Đang loạn như vậy, người câm đứng bên cạnh nàng bỗng nhiên kêu lên a ô gì đó, chỉ về phía trước … Cuối tầm mắt, bóng một đoàn người đang dần hiện rõ, dần dần tới gần.
Tống Dương, Nam Vinh, Nhị ngốc, còn có cả ác điểu nữa.
Nhị ngốc hai mắt vô thần, Tống Dương sắc mặt tái nhợt, Nam Vinh búi tóc rối tung, ba người đều đầy máu đen, bộ dáng thật sự thảm hại, ngạc nhiên nhất đi theo sau bọn họ không phải là ác điểu Lưu Tứ... Thân thể nó to lớn cường tráng ánh mắt linh hoạt, sắc bén, so với Lưu tứ trước kia ước chừng cao lớn ra gấp ba có thừa, rõ ràng là một ác điểu trưởng thành.
Trong lòng ngạc nhiên không cần nói nữa, chỉ cần bọn họ bình an trở về là tốt rồi, mọi người vội vàng chạy ra đón, vây quanh bọn họ trở lại, Lưu nhị vẫn không quên chỉ vào ác điểu phía sau, Bàn Đầu giới thiệu:
- Đây là chú của Lưu Tứ, Lưu Ngũ.
Chỉ nhìn bộ dạng đám người Tống Dương là mọi người đều hiểu được, bọn họ ở trong núi thật nguy hiểm, Bàn Đầu không muốn làm mọi chuyện rối tung lên, mà hung hăng trừng mắt nhìn Nhị ngốc, liếc mắt một cái đang muốn mở miệng mắng hắn, Tống Dương liền xua tay cười nói:
- Đoàn người đều bình an trở về, hắn cũng đã rất kinh hãi, không cần phải nói nữa. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Đến trấn trên, Nam Vinh gặp ai cũng không chào hỏi, đi thẳng về chỗ ở của mình, Hắc Khâu Dao vui mừng theo sát nàng cùng nhau rời khỏi, Tống Dương chào qua hàng xóm láng giềng, rồi cũng trở về nhà mình, Tiểu Cửu chạy vội vàng lấy bộ đồ mới, đun nước ấm, đưa cho Tống Dương rửa mặt thay quần áo, Tiêu Kỳ cũng giúp đỡ nàng, tiện thể cũng đưa Nhị ngốc đi tắm rửa thay quần áo.
Sau một lúc tắm rửa Tống Dương thấy thoải mái hẳn, trong tay đang cầm chén trà nóng ngồi ở trên ghế, vẻ mặt khá hưởng thụ … Tiểu Cửu đứng ở phía sau hắn, giúp hắn lau cái đầu ướt sũng.
Hiện tại người ở trong phòng có Bàn Đầu, Nhị ngốc, hai thiếu nữ, người câm, đều là người một nhà, Tống Dương lúc này mới chậm rãi mở miệng, đem chuyện ở trong núi nói cho bọn họ biết.
------------------------
Hai ngày trước Tống Dương vào núi tìm Nhị ngốc, chỉ vài canh giờ là thuận lợi tìm thấy, cái phiền toái là sau khi tìm được Nhị ngốc.
Điều Tống Dương lo lắng nhất là Nhị ngốc bị Lưu Tứ dẫn vào trận chiến giữa các ác điểu. Ở đó bị những con mãnh thú từ thời viễn cổ đánh cho loạn thành một đoàn. May mắn chính là Lưu Tứ nhận thức được tổ tông của mình, gần như ngay lập tức được gia tộc nhận lại, Nhị ngốc cũng phát huy thiên phú, hàng phục "đầu điểu". Bởi vậy một đám hung cầm ở bên người Nhị ngốc, cùng với hắn thành một đàn ẩu đả sinh tử.
Trận chiến giữa các hung cầm gian ác không rõ nguyên nhân, chỉ sợ tất cả ác điểu trên ngọn núi tham gia vào, không rõ ràng trận doanh, đơn thuần lấy gia đình là nhân, cùng nhau công sát, cũng giống với thời nguyên thủy, một vài tiểu gia tộc cùng nhau liên hợp lại chống lại cường địch, khi cường địch bị tiêu diệt, liên minh lập tức bị tan vỡ …
Cuộc chiến hỗn loạn không tưởng tượng được, chỉ thấy tàn sát nhau, loại ác điểu này có bản năng cổ quái, chúng nó có thể biết bạn, địch, mặt khác trong mắt đàn tộc, Nhị ngốc đã trở thành mục tiêu phải giết chết.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, chuyện này không khó lý giải. Nhị ngốc thuần điểu thiên phú, phải rất thông minh thì ác điểu mới cho rằng gã là đồng loại, hắn dựa vào quan hệ với Lưu Tứ, lấy tình bạn thân thích với Lưu Tứ thu phục điểu thành Lưu gia quân, mà đồng thời khi gã chọn đồng mình cũng trở thành mục tiêu của những ác điểu "không phải họ Lưu".
Cho nên hoàn cảnh của Nhị ngốc, khác với của Tống Dương khi hung cầm ác chiến rất lớn.
Tống Dương lúc ấy đang ở chiến trường bên cạnh, vả lại hung cầm biết hắn là ngoại tộc, không quan hệ tới chiến tranh đồng tộc,không để ý hay đuổi theo hắn; Nhị ngốc bị bao vây ở giữa chiến trường, tuy rằng bên người có mấy chục đầu đồng bạn bảo hộ, nhưng bên ngoài còn có vô số ác điểu cho rằng hắn là đồng loại, có cơ hội sẽ không lưu tình nhào vào mổ sát.
Còn một cái cũng khiến Tống Dương phải đau đầu, đó là triến trường ở sâu bên trong một khe núi lớn, địa thế lõm xuống, lối ra lại nhỏ hẹp.
Nếu Nhị ngốc thông minh chút, thân ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, sẽ không thu phục gia tộc Lưu tứ mà đi tìm lực lượng ở phe mạnh nhất trên chiến trường làm đồng minh, phần thắng còn có lợi hơn chút, nhưng Nhị ngốc mà là người thông minh, cũng sẽ không gọi là Nhị ngốc, hắn và Lưu tứ thân nhau, liền cùng nhau gia nhập nhà bọn họ…
Tống Dương tiến vào chiến trường, Nhị ngốc tụ hợp lại thoải mái khác thường, trong mắt ác điểu chỉ có đồng loại, đối với loại tay dài chân dài như hắn ………… không thèm để ý.'Lưu gia quân' cũng để Nhị ngốc chỉ huy, vẫn chưa công kích Tống Dương.
Tuy nhiên Tống Dương muốn dựa vào thân pháp võ công của mình mang Nhị ngốc đi lại khó như lên trời, chỉ cần thoát khỏi Lưu gia quân bảo hộ, Nhị ngốc lập tức biến thành mục tiêu công kích, vô số móng vuốt sắc bén chộp tới, không phân biệt lớn nhỏ mổ xuống, Tống Dương vài lần muốn phá vây cũng không thành công. Tống Dương lặng lẽ, lui trở lại sau 'Lưu gia quân', Nhị ngốc chỉ huy chúng nó cùng nhau phối hợp phá vây. Không ngờ Lưu gia quân cao thấp đều kích phát hung tính, nếu Lưu nhị ở bên người chúng nó sẽ chiếu cố, nhưng tuyệt không đồng ý rời khỏi chiến trường, mặc cho Nhị ngốc liên tục thổi còi vang dội, chúng nó cũng không để ý tới.
Tức thì tình hình không tốt, Lưu gia quân bị đánh hết, Nhị ngốc cũng không may. Tống Dương muốn bảo vệ mạng nhỏ Nhị ngốc, chỉ còn một lựa chọn, nhập bang Lưu gia quân.
May mà trong khe núi là một chiến trường hỗn loạn, tất cả ác điểu không phải họ Lưu đều là kẻ thù, nhưng giữa kẻ thù với nhau cũng là kẻ thù, Tống Dương điều vận ngũ cảm chiếu cố toàn cục, nhất chờ 'Đồng bạn' gặp nạn hắn liền vượt qua trước đánh ra một đòn sấm sét.
Nhị ngốc ngồi trên một con ác điểu to khỏe, đối với bọn họ, Tống Dương lại càng chiếu cố hơn.
Phần lớn thời gian, Tống Dương chỉ là cái bóng, lẩn sau bóng dáng cao lớn của các chiến hữu, nên ít bị công kích …
Khi ác chiến Nam Vinh vẫn đi theo bên người Tống Dương, nàng không cần Tống Dương bảo vệ. Bước nhảy chính là thân pháp, Nam Vinh nhảy múa cũng là múa võ, nàng khó có thể đánh chết hung cầm trưởng thành, nhưng tân pháp linh hoạt có thể bảo vệ được mình, bay lượn như con bướm.
Tung mình bay lượn, máu tanh bay khắp nơi, yêu dã và quỷ dị không sao tả xiết
Chiến trường dã man, tiếng ác điểu chết,sắp chết kêu to đâm thủng màng nhĩ, máu đen tạt bắn tung tóe tràn ngập, Nam Vinh hữu thuyên cũng không biến đổi sắc mặt,con mắt thủy chung vẫn trong vắt.
Trong ký ức từ ba tuổi đến sáu tuổi, lễ mừng năm mới của ngươi bình thường là xâu mứt quả, chuồn chuồn trúc … Nam Vinh lại chỉ nhớ một loại màu sắc: là màu đỏ. Khi nàng sinh ra đã bị môn phiệt lựa chọn, mơ hồ biết được điều đầu tiên được huấn luyện không phải thi từ ca phú, văn vở võ công, mà là: Đồ tể.
Nàng bị đưa đến đồ tể phường Tử Lý, áo cơm không lo, làm cái gìcũng được, chỉ có điều không được rời khỏi đồ phường nửa bước, lúc ban đầu sợ hãi khóc nháo về sau dần dần thích ứng được, dần dần Nam Vinh nhỏ bé đã quen với máu và những tiếng kêu thảm thiết, vừa chơi vừa nghe trâu bò kêu rống, vừa ăn kẹo vừa nhảy nhảy giữa những khoang máu của trâu bò.
Ác chiến bên mình chính là màu sắc thuở ấu thơ thì có cái gì là đáng sợ? Điều duy nhất có thể làm là nhảy lên giông như trước đây nhảy ô!
Từ lúc hoàng hôn đến nửa đêm, lại đến lúc mặt trời lên cao … Không hề có ác điểu mới nhào vào khe núi, trận này trừ phi là đồng loại nếu không tuyệt không thể hóa giải cuộc ác chiến hung cầm, hơn mười canh giờ, Tống Dương chưa bao giờ thật sự đấu tranh anh dũng thế, hắn chỉ làm một chuyện: Đánh lén.
Ỷ vào 'Lưu gia quân' yểm hộ, Tống Dương vận đủ mười thành mười công lực, liều mạng đánh lại đám ác điểu ngốc.
Sư đàn hỗn chiến, một con rắn độc rất có khả năng trở thành mấu chốt thắng bại... Ác điểu không biết suy nghĩ, chỉ có một bản năng nguyên thủy: giết kẻ không đồng tộc. Trong tràng ác chiến, chúng cũng đoàn kết hành động. Tống Dương phân rõ tình thế, chỉ giết 'Hai loại điểu': khả năng sẽ làm chiến đoàn 'Lưu gia quân' tan vỡ, hoặc có khả năng sẽ làm chiến đoàn kẻ thù tan vỡ.
Gần một ngày ác chiến, ác điểu chết trong tay Tống Dương cũng không nhiều, nhiều nhất hai mươi con, tuy nhiên mỗi con đều từng là một điểm mấu chốt của một trận đánh nhỏ, Lưu gia quân từng con lại từng con bất đắc dĩ mới có thể sống sót, không phải bất tử, chỉ có điều so với đàn tộc khác tiêu vong ít hơn một chút, hơn nữa may mắn hơn một chút, dần dần biến thành kẻ mạnh nhất trong chiến trường tàn.
Đến lúc này, Tống Dương muốn mang Nhị ngốc rời khỏi chiến trường đã không hề là việc khó, ở khe núi chỉ còn Lưu gia quân hoành xung xông thẳng, ác điểu nhà khác càng đánh càng ít, càng đánh càng loạn, đã không đủ để ngăn trở bọn họ rời khỏi, nhưng Tống Dương lại không vội mà đi, nhìn không có nguyên do gì đặc biệt, chính là kiên trì đến hiện tại cuối cùng nắm chắc thắng lợi, không nhìn tới liếc mắt một cái cuối cùng cảm thấy thắng lợi không cam lòng, cảm thấy mất đi gì đó.
Lại quá một canh giờ, tới giờ chính ngọ, trận đồng tộc tương tàn của ác điểucuối cùng cũng kết thúc. Khác với những gì Tống Dương, Nam Vinh trước đó tưởng tượng, Lưu gia quân khônggiết hết sạch đám ác điểu "khác nhà", ở khe núi chỉ còn lại có hơn mười con ác điểu ít ỏi, thủ lĩnh Lưu gia quân, một con ác điểu có thân hình lớn nhất, trên đầu có một cái mào đỏ ánh vàng, bỗng nhiên ngừng xung phong liều chết, đứng ở tại chỗ dang rộng hai cánh, kêu lên một tiến bén nhọn.
Hơn mười con ác điểu Lưu gia quân Còn sót lại đồng thời ngừng bước chân, vây quanh thủ lĩnh, nghển cổ đề minh cùng kêu lên phụ họa.
Ác điểu đàn khác, đứng tập trung lại không đủ ba mươi con, lẻ loi mà tán ra đứng ở xung quanh, đều không ngoại lệ, chúng nó đều là "Lính mất chỉ huy", thủ lĩnh gia tộc sớm bị đánh chết, Lưu gia quân kêu càng càng ngày càng vang dội, chúng nó cũng không tái tấn công lung tung.
Đề minh qua đi, thủ lĩnh Lưu gia quân ngẩng đầu ở giữa đội ngũ đi ra, đi tới trước mặt một con hung cầm nhà khác gần nó nhất, nó so với đối phương cao lớn hơn rất nhiều, cổ hơi cong xuống, con ngươi màu cam dữ tợn mười phần, gắt gao nhìn thẳng đối phương.
Hai đầu ác điểu đối diện sau một lát, chậm rãi thu cánh, thân thể co rút nhanh, gục đầu xuống, thủ lĩnh Lưu gia quân nhìn nhìn cái đầu, mổ chính đầu đối phương một cái thật mạnh, lực không nhẹ không mạnh, máu chảy ra nhưng không đủ để trí mạng.
Ác điểu bị mổ toàn bộ đều không có phản kháng gì, ngược lại có vẻ vui mừng, cất lên một tiếng, cất bước đi theo vào đội ngũ Lưu gia quân, thủ lĩnh Lưu gia quân đi tới trước mặt một con hung cầm khác, chuyện sau đó xảy ra cũng không có gì khác biệt, đối diện, cúi đầu, bị mổ, và gia nhập Lưu gia quân, cũng có những trường hợp cá biệt tính tình hung hãn k chịu khuất phục, đảo mắt đã bị xé làm trăm mảnh.
/425
|