửa lại cho rồi, thế mà Thường Xuân Hầu lại còn muốn mở cửa?
Cũng may là Lưu Thái Thú cũng không phải là quá ngốc, sau khi ngẩn người một lát đã đại khái đoán được ý của Tống Dương: Thường Xuân Hầu như vậy là muốn… xuất binh, muốn phái người đi đánh đêm với Phiên quân! Trong lòng Lưu Hậu càng thêm kinh ngạc nhưng miệng không dám hỏi nhiều, phụng mệnh truyền lệnh xuống ngay.
Tống Dương lại dặn dò Lưu Hậu:
- Đợi một lát Phiên tử sẽ ném các bình ngói chứa dầu qua đây, nói trước với các huynh đệ, đừng sợ cũng đừng loạn, chúng ta bên này không có lửa, bọn chúng ném dầu qua đây cũng vô dụng, dù sao thì sự tình trên thành cũng phải nhờ ngài lo liệu rồi.
Lưu Thái Thú nghe hiểu ý của Tống Dương, nhíu mày nói:
- Hầu gia muốn tham chiến? Việc này không ổn, đánh đêm nguy hiểm quá lớn…
Không đợi ông nói xong, Tống Dương đã lắc đầu mà cười:
- Không đi không được, yên tâm, không sao đâu.
Lúc này bỗng nhiên có một chuỗi những tiếng trúc rung truyền đến, Kim Mã ngồi trên cáng tre, được các thủ hạ đưa lên đầu thành, một mạch đến thẳng bên cạnh Tống Dương, Tống Dương hơi có vẻ kinh ngạc:
- Ngài sao lại đến rồi?
A Nan Kim Mã bình thường uy phong bát diện, nhưng dù sao cũng là lão già tàn tật, cứ đến ban đêm là tinh thần không đủ, hành động của đêm nay cũng không cần Thạch Đầu Lão tham dự, vào lúc này, lão vốn phải đang ngủ trong doanh mới phải.
Kim Mã lắc lắc đầu:
- Đơn độc nói vài câu.
Đợi Tống Dương và lão đi qua một bên, Kim Mã trực tiếp nói:
- Thanh Dương là thành lớn cuối cùng ở tây cương, nếu thành này cũng bị Phiên tử phá được, chiến sự tây cương có thể xem như kết thúc rồi.
Sau lưng Thanh Dương còn có mấy tòa tiểu thành, nhưng tất cả đều không đáng nhắc đến, đối mặt đại quân thì tuyệt đối không có sức chống cự, mà sau đó nữa, dựa theo khu vực mà phân thì chính là trung lục Nam Lý, không còn là phạm vi quản lý của Trấn Tây Vương nữa.
Âm thanh của Kim Mã rất chậm:
- Nếu thành này không còn, liền sẽ có ý nghĩa toàn bộ tây cương thật sự tan tác rồi, Hồng Ba phủ bại rồi, Trấn Tây Vương bại rồi. Đại soái tung tích không rõ, không bàn đến sống chết của ngài ấy, nhưng vinh quang cuối cùng của ngài ấy hoàn toàn nằm ở đây. Có hiểu không?
/425
|