Bạc Cận Yến không hề thay đổi sắc mặt nhìn cậu nhóc bên cạnh. Cố bóp chết đi sự mềm mại sinh sôi bỗng trào dâng trong tận đáy lòng. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác tránh không nhìn thẳng vào vẻ mặt thiết tha của cậu nhóc.
Diệc Nam nhìn chú xấu tính không nói lời nào lại nhích gần vào anh hơn. Cậu nghiêng đầu tò mò đánh giá anh: “Chú ơi, sao chú không nói gì vậy?”
Bạc Cận Yến trả lời rất dứt khoát “Không muốn nói chuyện với con nít.”
“Tại sao?” Diệc Nam rất cố chấp. Tựa như cậu rất tự tin sẽ tạo được mối quan hệ với chú này.
Bạc Cận Yến cáu kỉnh quay đầu. Thằng quỷ nhỏ này nhất định là di truyền từ Mạc Bắc. Hạ Miên không thể nào đáng ghét đến thế! Anh nói bình tĩnh “Bởi vì con ồn ào quá, yên tĩnh chút đi!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Diệc Nam há hốc thình hình chữ O. Sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám lên tiếng nữa.
Bạc Cận Yến yên tĩnh ngồi nguyên, mới vừa thanh tịnh được trong giây lát thì ống tay áo vest lại bị khẽ lôi lôi kéo kéo. Anh sa sầm mặt nhìn sang, chỉ thấy cậu nhóc giơ bàn tay mũm mĩm hết khoa tay đến múa chân. Đôi mắt to đen vừa sáng lại vừa tròn.
Bạc Cận Yến nhìn không hiểu cậu đang khoa tay múa chân nói gì “Nói chuyện.”
Lúc này Diệc Nam mới hớn hở dựa vào cánh tay anh. Ánh mắt cũng mừng rỡ chớp chớp “Chú ơi, chú dẫn con đi tìm bà nội được không? Hoặc là tìm mẹ cũng được. Con sợ bị người xấu bắt cóc. Nể mặt mới vừa rồi con đã ngoan ngoãn nghe lời, chú dẫn con đi được không?”
Chân mày của Bạc Cận Yến nhướng lên nhìn bàn tay bé nhỏ đang ôm lấy cánh tay mình. Đầu ngón tay múp míp còn đang bấu thật sâu vào tay áo anh. Cơ thể cậu nhóc chạm vào thân thể anh mềm mại đến khó tin, thật như nếu khẽ chạm vào sẽ tan đi mất.
Anh lại nhớ đến Hạ Miên, cho nên …
“Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi cô ấy đang ở đâu.” Bạc Cận Yến đưa di động cho cậu nhóc. Sau đó kín đáo theo dõi cậu.
Hai tay Diệc Nam cầm lấy điện thoại di động, ngón tay bé nhỏ cứ bấm từng số từng số. Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu cũng không nhịn được phì cười. Nhưng khi thấy vẻ mặt cậu bé nghi ngờ nhìn mình thì lại sa sầm nét mặt.
Diệc Nam gọi cho Hạ Miên hỏi được địa chỉ của cô. Sau đó Bạc Cận Yến lại nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe “Đi theo”
Diệc Nam xách chiếc balo nho nhỏ nhảy xuống khỏi băng ghế, đuổi theo thật nhanh. Cậu vươn bàn tay nhỏ bé bắt lấy bàn tay thon dài của Bạc Cận Yến.
Bạc Cận Yến “”
Anh từ từ cúi đầu để bàn tay của cậu bé nắm lấy tay mình. Đầu ngón tay mềm mại quấn quanh ngón trỏ của anh. Đôi mắt trong veo đầy mong đợi và ngây thơ của trẻ con khiến anh bỗng nảy sinh một cảm xúc như… ảo giác.
Anh nghiêng đầu quay sang chỗ khác, trong đôi mắt đen sâu thẳm dần dần tràn đầy sự dịu dàng ấm áp.
Hai bóng dáng một lớn một bé tay trong tay đi về phía trước. Bạc Cận Yến xoải đôi chân dài đi từng bước. Còn Diệc Nam thì gần như lảo đảo chạy theo anh. Cuối cùng Bạc Cận Yến khẽ cúi đầu nhìn cậu, rồi lại giơ cánh tay ra ôm cơ thể mềm mại của cậu lên “Phiền phức quá.”
Diệc Nam lại cười híp mắt ôm lấy cổ Bạc Cận Yến, ngã chiếc đầu nhỏ gối lên bả vai anh “Chú ơi đến đó không gây nhau với mẹ cháu nhé! Nếu chú không làm mẹ giận, con sẽ nói cho chú biết một bí mật.”
Bạc Cận Yến khinh thường lườm cậu rồi lại vỗ vào chiếc mông căng tròn của Diệc Nam “Con khẳng định chú sẽ hứng thú với bí mật của con sao?”
Hạ Miên kết thúc việc chụp hình tại studio là trở về ngay. Trên đường cô còn mua không ít thức ăn để về chuẩn bị nấu cho Diệc Nam. Cô chỉ nghĩ Diệc Nam vẫn đi cùng Mạc Bắc nên khi nghe tiếng chuông cửa vang lên cô lại cầm theo chiếc sạn đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã đụng ngay đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai.
Trên tay Diệc Nam còn cầm một túi mua hàng có bao kẹo đầy màu sắc rực rỡ.
“Mẹ” Diệc Nam vui sướng bổ nhào vào Hạ Miên, ôm lấy eo cô làm nũng “Con đói bụng.”
“Ừ, có cơm ngay thôi.” Hạ Miên mỉm cười ôm lấy con trai. Khi nhìn lại Bạc Cận Yến thì thêm phần lúng túng.
“Sao anh lại ở cùng với Diệc Nam?”
Bạc Cận Yến bị Hạ Miên nhìn bằng đôi mắt đề phòng khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng “Con của em đi lạc bị anh nhặt được.”
Hạ Miên quay sang nhìn Diệc Nam dò hỏi. Diệc Nam đang nhai nhóp nhép chocolate cũng gật đầu như giã tỏi “Con và bà nội đi siêu thị thấy chú đang cãi nhau với dì xinh đẹp nên con tò mò đi xem. Thế là lạc với bà nội.”
Bạc Cận Yến “.”
Hạ Miên khoanh tay lại thản nhiên nhếch môi, trong giọng nói còn đầy vẻ chế nhạo “Thật bất ngờ! Nhân vật tầm cỡ như Bạc tiên sinh lại đi cãi nhau ở siêu thị.”
Bạc Cận Yến cảm thấy mình như bị thằng quỷ nhỏ này gài bẫy. Sao anh lại không nhớ ra việc phải hỏi tại sao cậu nhóc này lại lạc bà nội chứ?
Anh hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt, lại nói “Mời anh ăn cơm đi.”
Hạ Miên sững sốt, còn chưa kịp nói “sao phải mời” thì đã bị anh khoác lên vai mạnh mẽ ôm vào trong ngực bước vào nhà.
Lồng ngực rắn chắc của anh dính sát và bộ ngực mềm mại của cô. Hạ Miên chỉ cần hơi ngẩng đầu là sẽ thất được góc cạnh dưới khuôn mặt anh. Cô cụp mắt không dám ngẩng đầu. Cố gắng hết sức vùng vẫy vài cái nhưng vẫn không thể thoát khỏi lồng ngực của anh. Hạ Miên tức giận ngước mắt nhìn anh chằm chằm “Bây giờ không bắt cóc nữa mà chuyển sang đến nhà cướp bóc rồi hả?”
Bạc Cận Yến chau đôi môi lên, cúi người khẽ mập mờ bên tai cô “Cướp sắc.”
Chẳng biết bàn tay của anh đã từ trên vai lướt xuống vòng eo thon của cô vuốt ve nhẹ nhàng từ lúc nào. Còn mơ hồ luồn vào trong thắt lưng chạm vào đường nét của chiếc quần lót bên trong.
Hạ Miên giận đến tái mặt. Gương mặt nóng đến sắp bốc khói. Cô vung cánh tay hung hăng đánh lên ngực của anh.
Bạc Cận Yến lại thuận thế bóp chặt lấy vòng eo của cô, cúi đầu hôn lên vành tai cô, rồi nói phủ đầu “Con của em đang nhìn. Ngoan đi.”
Hạ Miên nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy Diệc Nam đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào bọn họ. Còn nói với Hạ Miên rất lo lắng “Mẹ đừng ăn hiếp chú. Chú là người tốt đã giúp đưa con về nhà.”
Hạ Miên nhìn ánh mắt khiêu khích của Bạc Cận Yến thì càng tức giận hơn. Cuối cùng là ai ăn hiếp ai chứ?
Diệc Nam nhìn thấy tình hình chuẩn bị chiến tranh của mẹ và chú lại càng lo sợ bất an. Cậu đi đến nắm tay Bạc Cận Yến dắt vào trong nhà “Chú còn mua kẹo cho con, con muốn mời chú ăn cơm.”
Hạ Miên cắn môi, bàn tay nắm cái sạn càng chặt. Cô vô cùng lo sợ Bạc Cận Yến đến gần con trai. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm giữa anh và con trai lại tốt đến thần kỳ. Rõ ràng chỉ gặp qua một lần thôi. Chẳng lẽ điều này chính là
Hạ Miên lắc đầu không dám suy nghĩ lung tung tiếp nữa. Cuối cùng Bạc Cận Yến vẫn được ở lại dùng cơm như ý nguyện. Khi Hạ Miên bận rộn làm bếp thì anh với Diệc Nam thì chơi điện tử bên ngoài. Nhưng cậu nhóc lại chẳng hề cho anh chút mặt mũi nào cả. Cậu luôn so sánh giữa anh và Mạc Bắc.
“Chú ơi chú ngốc quá, vòng này mà cũng không qua được.”
“Ôi, chú lại chết nữa! Ba con chỉ cần đánh một lần là qua vòng.”
“Chú, không phải chơi như vậy.”
.
Bạc Cận Yến sa sầm mặt, sau đó ném lại tay cầm điện tử cho cậu nhóc đi thẳng vào phòng bếp giúp nấu nướng.
Hạ Miên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Tiếng bước chân trầm ổn chỉ vang lên khe khẽ trên sàn nhưng cô lại có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng. Động tác tay cũng không tự chủ chậm lại.
Lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán phía sau cô. Hai cánh tay kiên cố ôm cô thật chặt, hơi thở nặng nề phả lên cổ cô “Cho đến bây giờ anh cũng không biết em lại biết nấu ăn đấy.”
Giọng điệu này quá chua xót khiến Hạ Miên cũng hơi hoảng hốt không tự giác.
Cô theo quán tính muốn thoát khỏi ngực anh. Thế nhưng anh lại hơi đau lòng ôm cô càng chặt. Lòng bàn tay dứt khoát nắm lấy bộ ngực đầy đặn của cô khiến cô không thể nào thoát được.
“Anh nhớ em.”
Hạ Miên nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia đang dịu dàng ôm lấy ngực mình. Giọng nói của anh thật giống như ma chú không thể xua đi. Nó cứ tần mần tỉ mỉ du dương lọt vào tai cô.
“Năm năm nay em đi đâu? Anh tìm em lâu lắm”
Cánh môi của anh lướt lên chiếc cổ nõn nà của cô. Mùi hương thơm mát của Hạ Miên khiến anh khó tự chủ.
Bạc Cận Yến đưa tay nâng cằm cô lên, rồi quay đầu cô hơi lệch nhìn vào mắt mình. Anh từ từ cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại “Em nhớ anh không?”
Giọng nói thâm tình, hơi thở quen thuộc. Hạ Miên từng bị người đàn ông này khiến mình mù quáng tất cả. Cô đã đợi trong địa ngục tăm tối rất lâu, là người đàn ông này đã cho cô hi vọng nhưng cuối cùng lại vô tình lạnh lùng phá hủy hi vọng đó của cô.
Hương thơm thanh mát của anh tràn ngập cả nụ vị giác của cô. Đầu lưỡi của anh trêu chọc không ngừng trong miệng. Anh xúc động ôm siết cô lại, yêu mến nâng niu tựa như cô là một món bảo vật đã mất lại tìm về được.
Nhưng Hạ Miên mở to đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của anh. Sau tích tắc cô quyết cắn chặt hàm răng. Dục vong đang sôi trào nóng bỏng bị dập tắt.
Nhưng bất ngờ là Bạc Cận Yến lại không lui ra khỏi miệng cô. Anh vẫn giữ chiếc cằm thon của Hạ Miên, càng ngấu nghiến mút lấy môi cô. Vị tanh lan tràn trong miệng của cả hai, trong hỗn hợp nước còn có một màu đỏ nhợt nhạt.
Diệc Nam nhìn chú xấu tính không nói lời nào lại nhích gần vào anh hơn. Cậu nghiêng đầu tò mò đánh giá anh: “Chú ơi, sao chú không nói gì vậy?”
Bạc Cận Yến trả lời rất dứt khoát “Không muốn nói chuyện với con nít.”
“Tại sao?” Diệc Nam rất cố chấp. Tựa như cậu rất tự tin sẽ tạo được mối quan hệ với chú này.
Bạc Cận Yến cáu kỉnh quay đầu. Thằng quỷ nhỏ này nhất định là di truyền từ Mạc Bắc. Hạ Miên không thể nào đáng ghét đến thế! Anh nói bình tĩnh “Bởi vì con ồn ào quá, yên tĩnh chút đi!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Diệc Nam há hốc thình hình chữ O. Sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám lên tiếng nữa.
Bạc Cận Yến yên tĩnh ngồi nguyên, mới vừa thanh tịnh được trong giây lát thì ống tay áo vest lại bị khẽ lôi lôi kéo kéo. Anh sa sầm mặt nhìn sang, chỉ thấy cậu nhóc giơ bàn tay mũm mĩm hết khoa tay đến múa chân. Đôi mắt to đen vừa sáng lại vừa tròn.
Bạc Cận Yến nhìn không hiểu cậu đang khoa tay múa chân nói gì “Nói chuyện.”
Lúc này Diệc Nam mới hớn hở dựa vào cánh tay anh. Ánh mắt cũng mừng rỡ chớp chớp “Chú ơi, chú dẫn con đi tìm bà nội được không? Hoặc là tìm mẹ cũng được. Con sợ bị người xấu bắt cóc. Nể mặt mới vừa rồi con đã ngoan ngoãn nghe lời, chú dẫn con đi được không?”
Chân mày của Bạc Cận Yến nhướng lên nhìn bàn tay bé nhỏ đang ôm lấy cánh tay mình. Đầu ngón tay múp míp còn đang bấu thật sâu vào tay áo anh. Cơ thể cậu nhóc chạm vào thân thể anh mềm mại đến khó tin, thật như nếu khẽ chạm vào sẽ tan đi mất.
Anh lại nhớ đến Hạ Miên, cho nên …
“Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi cô ấy đang ở đâu.” Bạc Cận Yến đưa di động cho cậu nhóc. Sau đó kín đáo theo dõi cậu.
Hai tay Diệc Nam cầm lấy điện thoại di động, ngón tay bé nhỏ cứ bấm từng số từng số. Bạc Cận Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu cũng không nhịn được phì cười. Nhưng khi thấy vẻ mặt cậu bé nghi ngờ nhìn mình thì lại sa sầm nét mặt.
Diệc Nam gọi cho Hạ Miên hỏi được địa chỉ của cô. Sau đó Bạc Cận Yến lại nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe “Đi theo”
Diệc Nam xách chiếc balo nho nhỏ nhảy xuống khỏi băng ghế, đuổi theo thật nhanh. Cậu vươn bàn tay nhỏ bé bắt lấy bàn tay thon dài của Bạc Cận Yến.
Bạc Cận Yến “”
Anh từ từ cúi đầu để bàn tay của cậu bé nắm lấy tay mình. Đầu ngón tay mềm mại quấn quanh ngón trỏ của anh. Đôi mắt trong veo đầy mong đợi và ngây thơ của trẻ con khiến anh bỗng nảy sinh một cảm xúc như… ảo giác.
Anh nghiêng đầu quay sang chỗ khác, trong đôi mắt đen sâu thẳm dần dần tràn đầy sự dịu dàng ấm áp.
Hai bóng dáng một lớn một bé tay trong tay đi về phía trước. Bạc Cận Yến xoải đôi chân dài đi từng bước. Còn Diệc Nam thì gần như lảo đảo chạy theo anh. Cuối cùng Bạc Cận Yến khẽ cúi đầu nhìn cậu, rồi lại giơ cánh tay ra ôm cơ thể mềm mại của cậu lên “Phiền phức quá.”
Diệc Nam lại cười híp mắt ôm lấy cổ Bạc Cận Yến, ngã chiếc đầu nhỏ gối lên bả vai anh “Chú ơi đến đó không gây nhau với mẹ cháu nhé! Nếu chú không làm mẹ giận, con sẽ nói cho chú biết một bí mật.”
Bạc Cận Yến khinh thường lườm cậu rồi lại vỗ vào chiếc mông căng tròn của Diệc Nam “Con khẳng định chú sẽ hứng thú với bí mật của con sao?”
Hạ Miên kết thúc việc chụp hình tại studio là trở về ngay. Trên đường cô còn mua không ít thức ăn để về chuẩn bị nấu cho Diệc Nam. Cô chỉ nghĩ Diệc Nam vẫn đi cùng Mạc Bắc nên khi nghe tiếng chuông cửa vang lên cô lại cầm theo chiếc sạn đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa đã đụng ngay đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai.
Trên tay Diệc Nam còn cầm một túi mua hàng có bao kẹo đầy màu sắc rực rỡ.
“Mẹ” Diệc Nam vui sướng bổ nhào vào Hạ Miên, ôm lấy eo cô làm nũng “Con đói bụng.”
“Ừ, có cơm ngay thôi.” Hạ Miên mỉm cười ôm lấy con trai. Khi nhìn lại Bạc Cận Yến thì thêm phần lúng túng.
“Sao anh lại ở cùng với Diệc Nam?”
Bạc Cận Yến bị Hạ Miên nhìn bằng đôi mắt đề phòng khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng “Con của em đi lạc bị anh nhặt được.”
Hạ Miên quay sang nhìn Diệc Nam dò hỏi. Diệc Nam đang nhai nhóp nhép chocolate cũng gật đầu như giã tỏi “Con và bà nội đi siêu thị thấy chú đang cãi nhau với dì xinh đẹp nên con tò mò đi xem. Thế là lạc với bà nội.”
Bạc Cận Yến “.”
Hạ Miên khoanh tay lại thản nhiên nhếch môi, trong giọng nói còn đầy vẻ chế nhạo “Thật bất ngờ! Nhân vật tầm cỡ như Bạc tiên sinh lại đi cãi nhau ở siêu thị.”
Bạc Cận Yến cảm thấy mình như bị thằng quỷ nhỏ này gài bẫy. Sao anh lại không nhớ ra việc phải hỏi tại sao cậu nhóc này lại lạc bà nội chứ?
Anh hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt, lại nói “Mời anh ăn cơm đi.”
Hạ Miên sững sốt, còn chưa kịp nói “sao phải mời” thì đã bị anh khoác lên vai mạnh mẽ ôm vào trong ngực bước vào nhà.
Lồng ngực rắn chắc của anh dính sát và bộ ngực mềm mại của cô. Hạ Miên chỉ cần hơi ngẩng đầu là sẽ thất được góc cạnh dưới khuôn mặt anh. Cô cụp mắt không dám ngẩng đầu. Cố gắng hết sức vùng vẫy vài cái nhưng vẫn không thể thoát khỏi lồng ngực của anh. Hạ Miên tức giận ngước mắt nhìn anh chằm chằm “Bây giờ không bắt cóc nữa mà chuyển sang đến nhà cướp bóc rồi hả?”
Bạc Cận Yến chau đôi môi lên, cúi người khẽ mập mờ bên tai cô “Cướp sắc.”
Chẳng biết bàn tay của anh đã từ trên vai lướt xuống vòng eo thon của cô vuốt ve nhẹ nhàng từ lúc nào. Còn mơ hồ luồn vào trong thắt lưng chạm vào đường nét của chiếc quần lót bên trong.
Hạ Miên giận đến tái mặt. Gương mặt nóng đến sắp bốc khói. Cô vung cánh tay hung hăng đánh lên ngực của anh.
Bạc Cận Yến lại thuận thế bóp chặt lấy vòng eo của cô, cúi đầu hôn lên vành tai cô, rồi nói phủ đầu “Con của em đang nhìn. Ngoan đi.”
Hạ Miên nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy Diệc Nam đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm vào bọn họ. Còn nói với Hạ Miên rất lo lắng “Mẹ đừng ăn hiếp chú. Chú là người tốt đã giúp đưa con về nhà.”
Hạ Miên nhìn ánh mắt khiêu khích của Bạc Cận Yến thì càng tức giận hơn. Cuối cùng là ai ăn hiếp ai chứ?
Diệc Nam nhìn thấy tình hình chuẩn bị chiến tranh của mẹ và chú lại càng lo sợ bất an. Cậu đi đến nắm tay Bạc Cận Yến dắt vào trong nhà “Chú còn mua kẹo cho con, con muốn mời chú ăn cơm.”
Hạ Miên cắn môi, bàn tay nắm cái sạn càng chặt. Cô vô cùng lo sợ Bạc Cận Yến đến gần con trai. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm giữa anh và con trai lại tốt đến thần kỳ. Rõ ràng chỉ gặp qua một lần thôi. Chẳng lẽ điều này chính là
Hạ Miên lắc đầu không dám suy nghĩ lung tung tiếp nữa. Cuối cùng Bạc Cận Yến vẫn được ở lại dùng cơm như ý nguyện. Khi Hạ Miên bận rộn làm bếp thì anh với Diệc Nam thì chơi điện tử bên ngoài. Nhưng cậu nhóc lại chẳng hề cho anh chút mặt mũi nào cả. Cậu luôn so sánh giữa anh và Mạc Bắc.
“Chú ơi chú ngốc quá, vòng này mà cũng không qua được.”
“Ôi, chú lại chết nữa! Ba con chỉ cần đánh một lần là qua vòng.”
“Chú, không phải chơi như vậy.”
.
Bạc Cận Yến sa sầm mặt, sau đó ném lại tay cầm điện tử cho cậu nhóc đi thẳng vào phòng bếp giúp nấu nướng.
Hạ Miên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra. Tiếng bước chân trầm ổn chỉ vang lên khe khẽ trên sàn nhưng cô lại có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng. Động tác tay cũng không tự chủ chậm lại.
Lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán phía sau cô. Hai cánh tay kiên cố ôm cô thật chặt, hơi thở nặng nề phả lên cổ cô “Cho đến bây giờ anh cũng không biết em lại biết nấu ăn đấy.”
Giọng điệu này quá chua xót khiến Hạ Miên cũng hơi hoảng hốt không tự giác.
Cô theo quán tính muốn thoát khỏi ngực anh. Thế nhưng anh lại hơi đau lòng ôm cô càng chặt. Lòng bàn tay dứt khoát nắm lấy bộ ngực đầy đặn của cô khiến cô không thể nào thoát được.
“Anh nhớ em.”
Hạ Miên nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia đang dịu dàng ôm lấy ngực mình. Giọng nói của anh thật giống như ma chú không thể xua đi. Nó cứ tần mần tỉ mỉ du dương lọt vào tai cô.
“Năm năm nay em đi đâu? Anh tìm em lâu lắm”
Cánh môi của anh lướt lên chiếc cổ nõn nà của cô. Mùi hương thơm mát của Hạ Miên khiến anh khó tự chủ.
Bạc Cận Yến đưa tay nâng cằm cô lên, rồi quay đầu cô hơi lệch nhìn vào mắt mình. Anh từ từ cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại “Em nhớ anh không?”
Giọng nói thâm tình, hơi thở quen thuộc. Hạ Miên từng bị người đàn ông này khiến mình mù quáng tất cả. Cô đã đợi trong địa ngục tăm tối rất lâu, là người đàn ông này đã cho cô hi vọng nhưng cuối cùng lại vô tình lạnh lùng phá hủy hi vọng đó của cô.
Hương thơm thanh mát của anh tràn ngập cả nụ vị giác của cô. Đầu lưỡi của anh trêu chọc không ngừng trong miệng. Anh xúc động ôm siết cô lại, yêu mến nâng niu tựa như cô là một món bảo vật đã mất lại tìm về được.
Nhưng Hạ Miên mở to đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của anh. Sau tích tắc cô quyết cắn chặt hàm răng. Dục vong đang sôi trào nóng bỏng bị dập tắt.
Nhưng bất ngờ là Bạc Cận Yến lại không lui ra khỏi miệng cô. Anh vẫn giữ chiếc cằm thon của Hạ Miên, càng ngấu nghiến mút lấy môi cô. Vị tanh lan tràn trong miệng của cả hai, trong hỗn hợp nước còn có một màu đỏ nhợt nhạt.
/57
|