*Mình chuyển lời văn ở ngôi thứ 3 để dễ diễn đạt cảm xúc nhân vật hơn nhé<33 mong các bạn thông cảm
Cao Đan ngồi dưới đất khóe môi khẽ cong lên, chẳng ai bảo mà đứng lên hiên ngang trước người con gái cao mét sáu lăm trước mặt:
- Tôi không muốn đụng chạm đến cậu. Mong cậu biết điều một chút..
Nói đến đây bỗng ngừng lại sau đó giọng điệu có chút châm biếm, nói:
- Nhưng nếu mà não cậu chẳng thể hiểu được mấy câu tôi nói thì thôi, tôi cũng không chấp nhặt làm gì!
Bích Ngọc Hạ không khỏi sôi máu, thẳng tay tát Cao Đan một cái. Cô ở cái trường này hai năm rồi chẳng ai dám hé răng đụng chạm đến cô một lời. Thế mà con nhỏ này mới vào lớp đã dám há miệng khích bác cô. Hôm nay nếu không cho nó một bài học thì không phải là quá mất mặt sao?
Nhưng cô nhầm rồi, cái tát này chẳng những chọc giận Cao Đan mà còn khiến lòng tự trọng của cô nổi dậy. Khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn chưa ai đụng đến, nay lại bị một đứa không ra gì "in hoa văn" lên mặt? Mới sáng sớm đã xui xẻo, nếu đã muốn thì cô cũng chẳng nể tình làm gì.
Cao Đan liền đạp con người kiêu căng trước mặt một cái ngã lăn xuống sàn. Mất tự chủ, cô xông đến đá vào cô gái nhỏ trước mặt. Cô vốn đã định chẳng bao giờ đánh nhau nữa, chính là người này khơi ra, vốn dĩ tự gieo nhân thì gặp quả. Đến lúc đó đừng trách ai mà chỉ nên trách bản thân mình quyết định sai mà thôi!!
Lâm Gia Hạo lúc này đang tiến vào lớp, tiếng đám con gái ở lớp hét ầm lên đã làm anh khó chịu, đến của lớp lại gặp cảnh "vị hôn thê" bị đánh thì càng thêm bực bội. Anh đứng ở ngoài cửa, không phải là anh không muốn vào giúp Ngọc Hạ mà là anh còn chưa hiểu tại sao người ở dưới đất không phải là cô gái kia mà lại chính là " cô vợ chưa cưới" nổi tiếng "đầu gấu" của anh?
Với lại anh chán ghét cảnh con gái đánh nhau. Họ toàn đánh nhau về những chuyện chẳng vào đâu cả. Rất vô nghĩa. Hơn nữa, hai người con gái đấm đá nhau thì thật chẳng có chút mỹ quan nào cả!!
Lâm Gia Hạo đứng ngoài cửa một lúc thì cảm thấy Bích Ngọc Hạ sắp chịu không nổi, hơn nữa cô đã giương ánh mắt và đôi tay ra cầu cứu anh. Chẳng nhẽ anh lại đứng làm ngơ? Đành bất chấp đi lại thong thả bế người đang nằm ở dưới đất lên mà quay ra nói với Cao Đan:
- Cô đánh người ra như thế này rồi, còn muốn đánh nữa?
Cao Đan cười khẩy, anh ta nói gì? Có phải anh ta muốn nói cô vô cớ, rảnh hơi đi đánh người phải không? Mà anh thích hỏi thì cô cũng trả lời lại cho biết:
- Đúng vậy!
Gia Hạo chẳng buồn trả lời lại mà bế Bích Ngọc Hạ đi thẳng ra cửa, hướng xuống phòng y tế trường. Nhưng anh chưa đi được ra khỏi cửa thì đã bị gọi lại:
- Này cái cậu đằng trước kia! Tôi không cần biết cậu là gì của người cậu đang bế trên tay nhưng tôi đoán chắc cậu với cô ta có quen biết. Tôi khuyên cậu nên nói cô ta bớt kiêu căng và gây sự vô cơ đi. Việc đó chẳng có ích lợi gì cả nhưng nhìn những việc ấy người ta lại đánh giá cả một con người đấy!
Lâm Gia Hạo nghe xong thì dừng lại một chút như đang nghĩ ngợi điều gì rồi đi tiếp.
Sau khi Lâm Gia Hạo vào phòng y tế thì cô giáo cũng lên lớp. Cao Đan xách cặp xuống tận bàn cuối cùng ngồi, tin chắc là không ai ngồi đây cả.
Ấy thế mà chưa kịp đặt mông xuống thì đã phải miễn cưỡng đứng lên chào cô giáo. Chưa chào xong thì đã bị cô gọi như hét vào mặt:
- Cái cô cuối dãy tóc xanh tóc đỏ kia!!
Cao Đan khẽ nhíu tâm mi. Gì? Tóc cô mà xanh đỏ đấy à? Bạch kim xen xanh đỏ hồng vàng nhé!! Mà với lại cô nghe nói đây là trường dành cho mấy đứa con nhà giàu mà. Cô giáo lại không "vuốt mặt nể mũi" bố mẹ mà la học sinh thế à? Cô trả lời lại bằng tiếng Anh cho sợ luôn:
- What can I do for you?
Cô giáo ở trên cũng đâu phải dạng vừa, giáo viên trường MHero15 đều là những giáo viên xuất sắc, đừng tưởng dễ chọc:
- Get out of my class!!
Ngay sau khi xác định đối phương đều hiểu biết tiếng anh, một cuộc đối thoại bằng tiếng anh rất chi là bá đạo trong lớp đã nổ ra.
- Why? Why must i leave? (Tại sao? Tại sao em phải rời đi?)
- Because you dyed hair. (Bởi vì cô nhuộm tóc)
- What? So, Can everyone makeup in class? (Cái gì cơ? Vậy, mọi người có thể trang điểm ngay trong lớp à?)
- No and who? (Không và ai đã làm thế?)
- I think that every girl in this class! (Em nghĩ là mọi cô gái trong lớp này!)
- Nobody. Get out! (Chẳng có ai cả. Cô đi ra ngoài đi!)
- Okay, thank you! (Được thôi, cảm ơn cô!)
Cao Đan xách cặp ra khỏi lớp. Cô mong thoát ra được "nhà tù" này lâu lắm rồi nhưng nụ cười tắt ngấm khi cô bước tới cửa lớp..
_____________________HẾT CHƯƠNG 7______________________
Cao Đan ngồi dưới đất khóe môi khẽ cong lên, chẳng ai bảo mà đứng lên hiên ngang trước người con gái cao mét sáu lăm trước mặt:
- Tôi không muốn đụng chạm đến cậu. Mong cậu biết điều một chút..
Nói đến đây bỗng ngừng lại sau đó giọng điệu có chút châm biếm, nói:
- Nhưng nếu mà não cậu chẳng thể hiểu được mấy câu tôi nói thì thôi, tôi cũng không chấp nhặt làm gì!
Bích Ngọc Hạ không khỏi sôi máu, thẳng tay tát Cao Đan một cái. Cô ở cái trường này hai năm rồi chẳng ai dám hé răng đụng chạm đến cô một lời. Thế mà con nhỏ này mới vào lớp đã dám há miệng khích bác cô. Hôm nay nếu không cho nó một bài học thì không phải là quá mất mặt sao?
Nhưng cô nhầm rồi, cái tát này chẳng những chọc giận Cao Đan mà còn khiến lòng tự trọng của cô nổi dậy. Khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn chưa ai đụng đến, nay lại bị một đứa không ra gì "in hoa văn" lên mặt? Mới sáng sớm đã xui xẻo, nếu đã muốn thì cô cũng chẳng nể tình làm gì.
Cao Đan liền đạp con người kiêu căng trước mặt một cái ngã lăn xuống sàn. Mất tự chủ, cô xông đến đá vào cô gái nhỏ trước mặt. Cô vốn đã định chẳng bao giờ đánh nhau nữa, chính là người này khơi ra, vốn dĩ tự gieo nhân thì gặp quả. Đến lúc đó đừng trách ai mà chỉ nên trách bản thân mình quyết định sai mà thôi!!
Lâm Gia Hạo lúc này đang tiến vào lớp, tiếng đám con gái ở lớp hét ầm lên đã làm anh khó chịu, đến của lớp lại gặp cảnh "vị hôn thê" bị đánh thì càng thêm bực bội. Anh đứng ở ngoài cửa, không phải là anh không muốn vào giúp Ngọc Hạ mà là anh còn chưa hiểu tại sao người ở dưới đất không phải là cô gái kia mà lại chính là " cô vợ chưa cưới" nổi tiếng "đầu gấu" của anh?
Với lại anh chán ghét cảnh con gái đánh nhau. Họ toàn đánh nhau về những chuyện chẳng vào đâu cả. Rất vô nghĩa. Hơn nữa, hai người con gái đấm đá nhau thì thật chẳng có chút mỹ quan nào cả!!
Lâm Gia Hạo đứng ngoài cửa một lúc thì cảm thấy Bích Ngọc Hạ sắp chịu không nổi, hơn nữa cô đã giương ánh mắt và đôi tay ra cầu cứu anh. Chẳng nhẽ anh lại đứng làm ngơ? Đành bất chấp đi lại thong thả bế người đang nằm ở dưới đất lên mà quay ra nói với Cao Đan:
- Cô đánh người ra như thế này rồi, còn muốn đánh nữa?
Cao Đan cười khẩy, anh ta nói gì? Có phải anh ta muốn nói cô vô cớ, rảnh hơi đi đánh người phải không? Mà anh thích hỏi thì cô cũng trả lời lại cho biết:
- Đúng vậy!
Gia Hạo chẳng buồn trả lời lại mà bế Bích Ngọc Hạ đi thẳng ra cửa, hướng xuống phòng y tế trường. Nhưng anh chưa đi được ra khỏi cửa thì đã bị gọi lại:
- Này cái cậu đằng trước kia! Tôi không cần biết cậu là gì của người cậu đang bế trên tay nhưng tôi đoán chắc cậu với cô ta có quen biết. Tôi khuyên cậu nên nói cô ta bớt kiêu căng và gây sự vô cơ đi. Việc đó chẳng có ích lợi gì cả nhưng nhìn những việc ấy người ta lại đánh giá cả một con người đấy!
Lâm Gia Hạo nghe xong thì dừng lại một chút như đang nghĩ ngợi điều gì rồi đi tiếp.
Sau khi Lâm Gia Hạo vào phòng y tế thì cô giáo cũng lên lớp. Cao Đan xách cặp xuống tận bàn cuối cùng ngồi, tin chắc là không ai ngồi đây cả.
Ấy thế mà chưa kịp đặt mông xuống thì đã phải miễn cưỡng đứng lên chào cô giáo. Chưa chào xong thì đã bị cô gọi như hét vào mặt:
- Cái cô cuối dãy tóc xanh tóc đỏ kia!!
Cao Đan khẽ nhíu tâm mi. Gì? Tóc cô mà xanh đỏ đấy à? Bạch kim xen xanh đỏ hồng vàng nhé!! Mà với lại cô nghe nói đây là trường dành cho mấy đứa con nhà giàu mà. Cô giáo lại không "vuốt mặt nể mũi" bố mẹ mà la học sinh thế à? Cô trả lời lại bằng tiếng Anh cho sợ luôn:
- What can I do for you?
Cô giáo ở trên cũng đâu phải dạng vừa, giáo viên trường MHero15 đều là những giáo viên xuất sắc, đừng tưởng dễ chọc:
- Get out of my class!!
Ngay sau khi xác định đối phương đều hiểu biết tiếng anh, một cuộc đối thoại bằng tiếng anh rất chi là bá đạo trong lớp đã nổ ra.
- Why? Why must i leave? (Tại sao? Tại sao em phải rời đi?)
- Because you dyed hair. (Bởi vì cô nhuộm tóc)
- What? So, Can everyone makeup in class? (Cái gì cơ? Vậy, mọi người có thể trang điểm ngay trong lớp à?)
- No and who? (Không và ai đã làm thế?)
- I think that every girl in this class! (Em nghĩ là mọi cô gái trong lớp này!)
- Nobody. Get out! (Chẳng có ai cả. Cô đi ra ngoài đi!)
- Okay, thank you! (Được thôi, cảm ơn cô!)
Cao Đan xách cặp ra khỏi lớp. Cô mong thoát ra được "nhà tù" này lâu lắm rồi nhưng nụ cười tắt ngấm khi cô bước tới cửa lớp..
_____________________HẾT CHƯƠNG 7______________________
/10
|