Cuối cùng Bạc Cận Yến không nói gì cả và rời đi cũng chẳng có một câu giải thích. Theo tiếng khóa cửa vang lên, lớp vỏ kiên cường của Hạ Miên từ từ sụp đổ.
Cô nhìn trần nhà thật lâu, lâu đến mức tầm mắt càng lúc càng nhạt nhòa, chỉ còn lại ánh sáng trong suốt của chiếc đèn thủy tinh trên trần. Trái tim đã trở thành sắt thép từ lâu nhưng cớ sao lại có cảm giác đau nhói như bị kim châm thế này?
Hạ Miên đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền bạch kim trên cổ. Bởi vì được làm rất lâu nên đã không còn sáng loáng như trước.
Đó là di vật duy nhất của mẹ cô để lại. Hạ Miên nhớ rất rõ sợi dây chuyền này vẫn ở sâu trong ngăn kéo bị khóa, nhưng luôn được gói lại cẩn thận. Thoạt nhìn qua nó được vô cùng quý trọng.
Hạ Miên không biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ len lén giấu đi theo bản năng. Ngay cả Thạch Duệ Khải cũng không biết chuyện này. Ngoại trừ khoảng thời gian ở nhà họ Bạc, vì không muốn lộ tẩy nên cô đã tháo ra, còn bình thường thì luôn đeo trên người.
Mỗi lần nhớ đến mẹ, cô đều vuốt ve sợi dây chuyền này. Vì được đeo trên người nên sợi dây kim loại lạnh lẽo cũng có một ít ấm áp. Có một số ký ức lúc bé thơ của cô đã không còn rõ, chỉ nhớ được tình cảm bao la của mẹ mình mà thôi.
Đã sắp hai mươi bảy tuổi, nhưng cuộc sống của cô lại nực cười tột cùng. Chỉ biết dựa vào hơi ấm mỏng manh để sống lây lất qua ngày, cố gắng đi từng bước.
Cô không thể nhẫn tâm với Bạc Cận Yến có lẽ là vì không thể nào quên được khoảng thời gian hạnh phúc hoang tưởng trước kia đã khiến cô quên đi thù hận, quên mất bản tính của mình chỉ là một con thiên nga đen. Lại đắm chìm vào giấc mộng công chúa không cách nào tỉnh lại.
Nhưng trước sau sự thật vẫn bị vạch trần. Tựa như giờ phút này, chỉ cần thử dò xét thêm chút thì lời nói dối sẽ tự động sụp đổ.
Nếu Bạc Cận Yến yêu cô sâu đậm thật sự thì sẽ không dao động đến thế…
Bạc Cận Yến đi rồi cũng không có tin tức. Hạ Miên không biết có phải Thạch Duy Nhất xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hay không. Cô cố không chú ý đến cuộc sống đã bị anh đảo loạn, chỉ cực lực khôi phục lại trạng thái trước kia.
Nhưng cũng không thể tránh được việc chạm mặt với Thạch Duy Nhất trong buổi công chiếu phim. Thạch Duy Nhất không tệ hại như cô đã tưởng tượng. Không biết là có phải vì hiệu quả của việc trang điểm hay không. Thoạt nhìn qua thần thái cô ta cũng hồng hào, tuyệt đối không có vẻ xanh xao như vừa mới nhập viện.
Hạ Miên cũng không phải là người lương thiện, tâm tình lại càng phức tạp đối với Thạch Duy Nhất. Cho nên cô cũng không phí tâm tư, chỉ khẽ liếc mắt nhìn cô ta xong lại tập trung vào buổi công chiếu phim.
Cô chỉ là nữ chính thứ hai, không có được sự chú ý của người khác như Thạch Duy Nhất và nam chính. Thời gian phỏng vấn cũng rất ngắn, cho nên buổi công chiếu vừa kết thúc đã rời khỏi.
Nào ngờ lại chạm mặt với Thạch Duy Nhất tại bãi đậu xe. Theo tư thế của Thạch Duy Nhất, Hạ Miên cảm giác được cô ta đang cố ý đợi mình ở đây.
Vịnh Nhi lo lắng kéo Hạ Miên khẽ thì thầm “Chuyện đã bại lộ rồi hả? Nếu không thì chúng ta tránh mặt là hơn?” Vịnh Nhi vừa nói vừa muốn kéo Hạ Miên đi vào hội trường lại.
Hạ Miên lại cười thản nhiên với Vịnh Nhi “Không có chuyện gì đâu. Tin em đi.”
Thạch Duy Nhất không hề kích động như mấy lần trước. Ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lẳng lặng đứng trước xe nhìn Hạ Miên. Hạ Miên cất từng bước đi đến đứng đối diện với cô ta.
Thạch Duy Nhất nhìn cô khá lâu. Sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở “Tôi chỉ muốn biết, cô có yêu anh ấy không?”
Vẻ mặt Hạ Miên vẫn bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng vang lên “Đáp án của tôi có quan trọng không? Cô muốn tặng anh ấy cho tôi à?”
Thạch Duy Nhất mím chặt môi như đang rất kiềm chế “Dĩ nhiên là không, một người phụ nữ tham hư vinh như cô xứng với anh ấy sao?”
Nụ cười của Hạ Miên rực rỡ và ngọt ngào như đóa hoa Hải Đường ban đêm “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Thạch Duy Nhất hít thật sâu vào, đè nén âm lượng “Cô cứ ra điều kiện, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ thỏa mãn cho cô. Cô và anh ấy không có khả năng. Nhà họ Bạc sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ như cô. Cô nên biết rõ dì ghét cô biết bao.”
Hạ Miên hơi bực bội vì câu nói luôn mồm “phụ nữ như cô” của Thạch Duy Nhất. Nên không muốn tiếp tục nói chuyện trẻ con tầm phào với Thạch Duy Nhất nữa. Tại sao cô phại chịu sự nhục nhã vì đôi tình nhân vô vị này chứ?
Hạ Miên nhíu mày chuẩn bị đi khỏi “Cô nên bỏ nhiều thời gian với anh ấy đi. Đừng làm chuyện tự mình hại mình, điều đó chỉ khiến anh ấy cảm thấy phiền hơn thôi.”
“Hạ Miên” Bỗng tiếng nói của Thạch Duy Nhất vút cao. Ngay cả Vịnh Nhi đứng cách đó không xa cũng sợ mất hồn, cảnh giác nhìn về phía bên này.
Hạ Miên từ từ xoay người nhìn Thạch Duy Nhất, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi với vẻ mặt đang tức giận sôi trào của cô ta.
Thạch Duy Nhất đi đến trước mặt Hạ Miên. Sự mệt mỏi trên gương mặt cũng không thể che giấu được nữa. Tiếng nói the thé của Thạch Duy Nhất gằn lại với cô “Tại sao lúc nào cô cũng làm ra vẻ phớt đời thế kia? Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. Chạy đến bệnh viện cũng chỉ để nói việc từ hôn với cha mẹ tôi, chẳng hề nể mặt tôi đang nằm trên giường bệnh. Anh ấy nói cho dù tôi thật sự tự sát vì anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không đau lòng…”
Đôi mắt Thạch Duy Nhất đau khổ đỏ hoe, oán giận nhìn chằm chằm vào Hạ Miên “Tại sao cô lại có thể biến anh ấy trở thành như vậy? Tôi chưa bao giờ biết anh có thể nhẫn tâm đến thế.”
Hạ Miên nhìn Thạch Duy Nhất khiếp sợ, không biết phải nên đáp lại như thế nào. Bạc Cận Yến không nói câu nào đã đi đến bệnh viện để nói chuyện rõ ràng với mọi người ư? Quả thật anh đã quá lạnh lùng vô tình khi làm như thế. Nhưng Hạ Miên vẫn cảm thấy khó tin rằng điều này có liên quan đến mình.
Tựa như Thạch Duy Nhất còn rất nhiều điều để nói. Nhưng Hạ Miên đã nghe đến choáng váng cả đầu óc. Cho đến khi tiếng xe thắng gấp vang lên bên tai. Một chiếc xe màu bạc đang chạy bỗng đột ngột dừng lại trước mặt hai người. Hạ Miên ngỡ ngàng nhìn qua. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Khi Thạch Duy Nhất nhìn thấy người đàn ông trong xe thì sắc mặt càng trở nên khó coi “Cha.”
Thạch Duệ Khải tựa vào chỗ ngồi phía sau. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào Thạch Duy Nhất, tiếp theo từ từ nhìn về phía Hạ Miên. Sau đó cất giọng uy nghiêm “Hạ Miên, tôi có điều muốn hỏi cô.”
Bỗng nhiên Thạch Duy Nhất kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Hạ Miên.
Không phải là Hạ Miên không biết trong lòng cô ta đang nghĩ mình xấu xa bỉ ổi thế nào. Cô chỉ hơi điều chỉnh lại hô hấp rồi mở cửa xe, khom lưng ngồi vào.
Đây là cha cô, nhưng ông lại không biết cô.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi rất xa. Lúc này Thạch Duệ Khải bỗng cất lời “Duy Nhất chỉa mũi nhọn vào cô vì Cận Yến sao?”
Hạ Miên trầm mặc trong giây lát mới gật đầu “Đúng vậy. Có điều tôi và Bạc Cận Yến … cũng đã là quá khứ rồi.”
Thạch Duệ Khải nhìn cô như có điều suy nghĩ. Ông nhếch môi cười rồi từ từ lắc đầu, tựa như không đồng ý với câu trả lời của cô. Nhưng lại không lên tiếng phản bác.
Thoáng chốc trong xe lại rất yên tĩnh, Hạ Miên mang tâm tình phức tạp ngồi một bên, ngón tay cũng bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Cô họ Hạ à?”
Bỗng Thạch Duệ Khải hỏi một câu không đầu không đuôi. Trái tim Hạ Miên khẽ thót lên rồi trả lời trấn định “Vâng.”
Đôi mắt Thạch Duệ Khải sâu xa đánh giá mặt mũi của cô. Lòng bàn tay của Hạ Miên cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng cô tin chắc rằng Thạch Duệ Khải không thể nào nhìn ra được điều gì. Ông ta đã cho rằng “Diệp Tử” đã chết từ lâu.
Đã hai mươi mấy năm trôi qua, ông càng không thể nào nhận ra được cô của bây giờ.
Thạch Duệ Khải như thở dài thật nhẹ. Hạ Miên ngu ngơ quay đầu nhìn ông chăm chú.
Trong khoang xe tối mờ không thấy được rõ dáng vẻ của ông. Trong đôi mắt ông vừa ẩn chứa nụ cười cưng chiều, lại vừa như có sự buồn bã mất mác. Giọng nói cũng có vài phần lạc lõng “Dáng vẻ của cô rất giống với người vợ trước của tôi.”
Móng tay Hạ Miên càng bấu chặt trong lòng bàn tay, gương mặt vẫn cười tươi “Vậy sao? Không biết vợ trước của Thạch tiên sinh bây giờ”
Thạch Duệ khải chuyển ánh mắt nhìn ra bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, vẻ mặt đau thương “Bà ấy đã qua đời.”
Ánh mắt Hạ Miên tức giận pha lẫn hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm và gương mặt nghiêng nghiêng của ông ta. Cô không ngờ Thạch Duệ Khải sẽ chủ động nhắc đến câu chuyện cũ này. Có lẽ ông ta cũng chỉ đang ra vẻ tình nghĩa ở đây mà thôi.
Bỗng nhiên Thạch Duệ Khải lại nói một câu khiến Hạ Miên không thể nào hiểu nổi “Tôi rất nhớ bà ấy. Nhìn thấy cô thì lại càng nhớ nhiều hơn.”
Hạ Miên cố cắn môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm dày đặc càng khiến cảnh trí thêm kỳ quái. Cô yên lặng nghe tiếng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc của Thạch Duệ Khải kể lại từng chữ về cơn ác mộng khó nói của cô.
Trong thoáng chốc Thạch Duệ Khải nói rất nhiều, đều là những ký ức về vợ và con gái của mình. Hạ Miên lạnh lùng nhìn dáng vẻ đang giả vờ của ông. Cô chưa bao giờ phát hiện ra cha của mình lại có tài diễn xuất khéo léo đến vậy. Nếu không phải năm đó mình tận mắt chứng kiến thì sợ rằng đã bị đôi mắt đầy tình thương của ông lừa gạt mất rồi.
“Tôi chỉ là một tên nhà nghèo, nếu không phải Diệp tướng quân để mắt đến tôi thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.” Thạch Duệ Khải khẽ nói xong lại thở dài “Diệp Tuần cũng không để ý đến xuất thân của tôi. Bà ấy là một người vợ tốt.”
Hạ Miên nhìn nụ cười dịu dàng trên môi ông, trong dạ dày không ngừng thắt lại.
Ông ngoại và mẹ không tính toán với xuất thân hèn mọn của ông. Luôn luôn giúp đỡ ông ngồi lên vị trí ngày nay. Nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Ông ngoại bị đột tử, mẹ thì bỏ mạng bất ngờ, ngay cả cô bé năm tuổi như cô cũng suýt không thoát khỏi vận rủi. Cuối cùng Thạch Duệ Khải cưới Viên Uyển Linh – người yêu đầu tiên của ông, cũng là mẹ của Thạch Duy Nhất.
Một câu chuyện xưa nhàm chán. Tên nhà nghèo vì công danh nên ở rể. Cuối cùng thăng quan tiến chức nhanh chóng cưới người yêu đầu tiên của mình. Đây cũng chính là những gì cô điều tra được mấy năm nay. Mặc dù thiếu chứng cớ, nhưng việc Thạch Duy Nhất lớn hơn cô hai tuổi cũng đủ để nói lên sự lạc lối ngoài hôn nhân của ông…
Thạch Duệ Khải đưa Hạ Miên về đến dưới nhà. Suốt quảng đường đi ông cũng không có hành động gì quá đáng. Chỉ là kể lại câu chuyện cũ đứt quãng, tựa như thật sự nhìn Hạ Miên nhớ lại người xưa.
Hạ Miên nở nụ cười hờ hững, cúi đầu tạm biệt ông “Cám ơn ông.”
Thạch Duệ Khải nhìn cô chăm chú trong ánh đèn sáng bên đường, khẽ cất tiếng cười “Tôi phải cám ơn cô mới đúng. Thật ra tôi đã sắp quên mất dáng vẻ của Diệp Tuần rồi. Tôi thật có lỗi với bà ấy.”
Nụ cười của Hạ Miên cố gắng cầm cự trên mặt. Chờ khi xe của Thạch Duệ Khải biến mất trong tầm mắt thì mới từ từ giận tím mặt. Ông ta diễn kịch quá hay đi. Rõ ràng cô mới là diễn viên, nhưng lại có đôi khi lại diễn nhập vai đến nổi không phân biệt được đâu là chân thật, đâu là giả dối nữa.
Hạ Miên mệt mỏi lên nhà, cả người đều có cảm giác uể oải vô cùng. Khi vừa mở cửa nhà ra, ánh đèn sáng quen thuộc bao trùm lấy cô. Đây mới chính là nơi cô có thể thanh thản yên bình.
Hạ Miên vừa xoay người đóng cửa lại thì trong phòng tắm bỗng có một lớn một nhỏ đi ra. Hạ Miên kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và Diệc Nam cùng mặc một kiểu áo choàng tắm hồi lâu không nói nên lời.
Cô nhìn trần nhà thật lâu, lâu đến mức tầm mắt càng lúc càng nhạt nhòa, chỉ còn lại ánh sáng trong suốt của chiếc đèn thủy tinh trên trần. Trái tim đã trở thành sắt thép từ lâu nhưng cớ sao lại có cảm giác đau nhói như bị kim châm thế này?
Hạ Miên đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền bạch kim trên cổ. Bởi vì được làm rất lâu nên đã không còn sáng loáng như trước.
Đó là di vật duy nhất của mẹ cô để lại. Hạ Miên nhớ rất rõ sợi dây chuyền này vẫn ở sâu trong ngăn kéo bị khóa, nhưng luôn được gói lại cẩn thận. Thoạt nhìn qua nó được vô cùng quý trọng.
Hạ Miên không biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ len lén giấu đi theo bản năng. Ngay cả Thạch Duệ Khải cũng không biết chuyện này. Ngoại trừ khoảng thời gian ở nhà họ Bạc, vì không muốn lộ tẩy nên cô đã tháo ra, còn bình thường thì luôn đeo trên người.
Mỗi lần nhớ đến mẹ, cô đều vuốt ve sợi dây chuyền này. Vì được đeo trên người nên sợi dây kim loại lạnh lẽo cũng có một ít ấm áp. Có một số ký ức lúc bé thơ của cô đã không còn rõ, chỉ nhớ được tình cảm bao la của mẹ mình mà thôi.
Đã sắp hai mươi bảy tuổi, nhưng cuộc sống của cô lại nực cười tột cùng. Chỉ biết dựa vào hơi ấm mỏng manh để sống lây lất qua ngày, cố gắng đi từng bước.
Cô không thể nhẫn tâm với Bạc Cận Yến có lẽ là vì không thể nào quên được khoảng thời gian hạnh phúc hoang tưởng trước kia đã khiến cô quên đi thù hận, quên mất bản tính của mình chỉ là một con thiên nga đen. Lại đắm chìm vào giấc mộng công chúa không cách nào tỉnh lại.
Nhưng trước sau sự thật vẫn bị vạch trần. Tựa như giờ phút này, chỉ cần thử dò xét thêm chút thì lời nói dối sẽ tự động sụp đổ.
Nếu Bạc Cận Yến yêu cô sâu đậm thật sự thì sẽ không dao động đến thế…
Bạc Cận Yến đi rồi cũng không có tin tức. Hạ Miên không biết có phải Thạch Duy Nhất xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hay không. Cô cố không chú ý đến cuộc sống đã bị anh đảo loạn, chỉ cực lực khôi phục lại trạng thái trước kia.
Nhưng cũng không thể tránh được việc chạm mặt với Thạch Duy Nhất trong buổi công chiếu phim. Thạch Duy Nhất không tệ hại như cô đã tưởng tượng. Không biết là có phải vì hiệu quả của việc trang điểm hay không. Thoạt nhìn qua thần thái cô ta cũng hồng hào, tuyệt đối không có vẻ xanh xao như vừa mới nhập viện.
Hạ Miên cũng không phải là người lương thiện, tâm tình lại càng phức tạp đối với Thạch Duy Nhất. Cho nên cô cũng không phí tâm tư, chỉ khẽ liếc mắt nhìn cô ta xong lại tập trung vào buổi công chiếu phim.
Cô chỉ là nữ chính thứ hai, không có được sự chú ý của người khác như Thạch Duy Nhất và nam chính. Thời gian phỏng vấn cũng rất ngắn, cho nên buổi công chiếu vừa kết thúc đã rời khỏi.
Nào ngờ lại chạm mặt với Thạch Duy Nhất tại bãi đậu xe. Theo tư thế của Thạch Duy Nhất, Hạ Miên cảm giác được cô ta đang cố ý đợi mình ở đây.
Vịnh Nhi lo lắng kéo Hạ Miên khẽ thì thầm “Chuyện đã bại lộ rồi hả? Nếu không thì chúng ta tránh mặt là hơn?” Vịnh Nhi vừa nói vừa muốn kéo Hạ Miên đi vào hội trường lại.
Hạ Miên lại cười thản nhiên với Vịnh Nhi “Không có chuyện gì đâu. Tin em đi.”
Thạch Duy Nhất không hề kích động như mấy lần trước. Ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lẳng lặng đứng trước xe nhìn Hạ Miên. Hạ Miên cất từng bước đi đến đứng đối diện với cô ta.
Thạch Duy Nhất nhìn cô khá lâu. Sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở “Tôi chỉ muốn biết, cô có yêu anh ấy không?”
Vẻ mặt Hạ Miên vẫn bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng vang lên “Đáp án của tôi có quan trọng không? Cô muốn tặng anh ấy cho tôi à?”
Thạch Duy Nhất mím chặt môi như đang rất kiềm chế “Dĩ nhiên là không, một người phụ nữ tham hư vinh như cô xứng với anh ấy sao?”
Nụ cười của Hạ Miên rực rỡ và ngọt ngào như đóa hoa Hải Đường ban đêm “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Thạch Duy Nhất hít thật sâu vào, đè nén âm lượng “Cô cứ ra điều kiện, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi sẽ thỏa mãn cho cô. Cô và anh ấy không có khả năng. Nhà họ Bạc sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ như cô. Cô nên biết rõ dì ghét cô biết bao.”
Hạ Miên hơi bực bội vì câu nói luôn mồm “phụ nữ như cô” của Thạch Duy Nhất. Nên không muốn tiếp tục nói chuyện trẻ con tầm phào với Thạch Duy Nhất nữa. Tại sao cô phại chịu sự nhục nhã vì đôi tình nhân vô vị này chứ?
Hạ Miên nhíu mày chuẩn bị đi khỏi “Cô nên bỏ nhiều thời gian với anh ấy đi. Đừng làm chuyện tự mình hại mình, điều đó chỉ khiến anh ấy cảm thấy phiền hơn thôi.”
“Hạ Miên” Bỗng tiếng nói của Thạch Duy Nhất vút cao. Ngay cả Vịnh Nhi đứng cách đó không xa cũng sợ mất hồn, cảnh giác nhìn về phía bên này.
Hạ Miên từ từ xoay người nhìn Thạch Duy Nhất, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi với vẻ mặt đang tức giận sôi trào của cô ta.
Thạch Duy Nhất đi đến trước mặt Hạ Miên. Sự mệt mỏi trên gương mặt cũng không thể che giấu được nữa. Tiếng nói the thé của Thạch Duy Nhất gằn lại với cô “Tại sao lúc nào cô cũng làm ra vẻ phớt đời thế kia? Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. Chạy đến bệnh viện cũng chỉ để nói việc từ hôn với cha mẹ tôi, chẳng hề nể mặt tôi đang nằm trên giường bệnh. Anh ấy nói cho dù tôi thật sự tự sát vì anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không đau lòng…”
Đôi mắt Thạch Duy Nhất đau khổ đỏ hoe, oán giận nhìn chằm chằm vào Hạ Miên “Tại sao cô lại có thể biến anh ấy trở thành như vậy? Tôi chưa bao giờ biết anh có thể nhẫn tâm đến thế.”
Hạ Miên nhìn Thạch Duy Nhất khiếp sợ, không biết phải nên đáp lại như thế nào. Bạc Cận Yến không nói câu nào đã đi đến bệnh viện để nói chuyện rõ ràng với mọi người ư? Quả thật anh đã quá lạnh lùng vô tình khi làm như thế. Nhưng Hạ Miên vẫn cảm thấy khó tin rằng điều này có liên quan đến mình.
Tựa như Thạch Duy Nhất còn rất nhiều điều để nói. Nhưng Hạ Miên đã nghe đến choáng váng cả đầu óc. Cho đến khi tiếng xe thắng gấp vang lên bên tai. Một chiếc xe màu bạc đang chạy bỗng đột ngột dừng lại trước mặt hai người. Hạ Miên ngỡ ngàng nhìn qua. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Khi Thạch Duy Nhất nhìn thấy người đàn ông trong xe thì sắc mặt càng trở nên khó coi “Cha.”
Thạch Duệ Khải tựa vào chỗ ngồi phía sau. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào Thạch Duy Nhất, tiếp theo từ từ nhìn về phía Hạ Miên. Sau đó cất giọng uy nghiêm “Hạ Miên, tôi có điều muốn hỏi cô.”
Bỗng nhiên Thạch Duy Nhất kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Hạ Miên.
Không phải là Hạ Miên không biết trong lòng cô ta đang nghĩ mình xấu xa bỉ ổi thế nào. Cô chỉ hơi điều chỉnh lại hô hấp rồi mở cửa xe, khom lưng ngồi vào.
Đây là cha cô, nhưng ông lại không biết cô.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi rất xa. Lúc này Thạch Duệ Khải bỗng cất lời “Duy Nhất chỉa mũi nhọn vào cô vì Cận Yến sao?”
Hạ Miên trầm mặc trong giây lát mới gật đầu “Đúng vậy. Có điều tôi và Bạc Cận Yến … cũng đã là quá khứ rồi.”
Thạch Duệ Khải nhìn cô như có điều suy nghĩ. Ông nhếch môi cười rồi từ từ lắc đầu, tựa như không đồng ý với câu trả lời của cô. Nhưng lại không lên tiếng phản bác.
Thoáng chốc trong xe lại rất yên tĩnh, Hạ Miên mang tâm tình phức tạp ngồi một bên, ngón tay cũng bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Cô họ Hạ à?”
Bỗng Thạch Duệ Khải hỏi một câu không đầu không đuôi. Trái tim Hạ Miên khẽ thót lên rồi trả lời trấn định “Vâng.”
Đôi mắt Thạch Duệ Khải sâu xa đánh giá mặt mũi của cô. Lòng bàn tay của Hạ Miên cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng cô tin chắc rằng Thạch Duệ Khải không thể nào nhìn ra được điều gì. Ông ta đã cho rằng “Diệp Tử” đã chết từ lâu.
Đã hai mươi mấy năm trôi qua, ông càng không thể nào nhận ra được cô của bây giờ.
Thạch Duệ Khải như thở dài thật nhẹ. Hạ Miên ngu ngơ quay đầu nhìn ông chăm chú.
Trong khoang xe tối mờ không thấy được rõ dáng vẻ của ông. Trong đôi mắt ông vừa ẩn chứa nụ cười cưng chiều, lại vừa như có sự buồn bã mất mác. Giọng nói cũng có vài phần lạc lõng “Dáng vẻ của cô rất giống với người vợ trước của tôi.”
Móng tay Hạ Miên càng bấu chặt trong lòng bàn tay, gương mặt vẫn cười tươi “Vậy sao? Không biết vợ trước của Thạch tiên sinh bây giờ”
Thạch Duệ khải chuyển ánh mắt nhìn ra bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, vẻ mặt đau thương “Bà ấy đã qua đời.”
Ánh mắt Hạ Miên tức giận pha lẫn hoảng sợ, gắt gao nhìn chằm chằm và gương mặt nghiêng nghiêng của ông ta. Cô không ngờ Thạch Duệ Khải sẽ chủ động nhắc đến câu chuyện cũ này. Có lẽ ông ta cũng chỉ đang ra vẻ tình nghĩa ở đây mà thôi.
Bỗng nhiên Thạch Duệ Khải lại nói một câu khiến Hạ Miên không thể nào hiểu nổi “Tôi rất nhớ bà ấy. Nhìn thấy cô thì lại càng nhớ nhiều hơn.”
Hạ Miên cố cắn môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm dày đặc càng khiến cảnh trí thêm kỳ quái. Cô yên lặng nghe tiếng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc của Thạch Duệ Khải kể lại từng chữ về cơn ác mộng khó nói của cô.
Trong thoáng chốc Thạch Duệ Khải nói rất nhiều, đều là những ký ức về vợ và con gái của mình. Hạ Miên lạnh lùng nhìn dáng vẻ đang giả vờ của ông. Cô chưa bao giờ phát hiện ra cha của mình lại có tài diễn xuất khéo léo đến vậy. Nếu không phải năm đó mình tận mắt chứng kiến thì sợ rằng đã bị đôi mắt đầy tình thương của ông lừa gạt mất rồi.
“Tôi chỉ là một tên nhà nghèo, nếu không phải Diệp tướng quân để mắt đến tôi thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay.” Thạch Duệ Khải khẽ nói xong lại thở dài “Diệp Tuần cũng không để ý đến xuất thân của tôi. Bà ấy là một người vợ tốt.”
Hạ Miên nhìn nụ cười dịu dàng trên môi ông, trong dạ dày không ngừng thắt lại.
Ông ngoại và mẹ không tính toán với xuất thân hèn mọn của ông. Luôn luôn giúp đỡ ông ngồi lên vị trí ngày nay. Nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát. Ông ngoại bị đột tử, mẹ thì bỏ mạng bất ngờ, ngay cả cô bé năm tuổi như cô cũng suýt không thoát khỏi vận rủi. Cuối cùng Thạch Duệ Khải cưới Viên Uyển Linh – người yêu đầu tiên của ông, cũng là mẹ của Thạch Duy Nhất.
Một câu chuyện xưa nhàm chán. Tên nhà nghèo vì công danh nên ở rể. Cuối cùng thăng quan tiến chức nhanh chóng cưới người yêu đầu tiên của mình. Đây cũng chính là những gì cô điều tra được mấy năm nay. Mặc dù thiếu chứng cớ, nhưng việc Thạch Duy Nhất lớn hơn cô hai tuổi cũng đủ để nói lên sự lạc lối ngoài hôn nhân của ông…
Thạch Duệ Khải đưa Hạ Miên về đến dưới nhà. Suốt quảng đường đi ông cũng không có hành động gì quá đáng. Chỉ là kể lại câu chuyện cũ đứt quãng, tựa như thật sự nhìn Hạ Miên nhớ lại người xưa.
Hạ Miên nở nụ cười hờ hững, cúi đầu tạm biệt ông “Cám ơn ông.”
Thạch Duệ Khải nhìn cô chăm chú trong ánh đèn sáng bên đường, khẽ cất tiếng cười “Tôi phải cám ơn cô mới đúng. Thật ra tôi đã sắp quên mất dáng vẻ của Diệp Tuần rồi. Tôi thật có lỗi với bà ấy.”
Nụ cười của Hạ Miên cố gắng cầm cự trên mặt. Chờ khi xe của Thạch Duệ Khải biến mất trong tầm mắt thì mới từ từ giận tím mặt. Ông ta diễn kịch quá hay đi. Rõ ràng cô mới là diễn viên, nhưng lại có đôi khi lại diễn nhập vai đến nổi không phân biệt được đâu là chân thật, đâu là giả dối nữa.
Hạ Miên mệt mỏi lên nhà, cả người đều có cảm giác uể oải vô cùng. Khi vừa mở cửa nhà ra, ánh đèn sáng quen thuộc bao trùm lấy cô. Đây mới chính là nơi cô có thể thanh thản yên bình.
Hạ Miên vừa xoay người đóng cửa lại thì trong phòng tắm bỗng có một lớn một nhỏ đi ra. Hạ Miên kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và Diệc Nam cùng mặc một kiểu áo choàng tắm hồi lâu không nói nên lời.
/57
|