Thật lạ kỳ, lúc này đây, Ngữ Yên với tôi có một khoảng cách gần đến như vậy. Cả về mặt địa lý lẫn trong lòng. Còn Dung, người có sợi dây liên kết lại đang ở một nơi xa xôi nào đó. Tuy vẫn như bình thường, nhưng bỗng nhiên xa tầm tay tôi với một cách kỳ lạ.
-Cho Yên nghe với!
Ngữ Yên mỉm cười đưa tay đòi chiếc tai phone còn lại của tôi. Tôi cười và chuyển luôn cái máy mp3 sang cho cô bạn. Ngữ Yên cúi xuống, chọn bài trong cái list nhỏ xíu chi chít chữ.
-Ủa, sao không thấy…?
-Thì bài nhạc đó, Yên không thấy cái gì…..?
-Là mấy bài nhạc của Quang Dũng đó!
-Ờ…..thì mới thay lại đó!
Tôi yên lặng chờ tiếng nhạc vang lên. Giai điệu của ca khúc Take me to your heart vang lên. Nhẹ nhàng, ý nghĩa.
Cũng chẳng hiểu vì sao, từ lần gặp Dung, vô thức hay là có chủ ý mà tự nhiên tôi lại lôi cái Mp3 đi cải tạo. Một loạt những ca khúc của Quang Dũng hoàn toàn biến mất khỏi máy, từ từ thay dần bằng những ca khúc khác. Có lẽ nghe đi nghe lại nhiều sẽ chán, hay thực sự Quang Dũng không còn là giọng ca tôi ưa thích nữa.
Nắng vẫn chiếu nhẹ nhàng, bất chợt, tôi tháo nốt chiếc tai nghe và đưa nó vào tai kia của Ngữ Yên. Ngữ Yên thoáng nhìn tôi một chút thắc mắc, rất nhanh. Tôi vươn vai đón vài sợi nắng ấm áp, thả hồn mình vào khung cảnh. Tôi cũng nhạc nhiên với chính hành động của mình, nhưng tôi không quen với việc nghe nhạc với một ai đó ngoài Dung. Có nhiều lần tôi từng đưa máy cho Yên mượn nghe những lúc cô nàng buồn, nhưng việc nghe chung thì chưa bao giờ. Nó bỗng nhiên làm tôi cảm thấy khó chịu, và trong lòng dấy lên một cảm giác “mình phản bội một ai đó vậy”.
-Chúc các em có một năm học thật tốt!
Tiếng trống khai giảng vang lên, học sinh nhanh chóng trở về lớp. Chỉ còn tôi và Ngữ Yên vẫn nán lại, đứng cạnh nhau:
-Trả nè Tín!
-Ừ!-Tôi có chút bối rối, bỗng nhiên trong lòng lại dậy lên cảm giác của người ích kỷ.
-Đi về lớp thôi!
Yên đi trước, tôi lững thững đi sau. Giữa hai người, khoảng cách lại được kéo giãn ra.
Sau màn Khai Giảng hoành tráng trên trường là cuộc họp lớp đầu năm. Vẫn như các năm trước, giới thiệu học sinh mới, bầu chọn cán bộ lớp.
-Giới thiệu với các em đây là Hoàng!
Thằng Hoàng xuất hiện đúng như kịch bản nó dựng sẵn. Trong nó thật hiền lành, đúng chất học sinh mới ngơ ngác khi chuyển lớp.
-Em ngồi bàn thứ hai!-Thầy chủ nhiệm tôi phân công chỗ ngồi cho nó.
Thằng bạn ngoan ngoãn tiến về phía bàn trống thứ hai của lớp. Cô bạn ở đó nhường nó ngồi ngoài cùng, tức là chỉ sau lưng Dung mà thôi. Nó quay lại nhìn tôi chỉ chỉ tay vào nàng và cười, còn tôi chỉ biết lắc đầu chào thua.
Tiếp đến là cái màn bỏ phiếu nô nức đi bầu. Dân chúng trong lớp hí hoáy cắm cúi ứng cử các tai to mặt lớn lên nắm quyền. Sau một hồi tự do dân chủ gạch, gạch xoá xoá, năm cái tên được đưa ra trên bảng.
-Bây giờ các em bầu chọn lớp trưởng, các lớp phó thôi, riêng các tổ trưởng vẫn như năm ngoái.
Lại thêm biểu quyết chức vụ 10’ trôi qua, Ban cán sự Lớp mới cũng ra mắt dân chúng. Thằng Hải rạng rỡ ngày nó tái đắc cử nhiệm kỳ 1 năm lớp trưởng, bên cạnh một loạt chị em lớp phó. Tôi thì chẳng quan tâm lắm ai làm gì, ngồi đọc những bút tích của các tiền bối viết chi chít lên bức tường phía sau như khẩu quyết dành cho thế hệ sau.
-Tín!
Cả lớp tôi đổ về nhìn tôi như một sinh vật lạ. Chẳng biết là cơ sự gì, mà tôi lại trở thành cái rốn vụ trũ thế này. Mãi đến khi thằng Phong mập huých tay vào hông tôi rồi hất cái cằm nó lên bảng thì tôi mới hoàn hồn lại.
Cái tên Trương Thành Tín nó nằm oai vệ trong cái list năm tên cuối cùng lọt vào vòng Knock out bầu chọn cán bộ Đoàn. Mặt tôi méo dài, yếu ớt phản kháng. Chẳng hiểu thằng oái ăm nào bầu chọn tôi lên bảng vàng đó nữa.
Lần này thì tôi phải tập trung hết sức. Lần lượt các tên được xướng lên. Dung, bí thư cũ vẫn chắc suất với số phiếu bầu khá cao. Nối đuôi theo là thằng Hà , chỉ chịu xếp sau Dung 5 phiếu bầu. Hai người còn lại xêm xêm nhau tầm 30 phiếu.
-Cuối cùng, Trương Thành Tín!-Dung đọc to tên tôi lên.
Khỏi phải nói, đám bạn bè anh em tôi thằng nào cũng giơ hai tay, rồi vài người rụt rè cũng giơ tay. Hiệu ứng đám đông nhanh chóng lan toả, thêm vài cánh tay nữa. Tôi cán đích với 37 phiếu bầu.
-Vậy cán bộ Đoàn: Dung bí thư, Hà phó bí thư và Tín là uỷ viên!
Đám bạn tôi hò hét ỏm tỏi. Đứa ôm vai, đứa bá cổ, đứa bắt cánh tay đang buông thỏng của tôi lắc lấy lắc để. Tính thầy tôi đã quyết có trời mới cản được.
-Chúc mừng thằng em về làm dưới trướng phu nhân!-Hưởng Đù chia vui!
-Cặp đôi quyền lực-Nhân đen đổ thêm dầu.
-Song sát rồi!
Nói thực, tôi cũng chẳng vui vẻ gì lắm khi nhận chức danh Uỷ viên Đoàn thế này. Vì bình thường tôi vốn là học sinh nghịch ngợm, thích tự do. Mà cán bộ thì lúc nào cũng phải gương mẫu, nghiêm túc làm gương cho các bạn. Cứ mỗi lần tôi đứng lên ý kiến là mấy thằng bạn tôi lại đè tôi xuống, hai thằng ghìm vào hai bên vai.
-Hai bạn Hà và Tín xong việc ở lại trao đổi riêng với mình!
Dung lạnh lùng và đầy quyền lực, buông chỉ thị, rồi trở về chỗ ngồi. Thoáng nhìn tôi mỉm cười.
-“Lại bị sai bảo!”-Tôi lầm rầm trong bụng.
Ác mộng chưa dừng ở đó, thằng Hoàng nó chẳng phải tử tế với bất kỳ ai:
-Dạ, thưa thầy, theo em cán bộ lớp vi phạm thì phải gấp đôi hình phạt!
-Được, cứ như vậy đi, mới làm gương cho các bạn được.
Lần này tôi dứ dứ nắm đấm về mặt thằng bạn xảo trá chứ chẳng phải chí cốt nữa. Nó thừa biết tôi thể nào chẳng có vi phạm, không này thì nọ nên giở quẻ đóng góp xây dựng lớp chứ thực chất nó chơi khăm tôi đây mà.
-Cho Yên nghe với!
Ngữ Yên mỉm cười đưa tay đòi chiếc tai phone còn lại của tôi. Tôi cười và chuyển luôn cái máy mp3 sang cho cô bạn. Ngữ Yên cúi xuống, chọn bài trong cái list nhỏ xíu chi chít chữ.
-Ủa, sao không thấy…?
-Thì bài nhạc đó, Yên không thấy cái gì…..?
-Là mấy bài nhạc của Quang Dũng đó!
-Ờ…..thì mới thay lại đó!
Tôi yên lặng chờ tiếng nhạc vang lên. Giai điệu của ca khúc Take me to your heart vang lên. Nhẹ nhàng, ý nghĩa.
Cũng chẳng hiểu vì sao, từ lần gặp Dung, vô thức hay là có chủ ý mà tự nhiên tôi lại lôi cái Mp3 đi cải tạo. Một loạt những ca khúc của Quang Dũng hoàn toàn biến mất khỏi máy, từ từ thay dần bằng những ca khúc khác. Có lẽ nghe đi nghe lại nhiều sẽ chán, hay thực sự Quang Dũng không còn là giọng ca tôi ưa thích nữa.
Nắng vẫn chiếu nhẹ nhàng, bất chợt, tôi tháo nốt chiếc tai nghe và đưa nó vào tai kia của Ngữ Yên. Ngữ Yên thoáng nhìn tôi một chút thắc mắc, rất nhanh. Tôi vươn vai đón vài sợi nắng ấm áp, thả hồn mình vào khung cảnh. Tôi cũng nhạc nhiên với chính hành động của mình, nhưng tôi không quen với việc nghe nhạc với một ai đó ngoài Dung. Có nhiều lần tôi từng đưa máy cho Yên mượn nghe những lúc cô nàng buồn, nhưng việc nghe chung thì chưa bao giờ. Nó bỗng nhiên làm tôi cảm thấy khó chịu, và trong lòng dấy lên một cảm giác “mình phản bội một ai đó vậy”.
-Chúc các em có một năm học thật tốt!
Tiếng trống khai giảng vang lên, học sinh nhanh chóng trở về lớp. Chỉ còn tôi và Ngữ Yên vẫn nán lại, đứng cạnh nhau:
-Trả nè Tín!
-Ừ!-Tôi có chút bối rối, bỗng nhiên trong lòng lại dậy lên cảm giác của người ích kỷ.
-Đi về lớp thôi!
Yên đi trước, tôi lững thững đi sau. Giữa hai người, khoảng cách lại được kéo giãn ra.
Sau màn Khai Giảng hoành tráng trên trường là cuộc họp lớp đầu năm. Vẫn như các năm trước, giới thiệu học sinh mới, bầu chọn cán bộ lớp.
-Giới thiệu với các em đây là Hoàng!
Thằng Hoàng xuất hiện đúng như kịch bản nó dựng sẵn. Trong nó thật hiền lành, đúng chất học sinh mới ngơ ngác khi chuyển lớp.
-Em ngồi bàn thứ hai!-Thầy chủ nhiệm tôi phân công chỗ ngồi cho nó.
Thằng bạn ngoan ngoãn tiến về phía bàn trống thứ hai của lớp. Cô bạn ở đó nhường nó ngồi ngoài cùng, tức là chỉ sau lưng Dung mà thôi. Nó quay lại nhìn tôi chỉ chỉ tay vào nàng và cười, còn tôi chỉ biết lắc đầu chào thua.
Tiếp đến là cái màn bỏ phiếu nô nức đi bầu. Dân chúng trong lớp hí hoáy cắm cúi ứng cử các tai to mặt lớn lên nắm quyền. Sau một hồi tự do dân chủ gạch, gạch xoá xoá, năm cái tên được đưa ra trên bảng.
-Bây giờ các em bầu chọn lớp trưởng, các lớp phó thôi, riêng các tổ trưởng vẫn như năm ngoái.
Lại thêm biểu quyết chức vụ 10’ trôi qua, Ban cán sự Lớp mới cũng ra mắt dân chúng. Thằng Hải rạng rỡ ngày nó tái đắc cử nhiệm kỳ 1 năm lớp trưởng, bên cạnh một loạt chị em lớp phó. Tôi thì chẳng quan tâm lắm ai làm gì, ngồi đọc những bút tích của các tiền bối viết chi chít lên bức tường phía sau như khẩu quyết dành cho thế hệ sau.
-Tín!
Cả lớp tôi đổ về nhìn tôi như một sinh vật lạ. Chẳng biết là cơ sự gì, mà tôi lại trở thành cái rốn vụ trũ thế này. Mãi đến khi thằng Phong mập huých tay vào hông tôi rồi hất cái cằm nó lên bảng thì tôi mới hoàn hồn lại.
Cái tên Trương Thành Tín nó nằm oai vệ trong cái list năm tên cuối cùng lọt vào vòng Knock out bầu chọn cán bộ Đoàn. Mặt tôi méo dài, yếu ớt phản kháng. Chẳng hiểu thằng oái ăm nào bầu chọn tôi lên bảng vàng đó nữa.
Lần này thì tôi phải tập trung hết sức. Lần lượt các tên được xướng lên. Dung, bí thư cũ vẫn chắc suất với số phiếu bầu khá cao. Nối đuôi theo là thằng Hà , chỉ chịu xếp sau Dung 5 phiếu bầu. Hai người còn lại xêm xêm nhau tầm 30 phiếu.
-Cuối cùng, Trương Thành Tín!-Dung đọc to tên tôi lên.
Khỏi phải nói, đám bạn bè anh em tôi thằng nào cũng giơ hai tay, rồi vài người rụt rè cũng giơ tay. Hiệu ứng đám đông nhanh chóng lan toả, thêm vài cánh tay nữa. Tôi cán đích với 37 phiếu bầu.
-Vậy cán bộ Đoàn: Dung bí thư, Hà phó bí thư và Tín là uỷ viên!
Đám bạn tôi hò hét ỏm tỏi. Đứa ôm vai, đứa bá cổ, đứa bắt cánh tay đang buông thỏng của tôi lắc lấy lắc để. Tính thầy tôi đã quyết có trời mới cản được.
-Chúc mừng thằng em về làm dưới trướng phu nhân!-Hưởng Đù chia vui!
-Cặp đôi quyền lực-Nhân đen đổ thêm dầu.
-Song sát rồi!
Nói thực, tôi cũng chẳng vui vẻ gì lắm khi nhận chức danh Uỷ viên Đoàn thế này. Vì bình thường tôi vốn là học sinh nghịch ngợm, thích tự do. Mà cán bộ thì lúc nào cũng phải gương mẫu, nghiêm túc làm gương cho các bạn. Cứ mỗi lần tôi đứng lên ý kiến là mấy thằng bạn tôi lại đè tôi xuống, hai thằng ghìm vào hai bên vai.
-Hai bạn Hà và Tín xong việc ở lại trao đổi riêng với mình!
Dung lạnh lùng và đầy quyền lực, buông chỉ thị, rồi trở về chỗ ngồi. Thoáng nhìn tôi mỉm cười.
-“Lại bị sai bảo!”-Tôi lầm rầm trong bụng.
Ác mộng chưa dừng ở đó, thằng Hoàng nó chẳng phải tử tế với bất kỳ ai:
-Dạ, thưa thầy, theo em cán bộ lớp vi phạm thì phải gấp đôi hình phạt!
-Được, cứ như vậy đi, mới làm gương cho các bạn được.
Lần này tôi dứ dứ nắm đấm về mặt thằng bạn xảo trá chứ chẳng phải chí cốt nữa. Nó thừa biết tôi thể nào chẳng có vi phạm, không này thì nọ nên giở quẻ đóng góp xây dựng lớp chứ thực chất nó chơi khăm tôi đây mà.
/60
|