-Tuyết! Tiểu Tuyết! – Nó vừa bước xuống xe thì nghe Nam Phong gọi nó.
[Á, quên mất thằng Phong. Chuyện hôm qua làm mình đau đầu cái quên luôn vụ nó tỏ tình rồi, giờ chả suy nghĩ gì được]
-Vậy mình đi nha, hẹn chiều gặp. – Nhật quay trở lại xe. – À Tuyết nè, bạn quen với ai là quyền của bạn, mình không xen vào đâu.
[Ớ ớ, sao nó lại biết mình nghĩ gì, tên này bộ có phép đọc suy nghĩ à!!?? Lại còn cười nữa, thiệt không hiểu nổi! Quái quá đi!]
-À…ờ…chuyện hôm qua… - Thằng Phong ấp úng, mặt đỏ như miếng thịt tái ấy.
-À..chuyện đó à…thì… - Nó cố tìm câu nào đó nói cho có lí.
-…QUÊN NHỮNG GÌ TAO NÓI HÔM QUA ĐI! – Câu thằng Phong vừa thốt ra làm nó shock.
-Hả? – 1 chữ hả vô duyên.
-Thì là quên đi, tao nhìn cái mặt mày là tao biết mày không chịu rồi. – Mặt Phong vẫn đỏ.
-Ờ uhm, vậy là mày cũng hiểu. Huề ha. – Nó cười.
-Uhm, nhưng tao chưa có từ bỏ đâu. – Mặt vẫn đỏ, thằng nhóc cười 1 cái cười tươi nhất của nó.
Thịch.
[Hả? “thịch”?? Cái gì ế???]
Nó quay lại nhìn thằng Phong đang cười toe toét.
Thịch.
[Hả? Lại “thịch” ??? Hôm nay mình bị cái gì vậy??? Chả lẽ nụ cười của thằng này đẹp đến thế sao???]
-Ừ, vậy đi vô trường nhanh thôi, đứng đây cười giống con đười ươi quá. – Nó quăng cho thằng nhóc 1 câu xanh rờn rồi bước đi.
[Ý chết, còn con Ly thì sao???]
Hôm đó, nhỏ Ly đi trễ, bà giám thị được 1 phen thỏa mãn.
--------------------------------------------------
2 tuần sau.
Nó bước xuống xe đi vào nhà. Anh Nhật vào theo. Hả?
-Ủa? Sao hôm nay lại vào? – Nó quay qua hỏi.
-Thì có chuyện mình mới vào mà. – Lại cười.
Bước chân vô nhà, nó thấy ba nó trong bộ vest lịch sự hôm trước. Ba nó cuối chào Anh Nhật rất kính cẩn.
[Cái ông già này…]
-Bác, đã đến hạn 2 tuần rồi ạ. – Nhật nói rất lễ phép.
-Vâng, tôi biết thưa cậu chủ. Nhờ cậu.
-Vậy cháu xin phép, cháu sẽ đưa bạn ấy về sau ạ. – Nói rồi Nhật quay qua nắm tay nó. – Mình đi thôi, Tiểu Tuyết. Sắp trễ giờ rồi.
-Hả? Đi đâu? – Nó nãy giờ còn lơ ngơ mới tỉnh lại vì cái nắm tay của Nhật. Mặt nó muốn đỏ hết lên rồi, tim thì đập thình thịch liên tục. Trước giờ chưa có thằng nào nắm tay nó như vậy.
[Tay của Nhật ấm quá!]
-À, mình đưa bạn đến một nơi. Trường…à không, là Học viện Hoàng Hôn.
-Cái…cái gì cơ??? Để làm gì??? – Bây giớ nó mới thật sự tỉnh để mà ngạc nhiên.
-Để làm 1 cuộc sát hạch trước khi chuyển trường. – Bây giờ nó thấy nụ cười của Anh Nhật có gì đó láu lỉnh.
[HẢ??? SÁT HẠCH??? CHUYỂN TRƯỜNG???!!!]
[Á, quên mất thằng Phong. Chuyện hôm qua làm mình đau đầu cái quên luôn vụ nó tỏ tình rồi, giờ chả suy nghĩ gì được]
-Vậy mình đi nha, hẹn chiều gặp. – Nhật quay trở lại xe. – À Tuyết nè, bạn quen với ai là quyền của bạn, mình không xen vào đâu.
[Ớ ớ, sao nó lại biết mình nghĩ gì, tên này bộ có phép đọc suy nghĩ à!!?? Lại còn cười nữa, thiệt không hiểu nổi! Quái quá đi!]
-À…ờ…chuyện hôm qua… - Thằng Phong ấp úng, mặt đỏ như miếng thịt tái ấy.
-À..chuyện đó à…thì… - Nó cố tìm câu nào đó nói cho có lí.
-…QUÊN NHỮNG GÌ TAO NÓI HÔM QUA ĐI! – Câu thằng Phong vừa thốt ra làm nó shock.
-Hả? – 1 chữ hả vô duyên.
-Thì là quên đi, tao nhìn cái mặt mày là tao biết mày không chịu rồi. – Mặt Phong vẫn đỏ.
-Ờ uhm, vậy là mày cũng hiểu. Huề ha. – Nó cười.
-Uhm, nhưng tao chưa có từ bỏ đâu. – Mặt vẫn đỏ, thằng nhóc cười 1 cái cười tươi nhất của nó.
Thịch.
[Hả? “thịch”?? Cái gì ế???]
Nó quay lại nhìn thằng Phong đang cười toe toét.
Thịch.
[Hả? Lại “thịch” ??? Hôm nay mình bị cái gì vậy??? Chả lẽ nụ cười của thằng này đẹp đến thế sao???]
-Ừ, vậy đi vô trường nhanh thôi, đứng đây cười giống con đười ươi quá. – Nó quăng cho thằng nhóc 1 câu xanh rờn rồi bước đi.
[Ý chết, còn con Ly thì sao???]
Hôm đó, nhỏ Ly đi trễ, bà giám thị được 1 phen thỏa mãn.
--------------------------------------------------
2 tuần sau.
Nó bước xuống xe đi vào nhà. Anh Nhật vào theo. Hả?
-Ủa? Sao hôm nay lại vào? – Nó quay qua hỏi.
-Thì có chuyện mình mới vào mà. – Lại cười.
Bước chân vô nhà, nó thấy ba nó trong bộ vest lịch sự hôm trước. Ba nó cuối chào Anh Nhật rất kính cẩn.
[Cái ông già này…]
-Bác, đã đến hạn 2 tuần rồi ạ. – Nhật nói rất lễ phép.
-Vâng, tôi biết thưa cậu chủ. Nhờ cậu.
-Vậy cháu xin phép, cháu sẽ đưa bạn ấy về sau ạ. – Nói rồi Nhật quay qua nắm tay nó. – Mình đi thôi, Tiểu Tuyết. Sắp trễ giờ rồi.
-Hả? Đi đâu? – Nó nãy giờ còn lơ ngơ mới tỉnh lại vì cái nắm tay của Nhật. Mặt nó muốn đỏ hết lên rồi, tim thì đập thình thịch liên tục. Trước giờ chưa có thằng nào nắm tay nó như vậy.
[Tay của Nhật ấm quá!]
-À, mình đưa bạn đến một nơi. Trường…à không, là Học viện Hoàng Hôn.
-Cái…cái gì cơ??? Để làm gì??? – Bây giớ nó mới thật sự tỉnh để mà ngạc nhiên.
-Để làm 1 cuộc sát hạch trước khi chuyển trường. – Bây giờ nó thấy nụ cười của Anh Nhật có gì đó láu lỉnh.
[HẢ??? SÁT HẠCH??? CHUYỂN TRƯỜNG???!!!]
/40
|