Phòng rất lớn, mấy cái bàn bày ra rộng rãi, thay đổi các quân bài tiếp theo, ban đầu mọi người còn có chút kiêng kỵ Dao Nữ, qua một trận, hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, Hắc Khẩu Dao động chút giết người và thiếu nữ vừa gặp cũng không có gì khác biệt, thắng hoan hô nhảy nhót, thua than ngắn thở dài, lúc thường còn có thể vụng trộm chút ít đến số bạc vốn của mình… Mọi người dần trầm tĩnh lại, sức chú ý lại tập trung lên trên ván bài, không người nào liếc mắt tới người mù và Chu Nho lấy một cái.
Nếu Dao Nữ không khó, Tiểu Cửu và Tống Dương cũng sẽ không đẩy bài, sau khi chơi một trận liền đứng dậy nhường chỗ, tự nhiên có người tiếp nhận, chính thời điểm náo nhiệt, Tống Dương tựa như phát hiện ra cái gì, đột nhiên cười thành tiếng.
Tiểu Cửu buồn bực:
- Công tử cười cái gì?
Tống Dương giơ tay chỉ về phía ván bài, Tiểu Cửu liền nhìn theo hướng tay của hắn vốn là người mù cùng Chu Nho đạo sĩ đang giằng co, không biết khi nào đã lặng lẽ rời đi tới, đang nắm chặt bạc ở trên bàn. Người mù nhìn không ra, toàn bộ không biết đối thủ đã chạy, còn vặn vẹo cây gậy trúc, dáng vẻ đề phòng.
Tiểu Cửu vui vẻ:
- Đạo sĩ này xấu quá!
Tống Dương không quản hai vị này, từ lúc ván bài phục hồi bình thường, phần lớn chú ý của hắn đặt ở Nam Vinh Hữu Thuyên và A Y Quả, hai nữ nhân cử chỉ thân mật, càng nhìn càng thấy không giống bằng hữu thông thường.
A Y Quả toàn bộ tinh thần đều đặt vào thắng bại trên bàn, Nam Vinh Hữu Thuyên trước sau lại chia ra một phần tinh lực chiếu cố tới Tống Dương, chốc lát đều đưa tới một nụ cười động lòng người… Đánh bạc thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai canh giờ trôi qua, trời đã đổ bóng hoàng hôn, tôi tớ tới đưa tin đã chuẩn bị tốt cơm tất niên, ván bài chấm dứt như thế, thần thái mọi người không giống nhau, có người cảm thấy mỹ mãn có người lại chưa thỏa lòng, còn lôi người này kéo người kia, thanh âm trong trẻo lời nói nhanh lạ:
- Ăn cơm cho thêm móng vuốt sao, lại đem trở lại, đem trở lại!
Hắc Khẩu Dao nghiện đánh bạc nhất, mặc kệ ai bị nàng túm lấy đều sợ tới sắc mặt tái nhợt, cũng may nàng ngoan ngoan phục tùng đối với Nam Vinh, người sau khuyên hai câu nàng liền từ bỏ, không giận dữ đi thu đầu người ta.
Triều đình hậu đãi tất cả những người trúng tuyển, cơm tất niên thức ăn tinh mỹ rượu bày phong phú, đoàn người thông qua vài ván bài đã quen biết với nhau hơn nhiều, lại lúc uống rượu tất cả khoảng cách thu ngắn lại. Đều là người bình thường, nhảy qua Long Môn trở thành thượng khách của nước, tiền đồ gấm vóc đạp vào mặt mà tới, trong lòng vốn tích cóp từng chút một vui sướng, tại gặp buổi giao thừa vui vẻ, trận tiệc rượu này uống được như thế nào có thể không náo nhiệt.
Sau khi tiệc rượu tàn, Tống Dương mang theo một đám bạn Thanh Dương, ngay tại đây bắt đầu thu xếp làm sủi cảo, những người khác phần lớn đi theo hỗ trợ, Hắc Khẩu Dao thì lôi theo một người dân cờ bạc, dọn dẹp ra một mặt bàn tiếp tục chơi bài, lúc này sắc trời đã bao phủ bởi một màu đen, bên ngoài tiếng pháo không dứt, trong phòng ăn thì tiếng hoan hô cười đùa, tranh cãi ầm ĩ vang vọng.
Nơi này chưa từng có "sủi cảo", nhưng trong đám người ở dịch quán, có hơn phân nửa đều là người xuất bình thường, mỗi ngày đều phải mưu sinh kiếm sống, tay nghề làm bếp thuần thục, dưới sự chỉ điểm của Tống Dương, nhào mì, nhặt rau, chặt thịt, đảo nhân bánh đều có người lo liệu, Tống Dương còn cố ý tìm đến mười đồng tiền sạch sẽ đặt lẫn vào trong nhân bánh từ trước, trong lễ mừng năm mới ăn sủi cảo, nếu cắn vào đồng tiền, thực là may mắn, tuy nhiên Tống Dương cũng không quên dặn Nhị ngốc, vào giờ tý luộc sủi cảo chín, lúc ăn phải cẩn thận, chớ đem tiền nuốt vào trong bụng.
Người làm chuẩn bị xong, cuối cùng đặt lên bàn, làm sủi cảo cũng không cần tới kỹ thuật cao, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, nhưng chỉ có Tiểu Cửu thông minh khéo tay, dường như chịu đã phải chịu qua quá nhiều lời nguyền rủa, mặc kệ cố gắng như thế nào, cố tình niết không ra một viên sủi cảo, tiểu nha đầu chính mình vừa vội vừa tức, Tống Dương nhìn không biết nên khóc hay nên cười.
Qua một lúc lâu, đến lượt Nhị ngốc cũng thất điên bát đảo vài cái rồi đi ra, Tiểu Cửu vẫn một mực niết bôt, Tống Dương thực không đành lòng nhìn bộ dạng nàng nghiến răng nghiến lợi như vậy, cười nói: Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
- Trước tiên cùng ta ra ngoài ném pháo, trở về lại tiếp tục làm sủi cảo.
Tiểu Cửu lần này là "thực buồn bực", ngược lại đối Tống Dương thái độ không thuận theo:
- Thiếu gia không cần quan tâm, ta còn không tin rồi!
Nói xong, trong tay đã véo lấy nắm bột nện xuống, lại nhanh chóng cầm lấy miếng bột mì mới. Ngược lại nghe thấy tiếng pháo nổ, lập tực chạy nhanh tới, kéo Tống Dương chạy ra ngoài.
Trong trời đêm, sớm đã tràn ngập mùi thuốc nổ nồng đậm, mùi lưu huỳnh, trong đêm 30 có mùi đặc biệt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Tiếng pháo vang dội, Nhị ngốc cắn răng nhắm mắt che tai vẻ mặt thống khổ, giống như phải chịu đựng bệnh tiêu chảy, nhưng tràng pháo thứ nhất vừa cháy hết, gã lại thúc giục Tống Dương đi treo tràng pháo thứ hai, nhưng Tống Dương lại đứng im không nhúc nhích, đứng nhìn xuyên qua làn khói nhẹ, một thiếu nữ phong cách thư sinh, đang từ trên tường lén lụt tuột xuống… Ngoại trừ Huyền Cơ công chúa điện hạ, còn có thể là người nào?
Nhâm Tiểu Bộ động tác linh hoạt, dễ dàng né tránh vệ binh của dịch quán, vừa mới nhảy xuống đầu tường tiến vào sân, còn chưa kịp thở phào một tiếng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát khẽ:
- Có kẻ trộm.
Nhâm Tiểu Bộ chỉ kịp kêu một tiếng ôi chao, đều bất chấp nhìn người kêu lên là ai, hai tay che mặt nhanh chân bỏ chạy, Công chúa cũng không thể bị bắt trong tình trạng như vậy, chạy được vài bước nàng mới phản ứng lại, giọng nói này… Nghe có chút quen quen!
Dừng chân, xoay người, chạy trở lại, ánh mắt của Nhâm Tiểu Bộ cực kỳ tinh anh, trong đó ngoại trừ vẻ sung sướng, còn có điểm chút niềm vui bất ngờ.
Đến dịch quán, tự nhiên sẽ nhìn thấy người trong lòng, việc dự kiến trong lòng có thể nàng vẫn không kìm nổi niềm vui bất ngờ, nhìn thấy Tống Dương dường như vẫn là chưa đủ, một lát sau, Nhâm Tiểu Bộ đột nhiên nhướng người trên mũi chân, dưới Tử Trường cao không ít, biến độ cao của Tống Dương trở nên bình thường, nàng càng vui vẻ hơn.
Tống Dương cũng vui vẻ nhẹ nhàng, bỗng nhiên giơ tay kéo về phía nàng, cúi đầu hôn xuống.
Chờ Tống Dương buông nàng ra, Nhâm Tiểu Bộ giống như bức tượng bằng gỗ, đứng im tại chỗ không nhúc nhíc, phải một lát sau nàng mới phục hồi tinh thần, hai tay đè trên ngực, nhắc lại:
- Làm ta sợ muốn chết, hù chết…
Cho dù nàng to gan lớn mật như thế nào, dù sao vẫn là người của "Cổ đại". mặc dù giây phút này ở trong bóng tường vây quanh, sân lớn như vậy cũng gần như không có người, cũng không phải thân mật ở không gian riêng tư, vẫn khiến nàng sợ tới mức hồn bay lên trời. Tuy nhiên nàng sau khi "hoàn dương"(sống lại), lại giống như làm kẻ trộm, nhìn trái, nhìn phải, xác định căn bản không có ai chú ý tới bọn họ, lại giơ tay vui vẻ quàng cổ Tống Dương:
- Nếu không… lại tới?
Tống Dương không vội vã lại tới, mà vươn hai tay, giúp nàng làm ấm hai má, thật có chút đau lòng. Vương phủ nhà quyền quý lễ tiết phức tạp, nhất là tân xuân ngày tết trọng đại như vậy, Nhâm Tiểu Bộ lúc này lén chạy tới, áp lực trên người có thể hiểu được.
Nhâm Tiểu Bộ thời gian qua tỉnh tỉnh mê mê, lần này nhìn ra Tống Dương đau lòng, cười lắc đầu:
- Không sợ, có Tam tỷ mà.
Tống Dương có chút không ngờ:
- Nàng ấy biết nàng tới tìm ta? Nàng ấy để nàng đi sao?
Nhâm Tiểu Bộ lại lắc đầu:
- Đương nhiên không biết, nếu không làm sao ta đi được, tuy nhiên… đợi cho lúc bái tuế tỷ ấy tìm không thấy ta, cho dù giận như thế nào trước tiên cũng sẽ che giấu giúp ta qua cửa.
Tống Dương bật cười, có muội muội như Tiểu Bộ vậy, Nhâm Sơ Dung quả thực cũng không dễ dàng rồi.
Công chúa điện lạ thấy Tống Dương không tới, kéo đầu Tống Dương, khuôn mặt hồng nhanh chóng được phủ đầy huyết đỏ, cắn môi cười ha hả nói:
- Tới chỗ ở của chàng.
Thanh âm của nàng nhỏ quá, bốn phía pháo nổ không ngừng, nếu không phải Tống Dương ngũ cảm minh duệ, gần như không nghe được điều gì…
Chỉ có một lần thiếu nữ gần gũi da thịt, đối với nam nữ hoàn toàn không cái gì tham luyến, nhưng trừ lần đó ra, Nhâm Tiểu Bộ thật sự không tìm ra, thiên hạ này còn có cái gì so được với sự chân thành này, rốt cuộc có thể biểu đạt được ra đó là cách yêu thương.
Khi hai người một lần nữa hòa thành một, hết thảy cũng giống như lần trước, Nhâm Tiểu Bộ vừa muốn khóc vừa muốn cười, tận đáy lòng, trong trí óc, trong miệng vẫn chỉ một câu nói:
- Ta biết đó là chàng!
/425
|