Ngựa chiến dùng cho kỵ binh khi tác chiến trước và sau khi nhập ngũ đều phải trải qua huấn luyện, có thể không sợ máu tanh, không sợ khói lửa, không để ý đến đường xá hiểm trở, nghe theo sự khống chế của chủ nhân, có những ngựa chiến xuất sắc thậm chí có thể duy trì bình tĩnh cả trong lúc đối đầu với một đàn nhỏ sói dữ, nhưng súc sinh dù sao vẫn là súc sinh, chúng nó có bản năng.
Cho dù có là huấn luyện viên xuất sắc hơn, cũng chỉ có thể thông qua các loại thủ đoạn, kĩ xảo mà ức chế bản năng súc sinh, chứ không cách nào triệt để xóa bỏ nó.
Gặp một đám sói dữ vẫn có thể không sợ, nhưng nếu gặp phải là một đàn hổ dữ thì sao… huống chi đêm nay bọn chúng gặp phải là đám Thái Thản điểu coi hổ báo là lương thực, đứng đầu trong chuỗi thức ăn, thủ lĩnh của vạn thú, nỗi kinh hoàng của vạn thú!
Vì là chiến đấu vào ban đêm, hơn nữa sẽ có một trận lửa lớn ngút trời, để vật cưỡi ngoan ngoãn nghe lời, Phiên binh theo lệ trước khi xuất chinh đã cài che mắt cho ngựa, nhưng tác dụng của việc này cũng chỉ là che khuất tầm nhìn… Vốn không cần đợi Lưu gia quân hiện thân, chỉ bằng tiếng gào rít đáng sợ của đám ác điểu này, mùi tanh tưởi phát ra khi vỗ cánh, áp lực hung mãnh uy phong phát ra từ đám ác điểu trong khi săn bắt, cũng đã đủ khiến cho ngựa phát cuồng.
Một con sói có thể xua đuổi một bầy dê chạy tán loạn, một con Thái Thản điểu có thể dọa bao nhiêu con ngựa kinh hoàng? Toàn bộ một đội Lưu gia quân, hơn hai trăm con mãnh cầm tụ hợp với nhau xung phong, sự kinh hãi mà chúng gây ra cho ngựa, trầm trọng đến mức con người hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, không cách nào hình dung được.
Đội tiền tiêu hơn ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Phiên quân, chiến trận vừa mới sắp xếp xong nháy mắt đã loạn xạ.
Ngựa nổi điên, hoàn toàn không chịu sự khống chế của chủ nhân, xoay thân trốn chạy bốn phía, cho đến lúc này, Đa Cát Đăng Ba thậm chí còn chưa thể nhìn thấy thứ đang xông đến trên mặt đất rốt cuộc là quái vật gì.
Ngựa chiến đều bị che mắt lại, trong lúc trốn chạy thì hoàn toàn không còn phương hướng mà nói, chỉ là bằng bản năng xoay thân liền chạy ngay, chỉ mong cách xa sát tinh sau lưng một chút rồi thêm một chút, lại không nhìn thấy bọn chúng đang xông đến hướng nào, nhìn không thấy trên đường chạy trối chết của bọn chúng còn có chướng ngại gì… mấy ngàn ngựa chiến xông ngược vào trận địa của chủ.
Cơ thịt hai bên bả vai của Đa Cát Đăng Ba nhô cao, hai cánh tay dùng sức muốn dừng vật cưỡi lại, tướng quân vũ dũng, ngựa chiến liền bị giữ chặt ngay, cái cổ mất tự nhiên cong hẳn về sau, nhưng cho dù như vậy, bốn vó vẫn không ngừng giơ cao, lao thẳng về phía trận chủ mà trốn chạy.
Đám vệ binh vốn phải bảo vệ trận chủ không bị tổn thương, cam đoan bảo vệ việc ném dây được thuận lợi tiến hành, lúc này lại biến thành đám tai họa xông vào phá trận địa? Đa Cát Đăng Ba thân là chủ quản vệ binh, thà chết cũng không cho phép sự việc thế này phát sinh, nếu đã không thể dừng ngựa lại thì không cần nó nữa. Người Thanh Dương không biết đã đuổi quái thú gì đến đây, nhưng xét đến cùng thì kẻ phát điên chỉ là ngựa, không phải binh, hi sinh ngựa, đổi kỵ binh thành bộ binh, dù là chiến lực sẽ bị suy yếu nhiều nhưng chưa chắc là không thể tiếp tục chiến đấu.
Bỏ ngựa không phải là nhảy xuống ngựa là xong, tình hình trước mắt đã quá rõ ràng, mấy trăm kỵ binh chen chúc nhau mà chạy loạn, nhảy loạn, nếu chỉ là nhảy xuống ngựa rồi thôi, sau đó thì không biết bao nhiêu binh sĩ sẽ bị ngựa của chính mình đụng phải, giẫm chết, muốn đình chỉ hỗn loạn này thì không thể không giết ngựa.
Đa Cát Đăng Ba trở tay rút ra chiến đao giắt trên thắt lưng, gào to:
- Nghe hiệu lệnh của ta, toàn đội chém ngựa!
Tướng quân uy mãnh, rống to đã truyền khắp xung quanh, lập tức vung đao chém mạnh! Bên dưới ngựa khỏe gào to thảm thiết, thân thể to lớn bổ nhào xuống mặt đất, thi thể đứt lìa.
Tất cả các kỵ binh ở trung thổ cũng vậy, giữa kỵ sĩ và ngựa chiến có tình cảm huynh đệ gắn bó rất thâm hậu, nhưng tình hình khác thường chỉ có thể đối xử khác thường, Đa Cát Đăng Ba có lòng tin với thủ hạ, bọn họ đều là tinh nhuệ, quân lệnh đã ra đừng nói là bảo họ giết ngựa, cho dù là bảo các huynh đệ tự đâm mình một đao cũng sẽ không có ai do dự.
Trong lúc hốt hoảng có thể nghĩ đến việc bỏ ngựa để cứu vãn chiến cục, muốn tiếp tục tiến tới thì nhất định phải giết ngựa, phản ứng của Đa Cát Đăng Ba không phải là không nhanh, nhưng loại tình hình vạn con ngựa cùng bị kinh hoàng như vậy, đại quân hoảng loạn thế này thật quá ít gặp, thật sự không cách nào không khiến hắn tim đập chân run… Người trong lúc kinh hoàng thì đều khó tránh sai sót, Đa Cát Đăng Ba cũng không ngoại lệ, hắn vẫn là bỏ sót một việc:
Không phải người người đều vũ dũng như hắn.
Tướng quân thần lực, hai tay vung lên là mấy trăm cân sức mạnh, chiến đao mang theo cũng không phải vật tầm thường, nên mới có thể ánh đao lóe sáng, đầu rơi xuống đất, nhưng đối với binh sĩ bình thường mà nói, muốn trong một lúc mà giết chết ngựa thì sao có thể là một việc đơn giản được? Tốt xấu gì ngựa cũng là súc sinh, ngựa chiến lại đặc biệt khỏe mạnh, các binh sĩ lại đều cưỡi trên lưng ngựa, vừa không có góc độ dùng lực thích hợp, lại đang trong tình trạng lắc lư khó dùng toàn lực.
Đúng như vậy, khi mệnh lệnh của hắn vừa truyền xuống, tất cả binh lính đều vung đao về phía ngựa, cho dù trong lòng có không nỡ thế nào, họ vẫn lấy quân lệnh làm trọng, nhưng từng đao thế này đâm xuống, nhiều nhất cũng chỉ là làm vật cưỡi bị thương nặng, vốn không thể trực tiếp chém chết, ngược lại là ngựa chiến bị thương đau đớn nên càng trở nên điên cuồng hơn!
Nhưng Đa Cát Đăng Ba làm "gương cho binh sĩ", hắn đã xuống ngựa, mấy ngàn con ngựa phía trước, bên cạnh, sau lưng vẫn chạy loạn như cũ, hắn thậm chí còn chưa kịp đứng vững trở lại thì đã bị đám ngựa xô ngã xuống đất.
Không ai còn có thể lo cho tướng quân, Đa Cát Đăng Ba hai tay ôm đầu, thân thể cuộn lại thật chặt, chịu đựng ngựa chiến giẫm đạp, ngựa chiến hí vang thảm thiết, binh lính quát mắng hô hào, xung quanh loạn hết cả lên, nhưng cho dù loạn như thế này hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình bị đạp gãy, giẫm nát… Không biết đã qua thêm bao lâu, đám ngựa nổi điên cuối cùng cũng giẫm đạp qua đi, Đa Cát Đăng Ba không ngờ vẫn còn sống được như một kỳ tích, không thể không nói vận may của hắn tốt đến kì lạ.
Xương cốt không biết đã gãy mất bao nhiêu cái, miệng không thể nào ức chế máu tươi phun trào, thân thể không cách nào động đậy, nhưng hắn thật sự vẫn còn sống, vẫn có thể nghe, có thể nhìn… Đa Cát Đăng Ba nhìn thấy một đội quân.
Đang bị trọng thương, khiến ý thức của hắn có chút mơ hồ, Đa Cát Đăng Ba thậm chí không dám chắc đội ngũ trước mắt mình rốt cuộc là cái thứ gì.
Áo giáp màu đen tương thích một cách hoàn hảo với sắc đêm, mặt nạ hung tợn âm trầm đáng sợ, còn có binh khí trong tay họ… binh khí dạng dài, mũi đao hẹp, lóe ra chút ánh sáng màu lam, thân đao so với chuôi đao cũng không ngắn hơn bao nhiêu… Đây là mạch đao?
Dù sao cũng là tướng quân, kiến thức hơn hẳn người bình thường, hơn nữa, Đa Cát Đăng Ba vẫn luôn coi Hồng thái tổ năm đó là thần tượng, hắn nhận ra mạch đao rồi, bởi vậy trong lòng lại càng do dự hơn, không phải sớm đã thất truyền rồi sao? Chẳng lẽ đội ngũ này đến từ cõi âm? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Nếu không phải âm binh, sao bọn chúng có thể đi lại không hề phát ra tiếng động, sao động tác có thể nhanh nhẹn như vậy, điểm mấu chốt nhất là… bọn chúng sao phải cười thấp giọng?
Thiền Dạ Xoa đi nhanh, những nơi từng đi qua không để lại người sống, trên đường bất luận là bắt gặp ngựa chiến ngã bổ hay Phiên binh thương tàn đều một đao kết liễu, giết người gọn gàng sạch sẽ cũng là thứ yếu, trọng điểm nằm ở lúc họ giết người, sẽ trừng mắt nhìn thẳng vào mắt của kẻ bị giết, đồng thời còn tặng cho một chuỗi những tiếng cười thấp giọng vui vẻ!
Thiền Dạ Xoa vì sao tinh nhuệ? Vì họ cả cuộc đời họ đều trong huấn luyện, quân đội nhà khác hoặc là nửa nông nửa binh, hoặc là sau khi thành niên mới bắt đầu phục dịch, huấn luyện có cố gắng đến thế nào cũng chỉ là thời gian mấy năm, nhưng đội đại Hồng quân vốn ở bên ngoài thế giới, trước khi trở vào thế giới, toàn bộ giá trị sống của họ đều nằm ở: thao luyện;
Thiền Dạ Xoa vì sao lại vui? Chính là đạo lý vô cùng đơn giản, bọn họ đời đời kiếp kiếp, kiếp trước đời này, nơi duy nhất mà họ mong đợi chính là: chiến trường.
Một Thiền Dạ Xoa phát hiện Đa Cát Đăng Ba, ánh mắt từ mặt nạ răng nanh tràn đầy niềm vui, lắc người mà tới, đang muốn vung mạch đao giết người, bỗng nhiên lại có một Thiền Dạ Xoa với bộ dạng chủ quản đến gần, ngăn thuộc hạ lại, sau đó lại đưa tay chỉ vào mũ giáp đã bị giẫm nát ở bên cạnh Đa Cát Đăng Ba:
- Là tướng quân, đem đưa cho mật sử đại nhân.
Rất nhanh Đa Cát Đăng Ba đã hiểu, rốt cuộc là thứ gì khiến ngựa chiến đầy kinh nghiệm sa trường cùng lúc nổi điên: Lưu gia quân toàn bộ tiến ra, đang dưới sự quản thúc của Lưu Nhị, khép cánh ưỡn ngực bước đi vội vàng.
Tập kích Phiên quân trong đêm do Thiền Dạ Xoa tinh nhuệ nhất phong ấp phối hợp với Lưu gia quân, vốn lên đến chiến trường, Lưu Nhị cũng chưa chắc có thể hoàn toàn khống chế được chim không làm tổn thương người của mình, nhưng không sao cả, Lưu Nhị có "thuốc tiên", chỉ cần bôi lên người, trong tình huống bình thường, hung điểu đều sẽ không công kích… Thật ra đó chính là phân và nước tiểu của Thái Thản điểu, đây là một bí quyết được Lưu Nhị phát hiện trong lúc huấn luyện chim ở phong ấp.
Đêm nay Thiền Dạ Xoa xuất động năm ngàn người, được phân ra một cách có quy tắc thành năm đội ngũ trước, sau, trái, phải, giữa, giữ Lưu gia quân ổn định ở trung tâm.
Tống Dương sớm đã hội hợp với Lưu Nhị, mang long tước trên lưng canh giữ bên cạnh hai huynh đệ ngốc, thấy Thiền Dạ Xoa bắt sống được một tướng quân, Tống Dương tạm thời không hỏi gì nhiều, đưa tay lấy ra một tấm môn lệnh đưa cho Hồng binh:
- Trước hết đưa hắn về Thanh Dương đã.
Nhiều chỗ gãy xương, thương thế trong ngoài cộng thêm mất máu không ít, thần trí của Đa Cát Đăng Ba đã gần như mất cả, nhưng hắn vẫn cố sức duy trì tỉnh táo, cố gắng nhìn ra quân dung của Lưu gia quân, nhe răng dữ tợn về phía Tống Dương, dùng tiếng Hán rống to:
- Chỉ bằng số ít người như các ngươi và khoảng hai trăm súc sinh, muốn tiêu diệt mười vạn hùng binh ta? Không biết tự lượng sức.
Tống Dương cười, không biết là sửa lời hay bổ sung nói:
- Mười vạn kỵ binh.
Đa Cát Đăng Ba trước là sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ra, trong đầu vang lên một tiếng "ong", Tống Dương lười phản ứng với hắn, đưa tay vỗ vào bả vai Lưu Nhị một cái. Lưu Nhị hiểu ý, tiếng sáo trở nên dồn dập hẳn lên, cả đội Lưu gia quân đột nhiên phấn khởi hẳn, nhún nhảy như gió chạy thẳng về phía trận chủ của quân địch, từng đợt tiếng rít gào xông thẳng lên tận trời cao!
Bằng hai trăm con Thái Thản điểu, bất luận thế nào cũng đừng mong đạp nát trận thế của mười vạn hùng binh, nhưng chính như Tống Dương đã nói, không chỉ là hùng binh, còn là kỵ binh… Đội tiên phong của Phiên tử, toàn bộ là kỵ binh, không chỉ đội vệ binh, đội cảm tử và đội công thành, chủ quân ném dây cũng là từ kỵ binh tổ hợp mà thành, tất cả binh lý đều là cưỡi trên lưng ngựa để ném bình dầu.
Khi mấy ngàn vệ binh xông ngựa ngược lại, trận chủ mặc dù có một chút hỗn loạn, nhưng vẫn có thể cố sức khống chế được, nhưng khi Lưu gia quân tiếp cận với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, ngựa chiến của trận chủ cũng bắt đầu nổi điên. Thậm chí có thể nói, trận này vốn không phải là hai trăm Thái Thản điểu đi tấn công mười vạn Phiên quân mà là Lưu gia quân dẫn dắt mười vạn con ngựa đi tấn công trận địa của địch.
Trong đời này kiếp trước của Tống Dương, đều có một từ: ngựa hại đàn.
Ngựa là động vật sống theo đàn, tâm tình và hành động của chúng nó rất dễ bị cảm nhiễm bởi đồng loại, trong sân ngựa, thường có thể thấy, một con ngựa tức giận sẽ khiến toàn bộ ngựa trong sân đều trở nên xao động bất an; nếu một con ngựa nổi điên, toàn bộ đàn ngựa sẽ bắt đầu kinh hoảng mà chạy như điên.
"Ngựa hại đàn", cách nói này không phải là vô căn cứ, không phải là không có nguyên nhân.
Khi một con ngựa nổi điên, sẽ có mười con ngựa theo đó mà căng thẳng. Mà sự uy phong lẫm lẫm của Thái Thản điểu, vốn không phải là động vật ăn cỏ có thể chịu đựng được, theo từng bước chân đến gần của đám mãnh thú viễn cổ, càng lúc càng nhiều ngựa bắt đầu nổi điên, cứ như vậy đột nhiên hí vang một tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến sự điều khiển của chủ nhân, xoay thân liền hoảng loạn lao đi, sự sợ hãi của súc sinh nhanh chóng lan ra, mà ngựa lại bị che mắt, chúng nó cái gì cũng không nhìn thấy, càng không thể tránh né chướng ngại, bởi vậy nguy hại mà chúng gây ra lại càng lớn, đại trận đang tiến hành ném dây sụp đổ từng lớp.
Từ lúc La Quan giương cung bắn ra hai mươi mũi tên lửa đến lúc vệ binh tháo chạy tán loạn, lại đến Thái Thản điểu làm loạn trận chủ, từ đầu đến cuối chẳng qua nhiều hơn thời gian một nén hương một ít, hỗn loạn đến quá đột ngột, một khi phát sinh lại không thể cứu vãn nữa.
Lưu Nhị phát ra tiếng sáo vang cuối cùng, đám Lưu gia quân vẫn luôn tập hợp cùng nhau đột nhiên ầm ầm tản đi, túm năm tụm ba hình thành mấy chục tiểu đội, liền hưng phấn mà kêu ra những tiếng lạ, tất cả tản vào trận địch, chính vì vậy mà diện tích bọn chúng ảnh hưởng đến cũng mở rộng ra trong nháy mắt, mặc dù uy thế của tiểu đội hung cầm kém hơn khá nhiều so với lúc nãy, nhưng đám ngựa trong chiến trường trước đó đã trở nên xao động, kinh hoảng rồi, lúc này chỉ cần bị kinh động đến là hồn bay phách lạc.
Sợ hãi không ngừng không chỉ là ngựa chiến, còn có binh lính Phiên tử… Đêm tối nặng nề, tầm nhìn bị cản trở, bọn họ nhìn không thấy rốt cuộc là quái vật gì đang xông tới, trước mắt chỉ có sự hỗn loạn vô biên, trong tai chỉ có tiếng kêu thảm thiết dường như chưa lúc nào ngừng của đồng đội.
Nỗi sợ hãi nhìn không thấy mới là ác ma thật sự, khi ngựa chiến chạy như điên, binh lính hết sức hốt hoảng, việc tuyệt đối không thể nào xảy ra đã như vậy mà xảy ra, chiến trận cực tốt đang ầm ầm tan vỡ, hoàn toàn không còn cách nào cứu vãn nữa.
Cũng là một đêm tối như vậy, hai quân công thủ, ai nấy đều có mưu đồ, Phiên tử muốn mượn nó để phóng hỏa, mong muốn hiệu quả và chiến tích tốt hơn; Tống Dương thì mượn nó để che giấu hành tung, phát động tập kích, khuếch tán sự sợ hãi…
Mà đối với Thiền Dạ Xoa mà nói, hành động lần này thậm chí còn chưa thể được xem là đánh trận, nó càng giống một trận "thu gặt" hơn.
Mạch đao là sát khí, cho dù đối đầu là bộ binh hay kỵ binh, Hồng thái tổ năm đó càn quét lục hợp, chính là truyền kì tạo thành dựa vào mạch đao. Lúc này Thiền Dạ Xoa giết vào trận địa địch, bọn họ tập kết thành trận, kẻ địch lại không thể hội tụ thành quân, bọn họ hành động có trật tự, Phiên tử lại tán loạn không chịu nổi, bọn họ chỉ huy thống nhất, đối phương lại mạnh ai nấy làm theo ý mình, lại cộng thêm vũ khí sắc bén trong tay và chiến pháp cố tình lập ra vì mạch đao, dùng để đối phó với kỵ binh… Năm đội Thiền Dạ Xoa một ngàn người, chính là năm cây đao bén cắm vào đậu hủ, chỉ có giết, chỉ còn giết.
Tất cả thủ hạ đều đang chạy tán loạn, đến con ngựa danh giá mà mình đang cưỡi cũng đang nhảy loạn xạ, chủ tướng Phiên binh hoàn toàn không có cách ứng phó, đừng nói hắn là một người phàm, lúc này cho dù thần tiên có mặt, cũng đừng mong có thể khống chế được phen hỗn loạn điên cuồng này.
Trong lúc không còn kế có thể thi, chủ tướng của quân đoàn Phiên tử vẫn tháo tù và bên hông xuống, thổi vang lên, đích thân truyền ta một hiệu lệnh, một việc duy nhất mà lúc này hắn có thể nghĩ ra được.
Tù và đặc chế, tiếng vang chói tai, nháy mắt âm thanh đã truyền khắp nơi, lập tức một đội binh mã hướng thẳng về Thanh Dương thành mà xông lên.
Đêm nay phải hỏa công, các binh lính đa phần đều mang theo bình dầu bên người, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, trước lúc xuất quân, quân trướng theo lệ truyền xuống lệnh nghiêm, toàn quân trên dưới không được mang theo vật tạo lửa, ngoại trừ một đội ngũ, năm trăm người, mũi tên lửa, đội cảm tử.
Đội cảm tử nấp ở vùng biên của trận chủ, lúc này miễn cưỡng vẫn chưa bị đại loạn ảnh hưởng, nghe thấy tiếng tù và của đại soái lập tức xông thẳng về phía Thanh Dương, trò ném dây của Phiên binh đã hoàn thành bảy, tám phần mười, bây giờ phóng hỏa cũng đủ để đốt lên tận trời.
Đại quân bại cục đã định, không thể cứu vãn, nhưng trận lửa này vẫn là phải đốt, cho dù không còn cách nào thừa cơ mà công thành, nhưng ít nhất cũng phải đốt ra sự hung mãnh của người Thổ Phiên; cho dù đầu thành lúc này hoàn toàn không có quân giữ thành Thanh Dương, nhưng ít nhất cũng phải đốt đi cờ của bọn chúng, đốt hết vô số vật tư của bọn chúng.
Lúc này, trong lòng chủ soái của quân đoàn hối hận nhất chẳng qua là một việc: trước đó tham lam, muốn đoạt lấy quân lương, quân nhu, muốn bắt nô lệ cường tráng, cho nên chỉ để binh lính ném bình dầu lên đầu thành mà không phải trong thành, nếu có thể chọn lựa lại lần nữa, hắn nhất định sẽ một ngọn lửa đốt sạch toàn bộ cả thành này.
Ngoài ra, điều đáng nhắc đến là tiếng tù và xung phong mà chủ tướng Phiên tử thổi vang, không chỉ đội cảm tử, mà là hiệu lệnh cho toàn quân, chỉ cần còn có thể xung phong, thì nhất định phải xông lên trước…
/425
|