Trận bóng rổ kết thúc với chiến thắng áp đảo nghiêng về phía trường Tairano, người được mệnh danh là con át chủ bài đã chứng tỏ cho mọi người thấy mình hoàn toàn xứng với danh hiệu đó. Trong khi đồng đội ăn mừng trên sân thì Dan lại vội vã lướt qua những người khác mà chạy về phía băng ghế chờ. Ở nơi đó không có ai cả, trên băng ghế chỉ có một tấm thẻ đeo cổ nằm ngay ngắn, “Cô ấy đâu rồi? Lavender đâu rồi?” Dan hoảng sợ thật sự, cậu đã có được cảm giác bị mất đi nay tìm lại được, để rồi cuối cùng lại vụt mất.
Oma là người đầu tiên phát hiện ra sự kỳ lạ của Dan, cậu tiến nhanh đến bên Dan, đặt bàn tay mình lên vai cậu. “Dan, cậu không sao chứ? Cảm thấy không ổn ư?” Dan vẫn không quay lưng lại, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi ban nãy rồi bỗng nhiên chạy vụt đi, để lại bàn tay đang lơ lửng trong không trung của Oma. Oma sững sờ trong giây lát: “Cậu ấy làm sao vậy?” Lúc này Dehansi mới đến gần chỗ cậu đang đứng, phủ lên đầu Oma một chiếc khăn mát lạnh: “Cậu ấy tìm kiếm bóng dáng của Lavender.”
“Cái gì?” Oma kinh ngạc nhìn Dehansi, cô mỉm cười buồn bã: “Lúc nãy, cậu ấy vô tình nhìn thấy một nữ sinh, tuy không nhìn rõ cô ấy như thế nào, nhưng khí chất và cả phong thái ấy rất giống với Lavender. Bây giờ, cô ấy đã đi mất rồi, sao cậu ấy lại không đuổi theo cơ chứ?” Oma chợt hiểu ra, thì ra ở cô gái ngồi ở băng ghế chờ đó chính là người Dan muốn tìm. Cậu còn tìm đó chỉ là học sinh khóa trên thuộc bộ phận giám sát hậu cần của ban tổ chức, lại không nghĩ rằng cô ấy có gì đặc biệt.
Lúc này, Dan vội vàng đến mức chẳng còn biết đã đụng phải ai nữa, cứ để mặc cho bản thân điên cuồng tìm kiếm. Không có ở đây, ở đây cũng không có, chỗ này không phải, cũng không phải chỗ kia. Hàng loạt những điều đó như nhấn chìm tâm trí của cậu, đúng lúc này Dan bất ngờ cảm thấy trước mặt mình tối sầm, rồi bất tỉnh lúc nào không biết. Thời gian ngừng lại khi cậu ngã xuống, mọi thứ xung quanh cậu hoàn toàn bất động, cậu ngã vào một bàn tay quen thuộc và ấm áp. “Tại sao lại tìm kiếm tớ trong tuyệt vọng như vậy? Cái chết của tớ chưa đủ để khiến cậu từ bỏ sao?”
Lời nói của cô chứa đầy sự đau khổ, cô ôm lấy cậu vào lòng, thời gian bị làm cho đóng băng bằng phép thuật của cô. Nixi miễn cưỡng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Dan, thứ ánh sáng thuần khiết bao phủ Dan. Cô xóa đi ký ức của cậu về cô, xóa đi tất cả mọi thứ đã từng
Oma là người đầu tiên phát hiện ra sự kỳ lạ của Dan, cậu tiến nhanh đến bên Dan, đặt bàn tay mình lên vai cậu. “Dan, cậu không sao chứ? Cảm thấy không ổn ư?” Dan vẫn không quay lưng lại, cậu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi ban nãy rồi bỗng nhiên chạy vụt đi, để lại bàn tay đang lơ lửng trong không trung của Oma. Oma sững sờ trong giây lát: “Cậu ấy làm sao vậy?” Lúc này Dehansi mới đến gần chỗ cậu đang đứng, phủ lên đầu Oma một chiếc khăn mát lạnh: “Cậu ấy tìm kiếm bóng dáng của Lavender.”
“Cái gì?” Oma kinh ngạc nhìn Dehansi, cô mỉm cười buồn bã: “Lúc nãy, cậu ấy vô tình nhìn thấy một nữ sinh, tuy không nhìn rõ cô ấy như thế nào, nhưng khí chất và cả phong thái ấy rất giống với Lavender. Bây giờ, cô ấy đã đi mất rồi, sao cậu ấy lại không đuổi theo cơ chứ?” Oma chợt hiểu ra, thì ra ở cô gái ngồi ở băng ghế chờ đó chính là người Dan muốn tìm. Cậu còn tìm đó chỉ là học sinh khóa trên thuộc bộ phận giám sát hậu cần của ban tổ chức, lại không nghĩ rằng cô ấy có gì đặc biệt.
Lúc này, Dan vội vàng đến mức chẳng còn biết đã đụng phải ai nữa, cứ để mặc cho bản thân điên cuồng tìm kiếm. Không có ở đây, ở đây cũng không có, chỗ này không phải, cũng không phải chỗ kia. Hàng loạt những điều đó như nhấn chìm tâm trí của cậu, đúng lúc này Dan bất ngờ cảm thấy trước mặt mình tối sầm, rồi bất tỉnh lúc nào không biết. Thời gian ngừng lại khi cậu ngã xuống, mọi thứ xung quanh cậu hoàn toàn bất động, cậu ngã vào một bàn tay quen thuộc và ấm áp. “Tại sao lại tìm kiếm tớ trong tuyệt vọng như vậy? Cái chết của tớ chưa đủ để khiến cậu từ bỏ sao?”
Lời nói của cô chứa đầy sự đau khổ, cô ôm lấy cậu vào lòng, thời gian bị làm cho đóng băng bằng phép thuật của cô. Nixi miễn cưỡng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của Dan, thứ ánh sáng thuần khiết bao phủ Dan. Cô xóa đi ký ức của cậu về cô, xóa đi tất cả mọi thứ đã từng
/20
|