Có người đã nói, khi một cánh cửa khép lại cũng là lúc một cánh cửa khác mở ra. Điểm kết thúc, chính là điểm bắt đầu cho một khởi đầu mới. Và tôi, cũng đang mở ra cánh cửa khác của chính mình.
***
Lục Ngạn vào mùa mưa có cảm giác thật lạ. Xanh mướt một màu. Nhìn từ xa như một bức tranh màu nước vừa mới sơn, màu còn chưa kịp khô. Ươn ướt mà tràn đầy sức sống.
“Tách” “Tách”
Tiếng máy ảnh vang lên thật khẽ, tôi đưa tay chỉnh lại khung hình, mỉm cười rồi lại tiếp tục đi. Những cánh rừng ở đây còn chưa bị phá hoại nên vẫn còn vẻ hoang sơ, bí ẩn. Vẻ đẹp mộc mạc và nguyên thủy khiến người ta không thể không tìm cách lưu lại. Tiếc là trong túi chỉ còn lại cuộn film cuối cùng, tôi tiếc rẻ đẩy chúng vào góc trong cùng rồi cất máy ảnh. Ở trên này mà hết film, chẳng biết lúc nào mới mua được. Xốc lại balo trên vai, tôi hào hứng đi về phía trước. Hai hàng cây bên cạnh trải dài, màu xanh nối liền với chân trời xa tít, cả không gian bao la bị nhấn chìm trong sắc màu dịu mắt. Không khí trong lành này đúng là khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tôi dừng chân bên một tảng đá, cởi giày rồi lội xuống khe suối gần đó. Vốc nước lên mặt, cả người như tỉnh ra, không còn chút mệt mỏi sau quãng đường dài. Nước suối mát lạnh thấm vào da mặt, vị nước chạm vào đầu lưỡi có chút ngọt ngọt. Tôi đưa tay thích thú hất nước lên cao tạo thành một vòng lượn làm chú sóc trên cành gần đó giật mình chạy biến.
Thả mình xuống đám cỏ xanh mượt gần đó, tôi thư thả ngồi ngắm trời mây. Làn gió thổi qua mái tóc như một bàn tay vô hình, vừa nâng niu, vừa tinh nghịch hất tung chúng khỏi chiếc cặp màu hồng hờ hững trên tóc. Hai mắt tôi lim dim, cuối cùng ngủ gật lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, xung quanh nắng đã nhạt dần. Không gian xung quanh có chút tĩnh mịch và yên lặng hơn. Tôi vội lấy đồng hồ ra xem, không ngờ mình đã ngủ được 2 tiếng, bây giờ đã là 5 giờ. Tôi giật mình, nhanh chóng đi giầy, đeo lại balo. Đến lúc lục tìm cái la bàn để đi về, tôi mới nhận ra, cái la bàn đã không cánh mà bay.
Không phải chứ? Chẳng lẽ bị rơi rồi sao? Tôi loay hoay đặt balo xuống, lục tung các ngăn để tìm mà vẫn không thấy. Điên thật. Tôi vốn bị mù đường bẩm sinh, mà đi trong này không có la bàn, có không mù đường cũng không tìm được lối ra. Trong lòng tôi nổi lên một tia hoang mang, vừa tự trách cái tật cẩu thả không bao giờ bỏ được của mình, vừa lo lắng không biết tìm đường ra như thế nào. Ngộ nhỡ bị lạc, tối nay phải qua đêm lại đây e rằng khó sống. Cho dù nơi đây có đẹp như thế nào, ban đêm vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, mà tôi thì lại chẳng mang theo thứ gì để qua đêm cả.
Vài tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây cổ thụ rải lên lớp lá rụng cuối mùa một màu vàng nhạt, tôi vừa đi vừa nhìn trời, hi vọng cứ đi về hướng mặt trời lặn là ra được. Thế nhưng mặt trời lặn còn nhanh hơn tôi nghĩ, thoáng chốc xung quanh đã bao trùm một màu xám ảm đạm, xung quanh lại có quá nhiều cây cối, xem ra muốn ra được cũng không phải dễ. Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ lại trong rừng? Nghĩ như vậy tôi có chút nổi da gà.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng loạt xoạt thu hút sự chú ý của tôi. Trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng, liệu có phải là thú dữ không? Hay là mấy bộ tộc da đỏ hay ăn thịt người trong phim? Tôi bắt đầu sợ hãi, vội vàng nép vào một gốc cây ở gần đó. Tiếng xột xoạt văng vẳng bên tai nhưng không tiến đến chỗ tôi, dường như cái thứ đó không nhìn thấy tôi. Tôi đưa đôi mắt đang núp sau lớp lá rậm rạp, cẩn thận quan sát. Ở cách tôi khoảng một trăm mét, có một người đang lúi húi trải một sợi dây thừng. Khỏi nói cũng biết tôi vui mừng cỡ nào, giống như tìm thấy cứu binh, vội vàng chạy ra khỏi chỗ nấp. Tiếng bước chân hấp tấp của tôi chạm vào thảm lá thành tiếng động không nhỏ, khiến người kia quay lại. Thế nhưng vừa thấy tôi đang chạy đến thì anh ta lại hốt hoảng, không ngừng xua tay. Miệng còn nói
- Này! Dừng lại! Cẩn thận!
Tôi vẫn không giảm tốc độ, trí não còn bận phân tích biểu hiện cùng câu nói của anh ta thì đã thấy bước chân mình dẫm phải cái gì đó mềm mềm. Còn chưa kịp xác định nó là cái gì, tôi đã rơi thẳng xuống dưới. Thân hình tôi tiếp đất một cách đau đớn, tiếp đến là một lớp rơm lẫn cỏ đã khô nhẹ nhàng phủ lên đầu. Tôi nghĩ, nhất định tình trạng hiện giờ của mình không thua một cái tổ chim. Người kia chạy đến chỗ tôi vừa mới bị rơi, lo lắng nói vọng xuống
- Cô không sao chứ?
Tôi khó nhọc nhìn lên miệng hố bên trên, đẩy lớp rơm cỏ đang che kín mặt, thấy rõ người thanh niên lúc nãy. Anh ta lại nói
- Chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ kéo cô lên!
Nói rồi người thanh niên lấy từ trong túi ra một đoạn dây thừng khác, thả xuống cái hố mà tôi mới bị rơi xuống. Người thanh niên ra hiệu cho tôi nắm lấy một đầu dây, còn anh ta nắm đầu còn lại. Khó khăn lắm mới lôi tôi ra khỏi cái hố, nhưng cả người tôi đã dính đầy rơm rác cùng với đất cát. Còn chưa kể thương tích khi bị rơi xuống hố. Đúng là tôi chưa bao giờ hết gặp xui xẻo mà.
Người thanh niên nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, hình như có chút buồn cười nhưng cố nén lại, hỏi
- Cô có sao không? Không bị thương chứ?
Tôi lấy tay phủi phủi đất còn dính trên người, cười cười
- Vâng! Em không sao! Cảm ơn anh đã cứu em!
Người thanh niên lắc đầu
- Ở trong này chúng tôi làm nhiều bẫy để bẫy thú rừng lắm. Cô đi không cẩn thận nên mới bị rơi xuống ấy. Chân cô còn đi được chứ?
Anh ta liếc xuống chân tôi, tôi mới bước một bước, đã thấy đau đau. Thảm rồi. Chắc tại đang chạy mà bị ngã xuống hố nên chân cũng bị trẹo theo. Tôi nhăn nhó nhìn anh, anh ta lại cúi xuống nắn nắn chân tôi.
- Chắc là bị trẹo chân rồi. Cô cố chịu một chút nhé!
- A..Vâng!
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì cái chân khốn khổ của tôi đã “rắc” một cái, ngoan ngoãn trở về với mấy khớp xương. Tôi đau suýt cắn vào lưỡi. Người thanh niên ra hiệu đã ổn rồi nhìn tôi, tôi còn bận thương xót cho cái chân của mình nên chỉ có thể nhăn nhó cười cảm ơn anh.
Người thanh niên thu dọn hết đống dây dợ với đồ đạc trên mặt đất cho vào một cái gùi sau lưng. Trời đã hơi tối, thấy tôi cà nhắc bước đi, anh lên tiếng
- Trời cũng sắp tối rồi, cô mau về nhà đi, ở đây nguy hiểm lắm! Mà…cô có đi được không?
Tôi lúng túng nhìn anh, lại nhìn xuống cái chân đáng thương của mình, ấp úng nói
- Chắc..chắc là được.
Anh ấy nhìn tôi một hồi, dường như suy nghĩ điều gì đó, đưa tay chỉ về phía xa xa
- Tôi là Hoàn. Nhà tôi cũng ở gần đây, nếu cô không ngại, có thể đến đó. Tôi có một ít thuốc có thể giúp chân cô bớt đau.
Tôi như chết đuối vớ được cọc. Vui mừng cảm ơn anh. Hoàn giúp tôi cầm cả balo rồi dẫn đường, tôi cà nhắc theo sau. Xem ra tôi cũng chưa đến nỗi xui xẻo hoàn toàn. Đi được 15 phút thì về tới nhà, trời cũng tối hẳn. Anh đẩy cửa đi vào trong, đặt đồ đạc xuống rồi bảo tôi ngồi ở ghế chờ sau đó đi vào trong. Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, kì thực thì ngôi nhà mà anh nói chỉ được xây tạm bợ, ngoài một chiếc giường và vài đồ đạc linh kỉnh cho việc bẫy thú thì không còn gì cả. Trong nhà có một bàn thờ nhỏ, không có ảnh, chỉ có bình hương và nhang khói đang cháy dở.
Tôi đang mải nhìn thì Hoàn đã đi vào, trên tay cầm một chai mất nhãn màu nâu sánh, anh tiến tới, đưa tôi chai thuốc, vừa dặn
- Cô cứ bôi vào chân rồi xoa bóp sẽ rất nhanh khỏi. Ở đây chúng tôi thường xuyên phải đi rừng nên trong nhà lúc nào cũng sẵn mấy thứ này! – Anh giải thích
- Vâng! Cám ơn anh! – Tôi cười cười, đặt chai thuốc sang một bên, cởi giầy rồi xoa bóp. Mùi thuốc hơi ngai ngái, hình như còn lẫn cả mùi rượu. Cổ chân tôi hơi nóng, nhưng đúng là bớt đau thật. Tôi nghĩ, phải xin anh thêm vài chai để đi đường mới được.
Hoàn treo hết đống đồ trong gùi lên vách, tôi thấy anh xách ra vài con cá, dường như là vừa mới bắt được. Ra hiệu tôi cứ ngồi nghỉ, anh sẽ đi làm cơm. Trong nhà cũng không có bếp, chỉ có một cái tự chế, được bắc ngay ngoài hiên, Hoàn nhóm một đống củi rồi bắt đầu nướng cá. Tôi chợt thấy cảm giác này giống như đi dã ngoại trong rừng vậy. Bắt rồi ăn cá nướng. Hoàn bất chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
- Cô là khách du lịch à?
- Dạ không! Em là phóng viên ảnh tự do! – Tôi nói, vừa kiểm tra lại máy ảnh và đống film của mình, may mà lúc tôi bị rơi là thân dưới chạm đất trước, nên cái balo to đùng đằng sau không bị hỏng. Mùi cá nướng thơm lừng bay vào mũi, nói thực là tôi cũng chưa ăn kiểu “nguyên thủy” như thế này bao giờ, không tránh khỏi có chút thích thú.
- Anh sống một mình ạ? – Tôi gợi chuyện
- Tôi sống cùng ba mẹ, nhưng họ vừa mới mất không lâu! – Cánh tay anh vẫn quay đều, con cá nướng vàng rộm
- Em xin lỗi! – Tôi chợt nhìn lên bàn thờ bên trên, anh lắc đầu
- Không có gì! Còn cô thì sao, cô đi như vậy ba mẹ không phản đối à?
Tôi bó gối nhìn lên trời, hình dáng của mẹ thỉnh thoảng vẫn trở về trong mỗi giấc mơ, giấc mơ khi tôi còn là cô bé 6 tuổi. Anh thấy tôi lặng yên thì quay lại, tôi chỉ tay lên trời, cười cười
- Em cũng không biết nữa, nhưng chắc ba mẹ sẽ luôn ủng hộ em. Họ lúc nào cũng đi theo em!
Hoàn chợt im lặng. Tiếng cá nướng lách tách, tôi nhảy khỏi giường, hớn hở ngồi xuống bên cạnh, xuýt xoa
- Thơm quá! Em chưa ăn cá nướng kiểu này bao giờ!
Hoàn chỉ cười, lúc này tôi mới nhìn kĩ, người con trai này mang vóc dáng của rừng núi. Khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị, dường như đã trải qua không ít khó khăn cuộc đời. Đôi lông mày rậm, hai mắt sáng, khiến cho người ta có một cảm giác tin cậy ngay cả khi vừa mới tiếp xúc. Nếu như…nếu như mỉm cười nữa, sẽ rất giống…anh tôi! Trong lòng tôi chợt chùng lại, trên trời cao, những ngôi sao đang tỏa sáng. Tôi chăm chú nhìn. Tôi biết, anh cũng ở đó. Cho dù có như thế nào, anh mãi mãi là anh trai mà tôi thương yêu nhất.
Đống củi cháy dở phát ra tiếng kêu lép bép nhè nhẹ, tiếng Hoàn lôi tôi về thực tế
- Chín rồi! Cô ăn thử xem!
Tôi nhận lấy xiên cá từ tay anh, mùi cá nướng có lẫn mùi khói hơi khét khét, tôi cười
- Cảm ơn anh!
……………………..
Ăn cá xong, tôi đi rửa mặt mũi chân tay rồi đi ngủ. Gần nhà anh có một con suối, nước suối lành lạnh thấm vào da thịt. Tôi rửa sạch cổ chân thoa thuốc của mình, khi trở vào đã thấy Hoàn dọn dẹp xong chiếc giường, nhắc tôi đi ngủ sớm. Lúc này tôi mới nhận ra, trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường. Tôi ngẩn người
- Vậy…vậy còn anh?
- Cô cứ ngủ đi, tôi ngủ ngoài này cũng được! – Hoàn lấy một đống cỏ với rơm rồi trả ra. Tôi vội nói
- Như vậy sao được. Hay là anh cứ ngủ trên này đi, em ngủ dưới đất cho! – Tôi vừa nói vừa lanh chanh chạy xuống dưới, nằm lên lớp cỏ rơm hơi ngưa ngứa, tôi cười – em nằm đây được rồi!
Hoàn chỉ nhìn tôi, cũng không phản đối, anh châm thêm vào ngọn đền sắp tắt, nói
- Tùy cô thôi, nhưng nhà tôi ở gần rừng, nửa đêm thường có rắn bò vào nhà, cô cẩn thận nhé!
Tôi lập tức dựng dậy. Rắn? Da gà trên người từ từ nổi lên. Hoàn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, bất chợt không kìm được mỉm cười.
- Cô cứ lên giường ngủ đi, tôi quen ngủ như vậy rồi!
Tôi muốn phản đối thêm mấy câu, nhưng mà sau khi nghe từ “rắn”, bao nhiêu dũng khí đều xẹp lép cả, ngoan ngoãn lên giường nằm. Ngọn đèn cuối cùng được thổi tắt, không gian xung quanh im ắng đến lạ lùng. Chỉ có tiếng cóc nhái đi ăn đêm kêu lên từng trận một. Tiếng thở đều đều đưa tôi vào giấc ngủ. Vách cửa ngang hông còn một chỗ không đóng kín, ánh trăng sáng rõ từ bên ngoài chiếu vào. Đêm nay là đêm trăng tròn.
***
Lục Ngạn vào mùa mưa có cảm giác thật lạ. Xanh mướt một màu. Nhìn từ xa như một bức tranh màu nước vừa mới sơn, màu còn chưa kịp khô. Ươn ướt mà tràn đầy sức sống.
“Tách” “Tách”
Tiếng máy ảnh vang lên thật khẽ, tôi đưa tay chỉnh lại khung hình, mỉm cười rồi lại tiếp tục đi. Những cánh rừng ở đây còn chưa bị phá hoại nên vẫn còn vẻ hoang sơ, bí ẩn. Vẻ đẹp mộc mạc và nguyên thủy khiến người ta không thể không tìm cách lưu lại. Tiếc là trong túi chỉ còn lại cuộn film cuối cùng, tôi tiếc rẻ đẩy chúng vào góc trong cùng rồi cất máy ảnh. Ở trên này mà hết film, chẳng biết lúc nào mới mua được. Xốc lại balo trên vai, tôi hào hứng đi về phía trước. Hai hàng cây bên cạnh trải dài, màu xanh nối liền với chân trời xa tít, cả không gian bao la bị nhấn chìm trong sắc màu dịu mắt. Không khí trong lành này đúng là khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tôi dừng chân bên một tảng đá, cởi giày rồi lội xuống khe suối gần đó. Vốc nước lên mặt, cả người như tỉnh ra, không còn chút mệt mỏi sau quãng đường dài. Nước suối mát lạnh thấm vào da mặt, vị nước chạm vào đầu lưỡi có chút ngọt ngọt. Tôi đưa tay thích thú hất nước lên cao tạo thành một vòng lượn làm chú sóc trên cành gần đó giật mình chạy biến.
Thả mình xuống đám cỏ xanh mượt gần đó, tôi thư thả ngồi ngắm trời mây. Làn gió thổi qua mái tóc như một bàn tay vô hình, vừa nâng niu, vừa tinh nghịch hất tung chúng khỏi chiếc cặp màu hồng hờ hững trên tóc. Hai mắt tôi lim dim, cuối cùng ngủ gật lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, xung quanh nắng đã nhạt dần. Không gian xung quanh có chút tĩnh mịch và yên lặng hơn. Tôi vội lấy đồng hồ ra xem, không ngờ mình đã ngủ được 2 tiếng, bây giờ đã là 5 giờ. Tôi giật mình, nhanh chóng đi giầy, đeo lại balo. Đến lúc lục tìm cái la bàn để đi về, tôi mới nhận ra, cái la bàn đã không cánh mà bay.
Không phải chứ? Chẳng lẽ bị rơi rồi sao? Tôi loay hoay đặt balo xuống, lục tung các ngăn để tìm mà vẫn không thấy. Điên thật. Tôi vốn bị mù đường bẩm sinh, mà đi trong này không có la bàn, có không mù đường cũng không tìm được lối ra. Trong lòng tôi nổi lên một tia hoang mang, vừa tự trách cái tật cẩu thả không bao giờ bỏ được của mình, vừa lo lắng không biết tìm đường ra như thế nào. Ngộ nhỡ bị lạc, tối nay phải qua đêm lại đây e rằng khó sống. Cho dù nơi đây có đẹp như thế nào, ban đêm vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, mà tôi thì lại chẳng mang theo thứ gì để qua đêm cả.
Vài tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây cổ thụ rải lên lớp lá rụng cuối mùa một màu vàng nhạt, tôi vừa đi vừa nhìn trời, hi vọng cứ đi về hướng mặt trời lặn là ra được. Thế nhưng mặt trời lặn còn nhanh hơn tôi nghĩ, thoáng chốc xung quanh đã bao trùm một màu xám ảm đạm, xung quanh lại có quá nhiều cây cối, xem ra muốn ra được cũng không phải dễ. Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ lại trong rừng? Nghĩ như vậy tôi có chút nổi da gà.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng loạt xoạt thu hút sự chú ý của tôi. Trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng, liệu có phải là thú dữ không? Hay là mấy bộ tộc da đỏ hay ăn thịt người trong phim? Tôi bắt đầu sợ hãi, vội vàng nép vào một gốc cây ở gần đó. Tiếng xột xoạt văng vẳng bên tai nhưng không tiến đến chỗ tôi, dường như cái thứ đó không nhìn thấy tôi. Tôi đưa đôi mắt đang núp sau lớp lá rậm rạp, cẩn thận quan sát. Ở cách tôi khoảng một trăm mét, có một người đang lúi húi trải một sợi dây thừng. Khỏi nói cũng biết tôi vui mừng cỡ nào, giống như tìm thấy cứu binh, vội vàng chạy ra khỏi chỗ nấp. Tiếng bước chân hấp tấp của tôi chạm vào thảm lá thành tiếng động không nhỏ, khiến người kia quay lại. Thế nhưng vừa thấy tôi đang chạy đến thì anh ta lại hốt hoảng, không ngừng xua tay. Miệng còn nói
- Này! Dừng lại! Cẩn thận!
Tôi vẫn không giảm tốc độ, trí não còn bận phân tích biểu hiện cùng câu nói của anh ta thì đã thấy bước chân mình dẫm phải cái gì đó mềm mềm. Còn chưa kịp xác định nó là cái gì, tôi đã rơi thẳng xuống dưới. Thân hình tôi tiếp đất một cách đau đớn, tiếp đến là một lớp rơm lẫn cỏ đã khô nhẹ nhàng phủ lên đầu. Tôi nghĩ, nhất định tình trạng hiện giờ của mình không thua một cái tổ chim. Người kia chạy đến chỗ tôi vừa mới bị rơi, lo lắng nói vọng xuống
- Cô không sao chứ?
Tôi khó nhọc nhìn lên miệng hố bên trên, đẩy lớp rơm cỏ đang che kín mặt, thấy rõ người thanh niên lúc nãy. Anh ta lại nói
- Chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ kéo cô lên!
Nói rồi người thanh niên lấy từ trong túi ra một đoạn dây thừng khác, thả xuống cái hố mà tôi mới bị rơi xuống. Người thanh niên ra hiệu cho tôi nắm lấy một đầu dây, còn anh ta nắm đầu còn lại. Khó khăn lắm mới lôi tôi ra khỏi cái hố, nhưng cả người tôi đã dính đầy rơm rác cùng với đất cát. Còn chưa kể thương tích khi bị rơi xuống hố. Đúng là tôi chưa bao giờ hết gặp xui xẻo mà.
Người thanh niên nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, hình như có chút buồn cười nhưng cố nén lại, hỏi
- Cô có sao không? Không bị thương chứ?
Tôi lấy tay phủi phủi đất còn dính trên người, cười cười
- Vâng! Em không sao! Cảm ơn anh đã cứu em!
Người thanh niên lắc đầu
- Ở trong này chúng tôi làm nhiều bẫy để bẫy thú rừng lắm. Cô đi không cẩn thận nên mới bị rơi xuống ấy. Chân cô còn đi được chứ?
Anh ta liếc xuống chân tôi, tôi mới bước một bước, đã thấy đau đau. Thảm rồi. Chắc tại đang chạy mà bị ngã xuống hố nên chân cũng bị trẹo theo. Tôi nhăn nhó nhìn anh, anh ta lại cúi xuống nắn nắn chân tôi.
- Chắc là bị trẹo chân rồi. Cô cố chịu một chút nhé!
- A..Vâng!
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì cái chân khốn khổ của tôi đã “rắc” một cái, ngoan ngoãn trở về với mấy khớp xương. Tôi đau suýt cắn vào lưỡi. Người thanh niên ra hiệu đã ổn rồi nhìn tôi, tôi còn bận thương xót cho cái chân của mình nên chỉ có thể nhăn nhó cười cảm ơn anh.
Người thanh niên thu dọn hết đống dây dợ với đồ đạc trên mặt đất cho vào một cái gùi sau lưng. Trời đã hơi tối, thấy tôi cà nhắc bước đi, anh lên tiếng
- Trời cũng sắp tối rồi, cô mau về nhà đi, ở đây nguy hiểm lắm! Mà…cô có đi được không?
Tôi lúng túng nhìn anh, lại nhìn xuống cái chân đáng thương của mình, ấp úng nói
- Chắc..chắc là được.
Anh ấy nhìn tôi một hồi, dường như suy nghĩ điều gì đó, đưa tay chỉ về phía xa xa
- Tôi là Hoàn. Nhà tôi cũng ở gần đây, nếu cô không ngại, có thể đến đó. Tôi có một ít thuốc có thể giúp chân cô bớt đau.
Tôi như chết đuối vớ được cọc. Vui mừng cảm ơn anh. Hoàn giúp tôi cầm cả balo rồi dẫn đường, tôi cà nhắc theo sau. Xem ra tôi cũng chưa đến nỗi xui xẻo hoàn toàn. Đi được 15 phút thì về tới nhà, trời cũng tối hẳn. Anh đẩy cửa đi vào trong, đặt đồ đạc xuống rồi bảo tôi ngồi ở ghế chờ sau đó đi vào trong. Tôi đưa mắt quan sát xung quanh, kì thực thì ngôi nhà mà anh nói chỉ được xây tạm bợ, ngoài một chiếc giường và vài đồ đạc linh kỉnh cho việc bẫy thú thì không còn gì cả. Trong nhà có một bàn thờ nhỏ, không có ảnh, chỉ có bình hương và nhang khói đang cháy dở.
Tôi đang mải nhìn thì Hoàn đã đi vào, trên tay cầm một chai mất nhãn màu nâu sánh, anh tiến tới, đưa tôi chai thuốc, vừa dặn
- Cô cứ bôi vào chân rồi xoa bóp sẽ rất nhanh khỏi. Ở đây chúng tôi thường xuyên phải đi rừng nên trong nhà lúc nào cũng sẵn mấy thứ này! – Anh giải thích
- Vâng! Cám ơn anh! – Tôi cười cười, đặt chai thuốc sang một bên, cởi giầy rồi xoa bóp. Mùi thuốc hơi ngai ngái, hình như còn lẫn cả mùi rượu. Cổ chân tôi hơi nóng, nhưng đúng là bớt đau thật. Tôi nghĩ, phải xin anh thêm vài chai để đi đường mới được.
Hoàn treo hết đống đồ trong gùi lên vách, tôi thấy anh xách ra vài con cá, dường như là vừa mới bắt được. Ra hiệu tôi cứ ngồi nghỉ, anh sẽ đi làm cơm. Trong nhà cũng không có bếp, chỉ có một cái tự chế, được bắc ngay ngoài hiên, Hoàn nhóm một đống củi rồi bắt đầu nướng cá. Tôi chợt thấy cảm giác này giống như đi dã ngoại trong rừng vậy. Bắt rồi ăn cá nướng. Hoàn bất chợt lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
- Cô là khách du lịch à?
- Dạ không! Em là phóng viên ảnh tự do! – Tôi nói, vừa kiểm tra lại máy ảnh và đống film của mình, may mà lúc tôi bị rơi là thân dưới chạm đất trước, nên cái balo to đùng đằng sau không bị hỏng. Mùi cá nướng thơm lừng bay vào mũi, nói thực là tôi cũng chưa ăn kiểu “nguyên thủy” như thế này bao giờ, không tránh khỏi có chút thích thú.
- Anh sống một mình ạ? – Tôi gợi chuyện
- Tôi sống cùng ba mẹ, nhưng họ vừa mới mất không lâu! – Cánh tay anh vẫn quay đều, con cá nướng vàng rộm
- Em xin lỗi! – Tôi chợt nhìn lên bàn thờ bên trên, anh lắc đầu
- Không có gì! Còn cô thì sao, cô đi như vậy ba mẹ không phản đối à?
Tôi bó gối nhìn lên trời, hình dáng của mẹ thỉnh thoảng vẫn trở về trong mỗi giấc mơ, giấc mơ khi tôi còn là cô bé 6 tuổi. Anh thấy tôi lặng yên thì quay lại, tôi chỉ tay lên trời, cười cười
- Em cũng không biết nữa, nhưng chắc ba mẹ sẽ luôn ủng hộ em. Họ lúc nào cũng đi theo em!
Hoàn chợt im lặng. Tiếng cá nướng lách tách, tôi nhảy khỏi giường, hớn hở ngồi xuống bên cạnh, xuýt xoa
- Thơm quá! Em chưa ăn cá nướng kiểu này bao giờ!
Hoàn chỉ cười, lúc này tôi mới nhìn kĩ, người con trai này mang vóc dáng của rừng núi. Khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị, dường như đã trải qua không ít khó khăn cuộc đời. Đôi lông mày rậm, hai mắt sáng, khiến cho người ta có một cảm giác tin cậy ngay cả khi vừa mới tiếp xúc. Nếu như…nếu như mỉm cười nữa, sẽ rất giống…anh tôi! Trong lòng tôi chợt chùng lại, trên trời cao, những ngôi sao đang tỏa sáng. Tôi chăm chú nhìn. Tôi biết, anh cũng ở đó. Cho dù có như thế nào, anh mãi mãi là anh trai mà tôi thương yêu nhất.
Đống củi cháy dở phát ra tiếng kêu lép bép nhè nhẹ, tiếng Hoàn lôi tôi về thực tế
- Chín rồi! Cô ăn thử xem!
Tôi nhận lấy xiên cá từ tay anh, mùi cá nướng có lẫn mùi khói hơi khét khét, tôi cười
- Cảm ơn anh!
……………………..
Ăn cá xong, tôi đi rửa mặt mũi chân tay rồi đi ngủ. Gần nhà anh có một con suối, nước suối lành lạnh thấm vào da thịt. Tôi rửa sạch cổ chân thoa thuốc của mình, khi trở vào đã thấy Hoàn dọn dẹp xong chiếc giường, nhắc tôi đi ngủ sớm. Lúc này tôi mới nhận ra, trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường. Tôi ngẩn người
- Vậy…vậy còn anh?
- Cô cứ ngủ đi, tôi ngủ ngoài này cũng được! – Hoàn lấy một đống cỏ với rơm rồi trả ra. Tôi vội nói
- Như vậy sao được. Hay là anh cứ ngủ trên này đi, em ngủ dưới đất cho! – Tôi vừa nói vừa lanh chanh chạy xuống dưới, nằm lên lớp cỏ rơm hơi ngưa ngứa, tôi cười – em nằm đây được rồi!
Hoàn chỉ nhìn tôi, cũng không phản đối, anh châm thêm vào ngọn đền sắp tắt, nói
- Tùy cô thôi, nhưng nhà tôi ở gần rừng, nửa đêm thường có rắn bò vào nhà, cô cẩn thận nhé!
Tôi lập tức dựng dậy. Rắn? Da gà trên người từ từ nổi lên. Hoàn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, bất chợt không kìm được mỉm cười.
- Cô cứ lên giường ngủ đi, tôi quen ngủ như vậy rồi!
Tôi muốn phản đối thêm mấy câu, nhưng mà sau khi nghe từ “rắn”, bao nhiêu dũng khí đều xẹp lép cả, ngoan ngoãn lên giường nằm. Ngọn đèn cuối cùng được thổi tắt, không gian xung quanh im ắng đến lạ lùng. Chỉ có tiếng cóc nhái đi ăn đêm kêu lên từng trận một. Tiếng thở đều đều đưa tôi vào giấc ngủ. Vách cửa ngang hông còn một chỗ không đóng kín, ánh trăng sáng rõ từ bên ngoài chiếu vào. Đêm nay là đêm trăng tròn.
/70
|