Hai mắt loan cong như trăng non, sáng lấp lánh, Thừa Hợp quận chúa cười tủm tỉm, lại nhìn thẳng Tống Dương:
- Ta thấy ngươi cười … Dường như khá đắc ý?
Tống Dương khụ một tiếng, xua tay, nói thẳng:
- Ý tứ của ngươi ta hiểu được, tìm được cơ hội ta sẽ khuyên Tiêu Kỳ, tuy nhiên chuyện này ta muốn nàng tự làm chủ.
Theo như cách Nhâm Tiểu Bộ đối với Tần Trùy, không khó nhìn ra trong Hồng Ba Phủ cũng tốt lắm, ít đấu đá mà nhiều tình người, Tống Dương cũng hiểu được nơi đó cũng là một nơi không tồi đối với Tiêu Kỳ.
Nhâm Sơ Dung vui mừng:
- Nàng nhất định nghe lời ngươi nói. Việc chiêu lãm này nặng là ở người mời, đối với ngươi chỉ là vài câu nói, việc nhỏ không đáng kể.
Tống Dương không phân rõ lời quận chúa nói là dụ dỗ hay là lôi kéo, rõ ràng là không thèm để ý tới, chuyển qua đề tài:
- Ta cũng có chuyện muối tìm nàng, là một thứ dược liệu. Sau khi nhập kinh, nhờ nàng hỏi giúp ta Phượng Hoàng thành có nhiều danh y, có người biết tung tích Hồ Điệp lam hay không.
Nam Lý tuy nhỏ nhưng dù sao cũng là một quốc gia, kinh sư tập trung đủ danh y người tài giỏi, chỉ cần trong bọn họ có người biết tung tích vị dược này, Hồng Ba phủ nhất định có thể tìm được. Lúc này Nhâm Sơ Dung thống khoái gật đầu.
Mà cuối cùng, Nhậm Sơ Dung lại tăng thêm giọng điệu, Tống Dương nói đúng:
- Muốn đi tham gia Đại Yến nhất phẩm là chuyện không hề dễ dàng. Chuyện mười kỳ nhân Nam Lý đều là oai danh của quốc gia, bất kể là triều đình hay thánh thượng đều rất coi trọng, được lựa chọn đến Kinh đô, người nào cũng không phải là hạng người tầm thường. Huống chi nếu so sánh, ngươi còn có chỗ bất lợi lớn … Ngươi lớn lên ở Nam Lý nhưng xuất thân cũng là Yến quốc.
Người trúng tuyển, Châu Phủ tất nhiên sẽ trình báo lý lịch bọn họ lên triều đình, Tống Dương mặc dù lớn lên ở Nam Lý, nhưng hắn đươc cậu mang từ Yến quốc sang, điểm này không thể giấu diếm được người.
Tống Dương cũng nhíu mày, chuyện này thật phiền toái, ngày trước hắn cũng sơ sót.
Nói xong chuyện, hai người thúc giục ngựa trở về đại đội, Tống Dương ở giữa đột nhiên hỏi:
- Nghe nói tiết đầu mùa xuân, gần hoàng cung tơ trời phất phơ, rất là đẹp.
Nhậm Sơ Dung gật đầu cười nói:
- Không sai, Phượng Hoàng thành là một nơi phong cảnh đẹp lắm, đến lúc đó ngươi nhất định được nhìn.
Tống Dương cười cười, không nói gì nữa, đại đội đuổi theo sau hắn không ngờ phát hiện, người lái xe ngựa không phải là Hồng Ba vệ, mà là người câm.
Thấy Tống Dương trở về, Tiểu Cửu giành mở miệng trước:
- Ta khuyên gã không nghe, muốn tự mình đánh xe.
Người câm nhếch môi nhìn Tống Dương cười ngây ngô, đầu tiên là khoa tay múa chân ra hiệu " Chủ nhân, xe ngựa giao cho người ngoài khống chế không ổn" lại đi theo vỗ vỗ vào ngực mình, tỏ vẻ thân thể rất khỏe mạnh, thay chủ nhân đánh xe hoàn toàn có thể đảm nhiệm
Tống Dương nhảy trở lại xe, thuận miệng hỏi người câm:
- Ngươi là người ở nước nào?
Người câm há miệng to, vẻ mặt ngơ ngẩn, lắc lắc đầu.
Tống Dương cười cười:
- Chính ngươi cũng không biết? Không sao, cũng không phải hoàn toàn là không tìm ra được tung tích, ngươi có hình xăm.
Giống như Man tộc, trên lưng người câm có một hình xăm nhưng không phải loại thần, thú, ngày, nguyệt linh tinh hoa như man tộc, mà là một bức biển xanh dậy sóng, hình xăm phức tạp, khí thế rộng rãi, cũng không phải "Tay nghề" bình thường. Tống Dương có hỏi qua người câm, những hình xăm này theo hắn biết đã ở sau lưng từ đó tới nay, hẳn là sau khi sinh không lâu đã bị xăm lên rồi. Nếu có thể tra ra xuất xứ hình xăm, tất nhiên là tra ra được lai lịch người câm. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Lúc trước Tống Dương đoạt lấy người câm từ trong tay thương nhân Thổ Phiên, không phải nhìn thấy chiến lực của hắn, mà là khi hắn cầu nguyện cho kẻ thù trước khi khai chiến cảm thấy tâm địa không tồi, không hơn.
Tống Dương suy nghĩ rất đơn giản, nếu có thể giúp người câm tìm được quê hương, chính mình sẽ nguyện ý cho gã trở về.
Đội ngũ chậm rãi đi trước, càng gần kinh sư uy nghi Hồng Ba phủ phô trương cũng dần dần hiển lộ, bắt đầu từ khi cách Phượng Hoàng thành hai trăm dặm, cách mười dặm đều đã có tiểu đội Hồng Ba vệ giục ngựa tới, tiếp ứng Công chúa, quận chúa; và chỉ khi còn trăm dặm, cách mỗi năm dặm liền có tiếp ứng; năm mươi dặm sau thì ba dặm một trạm canh gác, trên quan đạo vó ngựa từng trận, Hồng Y kỵ sĩ lui tới không ngừng;
Cách kinh thành mười dặm, tới đón tiếp không chỉ là gia tướng Hồng Ba, còn có Lễ bộ, Lại bộ cùng nhiều quan viên, lần này Cửu Châu tuyển hiền, phó lôi nhất phẩm trọng đại phần lớn là ở bọn họ, xa xa đi ra nghênh đón; sự tình còn không biết thế nào, thẳng đến đám người Tống Dương bị đưa tới dịch quán xa hoa, lại có thánh chỉ truyền đến, ca ngợi Công chúa điện hạ chủ trì Thanh Dương tuyển hiền, lại cổ vũ người trúng cử một phen, đồng thời còn có hoàng gia ban thưởng.
Kỳ nhân dị sĩ, chẳng phân biệt kỹ năng cũng không hỏi xuất thân, Nam Lý triều đình lấy quốc lễ mà đãi giống nhau. Cũng không chỉ Thanh Dương kỳ sĩ, mọi người từ Cửu Châu trở về đều được lễ ngộ đến như thế. Mà trong lễ nghi phiền phức, vô tình mọi người đều hứng thú hưng phấn cả lên.
Nhâm Tiểu Bộ đợi hai bộ quan viên phân công công vụ, lại trăm cay nghìn đắng tìm chút thời gian rảnh chạy đến bên Tống Dương, muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối cùng tiếp cận hôn lên đôi môi đỏ mọng thật lâu…
Hoàng hôn ngày hai mươi tám tháng chạp, Tống Dương vào ở Phượng hoàng thành, cùng đợi lần tuyển chọn tiếp theo, gần bốn mươi vị dân gian kỳ nhân tranh đoạt ghế mười phó lôi nhất phẩm. Tuy nhiên lúc này năm mới tới, ngày lựa chọn còn chưa xác định, nhanh nhất cũng phải chờ tời sau mười lăm tháng giêng.
Bởi vì ở Thanh Dương trì hoãn một đoạn thời gian, đội ngũ Tống Dương là những người đến chậm nhất trong Cửu Châu. Tiễn bước bọn quan viên rồi, người trúng tuyển địa phương khác phần lớn ở lại đây đều được tiếp đón, không thể thiếu hàn huyên náo nhiệt một lúc lâu, Tiểu Cửu hỏi thăm một lượt, chờ bữa cơm chiều qua đi huyên náo tán đi, nàng chuẩn bị trà hương cho Tống Dương, chính mình cũng ngồi vào một bên, vươn tay chỉ nói:
- Tính cả chúng ta, dịch quán lý tổng cộng có ba mươi bảy kỳ nhân, phần lớn đều đến rồi, còn có bảy người không có tới... Ta đều hỏi rõ ràng.
Tam huynh đệ Hồng gia, Hắc Khẩu Dao, Chu Nho đạo nhân, Quỷ cốc hạt tử, mấy người trúng tuyển ở trên đường ThừaHợp quận chúa và Tống Dương đã nhắc tới, ai cũng chưa đến, mặt khác còn có một nữ tử trẻ tuổi xuất chúng, cũng không quá tới thăm.
Đếm từng người, Tiểu Cửu bĩu môi khinh thường:
- Trí tài kiêu ngạo, tự xưng là cao nhân, không đến đây chào hỏi sao? Cho làm người hầu cho công tử nhà ta cũng không xứng.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, có người từ bên ngoài hỏi:
- Tống công tử nghỉ ngơi sao?
Nghe được tiếng kêu cửa, Tống Dương nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi rất linh nghiệm, nói cái gì sẽ là cái gì. Đứng dậy ra mở cửa.
Tới là ba người, cầm đầu lão già sụp mũi, bên cạnh người trung niên răng hô, còn một người nhìn qua còn khá trẻ, bộ dạng đại khái hơn ba mươi tuổi, trời sinh có sẹo ở mắt, ba người xấu được đều có nét đặc biệt. Lão già sụp mũi mở miệng trước:
- Tống tiên sinh? Quấy rầy rồi.
Lập tức lại hướng chỉ ra phía sau
- Đây là hai đệ đệ lão phu.
Tống Dương hỏi:
- Ba vị tiên sinh Hồng gia?
Lão già hơi khẽ gật đầu:
- Lão phu Hồng Nhất
Lão nhị răng hô cũng không chút để ý báo danh:
- Lão phu Hồng Chính
Lão tam mắt sẹo nói to:
- Hồng Chỉ
Tống Dương cười gật gật đầu:
- Từ lúc trên đường chợt nghe nói ba vị tiên sinh đại tài, mau mời vào.
Hồng Nhất, Hồng Chính, Hồng Chỉ tam huynh đệ vẻ mặt kiêu căng, cũng không khách khí, cất bước liền hướng vào trong phòng, sau khi ngồi xuống Hồng Nhất mở miệng trước:
- 'Thiếu niên cường' của Tống công tử ở Thanh Dương như sấm bên tai, lão phu cũng rất kính ngưỡng. Đồng thời trong lòng còn có chút nghi hoặc, cố ý đến nhà xin công tử thỉnh giáo.
Tống Dương không nghĩ tới, mình mới đến kinh thành, ngồi trên ghế còn chưa nóng chỗ Hồng gia tam huynh đệ liền tới cửa 'Đá quán', hiện tại cũng không phải thi đình, hắn không có ý định đi ứng phó đối phương. Đang muốn cự tuyệt, lão nhị Hồng Chính liền giành trước mở miệng, cười ha hả nói:
- Khéo léo chính là, ta cũng có đề mục 'Thiếu niên cường' không sai biệt lắm, muốn mời công tử chỉ điểm... Đề mục của ta đã kêu làm 'Mỗi người bay', nếu Nam Lý mỗi người sẽ bay, hai cánh rung lên thẳng hướng tận trời, tất cả mọi người bay đến Phật tổ Linh sơn, thế giới cực lạc, được suốt đời tiêu dao, chẳng phải là tốt.
(chắc lão này muốn nói là phi thẳng làm tiên quá @@ ta cũng chưa nghĩ ra cách giải thích nào hơn)
Hồng Chính răng hô cười với Tống Dương làm hắn có cảm giác răng người ta sẽ bay ra mất.
Hiển nhiên Hồng Chính chỉ trích "Thiếu niên cường" là hoàn toàn nói bốc phét, cũng giống như "người người bay" của gã, ý khinh miệt không cần nói cũng biết.
/425
|