Hôm nay là ngày nó đến tái khám...
Buổi sáng, nó lén dậy sớm, lén mở cửa ra ngoài, lén xuống gara lấy xe ô tô rồi lái đến bệnh viện. Lúc đi đến gần đường cao tốc, hai mắt nó bỗng nhiên nhòa đi, nó đưa tay lên dụi mắt, nhưng cũng chẳng khá hơn. Bực mình, nó tấp xe vào lề đường rồi nhắm mắt lại. Lúc sau mở ra, mắt nó đã trở lại bình thường. Nó lại tiếp tục lái xe đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn nó, hỏi:" Dạo này cháu thấy sao rồi!" Nó đáp:" Có đôi lúc cảm thấy váng đầu, rồi đau đầu vô cùng, nhưng chỉ lúc sau lại hết, còn nữa, đôi lúc mắt cháu bị nhòa đi, che khuất tầm nhìn mọi thứ. " Bác sĩ gật đầu nói:" Ta sẽ cắt thêm cho cháu ít thuốc để có thể cầm cự thêm vài tháng nữa, nếu như cháu quyết định, chúng ta sẽ tiến hành chữa trị bí mật. Thời gian của cháu còn rất ít, nên cháu hãy quyết định sớm đi!"
Nó rời khỏi bệnh viện, tâm trạng vô cùng nặng nề. Về đến nhà, nó đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi nước rồi đứng ở dưới. Nước lạnh làm đầu óc nó tỉnh táo rất nhiều. Từ nhà tắm bước ra, nó liền bị ba con bạn lôi đến phòng của Jenny. Jen lấy từ trong két sắt ra 4 cái hộp, đưa cho tụi nó. Bốn đứa mở ra xem và cùng thốt lên:" Oa, là súng bắn tỉa!" Jen mỉm cười:" Cái này là chị nhờ ba làm tặng mấy đứa đấy, thích không?" Nó miết tay dọc theo thân súng, mỉm cười hài lòng:" Hảo, súng tốt!" Nó đưa lên ngắm thử nhưng lại vội vã bỏ xuống. Nó cười gượng nhìn mấy người kia:" À, mình chợt nhớ là có chút việc, mình về phòng trước đây!" Nó chạy vội về phòng, đóng cửa lại. Nó lôi trong túi xách ra một lọ thuốc, đổ ra tay vài viên rồi kiếm nước uống vào. Nó ngồi thụp xuống giường, đưa tay vuốt ngực. Thời điểm nó đưa cây súng lên ngắm, hai mắt nó lại nhòa đi, đầu ẩn ẩn rộ lên một cơn buốt, cũng may nó kịp trốn về phòng. Bên phòng Jenny, 4 người kia khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Jenny cau mày hỏi:" Sophia bị làm sao à? Chị thấy con bé có vẻ hơi lạ!" Nastia lắc đầu:" Em cũng không biết, nhưng có vẻ nó đang giấu chúng ta chuyện gì đấy!" Bốn người nhìn nhau, ai cũng lâm vào suy nghĩ của riêng mình.
Buổi sáng, nó lén dậy sớm, lén mở cửa ra ngoài, lén xuống gara lấy xe ô tô rồi lái đến bệnh viện. Lúc đi đến gần đường cao tốc, hai mắt nó bỗng nhiên nhòa đi, nó đưa tay lên dụi mắt, nhưng cũng chẳng khá hơn. Bực mình, nó tấp xe vào lề đường rồi nhắm mắt lại. Lúc sau mở ra, mắt nó đã trở lại bình thường. Nó lại tiếp tục lái xe đến bệnh viện. Bác sĩ nhìn nó, hỏi:" Dạo này cháu thấy sao rồi!" Nó đáp:" Có đôi lúc cảm thấy váng đầu, rồi đau đầu vô cùng, nhưng chỉ lúc sau lại hết, còn nữa, đôi lúc mắt cháu bị nhòa đi, che khuất tầm nhìn mọi thứ. " Bác sĩ gật đầu nói:" Ta sẽ cắt thêm cho cháu ít thuốc để có thể cầm cự thêm vài tháng nữa, nếu như cháu quyết định, chúng ta sẽ tiến hành chữa trị bí mật. Thời gian của cháu còn rất ít, nên cháu hãy quyết định sớm đi!"
Nó rời khỏi bệnh viện, tâm trạng vô cùng nặng nề. Về đến nhà, nó đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi nước rồi đứng ở dưới. Nước lạnh làm đầu óc nó tỉnh táo rất nhiều. Từ nhà tắm bước ra, nó liền bị ba con bạn lôi đến phòng của Jenny. Jen lấy từ trong két sắt ra 4 cái hộp, đưa cho tụi nó. Bốn đứa mở ra xem và cùng thốt lên:" Oa, là súng bắn tỉa!" Jen mỉm cười:" Cái này là chị nhờ ba làm tặng mấy đứa đấy, thích không?" Nó miết tay dọc theo thân súng, mỉm cười hài lòng:" Hảo, súng tốt!" Nó đưa lên ngắm thử nhưng lại vội vã bỏ xuống. Nó cười gượng nhìn mấy người kia:" À, mình chợt nhớ là có chút việc, mình về phòng trước đây!" Nó chạy vội về phòng, đóng cửa lại. Nó lôi trong túi xách ra một lọ thuốc, đổ ra tay vài viên rồi kiếm nước uống vào. Nó ngồi thụp xuống giường, đưa tay vuốt ngực. Thời điểm nó đưa cây súng lên ngắm, hai mắt nó lại nhòa đi, đầu ẩn ẩn rộ lên một cơn buốt, cũng may nó kịp trốn về phòng. Bên phòng Jenny, 4 người kia khó hiểu đưa mắt nhìn nhau. Jenny cau mày hỏi:" Sophia bị làm sao à? Chị thấy con bé có vẻ hơi lạ!" Nastia lắc đầu:" Em cũng không biết, nhưng có vẻ nó đang giấu chúng ta chuyện gì đấy!" Bốn người nhìn nhau, ai cũng lâm vào suy nghĩ của riêng mình.
/99
|