Bị phớt lờ, Hoàng Thiên Vũ hơi bực tức, gào nhặng lên
- Cô không nghe gì hả? 299! Này…..IQ hai chữ số!!!
Tai tôi lùng bùng trước hàng tá biệt danh hắn tự đặt cho tôi!
Mặc kệ! Mặc kệ! không quan tâm!
Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, cho ngươi tự nói tự nghe!
Vừa hay chuông vào lớp réo lên, ông trời ra tay cứu khổ cứu nạn cho cái tai của tôi. Một cô giáo khá đứng tuổi bước vào, khuôn mặt nghiêm trang, lại thêm cặp kính dày cộp, trông có vẻ nghiêm nghị. Cô đặt quyển sách xuống bàn, giới thiệu đôi chút về mình. Hình như cũng chẳng quan tâm đám học sinh phía dưới có lắng nghe hay không, sau đó thì bắt đầu học bài.
Hoàng Thiên Vũ không gọi tôi nữa, hắn chăm chú vào bài học. Tôi cũng vội lấy vở ra, ghi chép lia lịa. Nhưng lời cô giảng nhanh quá, viết dãn khớp xương vẫn không kịp.
Tôi liếc qua vở Thiên Vũ, thấy nó trắng trơn, không có chữ gì cả.
Cậu ta liếc lại vở tôi, thấy dày đặc những chữ, cười khẩy một cái
- Cậu cười gì? – Tôi cau có, tay vẫn chép lia lịa
- Tôi cười cậu ngốc, học mà chỉ biết chép như vậy thì được ích gì chứ?
Thấy tôi ngơ ngác, cậu ta bắt đầu giảng đạo
- Ở đây giáo viên chỉ góp một phần nhỏ, phần lớn là do tự tìm hiểu và phương pháp học của từng người. Khi giảng bài, chỉ nghe rồi dung nạp những thứ cần thiết, học xong thì đã hiểu hết rồi. Ghi chép lại như vậy vừa tốn thời gian, lại không thể nghe kịp. 299! Cậu phải sửa lại cách học của mình đi!
Nói xa nói xôi, rốt cuộc cũng là chê tôi không biết tiếp thu chứ gì. Đúng là tên kênh kiệu đáng ghét!
Tôi bỏ ngoài tai lời cậu ta, tiếp tục ghi chép kín hết cuốn vở.
…………….
Buổi học đầu tiên kết thúc không như tôi mong đợi, chép nhiều quá nên tay tôi đau nhức, tai thì lùng bùng, mớ kiến thức nạp quá tải như chực trào qua hai tai, thoát ra ngoài.
Học viện thiên tài! Quả nhiên chẳng dễ dàng chút nào!
Nghỉ ngơi một lát, tôi đi tìm đồ đạc hồi sáng gửi ở phòng đựng đồ, sau đó đến khu kí túc xá nữ.
Ngôi trường mới rộng thênh thang, tòa nhà nhiều không đếm xuể, khó khăn lắm tôi mới tìm đến được kí túc xá, ì ạch vác hành lí lên tầng ba.
Hai hãy nhà cho nam và nữ nằm sát nhau, chỉ ngăn cách bằng một bức tường sơn trắng có đục vài lỗ hoa nhỏ, vuông vuông bằng lòng bàn tay.
Số lượng học sinh nam trong trường nhiều hơn học sinh nữ, nên kí túc xá nam cũng có vẻ bự gấp đôi bên này!
Tôi lần tìm căn phòng số 300, vừa đi vừa quan sát cảnh vật.
Bên ban công tầng hai, cứ cách vài ô cửa lại có một chậu hoa màu tím. Tôi không biết đây là loại hoa gì, chỉ thấy nó rất đẹp. Các cánh hoa tím phớt rất đặc biệt. Lại còn có mùi hương thơm ngát.
Tôi tò mò tiến lại gần một chậu, dí sát mũi mà hít hà, tay định níu một cành lại gần.
Nhưng khi sắp chạm đến, thì tay tôi bị nắm chặt, kéo giật lại
- Muốn chết à?
Người vừa kéo tôi hét lên, tôi ngạc nhiên ngước nhìn, nhận ra khuôn mặt đáng ghét của Hoàng Thiên Vũ
- Cậu làm gì vậy? – Tôi bực bội
- Còn hỏi tôi nữa, cậu suýt chết đấy!
Thấy tôi há hốc miệng, cậu ta giải thích
- Đây là lan rừng, là một trong tứ loại lan độc. Có độc tố rất mạnh, chạm vào là chết liền
- Thật….thật sao? – Tôi lắp bắp hỏi lại, mặt cũng trở nên tái mét. Suýt….suýt nữa thì tiêu rồi!
Hoàng Thiên Vũ tiếp tục nói
- Bởi vì trường đang có chiến dịch giết côn trùng nên mới để lan ở đây, loại hoa này nếu không may hít phải hương thì sẽ…..
Vũ đột nhiên không nói nữa, tôi bỗng trở nên sợ hãi, bấn loạn hỏi
- Thì …thì sao?
Thấy vẻ đáng sợ trên khuôn mặt Vũ, tim tôi đập như choi choi. Cha má ơi! Hồi nãy tôi còn cố hít nữa chứ!!!!
Vũ nghiêm lại nhìn tôi, hạ giọng
- Nếu không may hít phải hương hoa, lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối rữa, chưa đầy hai tiếng sẽ chết, không gì cứu chữa nổi!
Tôi điếng người, lập tức co lại, nôn thốc tháo
Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết! Tôi vừa mới thi đỗ thôi, tôi còn nhiều ước mơ lắm. Còn chưa tìm được người cần tìm nữa, tôi không thể chết được!!
Tôi không ngừng gào thét trong lòng, không ngờ lại nghe thấy một âm thanh lạ phát ra
- Hức! Hức!
Tôi quay sang, thấy Hoàng Thiên Vũ đang bịt miệng, cả người rung lên.
Thấy tôi ngơ ngác, hắn càng không kiềm chế được, cuối cùng bật cười ha hả, lăn lộn như vừa hít NO
- Cậu…. Ha Ha ….Cậu…ngốc……ngốc….ha ha….
Ngay lập tức, tôi nhận ra mình bị hắn lừa một vố quá đau. Sao mà tôi lại ngu thế nhỉ, bị lừa vậy cũng tin.
Mặt tôi đỏ lên dần dần, máu nóng từ từ trào lên đầu. Chỉ hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên Vũ
Tôi gằn giọng
- Cậu được lắm! Hoàng Thiên Vũ….
Thấy biểu hiện tức giận của tôi, cậu ta thôi cười, nhìn tôi cợt nhả
- Bình tĩnh chút đi! IQ đã không cao, EQ cũng kém nữa!
- Cậu…..
- Được rồi! Được rồi! Không đùa nữa! Về phòng thôi!
Thiên Vũ xua xua tay, cúi xuống xách túi đồ của tôi.
- Cậu….cậu làm gì vậy? – Tôi la toáng lên, mặt hằm hằm, chạy đến giật lại túi đồ của mình.
Cậu ta lại muốn gì nữa đây??
- Đang xách giùm cậu đó – Hoàng Thiên Vũ phân bua
- Không cần! Đồ tôi tôi tự xách! – tôi cáu kỉnh nhìn cậu ta.
- Tốt thôi!
Thiên Vũ khoát tay, thản nhiên đi trước.
Tôi không biết cậu ta có ý đồ gì, hay là lại chuẩn bị nghĩ ra trò xấu xa nào trêu trọc tôi cũng nên. Tốt nhất là cứ đề phòng vẫn hơn.
Tôi đi theo sau Thiên Vũ mà cứ cỏ cảm giác đi theo quả bom nổ chậm. Banh xác lúc nào không biết. Dù sao thì đọ trí thông minh, tôi tu mười kiếp nữa cũng chẳng bằng cậu ta được.
Tôi còn đang suy nghĩ thì Thiên Vũ bỗng dừng lại, tôi suýt nữa va vào cậu ta, lúc ngửng lên mới thấy cái biển 300 to đùng.
Cậu ta dẫn tôi về phòng? Tốt bụng quá nhỉ?
- Chìa khóa đâu? – Vũ ngạo ngược đưa tay về phía tôi.
Cứ làm như phòng mình không bằng. Tôi hậm hực đặt đồ xuống, lần tìm chiếc chìa khóa vừa mới được phát.
Nhưng…đâu mất rồi! Túi áo tôi trống trơn, không có gì cả. Chẳng lẽ là làm mất rồi???
- Đâu? – Vũ lặp lại câu hỏi, nét mặt hơi cau có
- Mất rồi!
- Mất rồi??
- Mất rồi!
Hai mắt Thiên Vũ trợn lên, nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
- Cậu đúng là….
Cậu ta lắc đầu, rồi thục tay vào túi, lần mò.
Tôi còn đang thắc mắc thì đã thấy cậu ta rút ra một chiếc chìa khóa, rất nhanh nhẹn, Vũ tra chìa, ổ khóa kêu cách một tiếng, rồi cánh cửa bật mở.
Sao?....Sao cậu ta lại có khóa phòng tôi chứ??
Chưa kịp thắc mắc, Vũ đã tự tiện vào phòng, còn quay lại nhắc tôi
- Không vào hả?
Tôi lẽo đẽo vác đồ vào, đặt đống va li sang bên cạnh rồi ngồi thở.
Căn phòng mới khá đầy đủ, thứ gì cũng có. Bàn học hướng ra cửa, bên cạnh có vài chậu hoa nhỏ, hương thơm dìu dịu.
Tôi mân mê chiếc ghế mịn như nhung, mỉm cười hài lòng. Căn phòng này tiện nghi hơn tôi tưởng nhiều!
Bất chợt liếc qua chiếc giường lớn, tôi trợn mắt thấy Thiên Vũ đang thản nhiên lăn ra giường.
Sao lại có kẻ vô duyên như vậy được cơ chứ? Tự tiện vào phòng con gái, lại còn là người xa lạ vừa mới gặp chưa đầy 12 tiếng mà đã nhảy phóc lên giường.
Tôi cố giữ chút bình tĩnh, lịch sự nói
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về phòng. Giờ thì tôi cần nghỉ ngơi, phiền cậu ra ngoài!
Vũ ngay lập tức ngồi bật dậy, ngơ ngác
- Ra ngoài, ý cậu là sao?
Hoàng Thiên Vũ đúng là trơ trẽn, chẳng lẽ cậu ta muốn ở luôn phòng tôi sao? Thật không biết xấu hổ
Tôi bình – tĩnh giải thích
-Đây là phòng của tôi, và tôi đang có như cầu nghỉ ngơi, nên phiền cậu trở về phòng mình!
Vũ càng ngơ ngác
- Nhưng…đây chính là phòng tôi mà!
Phòng cậu ta???? Rõ ràng trên chìa khóa phòng của tôi có số 300 cơ mà.
Thấy tôi hoang mang, Thiên Vũ tiếp tục nói
- Hai chúng ta ở chung một phòng mà, cậu không biết sao?
Tôi choáng váng nhìn cậu ta. Trong phút chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao tôi lại ở cùng phòng với kẻ xấu xa đáng ghét này được chứ? Mà hơn nữa chúng tôi một nam một nữ, sao có thể….
Tôi lắp bắp
- Sao….sao được….cậu không phải ở kí túc xá nam sao??
Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó dường như sực tỉnh, cậu cười
- Hình như có chút hiểu lầm. Tôi là CON GÁI. Girl 100%
- Cô không nghe gì hả? 299! Này…..IQ hai chữ số!!!
Tai tôi lùng bùng trước hàng tá biệt danh hắn tự đặt cho tôi!
Mặc kệ! Mặc kệ! không quan tâm!
Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, cho ngươi tự nói tự nghe!
Vừa hay chuông vào lớp réo lên, ông trời ra tay cứu khổ cứu nạn cho cái tai của tôi. Một cô giáo khá đứng tuổi bước vào, khuôn mặt nghiêm trang, lại thêm cặp kính dày cộp, trông có vẻ nghiêm nghị. Cô đặt quyển sách xuống bàn, giới thiệu đôi chút về mình. Hình như cũng chẳng quan tâm đám học sinh phía dưới có lắng nghe hay không, sau đó thì bắt đầu học bài.
Hoàng Thiên Vũ không gọi tôi nữa, hắn chăm chú vào bài học. Tôi cũng vội lấy vở ra, ghi chép lia lịa. Nhưng lời cô giảng nhanh quá, viết dãn khớp xương vẫn không kịp.
Tôi liếc qua vở Thiên Vũ, thấy nó trắng trơn, không có chữ gì cả.
Cậu ta liếc lại vở tôi, thấy dày đặc những chữ, cười khẩy một cái
- Cậu cười gì? – Tôi cau có, tay vẫn chép lia lịa
- Tôi cười cậu ngốc, học mà chỉ biết chép như vậy thì được ích gì chứ?
Thấy tôi ngơ ngác, cậu ta bắt đầu giảng đạo
- Ở đây giáo viên chỉ góp một phần nhỏ, phần lớn là do tự tìm hiểu và phương pháp học của từng người. Khi giảng bài, chỉ nghe rồi dung nạp những thứ cần thiết, học xong thì đã hiểu hết rồi. Ghi chép lại như vậy vừa tốn thời gian, lại không thể nghe kịp. 299! Cậu phải sửa lại cách học của mình đi!
Nói xa nói xôi, rốt cuộc cũng là chê tôi không biết tiếp thu chứ gì. Đúng là tên kênh kiệu đáng ghét!
Tôi bỏ ngoài tai lời cậu ta, tiếp tục ghi chép kín hết cuốn vở.
…………….
Buổi học đầu tiên kết thúc không như tôi mong đợi, chép nhiều quá nên tay tôi đau nhức, tai thì lùng bùng, mớ kiến thức nạp quá tải như chực trào qua hai tai, thoát ra ngoài.
Học viện thiên tài! Quả nhiên chẳng dễ dàng chút nào!
Nghỉ ngơi một lát, tôi đi tìm đồ đạc hồi sáng gửi ở phòng đựng đồ, sau đó đến khu kí túc xá nữ.
Ngôi trường mới rộng thênh thang, tòa nhà nhiều không đếm xuể, khó khăn lắm tôi mới tìm đến được kí túc xá, ì ạch vác hành lí lên tầng ba.
Hai hãy nhà cho nam và nữ nằm sát nhau, chỉ ngăn cách bằng một bức tường sơn trắng có đục vài lỗ hoa nhỏ, vuông vuông bằng lòng bàn tay.
Số lượng học sinh nam trong trường nhiều hơn học sinh nữ, nên kí túc xá nam cũng có vẻ bự gấp đôi bên này!
Tôi lần tìm căn phòng số 300, vừa đi vừa quan sát cảnh vật.
Bên ban công tầng hai, cứ cách vài ô cửa lại có một chậu hoa màu tím. Tôi không biết đây là loại hoa gì, chỉ thấy nó rất đẹp. Các cánh hoa tím phớt rất đặc biệt. Lại còn có mùi hương thơm ngát.
Tôi tò mò tiến lại gần một chậu, dí sát mũi mà hít hà, tay định níu một cành lại gần.
Nhưng khi sắp chạm đến, thì tay tôi bị nắm chặt, kéo giật lại
- Muốn chết à?
Người vừa kéo tôi hét lên, tôi ngạc nhiên ngước nhìn, nhận ra khuôn mặt đáng ghét của Hoàng Thiên Vũ
- Cậu làm gì vậy? – Tôi bực bội
- Còn hỏi tôi nữa, cậu suýt chết đấy!
Thấy tôi há hốc miệng, cậu ta giải thích
- Đây là lan rừng, là một trong tứ loại lan độc. Có độc tố rất mạnh, chạm vào là chết liền
- Thật….thật sao? – Tôi lắp bắp hỏi lại, mặt cũng trở nên tái mét. Suýt….suýt nữa thì tiêu rồi!
Hoàng Thiên Vũ tiếp tục nói
- Bởi vì trường đang có chiến dịch giết côn trùng nên mới để lan ở đây, loại hoa này nếu không may hít phải hương thì sẽ…..
Vũ đột nhiên không nói nữa, tôi bỗng trở nên sợ hãi, bấn loạn hỏi
- Thì …thì sao?
Thấy vẻ đáng sợ trên khuôn mặt Vũ, tim tôi đập như choi choi. Cha má ơi! Hồi nãy tôi còn cố hít nữa chứ!!!!
Vũ nghiêm lại nhìn tôi, hạ giọng
- Nếu không may hít phải hương hoa, lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối rữa, chưa đầy hai tiếng sẽ chết, không gì cứu chữa nổi!
Tôi điếng người, lập tức co lại, nôn thốc tháo
Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết! Tôi vừa mới thi đỗ thôi, tôi còn nhiều ước mơ lắm. Còn chưa tìm được người cần tìm nữa, tôi không thể chết được!!
Tôi không ngừng gào thét trong lòng, không ngờ lại nghe thấy một âm thanh lạ phát ra
- Hức! Hức!
Tôi quay sang, thấy Hoàng Thiên Vũ đang bịt miệng, cả người rung lên.
Thấy tôi ngơ ngác, hắn càng không kiềm chế được, cuối cùng bật cười ha hả, lăn lộn như vừa hít NO
- Cậu…. Ha Ha ….Cậu…ngốc……ngốc….ha ha….
Ngay lập tức, tôi nhận ra mình bị hắn lừa một vố quá đau. Sao mà tôi lại ngu thế nhỉ, bị lừa vậy cũng tin.
Mặt tôi đỏ lên dần dần, máu nóng từ từ trào lên đầu. Chỉ hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên Vũ
Tôi gằn giọng
- Cậu được lắm! Hoàng Thiên Vũ….
Thấy biểu hiện tức giận của tôi, cậu ta thôi cười, nhìn tôi cợt nhả
- Bình tĩnh chút đi! IQ đã không cao, EQ cũng kém nữa!
- Cậu…..
- Được rồi! Được rồi! Không đùa nữa! Về phòng thôi!
Thiên Vũ xua xua tay, cúi xuống xách túi đồ của tôi.
- Cậu….cậu làm gì vậy? – Tôi la toáng lên, mặt hằm hằm, chạy đến giật lại túi đồ của mình.
Cậu ta lại muốn gì nữa đây??
- Đang xách giùm cậu đó – Hoàng Thiên Vũ phân bua
- Không cần! Đồ tôi tôi tự xách! – tôi cáu kỉnh nhìn cậu ta.
- Tốt thôi!
Thiên Vũ khoát tay, thản nhiên đi trước.
Tôi không biết cậu ta có ý đồ gì, hay là lại chuẩn bị nghĩ ra trò xấu xa nào trêu trọc tôi cũng nên. Tốt nhất là cứ đề phòng vẫn hơn.
Tôi đi theo sau Thiên Vũ mà cứ cỏ cảm giác đi theo quả bom nổ chậm. Banh xác lúc nào không biết. Dù sao thì đọ trí thông minh, tôi tu mười kiếp nữa cũng chẳng bằng cậu ta được.
Tôi còn đang suy nghĩ thì Thiên Vũ bỗng dừng lại, tôi suýt nữa va vào cậu ta, lúc ngửng lên mới thấy cái biển 300 to đùng.
Cậu ta dẫn tôi về phòng? Tốt bụng quá nhỉ?
- Chìa khóa đâu? – Vũ ngạo ngược đưa tay về phía tôi.
Cứ làm như phòng mình không bằng. Tôi hậm hực đặt đồ xuống, lần tìm chiếc chìa khóa vừa mới được phát.
Nhưng…đâu mất rồi! Túi áo tôi trống trơn, không có gì cả. Chẳng lẽ là làm mất rồi???
- Đâu? – Vũ lặp lại câu hỏi, nét mặt hơi cau có
- Mất rồi!
- Mất rồi??
- Mất rồi!
Hai mắt Thiên Vũ trợn lên, nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
- Cậu đúng là….
Cậu ta lắc đầu, rồi thục tay vào túi, lần mò.
Tôi còn đang thắc mắc thì đã thấy cậu ta rút ra một chiếc chìa khóa, rất nhanh nhẹn, Vũ tra chìa, ổ khóa kêu cách một tiếng, rồi cánh cửa bật mở.
Sao?....Sao cậu ta lại có khóa phòng tôi chứ??
Chưa kịp thắc mắc, Vũ đã tự tiện vào phòng, còn quay lại nhắc tôi
- Không vào hả?
Tôi lẽo đẽo vác đồ vào, đặt đống va li sang bên cạnh rồi ngồi thở.
Căn phòng mới khá đầy đủ, thứ gì cũng có. Bàn học hướng ra cửa, bên cạnh có vài chậu hoa nhỏ, hương thơm dìu dịu.
Tôi mân mê chiếc ghế mịn như nhung, mỉm cười hài lòng. Căn phòng này tiện nghi hơn tôi tưởng nhiều!
Bất chợt liếc qua chiếc giường lớn, tôi trợn mắt thấy Thiên Vũ đang thản nhiên lăn ra giường.
Sao lại có kẻ vô duyên như vậy được cơ chứ? Tự tiện vào phòng con gái, lại còn là người xa lạ vừa mới gặp chưa đầy 12 tiếng mà đã nhảy phóc lên giường.
Tôi cố giữ chút bình tĩnh, lịch sự nói
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về phòng. Giờ thì tôi cần nghỉ ngơi, phiền cậu ra ngoài!
Vũ ngay lập tức ngồi bật dậy, ngơ ngác
- Ra ngoài, ý cậu là sao?
Hoàng Thiên Vũ đúng là trơ trẽn, chẳng lẽ cậu ta muốn ở luôn phòng tôi sao? Thật không biết xấu hổ
Tôi bình – tĩnh giải thích
-Đây là phòng của tôi, và tôi đang có như cầu nghỉ ngơi, nên phiền cậu trở về phòng mình!
Vũ càng ngơ ngác
- Nhưng…đây chính là phòng tôi mà!
Phòng cậu ta???? Rõ ràng trên chìa khóa phòng của tôi có số 300 cơ mà.
Thấy tôi hoang mang, Thiên Vũ tiếp tục nói
- Hai chúng ta ở chung một phòng mà, cậu không biết sao?
Tôi choáng váng nhìn cậu ta. Trong phút chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao tôi lại ở cùng phòng với kẻ xấu xa đáng ghét này được chứ? Mà hơn nữa chúng tôi một nam một nữ, sao có thể….
Tôi lắp bắp
- Sao….sao được….cậu không phải ở kí túc xá nam sao??
Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó dường như sực tỉnh, cậu cười
- Hình như có chút hiểu lầm. Tôi là CON GÁI. Girl 100%
/70
|