Đột nhiên, cô nhóc phát hiện Giang Văn đang nhìn mình và cười, anh thật sự đang cười, nụ cười này chỉ có mình Giang Văn mới có, những người khác không thể nào cười tự nhiên như vậy được.
Một khắc ấy, Sở Sở cảm thấy hơi kích động, cô nhóc nhào vào lồng ngực của Giang Văn, khóc lớn.
"Anh Văn, anh đừng rời xa em được không? Em nhớ anh lắm ... Thực sự rất nhớ anh".
Mọi người xung quanh đều bị Sở Sở làm cho ngây người, không hiểu sao cô gái này lại khóc, hơn nữa còn khóc hết sức thảm thiết.
Giang Văn lặng người, sao cô gái này lại có thể nhận ra anh chứ, lúc này anh thực sự không biết phải nói gì.
Tạ Thiến Thiến vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm lệ của Sở Sở. Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Sở Sở là người bạn thân duy nhất từ bé đến giờ của cô ấy, Tạ Thiến Thiến biết mình không thể ích kỉ như vậy được, thế nên bây giờ cô nhóc chỉ có thể đứng đấy, nhìn hai người.
Tạ Thiến Thiến cũng biết được khoảng thời gian này Sở Sở đau lòng thế nào. Mỗi lần đến nhà cậu ấy, Tạ Thiến Thiến đều thấy Sở Sở đang ôm ảnh của anh Văn, thất thần nhìn lên trần nhà, hai mắt đỏ hoe, Thiến Thiến biết, Sở Sở chắc chắn đã khóc.
“Sở Sở, Sở Sở, đừng khóc, có chuyện gì từ từ hẵng nói", Giang Văn cho rằng Sở Sở chỉ có một phần trăm khả năng có thể nhận ra mình, vậy nên anh vỗ vỗ lưng Sở Sở giả vờ nói.
"Cậu thanh niên này, không nên có mới nới cũ, có cô mới liền đá cô cũ, đừng ác như vậy", một bà lão 50 tuổi nhìn thấy chuyện này, đi đến trước mặt ba người, dùng lời nói thành khẩn để dạy bảo Giang Văn.
Giang Văn càng buồn bực hơn, cái gì mà có mới nới cũ chứ, mình đâu có như vậy đâu? Thật là...
"Thật ngại quá, bà ơi, bà hiểu lầm rồi, là cháu nhận nhầm người đấy ạ", khi Giang Văn vỗ lưng cô nhóc, Sở Sở đã tỉnh ra, nhưng cô nhóc ngại quá, không biết bản thân bị sao nữa? Tự nhiên lại ôm một người lạ mà khóc, may mà có bà lão kia, cô nhóc có thể nhanh chóng giải thích giúp Giang Văn.
Giang Văn thở ra một hơi, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Sở Sở, Giang Văn cũng không nỡ, nhưng cũng không thể làm gì được.
"Hóa ra là nhận nhầm người, cô gái trẻ sau này phải cẩn thận nhé, đám con trai bây giờ tệ bạc lắm, cháu gái của bà cũng bị một tên nhóc như thế này lừa đấy, ôi, đứa cháu gái đáng thương của tôi", bà lão khiến ba người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bà cứ luyên thuyên mãi không dứt.
Giang Văn nhìn mắt Tạ Thiến Thiến, nhận ra cô ấy cũng đang khóc, thấy bản thân nhìn qua, cô ấy lại bĩu môi, bắt đầu dở tuyệt chiêu đằng sau lưng anh.
Giang Văn nhịn đau, cô bé này học được chiêu này lúc nào vậy, chẳng nhẽ người phụ nữ nào cũng biết chiêu này sao?
"Cảm ơn bà, cháu hiểu rồi, cháu chào bà ạ”, không biết Sở Sở dùng cách nào, lại có thể khuyên bà lão này dời đi, ba người thở ra một hơi.
"Người có tuổi đều như vậy, anh đừng để ý, xin lỗi anh, em gây phiền phức cho anh rồi", Sở Sở vẫn thân thiện, thoải mái như vậy, khiến cho Giang Văn nhớ lại hồi trước.
"Sở Sở, cậu làm sao vậy?", Ta Thiến Thiến nhanh chóng kéo Sở Sở lại, hỏi nhỏ cô ta.
"Tớ không sao, chỉ là hơi bị hoa mắt", Sở Sở ngại ngùng giải thích, sau đó nhìn trộm Giang Văn, nụ cười lúc nãy chẳng nhẽ là ảo giác sao? Có vẻ như khoảng thời gian trước đã khiến cô quá đau buồn rồi.
"Không sao, hai đứa xem điện thoại rồi mỗi người chọn một cái đi", Giang Văn đổi chủ đề.
"Ừm, cái điện thoại kia đẹp quá, Sở Sở, bọn mình mỗi người chọn một cái đi", Tạ Thiến Thiến cứ như một thiên thần vui vẻ, rất nhanh đã cười nói hí hửng.
"Không cần đâu, tớ có điện thoại rồi", Sở Sở vẫn còn rất ngại, lúc nãy còn làm vậy với anh, nên càng không dám để Giang Văn thay điện thoại cho mình.
Tạ Thiến Thiến lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, mặt mày oán trách kéo Sở Sở nói: "Mình cậu độc chiếm điện thoại của Văn Tử còn chưa đủ sao? Ngày nào cũng coi nó như bảo bối, đâu dám lôi ra dùng".
Lời của Tạ Thiến Thiến khiến Giang Văn vô cùng ngạc nhiên, giờ anh mới nhớ ra cái điện thoại Nokia 5200 cũ nát đã qua tay lúc trước của mình, hóa ra cái điện thoại này lại bị Sở Sở giấu đi, hơn nữa cô nhóc còn coi nó như báu vật, mặt anh nhất thời hơi mất tự nhiên.
"Thưa anh, dòng điện thoại này là dòng điện thoại đôi mới nhất, anh xem một chút đi ạ", người bán hàng cũng khá buồn chán, vốn muốn giới thiệu điện thoại, cô gái kia đột nhiên khóc lớn, trì hoãn không ít thời gian của cô nhóc.
"Điện thoại đôi?", Tạ Thiến Thiến vừa nghe xong, hai mắt bắt đầu phát sáng.
"Ừm, đây là kiểu dáng dành cho nữ, còn đây là kiểu dáng dành cho nam, chị xem thử đi ạ", Giang Văn mặt đầy hào hứng, nhưng mắt lại nhìn về phía Sở Sở.
Sở Sở phát hiện ra Giang Văn đang nhìn mình, cô cảm thấy thẹn thùng, chỉ có thể cúi đầu không nói gì.
"Đẹp quá, Sở Sở, cậu xem này", Tạ Thiên Thiên thuộc tuýp người vui vẻ, hơn nữa có thể truyền sự vui vẻ của mình cho người khác, Sở Sở nhanh chóng bị cô nhóc lôi kéo, hai người hứng thú bừng bừng nghịch điện thoại.
Giang Văn nhìn chiếc điện thoại màu đen trên tay, cũng được, bề ngoài rộng rãi, cũng lộ vẻ xa xỉ, rất hợp để mình sử dụng.
"Quẹt thẻ, tôi lấy 3 chiếc này", Giang Văn rút ví ra khỏi túi, lấy ra thẻ vàng mẹ đưa.
"Thưa anh, mỗi chiếc này có giá mười tám nghìn tệ, anh xem...., á, thẻ vàng, xin anh đợi một chút ạ", cô nhân viên bán hàng vốn định nhắc nhở Giang Văn, khuyên anh nên suy nghĩ một chút, dù sao dòng điện thoại này cũng khá mắc, nhưng khi cô ta nhìn thấy tay Giang Văn đang cầm thẻ vàng ngân hàng Hoa Hạ, cô ta cũng biết điều im lặng, cầm thẻ vàng đi thanh toán.
Không phải ai cũng có thể làm thẻ vàng của ngân hàng Họa Hạ, tổng tải sản phải hơn 100 triệu thì mở có thể được mở thẻ vàng, hạn mức thanh toán mỗi lần là hơn 5 triệu nhân dân tệ.
"Anh Văn, loại điện thoại này dùng thích quá, ơ, nhân viên bán hàng đâu rồi?", Tạ Thiến Thiến nghịch chán rồi mới phát hiện ra nhân viên bán hàng đi mất rồi, cô ấy có hơi tò mò.
"Bây giờ những chiếc điện thoại này là của các em, tí nữa đưa anh đi làm sim nhé, trước kia anh không có điện thoại", Giang Văn cười híp mắt nói.
"Của bọn em á?", Tạ Thiến Thiến hơi kích động, còn Sở Sở lại im lặng nhìn Giang Văn, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Khi ba người đang đi mua điện thoại, anh của Tạ Thiến Thiến - Tạ Đông đang buồn bực ngồi trong một gian phòng cao cấp của quán bar, ngơ ngác nhìn mấy cô tiếp viên, không biết nên nói gì.
Sắp đến thời gian nộp phí bảo kê, nhưng doanh số dạo này đang đi xuống, mãi vẫn không đạt yêu cầu của cấp trên.
Nguyên dân dẫn đến việc doanh thu xuống dốc cũng rất đơn giản, A Bảo bên Xích Bang thường gây rối với anh ta.
Uống rượu say không trả tiền, còn làm loạn, dọa khách hàng, vân vân, còn dùng tiền để kéo người bên anh, kết quả là mấy cô tiếp viên đắt khách đều bị Xích Bang kéo đi.
Tạ Đông nghĩ đến chuyện của A Bảo liền thấy đau đầu, nhưng không phải vì anh sợ mà vì ân tình của A Bảo với anh quá lớn.
Nhớ đến ngày xưa, ba người xông vào trụ sở của một băng đảng nhỏ, bị người ta ép ở bên trong, một mình không thể đấu lại, bị bọn chúng đánh đến trọng thương, đi lại cũng khó khăn. A Bảo không nói gì cả, cõng anh dậy, Giang Văn ở phía trước mở đường, còn A Bảo cõng anh ta xông khỏi vòng vậy, sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Anh ta không thể nào trả được mối ân tình này.
Khi đến bệnh vện, anh ta bị mất quá nhiều máu, trong thời khắc nguy hiểm, lại là A Bảo đã rút một phần ba lượng máu của bản thân để hiến cho anh ta, cứu anh ta một mạng.
Đây là ơn cứu mạng, lăn lộn trên con đường này, ơn cứu mạng to như trời. Bản thân anh ta không thể nào ra tay được với A Bảo.
Tạ Đông thở dài, xua tay, bảo mấy tiếp viên đi ra ngoài.
"Anh Đông, làm sao bây giờ, còn hai ngày nữa mà thu nhập tháng này của chúng ta mới có 900 nghìn tệ, vẫn còn thiếu 100 nghìn nữa, hơn nữa cho dù hai ngày nữa mình có kiếm được thêm 100 nghìn tệ, thì tháng sau cũng không còn vốn lưu động, vẫn rơi vào cảnh khó khăn", người nói là thuộc hạ đắc lực của Tạ Đông, anh ta đeo kính, là bộ não của Thanh Xã, Tần Quân, biệt danh Quân Tử.
Tạ Đông quay đầu nhìn Tần Quân, đúng vậy, lời của Tần Quân rất đúng, nhưng bản thân làm gì còn cách nào khác nữa đâu? Lúc trước mỗi tháng kiếm được một triệu mấy, nộp xong tiền bảo kê vẫn còn lại mấy chục nghìn, chia cho các anh em xong thì bản thân cũng không còn bao nhiêu, bây giờ còn bị A Bảo gây rối, ngay cả một triệu cũng không kiếm đủ, còn phải dùng đến vốn lưu động.
Tạ Đông xoa xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng hỏi: "Quân Tử, cậu thử nói cách của cậu đi".
Quân Tử nhấc nhấc mắt kính màu vàng, kéo ly rượu đặt trên bàn qua, sau đó nói: "Anh Đông, chúng ta nên tăng thêm vài trò mới ".
Tạ Đông ngẩng đầu nhìn gói đồ kia, sau đó từ từ đưa tay qua cầm gói đó, mở ra đổ vào ly rượu phía trước, sau đó quay đầu nhìn Tần Quân, quát lớn: "Cậu coi lời của tôi là gì? Tôi nói rồi, không được phép động vào thứ này, nó rất nguy hiểm. Cậu cũng không phải không hiểu, cậu mang hết đống này của cậu về đi, nó đến từ đâu thì nên quay lại chỗ ấy, đừng để tôi nhìn thấy thứ này nữa, không thì cậu biết hậu quả rồi đấy."
Nói xong, Tạ Đông lại quay lại dáng vẻ im lặng, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ly rượu đang sủi bọt, trên bàn vẫn còn vương đống bột màu trắng.
Tần Quân nhìn Tạ Đông, thầm mắng mình hồ đồ, nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề, đây vẫn là một cách hay, đống bột phấn này rất dễ bán.
Tạ Quân đã nghĩ ra hết những hậu quả theo sau, cảm giác không đúng, còn chưa kịp lên tiếng, Tạ Đông đã nói: "Cậu đi điều tra xem đống đồ này của cậu từ đâu mà đến, đừng để đến lúc bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn mà vẫn không biết nguyên nhân".
Nghe xong, Tần Quân lập tức ngạc nhiên, đúng vậy, mình thật quá hồ đồ, nếu như mua rồi thì đây không phải chuyện của mình anh ta nữa, mà còn liên quan đến mấy trăm người của Thanh Xã.
Anh ta vẫn nên điều tra rõ ràng, nghĩ đến đây, trong mắt Tần Quân lóe lên một tia tàn nhẫn.
Sở Sở kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại trong tay, cô nhóc không dám tin, lần đầu gặp mặt đã tặng mình một chiếc điện thoại đắt tiền thế này? Đầu người đàn ông này bị lừa đá hay bị cửa kẹp vậy?
"Đừng nghi ngờ gì cả, anh tặng em", Giang Văn chẳng hề bận tâm, trong thẻ vàng kia có bao nhiêu tiền anh còn không biết nữa là, cứ thoải mái mà tiêu xài thôi.
Sở Sở vẫn không tin được cái "nguyên nhân" kia, Giang Văn cũng không phải kẻ ngu ngốc, chẳng lẽ anh muốn theo đuổi mình ư?
/50
|