Cảm giác duy nhất lúc này của tôi là: Khát! Cổ họng tôi khô khốc, như thể lâu lắm rồi không đụng tới nước. Hô hấp cũng rất ngột ngạt. Cả người nhức mỏi. Một lúc sau tôi mới có thể mở mắt. Chỉ nghe thấy tiếng reo của mẹ Thiên Vũ.
- Tuyết Mai! Cháu tỉnh rồi!
Tôi khó nhọc ngẩng đầu. Thì ra…tôi vẫn còn sống. Tôi cười nhạt, sau đó nhìn sang bên cạnh. Thiên Vũ đứng ngay đầu giường tôi, lo lắng đặt tay lên trán tôi. Nhưng tôi lại có một cảm giác rất khó chịu. “Cô chỉ là một kẻ thế thân mà thôi! Một kẻ thế thân mà thôi!” Những lời nói ấy dội lại vào tâm trí tôi. Khiến cổ họng tôi ứ nghẹn, chỉ có thể dùng ánh mắt vô hồn nhìn Vũ. Cái ánh mắt biểu thị: Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi!
Vũ nhận ra điều đó. Cậu ấy cố tình tránh ánh mắt tôi. Vì sao chứ? Vì sao lại không nhìn thẳng vào tôi? Cậu thật sự không phủ nhận sao? Tôi cứ nhìn cậu trân trân, khiến Vũ cuối cùng phải đứng dậy
- Cậu nghỉ đi!
Vũ nói xong rồi bỏ đi mất. Mẹ cậu cũng lặng lẽ ra ngoài.
Không ai nhìn thấy giọt nước mắt của tôi!
………………………..
Chuyến bay bị hoãn lại. Tôi cũng không biết là bao giờ nó có thể khởi hành, cũng có thể là không bao giờ khởi hành. Bởi vì từ khi tôi trở về, Thiên Vũ không còn nhìn thẳng vào tôi nữa. Mỗi khi tôi muốn nói về câu chuyện đó, cậu lại cố tình bỏ qua hoặc tránh mặt. “Cô chỉ là một kẻ thế thân! Một kẻ thế thân mà thôi!” Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu. Ám ảnh tôi không nguôi. Cái gì là tình yêu? Cái gì là hạnh phúc! Thì ra chỉ là tôi tự ảo tưởng! Đã đem hết những lừa dối ấy vào trong tim, tự coi nó là hạnh phúc.
“Cho cậu này”
“Có thích không?”
“ Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?”
“Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng…không thể rời khỏi đây được rồi!”
AAAAAA!!!!!!! Tại sao lại lừa dối tôi. Tại sao lại lừa dối tôi! Chiếc nhẫn bạc bị tôi ném rơi xuống sàn phát ra tiếng “keng” lạnh lẽo. Tại sao hạnh phúc đối với tôi lại quá ngắn ngủi? Tôi khóc nấc lên. Trong đêm đó, chữ Love tỏa sáng bằng ánh đèn đom đóm, phải chăng vì vậy mà cũng nhanh tàn. Tình yêu cậu dành cho tôi vốn mỏng manh như ánh sáng của loài đom đóm. Sau đêm đó thì đã lụi tắt. Là tôi quá hy vọng, quá ảo tưởng. Có thể trong trái tim ấy, còn chưa một lần có chỗ cho tôi. Đều là….giả dối mà thôi!
………………….
Mưa rơi rất nhiều, mang theo một cảm giác cô độc và lạnh lẽo. Tôi ngồi lặng yên trên ghế. Chờ đợi…. Hai mắt dán vào khoảng không vô hình. Tôi thật sự mệt mỏi. Tôi không muốn làm một kẻ thế thân. Nếu chỉ vì khuôn mặt này, chỉ vì cậu muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, thì cũng đừng bắt tôi phải chịu đựng. Tôi thật sự không chịu đựng nổi!
Tiếng bước chân trên cầu thang làm tôi tỉnh hẳn. Vũ đi xuống, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì đã vội quay bước.
- Chúng ta nói chuyện đi! – Tôi lên tiếng. Chỉ nghe thấy bước chân kia đang lưỡng lự.
- Chúng ta cần nói chuyện! – Tôi lặp lại, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Vũ cuối cùng cũng bước đến chỗ tôi, hai chúng tôi ngồi đối diện, nhưng không ai nhìn ai.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Vũ hỏi lại, vẫn không nhìn tôi
Đến lượt tôi im lặng, hai tay tôi nắm chặt tấm hình, cười rất giả tạo
- Đúng là rất giống!
Vũ tái mặt nhìn sang bức hình trong tay tôi. Nhanh như chớp, cậu giật lại nó, phảnh ứng nhanh đến nỗi làm tôi không kịp chuẩn bị.
- Sao cậu lại có bức hình này? – Vũ nhìn tôi, ánh mắt giận dữ.
Tôi lại chỉ cười. Nghĩ lại ngày hôm đó, lúc tôi vào phòng cậu. Nếu tôi thấy bức hình này sớm hơn, có lẽ tôi cũng sẽ không phải đau lòng như vậy. Bức hình cùng tấm thiệp của em gái Thiên Vũ. Bức hình của cô gái mang gương mặt giống tôi.
- Tại sao cậu tự tiện lấy nó? – Vũ quát lên, lặp lại bằng một sự tức giận. Tôi cũng đứng dậy.
- Cuối cùng thì cậu cũng nhận à? Sao cậu không trốn tránh nữa? Sao không tiếp tục coi tôi là cô ấy? Vì sao đã xua đuổi tôi rồi còn giữ tôi ở lại? Vì sao lại bắt tôi làm vật thế thân? Hoàng Thiên Vũ – Cậu ích kỉ lắm!
Tôi nói rồi lao vụt ra ngoài. Hai mắt tôi nhòe đi. Vì mưa.....
Tôi chạy mãi trong màn mưa trắng xóa. Những hạt mưa táp vào mặt, vào người, đau rát. Tình yêu? Tình thân? Tất cả chỉ là giả dối mà thôi! Ha ha ha! Đều là giả dối! Đến cuối cùng, tất cả đều tan theo những hạt mưa. Trắng xóa, vô vọng....
Tuyết Mai! Dừng lại đi!
Tiếng Thiên Vũ gọi tôi từ phía sau nhưng tôi không dừng lại, vẫn tiếp tục chạy một cách vô thức. Vũ lao lên trước, ôm chặt lấy tôi. Tôi không ngừng giãy giụa đẩy cậu ra nhưng cái ôm đó càng chặt
Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Vũ cúi xuống ôm trọn lấy tôi, mưa rơi ướt lạnh. Hai cánh tay tôi cuối cùng mệt mỏi buông thõng xuống. Cả người cứng đờ. Tiếng nấc bị hòa lẫn trong tiếng mưa. Hai chúng tôi cứ thế đứng dưới mưa, không nói gì. Vòng tay ấy vẫn ôm tôi không chịu buông. Giọng cậu thoảng qua tai, mỏng manh như hạt mưa vừa chạm đất đã tan biến
Xin lỗi! Tuyết Mai! Tôi xin lỗi!
Tôi òa lên. Không gian xung quanh trở nên nhạt nhòa. Trong vô thức, tôi vẫn muốn dựa vào bờ vai ấm áp đó mà khóc. Vẫn muốn được đôi tay ấm áp đó ôm chặt. Nước mắt tan trong giọt mưa. Vũ nói rất khẽ vào tai tôi
Ngày mai chúng ta sẽ đi! Sẽ không có chuyện gì nữa! Chúng ta sẽ rời khỏi đây!
Tôi im lặng cúi đầu, chỉ có nước mắt lăn dài, lăn không ngừng theo những hạt mưa.
........................
Mau thay đồ đi! – Vũ đưa tôi khăn, rất nhẹ nhàng nói. Tôi chỉ gật đầu, sau đó bước lên phòng.
Bầu trời ngoài kia vần vũ, những đám mây che đi hết ánh sáng của trăng sao. Chỉ còn lại một khoảng không tối sẫm. Tôi ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Lặng lẽ nhìn màn đêm đang trải dài. Có phải chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc?
Tôi nhìn như thôi miên về phía ánh sáng duy nhất trên bầu trời, nơi chỉ có một ngôi sao đủ mạnh mẽ để tỏa sáng.
Tất cả sẽ kết thúc?
.......................
Khi tôi thức dậy trời đã sáng rõ. Thực ra tối qua tôi chỉ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Sáng vừa thức dậy tôi đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc. Đồ của Thiên Vũ cũng gần như hoàn tất. Chỉ cần chờ đến giờ thì sẽ đi. Khoảng thời gian chờ đợi thật khó chịu. Tôi trở về phòng ngồi một mình. Qua lớp kính, tôi thấy Vũ chuẩn bị ra ngoài. Một linh cảm mãnh liệt dâng lên, tôi bỗng thấy rất khó chịu, vội vã chạy xuống nhà. Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy đã bị đốt, còn lại một mảnh nhỏ vẫn đang cháy dở.
Tôi chạy đuổi theo Vũ, leo lên một chiếc xe rồi bí mật đi sau. Con đường đi rất dài. Đến một nơi mà tôi chưa từng biết. Trong lòng tôi không ngừng vang lên suy nghĩ duy nhất: Cậu ấy muốn đi đâu? Rốt cuộc là cậu ấy muốn đi đâu? Cùng lúc đó, chiếc xe màu xanh chở Vũ chợt dừng lại. Tôi thấy cậu trả tiền, rồi lẳng lặng đứng trước một tòa nhà 5 tầng cũ kĩ. Dường như rất đắn đo, cuối cùng cậu cũng chịu bước vào.
Tôi vội vã trả tiền, sau đó chạy theo. Bước chân của tôi gõ đều đều trên bậc thang, vừa bước vừa tự hỏi: Liệu tôi có nên dừng lại? Nếu cậu ấy phát hiện ra tôi thì sao? Tôi lưỡng lự đứng trước dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn lên tầng 3. Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên làm tôi chết sững
Đoàng!
Sau hai giây tê liệt, tôi lao nhanh nhất có thể về căn phòng trên cùng. Và khi tôi mở cửa ra, một cánh tượng mà tôi không thể tưởng tượng được. Trên sàn đất ẩm thấp lênh loáng một màu đỏ tươi. Và....anh tôi, đang nằm trên vũng máu ấy. Ngay bên cạnh, Vũ đang đứng nhìn, với khẩu súng trong tay vừa mới bóp cò.
- Tuyết Mai! Cháu tỉnh rồi!
Tôi khó nhọc ngẩng đầu. Thì ra…tôi vẫn còn sống. Tôi cười nhạt, sau đó nhìn sang bên cạnh. Thiên Vũ đứng ngay đầu giường tôi, lo lắng đặt tay lên trán tôi. Nhưng tôi lại có một cảm giác rất khó chịu. “Cô chỉ là một kẻ thế thân mà thôi! Một kẻ thế thân mà thôi!” Những lời nói ấy dội lại vào tâm trí tôi. Khiến cổ họng tôi ứ nghẹn, chỉ có thể dùng ánh mắt vô hồn nhìn Vũ. Cái ánh mắt biểu thị: Tôi đã hiểu tất cả mọi chuyện rồi!
Vũ nhận ra điều đó. Cậu ấy cố tình tránh ánh mắt tôi. Vì sao chứ? Vì sao lại không nhìn thẳng vào tôi? Cậu thật sự không phủ nhận sao? Tôi cứ nhìn cậu trân trân, khiến Vũ cuối cùng phải đứng dậy
- Cậu nghỉ đi!
Vũ nói xong rồi bỏ đi mất. Mẹ cậu cũng lặng lẽ ra ngoài.
Không ai nhìn thấy giọt nước mắt của tôi!
………………………..
Chuyến bay bị hoãn lại. Tôi cũng không biết là bao giờ nó có thể khởi hành, cũng có thể là không bao giờ khởi hành. Bởi vì từ khi tôi trở về, Thiên Vũ không còn nhìn thẳng vào tôi nữa. Mỗi khi tôi muốn nói về câu chuyện đó, cậu lại cố tình bỏ qua hoặc tránh mặt. “Cô chỉ là một kẻ thế thân! Một kẻ thế thân mà thôi!” Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu. Ám ảnh tôi không nguôi. Cái gì là tình yêu? Cái gì là hạnh phúc! Thì ra chỉ là tôi tự ảo tưởng! Đã đem hết những lừa dối ấy vào trong tim, tự coi nó là hạnh phúc.
“Cho cậu này”
“Có thích không?”
“ Đồ ngốc! Mới như vậy mà cậu đã cảm động đến thế à? Sau này tôi còn làm nhiều chuyện cảm động hơn thì cậu phải làm thế nào?”
“Xem ra lần này cậu có đỗ, cũng…không thể rời khỏi đây được rồi!”
AAAAAA!!!!!!! Tại sao lại lừa dối tôi. Tại sao lại lừa dối tôi! Chiếc nhẫn bạc bị tôi ném rơi xuống sàn phát ra tiếng “keng” lạnh lẽo. Tại sao hạnh phúc đối với tôi lại quá ngắn ngủi? Tôi khóc nấc lên. Trong đêm đó, chữ Love tỏa sáng bằng ánh đèn đom đóm, phải chăng vì vậy mà cũng nhanh tàn. Tình yêu cậu dành cho tôi vốn mỏng manh như ánh sáng của loài đom đóm. Sau đêm đó thì đã lụi tắt. Là tôi quá hy vọng, quá ảo tưởng. Có thể trong trái tim ấy, còn chưa một lần có chỗ cho tôi. Đều là….giả dối mà thôi!
………………….
Mưa rơi rất nhiều, mang theo một cảm giác cô độc và lạnh lẽo. Tôi ngồi lặng yên trên ghế. Chờ đợi…. Hai mắt dán vào khoảng không vô hình. Tôi thật sự mệt mỏi. Tôi không muốn làm một kẻ thế thân. Nếu chỉ vì khuôn mặt này, chỉ vì cậu muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình, thì cũng đừng bắt tôi phải chịu đựng. Tôi thật sự không chịu đựng nổi!
Tiếng bước chân trên cầu thang làm tôi tỉnh hẳn. Vũ đi xuống, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì đã vội quay bước.
- Chúng ta nói chuyện đi! – Tôi lên tiếng. Chỉ nghe thấy bước chân kia đang lưỡng lự.
- Chúng ta cần nói chuyện! – Tôi lặp lại, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Vũ cuối cùng cũng bước đến chỗ tôi, hai chúng tôi ngồi đối diện, nhưng không ai nhìn ai.
- Cậu muốn nói chuyện gì? – Vũ hỏi lại, vẫn không nhìn tôi
Đến lượt tôi im lặng, hai tay tôi nắm chặt tấm hình, cười rất giả tạo
- Đúng là rất giống!
Vũ tái mặt nhìn sang bức hình trong tay tôi. Nhanh như chớp, cậu giật lại nó, phảnh ứng nhanh đến nỗi làm tôi không kịp chuẩn bị.
- Sao cậu lại có bức hình này? – Vũ nhìn tôi, ánh mắt giận dữ.
Tôi lại chỉ cười. Nghĩ lại ngày hôm đó, lúc tôi vào phòng cậu. Nếu tôi thấy bức hình này sớm hơn, có lẽ tôi cũng sẽ không phải đau lòng như vậy. Bức hình cùng tấm thiệp của em gái Thiên Vũ. Bức hình của cô gái mang gương mặt giống tôi.
- Tại sao cậu tự tiện lấy nó? – Vũ quát lên, lặp lại bằng một sự tức giận. Tôi cũng đứng dậy.
- Cuối cùng thì cậu cũng nhận à? Sao cậu không trốn tránh nữa? Sao không tiếp tục coi tôi là cô ấy? Vì sao đã xua đuổi tôi rồi còn giữ tôi ở lại? Vì sao lại bắt tôi làm vật thế thân? Hoàng Thiên Vũ – Cậu ích kỉ lắm!
Tôi nói rồi lao vụt ra ngoài. Hai mắt tôi nhòe đi. Vì mưa.....
Tôi chạy mãi trong màn mưa trắng xóa. Những hạt mưa táp vào mặt, vào người, đau rát. Tình yêu? Tình thân? Tất cả chỉ là giả dối mà thôi! Ha ha ha! Đều là giả dối! Đến cuối cùng, tất cả đều tan theo những hạt mưa. Trắng xóa, vô vọng....
Tuyết Mai! Dừng lại đi!
Tiếng Thiên Vũ gọi tôi từ phía sau nhưng tôi không dừng lại, vẫn tiếp tục chạy một cách vô thức. Vũ lao lên trước, ôm chặt lấy tôi. Tôi không ngừng giãy giụa đẩy cậu ra nhưng cái ôm đó càng chặt
Thả tôi ra! Thả tôi ra!
Vũ cúi xuống ôm trọn lấy tôi, mưa rơi ướt lạnh. Hai cánh tay tôi cuối cùng mệt mỏi buông thõng xuống. Cả người cứng đờ. Tiếng nấc bị hòa lẫn trong tiếng mưa. Hai chúng tôi cứ thế đứng dưới mưa, không nói gì. Vòng tay ấy vẫn ôm tôi không chịu buông. Giọng cậu thoảng qua tai, mỏng manh như hạt mưa vừa chạm đất đã tan biến
Xin lỗi! Tuyết Mai! Tôi xin lỗi!
Tôi òa lên. Không gian xung quanh trở nên nhạt nhòa. Trong vô thức, tôi vẫn muốn dựa vào bờ vai ấm áp đó mà khóc. Vẫn muốn được đôi tay ấm áp đó ôm chặt. Nước mắt tan trong giọt mưa. Vũ nói rất khẽ vào tai tôi
Ngày mai chúng ta sẽ đi! Sẽ không có chuyện gì nữa! Chúng ta sẽ rời khỏi đây!
Tôi im lặng cúi đầu, chỉ có nước mắt lăn dài, lăn không ngừng theo những hạt mưa.
........................
Mau thay đồ đi! – Vũ đưa tôi khăn, rất nhẹ nhàng nói. Tôi chỉ gật đầu, sau đó bước lên phòng.
Bầu trời ngoài kia vần vũ, những đám mây che đi hết ánh sáng của trăng sao. Chỉ còn lại một khoảng không tối sẫm. Tôi ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Lặng lẽ nhìn màn đêm đang trải dài. Có phải chỉ cần qua ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc?
Tôi nhìn như thôi miên về phía ánh sáng duy nhất trên bầu trời, nơi chỉ có một ngôi sao đủ mạnh mẽ để tỏa sáng.
Tất cả sẽ kết thúc?
.......................
Khi tôi thức dậy trời đã sáng rõ. Thực ra tối qua tôi chỉ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh. Sáng vừa thức dậy tôi đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc. Đồ của Thiên Vũ cũng gần như hoàn tất. Chỉ cần chờ đến giờ thì sẽ đi. Khoảng thời gian chờ đợi thật khó chịu. Tôi trở về phòng ngồi một mình. Qua lớp kính, tôi thấy Vũ chuẩn bị ra ngoài. Một linh cảm mãnh liệt dâng lên, tôi bỗng thấy rất khó chịu, vội vã chạy xuống nhà. Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy đã bị đốt, còn lại một mảnh nhỏ vẫn đang cháy dở.
Tôi chạy đuổi theo Vũ, leo lên một chiếc xe rồi bí mật đi sau. Con đường đi rất dài. Đến một nơi mà tôi chưa từng biết. Trong lòng tôi không ngừng vang lên suy nghĩ duy nhất: Cậu ấy muốn đi đâu? Rốt cuộc là cậu ấy muốn đi đâu? Cùng lúc đó, chiếc xe màu xanh chở Vũ chợt dừng lại. Tôi thấy cậu trả tiền, rồi lẳng lặng đứng trước một tòa nhà 5 tầng cũ kĩ. Dường như rất đắn đo, cuối cùng cậu cũng chịu bước vào.
Tôi vội vã trả tiền, sau đó chạy theo. Bước chân của tôi gõ đều đều trên bậc thang, vừa bước vừa tự hỏi: Liệu tôi có nên dừng lại? Nếu cậu ấy phát hiện ra tôi thì sao? Tôi lưỡng lự đứng trước dãy hành lang nhỏ hẹp dẫn lên tầng 3. Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên làm tôi chết sững
Đoàng!
Sau hai giây tê liệt, tôi lao nhanh nhất có thể về căn phòng trên cùng. Và khi tôi mở cửa ra, một cánh tượng mà tôi không thể tưởng tượng được. Trên sàn đất ẩm thấp lênh loáng một màu đỏ tươi. Và....anh tôi, đang nằm trên vũng máu ấy. Ngay bên cạnh, Vũ đang đứng nhìn, với khẩu súng trong tay vừa mới bóp cò.
/70
|