Sinh nhật tôi, ngay cả bản thân cũng có chút gì lãng quên. Tôi chán nản, có chút hụt hẫng mất thăng bằng, và cứ nghĩ cuộc sống này phủ màu ảm đảm, và đời về căn bản là buồn. Nhưng bạn bè tôi đã làm sống dậy những gam màu tươi tắn khác trong bức tranh mang tên Đời do tính tay tôi bi quan vẽ lên.
-Sinh nhật vui vẻ nha!
-Lớn rồi, hay ăn chóng lớn nha Tín!-Bạn cùng lớp đi ngang qua, vẫn chưa thôi chúc mừng.
-Về thôi, hôm nay được tặng quà sướng vậy còn gì?
-Ờ, mà thằng Hoàng đâu?
-Nó tót ra bến trước rồi, về lẹ!-Thằng Nhân đen hối thúc, nó không để ý rằng tôi cố tình nán lại để nói chuyện với Dung. Nó kéo cái balo làm những ý định của tôi lúc đầu xuôi theo nó ra trạm xe.
-“Yên không đến à?”
-“Mày khùng quá, người ta đâu nhất thiết phải nhớ tới ngày sinh của mày, mày là ai?”.
Bạn bè, đơn giản không bao giờ có hai từ đòi hỏi, dù tôi rất muốn được thấy Yên đứng trước mặt tôi, dịu dàng đầy nữ tính, khẽ vuốt tóc mái và nói câu chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng trong sân trường nhộn nhịp giờ ra về, tôi không thể nào tìm ra cái hình bóng quen thuộc đó.
-Sư huynh….!- Bé Uyên đứng với thằng Hà ở cổng trường, đợi sẵn từ bao giờ.
-À, bé sư muội dễ thương!-Tôi vẫy tay chào lại.
Nhìn cô bé đưa hai bàn tay cầm cái gì đó giấu sau lưng, tôi biết mục đích tìm tôi là gì rồi.
-Tặng huynh, sinh nhật vui vẻ nhá!
Tôi chìa tay sang phía thằng Hà, bỏ mặc bé Uyên:
-Quà tao đâu?
-Quà gì?-Thằng bạn trợn tròn mắt.
-Bé Uyên có chẳng lẽ mày không, có biết bối phận không!
Tôi câng cáo làm thằng bạn nổi sùng lên, biết chuyện chẳng lành tôi quay qua cảm ơn cô tiểu sư muội. Bé Uyên nãy giờ nhìn hai thằng tôi thì cũng hơi bất ngờ, giờ nở nụ cười thật tươi.
Trở về nhà sau buổi học đáng nhớ, chỉ kịp để cái ba-lo lên bàn, để nguyên bộ đồ đi học, bảng tên, phù hiệu Đoàn không thèm tháo-những việc bình thường tôi làm đầu tiên khi về nhà- thả người nằm xuống giường, và hồi hộp xem những món quà.
Món quà của xóm nhà lá thì tôi chẳng việc gì phải chờ tới nhà mới mở. Cẩn thận đặt chiếc áo xuống tránh nhàu, đôi giày trang trọng đặt ở cái kệ, coi như là trưng bày chiến lợi phẩm. Cẩn thận mở lớp giấy gói quà của bé Uyên, từ từ nhìn vào bên trong. Chiếc chuông gió óng ánh màu tím, những hình ngôi sao được treo ở những ống nhôm xung quanh. Một tấm thiếp tự làm được đặt bên cạnh.
“Chúc sư huynh sinh nhật vui vẻ. Luôn mạnh khoẻ, học thật tốt. Sắp thi đại học rồi kìa, cấm ham chơi nhé. Huynh treo chuông gió lên khi buồn nó sẽ phát nhạc cho huynh nghe-Sư muội dễ thương”.
Cuối tấm thiệp cái icon hình cô gái phụng phịu má được tô đỏ trông thật ngộ nghĩnh. Tôi mỉm cười treo chiếc chuông gió lên cửa sổ, rồi lấy món quà cuối cùng ra. Món quà của Dung thật đặc biệt, và thường cái gì đặc biệt người ta hay mở cuối cùng.
Một cuốn sổ, một chiếc móc khoá và một heo đất. Bất giác phì cười khi nhìn con lợn đất, chẳng hiểu là ý gì mà tặng tôi cái này chứ. Cuốn sổ rất đẹp, được bọc da thô, màu xám tro, màu của sự u ám. Tôi cầm cuốn sổ và lật nhanh từng trang, mùi giấy còn thơm phức thoảng qua đầu mũi. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy cái gì đó, những dòng chữ viết. Cố gắng lật tỉ mỉ lại từng trang, ở giữa cuốn sổ, một tờ giấy đã kín những dòng chữ nắn nót.
-“Cuốn sổ này tặng Tín, dù sao cũng là năm cuối rồi, sau này dùng nó để ghi lưu bút nhé. Nhớ là cuốn sổ Dung tặng thì đừng có tâm trạng không tốt rồi ghi bậy bạ vào nhé, bảo quản nó cho tốt”.
-Lại dặn dò như kiểu mình bé lắm ấy!-Tôi lắc đầu cười trước cái vẻ “lớn trước tuổi” của Dung. Lại chăm chú đọc tiếp những dòng mà Dung viết, cẩn thận như sợ để sót một chữ, chứ bình thường cái gì tôi cũng đọc lướt qua, nhanh thôi.
-“Con heo đất này là để Tín phải biết tiết kiệm đi nhé! Cái gì cũng phải suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định. Đừng có phung phí như trước nhé, nếu sau này con heo đất mập lên thì “làm thịt” nó, nhớ mời Dung với. Nhớ nuôi cho mập nhé.”.
Hoá ra con heo đất là Dung muốn nhắc tôi phải biết tiết kiệm. Nó không đơn thuần là tiền bạc, mà ngay cả thời gian nữa. Tôi với tay lấy con heo, ôm nó gọn vào lòng. Đã lâu lắm rồi tôi mới nhận được món quà “con nít” nhưng ý nghĩa nó thì mãi là bài học muôn đời cho bất kì ai.
-“ Cái móc khoá này thì cũng không biết Tín có dùng không nữa, Dung thấy Tín không giữ chiếc móc khoá cũ. Chắc là nó hư đúng không? Còn nếu không thì Tín không cần phải đeo nó lên ba-lo làm gì đâu. Chiếc móc khoá hình con khỉ này thấy giống Tín nên Dung tặng thôi”.
-“Cũng chẳng biết đến khi nào Tín mới đọc được những dòng này nữa. Lúc đó không biết có gì xảy ra không.”
Lòng chợt chùng xuống, có gì đó đắng ngắt chạy từ cuống họng lên miệng. Hoá ra Dung vẫn quan tâm tới tôi một cách âm thầm như vậy. Ngay cả chiếc móc khoá đã hư trên balo cũng bị cô nàng phát hiện ra. Chỉ có điều, Dung vẫn nghĩ là tôi vì buồn bã, chối bỏ tình cảm lúc trước nên tháo nó ra. Dù không khẳng định nhưng ý nghĩ đó chắc là tồn tại. Bỏ qua tất cả, nếu Dung đứng trước mặt tôi lúc này, có lẽ tôi sẽ nói thật nhiều, thật nhiều. Lời cảm ơn cũng có, và lời xin lỗi cũng có. Nhưng dòng chữ cuối cùng đã cản dòng suy nghĩ tôi lại.
Dòng chữ ngắn thôi, nhưng về mặt ý nghĩa, nó là sự tổng hoà cho tất cả. Một kết thúc hay một bắt đầu, chỉ có thời gian mới trả lời được. Dòng chữ được ghi bằng màu sắc cũng nổi bật-màu tím tuổi học trò, màu tím của sự hồn nhiên áo trắng. Nó nổi bật cuối trang giấy toàn dòng chữ màu xanh.
-“Mãi là bạn tốt nhé!”
-Bạn…?
-Bạn tốt…!
Thả cuốn sổ, nằm ngửa lên nhìn trần nhà. Cố tìm một điểm, cố định lại những dòng suy nghĩ đang quay vòng vòng trong đầu. Một dòng chữ, một câu kết không thể tệ hơn và cũng không thể tốt hơn.
-Tín, Tín!-Tiếng gọi tôi vọng vào từ cổng.
Thò đầu ra khỏi cửa sổ xem là ai, thằng Hoàng đứng gãi đầu trước nhà, vẻ mặt bực tức còn hằn lên là nhăn cả những cơ mặt. Tôi lật đật chạy ra kéo chốt cổng, mở cửa cho nó. Dong xe vào sân chưa kịp để tôi hỏi, nó đã xả hết ra:
-Tao lên né Má tao xíu, bà chửi tao quá trời!
-Chửi mày, mày làm gì mà chửi!
-Mang tao cốc nước đã, mệt quá!-Nó đưa tay quệt mồ hôi rịn lại ở trán, có vẻ chưa hả giận .
Lật đật bưng cốc nước từ dưới nhà lên, tôi chẳng nhìn thấy thằng Hoàng đâu, đi vào trong phòng thì thấy nó đang ngâm cứu những gì mà Dung viết tặng tôi. Có lẽ giành giật lại cũng đã trễ, đặt cốc nước đá trên bàn, tôi đành phải thú thật với nó:
-Ờ, quà sinh nhật Dung tặng thôi, không có gì đâu!
-Thế này là tạch rồi à, thảo nào tao thấy là lạ, miệng mày cứ bô bô là chưa!-Thằng bạn thả cuốn sổ xuống giường cái bụp, chẳng thèm để ý xem tôi xót xa như thế nào. Nó cầm ly nước đá tu một hơi.
-Mà mày làm gì cho Má mày chửi ghê vậy?-Tôi băn khoăn hỏi thằng bạn.
-Chuyện cỏn con thôi, Má tao chửi tao nhiều thì mệt thôi, nên tao né lên đây lánh nạn!-Nó giơ cái cặp lên làm bằng chứng.
Chuyện cỏn con của thằng Hoàng chắc là chuyện to lắm đối với tôi và thằng Nhân. Tính thằng Hoàng trầm, lì lợm và rất ít khi nói về những chuyện xung quanh bản thân nó.
-Thế cỏn con của mày lại là đánh nhau hay chọc tức gì Má mày?
-Thì…đánh nhau!
-Hết biết mày, lớn đầu được cho ăn học còn như con nít.
-Tại nó gây tao trước, tao mà nhìn thấy nó nữa chắc đấm nó vỡ mặt quá!-Thằng bạn hùng hổ giộng cú đám xuống mặt bàn làm rung rung cái máy vi tính cũ sắp rệu rã của tôi.
Nhà thằng Hoàng vốn phải đi qua khu chợ đông đúc. Cái xóm nó chúng tôi vẫn thường gọi là xóm chợ. Chẳng hiểu va quệt thế nào mà thằng kia hổ báo chửi nó trước. Nó vẫn im lặng, không thèm chấp, nhưng thằng kia được nước làm tới, chửi luôn cả Má nó thì nó không nhịn được nữa. Xông vào động tay động chân, xui cho nó là Má nó vô tình đi ngang qua, lôi cổ nó về nhà sạc cho một trận.
-Trưa nay tao ở đây nhé!
-Rồi, tao có đuổi mày đâu, tí xuống nhà ăn cơm với tao.
-À, mà mày với Dung là….thật à?
-Chứ giỡn mày làm gì, không thấy Dung ghi rõ ra thế à!
-Ờ, ờ..thôi đừng buồn, lo mà học hành đê.
Cái thằng vừa đi đánh nhau theo thằng thất tình xuống nhà ăn cơm. Má tôi thấy thằng Hoàng thì cũng vui lắm, vì nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên thoải mái.
-Chà, lâu lắm mới thấy Hoàng lên nhà cô chơi!
-Dạ, thì lên ăn cơm với thằng Tín, nó mời quá trời cô!-Tôi lườm thằng bạn, nó nhún vai. Mới lúc nãy cầu cạnh xong, giờ đem tôi ra làm bình phong, nguỵ tạo hiện trường giả.
-Dạo này thằng Tín học hành trên lớp sao rồi?
-Dạ, cũng như cũ thôi cô, chỉ có điều…!-Nó ấp úng làm tôi suýt rơi đũa.
-Nó làm sao hả, chắc lại lười học hay quậy phá gì Thầy Cô hả?-Tôi cảm nhận sát khí từ người Mẹ tôi toát ra, lạnh cả sống lưng.
-Dạ, nó học lệch thôi ạ!-Tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Nó thì chuyên gia, cô nhắc nó bao nhiêu lần rồi, học cấp ba mà hạnh kiểm khá, toàn bị Thầy chủ nhiệm nêu tên. Đi họp phụ huynh không dám nhìn Bố Mẹ các bạn khác.-Mẹ tôi thở dài.
Tôi ngồi im không dám gây sự chú ý, sợ nói ra câu gì Mẹ tôi lại mắng hoặc lôi chuyện cũ ra nói thì chỉ có nước như thằng Hoàng lên nhà thằng Nhân lánh nạn mất.
Thằng Hoàng ở nhà tôi cả buổi chiều. Hai thằng lâu lắm mới có cơ hội nên tự thưởng cho một buổi nghỉ học bài ở nhà, xuống kéo Nhân đen và Nguyệt ra quán cà phê gần nhà ngồi. Cả lũ nói chuyện hăng say đến khi đồng hồ điểm bốn giờ chiều mới lục đục kéo nhau đi học.
-Hệ Phương Trình này các em phải đặt ẩn rồi giải, nhớ là phải có điều kiện cho ẩn!
-Tiếng thầy chủ nhiệm vẫn tận tuỵ trong những bữa học thêm.
Yên vẫn như mọi ngày, vẫn nói chuyện với tôi một cách bình thường. Có lẽ hôm nay cô nàng vẫn chưa hề biết là sinh nhật tôi. Cũng phải thôi, mấy đứa lớp tôi đã hẹn tối nay đi ăn vặt do tôi chi trả rồi nên chẳng ai nhắc làm gì.
-“mày đang nghĩ gì thế Tín, yêu cầu người ta phải biết sinh nhật mày làm gì?”.
Tôi lắc đầu cười, đôi khi nghĩ lại cảm thấy mình vẫn có suy nghĩ trẻ con trong người.
-Kết quả x bằng 2 và y=-1. Nghiệm thứ hai là x bằng -3/2 và y bằng 1 mới là kết quả đúng.
Buổi học Toán thường rất thú vị với tôi cũng trôi qua nhanh. Toán học người ta thường nói đến sự khô khan của những con số, những điều phải chứng minh, những định lý cứng nhắc, nhưng nó là môn học dành cho những người thích sự khó khăn, thích thử sức. Và hơn nữa, trước mặt tôi là Yên thì môn này chẳng hề khô khan tí nào cả.
-Yên, cuối giờ đi ăn nhé!
-Hì, không, còn về nhà học bài nữa!
-Thì ăn xíu rồi về, ăn một chút thì không chết, nhưng chăm một chút là có chuyện đó.
-Nhưng mà…!
-Không nhưng gì hết, Tín mời có đi không!-Tôi gây sức ép bắt bẻ.
Và tất nhiên tôi được toại nguyện, dù cái gật đầu của Ngữ Yên có chút miễn cưỡng. Xong việc với Yên, tôi chạy lên bàn đầu chỗ Dung ngồi:
-Tí đi ăn nhé, hôm nay sinh nhật!-Tôi hồ hởi theo kiểu bình thường nhất, với Dung thì có gây sức ép cũng phản tác dụng.
-Có những ai vậy?-Hoá ra Dung sợ tôi mời riêng.
-Mấy thằng đang nhăn nhở như khỉ kia kìa!-Tôi đưa tay chỉ vào đám nhà lá.
Thành phần khách mời đã quyết định xong. Chỉ còn đợi tập trung là cả lũ xuất phát. Nhưng Ngữ Yên cứ cố tình kéo dài thời gian thì phải. Cô nàng không biết làm gì mà ở trong nhà Thầy lâu đến vậy. Hết cách, tôi đành phải cắt cử thằng Hoàng dẫn phái đoàn đi trước tập kết ở quán cũ.
Đám bạn tôi vừa đi khuất sau hàng rào được phủ dây tầm gửi là Yên xuất hiện liền. Rõ ràng ý đồ rồi nhé, cô Nàng chỉ nhìn tôi và cười.
-Cố tình đúng không?
-Không, không có mà, làm gì có đâu-Bối rối hiện rõ lên mặt khi Yên bị tôi nói trúng tim đen.
-Ờ, thì không có, giải thích nhiều quá, giờ thì đi thôi!
-Chờ Yên xíu!
Tôi chưa kịp quay lại hỏi chờ cái gì thì món quà của Yên đã nằm được đặt lên ghi đông của tôi. Ngỡ ngàng, vui sướng xen lẫn cảm giác lâng lâng, tôi đứng im chết trân nhìn Ngữ Yên từ trên xuống dưới.
Gửi các bạn:
Thời gian cuối năm công ty hành hạ kết thúc công việc nên thời gian không có nhiều, nên không kịp type chap cho các bạn. Cảm thông nhé các bạn. Không biết thằng bạn mình có nhớ để up chap không nữa. Khi các bạn đọc được chap và những dòng này có thể mình đang trên xe về quê hoặc cũng đã ở nhà.
Điều đầu tiên, chúc các bạn và gia đình phúc lộc an khang, năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Vậy là cũng đã một thời gian dài khi những chap đầu tiên xuất hiện trên Yeuvanhoc.net. Vì lúc đó cái nick cũ của mình ra đảo + lười lập clone nên không úp lên voz. Cuối cùng nhờ sự ủng hộ của các bạn, tạo niềm cảm hứng cho mình vẫn có đủ can đảm viết đến tận hôm nay.
Cảm ơn những lời inbox động viên của các anh, các bạn, các em đã dành cho mình. Trân trọng cảm ơn những tình cảm tốt đẹp.
Cảm ơn những bạn âm thầm theo dõi truyện vì vẫn kiên nhẫn theo dõi truyện, vì có khi mình thất hứa bỏ ngang một hai ngày vì công chuyện. Một tuần vắng mặt không có một thông báo mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Rất cảm ơn.
Fanpage khá là buồn. Vì chỉ có mình quản lý duy nhất. Một số bạn inbox đã có nhắc tới. Nhưng mình cũng không muốn chọn thêm mod quản lý chung. Vì mình muốn để các bạn được tự do bình luận, được tự do đòi chap, được tự do nhận xét về thái độ. Không phải mình hạ thấp những mod khác nhưng hạn chế tối đa những điều xảy ra. Mỗi người một ý sẽ dẫn đến những sự việc không đáng có. Tốt nhất hãy để fanpage hơi buồn một chút, nhưng ít nhất nó đi đúng hướng và không xảy ra lỗi đáng tiếc dù là nhỏ nhất.
Có những lúc, một câu nói, một tình tiết giống truyện khác thì bị các bạn vu chụp là cop và đạo. Ban đầu mình cũng tức, con người mà, nhiều khi nóng giận nhất thời, than nhiều hơn viết. Nhưng sau này, một số bạn giúp mình lấy lại sự cân bằng. Một số tình tiết nó rất bình thường ở thế hệ mình thì nó sẽ khác với thệ hệ các bạn. 9x đời đầu, yêu nhau nắm tay hay hôn là một thứ xa xỉ. (Không có ý troll tuổi tác). Mình chỉ tặng các bạn một câu:
-Nhà giàu ăn trộm bằng cầm nhầm. Nhà nghèo cầm nhầm bằng ăn trộm.
Thời gian đầu, chap rất ngắn, số lượng nhiều. Nhưng sau này một chap =2 chap trước. Thời gian đầu tư cũng dài hơn. Một số bạn lại than không năng suất bằng chap trước. Mình công nhận khi đọc 1 ngày 1 chap sẽ hụt hẫng cảm xúc khó liền mạch. Vậy thì khi nào viết tiếp mình sẽ suy nghĩ vấn đề này. Mình nói ra không phải trách cứ ai, mà chỉ để chúng ta hiểu rõ nhau hơn.
Bản thân mình cũng đã hứa ngày nào cũng có chap, nhưng có ngày thậm chí hai ngày, và đỉnh điểm một tuần không có chap. Dù có lí do gì thì thất hứa thì vẫn là thất hứa. Sẽ chỉnh đốn và đăng thông báo rõ ràng. Cái này mình nhận lỗi với các bạn. Mong mọi người mỉm cười bỏ qua.
Inbox mình chưa trả lời hết, các bạn thông cảm. Voz forum lại hay bị lỗi lúc khuya nên mình không úp được chap. Cảm thông nhé các F145-er
Năm mới sắp tới, tự kiểm điểm bản thân. Mong rằng năm sau sẽ khác. Hi vọng chúng ta sẽ đi đến tận cùng bên nhau cho đến kết thúc vốn dĩ của truyện.
-Có gió chuông sẽ kêu!-Có các bạn truyện sẽ hoàn thành!-Cái này mình không thất hứa được.
-Sinh nhật vui vẻ nha!
-Lớn rồi, hay ăn chóng lớn nha Tín!-Bạn cùng lớp đi ngang qua, vẫn chưa thôi chúc mừng.
-Về thôi, hôm nay được tặng quà sướng vậy còn gì?
-Ờ, mà thằng Hoàng đâu?
-Nó tót ra bến trước rồi, về lẹ!-Thằng Nhân đen hối thúc, nó không để ý rằng tôi cố tình nán lại để nói chuyện với Dung. Nó kéo cái balo làm những ý định của tôi lúc đầu xuôi theo nó ra trạm xe.
-“Yên không đến à?”
-“Mày khùng quá, người ta đâu nhất thiết phải nhớ tới ngày sinh của mày, mày là ai?”.
Bạn bè, đơn giản không bao giờ có hai từ đòi hỏi, dù tôi rất muốn được thấy Yên đứng trước mặt tôi, dịu dàng đầy nữ tính, khẽ vuốt tóc mái và nói câu chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng trong sân trường nhộn nhịp giờ ra về, tôi không thể nào tìm ra cái hình bóng quen thuộc đó.
-Sư huynh….!- Bé Uyên đứng với thằng Hà ở cổng trường, đợi sẵn từ bao giờ.
-À, bé sư muội dễ thương!-Tôi vẫy tay chào lại.
Nhìn cô bé đưa hai bàn tay cầm cái gì đó giấu sau lưng, tôi biết mục đích tìm tôi là gì rồi.
-Tặng huynh, sinh nhật vui vẻ nhá!
Tôi chìa tay sang phía thằng Hà, bỏ mặc bé Uyên:
-Quà tao đâu?
-Quà gì?-Thằng bạn trợn tròn mắt.
-Bé Uyên có chẳng lẽ mày không, có biết bối phận không!
Tôi câng cáo làm thằng bạn nổi sùng lên, biết chuyện chẳng lành tôi quay qua cảm ơn cô tiểu sư muội. Bé Uyên nãy giờ nhìn hai thằng tôi thì cũng hơi bất ngờ, giờ nở nụ cười thật tươi.
Trở về nhà sau buổi học đáng nhớ, chỉ kịp để cái ba-lo lên bàn, để nguyên bộ đồ đi học, bảng tên, phù hiệu Đoàn không thèm tháo-những việc bình thường tôi làm đầu tiên khi về nhà- thả người nằm xuống giường, và hồi hộp xem những món quà.
Món quà của xóm nhà lá thì tôi chẳng việc gì phải chờ tới nhà mới mở. Cẩn thận đặt chiếc áo xuống tránh nhàu, đôi giày trang trọng đặt ở cái kệ, coi như là trưng bày chiến lợi phẩm. Cẩn thận mở lớp giấy gói quà của bé Uyên, từ từ nhìn vào bên trong. Chiếc chuông gió óng ánh màu tím, những hình ngôi sao được treo ở những ống nhôm xung quanh. Một tấm thiếp tự làm được đặt bên cạnh.
“Chúc sư huynh sinh nhật vui vẻ. Luôn mạnh khoẻ, học thật tốt. Sắp thi đại học rồi kìa, cấm ham chơi nhé. Huynh treo chuông gió lên khi buồn nó sẽ phát nhạc cho huynh nghe-Sư muội dễ thương”.
Cuối tấm thiệp cái icon hình cô gái phụng phịu má được tô đỏ trông thật ngộ nghĩnh. Tôi mỉm cười treo chiếc chuông gió lên cửa sổ, rồi lấy món quà cuối cùng ra. Món quà của Dung thật đặc biệt, và thường cái gì đặc biệt người ta hay mở cuối cùng.
Một cuốn sổ, một chiếc móc khoá và một heo đất. Bất giác phì cười khi nhìn con lợn đất, chẳng hiểu là ý gì mà tặng tôi cái này chứ. Cuốn sổ rất đẹp, được bọc da thô, màu xám tro, màu của sự u ám. Tôi cầm cuốn sổ và lật nhanh từng trang, mùi giấy còn thơm phức thoảng qua đầu mũi. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy cái gì đó, những dòng chữ viết. Cố gắng lật tỉ mỉ lại từng trang, ở giữa cuốn sổ, một tờ giấy đã kín những dòng chữ nắn nót.
-“Cuốn sổ này tặng Tín, dù sao cũng là năm cuối rồi, sau này dùng nó để ghi lưu bút nhé. Nhớ là cuốn sổ Dung tặng thì đừng có tâm trạng không tốt rồi ghi bậy bạ vào nhé, bảo quản nó cho tốt”.
-Lại dặn dò như kiểu mình bé lắm ấy!-Tôi lắc đầu cười trước cái vẻ “lớn trước tuổi” của Dung. Lại chăm chú đọc tiếp những dòng mà Dung viết, cẩn thận như sợ để sót một chữ, chứ bình thường cái gì tôi cũng đọc lướt qua, nhanh thôi.
-“Con heo đất này là để Tín phải biết tiết kiệm đi nhé! Cái gì cũng phải suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định. Đừng có phung phí như trước nhé, nếu sau này con heo đất mập lên thì “làm thịt” nó, nhớ mời Dung với. Nhớ nuôi cho mập nhé.”.
Hoá ra con heo đất là Dung muốn nhắc tôi phải biết tiết kiệm. Nó không đơn thuần là tiền bạc, mà ngay cả thời gian nữa. Tôi với tay lấy con heo, ôm nó gọn vào lòng. Đã lâu lắm rồi tôi mới nhận được món quà “con nít” nhưng ý nghĩa nó thì mãi là bài học muôn đời cho bất kì ai.
-“ Cái móc khoá này thì cũng không biết Tín có dùng không nữa, Dung thấy Tín không giữ chiếc móc khoá cũ. Chắc là nó hư đúng không? Còn nếu không thì Tín không cần phải đeo nó lên ba-lo làm gì đâu. Chiếc móc khoá hình con khỉ này thấy giống Tín nên Dung tặng thôi”.
-“Cũng chẳng biết đến khi nào Tín mới đọc được những dòng này nữa. Lúc đó không biết có gì xảy ra không.”
Lòng chợt chùng xuống, có gì đó đắng ngắt chạy từ cuống họng lên miệng. Hoá ra Dung vẫn quan tâm tới tôi một cách âm thầm như vậy. Ngay cả chiếc móc khoá đã hư trên balo cũng bị cô nàng phát hiện ra. Chỉ có điều, Dung vẫn nghĩ là tôi vì buồn bã, chối bỏ tình cảm lúc trước nên tháo nó ra. Dù không khẳng định nhưng ý nghĩ đó chắc là tồn tại. Bỏ qua tất cả, nếu Dung đứng trước mặt tôi lúc này, có lẽ tôi sẽ nói thật nhiều, thật nhiều. Lời cảm ơn cũng có, và lời xin lỗi cũng có. Nhưng dòng chữ cuối cùng đã cản dòng suy nghĩ tôi lại.
Dòng chữ ngắn thôi, nhưng về mặt ý nghĩa, nó là sự tổng hoà cho tất cả. Một kết thúc hay một bắt đầu, chỉ có thời gian mới trả lời được. Dòng chữ được ghi bằng màu sắc cũng nổi bật-màu tím tuổi học trò, màu tím của sự hồn nhiên áo trắng. Nó nổi bật cuối trang giấy toàn dòng chữ màu xanh.
-“Mãi là bạn tốt nhé!”
-Bạn…?
-Bạn tốt…!
Thả cuốn sổ, nằm ngửa lên nhìn trần nhà. Cố tìm một điểm, cố định lại những dòng suy nghĩ đang quay vòng vòng trong đầu. Một dòng chữ, một câu kết không thể tệ hơn và cũng không thể tốt hơn.
-Tín, Tín!-Tiếng gọi tôi vọng vào từ cổng.
Thò đầu ra khỏi cửa sổ xem là ai, thằng Hoàng đứng gãi đầu trước nhà, vẻ mặt bực tức còn hằn lên là nhăn cả những cơ mặt. Tôi lật đật chạy ra kéo chốt cổng, mở cửa cho nó. Dong xe vào sân chưa kịp để tôi hỏi, nó đã xả hết ra:
-Tao lên né Má tao xíu, bà chửi tao quá trời!
-Chửi mày, mày làm gì mà chửi!
-Mang tao cốc nước đã, mệt quá!-Nó đưa tay quệt mồ hôi rịn lại ở trán, có vẻ chưa hả giận .
Lật đật bưng cốc nước từ dưới nhà lên, tôi chẳng nhìn thấy thằng Hoàng đâu, đi vào trong phòng thì thấy nó đang ngâm cứu những gì mà Dung viết tặng tôi. Có lẽ giành giật lại cũng đã trễ, đặt cốc nước đá trên bàn, tôi đành phải thú thật với nó:
-Ờ, quà sinh nhật Dung tặng thôi, không có gì đâu!
-Thế này là tạch rồi à, thảo nào tao thấy là lạ, miệng mày cứ bô bô là chưa!-Thằng bạn thả cuốn sổ xuống giường cái bụp, chẳng thèm để ý xem tôi xót xa như thế nào. Nó cầm ly nước đá tu một hơi.
-Mà mày làm gì cho Má mày chửi ghê vậy?-Tôi băn khoăn hỏi thằng bạn.
-Chuyện cỏn con thôi, Má tao chửi tao nhiều thì mệt thôi, nên tao né lên đây lánh nạn!-Nó giơ cái cặp lên làm bằng chứng.
Chuyện cỏn con của thằng Hoàng chắc là chuyện to lắm đối với tôi và thằng Nhân. Tính thằng Hoàng trầm, lì lợm và rất ít khi nói về những chuyện xung quanh bản thân nó.
-Thế cỏn con của mày lại là đánh nhau hay chọc tức gì Má mày?
-Thì…đánh nhau!
-Hết biết mày, lớn đầu được cho ăn học còn như con nít.
-Tại nó gây tao trước, tao mà nhìn thấy nó nữa chắc đấm nó vỡ mặt quá!-Thằng bạn hùng hổ giộng cú đám xuống mặt bàn làm rung rung cái máy vi tính cũ sắp rệu rã của tôi.
Nhà thằng Hoàng vốn phải đi qua khu chợ đông đúc. Cái xóm nó chúng tôi vẫn thường gọi là xóm chợ. Chẳng hiểu va quệt thế nào mà thằng kia hổ báo chửi nó trước. Nó vẫn im lặng, không thèm chấp, nhưng thằng kia được nước làm tới, chửi luôn cả Má nó thì nó không nhịn được nữa. Xông vào động tay động chân, xui cho nó là Má nó vô tình đi ngang qua, lôi cổ nó về nhà sạc cho một trận.
-Trưa nay tao ở đây nhé!
-Rồi, tao có đuổi mày đâu, tí xuống nhà ăn cơm với tao.
-À, mà mày với Dung là….thật à?
-Chứ giỡn mày làm gì, không thấy Dung ghi rõ ra thế à!
-Ờ, ờ..thôi đừng buồn, lo mà học hành đê.
Cái thằng vừa đi đánh nhau theo thằng thất tình xuống nhà ăn cơm. Má tôi thấy thằng Hoàng thì cũng vui lắm, vì nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên thoải mái.
-Chà, lâu lắm mới thấy Hoàng lên nhà cô chơi!
-Dạ, thì lên ăn cơm với thằng Tín, nó mời quá trời cô!-Tôi lườm thằng bạn, nó nhún vai. Mới lúc nãy cầu cạnh xong, giờ đem tôi ra làm bình phong, nguỵ tạo hiện trường giả.
-Dạo này thằng Tín học hành trên lớp sao rồi?
-Dạ, cũng như cũ thôi cô, chỉ có điều…!-Nó ấp úng làm tôi suýt rơi đũa.
-Nó làm sao hả, chắc lại lười học hay quậy phá gì Thầy Cô hả?-Tôi cảm nhận sát khí từ người Mẹ tôi toát ra, lạnh cả sống lưng.
-Dạ, nó học lệch thôi ạ!-Tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Nó thì chuyên gia, cô nhắc nó bao nhiêu lần rồi, học cấp ba mà hạnh kiểm khá, toàn bị Thầy chủ nhiệm nêu tên. Đi họp phụ huynh không dám nhìn Bố Mẹ các bạn khác.-Mẹ tôi thở dài.
Tôi ngồi im không dám gây sự chú ý, sợ nói ra câu gì Mẹ tôi lại mắng hoặc lôi chuyện cũ ra nói thì chỉ có nước như thằng Hoàng lên nhà thằng Nhân lánh nạn mất.
Thằng Hoàng ở nhà tôi cả buổi chiều. Hai thằng lâu lắm mới có cơ hội nên tự thưởng cho một buổi nghỉ học bài ở nhà, xuống kéo Nhân đen và Nguyệt ra quán cà phê gần nhà ngồi. Cả lũ nói chuyện hăng say đến khi đồng hồ điểm bốn giờ chiều mới lục đục kéo nhau đi học.
-Hệ Phương Trình này các em phải đặt ẩn rồi giải, nhớ là phải có điều kiện cho ẩn!
-Tiếng thầy chủ nhiệm vẫn tận tuỵ trong những bữa học thêm.
Yên vẫn như mọi ngày, vẫn nói chuyện với tôi một cách bình thường. Có lẽ hôm nay cô nàng vẫn chưa hề biết là sinh nhật tôi. Cũng phải thôi, mấy đứa lớp tôi đã hẹn tối nay đi ăn vặt do tôi chi trả rồi nên chẳng ai nhắc làm gì.
-“mày đang nghĩ gì thế Tín, yêu cầu người ta phải biết sinh nhật mày làm gì?”.
Tôi lắc đầu cười, đôi khi nghĩ lại cảm thấy mình vẫn có suy nghĩ trẻ con trong người.
-Kết quả x bằng 2 và y=-1. Nghiệm thứ hai là x bằng -3/2 và y bằng 1 mới là kết quả đúng.
Buổi học Toán thường rất thú vị với tôi cũng trôi qua nhanh. Toán học người ta thường nói đến sự khô khan của những con số, những điều phải chứng minh, những định lý cứng nhắc, nhưng nó là môn học dành cho những người thích sự khó khăn, thích thử sức. Và hơn nữa, trước mặt tôi là Yên thì môn này chẳng hề khô khan tí nào cả.
-Yên, cuối giờ đi ăn nhé!
-Hì, không, còn về nhà học bài nữa!
-Thì ăn xíu rồi về, ăn một chút thì không chết, nhưng chăm một chút là có chuyện đó.
-Nhưng mà…!
-Không nhưng gì hết, Tín mời có đi không!-Tôi gây sức ép bắt bẻ.
Và tất nhiên tôi được toại nguyện, dù cái gật đầu của Ngữ Yên có chút miễn cưỡng. Xong việc với Yên, tôi chạy lên bàn đầu chỗ Dung ngồi:
-Tí đi ăn nhé, hôm nay sinh nhật!-Tôi hồ hởi theo kiểu bình thường nhất, với Dung thì có gây sức ép cũng phản tác dụng.
-Có những ai vậy?-Hoá ra Dung sợ tôi mời riêng.
-Mấy thằng đang nhăn nhở như khỉ kia kìa!-Tôi đưa tay chỉ vào đám nhà lá.
Thành phần khách mời đã quyết định xong. Chỉ còn đợi tập trung là cả lũ xuất phát. Nhưng Ngữ Yên cứ cố tình kéo dài thời gian thì phải. Cô nàng không biết làm gì mà ở trong nhà Thầy lâu đến vậy. Hết cách, tôi đành phải cắt cử thằng Hoàng dẫn phái đoàn đi trước tập kết ở quán cũ.
Đám bạn tôi vừa đi khuất sau hàng rào được phủ dây tầm gửi là Yên xuất hiện liền. Rõ ràng ý đồ rồi nhé, cô Nàng chỉ nhìn tôi và cười.
-Cố tình đúng không?
-Không, không có mà, làm gì có đâu-Bối rối hiện rõ lên mặt khi Yên bị tôi nói trúng tim đen.
-Ờ, thì không có, giải thích nhiều quá, giờ thì đi thôi!
-Chờ Yên xíu!
Tôi chưa kịp quay lại hỏi chờ cái gì thì món quà của Yên đã nằm được đặt lên ghi đông của tôi. Ngỡ ngàng, vui sướng xen lẫn cảm giác lâng lâng, tôi đứng im chết trân nhìn Ngữ Yên từ trên xuống dưới.
Gửi các bạn:
Thời gian cuối năm công ty hành hạ kết thúc công việc nên thời gian không có nhiều, nên không kịp type chap cho các bạn. Cảm thông nhé các bạn. Không biết thằng bạn mình có nhớ để up chap không nữa. Khi các bạn đọc được chap và những dòng này có thể mình đang trên xe về quê hoặc cũng đã ở nhà.
Điều đầu tiên, chúc các bạn và gia đình phúc lộc an khang, năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Vậy là cũng đã một thời gian dài khi những chap đầu tiên xuất hiện trên Yeuvanhoc.net. Vì lúc đó cái nick cũ của mình ra đảo + lười lập clone nên không úp lên voz. Cuối cùng nhờ sự ủng hộ của các bạn, tạo niềm cảm hứng cho mình vẫn có đủ can đảm viết đến tận hôm nay.
Cảm ơn những lời inbox động viên của các anh, các bạn, các em đã dành cho mình. Trân trọng cảm ơn những tình cảm tốt đẹp.
Cảm ơn những bạn âm thầm theo dõi truyện vì vẫn kiên nhẫn theo dõi truyện, vì có khi mình thất hứa bỏ ngang một hai ngày vì công chuyện. Một tuần vắng mặt không có một thông báo mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Rất cảm ơn.
Fanpage khá là buồn. Vì chỉ có mình quản lý duy nhất. Một số bạn inbox đã có nhắc tới. Nhưng mình cũng không muốn chọn thêm mod quản lý chung. Vì mình muốn để các bạn được tự do bình luận, được tự do đòi chap, được tự do nhận xét về thái độ. Không phải mình hạ thấp những mod khác nhưng hạn chế tối đa những điều xảy ra. Mỗi người một ý sẽ dẫn đến những sự việc không đáng có. Tốt nhất hãy để fanpage hơi buồn một chút, nhưng ít nhất nó đi đúng hướng và không xảy ra lỗi đáng tiếc dù là nhỏ nhất.
Có những lúc, một câu nói, một tình tiết giống truyện khác thì bị các bạn vu chụp là cop và đạo. Ban đầu mình cũng tức, con người mà, nhiều khi nóng giận nhất thời, than nhiều hơn viết. Nhưng sau này, một số bạn giúp mình lấy lại sự cân bằng. Một số tình tiết nó rất bình thường ở thế hệ mình thì nó sẽ khác với thệ hệ các bạn. 9x đời đầu, yêu nhau nắm tay hay hôn là một thứ xa xỉ. (Không có ý troll tuổi tác). Mình chỉ tặng các bạn một câu:
-Nhà giàu ăn trộm bằng cầm nhầm. Nhà nghèo cầm nhầm bằng ăn trộm.
Thời gian đầu, chap rất ngắn, số lượng nhiều. Nhưng sau này một chap =2 chap trước. Thời gian đầu tư cũng dài hơn. Một số bạn lại than không năng suất bằng chap trước. Mình công nhận khi đọc 1 ngày 1 chap sẽ hụt hẫng cảm xúc khó liền mạch. Vậy thì khi nào viết tiếp mình sẽ suy nghĩ vấn đề này. Mình nói ra không phải trách cứ ai, mà chỉ để chúng ta hiểu rõ nhau hơn.
Bản thân mình cũng đã hứa ngày nào cũng có chap, nhưng có ngày thậm chí hai ngày, và đỉnh điểm một tuần không có chap. Dù có lí do gì thì thất hứa thì vẫn là thất hứa. Sẽ chỉnh đốn và đăng thông báo rõ ràng. Cái này mình nhận lỗi với các bạn. Mong mọi người mỉm cười bỏ qua.
Inbox mình chưa trả lời hết, các bạn thông cảm. Voz forum lại hay bị lỗi lúc khuya nên mình không úp được chap. Cảm thông nhé các F145-er
Năm mới sắp tới, tự kiểm điểm bản thân. Mong rằng năm sau sẽ khác. Hi vọng chúng ta sẽ đi đến tận cùng bên nhau cho đến kết thúc vốn dĩ của truyện.
-Có gió chuông sẽ kêu!-Có các bạn truyện sẽ hoàn thành!-Cái này mình không thất hứa được.
/60
|