Học Sinh Chuyển Lớp

Chương 70: Vị khách không mời

/102


Sáng hôm sau, ngồi trong lớp, tôi nháy mắt ra hiệu cho Nguyệt để tránh sự chú ý của thầy, ghi vào giấy nháp và đưa cho cô bạn. Ngay

lập tức tờ giấy được trả về, vẹn vẻn có hai chữ:

“Căn-tin”, “ok”.

Coi như thành phần khách mời đã xong, hào hứng chờ kết thúc tiết học.

“Tùng, tùng”.

Tiếng trống mong đợi vang lên kết thúc buổi học, cũng kết thúc luôn một tuần Dung và tôi giận nhau, hi vọng là thế. Cẩm thận mở balo ngắm lại món quà mừng sinh nhật lần cuối, nhẹ nhàng đeo balo và cùng Nguyệt đi xuống căn-tin trong sự lãnh cảm của Dung. Tôi chỉ cười thầm trong bụng.

Anh em chiến hữu chúng tôi đều có mặt cả, ngoại trừ thằng Kiên và Trang đang chuẩn bị hộ tống Dung xuống, vẫn giữ nguyên cái bí mật mặc cho Hằng bán chanh đa nghi:

-Hôm nay T tốt bụng đột xuất thế!

-Không, không có gì, họp mặt xóm nhà lá cũ thôi.

Nguyệt chỉ cười, vì vô tình cô nàng đã thấy món quà trong balo của tôi, đương nhiên vụ sinh nhật thì không ai biết, và cô nàng chắc cũng nghĩ đây là món quà tôi tặng để làm lành với Dung dù ít nhiều sự thật cũng là như vậy.

Thời gian trôi qua mới được mười phút, tôi bắt đầu nóng ruột, liên tục ngóng ra cửa căn-tin và thầm làu bàu:

-Nhờ có tí việc mà không xong….!

Thỉnh thoảng phải giả bộ cho đúng với mục đích cuộc họp mặt, tụi tôi đưa ly nước ngọt cụng khí thế. May sao sự có Nguyệt có mặt, làm giảm bớt đi sự chú ý của đám chiến hữu với tôi, không thì chúng nó cũng sẽ nhận ra ngay.

Cánh cửa căn-tin vẫn im lặng, chưa hề có dấu hiệu nào của ai đó sẽ kéo nó ra để di vào. Khe cửa hẹp phảng phất những tin nắng buổi trưa, và tôi đang chờ tia sáng ở cuối đường hầm mang cái tên hi vọng.

Tiếng cọt kẹt của cánh cửa cũng đáp lại sự mong chờ của tôi, gương mặt đầu tiên xuất hiện là của Kiên cận, kế tiếp theo là Trang. Nhìn nụ cười trên môi của hai đứa tôi biết rằng nàng chắc chắn sẽ tới.

Dung đi cuối cùng, điệu bộ vui tươi hơn hẳn một tuần qua. Mái tóc ngang vai và chiếc áo cách điệu làm cho nàng trông có vẻ gì đó tinh nghịch và xinh đẹp hơn hẳn ngày thường. Nụ cười vẫn thường trực trên môi, và nó chỉ tắt khi chạm mặt tôi. Nàng đứng lại và nhìn tôi vẻ mặt buồn pha lẫn giận hờn và cũng thêm chút gia vị bất ngờ, còn tôi nở nụ cười hềnh hệch như kẻ ngớ ngẩn. Kiên cận nhìn hai đứa, rồi quay sang nói gì đó với nàng, rồi nó nhìn về phía cửa căn-tin. Ở vị trí của tôi, không hề biết là nó đang nhìn gì hay nói với ai.

Lần này đến lượt nụ cười của tôi vụt tắt, kẻ vừa xuất hiện ở cánh cửa căn-tin không ai khác là Minh An. Nó cũng như Dung, bối rối và pha chút gì đó không thích cái không khí nó chuẩn bị nhập hội. Nó khẽ nói thầm gì đó với nàng, và nàng lắc đầu. Hai người tiến lại về phía chúng tôi .

Giờ là lúc tình cảnh oái ăm nhất. Chiếc ghế trống tôi để trong góc dành cho nàng nay trở thành nơi tôi để chiếc balo chống chế cho cái ý định của mình. Nguyệt ngồi cạnh tôi, vất vả trước những câu hỏi của lũ chiến hữu. Đối diện là nàng và thằng Minh An, vẻ mặt khó chịu và có chút gì đó ngại ngùng, nó khiến không khí trở nên ngột ngạt một cách khó chịu. Kiên cận nhìn tôi nháy mắt, ra hiệu có biến xảy ra, và chắc tôi cũng biết thằng bạn tôi chẳng thể nào mời thêm kẻ thù về cho tôi cả, có chăng sự xuất hiện của nó là do nàng.

Nguyệt cầm chai nước ngọt rót đầy cho tôi, điều đó càng làm dấy lên bầu không khí trầm lắng. Chuẩn bị cho đợt dông bão sắp tới đây. Dung và Minh An vẫn thì thầm to nhỏ gì với nhau, tuyệt nhiên, hai cặp hai chiến tuyến đều im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau ái ngại, định nói gì rồi thôi.

-T, mày mời tụi tao xuống đây làm gì!

-Ơ, thì…..thì..

-Nó kêu họp xóm nhà lá rồi đấy thôi!-Kiên cận nhanh trí đỡ đòn giùm tôi.

-Ờ, đó….mày thấy chưa, tao đã nói họp nhóm mà-Linh vẹo cũng tế nhị đỡ đòn dùm tôi.

Suốt buổi họp mặt và sinh nhật hụt đó, hai bầu không khí cùng nhau được thiết lập. Đám xóm nhà lá cũ thì đang toe toét cười nói, bàn việc học mấy môn.Ồn ào và xôm tụ. Trong góc là sự im lặng và chỉ có nói thì thầm của bốn người, tôi, Nguyệt, Dung và Minh An. Chỉ có ngước nhìn nhau rồi lại thì thầm. Dám chắc nếu không có lũ bạn bên kia thì hẳn sẽ là những câu công kích hay đại loại như thế sẽ được tuôn ra mất.

Kiên cận nháy nháy mắt tôi, chắc lại định thủ thỉ to nhỏ gì đây. Nó đứng dậy làm cái bộ mặt mà chắc ai cũng biết là nó buồn cái gì, nhanh trí phối hợp với thằng bạn:

-Ế, ế ….chờ tao đi với!

Phải nói rằng mỗi lần bàn bạc đại sự thì cái nhà vệ sinh trở thành trung tâm hội nghị của tôi. Khác với lúc trước chỉ có một mình, thằng bạn cận lên tiếng trước:

-Xui cho mày rồi.!

-Ừ!

-Đúng lúc gặp thằng Minh An, nó bàn vụ gì đó với Dung ấy.

-Ừ!

-Chán cái gì, ráng lên chứ!

Ráng thì cũng ráng rồi, cơ mà Nàng vẫn thờ ơ tôi, và ngó sang thằng Minh An, nó trở thành cái gì đó làm tôi cảm thấy bực bội và bị xúc phạm ghê gớm lắm.

-Tao cũng không biết nữa!

-Giờ cuối buổi, tao sẽ nói Dung nán lại, mày tặng quà, được chứ!

-Ừ, chắc có lẽ vậy.

Hai thằng tôi trở lại căn-tin trong sự chờ đợi của đám bạn. Trưa rồi có lẽ chờ hai chúng tôi và giải tán.

Đúng như những gì tiên liệu, Dung nán lại nói chuyện với thằng Kiên, còn đám chiến hữu thì đã lo tót về trước, hiện trường chỉ còn lại năm người, tôi, Kiên, Nàng, Minh An và Trang. Nhân đen và Nguyệt thì chờ tôi ở trước của căn-tin.

Mở khóa ba-lo và chuẩn bị lôi món quà ra tặng sinh nhật nàng. Hi vọng nhờ nó nàng sẽ bớt giận và hiểu cho tôi chút ít.

“Làm thôi, liều ăn nhiều….”

Tôi quên mất vế sau của câu liều ăn nhiều là liều ăn đủ. Chưa kịp lôi món quà được bao bọc bởi giấy gói màu xanh phớt, cái màu liên tưởng tới kẹo bạc hà thì trên tay nàng đã có một món quà khác. Không phải cái xanh phớt của tôi, mà là cái màu tím của thằng Minh An.

-Chúc mừng sinh nhật Dung nhé!

-Cảm ơn An, sao biết hay vậy!

-Quan tâm thôi mà….bạn…bạn bè mà.

Nàng khẽ liếc qua tôi, rất nhanh, tôi tảng lờ đi chỗ khác. Vẻ buồn bã khó chịu. Hẳn trong tâm trí Dung, một người bạn bè còn biết đến ngày sinh nhật của nàng, huống gì tôi là người đặc biệt hơn bạn bè mà vẫn im lìm, chẳng thèm bận tâm một chút nào cả.

Khẽ cười và vẫy tay chào Minh An, nàng nhìn thằng Kiên chờ đợi cái gì đó. Kiện cận bạn tôi cũng hết cả lí do níu giữ, đành tảng lơ để nàng rảo bước ra cửa. Nó quay lại nhìn người có khả năng giữ Dung lại.

Tôi vẫn ngồi đó, vẻ mặt buồn bã không cần gì cả. Vẻ mặt bất cần đời đã lâu lắm rồi chưa được dịp thể hiện. Cười và cười, tôi đóng khóa balo, vỗ vai thằng bạn và đi ra cửa. Để lại nó với Trang nhìn tôi đầy lo lắng.

Lững thững khoác vai thằng Nhân đen và vui vẻ nói chuyện với Nguyệt, để cho ai đó biết rằng, dù có gì xảy ra thì tôi vẫn là tôi. Không dễ dàng có gì đánh gục được tôi cả. Món quà màu xanh phớt, mày nằm im trong đó luôn đi. Coi như mày chưa bao giờ hiện diện, và có lẽ mày cũng không có cơ hội để tái diễn đâu.

Điều đó làm bất ngờ cả hai đứa bạn của tôi. Bởi lẻ mới ít phút trước đây thôi, mặt mũi tôi còn bí xị và trầm cảm, vậy mà giờ đây đã toe toét cười đến tận mang tai. Nhìn bộ dạng Dung từ trước hẳn là Nguyệt và Nhân đều biết rằng có xích mích giữa hai người, nên cái điệu bộ của tôi lúc này là không thể hiểu nổi.

Tôi trở về bản ngả thường ngày, cười nói nhiều hơn và cũng đi muộn nhiều hơn. Trong lớp, tôi chẳng còn dè dặt bất cứ điều gì nữa, mỗi lần nói chuyện với Nguyệt cũng lâu hơn, và cũng thân như hồi xưa vậy. Mỗi lần có ai đó nhắc tới cô vợ bé bỏng của thằng T là tôi cũng cười và đáp lại, không sợ điều tiếng ấy lọt vào tai ai nữa. Gặp Ngữ Yên tôi cũng tỏ ra thân thiết hơn xưa. Ngữ Yên chưa biết chuyện gì, nên cũng thoải mái nói chuyện và đùa giỡn với tôi, chỉ có Nguyệt là nhìn tôi ái ngại.

Dung cũng trở lại bình thường như xưa, tuy rằng vẫn tránh né tôi, và lâu lâu vẫn nhìn về phía tôi nhưng lập tức bị tôi tảng lờ ngay tức khắc. Có lẽ tôi vẫn mang cái tính khí trẻ con cấp II theo lên đến lớp 11 này. Vì một lí do nào đó, không chấp nhận được cái thờ ơ lãnh cảm của nàng, chưa kể đến vụ việc sinh nhật hụt ấy. Dù gì ít nhiều tôi cũng đã làm hết sức mình rồi. Liều ăn nhiều, nhiều đâu không thấy, ăn đủ cả vốn lẫn lời.

Khi có một sự việc đủ sức tác động tới một người, nó làm đau tâm hồn của người đó thì tính cách trong sinh hoạt bình thường bị tác động một cách trực tiếp nhất. Thường sẽ có nhiều người chấp nhận nỗi đau, sống một cách buồn bã, chờ thời gian xóa nhòa đi. Còn số ít, trong đó có tôi, sẽ khoác lên mình bộ mặt giả tạo, cười cười nói nói, để chứng tỏ rằng, mình vẫn sống tốt, vẫn sống bình thường, nhưng chỉ có bản thân mình biết là nỗi đau ấy là như thế nào.

Trái ngược với mặt nạ vui cười, và nghịch ngợm trên lớp. Về nhà tôi tháo chiếc mặt nạ đeo hàng ngày và trở về bộ mặt thật của mình. Buồn bã, không chút gì có thể làm tôi vui, dù chỉ là một chút thôi. Vật vờ, làm cái gì cũng chỉ cho qua loa. Ba mẹ tôi thì cứ nghĩ tôi bệnh, nên hỏi han liên tục. Cái này thuộc về tâm bệnh thì thần tiên cũng bó phép với tôi luôn.

Sân vận động Hàng Đẫy xóm vắng bóng tôi, chắc hẳn là vì điều này đã khiến Nguyệt nghi ngờ:

-Có sao không?

-Không sao cả mà, có gì đâu!

Cô bạn và thằng Nhân trầm ngâm nhìn nhau và lắc đầu. Chắc sợ tôi buồn nên rủ tôi ra đây ăn kem để giải sầu. Nhưng mà cũng chỉ lắc đầu trước những câu nói tếu táo và bố láo của tôi, nên cũng chẳng thể động viên gì được thêm. Hai đứa nhìn tôi, chẳng nói câu gì, để mặc tôi tự biên tự diễn, vì Nhân và Nguyệt có lẽ chờ tôi, chờ nói ra những suy nghĩ trong lòng, chứ không phải những câu giả tạo đó.

Sáng thứ 4, một lần nữ tôi bị thầy Anh Văn cho đứng ngoài lớp suốt hai tiết vì cái tội đi trễ. Đã lâu rồi, từ cái ngày mà nàng giám sát tôi, tôi chưa tái lập lại cái cảnh này. Và giờ thì bên cạnh, chắc cũng chẳng có ai để mà nhắc nhở hay cau mày và véo tôi mỗi khi tôi mắc lỗi nữa.

Tiếng trống đánh báo hiệu giờ ra chơi, tôi vào lớp sau khi nhận những câu nhắc nhở và cái lắc đầu thở dài của thầy.

-Lại đứng ngoài-Hằng bán chanh chọc tôi.

-Chuyện, thương hiệu mà!

Vâng trước mặt Dung thì hình ảnh một học sinh chuyển lớp, nghịch ngợm từ năm lớp 10 đang dần tái hiện, và lúc đó tình cảnh cũng y hệt bây giờ, tình cảm chưa có gì gọi là phát triển cả.

Huýt sáo và đi về phía chỗ ngồi, Nguyệt đón tôi bằng một ánh mắt có vẻ cảm thông, lẫn giận dỗi:

-Vậy mà còn vui được à!

-Có gì đâu, nhiều chuyện ghê gớm hơn còn vui được mà!

-Chuyện gì?

-Ờ…..thì sau này đấy, tập dần cho vừa.

Hai tiết văn tiếp theo, một lần nữa tôi được mời ra khỏi lớp vì cái tội ngồi chọc ghẹo bạn trong lớp, ồn ào mất trật tự. Thầy dạy Văn nhìn tôi và phán một câu xanh rờn:

-Khó đào tạo!

Có lẽ thời điểm lúc này, những trò nghịch của tôi còn hơn cả thời gian trước, và không sợ bất kì ai. Bị bắt, hay càng nhiều người biết được càng tốt, vì như thế, nàng cũng sẽ biết. Để nàng nhìn vào tôi và vẫn thấy một thằng T sống khỏe, vui vẻ, dù không có nàng. Đấy là chiếc mặt nạ mà tôi đã mang, đang mang và sắp tới có thể là sẽ mang.

/102

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status