Trong phòng khách của một căn biệt thự cỡ lớn.
Một nam một nữ, nam thì đẹp trai phóng khoáng, nữ thì xinh đẹp như hoa, nhưng hơi lạnh lùng. Giang Văn đã được nếm trải sự lạnh lùng của cô gái này rồi. Từ khi vào biệt thự, cô gái này vẫn luôn nhìn anh như thế mà không chịu nói lời nào khiến cho Giang Văn thấy hơi sợ.
Bởi vì chỉ có cô gái này biết thân phận thật sự của tên ngốc kia, nên Giang Văn cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, hai người đã nhìn nhau được gần hai tiếng rồi.
“Thôi, đừng có nhìn tôi như vậy nữa, cô nhìn tôi nữa là tôi sẽ ăn cô đấy”, Giang Văn cố tình hống hách nói, nhưng trong lòng thì rất sợ.
“Anh không phải cậu chủ”, cô gái cuối cùng cũng nói chuyện. Giang Văn thở phào, chỉ cần cô mở miệng thì mọi chuyện cũng dễ hơn rồi.
“Tôi không phải? Vậy cô nói xem tôi là ai?”, Giang Văn cúi đầu, lúc nói chuyện, mặt anh dí sát đến khuôn mặt của cô gái, nhìn cô cười đểu.
Người sát thủ xinh đẹp mà lạnh lùng này là do tên cậu chủ vô dụng kia lén lút bồi dưỡng, nhưng khi biết được mục đích vì sao anh ta làm vậy thì Giang Văn mới ngỡ ngàng. Người này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tư liệu về cô gái sát thủ cũng hiện lên trong đầu anh.
Họ tên: Lãnh Nguyệt
Tuổi tác: 19
Lai lịch: Nhặt được ngoài đường, vì là trẻ mồ côi
Nghề nghiệp: Sát thủ, nhưng chỉ thuộc về một mình “Giang Văn”
Số đo ba vòng: (Tên vô dụng kia không có hứng thú với cô gái này)
Xưng hô với người ngoài: Cận vệ kiêm tình nhân của Giang Văn (Thân phận tình nhân là để đối phó với bố mẹ)
“Anh, anh”, mặt Lãnh Nguyệt lập tức trở nên đỏ bừng vì xấu hổ.
“Tôi làm sao nào? Chẳng phải cô bảo tôi không phải cậu chủ hay sao? Thế thì đến đây, ra tay đi”, Giang Văn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh Nguyệt dán lên cổ mình, nói to: “Ra tay đi, cô nói tôi không phải mà? Giết đi?”
Lãnh Nguyệt bị Giang Văn làm cho đứng hình. Cô vốn rất tôn trọng Giang Văn, nên thấy Giang Văn tức giận như vậy thì càng không dám lên tiếng nữa. Nhưng cô cũng thấy khó hiểu, rõ ràng hơi thở là của cậu chủ, nhưng hành vi thì lại khác xưa. Trong thời gian này cô ra ngoài làm nhiệm vụ, khi quay về biết tin cậu chủ bị thương, liền vội vàng chạy qua, không ngờ cậu chủ đã ở trong biệt thự chờ cô, rồi có một cảnh mở màn như vậy đây.
“Thôi được rồi, tôi biết cô quan tâm tôi, nhưng tôi phải nhắc cô một chuyện, không được đến chỗ cô gái kia làm phiền, hiểu không?”, Giang Văn vội vàng dặn dò. Anh biết, vì tên kia không thèm quan tâm anh cả anh hai, nên mới khiến cô gái này điên lên rồi giết cả hai người họ. Nhưng lần này thì khác, tuy anh không thích tính khí của cô gái này nhưng cơ thể của cô ta đúng là cực phẩm.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Giang Văn vẫn cầm tay kia của cô không buông, nhận ra trời đã không còn sớm nữa, đến giờ đi ngủ rồi. Anh đột nhiên nhớ lại, lúc trước đều là cô gái này tắm giặt cho anh, thế là lòng anh lại dậy sóng.
Giang Văn vươn vai rồi nói: “Đi tắm rồi ngủ thôi”.
“Cậu chủ chờ chút, Nguyệt Nguyệt đi mở nước tắm”, nói dứt lời, cô nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng. Giang Văn nhìn đến phát ngốc, cô gái này là cao thủ à? Nghĩ vậy, anh cảm thấy vô cùng may mắn.
Lúc tắm anh không dám gọi Nguyệt Nguyệt tới chà lưng cho mình, vì trong lòng vẫn hơi sợ. Sau khi cho cô đi ra, anh đứng soi gương một mình, ôi trời, cơ thể tên này có nền tảng rất tốt, chỉ thiếu tập luyện thôi. Xem ra sau này phải tập luyện chăm chỉ rồi. Cơ thể này trắng quá, không giống anh ngày xưa, đường cong của Hoàng Kim*, nước da của Cổ Thiên Lạc* (Hai người nổi tiếng được nhiều người yêu thích), phụ nữ nào nhìn vào cũng mê, nhưng anh lại không hề phóng đãng trụy lạc. Rồi anh bỗng nghĩ đến cơ thể thực của mình, không lẽ giờ vẫn ở nhà xác trong bệnh viện sao.
Má ơi, cơ thể đó vẫn còn trinh nguyên đấy, mặc kệ, tắm cái đã, rồi khi nào rảnh lại đến bệnh viện xem sao vậy.
Sau khi thoải mái tắm xong, Giang Văn chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, phía trước đột ngột xuất hiện một dáng người làm anh sợ chết khiếp.
“Nguyệt Nguyệt à, cô có thể phát ra tiếng động được không? Chào hỏi hay gì đó ấy?”, Giang Văn vừa vuốt ngực vừa nói với Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh.
Lãnh Nguyệt càng thêm khó hiểu, nhìn cậu chủ. Trong ấn tượng của cô, cậu chủ sẽ không như vậy, tại sao cậu chủ lại trở nên kỳ quái thế này?
“Thôi thôi, về ngủ đi”, Giang Văn thấy sự mơ hồ trong mắt Lãnh Nguyệt, liền vội vàng nói.
“Vâng, thưa cậu chủ”, cũng may Lãnh Nguyệt còn nghe lời, sau khi Giang Văn nói thì liền ngoan ngoãn xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, Giang Văn cảm thấy chưa thỏa mãn, thân hình của cô gái này cũng rất bốc đấy, khi nào mình sẽ ăn được nhỉ? Rồi lại thay đổi ý nghĩ, thôi đi, cô ta lợi hại như thế, mình mà giở trò thì khác nào tự chuốc lấy đau khổ.
Rũ cho tóc khô, anh dựa theo trí nhớ đi về phòng ngủ, định qua đêm ở đây.
/50
|